ZingTruyen.Info

I Am The Monarch

Tình thế đã hoàn toàn đảo ngược

Những người dân bị trói ban nãy đã được tự do và những tên buôn nô lệ thay vào vị trí của họ

Sau khi nhìn thấy được số lượng lớn kỵ sĩ xuất hiện, tinh thần chiến đấu của bọn chúng đã hoàn toàn bị dập tắt

Hơn thế nữa, việc nhìn thấy đầu của Joey bị đâm xuyên đã có tác động cực mạnh với bọn chúng

“Chúng ta cần phải đưa bọn chúng về làng Bason”

Dosen hướng về phía bọn nô lệ và nói

Làng Bason là nơi duy nhất có thể giam giữ bọn chúng tại vùng này.

Có lẽ đó không phải là nơi duy nhất, nhưng đó là thông tin duy nhất mà ông có

“Trung đội từ một đến bốn đi cùng với ta để áp giải lũ này đến làng Bason”

“Rõ!”

Các trung đội trưởng đáp lại với giọng điệu mạnh mẽ

Dosen nhìn về phía trung đội trưởng của trung đội số năm, Ched

“Ched, cậu sẽ đưa những dân làng về phía làng Trum”

Những dân làng đã bị kiệt sức hoàn toàn

Họ cần phải được nghỉ ngơi trước

Ched bối rối

 “Tôi không biết chính xác vị trí của làng Trum”

“Cậu có thể hỏi dâ….”

Dosen bỗng ngưng lại

Những người dân làng không thể đảm nhận vị trí dẫn đường được

“Hừm….”

Mắt của Dosen hướng về phía Roan

“Roan”

“Vâng?

Roan đang chăm sóc dân làng nghe thấy và tiến về phía của Dosen

“Cậu sẽ đi cùng với trung đội số năm”

“Vâng! Đã hiểu”

Roan cúi đầu

Một nụ cười nở ra trên khuôn mặt của cậu

“Mình có thể đi và tìm lấy ngọn thương Travias”

Nếu như cậu đi tới làng Bason cùng với Dosen, cậu sẽ phải để lại ngọn thương đằng sau

“Nhưng mà chuyện đó cũng chẳng có gì to tát”

Ngọn thương Travias sẽ chỉ được tìm thấy vào mười bảy năm sau

Và tất nhiên người đã tìm ra nó lại chính là cậu nữa

Ngay sau đó, Dosen và các kỵ sĩ còn lại áp giải bọn buôn nô lệ về phía bắc

Khi mà bóng dáng của họ đã bị khu rừng rậm rạp che mất, Ched gọi Roan

“Roan. Cậu sẽ đi đầu”

“Rõ”

Roan đáp lời ngắn gọn và bắt đầu bước đi

Các kỵ binh khác cũng xuống ngựa và đi bộ như cậu

Họ đã để cho những dân làng đang trong tình trạng không tốt cưỡi ngựa

*Lộp cộp*

Tiếng ngựa đều đều

Khi ra khỏi khu rừng và đi tiếp thêm một đoạn, họ nhìn thấy một ngôi làng nhỏ ở ven đồi

“Đó là làng Trum”

Roan nói vậy trong khi quay đầu về phía Ched

“Ngôi làng này nhỏ hơn tôi nghĩ”

Ched khá bất ngờ về kích cỡ của ngôi làng này

“Chính vì thế mà không ai có thể ngờ rằng ngọn thương Travias lại được cất giấu ở đây”, Roan thầm nghĩ

Roan cười nhẹ và bước tiếp

Khi mà họ tiến về phía ngôi làng, vài người có vóc dáng rất to con tiếp cận họ

“Các người là ai?”

Họ ra vẻ cảnh giác khi nhìn thấy nhiều binh lính và vũ khí xuất hiện tại ngôi làng của họ

“Xin chào. Tôi là đội trưởng đến từ quân đoàn số bảy Rose của vương quốc Rinse”

Ched bắt tay với họ và bắt đầu giải thích mọi chuyện

“Ahh! Chính vì thế….”

