ZingTruyen.Com

[Huyễn Huyễn] Vạn Kiếp Yêu Em 3 * Kết Ái - Nam Nhạc Bắc Quan

Chương 18: Dịch kiến xác sống (2) [2458 chữ]

lunamun

Editor: MingYu
Xin vui lòng không REUP dưới mọi hình thức trên Wattpad, WordPress, Facebook
---o0o---

Mọi người đều cười ngượng ngịu.
"Vậy bây giờ..." Phương Lôi Thịnh lẩm bẩm.
"Vì an toàn của mọi người, cũng vì muốn giảm bớt thống khổ cho nó, tôi đề nghị tiêm "Mũi kim an lạc" (6), sau đó nhanh chóng mang đi hỏa táng."
(6) Tiếng Anh - euthanasia (n): [ju:θə'neizjə] sự làm cho người mắc bệnh nan y chết một cách nhẹ nhàng và không đau đớn; sự làm chết không đau đớn
Trong phòng bỗng nhiên tĩnh lặng. Bên phía Lang tộc, không ai biết "Mũi kim an lạc" có ý nghĩa gì, Tu Ngư Tắc và Phương Lôi Thịnh cùng nhìn về phía Đường Vãn Địch. Đường Vãn Địch hướng về phía Tu Ngư Tắc rỉ tai nói nhỏ, hắn lập tức nghiêm mặt.
"Cám ơn anh, bác sĩ Quan, cái Mũi kim an lạc này.....chúng tôi không dùng."
"Nấm cầu khuẩn lây lan rất nhanh, có thể trong chính mấy này này." Quan Tiểu Hoa bày tỏ sự tôn trọng ý kiến của người nuôi dưỡng (7), chỉ đành dặn dò, "các anh chị phải chú ý hạn chế vận động của nó, đến lúc nó mất ý thức có thể sẽ chạy loạn khắp nơi...từ đó khiến vi khuẩn lây lan đến các vật nuôi khác."
(7) Chỗ này rõ ràng Tu Ngư Thanh đang dưới hình dạng chó sói, mà má Định cứ để là cô ấy, người nhà, thân nhân gì gì đó...chắc má nhầm.
Bì Bì giúp nhóm của Tu Ngư Tắc quay trở lại nhà của bọn họ, lúc đó trời đã tối.
Mặc dù Tu Ngư Tắc không đồng ý, Đường Vãn Địch không ngờ vẫn lấy một lọ thuốc và ống tiêm từ Quan Tiểu Hoa để phòng ngừa tình huống bất khả kháng. Mấy người đàn ông giúp Tu Ngư Thanh khôi phục lại hình dáng con người, Bì Bì nhìn thấy mặt của cô đã chuyển màu xanh đen, nhìn gần phần trán có một thứ gì đó rất cứng nhô ra, cổ phù nề rất to.
Nhìn vẻ mặt Tu Ngư Thanh, đại khái cũng đoán được cô ấy biết tình trạng của mình không tốt, nằm trên giường, nắm tay Phương Lôi Thịnh nói một tràng sói ngữ.
Bì Bì nghe không hiểu, ghé đầu về phía miệng Đường Vãn Địch, nghe cô ấy phiên dịch: "Cô ấy nói, xem ra cô ấy không sống được....chỉ tiếc đứa trẻ không đủ tháng nên giả sử biết mà mổ lấy thai ra trước thời hạn...có khi có thể sống được."
Lời nói vừa thốt ra, nước mắt Bì Bì như mưa rơi xuống, Phương Lôi Thịnh cũng nghẹn ngào, Tu Ngư Tắc thì hai bàn tay nắm chặt, gắng sức để kiềm chế bản thân.
Đối với Tu Ngư Thanh, ngược lại, tỏ ra rất bình tĩnh. Cô ấy nhìn Đường Vãn Địch, vẫy tay vời lại, nói một tràng sói ngữ. Đường Vãn Địch vừa nghe vừa gật đầu, vừa cầm lấy "Mũi kim an lạc" từ trong hộp giấy giao cho Phương Lôi Thịnh. Phương Lôi Thịnh ném "Mũi kim an lạc" xuống đất, ôm thật chặt Tu Ngư Thanh, gào lớn.
Đường Vãn Địch đành phải nhặt lại đống thuốc tiêm dưới đất.
