ZingTruyen.Com

[Huyễn Huyễn] Vạn Kiếp Yêu Em 3 * Kết Ái - Nam Nhạc Bắc Quan

Chương 23: Giao dịch bán màu vẽ thành công

lunamun

Editor: MingYu

Xin vui lòng không REUP dưới mọi hình thức trên Wattpad, WordPress, Facebook

—o0o—

Viện bảo tàng nghệ thuật thành phố C tọa lạc ở số 3 đường Thanh Niên, là một kiến trúc có hình dạng cánh bướm. Tuy thành phố C là một vùng ven đô nhưng lại sản sinh ra nhiều nhà nghệ thuật, nhất là họa sĩ, một trong ba viện đào tạo nghệ thuật nổi tiếng nhất cả nước nằm ở thành phố C. Do viện bảo tàng nghệ thuật chủ yếu là các tác phẩm nghệ thuật đương thời, các tác phẩm triển lãm đa số là trường phái trìu tượng, vé vào cửa lại đắt nên từ trước đến giờ Đường Vãn Địch chưa từng đến đó.

Sau khi Tu Ngư Thanh qua đời, cô đưa đám đàn ông nhà Tu Ngư đi bắt giun hai ngày, quyết định đổi tiền chia thành ba phần, một phần đóng tiền thuê nhà, một phần mua vật dụng hàng ngày, một phần để dự phòng. Chủ nhà không ở đây, mỗi tháng chẳng qua chỉ kiểm tra tiền thuê nhà có vào tài khoản hay không, vì vậy chuyện hỏa hoạn có thể tạm thời không bàn tới. Hai cây cổ thụ trong sân, cây xuân hương bị Tu Ngư Tắc và Phương Lôi Thịnh cưa thành mấy đoạn rồi di chuyển ra nơi khác. Đường Vãn Đích mua một cây xuân hương nhỏ từ một nông trường đem về trồng lại, mặc dù thân cây không to bằng cánh tay, coi như góp phần sửa chữa khuyết điểm, ít nhất khiến chủ nhà bớt tức giận. Cây hòe bị cháy, nhánh cây biến thành màu đen bị cắt bỏ, phần vỏ cây bị đốt cháy được gọt bỏ, nhìn qua có vẻ không đều màu, nhưng may thay phần lá vốn tươi tốt, xanh um, không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện được.

Phía Hồ tộc bên này cũng không bỏ qua cho bọn họ, ngày tiếp theo Nguyên Khánh đã tới lấy mẫu máu của ba người sói, bao gồm cả Đường Vãn Địch, sau đó thông báo không bị nhiễm bệnh, lệnh cho phía Lang tộc trong ba ngày phải rời khỏi Nam Nhạc. Đối với những chuyện này, nhà Tu Ngư làm như gió thoảng bên tai, đêm đó Tu Ngư Tĩnh cùng Phương Lôi Thịnh vẫn đi bắt giun, Tu Ngư Tắc tiếp tục ở nhà dưỡng thương.

Nhưng khi chăm sóc Tu Ngư Tắc, Đường Vãn Địch bị những vết thương khoét sâu trên người hắn dọa sợ không ít. Tuy có thuốc băng bó cầm máu, hai ngày thay băng một lần mà vẫn có không ít máu chảy ra, đi kèm với ít dịch mủ, rõ ràng vết thương cũng không có chuyển biến tốt. Cô lặng lẽ hỏi Phương Lôi Thịnh mới biết, Lang tộc hầu như kiêng Thiên hồ cắn bị thương, nhưng Hạ Lan Huề vẫn chưa phải là thiên hồ, mấy năm trước lại bị đại tế ti của Bắc Quan đánh hiện về nguyên hình, quá trình tu thành Thiên hồ trở nên xa hơn. Vì vậy vết thương kia dĩ nhiên không thể khinh thường, cơ thể của Tu Ngư Tắc cường tráng, sớm muộn vết thương có thể khép miệng lại.

