ZingTruyen.Com

I am the Monarch

Chương 47

Hoanglouise1994

Tiếng hét vang vọng cả khu rừng.
Đối với Roan đội 12 có một ý nghĩa đặc biệt.
Đó là đội đầu tiên cậu chỉ huy kể từ khi trở lại quá khứ.
Vì vậy, mỗi người trong số họ đều thật quý giá.

"Violin! Mày phải chết!"

Roan hét lên.
Các thành viên khác trong đội cũng đến sau đó.

"Lander!"
"Ah ...... .."
"Làm, làm sao có thể...... .."

Tất cả đều thất thanh trước thảm cảnh.
Những người dễ mủi lòng như Keep và Glenn thậm chí đã rơi lệ.
Roan cẩn thận trao thủ cấp Lander cho Austin.

"Austin. Hãy rút lui cùng với toàn đội"

Austin kiềm lại trước những lời đó.

"Anh định làm gì?"

Roan trả lời ngắn gọn và lao về phía trước,

"Cắt cái đầu Violin để trả thù cho Lander"

Hướng nhìn của cậu hướng theo Violin, kẻ đã mất hình trong khói trắng.
Ả đã bị lạc bởi vì những làn khói đã cản tầm nhìn.
Có vẻ như thậm chí ả còn chẳng biết mình vừa giết ai.

'Đồ chó cái! Tao sẽ lấy đầu mày để tế Lander'

Roan ẩn mình trong khói như thế.

"Anh không thể làm thế! Lửa đã lan đến rất gần! Nguy hiểm lắm!"
"Ngài Phụ tá! Nguy hiểm lắm!"

Đội 12 cố gọi với theo Roan để cản cậu.
Nhưng họ không thể nghe thấy giọng Roan nữa.

"Khốn nạn!"

Austin đá xuống đất.
Khi tầm nhìn của anh chẳng rõ ràng, anh chẳng thể đuổi theo như ý muốn.
Cuối cùng anh ta chỉ có thể làm theo lệnh Roan.
Anh ta nhìn xác Lander đang nằm trên mặt đất.

"Ah ......"

Một tiếng kêu nhỏ thoát ra từ miệng anh.
Đã 8 năm kể từ khi họ đồng hành cùng nhau qua các chiến trường.
Trong thời gian đó, nhiều đồng chí đã chết.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy nặng nề tới vậy.

"Thằng đần khốn kiếp"

Austin quỳ xuống trước xác Lander.

"Sau lại có thằng điên ngu ngốc tới độ hét lên giữa chiến trường chứ. Huh? Ai lại hét lên như thế! "

Anh đấm vào ngực Lander và khóc.

"Thằng đần! Mày nói mày thèm huy hiệu phụ tá cơ mà! Mày muốn tao sẽ phải ngậm miệng  khi mày thành như thế cơ mà! "

Austin không thể kìm lòng nữa, nước mắt tràn ra.

"Kugh."
"Kuk."

Các thành viên khác trong đội nghiến răng và mắt của họ đỏ lên.
Pierce, người hiếm khi bộc lộ cảm xúc của mình, đã lau nước mắt và lầm bầm.

"Khốn kiếp. Chỉ vì đám khói này......... Kuk. "

Nhưng cậu chẳng thể giấu được giọng thổn thức trong tiếng nói của mình.

"Uhhhhhhhh."
"Kuhhhh."

Keep và Glenn không thể kìm nổi nữa và bắt đầu khóc to.
Họ nhớ lại một Lander vui chuyện và luôn cười đùa.

<Sau khi trận này, chúng ta hãy làm một bữa liên hoan đội nhé. >

Những lời anh ta nói trước trận đánh.
Pierce bắt đầu vuốt nước mắt và lắc đầu.

"Bữa ăn vui vẻ kiểu gì nếu thiếu cậu chứ, Lander......"

Nỗi buồn dầy hơn cả làn khói.
Hôm nay, họ không mất một đồng chí, mà là mất một góc của trái tim.

*****

Tadadak. Tadak.

Âm thanh tiếng lửa cháy những cành cây rõ ràng.
Một ngọn lửa màu đỏ.
Và ở giữa đó, là Violin.

"Giờ thì chỉ mình có thể nhìn rõ."

Ả nhìn thẳng về trước và nở một nụ cười không tự nhiên.
Khi ả lựa chọn né khói, kết cục là ả kẹt vào giữa đám cháy.
Có lẽ nhờ lửa, làn khói che mắt ả đã tan đi.

"Tao sẽ cắt cái cổ mày."

Chủ nhân của giọng nói lạnh lùng đó là Roan.
Cậu từ từ hít thở và bình tĩnh lại.

"Cái đứa vừa chết là cấp dưới của mày?"
"Lander. Đó là tên của anh ta. "

Roan nói lạnh lùng và cắn môi.
Violin mỉm cười nhẹ nhàng và gật đầu.

"Khi mà tao chả thể nhìn rõ cái gì phía trước, tao chọn cắt cổ cái đứa to mồm nhất. Tao tự hỏi sẽ phải làm gì nếu đó là mày. Vì chắc chắn mày không có chết dễ thế."

Ả chỉ vào đám cháy đang lan rộng vì gió.

