ZingTruyen.Info

[Huyễn Huyễn] Vạn Kiếp Yêu Em 3 * Kết Ái - Nam Nhạc Bắc Quan

Chương 15: Hạ Lan Huề, ngày mai tôi với anh ly hôn [3554 chữ]

lunamun

Editor: MingYu

(Vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ khi mang đi nơi khác. Xie Xie ٩(๑❛ᴗ❛๑)۶)  

---o0o---

"Cô không sao chứ?" Bì Bì dìu Hoa Thanh Kỳ đến ngồi trên một cái gốc cây, kiểm tra vết thương trên người cô.

Vết siết cổ đỏ ửng nổi bật một cách phá lệ trên da thịt trắng như tuyết, thậm chí còn nhìn thấy khá rõ vết tay của Hạ Lan Huề. Dường như hô hấp có vẻ không thông, Hoa Thanh Kỳ thở hổn hển nói: "Khá ổn... cô thì sao?"

"Không sao." Bụng tổn thương rất đau nhưng Bì Bì cố giữ bình tĩnh. Đây không phải là lần đầu tiên Bì Bì bị Tế Ti đại nhân gây tổn thương, thời điểm mới quen nhau bốn năm trước, Hạ Lan Huề trong một lần cãi vã cũng bóp cổ cô, coi như là động tác theo thói quen lúc nổi giận.

"Cảm tạ trời đất, anh ta không cắn tôi." Hoa Thanh Kỳ sờ cổ, trong lòng vẫn sợ hãi, "Nếu bị một Thiên Tinh tộc cắn trên người nhất định sẽ phải chết."

"Không biết." Bì Bì lập tức bào chữa, "Hạ Lan Huề không phải người như vậy."

"Bì Bì đáng thương," Hoa Thanh Kỳ sờ sờ mặt Bì Bì, thở dài một tiếng, "Cô thích hắn không có thuốc chữa đúng không?"

"Cô cho rằng anh ấy không biết cô đang diễn trò?" Bì Bì lạnh lùng nhìn Hoa Thanh Kỳ, không thích cô ta cố làm ra vẻ ta đây.

Hai hàng lông mày của Hoa Thanh Kỳ nhíu lại, "Lúc xem một bộ phim rất cảm động, cô sẽ khóc, đúng không?"

"...."

"Mặc dù biết đây không phải là sự thật, chỉ là một đám diễn viên trước ống kính máy quay đọc thuộc kịch bản."

"..."

"Hạ Lan Huề dĩ nhiên biết tôi không phải là Tuệ Nhan, có thể anh ta vừa nhìn thấy tôi đã lập tức nhập vai diễn, muốn cản cũng không cản được." Hoa Thanh Kỳ tự tin lắc đầu, hất mái tóc dài ra sau lưng.

Chỉ bằng kỹ năng diễn xuất này của cô? Tận đáy lòng của Bì Bì cũng sắp bật cười thành tiếng" "Vậy cô còn nói anh ấy không yêu Tuệ Nhan?"

"Bị kích thích mới có thể tỉnh ngộ, Tuệ Nhan vừa chết, trí nhớ của anh ta cũng không suy chuyển, thời gian trong trái tim chỉ là ngừng lại thôi, cần phải có ai đó tung đòn cảnh tỉnh cho anh ấy."

"Anh ấy chuyện gì cũng chẳng cần." Bì Bì ngắt ngang lời cô, "Anh ấy rất bình thường."

"Bình thường? Dáng vẻ của anh ta vừa rồi mà là bình thường à?" Giọng Hoa Thanh Kỳ không nhịn được, kéo giọng lên cao một lần, "Bì Bì, cô không phải người trong Hồ tộc, không hiểu năng lực của tôi, Tế Ti đại nhân cần chữa trị, giống như một người được đưa vào phòng giải phẫu cấp cứu, cô là người thân, tôi là thầy thuốc. Cô chỉ có thể giao anh ấy cho tôi, cũng chỉ có thể tin tưởng tôi. Chữa bệnh cứu người là thiên chức của tôi, tôi sẽ không bỏ rơi sứ mạng này. Khi anh ta hoàn toàn khỏi bệnh, nếu hai người vẫn yêu nhau, tôi không phản đối chuyện hai người đến với nhau. Trên thực tế, tôi không phản đối anh ta với bất kỳ phụ nữ nào sống cùng nhau, chỉ cần đây là một đoạn tình duyên mới, một thứ tình cảm không liên quan tới Thẩm Tuệ Nhan. Vì vậy, Quan Bì Bì, tôi nhắc lại một lần nữa, để cho tôi thực hiện chức trách của một thầy thuốc, cô là người ngoài ngành không nên can dự vào.

