ZingTruyen.Com

I am the Monarch

Chương 23

Hoanglouise1994

Trận chiến vô cùng khốc liệt.

Đội quân orge ở hai bên cánh cùng đội quân orc ở phía trước và phía sau, quây thành vòng vây quanh binh đoàn Rose. Chúng liên tục nghi binh, giả vờ chiến đấu rồi lại giả bộ rút lui.

Tuy nhiên, khi quân đoàn Rose bắt đầu tấn công vào hai cánh, chúng lồng lên đánh trả dữ dội. Như kiểu, chúng đang muốn ép họ chuyển hướng tấn công.

"Nhân loại, cút đi! Chỗ của các ngươi không phải ở đây!"

---

---

"Đừng đối mặt trực tiếp!"

"Xuyên thủng hàng ngũ của chúng!"

"Xung phong!"

Bất chấp sự chống trả của quân đoàn quái vật, quân đoàn Rose vẫn tiến lên mãnh liệt. Các kỵ binh phóng ngựa lạo lên như xé gió.

Hi í í í í

Những con ngựa kêu lên thảm thiết trước những cú đánh trời giáng của lũ orge. Đáp lại, bộ binh cũng giương cao vũ khí và dũng cảm lao vào kẻ địch.

Đội 42 cũng ở đó.

"Tuýt!"

Roan vừa thổi còi, vừa quay ngón tay cái của mình theo một đường tròn. Sau đó, cậu đưa tay chỉ về phía trước và phía sau.

'Một hàng dọc, tập hợp trước mục tiêu. Sau đó phóng ra nhanh nhất có thể'.

Austin và các thành viên đội 42 nhanh chóng phân tích dấu hiệu và gấp rút di chuyển.

Dùng thế trận mũi thương, họ có thể vượt qua 5 con quái vật ngay lập tức và thoát khỏi rừng của Int.

Tuy nhiên, mặt Roan bỗng biến sắc.

'Bị chặn rồi.'

Những người lính ở tiền tuyến đang bị dồn ép, nên đội hình phía sau cũng ùn tắc theo.

"Giết chúng đi!"

"Nhân loại, chết đi!"

Tận dụng khoảng thời gian đó, orc và các goblin đã áp sát những chiến binh của quân đoàn Rose.

'Chết tiệt.'

Roan cắn môi dưới và đưa tay lên.

"Pierce! Tới đây! "

" Rõ! "

Pierce, người đang hoảng hốt nhìn xung quanh, vội vã chạy đến chỗ Roan

'Đáng lẽ, một mình anh ta có thể cân 3-4 tên orge'.

Nhưng tất nhiên, đó là chuyện ở kiếp trước.

'Dù chuyện này xảy ra quá sớm, song mình nghĩ anh ta vẫn đủ sức xử lý 1-2 tên. Ngoài ra, không nhất thiết phải giết hết lũ orge...... .. '

Nếu là Pierce, anh ta có thể làm được điều đó.

Cắt gân chân mấy tên orge ở phía trước.

Roan đặt hy vọng vào Pierce.

"Pierce. Cậu và tôi sẽ đi tiên phong. Chúng ta sẽ xông lên và chặt chân bọn orge. "

" Tôi? Hả, là tôi sao? "

Pierce lắp bắp, vặn vẹo hai bàn tay.

Roan nắm chặt thương và gật đầu.

"Yeah. Nếu là cậu, cậu sẽ làm được. "

Roan nhìn thẳng vào mắt Pierce một cách đầy quyết tâm.

"Tôi tin cậu."

Vào lúc đó, Pierce cảm thấy trái tim mình run lên.

'Anh ấy tin vào mình?'

Không có dấu hiệu do dự trong mắt Roan.

Ánh mắt đầy quyết đoán và tin tưởng.

'Anh ấy tin rằng mình có thể làm được.'

Pierce rùng mình.

Roan, người đồng đội và bây giờ là cấp trên của anh.

Roan, người đã dẫn dắt toàn đội gặt hái nhiều chiến thắng.

Con người đó đang đặt niềm tin vào anh.

Cảm giác tự hào trào dâng trong huyết quản.

'Mình không thể phụ lòng tin của anh ấy.'

Pierce đưa tay nắm chặt cây thương, mắm môi và gật đầu.

Ngay lúc đó, một nụ cười mờ nhạt xuất hiện trên miệng Roan.

'Chuẩn rồi. Cậu ta chỉ cần rèn luyện lại trái tim mềm yếu đó. '

Cậu hít một hơi thật sâu, sau đó mở rộng cánh tay trái, phẩy mạnh từ phía sau ra phía trước.

Dấu hiệu tấn công.

Huỵch! Huỵch!

Roan thúc ngựa chạy trước.

Pierce, với sắc mặc lạ lẫm, thúc ngựa chạy cùng Roan. Các thành viên còn lại của đội 42 cũng bám theo sau lưng.

