ZingTruyen.Com

[Huyễn Huyễn] Vạn Kiếp Yêu Em 3 * Kết Ái - Nam Nhạc Bắc Quan

Chương 6: Phiền toái cô mang đến lớn như thế nào biết không? [3281 chữ]

lunamun

Editor: MingYu

↹ (Vui lòng trích dẫn nguồn khi mang đi nơi khác) ٩(˘◡˘)۶

---🍁--

Hạ Lan Huề muốn chọn một nhà hàng kha khá một chút, nhưng Bì Bì đã đói bụng đến mức một bước cũng không muốn đi, đòi ăn bánh bao của một cửa tiệm bên đường ngay lập tức.

Cách đó không xa có một cửa hàng nho nhỏ, cách một nhà là cửa hàng bán bánh bao Sinh tiên bọc trong túi nhỏ, bên cạnh đặt một cái nồi lớn. Thím bán hàng đầu uốn lượn sóng, vừa hút thuốc, vừa rán bánh quẩy. Khuôn mặt bị khói dầu mỡ xông lên trở nên đỏ hồng. Bì Bì bị mùi thơm tầm thường này hấp dẫn, cứ như ma làm kéo Hạ Lan Huề đi mua bánh bao nhưng Tế Ti đại nhân lại ngập ngừng không đi.

"Bì Bì, nhẫn nại thêm chút nữa."

Hiển nhiên, ở trong mắt Tế Ti đại nhân, vệ sinh an toàn thực phẩm của cửa hàng bánh bao không phù hợp.

"Tôi muốn ăn bây giờ."

"Thịt không tươi."

"..."

"Bì Bì bụng đói kêu ùng ục, bước theo sát Hạ Lan Huề đi tới một nhà khách có mặt tiền vô cùng khí thế.

Bên trong cửa ra vào xoay tròn, tất cả nam nữ đều mặc trang phục chỉnh tề, quan trọng nhất là phòng ăn ở tầng một, từ vách tường thủy tinh nhìn vào bao quát toàn bộ cảnh bên trong. Bì Bì liếc nhìn Hạ Lan Huề, thấy anh có vẻ hài lòng.

Hai người bình thản ngồi vào chỗ, nhân viên phục vụ đưa thực đơn cùng một số món khai vị, một đĩa cá lăng trang trí cùng kiwi, ở giữa trộn với cá hồi, sắc đỏ xen lẫn sắc xanh, màu vô cùng sặc sỡ.

"Anh chọn đi." Bì Bì nói.

Nhân lúc Hạ Lan Huề vô ích nhìn thực đơn của trẻ em, ba miếng bánh mỳ nướng đã chui vào bụng Bì Bì.

Chỉ một lát sau, thức ăn đã được bê lên: Cá vược hấp, càng cua, cá bống biển.

Số lượng không nhiều nhưng chế biến khéo léo, cầu kỳ, giống như tác phẩm nghệ thuật đặt trong đĩa gốm sứ thượng hạng viền vàng.

"Tôi đoán cô thích hải sản?" Hạ Lan Huề nói.

___Anh đoán sai rồi.

Bì Bì không đành lòng vạch trần ý tốt của anh, cười một cái rồi im lặng. Đang đói nên ăn gì cũng thấy ngon, Bì Bì dùng đũa gắp lên một miếng cá: "Anh sao? Anh ăn gì?"

"Phía trước có một tiệm bán hoa."

Bì Bì cầm thực đơn lật lên: "Ở đây có gan ngỗng thơm ngon, nhìn không tệ, anh có thể thử một chút."

"Gan ngỗng?" Hạ Lan Huề hừ lạnh một tiếng, "Cô có biết người ta nuôi như thế nào để lấy gan ngỗng không?"

"Nói rõ hơn xem."

"Ngỗng trưởng thành được giam trong một cái lồng nhỏ và thấp, người nuôi ngỗng lấy một ống kim loại nhét vào miệng nó, nối thẳng từ thực quản tới túi diều (*), mỗi ngày họ cho ăn đồ ngọt và chất béo, trải qua ba tuần nuôi cưỡng chế, dạ dày của những con ngỗng này phình to và nứt ra, lông thì rụng, cánh thì gãy..."

