ZingTruyen.Info

[Huấn Văn || Viết] VÔ THANH

Vô Thanh - Chương 4

halle_tieulac

Vô Thanh nằm cuộn người trên nền đá, bóng tối dày đặc cùng mùi ẩm mốc khó chịu bủa vây. Y không hiểu bằng cách nào chủ nhân phát giác ra việc y âm thầm hạ độc, rõ ràng y làm việc rất cẩn thận rất tỉ mỉ không có chút sơ sót.

"Ta không ngờ ngươi lại dám phản bội ta thêm một lần nữa, ngươi làm cho ta thất vọng rồi."

Trước khi hạ lệnh tống y vào ngục thất, chủ nhân đã nói câu đó. Cũng vì câu nói đó mà Vô Thanh hết sức băn khoăn.

Cái gì gọi là "phản bội ta thêm một lần nữa"? Lần trước y đã làm gì? Mà chẳng lẽ thật sự có lần trước? Vậy tại sao y không nhớ gì cả. Việc có lỗi duy nhất y làm với Tử Huyền cho đến lúc này là bôi độc vào chén trà. Bất quá ngoại công đã nói lượng thuốc đó không đáng kể, tác dụng duy nhất là làm cho chủ nhân yếu đi một chút, ngoại công tận dụng thời cơ đó sẽ giải thích hết tất cả với chủ nhân rằng mọi chuyện là hiểu lầm. Như thế chủ nhân sẽ không tàn sát Cố gia, ân oán hai bên được hóa giải.

Đáng tiếc là chủ nhân lại phát hiện ra vào lúc kế hoạch gần thành công. Vô Thanh ngàn lần tự trách mình, đồng thời vô cùng lo lắng. Ngoại công, mẫu thân, chủ nhân có làm khó dễ hai người không; chủ nhân lợi hại như thế, ngoại công cũng không kém, cục diện trở nên như thế nào rồi.

Bị giam ở đây, Vô Thanh cái gì cũng không biết, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện.

Thỉnh thoảng trong lúc thiếp đi y sẽ có cảm giác mơ hồ rằng mình sai rồi, chút kí ức nhập nhoạng như đèn đom đóm không đủ soi rõ khoảng mịt mờ trong đầu y.

Nếu ngoại công bại dưới tay chủ nhân, vậy thì cuộc đời của Vô Thanh coi như chấm hết. Y đã liệu trước kết cục này. Chủ nhân tàn nhẫn ngoan độc, chưa bao giờ muốn có đứa con là y, từ bé đến lớn phải chịu đựng bao nhiêu tủi nhục cay đắng, nay lại thêm việc phản bội này, chủ nhân sẽ làm cho y sống không bằng chết.

"Phản bội chủ nhân, đày xuống địa ngục."

Câu nói ngày nào phảng phất bên tai. Ở trong buồng giam Vô Thanh có thể nghe được tiếng người ai oán khóc lóc vang lên từ hình đường, u ám thay cho số phận của bản thân.

Thình lình cơn đau đầu nháng lên như búa bổ làm y nhăn mặt.

Không biết chìm trong bóng tối bao lâu, cả người vô lực nằm trên nền đá cứng ngắc, tưởng chừng thân thể đã dung nhập với hắc ám. Nhiều lần y tự nhủ, như vậy chết cũng tốt, không phải nhận tra tấn về sau. Chính là trong lúc thân thể héo rũ dần mòn, cửa phòng giam bật mở. Vô Thanh cau chặt mày tránh ánh sáng đột ngột ập vào phòng làm hai mắt nhức nhối.

Là Vô Tuyệt.

- Vô Thanh, chủ nhân gọi ngươi.

Vô Tuyệt lầm lũi bước lên phía trước, thô bạo xốc người y dậy. Mấy ngày trước Vô Tuyệt đã cực bất ngờ lẫn thất vọng khi chủ nhân tuyên bố y là kẻ tiếp tay cho Cố Thiệu Đạt. Hình tượng trong lòng thoáng chốc sụp đổ, Vô Tuyệt gặp khó khăn khi phải đối diện với y. Nhìn thân người gầy nhom không chút sinh khí của Vô Thanh, Vô Tuyệt vừa phẫn nộ vừa thương cảm.

Vô Thanh lảo đảo đứng dậy, kéo chút sức tàn bước đi theo sau những sải chân dài của Vô Tuyệt. "Tới lúc rồi", y thở dài. Y lúc này không khác một tử tội chuẩn bị đến nơi hành quyết.

