ZingTruyen.Info

Issa_ Dược Sĩ Của Ác Thần

Chương 19: Thoth

N2T_Theoutsider

Màng đêm nơi Ai Cập thật đẹp. Ta có thể hưởng thức khung cảnh ấy trọn vẹn hơn khi đứng nơi cung điện hoàng gia, tại ban công lớn trong phòng tiệc.

''Lúc sáng cám ơn mọi người nhiều.''

Issa đã tắm rửa sạch sẽ và đang mở một bữa tiệc nhỏ mừng Seth trở về sau mấy tuần trăng.

''Cậu không nên liều lĩnh như vậy, lỡ mà chúng tôi không có ở đó thì nguy mất!''

Minor bày tỏ và nhận được sự đồng tình của mọi người. Issa bĩu môi, đáp.

''Tôi biết cách để thoát khỏi hắn mà, tôi có giấu vài con dao mổ trong người phòng thân đấy thôi.''

Rồi cậu quay sang Seth, chờ đợi một sự đồng tình từ ngài. Nhưng tất cả những gì cậu nhận được là một cái xoa đầu .

''Hôm nay ngài ấy mệt rồi phải không?''

Tubak hỏi nhỏ Issa. Cậu gật đầu, đáp.

''Tôi sẽ đem ngài ấy đi vậy, tận hưởng bữa tiệc nhé!''

''Tất nhiên rồi.''

Thế là Issa tóm lấy cổ tay vị thần dắt đi. Từ lúc trở về, không hiểu tại sao Seth lại không thể rời bỏ chiếc sọ. Issa đã để ý từ lúc trở về rồi.

''Issa?''

Seth ngờ nghệch hỏi. Cậu không đáp, cũng không xoay lại nhìn ngài. Cứ thẳng bước nắm chặt tay Seth đi đến một căn phòng nọ.

Đó là phòng thuốc của hoàng gia. Nơi lưu trữ rất nhiều thảo dược và công thức gia truyền. Những lúc không lo đến việc chính trị, Issa hay giết thời gian ở đây.

Cậu xô Seth ngã ra ghế, ngồi lên cơ thể ngài, hai tay khóa chặt khuôn mặt thần, nói.

''Cho em xem mặt ngài!''

''Ta ổn.''

''Làm ơn, nghe lời em được không?''

Ngài mím môi nhìn khuôn mặt phẫn uất của Issa. Mắt cậu lấp lánh tưởng như sắp vỡ òa, môi mấp máy nói không thành tiếng. Cậu lo cho Seth. Trong bữa tiệc, thỉnh thoảng ngài cứ ôm lấy lồng ngực, ho vài tiếng rồi lại trở về như cũ. Issa biết có vấn đề nào đó với sức khỏe của Seth.

''Ngài không tin em sao?''

Ngài không đáp, buông tay để cậu làm điều cậu muốn. Issa cẩn thận tháo chiếc sọ ra khỏi mặt vị thần, chăm chú nhìn vào. Dưới ánh nến, sắc bạc tựa ánh trăng trở nên lấp lánh, nhưng thay vì chúng được bao bọc bởi kết mạc đen ngòm như mọi ngày thì nó lại nhuộm bởi màu đỏ. Gân tím nổi trên khuôn mặt rắn rỏi chi chít sẹo.

''Có chuyện gì với ngài vậy?''

"Một con bọ cạp đã đẻ trứng vào cơ thể ta, hiện tại ta đang chống chọi với nó đây.''

Issa vô thức che miệng hoảng hốt. Cậu cúi xuống vạch áo ngài ra, một vết thương đã bưng mủ, làm tím cả phần da xung quanh nó. Lập tức cậu đưa ra một quyết định liều lĩnh.

''Em sẽ lấy nó ra trước khi cái trứng đó nở.''

Seth phì cười trước ánh nhìn kiên định sắc bén của cậu. Đưa tay xoa nhẹ mái tóc xoăn đỏ kia, ngài đáp.

''Trông cậy vào em.''

Ngài nằm trên bàn mổ của Issa. Đây không phải lần đầu cậu chữa cho Seth, cũng không phải lần đầu cậu cầm dao mổ, nên Issa có đủ tự tin để thực hiện nó. Bỗng cậu giật mình thốt lên.

''Thôi chết, em hết thuốc gây mê rồi.''

''Ta không cần nó.''

Với khả năng của Seth, những cơn đau tưởng chừng như có thể chết đi sống lại ngài đều trải qua. Nên Seth biết đây sẽ chẳng là gì với mình.

''Ngài sẵn sàng chứ?''

Issa hỏi, nhưng dù vị thần hay bản thân có sẵn sàng hay không, cậu vẫn mạnh dạn dùng con dao mổ rạch một đường nơi vết thương của Seth và nhanh chóng chườm những lát vàng để cầm máu. Phần độc tố của con bọ cạp vẫn còn trong người Seth, nhưng sự tự điều chỉnh cơ thể của vị thần khiến cậu trầm trồ. Độc tố đang dần bị đánh tan trước mắt cậu.

''Ê, đây không phải là lúc đâu.''

