ZingTruyen.Info

Issa Duoc Si Cua Ac Than

''Wow!''

Issa reo lên, đôi mắt lục sáng ngời mang đầy vẻ thỏa mãn. Cậu khịt mũi, tự hào thốt lên.

''Chúc mừng ngài Seth. Cuộc trị liệu của tôi cuối cùng đã thành công, ngài đã hoàn toàn hồi phục!''

Seth- vị thần của bão tố, sấm sét và sa mạc, người đã bị bỏng nghiêm trọng cách đây ba mươi ngày trước nay đã hoàn toàn bình phục. Những vết bỏng đã biến mất, các vết sẹo đã mờ dần và khuôn mặt ngài đã bớt xanh xao hơn lần đầu Issa gặp. Seth nhìn cổ tay, thoáng chốc cậu nghe một tiếng 'hừ' nhẹ tênh như thể ngài đang cười. Issa thấy vui vì bệnh nhân của mình hài lòng, cậu cất đồ nghề, nói.

''Vậy từ giờ tôi không cần phải đến chỗ ngài nữa rồi!''

Bệnh nhân hồi phục đồng nghĩa với việc nhiệm vụ của bác sĩ đã kết thúc, Issa không có việc gì phải ở lại chỗ của Seth nữa. Cậu thấy có chút tiếc nuối, dù cậu biết không thể ích kỷ như vậy nhưng cậu không muốn chia tay nơi này. Cậu thích nói chuyện với những thuộc hạ của Seth, thích không khí lạnh nơi lãnh địa của ngài ấy và hơn tất cả Issa thích nghe giọng nói trầm thấp cô đặc của thần Seth, dù ngài chỉ nói không quá mười câu trong một ngày. Cậu sẽ rất nhớ nơi này cho xem.

''Issa.''- Seth gọi.

''Vâng!''

''Ngươi có thể đến đây bất cứ lúc nào ngươi muốn.''

Issa tròn mắt ngạc nhiên. Thấy cậu ngẩn người ra, ngài nói tiếp.

''Ta muốn ngươi trở thành thầy thuốc của ta.''

''Đó là mệnh lệnh hay một lời đề nghị vậy, thưa ngài Seth!?''- Issa cười khẩy thốt lên.

''Ngươi hiểu sao cũng được.''

''Haha! Ngài biết rõ tôi không muốn từ chối chút nào mà!''

Cậu phấn khởi cười híp cả mắt. Thật mừng vì Seth nhìn thấu cậu để có thể đưa ra lời mời mà chắc chắn Issa sẽ không từ chối này. Cậu vui vì ngài nhận ra điều cậu muốn.

''Vậy tôi xin phép!''

Issa vác tủ thuốc lên, Seth nghiêng đầu nói.

''Gặp sau, Issa.''

''Gặp ngài sau, ngài vừa mới bình phục thôi đấy, nhớ đừng làm gì liều lĩnh nhé!''

''Ta biết.''

Thế là Issa rời khỏi lãnh địa của Seth trong tâm trạng hưng phấn, cậu mong chờ được trở lại để dành nhiều thời gian hơn cho việc khám phá kim tự tháp của Seth hơn là làm tròn nhiệm vụ của mình. Dù gì Issa cũng chỉ là một thanh niên mười tám, hiếu kì là điều tự nhiên.

Cậu trở lại làng, vừa đến đầu làng thì một nữ học việc của cậu chạy đến, thở hổng hểnh nói.

''Th...thầy ơi!''

''Thở từ từ nào, nước nè Mikham!''

Cô gái nhận lấy túi nước, hớp một ngụm. Khi đã điều hòa nhịp thở, cô nói tiếp.

''Chị Khekris lại bị thương nữa rồi!''

''Bộ mấy đứa không tự làm được à, tôi đã dạy kĩ thuật băng bó cơ bản hết rồi mà!''

''Tụi con đã làm vậy rồi, nhưng có một vấn đề nhỏ!''

''Hả?''
...

Issa trở lại bệnh xá, một cô gái trẻ được băng bó, kĩ lưỡng và cẩn thận, ngồi trò chuyện với những người học việc của cậu.

Cô là Khekris Arhet, một thợ săn, cả gia đình cô đều làm nghề này. Khekris luôn đem về những tấm da thú tốt để bán ở thị trấn sau mỗi lần săn bắt, còn phần thịt cô giữ lại chia cho cả làng và hội bô lão. Khekris sở hữu một mái tóc màu nắng do di truyền từ cha và màu mắt xanh của bầu trời từ mẹ, xinh đẹp và tháo vác nên đám thanh niên trong làng ai cũng muốn lấy cô làm vợ. Bố cô vì muốn tìm cho cô một người chồng xứng đáng đã từng tuyên bố nếu có ai bắn cung giỏi hơn con gái ông thì ông sẽ chấp nhận gả con cho người đó. Một điều kiện tuy đơn giản mà khó thực hiện, vì ai cũng biết Khekris giỏi bắn cung giỏi nhất làng, ai dám qua mặt. Nên điều kiện đó vẫn còn tồn tại và có hiệu lực đến tận bây giờ.

''Thầy về rồi thì tụi con đi đây? Mấy bà thím cứ gọi mãi!''