Không đợi tâm tình mọi người ổn định lại, Tu Ngư Thanh bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết xé ruột xé gan. Một âm thanh sói tru đáng sợ, giống như nỗi đau không đành lòng.
Cơ thể Tu Ngư Thanh bắt đầu lay động kịch liệt, miệng bắt đầu nói năng lộn xộn, bốn người đàn ông xông tới đè thật chặt cô ấy. Bì Bì nhìn thấy trán cô ấy bắt đầu chảy máu, vật cứng nhô ra đã đâm trầy da, trồi ra bên ngoài.
Dựa vào giải thích của Nguyên Khánh và Quan Tiểu Hoa, chỉ cần nấm từ trong da đầu ló ra chính là lúc phân tán bào tử nhiều nhất. Đường Vãn Địch nhanh tay lẹ mắt lấy một cái gạc cứu thương lớn có thể dán vào vật đang nhô lên trên.
Bì Bì lấy thuốc an thần mà Nguyên Khánh cho cô đổ vào miệng Tu Ngư Thanh, trong chốc lát, cô ấy yên tĩnh trở lại.
Tu Ngư Tĩnh nãy giờ không nói gì, đột nhiên nói: "Bên ngoài có người."
Trong sân chỉ có một ngọn đèn đường, quầng sáng màu vàng chiếu vào bức tường bao quanh sân, ánh sáng phản quang vừa vặt ánh lên mặt của Hạ Lan Huề.
Anh không tới một mình, đứng phía sau có năm người đi cùng, Vĩnh Dã và Nguyên Khánh cũng ở trong số họ.
Hạ Lan Huề tìm được nơi này nhanh như vậy, bởi vì trên người Bì Bì có Mị châu của anh, hẳn là anh theo dấu mùi hương mà tìm đến.
Kẻ địch nguy hiểm ở trước mặt, ba người đàn ông nhà Tu Ngư kể cả Phương Lôi Thịnh đồng loạt đi ra, mỗi người cầm lấy vũ khí của mình.
Đều có thân hình cao lớn, so sánh với sức vóc kinh ngạc của Lang tộc, đàn ông Hồ tộc có dáng người gầy nhỏ, dáng dấp tinh tế, dùng con mắt người ngoài đánh giá, nếu một chọi một, Hồ tộc tuyệt đối không phải là đối thủ của Lang tộc.
Tu Ngư Tắc khoanh tay ngạo nghễ: "Hạ Lan tiên sinh."
"Tu Ngư tiên sinh."
"Đến tệ xá của tôi chơi, có việc gì cần làm sao?"
"Chỗ này là địa phận của Nam Nhạc." Hạ Lan Huề nhàn nhạt đưa ánh mắt quét qua bốn người, "Trận Đồng Hải, Thiên Tinh tộc và nhà Tu Ngư đã ký hiệp ước, địa phận thuộc về Lang tộc chúng tôi không thâm nhập, địa phận Hồ tộc, các cậu không được đến. Cha của cậu đã đồng ý, lúc này chúng tôi mới cắt đất Sa Lan chia cho các người."
"Đó là vì bọn mày thua trận." Tu Ngư Phong cười khan.
"Đó là vì tôi không có ở đây." Ánh mắt Hạ Lan Huề rơi trên người của Bì Bì, nhìn thấy cô đứng cạnh Tu Ngư Tắc có chút căm giận.
"Dịch bệnh hoành hành ở Sa Lan, chỗ đó không ở được nữa." Không nghĩ vào thời khắc đau thương này lại giao đấu với Hồ tộc, giọng Tu Ngư Tắc chầm chậm, "Nghe nói y thuật của Long tộc rất tân tiến, chúng tôi tới để xin chữa bệnh, bệnh chữa khỏi sẽ rời đi ngay."
"Thế giới lớn như vậy mở mang bờ cõi như thế nào, tự bản thân phải nghĩ ra cách." Hạ Lan Huề nói, "Bất kỳ ai đó có dự định xuống phía nam, bất kể là tộc gì, đều phải đến quầy rượu Dục Môn báo cáo, nói rõ thân phận, được phép đối phương mới có thể đi vào.... quy định này hẳn các cậu phải hiểu rõ?"
"...."
"Phía Nam cấm săn bắn, vậy mà các ngươi tàn sát dọc đường...."