Bì Bì khoanh tay nhìn, mặt đầy vẻ nghi ngờ.

"Anh ta không chỉ là chồng của cô mà còn là lãnh tụ của cả Hồ tộc, tôi làm như vậy không phải vì cô hoặc vì tôi mà vì toàn bộ Hồ tộc."

Giọng Hoa Thanh Kỳ giống như cốc nước đá rót thẳng vào lỗ tai của Bì Bì, trôi xuống dạ dày, làm cô rùng mình.

"Chuyện diễn xuất ta không can dự," Bì Bì khóa ánh mắt lại trên người Hoa Thanh Kỳ, "Nhưng Mị châu của anh ấy là của tôi."

"Ha Ha." Hoa Thanh Kỳ cười nhạt, lắc đầu.

"Đừng dồn ép tôi." Bì Bì bình tĩnh nói, "Nếu không tôi sẽ đưa cô trở lại Trầm Nhiên."

Nói xong câu này, Bì Bì tập trung nhìn Hoa Thanh Kỳ trong ba giây, tin chắc rằng lựu đạn đã ném trúng mục tiêu, lúc này mới xoay người đi về phía đống lửa.

Trên bờ cát rất náo nhiệt, trên mặt cát nhỏ mịn đều là dấu chân. Mọi người tiệc tùng linh đình, nói năng hưng phấn, không có ai muốn rời đi.

Dựa theo truyền thống, những lần tụ họp như vậy đều là xuyên đêm.

Bì Bì tìm một vòng xung quanh, không tìm thấy Hạ Lan Huề. Thính lực của Hồ tộc rất nhạy bén, Bì Bì hét chói tai dự là không ít người nghe thấy, theo phong tục yêu đương vụng trộm ở khu rừng dâu, lúc này có người hét chói tai cũng chẳng có gì kỳ quái. Ngược lại, mọi người thấy Tế Ti đại nhân đột nhiên biến mất bèn biểu lộ sự quan tâm, rối rít tới hỏi xem đã xảy ra chuyện gì. Phần bụng Bì Bì bị thương đau đớn, vốn dĩ muốn rời đi nhưng lúc này lại đi xin lỗi mọi người. Vừa nói qua loa lấy lệ rằng Hạ Lan Huề có việc đột xuất cần xử lý nên đi trước, vừa tiếp tục nói chuyện với những người tới xin ban phúc, ổn định lòng người. Qua một giờ vẫn không thấy bóng dáng Tế Ti đại nhân, Bì Bì không biết làm sao, đành phải đơn thân độc mã tiếp tục trò chuyện xã giao.

Hoa Lâm cầm một ly bia tới, hỏi: "Hạ Lan Huề đâu?"

"Có thể có việc nên đi trước," ở trước mặt anh ta, Bì Bì không thể nói dối, "Tôi không tìm được anh ấy."

"Hai người...." anh ta dừng lại một chút, quan sát nét mặt cô, trêu chọc nói, "Gây gổ?"

Bì Bì nhìn anh ta, không biết trả lời như thế nào, cô không biết mối quan hệ giữa Hoa Lâm và Hạ Lan Huề có thân thiết đến mức có thể nói chuyện riêng tư với nhau hay không, nên cô quyết định giữ im lặng.

