ZingTruyen.Com

[II/HOÀN][DM] ĐỆ NHẤT THI THÊ - KIM NGUYÊN BẢO

Chương 334: Thế giới không thể bình yên

Hydrangea_5810

Chương 334: Thế giới không thể bình yên

Chiến Nam Thiên thấy Mộ Nhất Phàm lao tới, khóe môi cong lên tạo thành nụ cười tàn bạo, trên gương mặt chỉ còn máu thịt mơ hồ, trông hết sức dữ tợn, một giây sau, hắn liền phóng năng lượng đã ngưng kết trong lòng bàn tay từ lâu ra ngoài, đánh mạnh về phía Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm đã chuẩn bị từ trước, sau khi rời khỏi Chiến Bắc Thiên, việc đầu tiên anh làm là dùng dị năng hệ kim tạo thành một khiên chắn trong suốt, sau đó lại ngưng kết dị năng hệ ánh sáng lên mặt trên tấm lá chắn, cuối cùng dùng kết giới phòng ngự bao quanh hai lớp dị năng lại, tạo thành tấm lá chắn phòng thủ dày ba lớp.

Đồng thời trong lúc dị năng của Chiến Nam Thiên đánh tới, anh la to một câu: "UY LỰC TẤN CÔNG CỦA DỊ NĂNG GIẢM ĐI."

Dứt lời, nhất thời uy lực tấn công của dị năng thôn phệ giảm đi hai cấp, ngay cả tốc độ cũng có vẻ chậm lại.

Gương mặt Chiến Nam Thiên có vẻ giật mình, nghĩ tới ban nãy Mộ Nhất Phàm có chạm vào người Trang Tử Duyệt, nhất định là khi đó đã sao chép dự ngôn và dị năng hệ phong cùng một lúc, cho nên dị năng của hắn mới giảm bớt uy lực chỉ vì một câu nói của Mộ Nhất Phàm, cũng không biết có sao chép được dị năng tiên đoán hay không nữa.

Ánh mắt hắn tối đi, lúc đánh dị năng thôn phệ về phía Mộ Nhất Phàm, hắn lập tức tăng tốc độ tấn công, không cho Mộ Nhất Phàm có cơ hội phản ứng.

Mộ Nhất Phàm thấy vậy, lập tức dùng dị năng hệ quang để lui về phía sau, đồng thời, lại một lần nữa tạo lá chắn phòng thủ, sau đó, anh ngừng lui bước, đổi thành vừa xông lên vừa đỡ lấy đòn tấn công, còn phóng ra một lưỡi chém gió về phía Chiến Nam Thiên.

Chiến Nam Thiên lập túc dùng dị năng hệ ám nuốt lấy lưỡi chém gió, ngay tức thì, hai người khó phân thắng bại, khắp không gian đều là tiếng dị năng đánh vọng về.

Chiến Bắc Thiên nhìn hai tia sáng đánh nhau khó phân trên dưới, khẽ chau mày, đang nghĩ xem tiếp theo nên làm gì, đột nhiên, có người la to "NHẤT PHÀM!".

Mộ Nhất Phàm nghe thấy giọng nói của Mộ Duyệt Thành, vội vã ngừng chiến đấu, lui về bên cạnh Chiến Bắc Thiên, anh thấy ngoài cửa có hai người đang đứng, một người là Mộ Duyệt Thành vừa cất tiếng gọi anh, mà người còn lại là Vương Băng.

Vương Băng vừa nhìn thấy Mộ Nhất Phàm, liền hưng phấn vẫy vẫy tay: "Mami, mami, con là phân thân nè."

"......" Mộ Nhất Phàm dời đường nhìn từ chỗ Vương Băng qua Mộ Duyệt Thành, lo lắng nói: "Bố, sao bố lại ở đây?"

Mộ Duyệt Thành làm như không nghe thấy Mộ Nhất Phàm bắt chuyện, ông đi về phía Chiến Nam Thiên, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, lại cất tiếng gọi: "Nhất Phàm."

Mộ Nhất Phàm thấy Mộ Duyệt Thành gọi Chiến Nam Thiên là Nhất Phàm, anh giật mình, há miệng ra, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.

Chiến Bắc Thiên cũng không làm bất cứ hành động gì, chỉ lặng lẽ nhìn xem Mộ Duyệt Thành muốn làm gì.

Trong mắt Chiến Nam Thiên lộ ra vẻ đề phòng, rất cảnh giác với sự xuất hiện đột ngột của Mộ Duyệt Thành.

Mộ Duyệt Thành nhìn ra Chiến Nam Thiên cảnh giác với mình, lúc hai người họ còn cách nhau chừng ba thước, ông dừng bước, đoạn nói: "Lần đầu tiên con nói qua điện thoại với ta rằng con là Mộ Nhất Phàm, quả thực ta không mấy tin lời con nói, dù sao thì con vẫn luôn muốn giết Nhất Hàng, lại dùng thân phận người khác để xuất hiện trước mặt ta, bảo ta tin là chuyện không thể nào. Thế nhưng, những lời con nói khiến người làm cha ta đây thật sự xúc động, khiến ta nhận ra trước đây mình đã lãng quên đi đứa con trai thế nào, cũng tự ý thức được mình không có trách nhiệm của một người làm cha."