Ngày hôm đó, Đường Vãn Địch đưa Tu Ngư Tắc tới trung tâm thị trường lao động thành phố để tìm việc làm, giúp hắn điền các giấy tờ, trên đường trở về đi ngang qua Viện bảo tàng Nghệ thuật, đúng lúc đang mở triển lãm bộ tác phẩm "Hoa bay phấp phới" của vị họa sĩ tranh màu nước nổi tiếng Phương Lượng Công, dọc đường xe chạy và trước cửa viện bảo tàng đều dán quảng cáo, Tu Ngư Tắc đi tới cửa viện bảo tàng, đứng trước mặt tấm áp phích khổng lồ.

"Sao vậy?" Đường Vãn Địch ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Anh thích vẽ à?"

Tu Ngư Tắc dáng người cao lớn, quần áo tả tơi, đứng giữa đường xe cộ đi lại đặc biệt nổi bật. Đường Vãn Địch cảm thấy chỉ cần thay đổi cách ăn mặc một chút, đổi một bộ quần áo khác, hắn ta sẽ đặc biệt đẹp trai. Nhưng số tiền này nếu tự mình bỏ ra, có phải có hơi quá? Vì vậy, cô không nói ra, nhưng mỗi lần đi bên cạnh hắn, đón nhận ánh mắt khinh bỉ từ người ngoài, trong lòng dù sao vẫn trào lên chút áy náy, tựa như không xứng với cảnh xuân.

Tu Ngư Tắc gật đầu: "Cô thích không?"

"Hồi đi học có thích, lúc ấy còn muốn thi vào học viện mỹ thuật, nhưng nhà không có tiền."

"Vào xem chút không?"

Đường Vãn Địch dừng lại chút, bây giờ vé vào cửa Viện Bảo tàng Mỹ thuật thành phố C đắt tiền nhất trong các viện bảo tàng, bây giờ kinh tế của ba người Lang tộc là kiểu tiền ra như nước tiền vào nhỏ giọt, ngộ nhỡ chủ nhà biết được những tổn thất, không biết còn muốn bồi thường bao nhiêu, theo lý phải tiết kiệm hết mức. Nhưng cô vẫn kìm nén không nói ra, suy nghĩ về việc nhà Tu Ngư đến thành phố C cũng đáng thương kỳ lạ, trừ khi đi làm chính là đánh nhau, một buổi tối chết hai người, chưa có một ngày có cuộc sống tĩnh tại. Tu Ngư Tắc bị thương nặng như vậy cũng không dám nghỉ ngơi, còn muốn theo cô đi tìm việc làm, càng nghĩ càng cảm thấy mình là một môi giới xấu xa, mềm lòng, quyết định theo ý hắn một lần, "Được, chờ ở đây, ta đi mua vé."

"Nhìn tranh vẽ còn phải bỏ tiền?" Tu Ngư Tắc không hiểu, "Ông ta vẽ lại chẳng đẹp."

Đường Vãn Địch nhận thấy đâu chỉ có không đẹp, cô căn bản còn không hiểu vị họa sỹ này vẽ cái gì. Nhìn xa thì như đống sắc màu bừa bộn, chính giữa điểm qua mấy đường thẳng. Vậy mà xem tin tức nổi bật của phòng triển lãm tranh lúc Đường Vãn Địch ngồi xuống, nhàm chán cầm một tờ báo lên liền thấy cả bộ sưu tầm. Đừng xem thường trường phái trìu tượng của người ta, mỗi bức tranh của vị họa sĩ kia trên thị trường quốc tế đều là mấy triệu đô. Đường Vãn Địch cảm thấy, thứ nhất trình độ học vấn của mình không cao, gu thẩm mỹ có hạn, thứ hai còn phải bảo vệ cội nguồn văn hóa danh nhân. Giống như khi tháp Eiffel vừa mới hoàn thành, mọi người ở Paris đều không thích và muốn tổ chức đoàn biểu tình phản đối, tuy nhiên khi du khách nước ngoài nếu có ai đó nói không đẹp, người Paris sẽ cùng tranh luận, dùng lý lẽ để phản bác.