".....chúng tôi là chó sói." Tu Ngư Tĩnh cắt lời, "Muốn chúng ta ăn chay dọc đường, có thể sao?"
"Các người muốn ăn gì tôi không quan tâm, chỉ cần không ăn trong địa phận của tôi là được." Hạ Lan Huề nói.
"Anh muốn như thế nào?" Hai vai Tu Ngư Tắc bỗng nhiên khẽ nhún xuống.
Đây chỉ là một động tác rất nhỏ nhưng Bì Bì đứng ở sau lưng anh ta lập tức cảm thấy đây là thói quen khi dự định biến hình sang tư thế tấn công. Không biết tại sao, sống lưng của Bì Bì toát mồ hôi lạnh khắp người.
Hạ Lan Huề bị đánh hiện nguyên hình, sau đó công lực gần như bằng không. Thu hồi lại Nguyên châu ở Súc Long phố, thời gian tu luyện cũng chỉ có hơn ba năm. Khi đó công lực của anh còn cao, vì Ngũ Lộc Nguyên mà giao đấu với Lang tộc, anh đánh một trận còn có thể dễ dàng giết chết lão nhị nhà Tu Ngư. Có thể thấy Nguyên châu trú ngụ trong cơ thể có quan hệ mật thiết với công lực của Hồ tộc. Ngay sau đó, Bì Bì thả ra toàn bộ Linh tộc, Đông Linh cũng rời đi, công lực của anh còn lại bao nhiêu? Ít nhất khứu giác đã không nhạy bén nữa, Bì Bì mang thai mà anh không hề hay biết.
Trong lòng Bì Bì khẩn trương đến mức không dám mưu tính chuyện cũ, bởi vì theo suy nghĩ thông thường, lúc này Hạ Lan Huề sợ rằng không đánh lại nổi Tu Ngư Tắc chứ đừng nói tới bốn con sói cùng hiệp lực lại.
"Nghe nói người bệnh của các cậu đã bị lây nhiễm bệnh nghiêm trọng, trước khi cô ta qua đời, tất cả các người không được rời khỏi căn nhà này."
Sắc mặt bốn con sói hơi biến đổi.
"Sau khi qua đời, xin mời hỏa táng thi thể thành tro ngay lập tức. Bác sĩ của tôi sẽ lấy máu của các cậu tiến hành hóa nghiệm, nếu như bốn người không bị lây, trong vòng ba ngày phải rời khỏi Nam Nhạc, từ đó không được quay lại. Nếu như có người bị lây nhiễm, xin lỗi, trước mắt nếu không tìm được liệu pháp hữu hiệu, người đó chỉ có thể bị cách ly ở đây, không thể chạy loạn khắp nơi."
"Anh quá lo lắng. Trước mắt chưa có trường hợp nào của Hồ tộc bị nhiễm chứng cương thi." Giọng Tu Ngư Tắc trầm trầm nói.
"Ba tháng trước, cũng không có trường hợp nào của Lang tộc nhiễm bệnh. Tu Ngư Tắc, cậu cũng là một gia chủ, những đạo lý này không cần để tôi nói nhiều chứ?"
Tu Ngư Tắc nhìn Hạ Lan Huề, trong chốc lát, bỗng nhiên cười lạnh: "Hạ Lan tiên sinh chắc hẳn nghe qua câu ngạn ngữ nổi tiếng nhất của Sa Lan: Một con sói làm sao có thể nghe lời chiêu dụ của một con hồ ly?""
"Được." Hạ Lan Huề đi về phía trước một bước, "Vậy chúng ta tuân theo cách thức cũ, giải quyết ở nơi này, cậu muốn độc chiến hay theo nhóm?"
"Ở đây...." Tu Ngư Tắc nhìn xung quanh, chắp hai tay phía sau eo, đưa ngón tay chạm vào đôi rìu uyên ương (*) bằng kim loại lấp lánh, ngón cái khều một cái, đôi rùi quay tròn thành vòng, "Có phải có chút chật chội hay không?"
(*) Một loại vũ khí cổ: Hình dạng như thế này


"Không chật chội, vừa vặn." Giọng Hạ Lan Huề không lạnh, không nóng, đưa tay phải ra, người đi cùng phía sau đặt một cây gậy màu đen vào lòng bàn tay anh, "Huống hồ tôi cũng muốn vợ của tôi quan sát một chút xem tôi ưu tú như thế nào."