"Tôi nhìn thấy Hoa Thanh Kỳ bị thương nên đặc biệt tới xem xét một chút." Anh ta thử thăm dò, giọng rất tùy tiện nhưng Bì Bì có thể nghe ra anh ta rất chú ý chuyện này. Dẫu sao, Hoa Thanh Kỳ cũng là em gái anh ta, vì Hạ Lan mà bị giam giữ ở Trầm Nhiên 800 năm, Tế Ti đại nhân có thể tức giận, có thể phát hỏa, nhưng động thủ bóp cổ người khác là quá đáng. Không nể mặt tăng ni thì cũng phải nể mặt Phật, xét thấy sự ủng hộ của Hoa gia ở Nam Nhạc những năm gần đây đối với Hạ Lan Huề thì anh không nên kích động như vậy.

Lúc này, Bì Bì hết sức lúng túng. Tối nay, vốn dĩ là thời khắc Hoàng đế trẻ tuổi mới đăng cơ ra mắt phong thái, khí chất của mình. Vậy mà Hạ Lan Huề lại đến muộn về sớm, nổi giận với phụ nữ, còn đánh cả thần dân của mình, hình tượng đột ngột sụp đổ, mất mặt dâng tận cửa. Khó trách, anh không chịu lộ diện, nhất định là xấu hổ nên không đến được phải không?

"Kỹ thuật diễn xuất của tiểu muội anh rất cao siêu, làm người khác thần hồn điên đảo. Hạ Lan Huề cho rằng cô ấy là Tuệ Nhan, ngay sau đó lại ý thức được là không phải, liền bộc phát.... Đây là dẻ xương sườn mềm (1) của anh ấy, anh hiểu không?" Bì Bì vốn nhanh trí, càng lúc nguy cấp càng đối đáp trôi chảy, tùy tiện viện cớ lung tung, suy luận còn có sơ hở rõ ràng.

(1) điểm yếu.

"Tôi hiểu." Ánh mắt Hoa Lâm đã chuyển hóa thành sự đồng tình, "Quá hiểu. Mấy trăm năm trôi qua, ngài ấy vẫn không vượt qua cửa ải này."

"Anh cảm thấy Hoa Thanh Kỳ...thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho anh ấy?" Bì Bì hỏi. Theo quan điểm của cô, kỹ thuật diễn xuất của Hoa Thanh Kỳ bây giờ cũng không quá tin cậy, nhưng Hồ tộc cũng có hơn ngàn năm lịch sử, phong tục lưu truyền cũng nhiều bùa phép kỳ lạ, mỗi gia tộc đều có kỹ thuật sở trường đặc biệt, giống như Thiên Hoa năm đó có "Thập Sách", chưa biết chừng có thể chữa trị khỏi bệnh.

"Dĩ nhiên." Hoa Lâm tỏ ra mười phần tin tưởng, "Thanh Kỳ chưa từng thất bại, cô nhìn xem...."

Anh ta vén tay áo lên, chìa ra cánh tay phải khiến Bì Bì ngơ ngác.

Xoay mặt trên của phần da thịt hiện lên vết bỏng sẹo lồi lõm bao phủ toàn bộ cánh tay nhỏ, nhìn rất khủng khiếp không đành lòng.

"Tôi cũng có giai đoạn suy nghĩ không thông suốt, năm đó đã từng muốn tự thiêu..." Ánh mắt anh ta trở nên mơ hồ, tựa như đang sắp xếp nhớ lại nhưng không sao nhớ nổi, "Chuyện này không sao, bây giờ tôi sống rất tốt, tôi cũng không biết tại sao năm đó mình lại như vậy."

Bì Bì cảm thấy thần thái vừa rồi của Hoa Lâm giống hệt Hạ Lan Huề lúc tóm cô lại ở ven hồ, không kìm được mà hỏi, "Cuối cùng làm sao mà chữa trị được?"

"Người Hồ tộc có trí nhớ rất lâu, tổn thương càng sâu sắc, trí nhớ càng bền chặt." Hoa Lâm nói, "Thanh Kỳ thông qua diễn xuất mà thức tỉnh trí nhớ trong sâu thẳm nhất của bệnh nhân, sau đó dùng sức mạnh thần kỳ tiến hành gây nhiễu loạn, khiến cho ký ức dần dần mơ hồ, cứ như thế lặp đi lặp lại cho đến khi bệnh nhân hoàn toàn không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra lúc đó, hoặc giả dụ như nhớ được cũng chỉ là một đoạn tình cảm chết lặng, không có thống khổ sâu sắc...."