"Đây không phải là do người bình thường vẽ." Đường Vãn Địch nói, "Mỗi bức bán mấy triệu đó, Phương đại sư tới đây mở triển lãm, Viện bảo tàng mời công ty bảo hiểm chuyên nghiệp giám sát vận chuyển, dọc đường có xe cảnh sát hộ tống, trước mặt người dân quê nhà có thể rạng rỡ."

Tu Ngư Tắc đứng im bất động chỉ "Ừ" một tiếng, chờ Đường Vãn Địch mua vé đi tới, hai người cùng đi vào sảnh lễ tân.

Diện tích Viện bảo tàng khoảng 40.000 m2, chỉ có hai tầng, các tác phẩm trong series "Hoa bay phấp phới" chiếm cứ một phần ba diện tích triển lãm tại tầng một, nghe nói Phương đại sư hôm nay cũng được mời đến triển lãm, cổ vũ giao lưu với công chúng.

Đường Vãn Địch đi theo Tư Ngư Tắc lên lầu trên thưởng lãm một vòng, cuối cùng trở lại tầng một, Tu Ngư Tắc không nói một lời nhưng cũng chưa muốn rời đi.

"Nhìn thấy đường nét gì không?" Cô hỏi.

"Vị họa sĩ tài ba họ Phương này rất thích màu vàng."

Đường Vãn Địch gãi đầu, bày tỏ đồng ý, "Hình như vậy."

Dù chưa thống kê cẩn thận, Đường Vãn Địch dù sau cũng từng thích hội họa, đối với màu sắc rất nhạy cảm, thêm nữa đối với phái trìu tượng xem cũng không hiểu, trong đầu có thể dung nạp vào là một đống màu sắc, màu vàng chiếm đa số, cô cũng chú ý tới.

"Cô nhìn bức này...." Hắn chỉ vào một bức tranh khung vuông vắn dài một mét trước mặt, tựa đề là "Cành hoa trong nắng ban mai", dùng ít nhất hai mươi ba màu vàng khác nhau."

"Cái đó..." Đường Vãn Địch nghiêng đầu, nhìn chỗ ngón tay hắn chỉ, "Đây không phải là màu vàng, là màu đỏ."

"Hả?" Lông mày Tu Ngư Tắc nhíu lên, "Tôi thường cảm thấy tò mò, màu đỏ của con người cuối cùng không biết là loại màu gì?"

Đường Vãn Địch sửng sốt, "Anh không nhận biết được màu đỏ? Anh bị mù màu?"

"Cái gì mà mù màu?"

"Ngay cả có chút màu sắc mà anh không phân biệt được?"

Tu Ngư Tắc lắc đầu, "Có lẽ vậy, Lang tộc chúng tôi không phân biệt được màu đỏ, nhưng có thể phân biệt được các loại màu vàng."

"Màu sắc khi anh chảy máu là màu gì?"

"Màu vàng."

"Kia thì sao?" Cô chỉ vào bãi cỏ ngoài cửa sổ.

"Màu vàng."

Cô chỉ bầu trời ngoài cửa sổ, "Cái này thì sao?"

"Màu xanh da trời."

Bởi vì bộ sưu tập series "Hoa bay phấp phới" có sắc thái đặc biệt phong phú, hoàn toàn đủ cho Đường Vãn Địch làm thí nghiệm, sau khi kiểm tra thử để cho Tu Ngư Tắc phân biệt các loại màu sắc, cô thở dài, đưa ra một kết luận. "Trong hệ thống thị giác của Lang tộc chỉ có hai loại đơn sắc: Màu vàng và Màu lam. Không có đỏ, không có xanh. Đỏ, Vàng, Xanh trong mắt các anh không khác biệt lắm là cùng một loại màu sắc, màu lam và màu tím cũng được coi cùng một loại, chẳng qua mức độ hơi khác nhau. Xanh và màu đỏ, anh đều nhìn thành màu xám tro, may mắn các anh phân biệt trắng đen cũng giống với loài người."