Bì Bì cho rằng cây gậy màu đen này trước kia Tế Ti đại nhân dùng để dẫn đường khi không nhìn thấy, không ngờ tay phải Hạ Lan Huề nhẹ nhàng giật giật một cái, "Keng", vỏ kiếm rơi xuống, cây gậy màu đen trở thành phần chuôi của thanh trường kiếm.
Tất cả ánh mắt của mọi người cũng nhìn chằm chằm về phía Quan Bì Bì, cô sững sờ đứng im bất động.
Tại mỗi thời khắc sinh tử quyết định, Tế Ti đại nhân đều tràn đầy tinh thần giải trí —— tật xấu này đến bây giờ anh vẫn không sửa đổi được.
"Ngộ nhỡ, ngay cả vợ mày cũng bị lây bệnh thì sao?" Tu Ngư Phong bỗng nhiên nói, "Mày cũng nhốt cô ấy ở đây sao?"
Lúc nói câu này, tay hắn ta sờ soạng mông của Bì Bì, lè lưỡi liếm gò má của cô, "Nhìn đi, tao lây vi khuẩn cho nó.........con đàn bà mắc bệnh, mày còn muốn không? Tao cảm thấy....."
Lời nói còn chưa dứt, ánh sáng thanh kiếm chợt lóe lên.
Bóng người Hạ Lan Huề nhanh như tia chớp phóng tới phía hắn. Trong tay Tu Ngư Phong là thanh trọng kiếm có chiều dài hơn một mét, dốc lòng phản kích nhưng vô ích, người Hạ Lan Huề tung bay theo đường kiếm, nhảy lên không trung, chém xuống bên trái.
Đường kiếm thay đổi quá nhanh, Tu Ngư Phong xoay người không kịp, lảo đảo về phía trước, bỗng nhiên thân hình nhẹ thoắt, tay chân chạm đất, biến hình thành chó sói, nằm sấp xuống đất tạo thành thế tấn công.
Hạ Lan Huề nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh Bì Bì.
"Em không sao chứ?" Hạ Lan Huề hỏi cô.
Sắc mặt Bì Bì tái nhợt, trong lòng đập loạn rối bời, tay chân mềm nhũn, trở về thành phố đã lâu cô quên mất đánh nhau có cảm giác như thế nào, trong thoáng chốc chỉ thấy Hạ Lan Huề túm lấy cô từ phía sau, ném lên không trung, Vĩnh Dã xòe hay cánh tay đỡ lấy cô, nhẹ nhàng đặt xuống đất, mấy người tùy tùng đi cùng lập tức bao quanh cô, che chở phía trong.
Trong sân, Tu Ngư Phong biến thành sói, mõm há to như chậu máu, gào thét lao về phía Hạ Lan Huề.
Hai cái bóng trên không trung va chạm với nhau, chỉ nghe tiếng "rào rào", Hạ Lan Huề lia kiếm chém một nhát.
Cơ thể của con sói có gì đó không đúng, đầu của con sói bay thẳng ra ngoài, vướng vào cái cây mọc bên sân, máu chảy như mưa từ không trung rơi xuống, ngay sau đó âm thanh "ầm, ầm" vừa vang lên, cơ thể nặng nề của con sói rơi trước mặt Bì Bì.
Hạ Lan Huề đá con sói chết nằm trên đất, thanh trường kiếm lia qua bụng, rạch ngọt một đường, một vật gì đó màu đỏ thẫm, mềm mềm, hơi nóng bốc lên từ vật vừa moi ra, xuyên trên đầu thanh kiếm.
Trong không khí nồng nặc mùi tanh khiến Bì Bì nổi da gà suýt nữa nôn mửa. Hạ Lan Huề ngửi ngửi thứ đâm trên thanh kiếm, nghiêng mặt nhìn Tu Ngư Tắc, cười nhạt: "Gan thật là tươi nhưng có trời mới biết có lây bệnh không, không cần ăn."
Dứt lời ném vèo cái hất xuống đất, bọc gan bay xượt qua mặt Tu Ngư Tắc, rơi trên mặt đất, cầm lên đã dính đầy bụi đất.
Yết hầu trong cổ họng của Tu Ngư Tắc lên xuống ừng ực.
~ Hết chương 18 ~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com