Chỗ ở của chủ nhân hiện ra trước mắt, y đã hàng vạn lần bước qua ngạch cửa nơi đây, nhưng chưa lần nào là khó khăn đến thế. Đầu gối y chạm một cái mạnh bạo xuống đất, gục người quỳ trên thảm, đến cả sức lực ngẩng đầu lên cũng không có.

Tử Huyền phẩy tay cho người hầu bên trong lui ra, xác định không có ai bên ngoài mới quay qua người đứng bên cạnh:

- Nàng bảo hắn bị điều khiển?

- Phải, Tử Huyền, Hoán nhi vô tội, đừng hành hạ nó.

Giọng nói có chút yếu ớt kia làm Vô Thanh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy mẫu thân đang đứng bên cạnh chủ nhân, sắc mặt tái xanh nhợt nhạt, y thật muốn chạy đến chỗ của nàng mang nàng giấu ra sau lưng. Chủ nhân từ sau khi biết được thân phận của nàng thì cực kì chán ghét, dùng mọi cách hành hạ nàng, nhốt nàng ở Thanh Phong các, lúc y còn quấn tã đã bị mang đi, từ đó bắt đầu chuỗi ngày sống vất vả khổ sở đầy cay đắng để tồn tại trong Thủy Độc trang.

Tử Huyền, phụ thân của y, nam nhân mà y hận nhất trần đời. Năm y mười hai tuổi, người này vì muốn chiếm được bí thuật của Cố gia đã vu oan cho ngoại công rồi tự ý gây chiến, những người ủng hộ ngoại công không cách nào khác đành phải tấn công Thủy Độc trang. Sai lầm lớn nhất của y là vào một lúc sơ sẩy đã vô ý tiến đến quá gần Tử Huyền, khi ấy Tử Huyền bị người bao vây đã mang y làm lá chắn, Vô Thanh thay hắn nhận một kiếm chí mạng, cũng vì thế mà đứt dây thanh quản. Tử Huyền còn tàn nhẫn đặt cho y cái tên Vô Thanh để nhục mạ. Sáu năm qua, y mỗi ngày sống với căm hờn, chỉ hận dòng máu đang chảy trong người là của con người tàn độc đó.

Y ngước nhìn mẫu thân, xác định nàng không sao mới thoáng thả tâm. Cố Tư Trầm nửa quỳ nửa ngồi cạnh y, xoa nhẹ gò má gầy trơ xương của Vô Thanh.

- Tử Huyền, nó...

- Đưa nó vào trong đi, ta bảo nhà bếp làm một chén cháo mang lên.

Tử Huyền thở dài. Lúc phát hiện Vô Thanh phản bội đã cực phẫn nộ, tra hỏi thế nào y cũng không chịu khai ra kế hoạch của Cố gia, vì vậy hắn đã hạ lệnh tống y vào ngục. Phạm nhân bị hạn chế thức ăn cùng nước uống, trải qua ba ngày, Vô Thanh đã muốn chạm đến cực hạn chịu đựng.

Vô Thanh lạ lùng nhìn Tử Huyền, chủ nhân đang có ý gì. Ngạc nhiên hơn nữa là mẫu thân không có chút phòng bị, nhất nhất nghe lời hắn. Vô Thanh níu lấy ống tay áo của nàng, ánh mắt cảnh giác.

- Hoán nhi, không có gì đâu, đừng lo, tin mẫu thân đi.

Cố Tư Trầm nhợt nhạt cười, Tử Huyền cảm xúc hỗn tạp.

... Vô Thanh dưới sự dỗ dành của Tư Trầm ăn hết một chén cháo, có khí lực rồi muốn viết gì đó. Tư Trầm chỉ nhẹ nhàng lắc đầu:

- Hoán nhi nằm ngủ một giấc, ngủ dậy rồi sẽ cảm thấy tốt hơn.

Vô Thanh lắc đầu. Nơi này là phòng ngủ của Tử Huyền, người này đang âm mưu cái gì, sao lại để y nhận được sự đãi ngộ thế này. Mẫu thân, hắn ngoan độc tàn nhẫn lại hết sức xảo quyệt, mẫu thân không hề nghi ngờ gì sao, hắn lại ngon ngọt gì với mẫu thân rồi.

Vô Thanh muốn thốt ra chừng đó. Hận bản thân không thể nói. Đột ngột y nhắm mắt ôm lấy đầu cạ vào vách tường.

Đau quá, cứ như có người lấy búa đập vào đầu. Lúc nhắm mắt, mảng màu mờ nhạt xẹt qua, như một phần kí ức đang gào thét đòi trỗi dậy.