"Ha Ha, không tệ. Vậy thì sao?"

"Nếu như các anh không phân biệt được đèn xanh, đèn đỏ thì không thi lấy bằng lái được." Đường Vãn Địch có chút tựa như đưa đám, "Tôi còn trông cậy vào các anh học qua lớp văn hóa, cùng nhau thi lấy bằng lái chạy xe cho thuê, chuyện đó so với kiếm tiền bằng việc bắt giun đất cũng ổn định."

Nói đến bắt giun, Đường Vãn Địch đã bị chủ nông trường cảnh báo, nói người nhà Tu Ngư bắt quá nhiều và quá nhanh, ảnh hưởng nghiêm trọng tới những công nhân tích cực khác. Từ lúc bọn họ bắt đầu làm việc đã có một nửa số người lục tục xin nghỉ việc, tìm kiếm công việc khác. Đây vốn chính là công việc tạm thời, nhà Tu Ngư cũng không có vẻ sẽ gắn bó cả đời với công việc bắt giun, nếu bọn họ nghỉ việc, những người khác lại không đến làm việc, việc làm ăn của nông trường liền đổ vỡ. Vì vậy hai ngày hôm nay lúc nộp số lượng giun, bà chủ bắt đầu xét nét, chọn lựa, ý trong ý ngoài chính là có ý đuổi bọn họ đi. Đường Vãn Địch không dám chuyển lời lại, tính khí Tu Ngư Tĩnh nóng nảy, ngộ nhỡ nổi xung, xé xác bà chủ ra thì phiền toái.

Nhưng mà, tâm tư Tu Ngư Tắc hoàn toàn không để tâm vào vấn đề này, hắn chỉ về phía đối diện chỗ đám đông vây quanh một ông già râu dài: "Đó chính là họa sĩ tài ba họ Phương sao?"

Đường Vãn Địch gật đầu, thông qua báo chí có hình ảnh của đại sư, đầu trọc, râu dài, cả người mặc trang phục màu xám tro đời Đường.

"Cô đi nói với ông ta, chúng tôi có một loại thuốc màu rất đặc biệt, có màu vàng, chưa từng xuất hiện trong tất cả các bức tranh của ông ta, hỏi ông ta....có muốn xem qua một chút không?"

Đường Vãn Địch nhìn chằm chằm Tu Ngư Tắc, ánh mắt dừng lại tầm hai giây, "Loại thuốc màu này, anh có thật sao?"

"Ừ." Hắn móc từ trong túi một món đồ hình khối màu hổ phách nửa màu vàng nhạt, "Đây là loại thuốc màu vàng chúng tôi hay dùng, gọi là Lan Kim Cao, nhưng thật chất là một loại nhựa cây, nhưng khi mài thành bột, dùng một chút nước biến đổi sẽ thành thuốc màu, màu vàng đặc thù rất đẹp, con gái Lang tộc khi xuất giá đều dùng nó để nhuộm quần áo."

Đôi mắt Đường Vãn Địch chuyển động, "Anh muốn mang khối thuốc màu này bán cho Phương Đại sư?"

"Loại cây này chỉ mọc ở Sa Lan, ông ta không thể nào lấy được."

Đường Vãn Địch cầm Lan Kim Cao trong tay, sờ đi sờ lại, ánh mắt sáng lên: "Tu Ngư, vật này, hiện giờ trong tay anh có bao nhiêu khối?"

"Chừng mười khối, nếu muốn lấy nhiều hơn cũng lấy được, nhưng phải nghĩ ra biện pháp. Chúng ta...."

Lời còn chưa dứt, Đường Vãn Địch kéo tay áo của hắn, hướng phía bên phải, miệng gấp gáp: "Tu Ngư Tắc, đuổi theo, ông ta muốn đi vệ sinh, chúng ta ở phía trước cửa nhà vệ sinh chặn ông ta lại."