"Tương tự với....thuật thôi miên sâu vào não bộ" Bì Bì nhớ lại trước kia đọc truyện trinh thám từng có án lệ như vậy. Cảnh sát tiến hành thôi miên với nhân chứng, để cho họ nói ra càng nhiều chi tiết càng tốt. Nếu có thể như vậy thì làm ngược lại cũng có khả năng.

"Có thể nói như vậy." Hoa Lâm cười, "Mấy năm trước, Hạ Lan đã mang cô tới đây, lúc đó tôi cũng ở đây, đưa cho cô cánh gà đã nướng xong. Cô còn nhớ tôi không?"

Bì Bì lắc đầu, "Hạ Lan bây giờ đã không nhận ra tôi, cũng không nhớ đã từng dẫn tôi đến đây."

"Chưa chắc đó không phải là chuyện tốt." Hoa Lâm một hơi cạn sạch cốc bia, giơ giơ ly rượu trống không, ý vị thâm sâu nhìn cô, "Cho thêm Hoa Thanh Kỳ mấy ngày, anh ta sẽ hoàn toàn quên mất cô."

"Lợi hại như vậy sao?" Bì Bì ngẩn ngơ.

"Như vậy thì cô hoàn toàn an toàn." Anh ta vỗ vai cô, "Ngủ ngon."

Bì Bì ngây ngốc đứng tại chỗ, Đông Linh muốn tiếp tục sống trong cơ thể Hạ Lan Huề dĩ nhiên sẽ không phá hỏng mọi thứ từ bên trong. Nhưng do mất đi Nguyên châu, tính hình của Hạ Lan vô cùng không ổn định cũng là sự thật. Chẳng may Hạ Lan thật sự không thể khống chế được, thà chờ anh bộc phát thú tính ăn Bì Bì còn hơn giao phó anh cho Hoa Thanh Kỳ. Cái cô thầy thuốc điên cuồng này có lẽ có bản lĩnh khiến Tế Ti đại nhân quên mất sự tồn tại của Bì Bì, từ đó sẽ không đi tìm cô nữa. Mặc dù quên lãng mọi thứ, chạy trốn tương lai không phải là kết cục lý tưởng cho một cuộc tình, nhưng dẫu sao cũng đã giữ lại cho Bì Bì một cái mạng.

Bì Bì vừa suy nghĩ lung tung, vừa trò chuyện cùng mấy cô gái một lúc, thấy sự chú ý của mọi người dần quay trở lại việc vui đùa và trò chuyện, lúc này Bì Bì mới nói lời chào từ biệt với Hoa Lâm, một mình đi tới bãi đỗ xe.

Nếu như Hạ Lan Huề tức giận đùng đùng rời đi, dĩ nhiên sẽ lái xe đi cùng. Nhưng kỳ lạ là, xe của anh vẫn còn đỗ ở đây, dưới bóng cây phía đuôi xe có một người đang đứng, nhìn không rõ mặt, chỉ thấy mặc áo sơ mi trắng như tuyết.

"Hạ Lan?" Bì Bì nhẹ nhàng khẽ gọi.

Người đó từ trong bóng tối bước ra, cả người mặc âu phục thẳng thắn, đội một cái mũ cao, là Vĩnh Dã. Bì Bì hơi ngẩn người, theo lý thuyết cấp bậc của Vĩnh Dã chưa đủ tầm để tham dự lễ hội Hoa đăng tối nay. Bì Bì mấy lần muốn nhắc tới với Hạ Lan Huề rồi lại thôi vì đẳng cấp trong Hồ tộc rất nghiêm ngặt, Hạ Lan Huề lại có tính nguyên tắc quá mức, chuyện này anh sẽ không bao giờ đồng ý.

"Vĩnh Dã? Sao anh lại ở nơi này?"

"Tế Ti đại nhân sai tôi lái xe đưa cô trở về."

Bì Bì gật đầu, lặng lẽ đi về phía cửa xe. Vĩnh Dã bỗng nhiên nói, "Trên váy cô có vết máu, không sao chứ?"