Ba tên học việc và một cô nhóc học trò mới mười lăm tuổi là tất cả những gì Issa có ở bệnh xá. Cậu cười, vẫy tay để ra hiệu cho họ có thể đi làm việc của mình. Bệnh xá giờ chỉ còn lại Issa và Khekris.

''Thế hôm nay cậu thu được gì, Khekris?''

Issa bỏ tủ thuốc trung chuyển xuống, ngồi cạnh cô. Khekris là bệnh nhân thân quen của bệnh xá, cũng phải thôi vì cô là một thợ săn mà.

''Một con trâu rừng nhé. Mà Issa ơi, cậu phải giúp mình chuyện này!''

''Nói đi! Giúp được mình giúp!''

Khekris lấy một hơi, duỗi thẳng cơ thể như một cách trấn tỉnh bản thân, rồi cô bắt đầu kể.

''Tối qua, khi đang ngủ ở lửa trại, mình thấy một nữ thần! Mình nghĩ mắt mình hỏng rồi!''

Issa nuốt vội một ngụm nước sau khi nghe đến cụm từ 'nữ thần' với 'mắt hỏng', hai cụm từ này không hợp với nhau chút nào.

''Gặp thần là điều tốt mà, sao cậu lại nói vậy?''

''Nhưng mà nữ thần đó... như một dư ảnh, không rõ ràng chút nào. Hình bóng như là một ánh sáng trắng mờ mờ ảo ảo, mình không phân biệt được đó là thật hay do mình bị ảo giác nữa. Hình như nữ thần đó không khỏe thì phải...!''

''Nghe mông lung quá vậy?''

'Phải, thấy chưa! Nên cậu kiểm tra mắt cho mình được không?''

''Mắt cậu ổn, Khekris!''

Issa thở dài búng trán cô gái ngây ngô.

''Nhưng nếu vậy thì làm sao mình lại thấy một vị thần mờ mờ ảo ảo như vậy chứ?''

''Thôi nào, thần cũng phải bị thương như chúng ta thôi nếu họ bất cẩn mà!''

Nói tới đây cậu chợt bật cười một tiếng thật kín đáo khi nhớ đến vị thần mình chữa trị mấy hôm nay. Khekris tò mò hỏi.

''Cậu sao vậy?''

''Không có gì! Tóm lại thần thánh là cả một bầu trời bí ẩn mà! Cậu còn gì muốn nói với mình không?''

''Ah phải ha!''

Khekris chợt đỏ mặt, hai tay đan vào nhau, tiến sát lại gần Issa, thì thầm.

''Kỳ kinh nguyệt của mình lần này đau quá, cậu có thuốc giảm đau không cho mình xin. Cô nhóc Mikham là đứa nữ duy nhất ở đây mà mình hỏi cô nhóc thì nó không biết gì cả, nên...!''

''Khì! Mình hiểu rồi, cậu chờ chút nhé!''

Issa bật cười, mấy vấn đề thầm kín về sinh lý cậu cứ nghe suốt nên đâm ra chẳng còn chút ngại ngùng nào cả. Thỉnh thoảng có mấy cô gái trong làng cũng đến xin loại thuốc mà Khekris xin nên cậu luôn làm sẵn mấy gói phòng khi họ cần, chỉ là dạo này do có thêm 'bệnh nhân đặc biệt' nữa nên Issa không kịp chuẩn bị.

''Của cậu đây!''

''Cậu đúng là thánh nhân mà!''

''À phải rồi! Thuốc đau khớp của bố cậu nữa, nhớ bảo ông ấy đừng cố vận động mạnh nhé!''

''Oh, mình suýt quên mất! Cám ơn cậu. Vậy thôi mình đi đây, cậu giữ sức khỏe nhé!''

''Cậu cũng vậy!''

Nói rồi Khekris chạy đi ngay, bệnh xá trở nên im lìm. Nơi này không được phép bỏ trống vì sẽ có người đến bất cứ lúc nào. Cậu bắt đầu việc dọn dẹp, sắp xếp các kệ thuốc, kiểm kê dược liệu đầy đủ, nấu bữa tối, thỉnh thoảng có vài người đến khám và xin thuốc,... chỉ ngần ấy công việc cũng đã ngốn cả buổi chiều của Issa.

Một nữ thần xuất hiện vào ban đêm với ánh sáng trắng mờ ảo và... đang không được khỏe ư? Đó là ai nhỉ, mình có thể hỏi ngài Seth không!?

Cậu thắc mắc, thấy có chút tò mò vì một nữ thần làm gì nơi hoang mạc không ai biết đến này. Các nữ thần thường không xuất hiện ở những nơi hoang vu như chỗ này vì chẳng có gì để thu hút họ cả. Dòng suy tưởng làm cậu quên mất nồi cháo thịt của mình.

''Ai Cập gọi thầy Issa, thầy về chưa?''

Giọng cô nhóc Mikham ồn ào hét vào mặt Issa khi cậu ngồi ngẩn ra bên nồi cháo thịt.

''Éc! Cháo của tôi!''

Cậu hét toáng lên và lập tức nhấc nồi ra khỏi lò, phần cháo bị cháy phân nửa, cậu rên rỉ vì tiếc nuối phần thịt mà Khekris cho mình lúc trưa.