(*) Diều (hay còn gọi là bầu diều) là một bộ phận của hệ thống tiêu hóa và là phần giãn nở của thực quản.

Dạ dày Bì Bì bắt đầu thấy buồn nôn: "Sau đó sao?"

"Sau đó sẽ bị giết."

"Dừng!" Tay Bì Bì làm động tác ngừng, "Hạ Lan Huề, để cho tôi ăn bữa cơm thật ngon được không?"

"Cô ăn đi, ăn đi."

Hai người đang dùng bữa, một người ăn ngấu ăn nghiến, một người căn bản không đụng đũa, chỉ ở bên cạnh không ngừng uống nước, ít nhiều cũng khiến người khác chú ý, may mắn hôm nay khách đến ăn cơm không nhiều.

"Hạ Lan Huề," Bì Bì hạ thấp giọng, "Anh có thể làm bộ ăn một chút không?"

"Không thể."

Nhân viên phục vụ đi tới, Bì Bì nghĩ rằng họ tới dọn đĩa, không ngờ nhân viên mang tới một hộp quà hình trái tim, lớp giấy bọc quà màu xanh dương nhạt, đính nơ bướm màu tím nhạt.

Ồ. Hôm nay là lễ tình nhân?

"Cho tôi?" Bì Bì nhìn Hạ Lan, anh lắc đầu tỏ vẻ không biết chuyện này.

Bên trong hộp có mười hai nụ hoa mẫu đơn trắng sắp nở, vừa mới được cắt xuống, trên cành hoa còn vương chút sương. Bên cạnh có một tấm thiệp không viết chữ gì, chỉ in ký hiệu "Thực phẩm xanh lá cây thuần tự nhiên"

"Ai đưa?" Hạ Lan Huề hỏi.

Nhân viên phục vụ hướng ra ngoài cửa sổ, dưới bóng cây của con phố đối diện, một người đàn ông có dáng dấp thân sĩ, đội mũ phớt, mặc áo khoác màu xám tro. Bởi vì khuất ánh sáng nên không thấy rõ mặt. Người kia phát hiện ra bọn họ, bỏ mũ xuống giơ lên, gửi lời chào.

Tế Ti đại nhân nhàn nhạt nhìn hắn gật đầu.

"Anh biết người đó?"

"Không nhìn rõ hắn là ai."

Bì Bì cầm một nhánh hoa mẫu đơn, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi. Giữa rất nhiều loại, Hạ Lan Huề thích nhất mẫu đơn gọi là "Ngọc Hương", bởi vì nó màu trắng và có mùi thơm rất đặc biệt. Với địa vị của Hạ Lan Huề trong thế giới Hồ tộc, những người muốn nịnh hót, lấy lòng hắn đương nhiên rất nhiều. Nhưng Tế Ti đại nhân không tùy tiện đáp ứng, nhất định phải có người phụ trách tiến cử. Tuy nhiên, đường đột, không hiểu quy củ cũng có một số người, ví dụ như người gặp ở ga tàu lần trước.

Còn người lần này, chẳng những hiểu Hạ Lan, biết được gu thưởng thức, hơn nữa rất hiểu lễ nghĩa.

Hạ Lan Huề bẻ một mảnh cánh hoa, bỏ vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm: "Bì Bì, tôi muốn nói với cô một chuyện."

Nghe ngữ khí rất nghiêm túc, Bì Bì buông đũa xuống, ngẩng đầu lên: "Anh nói đi."

"Cơm nước xong, tôi đưa cô ra ga tàu. Số tiền còn lại, mua một vé tàu cao tốc, những việc cần làm cũng xong rồi."

Lòng Bì Bì chợt trùng xuống, một tấm vé xe?

"Liên quan tới chuyện cũ, cô hỏi tôi còn nhớ những gì, bây giờ tôi sẽ trả lời cô."