Seth nhắc nhở khiến Issa đỏ mặt lúng túng. Quả thật cậu đã bị sao lãng vì sự tuyệt diệu của cơ thể một vị thần. Trở lại việc chính, Issa hỏi.

''Ngài có cảm nhận được nó không? Cái trứng ấy.''

''Hự... Bên trái, phía trên một chút.''

Là động mạch chủ?

Issa cẩn thận đưa con dao rạch lên một chút, điều này rất rủi ro khi cậu không thể rạch đến phần ngực vì có xương sườn chặn lại. Thế nên, cậu buộc phải đưa tay vào và hi vọng sẽ không gây tổn hại đến các bộ phận khác.

''Nếu em chạm vào nó thì ngài nói ngay nhé...''

Nhịp tim Issa đập liên tục, cậu chỉ hi vọng tay mình không quá run để làm hỏng chuyện. Cậu sợ bản thân sẽ hại chết Seth, cậu sợ lắm. Lưng cậu lạnh toát dù mồ hôi vã ra như tắm. Rồi một bàn tay to lớn chạm đến thái dương Issa, lau đi những giọt mồ hôi ấy.

''Bình tĩnh, ta sẽ không chết dễ vậy đâu, được chứ?''

Mím môi vì hạnh phúc, Issa dần lấy lại được bình tĩnh và tiếp tục lần mò bên trong cơ thể của thần Bão tố.

''Chính nó.''

Seth giật mình, cả cậu cũng vậy. Issa chạm đến một vật thể hình bầu dục, to tầm ngón cái. Lập tức cậu rút nó ra, cận thận nhất có thể và đặt nó lên một cái khay bên cạnh. Máu của Seth dính lên đó, và cả trên tay cậu, nhưng cả hai đều thở phào. Giờ chỉ còn công đoạn khử trùng vết thương và khâu vết mổ lại.

''Làm tốt lắm, Issa.''

Seth mỉm cười, những giọt mồ hôi lấp lánh dưới ánh nến. Kết mạc đỏ đang dần hồi phục, gân tím cũng đang mờ dần. Một tín hiệu tốt. Issa cắt chỉ, cúi xuống thật gần ngài, thì thầm.

''Ngài cũng vậy.''

Rồi cả hai cùng khóa chặt đôi môi trong niềm hạnh phúc.

Trên khay đựng dụng cụ, nơi quả trứng bọ cạp vừa được lấy ra khỏi người Seth, nó động đậy. Những tiếng 'tách, tách' cực nhỏ của lớp vỏ bên ngoài đang nứt ra vang lên, con bọ cạp bé nhỏ đang tìm con mồi đầu tiên của mình. Nó ngửi thấy mùi máu con người từ Issa, mùi da thịt thơm ngát quyến rũ cái bụng đói của nó. Nhanh như chớp, nó lao đến từ phía sau cậu mà cậu không hề hay biết.

Nhưng xui xẻo cho nó làm sao, Seth đang ở đây. Không cần nhìn, ngài chộp lấy sinh vật nhỏ bé khi nó chỉ cách gáy Issa vài phân. Cậu giật mình nhìn sinh vật bé nhỏ bị kìm kẹp trong tay Seth, nói.

''Nó còn sống?''

''Và em xém thành bữa ăn cho nó rồi.''

Dứt lời, Seth bóp nát con bọ cạp bé nhỏ khi nó chỉ mới chào đời được vài giây, rồi ngài tiếp tục cuộc ân ái của mình.

''Ưm... Ngài cần chờ vết thương hồi phục trước khi xuất trận, được chứ? Không được trốn đi như xưa đó!''

"Được rồi.''

Seth gặm nhấm chiếc cổ thanh mảnh, liếm láp quai hàm anh tú của Issa rồi vội vàng dấn sâu vào nụ hôn cháy bỏng.

''A, còn một chuyện nữa.''

Cậu ngửa đầu, kết thúc nụ hôn trong vội vàng làm Seth chau mày. Ngài tặc lưỡi nhìn Issa, chờ cậu nói.

''Cái chân của Osiris, ngài để đâu rồi?''

''Tubak lo việc đó. Chắc ông ấy sẽ vứt nó đâu đó thôi.''

''Vứt đâu đó!? Ngài không thấy nó gây cản trở thế nào sao? Xém chút cái thứ đó phá hỏng tòa tháp của em rồi!''

''Thế em nghĩ nên làm sao?''

''Cho nó vào họng Apep* đi ạ.''

''Ra sẽ thích điều này cho xem.''

(*còn được biết đến cái tên Apophis, con rắn quỷ khổng lồ cai trị bóng đêm và sự hỗn loạn của Ai Cập. Kẻ thù lớn nhất của Ra.)

Seth nới rộng cổ áo cậu, bàn tay chai cứng lần mò làn da trơn lán. Issa rướm người, thì thầm.

''Không phải hôm nay.''

''Sao vậy?''

''Em và ngài đã mệt mỏi cho chuyện lúc chiều rồi, hơn nữa vết thương của ngài vừa mới chữa khỏi mà!''

''Em không muốn sao?''