Vụt! vụt!

Cây thương của Roan và Pierce vút qua không khí.

Mũi và lưỡi thương liên tiếp chém vào chân lũ quái vật.

Thương thuật siêu đẳng của hai người có thể nhìn thấy rõ ràng trước mắt.

Pierce sở hữu thương thuật lộng lẫy, được đúc kết bởi tài năng bẩm sinh và cảm giác nhạy bén.

Trong khi đó, thương thuật của Roan đậm chất khốc liệt, mạnh mẽ và không có lấy một động tác thừa.

Spat!

Ngọn thương của hai người  xuyên qua đôi chân một tên orge.

"Kuoooooong!"

Uỳnh.

Tên orge gục xuống với tiếng kêu thảm thiết.

Những kỵ binh ném dây thừng lên cổ nó như thể đang chờ sẵn. Sau đó, họ thúc ngựa kéo mạnh dây thừng.

Bị thít cổ và mất trọng tâm, thân hình to lớn của orge ngã vật xuống đất. Tiếp sau đó, hàng loạt mũi tên găm vào cơ thể hắn.

Phập phập phập.

Một sự phối hợp tuyệt vời.

Nhưng khi mọi người chưa kịp ăn mình, Roan đã nhìn thấy điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

"Pierce! Di chuyển sang bên trái! Đội quân ma! Di chuyển đến trung tâm! "

Roan hét lên với tất cả sức mạnh.

Pierce và các thành viên trong đội hình nhanh chóng di chuyển như một thể thống nhất.

Xoẹt!

Cây thương vung lên trong không khí một lần nữa.

"Vãi. Mấy thằng đội 42 bá vậy?!"

"Chất lừ"

"Hội này không phải là người nữa rồi!"

Thành viên các đội khác dõi theo bước tiến của đội 42 với vẻ ngạc nhiên.

Họ cũng nhìn theo Roan và Pierce, hai người đang đối mặt với những con quái vật ở tiền tuyến.

"Ê, mày thấy không? Thương thuật của anh chàng Roan đó ngày càng tuyệt hơn?"

"Cả tên lính mới kia nữa... Khủng thật!"

"Nghe nói hai người quen nhau từ hồi ở trại huấn luyện."

Những tiếng xì xào đầy ngạc nhiên.

Roan chỉ huy các đồng đội tả xung hữu đột giữa chiến trường bằng những hiệu lệnh đầy quyết đoán.

"Đội quân ma! Lùi về sau! Phá nát đội hình chúng!"

Bàn tay trái của anh lắc nhanh.

Austin và 42 thành viên đội nhanh chóng quay trở lại, đập nát vòng vây đang hình thành.

---

Uỳnh!

Hai cây chùy khổng lồ đập xuống, tạo thành tiếng động kinh hoàng và mắc kẹt trên mặt đất.

Những con quái vật ở hai bên cánh đã đã đổ về và khép chặt vòng vây.

"Anh ấy đối mặt với lũ quái vật đáng sợ đó mà vẫn có thể quan tâm tới những người còn lại sao?"

Austin ngạc nhiên và nhìn Roan.

"Kuoooooong!"

Sau đó, tiếng kêu của con quái vật vang lên bên tai họ.

Fiung.

Tiếng ồn nặng nề và sắc bén vút lên trong không trung.

Một cây chùy khổng lồ vung lên như xé gió và đập xuống những người lính.

Puuk!

"Grr!"

"Kukh!"

Nhiều người lính đã bẹp dúm sau khi trúng cú đập trời giáng đó.

Thật không may, họ không có được một chỉ huy như Roan.

"Đừng sợ! Hãy xuyên qua chúng!"

"Kỵ binh! Xủ lý bọn orge nhanh lên! "

Gale cùng các phụ tá đứng trên tiền tuyến để  khuyến khích binh lính.

Có thể thấy, quân đoàn Rose thực sự được tổ chức rất tốt.

Ngay cả những phụ tá từng lớn tiếng đổ lỗi cho Roan, khi cuộc chiến bắt đầu, họ cũng chiến đấu quên mình để có thể cứu vớt những người lính.

"Ra khỏi phạm vi tấn công của chúng!"

"Những người ở phía trước! Đừng tùy tiện dừng lại! Những đồng đội ở phía sau sẽ gặp nguy hiểm! "

"Tiến lên! Xung phong!"

Những tiếng hô xung phong rền vang giữa chiến trường ô hợp, xen lẫn với tiếng gầm rú của lũ quái vật.

Một cuộc chiến khốc liệt.

******

"Huu. Hu. Huu. "

" Huk. Huk. Huk. "

Không gian tràn ngập tiếng thở dốc.

Những người lính của quân đoàn Rose đang ngồi trên sườn đồi và hít thở khó nhọc.

Mệt mỏi tới mức không thể nói nên lời.