Phương Lượng Công ở trong nhà vệ sinh năm phút rồi đi ra, vừa đúng lúc bị Đường Vãn Địch và Tu Ngư Tắc cùng chặn lại. Đường Vãn Địch bắt đầu miệng lưỡi hùng hồn giới thiệu những đặc điểm đặc biệt của thuốc màu. "....Phương Đái ư, không phải tôi nói vớ vẩn, Lan Kim Cao này được điều chế đặc biệt theo phương thức gia truyền độc nhất vô nhị mấy chục triều đại của gia đình chú tôi, trước kia dùng để tiến cống cho hoàng đế dùng để nhuộm long bào, sau đó cách điều chế bị thất lạc, loại thuốc màu này liền bị thất truyền. Hiện nay, năm ngoái nhà chú tôi sửa chữa nhà cũ, trong vách tường cất giấu một quyển sách nhỏ, còn có một túi hàng mẫu, ông nhìn kỹ chút....đồ tốt hiếm có nhé."

Phương Lượng Công nhận lấy Lan Kim Cao, lấy mắt kính xuống nhìn đi nhìn lại, cuối cùng cười cười rồi trả lại cho cô, "Cô gái, mấy người không hiểu biết về thuốc màu của Trung Quốc phải không? Tại sao để giấc mộng làm giàu làm cho mờ mắt? Vật này tôi biết, gọi là Hoàng Đằng (1), có bản sách cổ cô đã đọc qua chưa, 《Chân Lạp phong thổ ký》(2)

《Thiêu Lạp phong thổ ký》

"Không phải là Thiêu Lạp mà là Chân Lạp, chính là nước Campuchia cổ đại, nước Chân Lạp có một loại cây, nhựa cây chảy rất chậm, muốn có được một khối nhựa cây to như trong tay cô cầm, cần phải mất hai hoặc ba năm. Loại nhựa này phía Việt Nam, Thái Lan, Ấn Độ đều có, sau đó du nhập vào Trung Quốc, người cổ đại gọi là Việt Hoàng, khi dùng để vẽ tranh gọi là Họa Hoàng, là màu thuốc thường được dùng trong các tác phẩm hội họa của Trung Quốc. Cô nhìn trong phòng triển lãm, tất cả các bức tranh của tôi đều dùng tới.

(1): Hoàng Đằng: tên một vị thuốc nam, tên thường gọi là Hoàng đằng, hoặc còn gọi là Nam hoàng liên, Dây vàng, tên tiếng Trung là "黄藤".

Tham khảo thêm: https://www.thaythuoccuaban.com/vithuoc/hoangdang.htm

(2): Chân Lạp phong thổ ký: tác giả Chu Đạt Quan (1266–1346 Công nguyên) là một nhà ngoại giao Trung Quốc dưới thời Nguyên Thành Tông. Ông nổi tiếng nhất nhờ các ghi chép của ông về các phong tục của Cao Miên và các ngôi đền Angkor trong chuyến thăm của ông tại đó. Ông đã đến Angkor tháng 8 năm 1296, và ở lại với triều đình của vua Indravarman III cho đến tháng 7 năm 1297. Ông không phải là người đại diện cho Trung Hoa đầu tiên hay cuối cùng viếng thăm Kambuja. Tuy nhiên thời kỳ ông ở đây nổi bật vì sau này ông đã ghi chép chi tiết cuộc sống ở Angkor trong tác phẩm Chân Lạp Phong Thổ Ký (真臘風土記). Những ghi chép của ông ngày này là một trong những nguồn quan trọng nhất để hiểu biết Angkor lịch sử và Đế quốc Khmer. Ngoài việc mô tả các đền đài lớn như Bayon, Baphuon, Angkor Wat, và các ngôi đền khác, ông cũng ghi lại các thông tin có giá trị về cuộc sống thường nhật và phong tục của cư dân Angkor. (Source: Wiki)