Bì Bì lúc này mới ý thức được phía dưới cơ thể hơi ươn ướt, hơn nữa còn có chút lành lạnh, máu chẳng biết từ bao giờ đã rỉ ra từ đôi tất dài, ngón tay sờ vào đã dính toàn máu đỏ.

Mặt Bì Bì tái xanh, người run lên, dường như có chút đứng không vững. Vĩnh Dã hết sức đỡ lấy cô, mở cửa xe, dìu cô ngồi xuống ghế lái phụ.

Bì Bì không biết máu từ nơi nào chảy ra, Hạ Lan Huề động tay làm tổn thương bụng cô, để lại một mảng tím bầm, rất đau nhưng không ra máu, chính cô đã kiểm tra trước đó.

Bây giờ, Bì Bì có thể cảm thấy máu từ dưới hạ thân chảy ra, không nhiều nhưng từng chút từng chút một, không ngừng. Bì Bì lấy hết sức bám vào tay vịn, giọng run run nói, "Vĩnh Dã, tôi đang chảy máu."

Vĩnh Dã ngả ghế ngồi ra, điều chỉnh một góc một trăm tám mươi độ bằng phẳng, đỡ Bì Bì nằm ở phía trên, sau đó bắt mạch cho cô, một lúc lâu sau mới nói, "Đừng lo lắng, cô vẫn ổn."

Bì Bì co rúc ở trên ghế, nghe tiếng xe chạy, lái về phía đường quốc lộ.

"Nếu như cô còn muốn giữ đứa bé này, cần phải mau chóng lấy được Mị châu." Vĩnh Dã nói, "Chảy máu chung quy cũng không phải là chuyện tốt, nếu tình huống như vậy còn phát sinh một lần nữa, đứa trẻ sẽ không còn."

Bì Bì không trả lời, trong lòng hiện lên muôn vàn manh mối, đúng lúc này di động của Bì Bì rung lên, hiển thị mẩu tin nhắn từ Tế Ti đại nhân: "Bì Bì, sáng mai mười giờ ở cửa Cục Dân chính chờ tôi, chúng ta ly hôn."

Bì Bì nhanh chóng gõ một hàng chữ trên điện thoại, suy nghĩ một chút rồi lại xóa toàn bộ đi.

"Vĩnh Dã, tôi không muốn về nhà, đưa tôi đi hóng gió một chút đi." Bì Bì điều chỉnh ghế ngồi thẳng đứng lại, buồn bã dường như nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Vĩnh Dã xoay người, nhìn Bì Bì, gật đầu: "Thắt chặt dây an toàn."

Ô tô lái vào con đường núi đen nhánh, sau vài vòng cua trong công viên rừng quốc gia, chiếc xe đi thẳng vào làn đường cao tốc Thành Đông và tiến vào địa phận nội thành thành phố C. Sau khi chuyển hướng quay tròn lần thứ nhất, rồi lần thứ ba, Bì Bì ép buộc bản thân chăm chú nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ, cảm giác não bộ văng đi theo đường xe chạy, căn bản không thể dừng lại được...

Ước chừng sau hai giờ, Bì Bì đã ngủ ở trên xe nhưng chiếc xe đột nhiên ôm góc cua, rồi tăng tốc khiến cô tỉnh giấc. Bì Bì chợt nhớ tới một chuyện quan trọng: "Vĩnh Dã, tôi phải tới lấy một thứ ở phố Nhàn Đình."

Làm thủ tục ly hôn thì cần có giấy đăng ký kết hôn.

Giấy đăng ký kết hôn để trong ngăn kéo của bàn trang điểm trong phòng ngủ, chìa khóa trong túi xách của cô.

Ba mươi phút sau, Vĩnh Dã tắt máy đỗ xe dừng trước cửa số 56 phố Nhàn Đình.

Dưới ánh đèn xe, Bì Bì phát hiện cửa chính không khóa, bên trong chắc có người, có lẽ Hoa Thanh Kỳ còn ở đây hoặc là Hạ Lan Huề đã trở lại.

Bì Bì để cho Vĩnh Dã ở trong xe chờ mình, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Trong sân rất yên tĩnh, vẫn còn dãy đèn lồng đỏ treo dọc hành lang, nhưng không biết do dây điện không tốt hay là dòng điện không đủ mạnh, có vài chiếc đèn lồng nhấp nha nhấp nháy khiến cho người ta không thể không liên tưởng tới cảnh tượng trong phim kinh dị.