''Hôm nay thầy sao vậy?''

''Ah ah, Mikham muốn ăn không?''

''Eo ơi, thầy ăn hết đi. Con thu dọn đồ rồi về liền đây ạ!''

''Đừng quên phần trầm hương của mẹ nhóc đấy nha. Mai phải đến sớm phơi thảo dược nữa nên đừng có ngủ nướng đó nhóc!''

''Vâng! Con biết rồi, thưa đại sư phụ!''

Cô nhóc mười lăm tuổi mỉa mai rồi rời khỏi bệnh xá. Giờ chỉ còn lại mình Issa, cậu bắt đầu ăn phần cháo hỏng, có mùi khét như vẫn ăn được. Issa cười khổ vì sự thiếu tập trung của mình và phải chịu đựng hậu quả này đây.

Đêm đã khuya, nhưng cậu không buồn ngủ, tại sao vậy? Chính Issa cũng không biết nữa. Vì nữ thần bí ẩn mà Khekris kể, hay vì nồi cháo hỏng làm bao tử cậu cồn cào? Nên cậu quyết định đi dạo một chút cho dễ ngủ hơn.

Đêm đã khuya, không một bóng người, con đường làng vắng lặng, thời tiết cũng lạnh lẽo. Issa bước đến cây thủy tùng, có điều gì đó thôi thúc cậu đi đến đây. Cậu không thể gặp thần Seth lúc này vì không muốn phá giấc ngủ của ngài. Issa chỉ ngồi tựa lưng bên cây thủy tùng, ngắm bầu trời sao.

''Thanh bình quá!''- Cậu nhắm mắt cảm nhận.

''Phải.''

Một giọng trầm thấp vang lên bên cạnh Issa khiến cậu giật mình nhảy cẫn lên.

''Woa, ngài Seth!? Ngài không ngủ sao?''

''Ta mới về.''

Issa định thần lại, quan sát Seth. Vẫn chiếc sọ của thú ăn thịt mõm dài... nó dính máu. Tấm áo choàng bẩn toàn đất cát, rách rưới và... cũng dính máu be bét.

''Ểh, tôi đã dặn ngài giữ sức khỏe mà, ngài mới bình phục thôi đó. Làm ơn đừng làm gì liều lĩnh chứ!''

Cậu gào lên.

''Suỵt, khuya rồi. Ta chỉ đi vận động thôi mà, ngươi bớt lại đi.''

''Nhưng mà...! Vận động kiểu gì đấy?''

''Khử vài con rắn.''

''Ngài Seth à...!''

Issa khổ sở nhìn thân hình đồ sộ trước mặt. Cậu thừa biết vài con rắn của ngài chắc là một ổ và cậu đoán kích thước của chúng chắc cũng không tầm thường gì để thích hợp với 'cuộc vận động của thần Seth' đâu.

''Tôi không đem tủ thuốc theo rồi!''

''Nó sẽ tự lành lại thôi.''

''Nhưng mà... ÁCH XÌII!''

Cơn gió đêm vừa thổi qua làm Issa nhảy mũi. Hoang mạc là vậy, ngày thì nóng đến cháy da, đêm thì lạnh không chịu nổi. Chợt cậu thấy có một hơi ấm bao bọc mình đem theo một mùi tanh nồng, Seth đã trao cậu tấm áo choàng của mình.

''Ah, ngài không lạnh sao?''

''không.''

Cởi tấm áo choàng ra, Issa nhận ra Seth lực lưỡng đến thế nào trong bộ giáp không tay. Dù cậu nhiều lần nhìn thấy và chạm vào những cơ bắp trên người ngài ấy qua quá trình trị liệu nhưng được nhìn toàn diện thế này thì đây là lần đầu. Sẹo nằm khắp nơi trên cơ thể, một số vết bỏng do không được điều trị thích hợp mà đóng vảy, vài vết thương có những đường may vụng về đến không thể chấp nhận được.

''Vậy là khi không có tôi thì ngài thành thế này ạ? Mấy vết thương đó là tự trị hết sao?''

''Đám thuộc hạ đã cố hết sức rồi, ngươi trách chúng làm gì?''

''Không đâu. Tôi chỉ thấy bực vì ngài cứ làm mình bị thương suốt!''

Issa cúi đầu, siết lấy tấm áo choàng rồi ngẩng mặt nhìn vị thần đối diện. Cười híp đi đôi mắt lục.

''Coi bộ từ giờ tôi phải chăm sóc ngài thật tốt bằng tất cả khả năng của mình rồi!''

Seth ngẩn ra vài giây trước khi đáp lại lời của Issa.

''Trông cậy vào ngươi.''

Đột ngột một cơn gió vụt qua thật mạnh mẽ đem theo ánh sáng lóa cả mắt. Issa cúi người đứng trong cái bóng của Seth, siết chặt tấm áo choàng và nhắm chặt đôi mắt.

Khi ánh sáng đã dịu bớt thì Issa mới nhận ra ẩn trong ánh sáng trắng thuần khiết đó là hình ảnh một cô gái, chính xác hơn là một nữ thần theo cảm nhận của cậu.

''Đó có phải...!''- Issa ngỡ ngàng.

''Chào Seth!''