Bì Bì mắt không chớp nhìn Hạ Lan, rất sợ bỏ sót một từ.

Số mạng đùa giỡn quá mức, Bì Bì hoàn toàn bị quay mòng mòng.

"Dĩ nhiên, những chuyện liên quan đến tôi và cô, lúc ở trên thuyền cô đều đã nói hết cho tôi. Bất luận là thật hay giả, ít nhất cũng phù hợp về mặt logic. Những nơi cô đề cập đến như Sa Lan, Đông Hải, trấn Tu Ngư, phố Súc Long...nếu quả thật chưa đi qua thì không thể bịa ra được."

"Tôi không có lừa gạt anh."

"Ở trên thuyền, tôi đã suy nghĩ cẩn thận một chút, mấy trăm năm qua tôi đã gặp được một số người, trải qua không ít chuyện, cùng với mối quan hệ giữa tôi và cha tôi, tôi cho rằng___"

Bì Bì kiên trì nhìn anh, chờ anh nói từng chút một.

"Mười bảy tuổi, tôi thật quá ngu ngốc quá ngây thơ."

"..."

"Sau khi Tuệ Nhan chết, tôi điên cuồng sống trong giận dữ, mấy trăm năm qua tôi liên tục đi tìm nàng ấy, cho dù nàng ấy chuyển kiếp thành ai xuất hiện trước mặt tôi đều chết một cách không thể lý giải được. Mấy trăm năm qua, tôi luôn làm một chuyện lặp đi lặp lại, không biết mệt mỏi, bởi vì tôi không chịu tin tưởng một sự thật___"

"..."

"Đó chính là Tuệ Nhan đã chết. Nàng ấy vĩnh viễn không thể nào trở lại bên cạnh tôi, tôi cũng vĩnh viễn không thể nào gặp lại nàng."

Phòng ăn bỗng nhiên trở nên rất yên lặng, tiếng người thầm thì lên xuống như thủy triều, trong lòng Bì Bì buồn bã đến nghẹt thở, mọi chuyện tốt đẹp như quay về, trong nháy mặt lại biến thành ảo mộng tan vỡ, lóe lên rồi vụt tắt, không thấy bóng dáng.

"Chúng ta đều cần tỉnh ngộ. Bì Bì, cô không thương tôi, người cô yêu là Đào Gia Lân, tôi chẳng qua là người thay thế."

"Không, không phải như vậy." Bì Bì không nhịn được lớn tiếng phản bác.

"Trong câu chuyện mà cô kể, cô một mực tìm kiếp đáp án câu hỏi "Đào Gia Lân yêu cô không?", tôi tin rằng cái chết của Gia Lân đã là câu trả lời tốt nhất."

"Hạ Lan, anh nghe tôi nói...."

Anh xua tay: "Tôi có thể hiểu được vì tôi là người từng trải."

"Không, anh không hiểu, chuyện tôi và Gia Lân chỉ là phần mở đầu, tôi với anh....."

"___là phần cao trào sao?"

"Đúng, đúng."

"Vậy cô và Đông Linh, chính là phần kết thúc."

Nghe xong câu này, Bì Bì chỉ muốn dùng cái chết để biện bạch, treo cổ đến chết trước mặt Hạ Lan Huề.

"Cho nên chúng ta chia tay ở đây cũng tốt." Tế Ti đại nhân vô cùng quan tâm, gắp thức ăn cho Bì Bì. "Mùi hương trên người cô tôi đã giải trừ, rời xa tôi, trở lại với cuộc sống loài người, tìm một người đàn ông thích hợp, an sinh lập nghiệp, sinh con dưỡng dục, tiếp tục cuộc sống của cô."

Đến lúc này, trái tim Bì Bì như bị chém ngang, lợn chết không sợ nước sôi: "Vậy anh thì sao?"

"Tôi..." Anh cười nhạt, "Trước mắt cần xử lý một số chuyện cũng đã đủ bận bịu rồi. Chờ tôi xử lý xong cũng đã qua mấy chục năm, cô cũng đã già rồi. Cho nên chúng ta không cần gặp mặt, nói thật tôi không thích phụ nữ...đặc biệt là phụ nữ tham tiền."