Đường Vãn Địch nhìn Tu Ngư Tắc, hắn ta lắc đầu, vì vậy nói: "Phương Đại sư, Hoàng Đằng tôi biết, nhưng loại này thật sự không phải là Hoàng Đằng mà ông nói, mặc dù cũng là một loại nhựa cây, loại cây này rất đặc biệt, nơi sản xuất, cách điều chế, xin thứ lỗi cho tôi không có cách nào chia sẻ, đây là bí mật của nhà chú tôi. Không tin ông thử một chút, màu gì mà ông chưa từng thấy? Nếu như đây là Hoàng Đằng, coi như là tôi nói bậy, tôi sẽ chịu trách nhiệm với ông."

"Cô...cô gái này..." Phương Lượng Công cười ranh mãnh, "Mồm miệng lanh lợi, đúng kiểu chào hàng lâu năm có kinh nghiệm."

"Đâu có, đâu có, đại sư, tôi chỉ muốn giúp chú của tôi, ông ấy là trưởng thôn...người miền núi nghèo khổ, muốn sửa chữa đường xá, đến tìm tôi nhờ xoay xở."

"Này, nói như vậy, ông ấy là người cán bộ nhân dân tốt?" Phương Lượng Công xoay người quan sát Tu Ngư Tắc, thấy mặt hắn đầy râu ria, tóc xoăn, tướng mạo như người ngoại tộc, quần áo cũ nát không thể chịu nổi, ngược lại thật sự phù hợp với miêu tả của Đường Vãn Địch.

"Đúng, đúng, đúng...cơ bản cán bộ rất khổ cực, ông nghìn chú ta xem, tiếng phổ thông nói không sõi, nhưng tấm lòng lại chân thành, muốn dẫn dắt người dân thôn bản làm giàu."

"Được, ta nói thật, đúng là ta bị nha đầu nhà ngươi gợi lên tính hiếu kỳ, nổi tiếng như thế nào chẳng bằng tiếp xúc trực tiếp, chúng ta thử một chút?"

"Mời."

Phương Lượng Công đưa cô tới sảnh bên cạnh, lấy ra một tờ giấy trắng, một đĩa sứ màu sắc hài hòa, nhỏ mấy giọt nước phía trên, mang khối Lan Kim Cao kia tán ra như kiểu đang mài mực.

Khối Lan Kim Cao kia nhìn giống như ráy tai, màu vàng nhạt, vậy mà lúc mài thành bụi phấn rồi bị nước hòa tan, lại hóa thành một loại màu vàng tinh khiết sáng chói, sáng tự nhiên, thuần túy, chói mắt, dường như muốn từ trên trang giấy bay nhảy vào không trung, biến thành một vòng vàng sáng trăng.

Phương Lượng Công dùng cọ chấm mực, tiện tay vẽ trên tờ giấy trắng.

Màu vàng kia giống như sơn móng tay, duy trì được độ dày cực điểm, trong mắt người ngoài ngành cũng đã vô cùng đặc biệt, là một loại màu vàng chưa từng thấy bao giờ, không có cách nào hình dung về sự tinh khiết và mềm mịn, giống như vừa mới nấu chính lòng đỏ trứng, đầy đặn, ẩm ướt.

Phương Lượng Công đặt bút xuống, sờ cằm, cầm tờ giấy hứng ánh sáng tự nhiên bên cửa sổ để quan sát một hồi lâu, trong tay sờ khối Lan Kim Cao, trầm ngâm suy tính.

Khoảng 5 phút sau, ông ta đi tới trước mặt Đường Vãn Địch nói, "Cô gái, loại thuốc màu này đúng là không phải Hoàng Đằng, tôi muốn mua, cô ra giá đi, bao nhiêu tiền một khối màu?"

"Một trăm ngàn."

Lúc nói ra con số này, hai mí mắt của cô đều không chớp dù chỉ một chút, khiến cho tim của Tu Ngư Tắc bên cạnh bình bịch đập loạn.