Giọng ngân nga vang lên như tiếng của những chiếc đàn hạc đang hòa vào khúc nhạc của thánh thần, mê li khó cưỡng.

''Ma'at.''

Ma'at- nữ thần của trật tự, công lý và chính nghĩa. Một nữ thần sở hữu mái tóc dài ngang lưng mang màu của ngàn vì sao đêm và đôi mắt lam sâu thẳm. Điều nổi bật nhất của vị nữ thần này là chiếc lông vũ lấp lánh trên mái tóc bạc chói lọi kia, nó thu hút ánh nhìn của Issa.

''Ngươi không hỏi ta đến đây làm gì à?''

Seth vẫn không đáp lại, chỉ nhìn Ma'at bằng mống mắt bạc của mình. Nhận ra sự thận trọng đó, nữ thần nghiêng đầu nói tiếp.

''Ta chỉ nghỉ chân ở đây thôi, nếu xâm phạm đến lãnh địa của ngươi thì ta xin phép nhé!''

''Chỉ vậy thôi à?''- Seth vô cảm hỏi.

''Ngươi biết vậy là được rồi, ta còn nhiều việc lắm nên...!''

Nói đoạn, nữ thần đột ngột ngã xuống đất, bất tỉnh. Issa hoảng hốt chạy vội đến xem xét. Một lúc sau cậu thốt lên.

''Ngài ấy bị thiếu máu não rồi, phải đưa ngài Ma'at đến bệnh xá của tôi thôi!''

''Đó không phải việc của chúng ta.''

''NGÀI SETH!''

Issa quát với giọng hằn học, lần đầu có kẻ nói chuyện với Seth bằng thái độ này. Những kẻ như vậy thường chết không toàn thây. Nhưng lần này, ánh mắt kiên định của cậu đã xoáy thẳng vào Seth, khiến ngài ấy chấp nhận đề nghị của cậu trong vô thức.
...

Nữ thần Ma'at được đem đến bệnh xá của Issa. Cậu chườm khăn nóng cho cô để lấy lại nhiệt và chuẩn bị dược liệu để nấu thuốc. Seth ngồi bên cậu, vẫn để cậu giữ chiếc áo choàng của mình, cả hai nhìn giấc ngủ của nữ thần.

''Tôi xin lỗi ngài, vì đã gắt gỏng như vậy. Tôi chỉ muốn... cố cứu một ai đó thôi!''

''Ngươi là như vậy phải không, chỉ muốn cứu người mà không quan tâm họ là ai.''

''Ha, bị ngài nhìn thấu nữa rồi!''

Issa ngáp một hơi, dụi đầu vào tấm áo choàng tanh mùi máu, nhưng cậu lại thấy thật thoải mái. Mắt cậu lim dim nhưng vẫn cố giữ cho mi mắt không khép lại. Seth đưa tay xoa mái tóc xoăn của cậu, nói.

''Ngủ một chút đi.''

''Nhưng còn nồi thuốc...!''

''Quên nó đi.''

Bàn tay của Seth cũng tanh nồng, to lớn, chai sạn và đen ngòm cứ tóm lấy mái tóc xoăn mà ve vuốt một cách thô bạo, nhưng Issa thấy thật yên bình khiến cậu chịu thua cơn buồn ngủ mà thiếp đi.
...

Hôm sau, Issa tỉnh lại, bệnh xá chỉ còn mình cậu, Seth và Ma'at đã biến mất. Issa nhìn nồi thuốc, nó lạnh. Thảo dược trong nồi vẫn còn nguyên chứng tỏ nó vẫn chưa được nấu đường hoàng. Cậu thở dài, đứng dậy định cất chỗ thuốc này đi vì đâu còn ai uống nữa.

''Cái này cho ta à?''

Ma'at xuất hiện sừng sững trước mặt khiến Issa giật mình, suýt chút nữa đánh rơi chiếc nồi. Cậu luống cuống.

''Ng...ngài đã đi đâu vậy?''

''Ta và Seth chỉ đi dạo chút thôi. Hắn về cái ổ của mình rồi!''

''Vậy ạ!?''

Siết chặt chiếc nồi, Issa cúi mặt, cậu ấp úng.

''Ngài có thể chờ tôi nấu thuốc cho ngài được không, chỉ một chút thôi!''

''Được rồi, ta sẽ đợi!''

Ma'at ngồi tựa lưng vào vách, nhắm mắt nhưng không ngủ, chờ đợi. Cậu thầy thuốc trẻ nhanh nhẹn châm lửa, nấu thuốc, chuẩn bị mọi thứ. Tiếng lửa lách tách trở thành thứ tiếng duy nhất ở bệnh xá. Hiện tại mặt trời vẫn chưa ló dạng, bầu trời vẫn còn là một màu xám nên sẽ không có ai đến đây trong vài tiếng nữa.

''Ngài Ma'at rất bận phải không, vì vậy nên mới đột ngột ngất xỉu như vậy?''

Ma'at không đáp càng làm cho Issa thêm phần lúng túng. Vài giây sau, giọng ngân nga vang lên.

''Ta nghe Seth nói ngươi đã hằn học với hắn. Ngươi to gan thật đấy!''

''Chuyện đó...!''

Cậu gục đầu, xấu hổ vì đã xúc phạm thần linh. Không khí gượng gạo đè nặng vai cậu.