Cảm nhận vạt áo mình bị siết lấy một cách bối rối khiến Seth bật cười. Quả thật ngài đã không còn sức sau những cuộc chiến và ca mổ vừa rồi, cả Issa cũng vậy. Cậu vô tình thiếp đi trên vai Seth, hơi thở đều đặn phả lên cổ ngài. Vì vậy, Seth bế cậu về phòng ngủ.

●●●

Tại một nơi nào đó ở Ai Cập.

''Thái tử, xin cậu hãy nghỉ ngơi.''

''Ta không thể, chừng nào Seth còn là Pharaoh, ta không cho phép mình được nghỉ ngơi một phút nào hết!''

''Kiên nhẫn cũng là một đức tín không thể thiếu của Pharaoh. Cậu nên nghe lời tôi nếu không muốn phải trả giá.''

Vị thần trẻ chỉ còn một bên mắt phải quay phắt lại nhìn xoáy vào kẻ trước mặt. Horus ghét cái thái độ dửng dưng đó dù đang trong tình thế leo thang này.

Một người phụ nữ bước ra, khuôn mặt bà tỏ rõ sự mệt mỏi, bà nói.

''Thoth nói đúng, con cần giữ sức. Đừng cố quá sẽ khiến con tự làm mình bị thương thôi.''

''Ông ta lúc nào cũng đúng!''

Cắm mạnh cây thương xuống đất, Horus bước qua mặt Isis và Thoth. Nữ thần nhìn theo hình bóng con trai mình, thở dài. Thoth mở lời.

''Công cuộc tìm kiếm các bộ phận của Osiris thế nào rồi?''

''Ta đã cố hết sức. Trước kia Nephthys còn giúp ta đi tìm, giờ con bé không thể đi đâu xa được vì mất đi đôi cánh.''

''Seth đã đi quá xa rồi.''

Trong ba năm qua, các vị thần lần lượt đều bị Seth ra tay chặn đứng, một số chống đối quyết liệt khiến thần Bão tố phải xuống tay. Ngài không muốn bất cứ vị thần nào trợ giúp cho Isis hay bảo trợ cho Horus. Nhưng với thần Trí tuệ Thoth, mọi cớ sự đều trong tầm kiểm soát và vị thần đang chuẩn bị cho mọi tình huống xấu nhất sẽ đến.

''Chuyện Seth sẽ chiếm ngôi, ta đã dự đoán được từ lâu. Nhưng cái ta không ngờ là thằng nhóc con người đó... Nó chỉ là một nô lệ của Osiris, làm sao nó dám đứng trước một vị thần mà ra tay... dứt khoát như vậy?''

''Loài người không như các thần chúng ta. Họ biết là không thể những vẫn cố gắng để làm, biết sẽ mất tất cả mà vẫn muốn thử, để rồi từng người mắc cùng một sai lầm. Có lẽ bởi vì nhân loại sống không đủ lâu như chúng ta để có thể thấy được sai lầm của bản thân.''

Lặng đi một chút, nữ thần nói tiếp.

''Vì vậy, ta mới yêu quý nhân loại này... Giá mà Horus hiểu được điều đó.''

Isis, nữ thần của các bà mẹ và phép thuật. Với lòng bao dung của một người phụ nữ, bà có thể hiểu được những cá tính rất riêng của nhân loại.

''Cậu ấy sẽ hiểu thôi, vì đó là con trai của ngài mà, nữ thần Isis.''

''Cám ơn Thoth. Horus trông cậy vào người.''

Cả hai cúi đầu chào, rồi Isis bước đi, để lại Thoth đứng im lặng nghĩ ngợi. Thần Trí tuệ vẫn đang suy nghĩ về phương hướng tốt nhất để chống lại Seth, vì nhiều khả năng thần Bão tố đã biết Horus đang ở chỗ của mình.

●●●

Sáng hôm sau, Seth tỉnh giấc trên chiếc giường trống, Issa đã đi đâu mất. Ngài đinh ninh chắc cậu lại nhốt mình trong phòng làm việc với mớ công văn ấy. Dù gì tòa tháp cũng sắp hoàn thành, công việc đã nhẹ đi một chút nhưng Issa vẫn bận rộn với những vấn đề khác.

Seth nặng nề bước xuống giường, vết khâu đã liền lại với da một phần, dự đoán dăm ba ngày sẽ khỏi hẳn.

''Issa dặn ngài nên nghỉ ngơi nhiều hơn.''

Bà Bokor đem một tách trà còn nóng hổi tới, hương thơm nhẹ của thảo dược thật dễ chịu. Seth nhận lấy, làm một ngụm. Ngài đoán chắc do Issa chuẩn bị, cậu biết rõ cơ thể ngài cần gì. Seth thầm cười, nói.

''Ta nghỉ ngơi đủ rồi. Bà mới là người cần nghỉ kìa. Cái lưng vẫn ổn chứ?''

''Phiền ngài phải lo, tôi ổn. Issa đã kê thuốc cho tôi rồi.''

''Vậy thì tốt.''