Bì Bì trong lòng thì nói không đồng ý, ngoài miệng lại nói: "Đồng ý."

"Đồng ý, chúng ta chia tay ở nơi này, cũng tốt. Đạo lý anh nói đều đúng, hiếm thấy anh có thể suy đoán, cũng không dễ dàng chút nào."

Người trong cuộc thì mơ hồ, người ngoài thì sáng suốt. Năm đó, Tu Nhàn còn tranh cãi với Bì Bì, chế giễu Tế Ti đại nhân si mê, ngu muội, người bên cạnh đã sớm không quản nổi.

Bất chợt trong lúc này, Bì Bì liền thông suốt.

Tế Ti đại nhân ngẩn người, đối với vẻ sảng khoái của Bì Bì có chút không kịp thích ứng: "Dĩ nhiên, cô cứu tôi từ trong tay của Đông Linh, mặc dù cô không trả lại Nguyên châu nhưng ít nhất đã cứu tôi một mạng, đặc biệt là giúp khôi phục thị lực. Là tôi vẫn phải cảm ơn cô."

"À, chuyện này không cần cảm ơn. Anh cũng cứu mạng tôi, cứu mạng Giai Lân, đối với chúng tôi anh cũng đã làm không ít chuyện tốt..."

"Tôi với cô bây giờ không nợ ân tình."

"Thật không cần khách sáo."

"Như vậy đi," Hạ Lan Huề suy nghĩ một chút, "Không bằng chúng ta dựa theo cách của con người xử lý chuyện này chút."

"Hic."

"Cô cảm thấy tôi cần bồi thường cô bao nhiêu tiền?"

Bì Bì suy nghĩ một chút, "Hai chục ngàn"

"USD?"

"Nhân dân tệ."

"Chỉ hai chục ngàn?"

"Đúng, hai chục ngàn."

"Tôi bây giờ không có tiền, cho cô viết giấy nhận nợ, chờ tôi có tiền sẽ phái người đưa tới cho cô."

"Được."

Anh nhìn phía nhân viên phục vụ ngỏ ý muốn lấy một tờ giấy viết thư, một chiếc bút bi, đang cầm bút muốn viến, bỗng nhiên lại đặt xuống.

"Giấy nhận nợ là văn kiện pháp luật, tôi cần một cái bút lông."

"Có có, tôi đi tới cửa hàng văn tự cổ bên cạnh mua." Nhân viên phục vụ rất chu đáo nói.

Bì Bì bỗng nhiên cười.

Hạ Lan Huề không hiểu nhìn Bì Bì, "Cô cười cái gì?"

"Không cười gì cả."

"Ngoài bút lông, anh còn cần gì nữa không?" Nhân viên phục vụ nhận lấy tiền lẻ mà Hạ Lan Huề đưa cho.

Bì Bì vừa cười, lần này lại bật cười.

"Mực, phải có một cái nghiên mực."

*****

"Vì trong chuyến đi tới Sa Lan thiếu nợ cô Quan Bì Bì hai vạn nhân dân tệ. Xác nhận: Hạ Lan Huề."

Sợ Bì Bì không nhìn rõ, lần này Tế Ti đại nhân viết chữ nhỏ cẩn thận đẹp đẽ, đẹp đến mức có thể coi như chữ làm mẫu trong thư pháp. Bì Bì cầm giấy nhận nợ thổi thổi, chờ chữ viết khô đi, bỏ vào trong túi.

"Đúng rồi, còn có một việc." Bì Bì tiếp tục ăn cá, "Mời anh bớt chút thời gian tới thành phố C một chuyến, chúng ta cùng đi tới Cục Dân chứng làm thủ tục ly hôn."

"Vì vậy chúng ta.... kết hôn rồi?" Chi tiết này Bì Bì chưa nói với Hạ Lan Huề, anh có chút giật mình.

"Đúng vậy, giấy kết hôn vẫn ở nhà."