''Issa ơi, Issa à! Mình đến xin thuốc như mọi khi đây!''

Một giọng nữ trong trẻo, mạnh mẽ vang lên làm cậu thầy thuốc giật mình ngửa ra sàn, Issa căng tròn mắt vì ngạc nhiên. Hóa ra là cô bạn Khekris.

''Woa! Nữ thần đêm đó!''

Khekris chỉ thẳng tay vào mặt nữ thần, Ma'at chỉ khẽ mở mắt để lộ đôi mắt lam sâu thẳm của mình không đáp lại.

''Đẹp quá!''

Cô gái tiến đến gần vị nữ thần, nhìn thật kĩ từng đường nét trên khuôn mặt của người. Tay vô thức ve vuốt mái tóc trắng lấp lánh, đỏ mặt vì ngưỡng mộ.

''Thật xinh đẹp! Như là triệu vì sao vậy!''

Ma'at chỉ im lặng nhìn Khekris.

''Khekris, không được vô lễ!''

Issa vội nhắc khéo, cô gái giật mình ngửa ra sau và lao vội vào chỗ cậu thầy thuốc, cúi mặt nói.

''Tôi xin lỗi!''

Ma'at vẫn giữ thái độ điềm nhiên của mình, nhìn vào sự bối rối đó bằng mống mắt lam vô hồn. Issa cố gắng sửa chữa tình hình bằng cách lấy những gì Khekris cần để giúp cô thoát khỏi tình huống oái ăm này.

''Đây Khekris, thuốc giảm đau, băng gạc và vài thứ khác nữa!''

''C...cám ơn Issa. Vậy mình đi đây!''

Cô đứng dậy, đi qua mặt Ma'at mà không quên cúi đầu chào, nhanh nhẹn chạy ra khỏi cửa. Sự im lặng của nữ thần thật khó đoán làm sao. Issa đem chén thuốc còn nóng hổi đặt cạnh nữ thần, nói khẽ.

''Ngài thông cảm, cậu ấy vô tư lắm ạ!''

Ma'at cầm chén thuốc lên, cậu hơi hoảng sau một tiếng 'hừ' của nữ thần. Chắc cô đang giận vì hành động vô lễ vừa rồi. Nhưng thay vào đó Ma'at hỏi.

''Cô bé đó là ai thế?''

''Là Khekris Arhet, con của một thợ săn trong làng và cũng làm nghề đó thưa ngài!''

''Vậy à?''

Ma'at hờ hững đáp.

Issa nghiêng đầu, cố nhìn bằng được biểu cảm của Ma'at lúc này. Cô uống cạn chén thuốc, đứng dậy và đi ra cửa.

''Khekris Arhet... hừm! Đáng yêu thật đấy, phải không Issa?''

Sững sờ trước lời nói của nữ thần, cậu ngơ ngác như người mất hồn cho đến khi Ma'at mất dạng.

Ah ah! Bị ghim rồi đó Khekris ơi!

Nữ thần cưỡi trên những đám mây buổi sáng, tâm trạng thoải mái hơn hẳn. Cô vuốt ve mái tóc, nhếch môi nhìn về phía ánh mặt trời trước mắt. Cô nói bằng giọng ngân nga của mình.

''Chắc ta sẽ trở lại đây một ngày nào đó, sớm thôi!''
...

''Đó là Ma'at, con gái của Ra.''

''Ểh!''

Lãnh địa của Seth, tại ban công lớn nhìn ra hoang mạc tăm tối khô cằn, Issa đến thăm như mọi ngày, nhưng chủ yếu là đi chơi. Cậu thắc mắc về vị thần có mái tóc trắng như ngàn vì sao này và sửng sốt khi biết cô là con gái thần Mặt trời.

''Vĩ đại đến thế sao? Còn gì nữa không, ngài Seth!?''

''Ma'at có nhiệm vụ điều khiển những ngôi sao trên trời, thay đổi thời tiết. Cô ta là hiện thân của trật tự và công lý trên toàn bộ Ai Cập này. Không có Ma'at, Ai Cập sẽ bị nhấn chìm trong hỗn loạn. Biểu tượng của cô ta là chiếc lông vũ."

Một hầu cận thay Seth giải thích.

''Đáng nể thật! Mà tối hôm đó ngài đã nói gì với ngài Ma'at vậy?''

Issa vẫn còn thắc mắc. Seth chỉ nghiêng đầu đáp vu vơ.

''Vài thứ, không có gì quan trọng.''

Cậu vẫn không hài lòng với lời hồi đáp này, nhưng ngài ấy đã không muốn nói thì có cố cũng vô vọng. Issa đứng dậy, bước đi.

''Hôm nay tôi có cuộc thăm bệnh cho một bô lão, gặp ngài sau nhé!''

''Ừa.''

Cậu rời đi, không quên bí mật để lại phần trà thảo dược chống mất ngủ cho đám thuộc hạ của Seth. Dạo này cậu mới biết khi ngài ấy không ngủ được sẽ 'đi vận động', và cậu hiểu Seth 'vận động' như thế nào.
...

Trong một ốc đảo cách xa làng năm mươi mét, một nhóm thợ săn đốt lửa trại sau khi săn được đáng kể trong một đàn linh dương lớn. Nhóm có tầm năm người.

