ZingTruyen.Info

[II/HOÀN][DM] ĐỆ NHẤT THI THÊ - KIM NGUYÊN BẢO

Chương 261: Lãng mạn

Hydrangea_5810

Chương 261: Lãng mạn

Mộ Nhất Phàm giải thích: "Đó là một tang thi có thể thống trị tất cả tang thi, khiến tất cả tang thi phải nghe theo lệnh của nó, tang thi ấy được gọi là Tang Thi Vương, năng lực của nó vượt xa sức tưởng tượng của mọi người."

Nếu như kiếp này Chiến Nam Thiên lại trở thành Tang Thi Vương, như vậy, Tang Thi Vương này còn lợi hại hơn gấp trăm ngàn lần những gì anh viết trong tiểu thuyết.

Mọi người nghe tới đây, liền tưởng tượng tới cảnh Tang Thi Vương kêu toàn bộ tang thi tới thành B, đều rùng mình một cái.

Tỉnh Quân Lâm hỏi: "Nhất Phàm, sao cậu biết trong tang thi có Tang Thi Vương?"

Tin tức của họ đã rất nhạy bén, thế mà vẫn còn chưa biết tới chuyện Tang Thi Vương này.

Đây là chuyện họ chưa từng nghe qua. Sắc mặt Mộ Nhất Phàm thoáng khựng lại.

Anh đang định viện cớ để cho qua chuyện, Chiến Bắc Thiên liền nói: "Là tôi nói cho em ấy biết, thủ hạ của tôi có người chuyên nghiên cứu về tang thi, có tìm hiểu về tang thi, Nhất Phàm nói có Tang Thi Vương, là do thủ hạ của tôi đoán, có thực như vậy hay không còn chưa biết, nhưng khả năng là rất lớn."

Tỉnh Quân Lâm nhìn về phía Chiến Bắc Thiên: "Như thế nào?"

"Con người cần có một người để thống trị, mới không chia rẽ mất đoàn kết, cho nên tang thi cũng như vậy. Trong thế giới của chúng, tang thi trung cấp có thể khống chế tang thi cấp thấp, tang thi cao cấp có thể khống chế tang thi trung cấp, cứ như vậy, nhất định còn có Tang Thi Vương để khống chế toàn bộ tang thi, khiến chúng có thêm tính tổ chức."

Tỉnh Quân Lâm đồng ý với những lời này: "Giờ tình hình thành B giống như Bắc Thiên nói, phân tác lỏng lẻo, ai cũng chỉ chăm chăm lo cho địa bàn của mình, mong có lợi cho mình, quả thật cư xử hết sức ích kỷ, căn bản không có chút đoàn kết nào, nếu một ngày thi triều ập tới, thành B sớm muộn gì cũng thất thủ, cho nên, thành B chúng ta nên có một người để quản lý toàn bộ mọi người."

Vưu Cảnh Phong cười nhạt: "Ông có tin nếu chuyện này truyền ra ngoài, sẽ có rất nhiều người tranh đấu đến đầu rơi máu chảy cho vị trí quản lý kia không. Giờ không phải thời bình, bỏ phiếu tuyển cử không có tác dụng gì, chỉ dựa vào thực lực mới có thể nên chuyện, khi đó, mọi người ra tay để giành lấy vị trí quản lý này, như vậy ngược lại sẽ bất lợi với thành B, càng khiến trong lòng mọi người tan rã, không đoàn kết được."

Viêm Lỗi gật đầu: "Cảnh Phong nói đúng đó."

Sao Tỉnh Quân Lâm lại không biết hậu quả này chứ: "Tôi cũng chỉ nói vậy mà thôi, nhưng chuyện người thống trị này không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra thôi."

"Vậy đến lúc đó rồi nói, cứ thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn dồn tâm sức lựa chọn, đến khi gặp chuyện bất đắc dĩ, họ sẽ không thể không chọn một người ra."

Thẩm Khâm Dương xòe tay ra làm động tác đập xuống: "Xì tốp, xì tốp, dừng đề tài này ở đây thôi, chuyện xa xôi như vậy, chúng ta nghĩ nhiều mà làm gì? Chúng ta không phải chúa cứu thế, làm tốt bổn phận của mình là được rồi, sau này có gì nói sau."

Mộ Nhất Phàm cười nói: "Nói cũng đúng, chuyện còn chưa xảy ra, chúng ta việc gì phải đi tìm phiền phức chứ."