Dáng vẻ Hạ Lan Huề có vẻ khó tin.

"Tôi nhớ Tế Ti đại nhân chỉ làm cho có hình thức?"

".... là."

"Nếu như anh không ly hôn với tôi, tôi không phải còn độc thân cũng không thể tìm gặp mặt người đàn ông khác." Bì Bì lạnh nhạt nói, "Tế Ti đại nhân sẽ không để cho tôi phạm tội trùng hôn đi."

"Dĩ nhiên là không." Hạ Lan Huề mỉm cười, "Vậy sau một thời gian ngắn, tôi đến tìm cô."

"Số 56 phố Nhàn Đình."

"Đã nhớ."

Bì Bì ăn sạch sẽ tất cả thức ăn, Hạ Lan Huề cũng đã ăn xong hết hoa, hai người cùng nhau đứng dậy, bắt tay hòa khí một lần.

"Hạ Lan Huề, anh không cần đưa tôi ra ga tàu, tự tôi sẽ đi."

"Như vậy sao được." Tế Ti đại nhân giúp cô kéo ghế ra, "Chúng ta đã ly hôn đâu, cô bây giờ vẫn là vợ tôi."

Hạ Lan Huề gọi một chiếc taxi, đưa Bì Bì ra ga tàu, đưa vào bên trong ga còn mua cho cô cả nước uống và đồ ăn vặt đi đường.

Chẳng biết tại sao, Tế Ti đại nhân càng lễ nghĩa chu đáo, Bì Bì càng có cảm giác bị người khác xua đuổi.

Trước khi lên xe tầm mười lăm phút, trong lòng Bì Bì không muốn từ bỏ, nhưng cũng không muốn thể hiện rõ ràng trên mặt, cô không chịu lên xe, Hạ Lan Huề xin lỗi, thúc giục cũng không tiện rời đi.

"Có thể tò mò hỏi chút không?" Tôi về thành phố C, anh sẽ đi đâu?" Bì Bì hỏi một tràng.

"Quầy rượu Dục Môn."

Bì Bì chưa từng nghe thấy cái tên này, phỏng đoán rằng đó có thể là địa điểm Hồ tộc gặp mặt giống như hồ Quan Âm vậy.

"Ở nơi nào? Cách đây xa không?"

"Không xa." Hạ Lan Huề nói, "Ở phía bắc vĩ tuyến 30 độ là biên giới tiếp giáp giữa Nam Nhạc và Bắc Quan. Cô có thể không biết, bên tôi và Hồ đế cùng ký kết một hiệp định, không được phê duyệt, người Bắc Quan không thể tự tiện xuôi xuống phía nam, người vi phạm sẽ bị trừng phạt. Nếu như bọn họ thật sự có chuyện cần phải đi xuống phía Nam, nhất định phải đến quầy rượu Dục Môn báo cáo, chờ phê chuẩn."

"Tương tự như hải quan của chúng tôi."

"Có thể nói như vậy."

Bì Bì nhớ lúc ở thành phố C, Đại Tế ti Triệu Tùng đã tới Bắc Quan, nhà Sa Lan Phương Thị cũng đã tới, Thanh Dương, Kim Địch, Thiên Nhị cũng tới, bọn họ có lẽ đều là người Bắc Quan.

"Đường biên giới dài như vậy, chỉ dựa vào một quầy rượu mà quản lý? Lén bước qua chẳng phải rất dễ dàng sao?"

"Không dễ dàng, nơi đó có một bức tường chắn, mắt nhìn không thấy nhưng vẫn tồn tại. Đó là do tiên đế thiết lập, tương tự như Trầm Nhiên. Nếu vượt qua bất hợp pháp thì công lực sẽ mất hết, Nguyên châu bị hư hại. Ngoài ra bức tường đó còn có thể dùng để ngăn chặn các loại tộc khác."

"Không thể không thừa nhận, cha anh vẫn thương anh." Bì Bì xúc động.