''Haha, da linh dương bán chắc được kha khá vàng nhỉ?''

''Cẩn thận coi chừng ngươi săn trúng thần Khnum* đấy!"

(*Thần cai quản nguồn nước, có đầu linh dương theo thần thoại Ai Cập)

''Nè, đừng có đem thần linh ra đùa giỡn chứ!''

''Được rồi, ta sai rồi!''

Tiếng nói cười rôm rả dưới ánh lửa bập bùng, thành viên nữ trẻ tuổi duy nhất trong nhóm Khekris thì đang lấy nước từ cái hồ gần đó. Cô hậm hừ vì họ nghĩ mình là con gái nên có thể sai vặt, cả bố cô cũng không đứng về phía cô nữa.

''Mọi người thật quá đáng!''

Khekris đi theo tiếng nước chảy, cô để miệng túi nước ngược với dòng chảy để lấy cho đầy túi. Có cái gì đó bên dưới mặt nước, Khekris nghĩ vậy và cô nín thở quan sát. Rồi đột ngột một con rắn khổng lồ ngoi lên từ mặt nước lao đến cô.

Khekris hoảng hốt nằm xuống tránh được những chiếc răng độc của con rắn, rồi nó lao đến phía lửa trại.

''MỌI NGƯỜI CHẠY ĐI!''

Cô hét toáng lên, trong năm người ngồi ở đó có cả cha của Khekris và cô không muốn ông bị vấn đề gì cả. Cả nhóm thợ săn hoảng loạn, họ cố nắm lấy vũ khí của mình để tự vệ. Còn cha của Khekris thì đang mò mẫn tìm kiếm ngọn giáo của mình và ngay lập tức ông bị con rắn phát hiện ra.

''CHA!''

Con rắn lao vào ngoạm lấy ông, Khekris buộc phải liều mạng mà chụp lấy cung tên bắn vào bụng con rắn- phần mềm nhất của toàn bộ cơ thể nó.

''Khekris, chạy đi!''- Cha cô quát.

''Con sẽ không bỏ rơi cha đâu!''

Cô siết chặt cung tên, hướng mũi tên vào mắt con rắn và chuẩn bị bắn thì đột ngột xuất hiện một cái bóng bao phủ cô. Khekris có thể nghe thấy một giọng gầm gừ bên tai mình.

''Dũng cảm lắm cô gái nhỏ!''

''Hơ? Ai đó!?''

''Ta sẽ trao cho ngươi một cơ hội để cứu cha ngươi. Hãy đem cho ta chiếc lông vũ của Ma'at trước bình minh, bằng không... ngươi thấy chiếc nanh ngấm nọc đó không?''

''Tô...tôi không biết nữ thần Ma'at ở đâu cả, làm sao tôi có thể...?''

''Oh ngươi có thể! Trên người ngươi có chút mùi của Ma'at, ngươi nghĩ ta tin lời nói dối đó của ngươi ư?''

''Nhưng mà...!''

''Cha ngươi không đợi được đến mai đâu!''

Tức thì cái bóng bí ẩn và con rắn biến mất đem theo cả cha của Khekris. Cô khuỵu xuống tuyệt vọng, nhưng ngay lập tức vỗ vào mặt thật mạnh và vác cung tên chạy về làng ngay.

Khekris cứ chạy mãi, chạy mãi. Hơi thở cô gấp gáp, khói phả ra từ khoang miệng, cơ bắp cứ nóng lên từng giây, nhưng tất cả vẫn không ngăn bước Khekris chạy về làng.

Cô mừng rỡ khi thấy cổng làng, và càng vui mừng hơn khi cô gặp Mikham- cô bé học việc của Issa. Khekris dừng lại, cố lấy lại nhịp thở mà tuôn ra từng chữ một.

''Is...sa! Issa đâu rồi?''

''Thầy ấy đi thăm bệnh ở nhà bà Owgel rồi ạ!''

''Cám ơn em, mà tối lắm rồi sao nhóc không về nhà đi!''

''Em đang về đây nè. Mà chị Khekris sao vậy? Trông chị lạ lắm đó!''

''Chị ổn, cám ơn em!''

Không đợi Mikham nói thêm, cô nhanh chóng chạy đi ngay. Cô không giỏi che đậy cảm xúc trước những sự cố đang diễn ra nên sẽ rất dễ dàng cho Issa khi đoán được mọi chuyện...

Quả thật là vậy, Issa đã sửng sốt trước những gì đã xảy ra qua những câu hỏi cậu đặt cho Khekris khi cậu bị cô tóm lấy lúc đang trở về bệnh xá.

''Làm sao cậu nghĩ mình có thể giúp được cậu chứ? Ngài Ma'at ở đâu làm sao mình biết được?''

''Nhưng cậu là người đã tiếp xúc với ngài ấy mà, cậu phải biết rõ hơn mình chứ?''

Issa thấy rất khó xử. Cậu không thể giúp gì được trong chuyện này nhưng cũng không muốn để cha Khekris liên lụy vào những vấn đề của các vị thần. Mắt lục đảo qua lại do mạch suy nghĩ rồi cậu chợt căng mắt ra khi một ý tưởng lóe lên trong đầu.