Ngài vươn người, mặc quần áo và rời khỏi phòng. Thật ra Seth cũng không rảnh hơn ai, có cả tá vị thần vẫn chưa được ngài ''thăm hỏi'', nên Seth sẽ cố thu xếp đội quân sớm nhất để ra chiến trường. Cảm giác được giết chóc, ngài không quên nó được.

Đứng trước phòng làm việc, điều đầu tiên Seth làm là ngạc nhiên. Issa không có ở đó, nhưng Tubak, Harik, Minor và cả lão đầu bếp Okert thì có.

''Ông Tubak, chỗ này là tôi phải đóng dấu vào phải không?''

Harik lúng túng với những cuộn văn thư. Okert và Minor thì rối bù trong việc phân loại những bản báo cáo, đâu là về kinh tế, đâu là về danh sách thu thuế và đâu là báo cáo về khoảng phí cho việc chu cấp binh sĩ trong thành. Tubak cũng không khá hơn khi phải dựa vào những tờ giấy nhắn của Issa mà viết ra hướng giải quyết đàng hoàng cho mỗi báo cáo. Cả bốn hầu cận dường như không hay biết Seth đang nhìn họ nãy giờ.

''Vất vả rồi.''

Bọn họ giật mình khi nghe thấy giọng của ngài. Cả bốn người lập tức cúi đầu chào.

''Chào buổi sáng, Chúa tể Seth!''

"Đây là việc của Issa mà.''

''Cậu ấy nhờ chúng thần cả đấy, hiện tại Issa đang ở kho lưu trữ. Có cần chúng thần đưa ngài đến đó không ạ?''

''Không cần, tiếp tục làm việc đi.''

Thế là Seth rời đi, hướng đến nơi đám hầu cận nói. Kho lưu trữ hoàng gia, đó là một nơi chỉ có những học giả đến để tìm tư liệu, những ghi chép về lịch sử hình thành Ai Cập đều có ở đó. Ngài tự hỏi nguyên cớ gì dẫn Issa đến một nơi như thế, bởi cậu từng nói không có hứng thú với những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

Kho lưu trữ hoàng gia.

Những cuộn giấy papyrus* chất chồng lên nhau trên những kệ gỗ. Có những kệ cao đến năm mét, muốn lấy được chúng cần phải có cái thang. Issa hiện đang ngồi trên cái thang đó đọc một cuộn giấy đã ngả vàng.

(*loại giấy được làm từ cây papirus ở Ai Cập, có đặc tính dày, cứng, nhẹ, và dễ viết.)

Bỗng chiếc thang rung lên làm cậu giật mình, mất thăng bằng và rơi xuống vòng tay to lớn của thần Bão tố.

''Ta lúc nào cũng phải đỡ em mỗi khi em rơi à?''

''Lần này là ngài cố tình đó chớ!''

Issa rướm người bẹo má vị thần, nở một nụ cười tươi. Seth cúi xuống, trán chạm trán, hỏi.

''Sao tự dưng em bỏ việc xuống đây đọc mấy thứ linh tinh này vậy?''

''Vì biết người biết ta trăm trận trăm thắng!''

Ngài không hiểu những gì Issa nói. Đưa ánh mắt bạc ngờ nghệch nhìn cậu. Cậu chỉ phì cười.

''Vết thương của ngài có thể ngày mai sẽ khá hơn nên em muốn cùng ngài đưa em đến chỗ thần Thoth.''

''Chi vậy?''

''Horus đang ở đó.''

Issa nhìn vị thần, nhưng ánh mắt lại trở nên sắc bén biểu lộ đầy những toan tính. Cậu nhếch môi, biểu cảm pha chút hồi hộp lẫn phấn khích. Cậu không biết vẻ mặt xấu xa của mình đã câu dẫn Seth, khiến ngài giáng cho cậu một nụ hôn mãnh liệt.

''Ưm... gì vậy ngài Seth?''

''Mới sáng sớm đã quyến rũ ta sao?''

Ngài liếm môi, ngắm nhìn khuôn mặt Issa chuyển sắc từ ma mị sang ngỡ ngàng, từ ngỡ ngàng sang đỏ ửng hai gò má vì bối rối. Cậu gục đầu vào ngực Seth, nói nhỏ.

''Ngài bỏ em xuống được không?''

''Không ai có thể ra lệnh cho ta hết.''

Thế là ngài bế Issa rời khỏi kho. Seth trở lại vấn đề vừa nãy cậu nói.

''Horus đang ở chỗ của Thoth?''

''Phải, gã quái vật hôm qua đã nói với em như thế.''

Seth trầm ngâm một hồi, nói tiếp.

''Cấm địa của Thoth nằm khuất trong một đầm lầy, cây cối bao bọc và đầy bẫy chết. Em không nên đến đó, ta sẽ đi một mình.''

Issa bĩu môi, đấm vào ngực ngài một cái, phản đối.

''Em đã đọc mọi tài liệu ghi chép về thần Thoth rồi. Ngài nghĩ sẽ vượt qua ảo ảnh và thử thách của ngài ấy sao?''

''Thế em nghĩ mình làm được à?''

''Thoth biết tất cả mọi thứ, mọi thứ trên thế giới này và các vị thần bởi vì ngài ấy đã tiếp xúc với tất cả. Nhưng có một điều mà Thoth không hề biết, và em sẽ cho ngài ấy thấy bản thân kiêu ngạo ra sao?''