"Cái gì?" Phương Lượng Công cho rằng mình nghe nhầm.

"Một trăm ngàn nhân dân tệ." Đường Vãn Địch lặp lại lần nữa.

"Cô gái, cô hiểu biết về thị trường thuốc màu vẽ không? Trước mắt trên thị trường thuốc màu tốt nhất, cả hộp cũng chỉ mấy trăm nhân dân tệ. Loại màu vàng này, coi như là một có một không hai, nhưng nó cũng chỉ là một loại màu sắc, có đúng không? Tôi không thể nào chỉ dùng mỗi màu này mà không dùng màu khác, có phải không? Cô gái, cô xem, giá tiền này cần phải sửa lại chút, không thể nói giá trên trời được....Cái này mà đòi một trăm ngàn? Cô cướp tiền của thiên hạ à?

"Vậy ông nói giá bao nhiêu?"

"Mười ngàn, tôi cho rằng nó chỉ có trị giá tầm tám ngàn, nhưng nghĩ tới chú của cô có nỗi khổ tâm vì mưu cầu phúc lợi cho người dân quê hương, hai ngàn đó coi như tiền tài trợ."

"Phương Đại sư, ngựa tốt đi với yên ngựa tốt, thuyền tốt đi với cánh buồm tốt, giá loại thuốc màu mà ông dùng để vẽ cũng vậy, phải hiếm có như vậy. Ông chỉ chịu bỏ ra mười ngàn, ông nhìn khối lượng khối màu vẽ này một chút, tùy tiện vẽ ra phải được ít nhất hai mươi bức tranh chứ?...Mà thôi, coi như ông không vừa ý món đồ của tôi, dù sao chỗ này họa sĩ cũng nhiều, tôi mấy ngày này trấn giữ ở đây, không tin là tôi không thể bán được giá cao hơn."

Đường Vãn Địch duỗi tay, ý muốn lấy lại Lan Kim Cao, Phương Lượng Công sờ sờ một cái, rồi lại nói: "Như vậy đi, năm chục ngàn một khối, cô có bao nhiêu?"

"Khối màu này không dễ mà có nhé, lao động, tay nghề thủ công, còn phải xem ông trời có chiếu cố không, về cơ bản phải ba hoặc bốn năm mới có thể tạo thành một khối màu trên thân cây. Trước mắt, trong tay chúng tôi có 10 khối. Nếu như ông muốn có nhiều hơn, phải qua một thời gin sau mới có thể có. Đường Vãn Địch liếc nhìn Tu Ngư Tắc sau lưng Phương Lượng Công, hắn liều mạng gật đầu để cho cô đồng ý, Đường Vãn Địch liếc nhìn, không để ý tới hắn.

"Tôi muốn mười khối màu kia," Phương Lượng Công rất sợ cô đi mất, "Nếu như cô có nhiều hơn, tôi cũng muốn mua. Năm chục ngàn một khối màu, coi như là giá bán buôn, cô thấy sao?"

"Phương Đại sư, giá tiền không thể thương lượng, không nói dối ông, giá một trăm ngàn tôi có thể bán được, chẳng qua là sớm hay muộn. Nhưng mà..."Cô cố ý dừng lại một chút, thận trọng thở dài: "Nếu như ông có dự tính mua rất nhiều, muốn nhất định phải mua, tôi có thể ông ký kết hợp đồng cung ứng, trong năm năm, với giá tiền này, tôi chỉ bán cho duy nhất một mình ông, để cho ông không có đối thủ cạnh tranh trên thị trường."

Phương Lượng Công suy nghĩ một chút, cười nói với Tu Ngư Tắc: "Cậu có một cô cháu họ rất lợi hại nhé! Được, đồng ý." Dứt lời đưa tay ra bắt tay với Đường Vãn Địch, đưa cho cô một tấm danh thiếp, "Bảy giờ tối nay, đến phòng làm việc tìm thư ký của tôi ký hợp đồng."