Đám Tỉnh Quân Lâm cười cười, không tiếp tục nói chuyện này nữa, đợi cơm được nấu xong, Thẩm Khâm Dương lập tức phạt Chiến Bắc Thiên uống ba chén rượu.

Những người khác cũng mượn cớ mà phạt Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm uống rượu, bộ dạng không chuốc say họ được thì sẽ không bỏ qua.

Mộ Nhất Phàm là tang thi, chất cồn trong rượu không có bất cứ tác dụng gì với anh, uống rượu mà như uống nước, uống mãi không say.

Giờ trong phòng khách ngoài Mộ Nhất Phàm và Tịch Hoan, Tào Hân Hân ra, chỉ có Chiến Bắc Thiên vẫn còn có chút tỉnh táo.

Những người khác đều đã say bảy tám phần, nhất là Thẩm Khâm Dương, vì muốn chuốc say Chiến Bắc Thiên mà đã hy sinh tấm thân mình, mặt đỏ bừng bừng, giống như quả táo chín, nói luyên thuyên không ngớt.

Mãi đến khi hết đồ ăn trên bàn, mọi người mới ngừng uống.

"Tôi.. tôi đã.. chuẩn bị.. chuẩn bị tốt.. phòng ở.. cho mọi người, đêm nay.. đêm nay.. mọi người.. mọi người ở lại đây, tôi... tôi không.. không nói chuyện với mọi người nữa, đầu... đầu tôi choáng quá, tôi.. tôi muốn về.. phòng.. phòng ngủ."'

Thẩm Khâm Dương say bí tỉ nói xong, liền lảo đảo đi về phía phòng vệ sinh, sau đó không đi ra.

Tịch Hoan nói: "Anh ấy sẽ không coi phòng vệ sinh làm phòng ngủ chứ?"

Mộ Nhất Phàm đi tới phòng vệ sinh nhìn.

Quả nhiên, Thẩm Khâm Dương đang nằm thẳng cẳng ngủ dưới đất. Anh không thể làm gì hơn là đỡ anh ta về phòng ngủ.

Những người khác nhờ có anh giúp đỡ, đều đã được bố trí ổn thỏa, đến khi anh quay về phòng khách, Chiến Bắc Thiên đang ngồi trên sofa ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mộ Nhất Phàm đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn: "Đang nhìn cái gì vậy?"

Chiến Bắc Thiên ôm lấy Mộ Nhất Phàm: "Không nhìn gì."

Mộ Nhất Phàm dựa vào vai hắn, thở dài: "Ánh trăng ngoài kia đẹp quá, cứ như quay ngược lại trước mạt thế vậy."

Chiến Bắc Thiên hôn lên môi anh hỏi: "Có muốn tới gần nhìn ánh trăng bên ngoài không?"

Mộ Nhất Phàm khó hiểu hỏi: "Nhìn gần thế nào?"

Chiến Bắc Thiên liền đưa anh đi tới cửa sổ: "Ôm chặt lấy anh."

Có tiện nghi dại gì không chiếm, Mộ Nhất Phàm liền ôm lấy eo Chiến Bắc Thiên, tiện thể hôn lên yết hầu hắn một cái.

Chiến Bắc Thiên cúi đầu nhìn mắt anh, cười cười.

Ngay sau đó, cơ thể họ đột nhiên được nâng lên, bay ra ngoài cửa sổ.

Mộ Nhất Phàm cúi đầu nhìn, họ đang đứng trên một khối băng, bay về phía bầu trời.

Trong lòng anh không khỏi thắc mắc, băng không thể biết bay, sao có thể đưa họ lên bầu trời được.

Mộ Nhất Phàm quay đầu nhìn lại, thấy khối băng được kéo dài từ ban công nhà của Thẩm Khâm Dương, như một chiếc cầu vượt, cứ được một khoảng lại có một cột băng đỡ cây cầu của họ, cứ như vậy đưa họ lên trên không.

Chiến Bắc Thiên lấy khăn quàng cổ và khẩu trang từ trong không gian ra, buộc kín lấy hai người, không để gió lạnh thốc vào.

Mộ Nhất Phàm vui vẻ ôm lấy Chiến Bắc Thiên, cọ cọ lên mặt hắn.

Chiến Bắc Thiên tăng tốc độ bay lên không, mãi đến khi không khí càng lúc càng loãng mới ngừng lại.

Sau đó, hắn dùng dị năng hệ băng để tạo một chiếc ghế, rồi lại lấy đệm lót sofa trong không gian ra, ôm Mộ Nhất Phàm ngồi xuống.