"Đây không phải là cái mồ tuyệt nhất để cùng chết à"

Violin nghĩ đến cái chết của chồng mình một lần nữa và lại dấy lên cái suy nghĩ điên rồ.
"Cùng chết? Tao cá mày là một con điếm điên rồ"

Roan chỉ về Violin bằng mũi giáo.

Ngọn lửa cháy rụi những cây hai bên và đổ xuống.
Mặc dù vậy, Roan và Violin không phản ứng gì cả.

'Một lần nữa, mình thấy được tác dụng của nhẫn Brent'

Nhờ vào khả năng của chiếc nhẫn, đó là điều chỉnh nhiệt độ, cậu vẫn chỉ thấy ấm áp mặc dù đang ở ngay giữa đám cháy

'Tất nhiên là, không có nghĩa là da mình vẫn ổn'.

Vòng của Brent chỉ điều chỉnh nhiệt độ cơ thể, nó không có khả năng chặn hoàn toàn nhiệt độ.
Nếu ngọn lửa trở nên khốc liệt hơn bây giờ, rất có thể cậu sẽ bị bỏng.
Phía còn lại, cơn nóng chả là gì với Violin đang giữa cơn điên.
Ngắn gọn thì, ả điên thật rồi.

"Kuk! Tao sẽ giết mày và rồi quay về. "

Srung.

Violin cười phá lên và rút đao.

Tadadak. Tadadak.

Trong một lúc, chỉ có âm thanh của cây cháy vang lên.

Swuk.

Sau đó, một tia lửa bay giữa Roan và Violin.
Tia lửa tóe lên giữa tầm nhìn của cả hai.

Tat!

Cả hai lao lên cùng lúc như thể ra dấu trước.

Cheng! Checheng! Cheng!

Cuộc chiến cuối cùng bắt đầu giữa đám cháy cùng với những tiếng leng keng của kim loại.

"Kuk!"
"Kugh!"

Những đòn đánh của Roan và Violin cứ nối mãi không dừng.
Khi trận chiến đã bắt đầu, những ngọn lửa vây quanh đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Cả hai chỉ tập trung vào nhau.
Và gần như bỏ qua những tàn lửa vương lên áo giáp.

Spat!

Lưỡi đao của Violin sượt qua vai Roan.

'Con mụ quái vật'.

Roan nhìn Violin và nghiến răng.
Cơ thể ả rực đỏ vì những đòn đánh gánh chịu từ Pierce.
Ả hẳn đã mất nhiều máu.
Nhưng dù thế, động tác ả vẫn nhanh như thường lệ.
Không, thậm chí còn nhanh và mạnh hơn trước.

Khi đối đầu với ả, cậu có cảm giác như giống hệt như một cuồng chiến binh.

'Mình không thể bị dồn như thế này'

Roan nhanh chóng quay lại và đâm mũi thương.

"Hmph!"

Violin khịt mũi và vung đao.
Sau đó, giáo giáo khẽ lắc như đang nhảy, và thay đổi quỹ đạo.

"Kuk!"

Violin nghiến răng và thu đao lại, nhưng đã quá trễ.

Stab.

Mũi thương đâm vào vai trái ả.

"Kugh!"

Tuy nhiên nó không hoàn toàn thành công.
Violin tóm lây cây giáo bằng tay trái.
Roan đâm mạnh với tất cả sức mình, nhưng nó không di chuyển lấy một li.
Sức mạnh của violin thật đáng kinh ngạc.
Ngay cả sau đó, các đòn đánh của Violin và Roan vẫn tiếp tục mà không có một li nhượng bộ.

Cheng! Checheng! Cheng!

Âm thanh kim loại va chạm vang lên không ngừng.

Kugung. Boom.

Những cây xung quanh bắt đầu đổ rạp xuống bởi ngọn lửa.
Trận chiến nóng dần lên, theo nhiều nghĩa.

"Chết đi!"
"Chết đi!"

Lưỡi đao và múi giáo vung lên với tất cả sức mạnh.

Cheng!

Tia lửa tóe lên với tiếng kim loại.

Tat!

Cuối cùng, Roan và Violin tách ra.

"Pant. Pant. Pant ".

Roan gần như hết hơi.
Vai, ngực, bụng và đùi của cậu đầy những vết thương lớn nhỏ.

"Haa. Haa. "

Violin cũng kiệt sức.
Sự điên cuồng khiến ả quên đi bản ngã cũng đã được một lúc.
Và hơn cả, vết thương của ả tệ hơn.
Bạn có thể thấy trong đó có nhiều vết thương sâu.
Cả hai lườm nhau.

'Hãy kết thúc nó ngay bây giờ.'
'Đây là đòn cuối cùng.'

Ngay cả khi không nói gì, cả hai đều hiểu.

Boom. Boooom.

Ngọn lửa đã lan tới gần họ.
Ngay cả khi muốn tiếp tục chiến đấu, họ cũng không thể.
Roan và Violin hít một hơi thật sâu và lao tới.

Spat!

Mũi thương của Roan cắt qua vai Violin.

"Kukh."

Các bước di chuyển của Violin cũng trở nên kém cỏi khi ả kiệt sức.
Ả chỉ lao và cậu và chém đao xuống.
Roan nghiến răng và xoay người.

Slash.

Bộ giáp cũ bị chém đứt hoàn toàn.
Không chỉ vậy, ngay cả quần áo và cơ thể cậu cũng nhận một nhát chém sâu.

'Kugh.'

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com