Ánh nhìn của Issa lại một lần nữa lóe lên sắc lẻm đầy toan tính. Nhìn vẻ mặt tự tin đó, Seth nghĩ cậu đã chuẩn bị cho chuyện này. Một lần nữa, ngài muốn xem Issa sẽ gây bất ngờ gì cho mình.

''Em có kế hoạch.''

●●●

Vùng đất của thần Trí tuệ Thoth được bao phủ bởi đầm lầy và những loài sinh vật có độc. Thoth không có hầu cận, ông không bao giờ tin tưởng bất cứ ai ngoại trừ chính mình, vì vậy Thoth phân ra nhiều bản thể, giúp ông trong nhiều việc.

"Có kẻ lạ mặt đến."

Một bản thể của Thoth bước đến thông báo và một bản thể khác liền đáp ngay.

"Thật không thể ngờ được, bẫy treo của ta làm sao mà người thường có thể phá giải được?"

"Trừ khi..."

Thoth đưa ra kết luận của mình thì một tiếng động lớn ngắt ngang, theo đó là một làn khói bụi mù mịt bao lấy đại sảnh của ông.

"Á! Ngài Seth...  có con rắn, con rắn kìa!"

Một giọng nói thanh thót đầy hốt hoảng vang lên. Ẩn trong làn khói bụi, Seth ung dung bước ra, trốn trong tấm áo choàng cũ của ngài là Issa - người vừa phát hoảng chỉ vì có một con rắn to đùng đang cắn chặt răng vào bọc tay của thần Bão tố.

"Seth."

Không khoang nhượng, Thoth và cả trăm bản thể của mình cùng hướng lưỡi dao trên tay về phía thần Bão tố, bao vây tứ phía ngài. Seth thì hoàn toàn không tỏ ý định đầu hàng, tay chực chờ rút trượng ra để đối phó. Issa bỗng tự tin bước ra phía trước, cúi đầu chào hỏi.

"Hân hạnh được gặp ngài, thần Trí tuệ, xin giới thiệu tôi là..."

"Issa Kishk – hai mươi ba tuổi, học trò nhỏ tuổi nhất của Nefertem. Ta đã thấy ngươi đi chung với Seth trong bữa tiệc năm mới, một thằng nhóc khờ khạo với cái đầu đơn giản. Ta lấy làm ngạc nhiên trước sự can đảm của ngươi khi dám ra tay cắt dương vật của Osiris, ta biết ngươi đã bị tổn thương tinh thần rất lớn nên mới trở thành một kẻ độc tài như thế này. Nhưng tin ta đi, những gì ngươi làm hiện giờ hoàn toàn sai lầm."

Issa chép môi, khuôn mặt lộ rõ vẻ hào hứng trước lời công kích của Thoth khiến cả ông và Seth đều ngỡ ngàng.

"Không hổ danh là thần Trí tuệ, được mở rộng tầm mắt rồi. Thật vinh dự làm sao khi cuộc đời tôi được nằm trong bộ nhớ của ngài."

"Đừng cố nịnh nọt ta, loài người."

Ông vẫn giữ vẻ ung dung của mình, tay xoa cằm, mắt không rời Issa. Cậu mỉm cười, nói.

"Vậy ngài biết tôi đến đây làm gì không?"

"Horus, quá rõ ràng. Phải, thằng nhóc đó đang ở đây, cùng Isis."

"Đúng là vậy, nhưng làm sao tôi tin ngài đây?"

"Ta không bao giờ nói dối."

"Vì ngài là một người thông thái nên tôi tin chúng ta sẽ giải quyết chuyện này một cách văn minh hơn, được chứ?"

Thần Thoth tỏ vẻ hứng thú, ông đáp bằng giọng ung dung vốn có của mình.

"Nói tiếp đi."

"Tôi sẽ thay ngài Seth đấu với ngài trong một trò chơi cân não, nếu tôi thắng ngài sẽ phải giao thần Horus ra đây; nếu tôi thua, tôi sẽ chấp nhận mọi yêu cầu của ngài."

"Đồ loài người ngu ngốc, ngươi tưởng có thể chiến thắng ta chỉ với một bộ não có dung lượng ít như vậy ư? Ngươi xem ta là một trò đùa sao?"

"Vậy câu trả lời là..."

Issa vẫn giữ nét vui vẻ tự tin của mình, dù chơi một trò chơi cân não với vị thần Trí tuệ thì chắc chắn chiến thắng là điều bất khả thi. Thoth muốn biết sự tự tin đó của cậu đến từ đâu, sự tò mò đã thôi thúc ông.

"Chấp nhận."

Thoth búng tay, một làn khói bao quanh ông và Issa, đưa họ đến một không gian rộng lớn bao phủ bởi bóng tối. Thoth mở lời.

"Ngươi muốn chơi thế nào đây, Issa Kishk?"

"Thật vinh hạnh làm sao khi được ngài cho lựa chọn sở trường, nhưng tôi thích có sự công bằng trong một cuộc chơi, mời ngài trước."