- Hoán nhi ngoan đừng nghĩ nữa, mau nằm ngủ đi.

Tư Trầm cuống quít vỗ vỗ lưng y, giúp y ngả người nằm xuống. Vô Thanh bị cơn đau đầu áp chế, đành buông bỏ tất cả nghi ngờ ép bản thân ngủ thiếp đi. Nàng nhìn đứa con ngủ rồi mới nhẹ nhàng bước ra ngoài khép cửa phòng.

Thu Vong Ưu đã có mặt, Tử Huyền khoanh tay đứng một bên. Cốc chủ Bạch Đầu cốc cất tiếng:

- Thuật lại cho ta mọi chuyện. Có như vậy mới tìm được cách giúp Hoán nhi.

.

.

.

Cố Thiệu Đạt nói là làm, sau ba tháng không thấy Tử Huyền đoái hoài gì đến an nguy của Lệnh Hoán thì tiến hành thực hiện bí thuật trên người y. Thứ bí thuật đó Cố gia độc nhất vô nhị, dùng một loại dược hoàn đốt lên làm cho Lệnh Hoán rơi vào trạng thái mê man vô thức, có thể xóa bỏ và thay đổi một số kí ức của y. Cố Thiệu Đạt đã tạo ra kí ức giả, khiến Lệnh Hoán tin rằng Tử Huyền là một người tàn độc mưu mô, hành hạ mẹ con y, giam Tư Trầm ở Thanh Phong các, khi Thiệu Đạt đến giải thoát mẹ con y thì Tử Huyền mang y làm lá chắn hại y mất đi giọng nói, còn tìm mọi cách nhục mạ y trong suốt sáu năm qua.

Tử Huyền càng nghe càng sầu não. Thế, việc hắn làm với y sáu năm qua có gọi là tàn nhẫn, nhục mạ y không? Có lẽ là có đi.

Thu Vong Ưu tà tà liếc mắt đệ tử, xem ra nó cũng đã biết sai ở đâu rồi.

- Làm thế nào để thực hiện được?

- Đốt dược hoàn lên người trúng thuật sẽ rơi vào trạng thái vô thức, khi ấy nó sẽ không nhận thức được bản thân và mọi người xung quanh, chỉ cần liên tục lặp lại bên tai nó những điều muốn nó ghi nhớ, sau khi tỉnh lại nó sẽ tin là thật. Bởi vì công dụng của bí thuật này khá mạnh nên những gì tạm gọi là "kí ức giả" sẽ át đi phần "kí ức thật", làm cho nó luôn rơi vào trạng thái hỗn loạn, thường xuyên đau đầu. Nói cách khác trong tiềm thức vẫn lưu lại kí ức thật, chẳng qua là trong thời gian này không thể nhớ ra được.

- Như vậy có cách nào phá giải không?

- Phụ thân ta bảo phá giải thì phải đưa người trúng thuật vào trạng thái vô thức này một lần nữa, sau đó giúp hắn xóa bỏ những kí ức giả trong đầu, khơi gợi phần kí ức thật. Bất quá, thực hiện như thế nào ta chưa từng làm qua. Ta ban đầu ngàn vạn lần không muốn Hoán nhi bị trúng phải thuật này, nhưng mà việc phụ thân đã quyết định, ta không có cách nào ngăn cản...

Tư Trầm bất lực nói, Tử Huyền lại quan tâm đến vấn đề khác.

- Nếu thất bại có để lại di chứng gì không?

- Có thể có có thể không, còn tùy vào ý chí của người trúng thuật. Như Lệnh Hoán chẳng hạn, nó luôn không cam lòng quên đi những việc ở Thủy Độc trang, kí ức thật luôn gào thét muốn nổi lên, vì thế mà tần suất các cơn đau đầu mỗi lúc mỗi dày đặc, làm việc cũng phân tâm. Nếu thất bại, có thể kí ức của nó sẽ càng hỗn loạn hơn.

"Không cam lòng quên đi những việc ở Thủy Độc trang", tim Tử Huyền nhói lên một cái.

Thu Vong Ưu lẳng lặng nghe

- Tình hình này không thể thương lượng với Cố Thiệu Đạt được, gian manh như hắn có thể giở trò gì đó với Hoán nhi mà chúng ta không lường trước được, chỉ sợ khi Hoán nhi thật sự bị hắn điều khiển đã muộn mất rồi.