"Được, đây là danh thiếp của toi." Đường Vãn Địch lấy tấm danh thiếp của mình đưa cho Phương Lượng Công, mìm cười cáo từ.

Ra khỏi Viện bảo tàng, vừa nghĩ tới việc vừa rồi hai người tâm linh tương thông phối hợp với nhau, lập tức kiếm được một triệu, tâm trạng giống như hưng phấn tột độ, một triệu, ăn tiêu tiết kiệm, dân chúng bình thường cả đời cũng đủ dùng.

Dọc đường đi, hai con người giống như bất tri bất giác, không cảm nhận được gì, đặc biệt là Đường Vãn Địch, lẩm bẩm nói mãi không thôi. Một người mua chai coca, một xâu gà chiên, mặc dù trên trời mưa lác đác, bọn họ không che ô, vừa đi đường vừa ăn.

"Biết không, Vãn Địch, chưa bao giờ nhìn thấy cô hạnh phúc như vậy." Thấy cô mặt mũi hớn hở, tựa như biến thành một người khác, Tu Ngư Tắc bất giác bật cười.

"Một triệu nha, cha mẹ ta cả đời gom góp cũng không kiếm được nhiều như vậy." Đường Vãn Địch kích động nói.

"Đây không phải là còn chưa nắm chắc sao? Có lẽ ngày mai ông ấy lại đổi ý?"

"Không đổi được, ông lão này hỏa nhãn kim tinh, ở trong nghề máy chục năm, ngày ngày làm việc với đống thuốc màu, ông ta làm sao có thể không biết? Sau này, mỗi bức tranh của ông ấy có thể bán tới mấy triệu, mới vừa nãy trên tầng lầu có một nửa là treo tranh ông ấy vẽ, nếu bán đi toàn bộ, phải được trên trăm triệu? Chúng ta chỉ ngã giá một triệu, đối với ông ấy mà nói, không tính là nhiều."

"Vãn Địch, khi có tiền, ta sẽ nói với cô chuyện này, tối nay chúng ta nhất định phải chuyển nhà."

"Hả?"

"Hồ tộc đã ra thông điệp cuối cùng cho chúng tôi." Tu Ngư Tắc nói, "Chúng tôi khẳng định sẽ không đi nhưng tạm thời không muốn gây mâu thuẫn trực tiếp với bọn họ, nên đổi nơi khác, tạm lánh đi thì tốt hơn."

"Được, ta sẽ thu xếp, thành phố C lớn như vậy, tôi không tin bọn họ có thể tìm được anh."

"Ngày mai lấy được tiền, cô nhớ lấy trước 150.000, đây là tiền phí mà cô có được." Tu Ngư Tắc nhàn nhạt nói, "Ngoài ra, chia cho cô 150.000 nữa, coi như tiền thưởng, cảm ơn cô đã đàm phán thành công chuyện tiền nong."

Chẳng biết tại sao, trong lòng Đường Vãn Địch cảm thấy ấm áp, cũng không nói nhiều, chỉ "Ừ" một tiếng.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, đi mãi, bước chân Đường Vãn Địch bỗng nhiên chậm lại, mặt đằng đằng sát khí, đem chai nước ngọt bằng thủy tinh trong tay hướng về phía cột điện gõ gõ một cái, vỡ thành hai mảnh, đột nhiên sải bước mạnh mẽ lao về phía trước.

Tu Ngư Tắc sửng sốt, không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy người đàn ông đâm đầu đi tới, bụng nát rượu ưỡn ra phía trước, cầm cái ô màu đen, mắt híp lại, bước chân nghiêng ngả, giống như dáng vẻ nửa say nửa tỉnh.

Khoảng cách giữa hai người thật ra còn có chút xa xa, lúc Đường Vãn Định xông tới, gã đàn ông kia đã hoàn toàn tỉnh táo, hai con mắt ít nhất đã trợn tròn lên.

~ Hết chương 23 ~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com