Bì Bì đi tới trước cửa phòng ngủ chính, bên trong không có người, chăn gối trên giường gấp gọn chỉnh tề như trong cửa hàng, giống như không có người ngủ lại. Bì Bì bật đèn bàn, lấy chìa khóa, mở ngăn kéo bàn trang điểm rồi cầm lấy hai bản gốc giấy đăng ký kết hôn bỏ vào trong túi xách, tiện đường đi vào nhà vệ sinh.

Trong tủ quần áo còn có chút quần áo mùa hè, Bì Bì lấy ra một chiếc quần jean sạch sẽ rồi thay ra.

Không biết do ăn quá nhiều cánh gà hay do mất máu quá nhiều, Bì Bì cảm thấy miệng lưỡi khát khô, cô bèn đi tới phòng bếp để tìm nước. Mở tủ lạnh ra, cô phát hiện bên trong có năm bình nước lọc và hai bình trà đỏ ướp lạnh, ở giữa tủ có một hộp thủy tinh bên trong còn hơn nửa hộp cánh hoa màu trắng, còn rất tươi, thời gian bảo quản tuyệt đối chưa vượt quá một ngày.

Có vẻ như Hạ Lan Huề đã tới đây, có thể tối nay sẽ ở lại nơi này.

Bì Bì tiện tay cầm lấy một bình trà đỏ ướp lạnh, mở nắp uống một hớp, quyết định tìm gặp Hạ Lan Huề nói chuyện. Tìm một vòng trong sân không thấy bóng dáng Hạ Lan Huề, Bì Bì ngẩng đầu lên phát hiện trăng sáng đang nhô lên cao, trong đầu nghĩ tới nơi mà Tế Ti đại nhân có thể tắm trăng, liền đi về phía đỉnh núi phía sau sân nhà.

Đường núi tối đen, Bì Bì bật chức năng đèn pin trong điện thoại di động lên, men theo từng tấm đá xanh trên bậc thang, đi dọc lên phía trên lên tới đỉnh núi.

Ngôi đình nhỏ hình bát giác vẫn còn ở vị trí cũ, trên người Bì Bì vẫn đang chảy máu, không tránh khỏi cảm giác mệt mỏi và yếu ớt. Vì vậy, Bì Bì ngồi xuống bên cái bệ lát đá cẩm thạch trắng, thở hổn hển nhìn xuống phía dưới giếng.

Ánh trăng thẳng tắp chiếu xuống phiến đá cẩm thạch bóng loáng trên vách, mọi thứ dưới đáy giếng vẫn như cũ, chẳng qua chỉ đổi một chiếc ghế nằm trải vải bạt mới tinh.

Phía trên có hai người trần trụi đang nằm, mỗi người bọc một chiếc khăn tắm màu trắng (*).

(*) aaa, sôi máu :-<

Hạ Lan Huề gập cánh tay gối đầu lên, đôi chân dài duỗi ra, tựa như đang ngủ. Một người đàn bà có vóc dáng nhỏ nhắn nằm phía bên phải anh ta, dán mặt vào ngực anh ta, mái tóc đen cuốn quanh cổ Tế Ti đại nhân.

Là Hoa Thanh Kỳ.

Bì Bì chỉ cảm thấy một mảnh trắng xóa trước mắt, dường như dưới đáy giếng có phản quang, tác động mạnh vào đôi mắt của cô.

Cả người cứng đờ, ngay sau đó tay phải chợt run rẩy, kiêu phẫn đem bình trà đỏ ướp lạnh đổ thẳng xuống giếng, nước lạnh tưới vào mặt, vào thân thể của hai con người phía dưới...

Hạ Lan Huề và Hoa Thanh Kỳ đồng thời mở hai mắt ra, còn tưởng rằng trời mưa, rốt cuộc thấy rõ trên đỉnh đầu hình ảnh của Quan Bì Bì.

"Ầm" một cái bình không đập ngay vào mặt Hạ Lan Huề.