Tư Trầm ảo não cười:

- Đúng là như thế, phụ thân ta rất có thể sẽ làm như vậy.

- Tư Trầm, nàng có thể không?

Tử Huyền đột ngột hỏi, ánh nhìn xoáy sâu vào mắt nàng.

- Ta không biết, ta chưa từng...

Nàng lắc đầu thở dài.

... Lệnh Hoán vẫn vùi người ngủ say trên cái giường rộng thênh thang của Tử Huyền, Tư Trầm ngồi một bên nhìn y ngủ, đôi mắt buồn lướt trên gò má hõm của đứa con. Lúc Tử Huyền bước vào phòng thì thấy nàng ngây người ra như tượng gỗ, muốn nói lại thôi.

- Ta tin là nàng không hoàn toàn muốn nó khôi phục lại trí nhớ.

Tử Huyền đứng tựa lưng vào bình phong, lạnh nhạt nói chuyện, cố gắng tránh không nhìn mặt Tư Trầm, vì chỉ cần lướt qua ánh mắt biết nói của nàng tim y sẽ đập loạn.

- Vẫn hiểu ta như thế, nhiều khi ta tự hỏi trên đời này có ai hiểu ta được như... trang chủ không.

Sửa lại gối đầu cho Lệnh Hoán, Tư Trầm dùng giọng nói thật thấp thật khẽ đáp lại.

- Hoán nhi là con ta, có người mẹ nào lại muốn nhìn thấy con mình hận mình cơ chứ.

Chuyện của sáu năm trước nàng cũng là bị bức vào đường cùng. Một bên là trượng phu một bên là phụ thân, khi ấy nàng không đành lòng nhìn phụ thân trúng độc mà chết, phải lợi dụng Lệnh Hoán. Khi phụ thân thua chạy, nàng không còn mặt mũi nào ở Thủy Độc trang, càng không thể mang đứa con theo, sáu năm trôi qua trong ân hận, nàng quả thật có phần mong mỏi Lệnh Hoán gặp nàng vẫn sẽ tươi cười như trước kia.

- Nhưng mà, Huyền, cho ta thời gian, sau đó ta sẽ phá giải bí thuật trên người của Hoán nhi.

- Lấy gì để ta tin nàng một lần nữa?

Tử Huyền lạnh băng đáp lại, còn yêu nàng hay không chỉ một mình hắn biết, nhưng lòng tin hắn dành cho nàng đã cạn rồi.

- Chỉ bởi vì Hoán nhi là con ta. Ta đúng là không muốn nó hận ta, nhưng Tử Huyền, trong lúc phụ thân ta giữ nó, ta có thể nhận ra nó gắn bó với Thủy Độc trang như thế nào. Nó chưa từng tỏ ra oán hận ngươi, oán hận nơi này; còn ta thì nó căm ghét tận xương tủy. Ta không nhẫn tâm lừa nó suốt phần đời còn lại.

Tử Huyền từ chối cho ý kiến. Nếu Hoán nhi không hận hắn... Mãi một lúc sau, Tử Huyền mới lên tiếng:

- Làm sao nàng biết?

- Ta là mẹ của Hoán nhi. Dù không ở bên nó lâu như ngươi, nhưng có những điều chỉ mẫu thân mới có thể cảm nhận được. Với lại, phần tiềm thức của Hoán nhi gắn bó với nơi này mỗi ngày đều kêu gào bên trong nó làm nó thường thường đau đầu, tâm trạng cũng bất ổn, đó là một loại phản kháng rất mạnh của cơ thể.

Hay nói cách khác, mỗi ngày từ ngày bị Thiệu Đạt triển khai bí thuật, Hoán nhi đều phải tự chiến đấu với chính nó để giành lại phần kí ức bị mất. Dù có đau khổ, dù có tủi nhục, dù có mệt mỏi, thì nó vẫn không muốn quên đi mình, quên đi Thủy Độc trang.

- Có bao nhiêu phần thành công?

- Hiện tại thì khả năng thất bại là rất lớn. Nhưng ta chỉ thực hiện khi nào ta thật sự thành thục không còn rủi ro.

- Trong thời gian đó, nàng sẽ ở đâu?

- Ta nghĩ thế này, Hoán nhi vẫn còn bị bí thuật ảnh hưởng nên việc để nó lại Thủy Độc trang chỉ làm cho nó khó chịu thêm. Vì vậy, nếu Thu cốc chủ đồng ý sẽ cùng Hoán nhi đến Bạch Đầu cốc một thời gian. Nơi đó vừa vặn thích hợp để ta nghiên cứu thêm. Hơn nữa, nếu có cốc chủ giám sát ngươi sẽ an tâm hơn.