Những người đó trở nên kinh ngạc và biểu hiện một khuôn mặt thương xót

Họ dẫn tất cả mọi người vào làng với một nụ cười nồng ấm

“Chúng tôi sẽ chuẩn bị thức ăn cho các bạn”

Với sự chỉ đạo của trưởng làng, vài phụ nữ đã đi chuẩn bị đồ ăn và nước uống cho mọi người

Họ hiểu rằn nếu như không có trung đoàn Rose thì số phận của họ cũng sẽ giống như những người dân kia

“Chúng tôi rất biết ơn các vị…thực sự rất biết ơn”

Những người sống sót đã gửi những lời cảm ơn chân thành tới các binh lính của trung đòan Rose

“Không có gì đâu! Đó là trách nhiệm của chúng tôi”

Ched bắt tay những dân làng với một nụ cười tươi

Trong lúc đó, Roan chạy đi tìm bố mẹ của Lia để kể cho họ nghe những gì con gái họ đã làm

“Chúng tôi đã được tự do vì Lia đã tìm và nói với các cậu ư?”

“Đúng vậy. Lia đã nói mọi chuyện với tổng chỉ huy để cứu lấy mọi người. Cô bé là một đứa trẻ dũng cảm và thông minh”

Sau khi nghe Roan nói vậy, bố mẹ của Lia đã biêỷ hiện một gương mặt tràn đầy hạnh phúc và hãnh diện

Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của họ

Sau đó, giọng của Ched vang lên

“Ngay sau khi nghỉ ngơi xong thì mọi người tập hợp về trung đội”

Ngay sau khi nghe thấy giọng của Ched, Roan đứng dậy và tiến về phía anh ta và nói:

“Tôi đã rời khỏi làng Trum khá là lâu rồi! Tôi có thể đi vòng quanh làng một chút được chứ”

“Vậy à?!”

Ched gật đầu

‘Cậu ta rất có hiểu biết về khu vực này nên ắt hẳn trước đây cậu ta đã ở đây rồi’

Hơn nữa với những cônng lao mà Roan đã làm, Ched rất thoải mái cho phép Roan làm điều cậu muốn

“Cứ thong thả đi vòng quanh đi”

“Cám ơn ngài”

Roan cúi đầu và bước nhanh vào sâu trong ngôi làng

‘Ngôi làng này không có gì khác biệt lắm so với lúc trước nhỉ’

17 năm sau, Roan cũng đã ghé thăm lại làng Trum

Nhưng làng Trum hiện tại vẫn không có bất cứ điều gì khác biệt so với 17 năm sau

Roan giả bộ như đang thăm thú xung quanh và tiến về hướng Bắc

‘Tuyệt thật đấy’

Roan thốt lên ngay sau khi nhìn thấy một cây cổ thụ chắn ở phía bắc của ngôi làng

Thân của cây cổ thụ này to tới mức ba người đàn ông trưởng thành cũng ôm không xuể, và cao gấp đôi so với những cây mọc xung quanh

Điều tuyệt vời nhất là mỗi khi gió thổi, những tán cây đung đưa và tạo ra tiếng động lách cách rất vui tai

Một cảm giác thật khác lạ

Roan đặt tay của mình lên thân cây xù xì của cây đại thụ và bắt đầu đi xung quanh nó

Roan bỗng cảm thất có một thứ gì đó nhô ra khỏi thân cây

*Cạch*

‘Nó đây rồi’

Mắt của Roan đanh lại

Cậu lần mò theo dấu vết của thứ đó và bắt đầu cậy vỏ cây ra bằng tay không

Một bí mật được ẩn giấu ở trong thân cây đại thụ này

Bên trong thân cây là một cây gậy có một hình dáng kì lạ đang bị oxi hóa

‘Mình tìm thấy nó rồi’

