ZingTruyen.Info

[Huấn Văn] Yên tâm lớn nhé. Ba Ba đây rồi !

Ngoại Truyện: Minh Khôi

NhBo854

Tôi là Dương Hoàng Minh Khôi năm nay tôi đã 17 tuổi rồi đấy! Yeah vậy là vài ngày nữa tôi đã có thể ăn chơi thỏa thích rồi. Thằng Khôi này chẳng sợ ai cả vì sau lưng nó là ông bà già đi theo chống đỡ. Vì được học trường quốc tế từ nhỏ nên có thể nói được nhiều thứ tiếng nhưng chỉ ở mức đủ xài thôi chứ chính vẫn là Anh - Việt - Đức.

Sau giờ học những đứa cùng lứa như tôi sẽ đi học thêm hay ở nhà ăn cơm với ông bà già của bọn nó nhưng thằng này thì không. Quán Bar hay vũ trường mới là nhà của tôi. Cơ mà ông bà già tôi làm gì có thời gian mà ngồi ăn cơm cùng bàn.

Tôi thích những buổi tiệc tùng, đánh gold hay đơn giản hơn là ném tiền cho người đẹp tuy chưa 18 nhưng mấy nơi ăn chơi của đám chúng tôi ai cũng phải vuốt mặt nể mũi. Không ai trong giới rich kid này không biết tôi là thiếu gia của tập đoàn Tân Minh này cả.

Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của thằng Khôi báo đời này rồi đó! Đi học về tôi lập tức chạy lên phòng tắm rửa sửa soạn thật đẹp để đi về "nhà". Xong hết tất cả tôi lấy một "con bò mắc nhất" trong dàn "bò ăn xăng" của ông già để đi.

Hôm nay tôi tổ chức lễ "vào đời" của mình ở SOHY Sky Lounge chắc chắn mấy đứa kia cũng phải nể tôi thôi. Bình thường đã đắt rồi nhưng hôm nay tôi bao trọn hết bar này.

-HAPPY BIRTHDAY

Đó là đám bạn của tôi đã chờ sẵn ở trong sau tiếng chúc mừng là một đống pháo hoa. Tôi thật hạnh phúc khi có bọn nó.

-Này tụi bây hôm nay ăn chơi tới bến nhé! Ăn chơi xong thì đi cưỡi bò không?

-Nè Minh Khôi mày dám à? - Thằng bạn thân của tôi

-Sợ mẹ gì! Tao 18 rồi. Người lớn rồi - " Tôi lớn rồi có gì đâu mà sợ"

Và thế chúng tôi đã chơi một đêm tưng bừng và đón sinh nhật lần 18 của tôi trên tầng 27. Tàn tiệc chúng tôi theo đám bạn cưỡi bò đi đua. Dù gì cũng 3 giờ sáng rồi. Chẳng có ai bắt tôi vào giờ này cả. Còn ai thắc mắc tại sao ông bà già tôi không gọi à? Vì nhà tôi rộng mà chưa chắc ổng bả đã biết tôi đi hay ở. Vệ sĩ trong nhà đều bị tôi mua cả rồi.

Tới đường đua, 4 con bò đang phanh ga gầm gừ một cách hung hãn nhất có thể.

-Nè Khôi à! Lái cho cẩn thận đấy không là bay 30 tỷ như chơi đấy - Thằng Duy đứa mà tôi ghét nhất nhưng không hiểu tại sao nó lại ở đây

-Sợ cái đếch gì? Chơi mau - Tôi bị khích nên điên máu lên không cần tiếng đếm tôi đạp chân ga cho hết cỡ

Sau đó thì 3 chiếc kia cũng tăng tốc đuổi theo. Đoạn đường này tận 10km tôi phải làm sao chạy nhanh nhất có thể không thể để mất mặt. Mẹ kiếp tại sao 2 chiếc kia cứ ép tôi thế này? Một chiếc của thằng Duy, một chiếc của thằng bạn thân tôi. Không lẽ nó chơi phản? Hai chiếc càng ngày ép tôi vào giữa đường. Mẹ nó tụi nó còn đụng dám làm va chạm xe tôi nữa chứ. Tôi muốn giảm tốc thì bị chiếc thứ 3 ép ở phía sau. Bị mai phục rồi. Tôi đành chơi liều, tôi bẻ lái qua phía thằng Huy. Nếu muốn tôi chết thì cùng chết. Nhưng mà tay lái sao thế này? 130km/h rồi bây giờ nếu đâm vào chỗ nào chỉ có nước chết.

Xe mất lái, một tiếng va chạm lớn vang lên. Mắt tôi mờ đi cái tôi cảm nhận cuối cùng là cơn đau ở ngực vì bị cái gì đập vào. Rồi trong mơ màng tôi thấy những ánh đèn xanh đỏ. Tôi được đem vào cái gì đó. Có tiếng mẹ khóc nữa. Sau đó là màn tối đen. Không lẽ tôi chết rồi ư? Họ đang bỏ tôi vào hòm à? Tôi rơi vào trạng thái không biết gì nữa.

Sau đó, tôi lại từ mở mắt. Ánh sáng bất ngờ chiếu vào mắt nên tôi chưa làm quen được. Tôi lại nghe tiếng khóc của mẹ tôi. Chắc là tôi đã bay lên thiên đường rồi. Cơ mà thần nào mà chứa tôi cho nỗi. Cơn đau lập tức truyền đến. Thế là tôi còn sống à?

Chưa phản ứng kịp thì bác sĩ đã vây quanh giường tôi rồi. Họ banh mắt, banh miệng, giơ hai tay hai chân tôi làm đủ trò. m thanh vô cùng hỗn tạp. Tai tôi như ù đi. Phải mất một thời gian tôi mới định hình lại mọi thứ. Tôi nhìn xung quanh, mẹ tôi khóc đến sưng mắt, ba tôi ngồi ôm đầu ở góc tường.