"Ta thích cờ bàn."

Vừa dứt lời, một chiếc bàn xuất hiện giữa cả hai cùng hai chiếc ghế. Thoth ra hiệu cho Issa có thể ngồi, cả hai ngồi đối diện nhau. Cậu chép môi vì cậu rất dở môn cờ bàn, Issa có chiến thuật nhưng không được lâu dài và đều bị đối thủ nhìn thấu. Cậu chưa bao giờ chiến thắng một trận cờ bàn nào trong đời. Nhận ra điều đó, Thoth nói.

"Ngươi vẫn có thể chọn lại."

"Vậy ta kết hợp với trò yêu thích của tôi xem, nó tên là 'Trò chơi Thẩm phán'. Chỉ cần ngài chọn ra được kẻ có tội, ngài được phép đi nước cờ tiếp theo."

"Ngươi đang muốn thử làm mọi thứ kịch tính lên à?"

"Đáng đấy chứ, khi được đối đầu với thần Trí tuệ như thế này."

Vị thần ngửa người, thích thú với thái độ của cậu nhưng không thể hiện ra mặt. Ông đưa tay biến ra một cán cân để làm chắc chắn phán quyết của cả hai trong trò chơi này. Thoth để Issa làm trước. Cậu cúi đầu nhận lấy tâm ý của thần, bắt đầu cuộc chơi.

"Một nô lệ vô tình đâm chết một lãnh chúa chỉ vì ông ta đứng gần với tên trộm, ai là kẻ có tội?"

"Gã nô lệ, hắn bị tội ngộ sát, và tất nhiên có cả tên trộm nữa."

Cán cân phát sáng thể hiện một phán quyết đúng đã được thi hành, thế là Thoth mở đầu cho bước đi đầu tiên của mình trên bàn cờ. Đến lượt Issa, Thoth bắt đầu đưa ra thử thách phán quyết của mình.

"Một dinh thự bị cháy rụi, nguyên nhân là do cháu gái của gia đình quý tộc đó làm đổ bình dầu, tất cả bởi vì người nhũ mẫu đang bận mắng một nô lệ do đã làm vỡ chậu hoa. Ai có tội?"

"Người nhũ mẫu và tên nô lệ, nhưng tên nô lệ sẽ bị xử nặng hơn vì gây sao lãng."

Đó là một câu trả lời giúp cậu được thực hiện bước đi của mình. Cứ thế cả hai tiếp tục cuộc đấu của mình trên bàn cờ ấy. Cho đến khi Thoth đã nhìn rõ được chiến thắng của mình chỉ với ba nước cờ nữa, ông mới chuyển sang chủ đề khác.

"Ngươi đem binh lính đến đây sao?"

"Sao tôi phải làm vậy?"

"Vì ngươi muốn có được Horus, thằng nhóc rất dễ bị bẻ gãy ý chí. Nếu thái tử bị ngươi thao túng, sẽ chẳng có cơ sở nào để các vị thần có thể lật đổ Seth nữa."

"Nếu vậy tôi thà để ngài Seth giết Horus luôn như vậy đơn giản hơn nhỉ? Thái tử chết thì ngươi duy nhất trong gia tộc chỉ còn lại ngài Seth là xứng đáng trở thành Pharaoh thôi."

"Đó chính là một lỗi của Seth, tình cảm. Hắn đã không thể lờ đi lời cầu xin của chị mình mà tha mạng cho thằng nhóc đó, một sơ hở quá hiển nhiên."

"Ta đã chơi ván cờ này bao lâu rồi?"

"Một canh giờ, ngươi đang lờ đi điều ta nói à. Điều đó thể hiện tâm hồn ngươi thật ngu ngốc và yếu đuối."

Thực ra một phần vì Thoth nhường Issa, kết thúc sớm khiến ông nhàm chán.

Cậu cúi đầu, mái tóc xoăn che giấu biểu cảm khuôn mặt càng chắc chắn cho những giả thuyết của thần Thoth. Ông nói tiếp.

"Tức giận, đố kị, hỉ - nộ - ái - ố, những cảm xúc như thế chi phối hầu hết mọi hành động của loài người các ngươi và điều đó làm các ngươi trở nên yếu đuối một cách thảm hại. Chính vì vậy, ta tránh tiếp xúc với nhân loại, để các ngươi không làm ảnh hưởng đến ta như cái cách các ngươi đã làm với Osiris."

"Một đứa trẻ cố ý đâm chết cha mình, ai là kẻ có tội?"

Issa bất ngờ đưa ra thử thách phán quyết của mình.

"Đứa trẻ đó, quá hiển nhiên."

Cán cân phát sáng để Thoth có thể đi tiếp nước cờ của mình. Đến lượt ông.

"Một du mục nhặt được một viên hồng ngọc giữa sa mạc không biết của ai, ông tìm được chủ nhân của nó nhưng anh ta đã qua đời, chỉ để lại vợ và con gái. Nhưng người du mục đó không biết và giữ viên hồng ngọc cho riêng mình. Ông ấy có tội không?"

"Tôi... không biết."