Mặc dù vậy, niềm vui hiển hiện rõ trên khuôn mặt của những người lính.

'Chúng ta đã sống sót!'

'Chúng ta sống rồi!'

Họ thoát khỏi bẫy của quân đoàn quái vật nhờ quyết định chọc thủng phòng tuyến của lũ ogre.

Với quyết định này, 200 binh sĩ đã chết, nhưng những người còn lại đã sống sót.

Điều ngạc nhiên là không một ai trong đội 42 hy sinh.

'Phù.'

Roan ngồi xuống đất và nhìn các thành viên đội đang nghỉ ngơi.

Họ đều ướt đẫm mồ hôi và có nhiều vết thương.

Và trong số đó, Pierce cũng lâm vào tình cảnh khá tệ.

"Pierce."

"Vâng."

Pierce đang đứng thở dốc.

Roan mỉm cười mỉm và nắm lấy cả hai vai anh.

"Cậu đã làm rất tốt. Nhờ cậu, các anh em mới có thể sống sót. "

"Ngài đội trưởng cũng giúp đỡ rất nhiều. "

Pierce mỉm cười nhẹ nhàng và cúi đầu xuống.

Những chiến binh khác nhìn cả hai với sự ngạc nhiên và ngưỡng mộ.

'Thật kinh ngạc.'

'Tôi không thể tin rằng họ chỉ mới 18 tuổi'.

'Hai người này chắc chắn sẽ trở thành những chỉ huy có tên tuổi vang danh trên lục địa'.

Roan, không biết rằng các thành viên của đội đang nghĩ đến điều này. Cậu vỗ vai Pierce và quay đầu lại.

Nơi mà mắt Roan hướng tới, là chỗ Gale và những phụ tá nghỉ ngơi.

'Vẫn còn một việc phải làm'.

Lý do Roan đề nghị tấn công vào bên cánh; ngoài việc mở đường máu tìm lối thoát, còn có một lý do khác nữa.

'Chúng ta phải giải cứu ba đội quân đã xông lên phía trước.'

Sau khi ra khỏi rừng Int, họ sẽ gặp một đội quân quái vật phục kích ở phía ngọn đồi.

'Và số lượng chúng là khoảng 5000.'

Tổng số binh lính của đội Ramsey, đội Ultimate và Grayum chỉ còn khoảng 2.000.

Nếu bỏ rơi họ như thế này, họ sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt.

'Kiếp trước, Pierce đã cho thấy những kỹ năng phi thường và mở ra một con đường máu để trốn thoát .........'

Nhưng bây giờ, Pierce đã được bên cạnh anh ta, và không có ở đó.

'Số binh lính của quân đoàn Rose hiện nay là 600'.

Dù huy động toàn bộ đi cứu hộ, họ sẽ không thể làm được gì nhiều.

"Nhưng nếu dùng phương pháp đó....... '

Đôi mắt Roan sáng lên.

5 năm sau sự kiện này, một sinh viên của học viện Tron ở thủ đô Miller sẽ trình bày một bản báo cáo tới những quan chức đầu não của vương quốc.

Trong bản báo cáo, tác giả đã phân tích chiến thuật phục kích của những con quái vật, và cách giải quyết sai lầm của quân đoàn 7.

Đọc phần này trong báo cáo, tất nhiên chỉ huy quân đoàn 7 và các tướng lính đều không hài lòng. Họ chống lại nó một cách quyết liệt.

"Một tên nhãi còn hôi sữa đang đi học thì biết gì về chiến tranh?"

"Chúng tôi chỉ có 3.000 trong khi kẻ địch có tới 5.000. Anh ta muốn chúng tôi làm gì trong trường hợp đó?"

Tiếp nhận những phản ứng đó, sinh viên này chỉ ra một chiến thuật.

Chỉ huy và các tướng lĩnh, sau khi tiếp cận chiến thuật này, tất cả nhanh chóng ngậm miệng lại.

Các chỉ huy và tướng lĩnh lặng lẽ thừa nhận với nhau.

Nhà vua cũng nhận ra điều này. Ông quyết định truyền bá báo cáo cùng chiến thuật của sinh viên này cho toàn quân, kể cả các quân đoàn ở mặt trận.

Nhờ vậy, Roan đã đọc được báo cáo đó ở kiếp trước.

"Nếu sử dụng chiến lược đã được viết trong báo cáo, chúng ta có thể cứu cả ba đội kia."

Một nụ cười xuất hiện trên gương mặt Roan.

Cậu tin chắc rằng chiến lược trong báo cáo sẽ thành công công.

Bởi vì chiến lược này là tác phẩm nghệ thuật đầu tiên của người đó.

Chàng sinh viên đã đưa ra báo cáo về cuộc chiến rừng Int.

Anh ta là Ian Phillips, người được ca tụng với danh xưng "chiến lược gia thiên tài".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com