-Mẹ... đây... là đâu? - Tôi cố gắng nói ra những lời đầu tiên

-Con trai à con đã hôn mê hơn 2 tuần rồi đó - Mẹ tôi nấc nghẹn từng cơn nói với tôi. Những giọt nước mắt của bà roi xuống lòng bàn tay tôi

-Ba...

-Mày còn xem tao là ba mày à? - Ông quát tôi nhưng trên khuôn mặt ông lại lộ vẻ lo lắng

-Tại sao con sống được vậy? - Tôi thắc mắc

-Nhờ có túi khí. Nếu không có thì bây giờ mày...mày ... - Ba tôi phát tiết ra cảm xúc ông dồn nén bấy lâu nay

"Ừ nói mới nhớ chắc giờ chiếc xe đó giờ cũng nằm trong bãi phế liệu rồi'

Tôi nằm viện được thêm 2 tuần thì được xuất viện. Trong 2 tuần ấy, tôi đã ngộ được nhiều điều. Tôi cũng tuyệt giao với những đứa khốn nạn ấy. Tôi quyết tâm làm lại con người mới. Tôi nghe theo lời ba mẹ mà sang Đức. Vì được học từ nhỏ nên ngôn ngữ không khó với tôi cho lắm. Tôi chỉ hơi cô đơn, tiền bố mẹ gửi cho tôi cũng ít đi vì ông bà muốn tôi đi làm.

Lên năm 2 đại học, tôi làm bồi bàn trong một bar ở Cologne tôi vô tình thân và làm quen với Minh Trung - Bartender của quán và cũng quen được hội bạn của anh. Nói hội cho đông chứ chỉ có 4 người. Nếu như Minh Trung, Chấn Doanh luôn là người hài hước và ấm áp thì Phát Vinh và Thanh Huy thì ngược lại. Thanh Huy tuy ít nói nhưng nếu hợp cạ cậu ấy sẽ cởi mở hơn. Còn Phát Vinh, anh luôn lạnh lùng và bí ẩn, anh ít nói hay cáu nhưng lại rất giỏi vừa giỏi việc nước vừa hay việc nhà. Anh nấu đồ ăn rất ngon. Duy chỉ một cái quá khứ là giới hạn của Phát Vinh, anh sẽ điên lên khi ai đó cứ hỏi đi hỏi lại về quá khứ của anh. Trừ tôi và Huy ra thì ai cũng đã lên thạc sĩ và có công việc thực tập ở đây. Minh Trung thì qua đây học nhưng lại đam mê với Bartender nên theo đuổi nó. Chấn Doanh cũng như tôi xong lớp 12 anh đã qua đây. Chỉ có Phát Vinh là từ Phần Lan qua, tất cả anh đều giỏi chỉ có tiếng Đức kha khá nhưng anh học cũng nhanh.

Chơi với nhau được 1 tháng thì tôi quyết định chuyển về ở chung nhà với các anh vì tôi sẽ bớt cô đơn. Lúc đầu 5 người chúng tôi chỉ thuê 1 căn hộ nhỏ chỉ có 1 phòng ngủ 2 giường, 1 nhà bếp và 1 nhà vệ sinh. Bọn tôi chen chúc với nhau mà ngủ nhưng lại rất vui. Có tiền một chút chúng tôi thuê hẳn căn nhà để ở lúc đó tôi cũng là năm cuối đại học. Vì tôi và Thanh Huy muốn học chung nên xong năm 3 cậu cũng chuyển qua Ludwig Maximilian may thay là cậu ấy vừa đủ điểm. Chúng tôi dìu nhau vượt qua năm cuối đại học.

Sau khi tôi lấy được bằng cử nhân, ý chí khởi nghiệp lại len lỏi vào từng hơi thở, từng ý chí của chúng tôi. Qua bao nhiêu thất bại rồi cố gắng vượt qua, Thịnh Cường mới có chỗ đứng trong giới kinh doanh khắc nghiệt này. Ba mẹ tôi, Chấn Doanh, cũng hậu thuẫn ở phía sau nên vừa mới thành lập chúng tôi tuy gặp khó khăn nhưng có kinh nghiệm từ lần trước và sự chỉ huy của Phát Vinh và Chấn Doanh, Minh Trung chỉ làm cổ đông trong công ty rồi anh lại mở quán Bar theo sở thích của mình, Thanh Huy là người làm việc từ xa và luôn là người đầu tiên biết thông tin của các đối thủ khi muốn hạ công ty chúng tôi. Sau chừng ấy năm, tôi ngộ ra một điều chỉ có gia đình và những người bạn nghiêm khắc với chúng ta mới là tri kỷ.

Có nhiều lần tôi bị các anh phạt cho lên bờ xuống ruộng nhưng họ vẫn yêu thương tôi. Tôi mới thấm thía được câu " Cho dù có giông bão có lớn đến đâu, tình người sẽ luôn ở lại. Nó chỉ rời đi khi ta buông bỏ nó." Tôi cũng hiểu rằng biệt thự, xe hơi hay bất cứ thứ gì trên người tôi đều do bố mẹ tôi cực khổ kiếm ra. Từ đó mà tôi càng siêng năng làm việc hơn để báo hiếu cho ông bà và quan trọng nhất là tôi cảm thấy áy náy với phiên bản báo đời khi xưa.

"Lúc bé tôi luôn muốn làm người lớn. Khi lớn rồi tôi lại bé nhỏ trước những mũi dao của cuộc đời"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info