"Ta không trách, bản chất con người vốn tham lam mà. Lẽ ra hắn ta nên tìm hiểu về tên chủ nhân đó nếu hắn thật sự muốn trả lại. Đến ngươi.''

Vì sự từ bỏ của Issa, lượt chiến thắng của Thoth được rút ngắn chỉ còn một lượt như cách ngài đã tính toán.

"Người đàn ông mà đứa trẻ ấy vừa giết, ông ta đang cố giết mẹ đứa trẻ đó, ông ấy có tội chứ?''

''Tất nhiên.''

''Vậy, đứa trẻ có tội khi nó đang cứu mẹ nó ư?''

Sự ngạc nhiên dần biểu lộ trên khuôn mặt của Thoth. Ông không ngờ đến câu hỏi này của cậu. Issa vẫn tiếp tục nói.

''Người mẹ đã biết trước điều này và có thể trốn đi nhưng bà ta không trốn, bà ấy có tội chứ, thưa thần Thoth toàn năng?''

Ánh sáng của cán cân chớp nhoáng, chính nó với toàn bộ kiến thức của mình vẫn không thể xác định được kẻ có tội.

''Chưa đủ cơ sở dữ liệu để ta có thể kết luận được. Có thể là gã đàn ông đó...''

Thoth nhận xét. Đến đây thì Issa ngẩng đầu với nụ cười mỉm đầy tự tin.

''Tôi đã ở đó, thần Thoth ạ. Tôi đã chọn cách của ngài, không can thiệp vào câu chuyện của họ và ngài thấy đó. Ngài hãy tự xem đi.''

Cậu đưa đầu mình về phía Thoth, để thần tìm thấy trong kí ức của mình câu chuyện về gia đình của cậu bé sống trong khu ổ chuột, người mẹ mắc bệnh viêm phổi và người đàn ông ấy. Người phụ nữ cam chịu vô tình trở thành một nỗi ám ảnh của đứa bé về cảnh bạo lực của cha mình. Cậu bé vì còn quá non yếu không hiểu chuyện mà ra tay sát hại cả bố ruột để cứu mẹ mình. Người đàn ông ấy, vì không chịu được sự khắt nghiệt của xã hội, không có công việc ổn định, không bạn bè, bị người người khinh thường mà trút nỗi căm phẫn thế giới lên chính gia đình mình.

Tất cả đều có hoàn cảnh của mình, vậy ai là kẻ có tội trong câu chuyện ấy?

Chính thần Thoth, vị thần của Trí tuệ, người hiểu biết quy luật của thế giới này, thông thạo mọi chiến thuật, và không điều bí ẩn nào trên thế gian là ông không biết. Duy chỉ có loài người, giống loài mà Thoth khinh thường nhất lại ẩn chứa những điều tưởng chừng hiển nhiên nhưng hóa ra mang đầy bất ngờ.

''Ta... đã thua ư?''

''Ngài đã thắng tôi, trên bàn cờ. Tôi chỉ đang câu chút thời gian thôi.''

Lại một lần nữa, Issa làm cho Thoth phải bất ngờ. Ông đóng vùng không gian của mình lại thì thấy các bản thể của mình đều bị quân lính của Seth khống chế, còn thần Bão tố thì đứng sẵn đó cạnh chiếc lồng giam giữ Horus, chờ đợi. Khi nhìn thấy Issa, ngài nói.

''Thắng rồi hả?''

''Không, không ai thắng cả. Ngài Thoth còn một bước nữa để chiến thắng, em chỉ ngăn điều đó xảy ra thôi.''

''Không thể nào, ngay cả Thoth cũng... Ngươi là thứ gì vậy, con người kia?''

Horus gào lên, tay bấu chặt khung sắt của chiếc lồng. Cậu chỉ vô tư đáp như một điều hiển nhiên.

''Một con người.''

Thoth đứng sững sờ, ông vẫn đang suy nghĩ rất nhiều thứ. Ông sắp thắng nhưng ông không thể thắng, nhưng ông không thua, Issa cũng không thắng. Đây chỉ là bước ly gián đơn giản để Seth có thời gian lùng bắt Horus, Issa không có ý định chiến thắng ông. Điều này thực sự...

"Đơn giản, một sự đơn giản đến tinh tế. Làm sao ngươi có thể nghĩ ra được điều đó?''

Thoth nói lớn, ông có quá nhiều thứ để thắc mắc. Cậu phì cười.

''Tôi đã đọc mọi tài liệu, và tôi biết là có rất ít tài liệu nói về ngài vì ngài không bao giờ tiếp xúc với con người chúng tôi. Chúng tôi chỉ biết ngài thông thạo mọi thứ, nên đây chỉ là phương pháp loại trừ cơ bản.''

Seth đã hiểu vì sao Issa lại đến kho tài liệu hoàng gia làm gì, tìm hiểu về Thoth.

''Còn câu chuyện của ngươi, rốt cuộc ai là kẻ có tội?''

Đến đây, cậu mới bước đến bên vị thần, nở một nụ cười đắc ý, thì thầm.