Suy nghĩ một lát, Tử Huyền gật đầu:

- Thế cũng tốt. Để ta đi báo với sư phụ, sư phụ cũng có ý muốn tự mình bồi dưỡng nó.

Trước khi bỏ ra ngoài, Tử Huyền nhớ đến một chuyện dặn dò Tư Trầm:

- Để nó tỉnh dậy rồi bảo nó cởi mặt nạ ra đi.

- Ngươi không cần nó tiếp tục là Vô Thanh nữa sao? - Tư Trầm giật mình.

- Vô Thanh đã chết. Đại thiếu gia của Thủy Độc trang trở về rồi.

.

.

.

Thời gian thấm thoát trôi, nửa năm qua nhanh như một cái chớp mắt.

Lệnh Hoán một thân bụi đất, gùi một gùi lớn những thứ cây thuốc mới hái được cùng Tiểu Hắc đi về trúc ốc. Tiểu Hắc là một con cún ba tháng tuổi hiếu động, chốc chốc chạy lên trước chốc chốc quẩn quanh chân y, gần đến nơi thì bỗng nhiên vẫy mạnh cái đuôi nhào đến người đang ngồi xe lăn chờ đứng trúc ốc. Nhị sư thúc hai tay bế nó lên đùi mình, mỉm cười nhìn y:

- Về rồi đấy à, ngày hôm nay về trễ hơn mọi ngày, có đói bụng không?

Hoàng hôn bắt đầu phủ màn nắng cuối cùng lên sơn cốc, Lệnh Hoán lắc đầu cười.

- Đưa gùi thuốc cho ta rồi dẫn Tiểu Hắc đi tắm đi, cả hai người bẩn như nhau. Hôm nay có khách đến, sư phụ bảo ngươi xong rồi thì đến.

Nhị sư thúc thần thần bí bí nói rồi giao Tiểu Hắc mới vừa nghe chữ "đi tắm" đã rụt người lại toan bỏ trốn cho y. Lệnh Hoán không biết là khách gì, nhưng theo giọng điệu của sư thúc thì hẳn là khách quý của gia gia. Chạy về phòng lấy y phục mới sau đó bế Tiểu Hắc đang thất thanh kêu gào cưỡng ép đi ra phía sau tắm rửa.

Một hồi sau, sau một tràng âm thanh huyên náo giận dỗi của Tiểu Hắc, Lệnh Hoán bọc con cún vào cái khăn lớn ôm lên nhà trên, bộ lông không dài lắm của nó bết nước rũ xuống, phần chỏm lông trên đầu bị y vò tới vò lui thì chỗ thẳng đứng chỗ nằm bẹp, cả thân hình đen thùi của nó lộ ra đôi mắt long lanh oán hờn.

Lệnh Hoán bế nó lên phòng cho nó nằm chơi, còn mình thì vội vàng chạy đến chỗ của gia gia.

Gõ cửa hai cái, tiếng người từ bên trong vọng ra "Vào đi", Lệnh Hoán mới vừa đẩy cửa đã chết đứng người nơi đó.

Ngồi giữa phòng, ngoại trừ gia gia và mẫu thân còn có một người "không lạ", nhưng cũng là người y không muốn gặp nhất - Tử Huyền.

Thấy phản ứng của đứa con, Tử Huyền chỉ biết cười khổ. Mấy hôm trước Tư Trầm cho người gửi tin đến rằng nàng đã thành công, hơn nữa còn dưới sự giám sát và bảo đảm của sư phụ, Tử Huyền tức tốc chạy đến Bạch Đầu cốc. Trước khi Lệnh Hoán đến mấy người bọn họ nói chuyện về vấn đề này.

- Khi ấy dưới thôn có một người phụ nữ sau khi tận mắt thấy chồng mình và tình nhân ngoại tình thì bất tỉnh, lúc tỉnh dậy những gì liên quan đến chồng đều quên sạch, trong đó có cả con mình, kí ức của cô ấy chỉ dừng lại trước khi gặp phu quân. Ta và cốc chủ đến đó xem xét xác định đây không phải là do tổn thương từ bên ngoài cũng không phải bệnh thần kinh, tất cả những gì trước khi thành thân cô ấy đều nhớ rất rõ, hành vi cử chỉ hoàn toàn bình thường. Ta nghĩ có lẽ là do quá đau đớn mà người đó đã quên đi mọi kí ức gắn với phu quân, người nhà của cô ta cũng chỉ mong cho cô ta nhớ lại được đứa con, không thể bỏ đứa trẻ có mẹ cũng như không được. Thật ra mà nói ta tin không cần sử dụng bí thuật người này cũng có thể nhớ lại được, một quãng thời gian dài lặp đi lặp với cô ta những việc trước kia, hoặc là nhờ cơ duyên nào đó. Nhưng khi ấy ta đã nghiên cứu xong những gì phụ thân để lại, cho nên mới cùng cốc chủ quyết định thử một phen.