Roan nhét cây gậy đó vào thắt lưng và xếp lại những vỏ cây mà cậu đã gỡ ra

Sau một khoảng thời gian sắp xếp, thân cây trở về đúng hình dạng ban đầu của nó

Sau khi lẩn khỏi ánh nhìn của mọi người, Roan ngồi xuống một gốc cây và lấy ra chiếc gậy mà cậu vừa tim được

Cây gậy cậu đang cầm nhỏ hơn so với so với cánh tay của một người trưởng thành

Nó to bằng cổ tay, mặc dù màu sắc nguyên bản của nó là màu đen, nhưng sau một thời gian bị oxi hóa thì nó đã trở thành màu đỏ đồng

“Trường thương Travias được cho rằng đã được tạo thành bởi kim loại làm bằng  vảy của loài rồng ma thuật, dionium”

Roan siết chặt lấy cây gậy và vặn như thể cậu đang muốn vắt nó ra vậy

“Hự”

Mặt của cậu đỏ lên và những mạch máu nơi cánh tay xuất hiện

Sau một khoảng thời gian vận dụng hết tất cả sức mạnh của mình, một tiếng động lạ đã vang lên

*Cạch*

Tiếng của lớp oxi hóa bị vỡ ra

Ngọn của cây gậy tách ra một nửa và bắt đầu đổi hướng

*Keng*

 Ngay sau đó là tiếng của một cơ quan nào đó vận chuyển và mũi của ngọn thương xuất hiện

*Keng*

Đồng thời, một tiếng và chạm của kim loại vang lên và lưỡi của ngọn thương nhô ra

Những kim loại sắc bén mọc ra và bao lấy cây thương biến đổ hình dạng của nó trở thành một thanh kiếm vô tri vậy

Khiến cho nhìn từ phương diện nào đi chăng nữa, nó cũng không hề giống một chiếc thương xíu nào

“Chiếc thương này vô dụng nếu như không biết sử dụng ma lực vào nó”

Nếu như không được cung cấp ma lực thì nó không thể trở về hình dạng chân chính của nó được

Roan cười một cách chua chát và bắt đầu vặn lấy chuôi thương theo hướng ngược lại

*Cạch*

Đi cùng với tiếng va chạm của kim loại, chiếc thương lại biến thành cây gậy với một màu nâu đồng gỉ sét

Roan đứng dậy với một khuôn mặt thỏa mãn

“Cứ thong thả đã. Đợi tới khi mình học cách kiểm soát ma lực thì hiện tại mình sẽ cất nó đi vậy”

Cậu giắt thanh giáo của Travias vào thắt lưng và nở một nụ cười

Roan hướng mắt mình về phía nam của ngôi làng

“Vùng đất Potter. Nếu như mà mình tới đó, thì cuộc sống của mình sẽ hoàn toàn thay đổi”

Nhưng mà bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp để tới đó

Nếu như mình quá nóng vội thì mọi chuyện sẽ trở nên vô nghĩa

“Hãy đợi tới mùa hè đã”

Ngay bây giờ, điều quan trọng là Roan cần phải xây dựng lại thể chất trong cuộc chinh phạt quái vật ở đồng bằng Pedian, giành được nhiều thành tích và có một vị trí cao trong quân ngũ

“Mình vẫn còn nhớ rõ như in về cuộc chinh phạt quái vật ở đồng bằng Pedian đó”

Một trận chiến có rất nhiều cơ hội để đạt được nhiều công trạng và thành tích

Trong trận chiến này, ít nhất cậu cũng sẽ được thăng chức thành đội trưởng hoặc phó đội trưởng

“Hừm! Tốt rồi! Hãy cứ tiến từng bước một thôi”

Bây giờ, sẽ không còn chỗ cho những lựa chọn ngu ngốc như kiếp trước nữa

Ngay lúc đó, một ý nghĩ bỗng chạy xẹt ra trong đầu của Roan

“À! Mình cũng gặp tên đó ở chỗ đó”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info