Trên không trung vang lên một âm thanh tức giận: "Hạ Lan Huề, ngày mai tôi với anh ly hôn, anh dám không đến đừng trách tôi cho các người lên trang tin tức mới nhất của Hồ tộc."

~Hết chương 15~

Hẹn mọi người vào thứ 4 tuần tới nhé. Đừng giục chap mới nhé, vì mình cố gắng thu xếp công việc, dịch xong chapter nào sẽ up lên luôn chứ cũng không giữ lại làm gì. Thêm nữa, nếu ai không chờ được có thể đọc bản convert (nói thật mình không muốn đọc convert vì từ ngữ rất lủng củng khó hiểu và đọc xong rồi thì chẳng hứng thú đọc lại bản edit nữa, vì tình tiết thì biết mất rồi – đấy là cảm nhận của mình), do đó nếu mọi người muốn bàn luận về bản convert thì có thể inbox cho nhau nhé, comment nhiều về bản convert và spoil trước các tình tiết truyện thì mình thấy không nên lắm. Cám ơn cả nhà vẫn theo dõi và ủng hộ.  

Trong lúc chờ chapter mới, mình có một vài gợi ý về các bộ truyện hay mà gần đây mình vẫn theo dõi, đã nhảy hố và rất nghiền.

1. Người tình trí mạng - Ân Tầm - bên wattpad của dịch giả Tô Ngọc Hà (fjveel) - truyện vẫn đang ra, nhưng hố khá sâu rồi, giờ nhảy vào đọc là vừa, mỗi ngày một chap, tốc độ truyện ra bằng với tốc độ bên Trung. Mình thích nhân vật nữ chính Tưởng Ly - nữ cường, xinh đẹp, sống lý trí, yêu hận rõ ràng, không ngu muội chút nào hết.

2. Khang Kiều - Loan (đã hoàn) - bản dịch của Tô Ngọc Hà luôn. Nói về tình cảm chị em, nữ ngu muội, nam thần kinh. Nói thế thôi, nhưng couple này cute lạc lối luôn. Khúc đầu đọc hơi khó hiểu vì tác giả thông qua lời kể của nhân vật phụ mà phác họa nhân vật chính. Nhưng sau tầm 10 chương thì mọi thứ rõ ràng hơn, đọc rất cuốn hút. Đọc vừa cảm động, vừa trầm lắng vì có nhiều chuyện khiến bản thân người đọc phải suy nghĩ và chiêm nghiệm rất đáng giá.

3. Anh biết gió từ đâu tới - Cửu Nguyệt Hi (Hoàn) Mình cũng thích truyện này, truyện kể về một cô gái là nhiếp ảnh gia nổi tiếng, tới một thị trấn xa xôi tìm lại cảm hứng sáng tác của mình và gặp một người đàn ông làm nhiệm vụ trong trạm bảo vệ động vật hoang dã. Lại là nữ cường tiếp ah, nam chính và nữ chính sống đều có lý tưởng, chính trực. Nói chung cũng cảm động, tác giả cũng truyền rất nhiều thông điệp hay vào trong bộ truyện. 

4. Mình đang nhảy hố bộ Yêu - của Loan do chị Hàn Vũ Phi dịch, truyện đang ra, tới chap tầm 137, cũng rất hay ah. 

5. Trảm Nam Sắc - Thánh Yêu bạn CP88 dịch, tiến độ bằng tiến độ bên Trung - truyện đang ra đến chap 89, hiện tại diễn biến và cốt truyện chưa rõ ràng lắm, còn có rất nhiều uẩn khúc, mỗi ngày một chap, các bạn nhảy hố cũng dc, giống mình :))

6. Nhược Xuân và Cảnh Minh - Cửu Nguyệt Hi (bao kute) do chị Hàn Vũ Phi dịch, ai già rồi như mình thì đọc sau này làm quân sư quạt mo cho con nhé. Truyện này mình đã đặt ở Việt Nam nên đợi khi nào về rồi đọc sách giấy, nên chưa biết review gì cho mọi người cả. :D

Đó, có rất nhiều gợi ý cho cả nhà nhảy hố rồi nhé, đừng giục truyện mình nha, có cái up luôn, bảo đảm ;)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info