"Duy trì bức tường này là dựa vào linh lực của Thanh Tang, cho nên người cô ta phái đến có thể trực tiếp bước qua mà không cần leo tường, mà linh lực của Thanh Tang chủ yếu đến từ Linh tộc của Súc Long phố."

Bì Bì đang ăn miếng khoai tây chiên, nghe được câu này bỗng nhiên ngẩn ra.

"Nhưng mà toàn bộ Linh tộc đã chạy sạch nha."

"Cho nên, bức tường này cũng biến mất."

"Trời."

"Bây giờ," Hạ Lan Huề thở dài, "Bì Bì cô đã biết phiền toái cô mang tới lớn như thế nào chưa?"

~ Hết Chương 6 ~

Chào cả nhà, có một số bạn chưa biết hết kết cục của Kết Ái phần 2, mình tóm tắt chút.

Trong phần 2, Hạ Lan Huề trở lại nhưng Bì Bì có cảm giác đây không phải là Hạ Lan Tĩnh Đình mà cô biết, đặc biệt khi Hạ Lan Huề luôn tìm mọi cách để lấy được chìa khóa và mật mã ngăn cất giữ bí mật mà Hạ Lan Tĩnh Đình trong phần một trước khi chết đã giao phó cho cô. Tuy nhiên, sau nhiều lần nghiệm chứng cộng thêm linh cảm và những cảm giác thân thuộc mà Hạ Lan Huề mang lại, Bì Bì rốt cuộc cũng tin vào Hạ Lan Huề bây giờ, đồng ý với anh đi Sa Lan để giải phóng Đông Linh. Đông Linh là con trai của Vân Nghịch, con gái Đông Hải Thái Châu. Cuối phần hai, mọi chuyện được sáng tỏ về thân thế của Đông Linh. Trong quá trình tu tiên (quá trình biến từ hồ ly thành người) của Hồ tộc gặp không ít khó khăn, khó khăn nhất là khi biến thành người, phần con trong cơ thể vẫn lấn át phần người, rất khó kiểm soát được hành động cũng như bản năng. Do đó, Hồ đế đã bắt toàn bộ người của Đông Hải Linh tộc vì người trong Linh tộc có thể chất tinh thần rất tốt, để cộng sinh với người của Hồ tộc trong quá trình tu tiên, để tạo thành một con người có năng lực của Hồ tộc và có khả năng kiểm soát tinh thần tốt, giống loài người hơn. Vân Nghịch cộng sinh cùng Hồ đế, Đông Linh cộng sinh với Hạ Lan Huề. Viên Nguyên châu trong mỗi có thể của Hồ tộc (những người đã tu tiên) thực chất là linh hồn của Linh tộc. (theo mình hiểu là như thế). Sống cùng Hạ Lan Huề hơn 800 năm, chứng kiến tình yêu của Hạ Lan Huề (chưa biết chừng là cả Đông Linh) với Thẩm Tuệ Nhan rồi sau này là Bì Bì, mình nghĩ cả hai dường như cũng là một và cũng yêu Bì Bì. Nhưng việc giải cứu toàn bộ Linh tộc về biển Đông Hải mang lại rất nhiều rắc rối, một phần như đã giải thích ở Chương 6 này, và sẽ tiếp tục được giải thích trong các chương tiếp theo.

Cho nên, trong phần hai, Hạ Lan Huề thực chất là Đông Linh, còn Hạ Lan Tĩnh Đình lúc này đang mất nguyên châu, bị nhốt lại ở Súc Long phố. Nhớ nhất là cuối phần 2, Đông Linh nói yêu Bì Bì, anh nguyện ý ở lại trong cơ thể Hạ Lan Huề để trả lại một Hạ Lan hoàn chỉnh cho cô, nhưng Bì Bì từ chối vì như vậy không công bằng với anh. Đông Linh có nói rằng, sau này Bì Bì có đi ra đại dương, chắc chắn sẽ gặp lại anh, chỉ có điều lúc đó cô không nhận ra anh thôi. :(

Hẹn mọi người ở chương tiếp theo nhé. Chắc chủ nhật sẽ post tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com