''Ngài Seth...!''- Issa bất giác thầm thì.

''Hả? Cậu nói gì cơ?''

Khekris ngây ngô hỏi, không giấu nỗi bất an của mình, cô hi vọng cậu có một phương án giúp mình trong tình thế này.

''Đi theo mình!''

Issa kéo tay Khekris chạy đến cái cây thủy tùng lớn cuối làng. Cô không thích nơi đó, nó lạnh lẽo và có phần đáng sợ, đặc biệt là vào ban đêm như thế này. Cả hai đứng cạnh cái cây lớn, Khekris sợ hãi đứng nép mình bên thân cây trong khi Issa chui nửa mình vào hốc cây gọi.

''Ngài Seth, làm ơn hãy giúp tôi! Ngài Seth!''

Cái gì? Cậu ấy cầu cứu ác thần Seth sao?

Khekris lấy làm hoang mang. Nhưng cô biết mình không có lựa chọn nào khác.

Issa hốt hoảng, cậu không thể vào được lãnh địa của Seth. Hốc cây thủy tùng trở thành một hốc cây bình thường. Cậu lấy làm kinh hoàng khi không thể đến được thế giới bên trong nó.

''Ngươi làm gì vậy?''

Giọng trầm thấp vang lên, theo sau là một cơn đau ở chân. Seth đã đá vào chân cậu khi cậu đang cố chui vào hốc cây.

''Ngài Seth?''

Issa rưng rưng mắt nhìn thân hình đồ sộ của vị thần che giấu khuôn mặt mình bằng một chiếc sọ lớn. Vừa lúc đó, Khekris rụt rè nói.

''Xin lỗi vì cố ý chen vào, nhưng mà...!''

''Ah, phải rồi! Tôi muốn ngài giúp một chuyện!''

Issa đứng phắt dậy, nhìn chăm chăm vào Seth với ánh mắt khẩn khiết, Khekris cũng vậy. Seth vẫn im lặng chờ đợi.

''Ngài có thể giúp tôi tìm thần Ma'at được không?''

Giọng Khekris có chút run rẩy vì phải giáp mặt với một vị thần cao lớn và cái áp lực tàng hình của thần thánh khiến cô phải đổ mồ hôi lạnh.

Seth im lặng đưa bàn tay to lớn đen ngòm chai sạn chỉ về hướng bầu trời đêm triệu ánh sao. Issa và Khekris nhìn về hướng đó, ngơ ngác một lúc rồi bất giác reo lên.

''Trên đó á? Trên những vì sao?''

Rồi Khekris tuyệt vọng khuỵu gối xuống, làm sao có thể gặp một người sống trên những vì sao chứ, hoàn toàn bất khả thi. Issa nắm lấy áo choàng của Seth, không nhìn ngài, chỉ nhìn cô bạn tuyệt vọng với vẻ thương cảm. Đột nhiên, một ánh sáng trắng nhẹ nhàng điểm xuống trước mặt Khekris, nữ thần Ma'at đã xuất hiện khi họ cần cô nhất.

''Chuyện gì vậy Seth? Ta nghe tiếng của sự đau khổ bên cạnh mùi của ngươi. Ngươi lại định phá vỡ công lý của ta đấy à? Thật là, đến khi nào ngươi mới chịu thôi không gây họa hả?''

''Nói bớt lại đi, Ma'at. Có người tìm cô kìa.''

Ma'at tặc lưỡi, rồi cúi xuống nhìn cô gái đang quỳ dưới chân mình, nghiêng đầu gọi tên cô thiếu nữ.

''Khekris Arhet!''

''Nữ thần Ma'at, xin hãy giúp tôi!''

Khekris chắp tay thành khẩn, giải bày sự việc. Ma'at tiếp thu tất cả, rồi nói.

''Ta hiểu rồi. Được thôi, của ngươi đây!''

Nữ thần lấy chiếc lông vũ bằng vàng sáng bóng trên tóc mình trao cho Khekris, chiếc lông vũ lơ lửng trên bàn tay trắng ngần của thiếu nữ. Issa thấy quan ngại, tại sao nữ thần lại dễ dàng trao vật được xem là hiện thân của mình như vậy.

''Ốc đảo đó ở đâu, ta sẽ đưa ngươi đi!''

Ma'at ngỏ lời, đưa bàn tay trắng ngần như ngọc trai về phía Khekris, cô gái trẻ rụt rè một lúc sau mới dám nắm lấy tay nữ thần, ánh sáng trắng của Ma'at đem cả hai đi trong màng đêm.

''Ta có nên đi theo không, ngài Seth?''

''Họ ổn.''
...

Ma'at và Khekris đều đến được ốc đảo, nơi cha của cô bị tóm giữ bởi một con rắn khổng lồ. Nữ thần quyết định ẩn mình đi, để lại cô thiếu nữ trơ trọi giữa bóng tối với ánh sáng từ chiếc lông vũ.

''Ha ha ha! Ngươi đã thật sự đem nó tới đây! Giỏi lắm cô gái ngoan!''

Giọng khàn đặc đến rợn tóc gáy âm ĩ bên tai khiến nhịp đập trái tim của Khekris trở nên nhanh hơn. Cô gắng nói bằng giọng run rẩy.