- Kết quả như thế nào?

- Lần ấy dùng một lượng nhỏ dược hoàn, thực hiện trong mức độ vừa phải, để đảm bảo rằng dù thất bại cũng không ảnh hưởng đến cô ta. Kết quả thật tốt. Cô ấy đã có thể nhớ về đứa con của mình cùng một số chuyện trước đó, nhưng bởi vì thi triển bí thuật ở vừa phải nên không thể giúp cô ấy nhớ hết lại được. Bất quá, thương đau như thế, quên đi có lẽ cũng là một loại phúc phận.

- Lệnh Hoán bị phụ thân nàng ảnh hưởng quá sâu, không thể chỉ thực hiện như cô ta được đúng không?

- Đúng vậy. Nhưng ta có lòng tin rằng mọi thứ sẽ ổn.

Nói đến đây thì Lệnh Hoán đến nơi.

Thu Vong Ưu mỉm cười vẫy tay với y:

- Hoán nhi lại đây, có ta ở đây hắn không dám làm gì con đâu.

Tử Huyền nghe vậy chợt xấu hổ, lảng tránh sự châm chọc của sư phụ mà nhìn đi chỗ khác. Lệnh Hoán cúi đầu bước vào ngồi cạnh mẫu thân, cái ý nghĩ Tử Huyền bắt y về lại Thủy Độc trang làm y nóng lòng nhìn gia gia cùng mẫu thân. Tư Trầm như đã bàn bạc trước, nhẹ nhàng nói với y:

- Hoán nhi, đêm nay mẫu thân có một số dược vật cần phân loại, con đến ở trong phòng ta nhé.

Lệnh Hoán gật gật đầu, thầm mong rời khỏi Tử Huyền càng nhanh càng tốt, y không hiểu Tử Huyền xuất hiện ở đây làm gì.

- Con yên tâm, không sao đâu.

Tư Trầm nhìn ra lo lắng của con trai thì nói, lúc hai người họ rời đi, Tử Huyền cứ muốn nói lại thôi, cuối cùng trước khi Tư Trầm khuất dạng thì vội vã lên tiếng.

- Nàng sang đây nói chuyện với ta một lát.

Lệnh Hoán níu tay áo mẫu thân, cảnh giác lắc đầu, Tư Trầm vỗ vỗ bàn tay hơi gầy của y trấn an.

- Ngoan, không sao hết, không phải còn có gia gia sao?

Tư Trầm cùng Tử Huyền đứng ở một góc nói chuyện. Hắn thở hắn ra, khó khăn nói:

- Hay là thôi đi, Tư Trầm, nó sống thế này cũng tốt.

- Người nói sao? - Nàng ngạc nhiên, Tử Huyền tức tốc chạy đến đây không phải là chờ để đón Lệnh Hoán về sao.

- Ta không thể ích kỉ như thế. Ta nghĩ kĩ rồi, Hoán nhi sống thế này cũng rất tốt, cứ để nó hận ta đi, ta không thể chấp nhận một tí rủi ro nào để nó khôi phục trí nhớ. Khi đó, nàng sẽ là người bị nó hận, với lại, sáu năm qua ta đúng là đã quá cố chấp, Hoán nhi sống ở Thủy Độc trang không có ngày nào thoải mái vui vẻ. Nó ở Bạch Đầu cốc thì tốt hơn.

Sáu tháng qua không ngày nào là hắn không nghĩ về vấn đề này, một đường tới đây cũng luôn đắn đo, nếu Hoán nhi lại xảy ra chuyện gì nữa, tỉ như phát điên, tỉ như ngây dại, tỉ như càng thống khổ, hắn sẽ không bao giờ buông được tảng đá này xuống. Tư Trầm ngây người ra nhìn y một lúc, chợt mỉm cười:

- Tử Huyền, ta đã nói, trong đáy lòng Hoán nhi tình cảm với Thủy Độc trang với ngươi rất mãnh liệt, sáu tháng qua nó vẫn thường xuyên đau đầu, thậm chí nằm mơ thấy một số kí ức cũ, như ta đã nói, nó luôn tự chiến đấu với bản thân vì một lẽ gì đó mà nó không biết.