"Thích nhìn ánh trăng như vậy không?"

Mộ Nhất Phàm cười hì hì: "Không ngờ anh cũng có một mặt lãng mạn như vậy."

"Vậy sao?" Chiến Bắc Thiên hôn lên mặt anh một cái: "Đợi anh một lát, anh sẽ quay trở lại."

Mộ Nhất Phàm còn chưa kịp phản ứng, Chiến Bắc Thiên đã biến mất trước mặt anh, anh vội vã kêu lên: "Chiến Bắc Thiên, anh không định quăng em ở đây luôn đấy chứ?"

Thế nhưng, không có ai đáp lại anh.

Mộ Nhất Phàm nhìn bầu trời đen kịt, bầu không khí lãng mạn nhất thời mất sạch, xung quanh trở nên u ám, khiến con người ta cảm thấy sợ hãi.

Anh ôm chặt lấy mình, giận dữ nói: "Mịa nó, Chiến Bắc Thiên, nếu anh dám quăng em ở đây thật, sau này về em sẽ cho anh biết tay."

Nếu đổi lại như bình thường, Mộ Nhất Phàm sẽ không lo Chiến Bắc Thiên làm chuyện như vậy, nhưng hôm nay Chiến Bắc Thiên uống rượu, người uống rượu, không thể chắc chắn sẽ gây ra chuyện gì.

Mộ Nhất Phàm ngồi giữa cơn gió lạnh gần hai mươi phút, thấy Chiến Bắc Thiên vẫn chưa về, không thể làm gì hơn là lấy điện thoại vệ tinh ra.

Anh đang định gọi cho Chiến Bắc Thiên, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một bóng người, làm Mộ Nhất Phàm sợ thiếu chút nữa quăng điện thoại đi.

Anh nhìn kỹ, thấy là Chiến Bắc Thiên, liền giận dữ nói: "Mẹ kiếp, suýt chút nữa bị anh dọa chết."

"Xin lỗi, để em đợi lâu rồi." Chiến Bắc Thiên ôm lấy anh, hôn lên mặt anh.

Mộ Nhất Phàm ngẩng đầu hỏi: "Anh vừa đi đâu?"

Chiến Bắc Thiên buông Mộ Nhất Phàm ra, lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ, bình thường, loại hộp như này thường dùng để đựng nhẫn.

Bởi vậy nên, Mộ Nhất Phàm vừa nhìn thấy chiếc hộp đỏ, không khỏi ngẩn người ra.

Chiến Bắc Thiên quay về phía Mộ Nhất Phàm, từ từ mở chiếc hộp ra, bên trong hiện ra một chiếc nhẫn bạc: "Mộc Mộc, gả cho anh nhé."

Mộ Nhất Phàm nhất thời kích động đến không biết nói lời nào, anh nhìn chiếc nhẫn, lại nhìn Chiến Bắc Thiên.

Chiến Bắc Thiên đợi mãi mà không thấy Mộ Nhất Phàm trả lời, có chút căng thẳng, tuy rằng hắn biết cậu chàng này sẽ không từ chối mình, nhưng không nghe thấy Mộ Nhất Phàm trả lời ba chữ "Em đồng ý" ngay, trong lòng khó tránh khỏi mất mát.

"Mộc Mộc?"

Mộ Nhất Phàm lấy lại tinh thần, tức giận nói: "Em là đàn ông, sao có thể gả cho anh được."

Lúc này Chiến Bắc Thiên mới ý thức được mình nói sai, liền đổi giọng: "Mộc Mộc, em có bằng lòng trở thành bạn đời của anh không?"

Mộ Nhất Phàm nghe hắn nói vậy, khóe miệng liền kéo tới tận mang tai.

Chiến Bắc Thiên nhìn bộ dạng cười ngu của anh, khiến hắn không khỏi buồn cười.

Lần này hắn không lên tiếng nhắc nhở Mộ Nhất Phàm nữa, mà lặng lẽ chờ đợi.

Mộ Nhất Phàm cười chán chê rồi mới vươn tay ra: "Còn không mau đeo vào cho em."

Khóe môi Chiến Bắc Thiên cong lên, lấy nhẫn ra đeo lên ngón áp út của anh.

Mộ Nhất Phàm nhìn nhẫn trên ngón tay, cười toe cười toét: "Vừa khít, có phải anh đã lén đo ngón tay em không?"

"Ừ."

Mộ Nhất Phàm bổ nhào lên người Chiến Bắc Thiên: "Bắc Thiên, chúng ta làm tình đi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info