''Cha tôi đâu?''

Con rắn khổng lồ xuất hiện sau những cây cọ, ngoạm lấy cơ thể của ông Arhet nhưng không nuốt. Nó nhả ông ra để ông nằm lăn trên đất. Khekris chạy tới chỗ cha mình thì cái bóng đen chặn lại.

''À a á! Chiếc lông!''

Khekris đưa cho hắn chiếc lông vũ vàng, rồi nhanh chóng đỡ cha mình dậy. Cái bóng lộ dạng là một xác ướp đã bị thối rữa, da bóp chặt lấy xương, hai hàm răng vàng đục lộ rõ. Bằng chất giọng khàn khàn, hắn cười hả hê, reo lên.

''Cuối cùng... lông vũ của Ma'at, sức mạnh thuần khiết có thể phán xét cả thánh thần. Có nó ngay cả Ra còn phải khuất phục ta nữa!''

Bỗng dưng chiếc lông vũ lóe thành màu đỏ chói nuốt chửng cơ thể teo tóp của gã xác ướp, con rắn hoảng hốt bỏ chạy lẫn vào màng đêm cũng bị chiếc lông nuốt lấy, để lại một chiếc lông vũ vàng trên mặt đất. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá đột ngột khiến Khekris thấy bối rối.

''Chiếc lông vũ sẽ phán xét chủ nhân của nó trước khi kẻ đó muốn phán xét người khác. Nếu trong sạch thì tốt, nếu dơ bẩn thì bị trừng trị!''

Nữ thần đứng cạnh cô thiếu nữ đang hoang mang, nhặt chiếc lông vũ lên và giải thích. Ma'at nhìn sang Khekris, nhếch môi.

''Quả nhiên ta đã không nhìn lầm, ngươi có một trái tim rất thuần khiết!''

''Vì vậy tôi mới có thể cầm được nó sao?''

''Ừm!''

Khekris vẫn còn ngơ ngác, một lúc sau thì cô ngẩng đầu, nở nụ cười thật tươi với nữ thần.

''Cám ơn ngài rất nhiều, ngài Ma'at!''

Vừa lúc đó, ánh bình minh đã điểm lên mặt cô thiếu nữ lẫn nước da ngọc trai của nữ thần, trời đã sáng.

''Đến lúc ta phải đi rồi!''

''Tôi còn có thể gặp lại ngài không?''

Ma'at lặng thinh nhìn vẻ mong đợi của Khekris, khẽ mỉm môi thành một nụ cười xinh đẹp cũng như ánh bình minh.

''Gặp lại sau, Khekris Arhet!''

Rồi Ma'at hòa vào ánh mặt trời mà biến mất dạng. Khekris vẫn ngỡ như mình đang mơ.
...

''Vậy là ngài ấy để cậu lại sao?''

''Đành chịu thôi, dù gì ngài Ma'at cũng giúp mình nhiều rồi!''

Khekris trở về làng thì đã quá trưa, bố cô vẫn hôn mê và được các học việc của Issa chăm sóc. Mọi chuyện lại đâu vào đấy. Hiện thời, cả hai đang ngồi nghỉ ở sân sau của bệnh xá sau khi Khekris ngỏ lời giúp cậu giặt đồ.

''Vậy cậu quen với thần Seth à? To gan thật đó Issa!''

Cô bắt chuyện.

''Thôi nào, mình chỉ trị liệu cho ngài ấy thôi! Mà khoan nói về mình đi, ngài Ma'at xem ra rất thích cậu đó!''

''Hả?''

Khekris đỏ mặt càng làm Issa thêm phần thích thú muốn chọc ghẹo cô bạn này nhiều hơn. Tiếng cười nói rộn ràng vang lên giữa ban trưa sao yên bình quá.

''Thầy ơi, có người đến xin thuốc!''

''Ừa, ra ngay!''

Issa chạy vào trong, Khekris không tiện vào theo để cản trở công việc của cậu. Cô có thể nghe rõ ràng cuộc đối thoại của cậu dưới không khí cô đặc của buổi ban trưa.

''Ah, vâng, loại đó ạ? Ngài chờ tôi một chút!''

Rồi bỗng nhiên Khekris nghe có tiếng gọi của Issa.

''Khekris, vào đây đi! Có người muốn gặp cậu nè!''

Cô ngồi dậy, bước vào trong và trông thấy những lọn tóc bạc lấp lánh ẩn sau khăn trùm đầu của một cô gái. Giọng ngân nga cất lên.

''Tôi sẽ còn ghé lại lấy thuốc nữa đấy, Issa!''

''Vâng!''

Rồi ánh mắt lam sâu thẳm di chuyển từ cậu thầy thuốc sang cô gái có mái tóc màu nắng đối diện- người vẫn còn đứng ngơ ngác.

''Chào, Khekris Arhet!''

Giọng ngân nga dịu dàng vang lên khiến nhịp đập của tim thiếu nữ nhanh hơn bình thường. Nhưng dù vậy, có cái gì đó thôi thúc Khekris nở nụ cười đáp lại.

''Chào ngài Ma'at!''

Cái nóng ban trưa của vùng hoang mạc này thật không dễ chịu chút nào, nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác thoải mái lạ kì...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info