Nói tới đây, gương mặt ông lộ vẻ khổ sở và kích động: "Thế nhưng, lần trước, sau khi nói chuyện một hồi với con, ta đã bắt đầu âm thầm quan sát con, mà nhất cử nhất động cũng như ánh mắt của con khiến ta càng ngày càng tin tưởng con chính là con trai ta, là con trai cả của ta, Mộ Nhất Phàm, bởi vì chỉ có mỗi con, mới có thể biết rõ những chuyện riêng giữa hai cha con ta. Ta có lỗi với con, là người cha này đã không chú ý tới con, để con không được bình thản lớn lên, cũng để con phải chịu rất nhiều oan ức dằn vặt, là lỗi của ta cả."

Giọng Mộ Duyệt Thành từ kích động trở nên nghẹn ngào, cuối cùng, ông quay đầu đi lau lau đôi mắt nhòe ướt, nói tiếp: "Nếu không vì ta, tính tình của con đã không trở nên âm trầm như vậy, Triệu Vân Huyên và Nhất Hàng cũng không có cơ hội hạ độc con, tiêm virus vào cơ thể con, cho nên, con muốn trách thì cứ trách ta đi, trong lòng con có oán hận tức giận gì, thì cứ đổ lên người ta đi, mong rằng như vậy có thể bù đắp được phần nào những sai lầm trước kia của ta."

Nghe mấy lời này xong, trong mắt Chiến Nam Thiên không còn đề phòng nhiều như trước, mà lại sinh ra cảm giác phức tạp, hắn sống hai kiếp người, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy Mộ Duyệt Thành đau lòng cúi đầu nhận sai.

"Đồng thời, ta cũng mong con thu tay về, đừng làm tổn thương tới nhân loại nữa, bọn họ chưa từng làm chuyện gì tổn thương con, người làm tổn thương con là Triệu Vân Huyên và Nhất Hàng, mà giờ bọn họ cũng đã gặp báo ứng rồi, sau này sẽ không xuất hiện trước mặt con nữa, còn có ta, ta cũng bằng lòng chịu sự trừng phạt cho những chuyện trước đây mình đã làm sai."

Lời này khiến Chiến Nam Thiên không khỏi nhớ tới cái chết của Triệu Vân Huyên và Mộ Nhất Hàng, khiến hắn nhếch môi lên.

Mới đầu, lúc hắn biết tin Mộ Nhất Hàng và Triệu Vân Huyên bị trục xuất khỏi thành B, liền chạy ngay tới, vừa hay nhìn thấy cảnh bọn họ bị ức hiếp.

Nhìn bộ dạng uất ức kia của Mộ Nhất Hàng, và cả lúc Triệu Vân Huyên bị người ta làm nhục, hắn cảm thấy hết sức sảng khoái, sau đó vì nghĩ Mộ Nhất Hàng còn có chỗ để dùng tới, nên mới kìm nén sát ý mà cứu người này.

Về phần Triệu Vân Huyên, thật ra bà ta không cắn lưỡi tự sát, một người đàn bà sợ chết như vậy, sao có thể làm loại chuyện tự sát chứ, cho nên, chính hắn đã giết Triệu Vân Huyên.

Lúc đó Triệu Vân Huyên chết, bà ta đã sợ hãi biết bao nhiêu, nhất là khi hắn nói vì sao mình muốn giết Mộ Nhất Hàng xong, bà ta sợ đến mức cả người run cầm cập.

Còn hắn thì rót hắc khí vào trong bụng Triệu Vân Huyên, lăng trì* bà từng chút từng chút một rồi giết chết. (lăng trì*: hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu)

Sau đó, bởi vì Mộ Nhất Hàng không chịu được chuyện Triệu Vân Huyên từ một quý phu nhân thượng tướng, trở thành kẻ thấp hèn mặc cho người ta ức hiếp, chịu sự đả kích nặng nề mà tự vẫn, cho nên, sự hận thù của Mộ Nhất Hàng với Mộ Nhất Phàm càng thêm sâu đậm, hắn có thể mượn tay Mộ Nhất Hàng để diệt trừ Mộ Nhất Phàm.

Tiếc là, Mộ Nhất Hàng không thành công.

Mộ Duyệt Thành tiến lên trước một bước, kích động nắm lấy cánh tay máu thịt lẫn lộn của Chiến Nam Thiên: "Nhất Phàm, con đừng đánh nữa, có được không?"

Chiến Nam Thiên thấy Mộ Duyệt Thành tới là để khuyên mình thu tay về, lập tức thu hồi tâm tình phức tạp, lạnh lùng nhìn Mộ Duyệt Thành: "Bảo tôi buông tha cho đám nhân loại kia, đương nhiên là được, dù sao thì giết hay không cũng chẳng thành vấn đề, thế nhưng, ông thử hỏi hai người kia mà xem.."