Ngưng một lát, nàng thì thầm:

- Có những lời này của ngươi, ta an tâm rồi, Tử Huyền. Lỗi lầm của phụ thân và của ta, để ta bù đắp cho nó.

Tử Huyền cau mày rồi lại mím môi, mãi một lúc mới trúc trắc hỏi:

- Sau này nàng tính thế nào?

- Phụ thân bây giờ bị phế hết võ công, Cố gia không còn ngày ngóc đầu, các loại dược liệu phương thuốc cùng độc dược của Cố gia ngươi đã nắm trong tay, ta không có gì oán trách. Xác định được Hoán nhi hoàn toàn khỏe mạnh, ta hi vọng ngươi có thể để cho ta và phụ thân đi, ta biết để phụ thân sống đã là khoan nhượng quá lớn, tội ác của phụ thân không thể bù đắp, nhưng mà bây giờ phụ thân đã như thế này rồi Tử Huyền...

Hắn ngắt lời nàng:

- Như vậy đi, ở lại Thủy Độc trang, được không? Dù sao Thanh Phong các....

Tư Trầm sửng sốt dùng đôi mắt đen nhánh nhìn y như lần đầu tiên hai người gặp mặt, bắt gặp lại ánh nhìn của mười mấy năm trước, Tử Huyền tâm động, thoáng cái ngây ngẩn.

- Thật xin lỗi, đã không thể rồi.

Trước khi Tử Huyền kịp phản ứng, Tư Trầm đã cùng Lệnh Hoán biến mất vào bóng tối.

.

.

.

Một buổi tối Tử Huyền thức trắng. Tư Trầm bảo nàng cần thời gian cực yên tĩnh vào đêm để hoàn thành bí thuật, Hoán nhi chỉ cần ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại mọi chuyện sẽ ổn.

Sẽ ổn, thật không, Tử Huyền thầm nhủ. Nàng có bao nhiêu đau đớn hắn hiểu. Lệnh Hoán là đứa trẻ nàng mang thai mười tháng mới sinh ra, lúc trở dạ vì hài nhi nằm ngang nên cực kì thống khổ, tiếng kêu thét của nàng đêm đó hắn vĩnh viễn không bao giờ quên được, như thể có một lưỡi kiếm sắt nhọn đâm rách lồng ngực, hắn ngồi bên ngoài bất lực nhìn a hoàn bưng từng chậu máu và nước chạy ra chạy vào mà Tử Huyền nổi điên với bản thân, cả người mồ hôi lạnh ròng ròng.

Lúc đó hắn từng nghĩ, nếu Tư Trầm có mệnh hệ gì thì làm sao hắn có thể toàn tâm toàn ý yêu thương đứa bé đây.

Sáng mai khi Lệnh Hoán tỉnh dậy, Tư Trầm sẽ mất đi đứa con này.

Đêm dài nhất trong đời hắn trôi qua trong thinh lặng, cả Tiểu Hắc cũng như hiểu được không khí nặng nề này không sủa lấy một tiếng. Tử Huyền chờ đợi trong dày vò, ngồi trên bậc thang nhìn về phía trúc ốc của Tư Trầm một đêm không ngơi nghỉ, đến khi tiếng gà đầu tiên vang lên từ dưới thôn hắn mới hoàn hồn.

Cùng lúc Tư Trầm bước ra từ trúc ốc, Tử Huyền chạy như bay tới. Tư Trầm nhìn hắn mỉm cười:

- Tốt rồi. Nó đang ngủ. Nó sẽ chỉ nhớ những việc xảy ra trước khi bị mất kí ức. Ngươi chỉ cần tóm tắt lại một lượt cho nó hiểu là ổn.

- Nàng... cảm ơn nàng.

Tử Huyền bất ngờ đưa một tay vuốt nhẹ lên xương gò má của nàng theo chiều lọn tóc xổ ra áp sát sườn mặt, nàng đẩy nhẹ tay y ra, ánh mắt thoáng chốc hiện lên vẻ mất mát.

- Tử Huyền, ta tạm thời chưa đi đâu. Ngươi thay ta trông Hoán nhi một lát, ta mệt quá.

- Ừ.