''Là tôi, chính tôi đã gián tiếp ép gia đình người ta đến hoàn cảnh như thế. Loài người chúng tôi là vậy đấy, thưa ngài. Một khi đã bước đến đường cùng thì chúng tôi sẽ làm mọi cách để được sống, dù thực tại chẳng có cơ hội nào cho chúng tôi cả. Tôi nghĩ ngài Isis còn thấu hiểu điều đó hơn cả ngài ấy chứ.''

Dứt lời, một binh lính theo lệnh của Issa đã rút đi bộ não của Thoth, để lại ông một thân xác trống rỗng. Horus gào thét, khuôn mặt phẫn nộ bắn cho cậu một ánh nhìn.

''KHÔNG! Thằng nhãi ranh nhà ngươi tại sao lại làm việc này? Cái chết của cha ta còn chưa đủ với ngươi hả?''

Issa xoay người, đáp.

''Ngài không nghe thần Thoth nói ư? Loài người chúng tôi rất tham lam, tôi cũng muốn có kiến thức của thần Trí tuệ mà.''

Horus nghiến răng uất hận, vị thần trẻ đã mất đi người cha của mình, lần này lại là người thầy, Thoth. Sự oán hận của Horus ngày một chồng chất, vị thần Bầu trời giờ đây tràn đầy phẫn nộ.

"Sao ngươi không giết ta luôn đi, ISSA?"

Ngài gằng từng chữ một trong tên cậu, Issa chỉ hờ hững đáp.

"Tôi chỉ là con người, không có quyền quyết định mạng sống của thần linh, thần Thoth chỉ tạm thời... như vậy thôi. Tôi mượn thứ này vài ngày, chắc ngài ấy không phiền đâu, ha!?"

Cuối cùng, Horus được đem trở về nội thành, bị bắt giam trong cấm địa và được canh phòng nghiêm ngặt. Seth vẫn giữ lời của mình, tha mạng cho Horus theo lời thỉnh cầu của nữ thần Isis. Issa đã thắc mắc.

"Nữ thần không ở đó sao?"

"Lúc ta đến đã không thấy chị ta đâu. Em định làm gì sao?"

"Em chỉ muốn nói chuyện thôi, ngài nghĩ em làm gì được Nữ hoàng Ai Cập chứ?"

"Em vừa lừa phỉnh được thần Trí tuệ, chọc giận thần Bầu trời, sai khiến được thần sông Nile, em dám nói không làm được gì hả?"

Seth xoa đầu cậu, một cách thô bạo. Issa bĩu môi hờn dỗi, rồi khẽ kéo áo choàng của ngài, nói.

"Và tóm được thần Hỗn loạn nữa."

"Em có chắc mình không phải một vị thần chứ?"

"Em có thể là thần gì đây, thần Lừa Đảo à? Em nghĩ mình nên đến xem lão Tubak vật lộn với đống công văn đây. Gặp ngài sau, ngài Seth."

Issa phì cười rồi bước đi. Seth nhìn bóng lưng cậu, nhận ra càng lúc ngài càng bị cậu thu hút đến không thể ngừng yêu cậu. Ngài yêu ánh mắt sắc bén của Issa, yêu cái cách cậu trở nên xấu xa và bị quyến rũ bởi bản ngã đen tối kia của cậu.

~☆☆☆~

Đêm hôm trước, sau khi cả hai trở lại phòng ngủ sau ca phẫu thuật...

''Ngài Seth, kể em nghe về thần Thoth đi.''

''Em muốn biết cái gì?''

''Mọi thứ.''

Seth ngửa người nằm cạnh Issa, cậu ngẩng đầu nhìn vị thần. Ngài thở ra một hơi dài, nói.

''Thoth rất kiêu ngạo, thậm chí là kiêu ngạo hơn cả Ma'at. Hắn ta không có hầu cận, chỉ có hắn thôi. Ta đã từng đến nơi ở của hắn và thái độ của hắn thì... chậc! Tóm lại, Thoth chỉ là một tên mọt sách xem thường thiên hạ.''

''Ngài ấy phân thân ra như Bekryk sao?''

''Thằng nhóc của Nefertem chỉ duy trì được một ngày và có số lượng nhất định. Còn Thoth thì thích là biến bất chấp. Tuy hắn có thể làm nhiều việc cùng một lúc nhưng nếu bản gốc có vấn đề gì, tâm lý bất ổn chẳng hạn, thì các bản thể sẽ yếu đi như cái xác không hồn cho đến khi bản gốc bình tĩnh lại.''

''Oh! Làm sao ngài biết được vậy?''

''Trò ta với Horus hay làm để chọc giận Thoth đấy mà.''

''Nghe có vẻ vui đó chứ!''

''Thôi ngủ đi.''

~☆☆☆~

Nhờ những thông tin đó từ Seth, Issa mới có thể nghĩ ra cách gài Thoth vào bẫy.

Ngày mà một cuộc chiến lớn diễn ra sớm muộn gì cũng đến, Issa sẽ còn rơi vào tình thế còn khó khăn thêm nhiều lần nữa. Việc cần làm của cậu bây giờ là chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo và tôi luyện tinh thần vững mạnh cho những điều có thể xảy đến sắp tới.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info