Hắn giơ tay chỉ về phía Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm: "Bọn họ có chịu buông tha cho tôi không, dù tôi có thu tay về, bọn họ cũng sẽ đuổi tận giết tuyệt với tôi, cho nên, tôi không thể buông tha cho bọn họ được, chỉ khi nào bọn họ chết, tôi mới có thể sống bình yên trên thế gian này được."

Ngay lập tức, Mộ Duyệt Thành bị cừu hận sâu đậm trong mắt Chiến Nam Thiên làm cho kinh hãi.

"Con.." Ông nhìn về phía Chiến Bắc Thiên: "Hai đứa..."

Chân mày Mộ Nhất Phàm nhíu chặt lại, mà ánh mắt Chiến Bắc Thiên thì lạnh lẽo vô cùng, ánh mắt hắn nhìn Chiến Nam Thiên không mang theo bất cứ cảm xúc gì.

Chiến Nam Thiên thu tay về, hờ hững nói: "Mộ thượng tướng, nể tình kiếp trước ông là cha tôi, tôi sẽ không giết ông, xin ông rời khỏi đây trong vòng năm giây, đừng để tôi phải nhìn thấy ông nữa, nếu không, tôi cũng sẽ không khách khí với ông đâu."

Nghe vậy, trái tim Mộ Nhất Phàm lập tức treo lên, chuẩn bị cứu người ổn thỏa.

Mộ Duyệt Thành ngạc nhiên nhìn hắn: "Con muốn giết ta?"

"Ông nghĩ tôi không dám sao? Lúc tôi thông báo cho ông, để ông chuẩn bị tốt vật tư, là đã tận tâm giúp đỡ ông rồi."

Mộ Duyệt Thành khổ sở nói: "Ta không sợ con giết ta, nếu con giết ta mà có thể nguôi ngoai hận thù trong lòng, vậy con cứ giết đi." Chiến Nam Thiên chợt nheo đôi mắt lại.

Chiến Bắc Thiên thấy sự chú ý của Chiến Nam Thiên đặt hết trên người Mộ Duyệt Thành, chợt biến mất khỏi vị trí, xuất hiện trước mặt Chiến Nam Thiên, đẩy Mộ Duyệt Thành ra phía sau, tấn công về phía Chiến Nam Thiên.

Chiến Nam Thiên cả kinh, vội vã lui bước về phía sau.

Mộ Nhất Phàm mau chóng đi tới bên cạnh Mộ Duyệt Thành, đỡ lấy Mộ Duyệt Thành suýt chút nữa bị té xuống đất.

Anh quay đầu nói: "Vương Băng, mau dẫn cha tôi rời khỏi đây đi."

Mộ Duyệt Thành nhìn về phía Mộ Nhất Phàm: "Nhất Phàm, con..."

Mộ Nhất Phàm biết ông muốn nói điều gì, bèn ngắt lời ông: "Bố, chúng con nhất định phải tiêu diệt Chiến Nam Thiên, bởi vì chỉ cần hắn còn sống ngày nào, thì ngày ấy thế giới không thể bình yên được." Mộ Duyệt Thành không lên tiếng.

Đương nhiên ông cũng đã nhìn thấy những hành động của Chiến Nam Thiên, hơn nữa, hành vi của hắn đã đến mức không thể tha thứ, cho nên, ông cũng không thật sự mong Mộ Nhất Phàm sẽ dừng tay, nhưng thật tâm ông cũng mong Chiến Nam Thiên đừng đánh nữa, ông không muốn nhân loại tiếp tục chịu thương tổn.

Sau khi Mộ Nhất Phàm giao Mộ Duyệt Thành cho Vương Băng đỡ xong, anh cũng xông về phía Chiến Nam Thiên.

Vương Băng nói: "Ông nội, chúng ta đi thôi."

Mộ Duyệt Thành không động đậy, ông cất tiếng hỏi: "Xem ra ta không khuyên được nó rồi, Vương Băng, cậu nói xem, liệu con trai ta có thật sự không chấp nhận người cha này không?"

Vương Băng gãi gãi đầu, dường như không hiểu Mộ Duyệt Thành đang nói cái gì, cậu nói: "Ông nội, chúng ta đi thôi."

Mộ Duyệt Thành làm như không nghe thấy lời cậu nói, chỉ lẩm bẩm: "Ta muốn thử một chút xem có được không?"

Vương Băng nghiêng đầu: "Ông nội, ông muốn thử cái gì?"

"Thử xem liệu nó có chấp nhận người cha này nữa không?" Mộ Duyệt Thành nhìn mọi người đang đánh nhau hỗn loạn: "Thử xem bọn chúng có vì người cha này mà ngừng tay không."

Lúc này, cũng không biết Vương Băng có thực sự hiểu được lời ông nói không, cậu ra sức gật đầu: "Có."

Mộ Duyệt Thành cười khổ, không nói thêm gì nữa, nhưng ông cũng không theo Vương Băng rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com