Tử Huyền rút tay lại, gấp rút bước vào trúc ốc. Khi mở cửa rón rén đi tới giường sợ đánh thức Lệnh Hoán. Đứa nhỏ vùi người say ngủ, không còn nét mệt mỏi thống khổ do những cơn đau đầu hành hạ. Lần đầu tiên trong nhiều năm Tử Huyền nhìn thấy y ngủ say với gương mặt không bị che phủ bởi mặt nạ. Hài tử này giống y chín phần, lại thừa hưởng nét hòa nhã thanh tú của mẫu thân, nó nằm nghiêng một bên khuôn mặt, đuôi mắt hơi kéo, như chìm trong mộng đẹp.

Hoán nhi, có thể bắt đầu lại một lần nữa được sao?

... Lệnh Hoán ngủ giấc ngon lành nhất trong suốt sáu năm qua, khi tỉnh dậy như thói quen sờ tay lên mặt.

Ai nha, quên mất mình vẫn còn bị Thiệu Đạt giam giữ, mặt nạ cũng bị ông ta lấy mất, không biết sau này ăn nói với chủ nhân sao đây. Còn có bà ta vẫn ở đây à...

Nhác thấy bóng người trong phòng Lệnh Hoán chán ghét nghĩ, định thần nhìn lại nhận ra bóng lưng cao lớn quen thuộc, người đang nhìn ra cửa sổ nghĩ gì đó.

Chủ nhân! Y vừa mừng vừa kinh ngạc vừa xúc động kêu to một tiếng trong lòng.

Tử Huyền đang ngắm lũ chim chuyền cành lích chích ngoài cửa sổ mở toang thì nghe một tiếng "rầm" đằng sau. Quay người lại đã thấy đứa con nghiêm chỉnh quỳ trên mặt đất cúi đầu hành lễ với mình.

- Làm gì thế? Không biết đau sao?

Cái tiếng "rầm" hồi nãy hẵn là do đầu gối chạm nền tạo thành đi, đứa nhỏ này thật biết tự ngược bản thân cũng như ngược... cha nó.

Mặc dù ngữ khí nghiêm khắc nhưng lại hiện rõ ý quan tâm, Lệnh Hoán trố mắt không hiểu tại sao, hoang mang len lén liếc nhìn chủ nhân rồi lại vội vã cụp đầu.

- Ngồi lên đi.

Đột ngột thay đổi thái độ, ai cũng thích nghi không được. Lệnh Hoán càng kinh ngạc, kinh ngạc đến mức quỳ dính một chỗ không động cựa.

- Ta nói không nghe sao? Ta cho ngươi ngồi ngươi còn chê à?

Nghe lại cái giọng điệu thường ngày Lệnh Hoán mới hoàn hồn cuống quít thực hiện mệnh lệnh kì lạ. Tử Huyền thì đứng một bên nhìn xuống, dưới ánh mắt của hắn thấy nó cúi đầu cụp mắt hai tay đặt trên đùi không dám ngo ngoe.

"Ngây ngây ngốc ngốc, cái bộ dạng gì..." Tử Huyền thật sự rất buồn cười, đứa nhỏ này cũng sẽ có lúc trưng ra bộ mặt này sao.

Tử Huyền hơi khó xử, hai người cùng im lặng một lúc lâu, sau đó hắn tìm được một cách vào đề rất thích hợp liền hắng giọng:

- Trong thời gian này Thủy Độc trang xảy ra một số việc, ngươi cần phải biết.

Lệnh Hoán cố gắng thẳng người-đã-không-thể-thẳng-hơn-được, nghiêm nghiêm túc túc lắng tai nghe. Tử Huyền trịnh trọng tuyên bố:

- Việc thứ nhất là ám vệ của ta Vô Thanh đã chết, à không, mất tích, cũng có thể cho rằng hắn đã chuyển đến một nơi nào khác, sáu năm năm qua những chuyện trải qua cùng hắn ta nhất nhất không quên, hắn là ám vệ xuất sắc nhất trung thành nhất mà ta tín nhiệm nhất. Việc thứ hai là... đại thiếu gia Lệnh Hoán của Thủy Độc trang chưa chết, ngày hôm qua ta đã tìm lại nó.

Những lời này làm y sửng sốt đến mức tin rằng mình đang mơ, hoặc là đã chết và bay lên thiên đường rồi.

Ngẩng đầu nhìn con người vững vàng như Thái sơn luôn đem cho mình cảm giác an toàn đứng trước mặt, trong đôi mắt là hàng loạt cảm xúc hỗn tạp.

_ ... vì vậy, mừng con trở về, Hoán nhi.

—– Chính văn hoàn —–

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info