ZingTruyen.Com

[Huấn Văn || Viết] VÔ THANH

Vô Thanh - Chương 3

halle_tieulac

Đã một tháng trôi qua, các vết thương trên nguời Vô Thanh gần như biến mất, Thủy Độc trang lại chẳng có động tĩnh. Dù đoán được sự việc sẽ diễn biến theo chiều hướng này, Vô Thanh vẫn cảm thấy hơi hơi mất mát.

- Hoán nhi, con lại nghĩ gì đấy?

Cố Tư Trầm dẫn theo tiếu ý tiến lại gần y. Vô Thanh hơi nhích người ra xa quay mặt đi hướng khác, Tư Trầm gượng cười nói:

- Con thất thần như vậy đã một ngày rồi đấy, mẫu thân đã nói khi nào phụ thân con liên lạc với chúng ta sẽ thông báo cho con ngay.

Vô Thanh vẫn không tỏ cảm xúc trước nàng. Một tháng trước, y bị một đám người vây bắt trên Sùng Sơn, đơn thương độc mã bị trúng thuốc mê, khi tỉnh lại thấy mình ở đây, mặt nạ bị gỡ xuống, mà người đầu tiên nhìn thấy là người mẹ đã sáu năm không gặp. Lúc đó y không biết nên dùng bộ mặt nào để đối diện với nàng, y đã từng tin tưởng nàng hết mực, kết quả nàng nhẫn tâm lừa gạt một tay phá hủy thiên đường y đang sống.

Lần đầu tiên trong sáu năm trời y thấy mình may mắn vì mất đi tiếng nói, như thế thì không cần nói chuyện với nàng, không cần nghĩ xem có nên gọi nàng một tiếng "mẫu thân" hay không.

Cố gia sáu năm trước ỷ vào bí độc gia truyền tung hoành thiên hạ không việc ác nào là không dám làm, bây giờ Vô Thanh dám khẳng định Cố gia không còn bản lĩnh như trước kia, bất quá tâm địa thì chẳng lương thiện hơn tí nào. Dùng thuốc mê bắt y, sau đó lại ngầm hạ độc, thứ độc này tuy không ảnh hưởng đến tính mạng hay để lại di chứng, nhưng trong thời gian phát huy tác dụng lại khiến y yếu đi trông thấy, mấu chốt là nếu mỗi ngày đúng canh giờ không uống thuốc kiềm hãm thì độc tính phát tác sẽ khiến y đau đớn sống không bằng chết.

Kẻ hạ độc không ai khác ngoài ngoại công Cố Thiệu Đạt, giải dược thật sự nằm trên người ông ta, Vô Thanh không có cách tiếp cận.

- Hoán nhi, đến giờ uống thuốc rồi.

Cố Tư Trầm mỗi ngày chỉ có thể dùng cái cớ này để đến chỗ y, Vô Thanh hờ hững nhìn viên thuốc đen nhánh nằm giữa lòng bàn tay trắng noãn của nàng, lạnh nhạt bắt lấy đưa vào miệng.

Còn nhớ ngày đầu tiên sau khi bị bắt giam, y kiên quyết không dùng thuốc, kết quả thật đáng sợ. Độc tính như một con rết lớn len lỏi qua từng thớ thịt cuốn chắc vào tủy xương gây ra nỗi đau đớn khủng khiếp. Y không thể lên tiếng la hét, vật vã vặn vẹo thân mình. Trước khi ngất đi chỉ nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo cùng câu nói vô tình của Cố Thiệu Đạt: "Để nó nếm mùi đau khổ một lần cho hết cứng đầu đi".

Tàn ác như thế có lẽ y chỉ nhìn thấy trong ngục thất của Thủy Độc trang dành cho kẻ phản bội. Khi ngất đi, bất giác mà nhớ lại khoảng thời gian sáu năm trước, sau khi y thú nhận việc lấy cắp bản đồ mật thất cho Cố Tư Trầm, phụ thân lập tức thay đổi thái độ. Người cha dịu dàng mãi mãi biến mất, thay vào đó là sự lãnh khốc của chủ nhân, sau khi chủ nhân cứu sống y thì sai người đưa y đến ngục thất.

"Kẻ phản bội ta chỉ có một kết cục duy nhất"

Khi bị người ta lôi đi trong kinh hoàng, Vô Thanh đã nghĩ mình phải sống suốt phần đời còn lại trong ngục thất với những hình phạt chỉ có dưới địa phủ. Hình như là bị giam trong phòng tối ba ngày, lúc chủ nhân thả y ra, y đã không còn là Lệnh Hoán nữa.

Đau thương như thế là tự y chuốc lấy, cũng là do người đàn bà này gây ra. Nếu sáu năm trước còn hi vọng đến một gia đình hoàn chỉnh không vết nứt, sau sự kiện đó y chỉ hi vọng cả đời này chưa từng gặp Cố Tư Trầm.

- Hoán nhi, vết thương trên vai con... còn đau không? Để mẫu thân xem xem, nếu cần phải bôi thuốc...

Lần đầu gặp lại Vô Thanh, lúc nàng giúp y cởi bỏ lớp y phục mướt mồ hôi thì phát hiện một vết thương còn chưa khép miệng vắt qua lưng, vì giao chiến với đám người của phụ thân mà miệng vết thương bị xé ra chảy máu nom hết sức dữ tợn. Vết thương đó là do lần y tự ý giết Đoạn, chủ nhân nổi giận dùng roi đánh y mấy cái, roi đầu tiên cũng là nặng nhất để lại vết thương trên vai.

"Nếu ta vẫn là Lệnh Hoán trước kia, chủ nhân chắc chắn không nỡ làm như thế, tất cả những gì ta đang chịu là một tay bà ban cho."

Mỗi khi tiếp xúc với nàng y đều có ý nghĩ đó, cái nhìn quẳng cho Cố Tư Trầm càng ngày càng chán ghét cùng khinh miệt.

Cố Tư Trầm biết Vô Thanh không hợp tác, yếu ớt đề nghị rồi thôi. Mãi một lúc sau nàng mới lên tiếng:

- Hoán nhi, con nghĩ cha con sẽ đến sao?

Một tháng qua không nghe động tĩnh từ Tử Huyền, phụ thân sốt ruột, nàng cũng sốt ruột, Lệnh Hoán thì bình chân như vại. Nàng biết tính cách của phụ thân, lần này muốn quyết một trận tử chiến rửa thù sáu năm trước, nếu dùng Lệnh Hoán mà không được thì phụ thân sẽ tính cách khác, nhưng sợ rằng hài tử này cũng bị liên lụy. Tử Huyền không đến, phụ thân không thả người, chẳng lẽ Tử Huyền thật sự coi Hoán nhi là một ám vệ bình thường, có cũng được mất đi cũng chẳng sao sao?

Nếu như thế, sáu năm nay Hoán nhi sống như thế nào? Đối mặt với đệ đệ muội muội với mọi người trong Thủy Độc trang ra sao dưới lớp mặt nạ kia? Tự tôn của nó cao như vậy hẳn là thống khổ lắm đi.

Vô Thanh hừ lạnh, bà còn có tư cách nhắc đến chủ nhân? Đồng thời một tia đau xót dấy lên, chủ nhân không đến, vậy cả đời này của mình phải sống dưới sự điều khiển của Cố Thiệu Đạt.

Lúc trước còn nuôi một tia hi vọng mong manh, bây giờ thì hết rồi, chủ nhân chỉ coi mình là một ám vệ, mà đã là một ám vệ thì không đáng để chủ nhân liều lĩnh.

Bặm môi, dùng ngón tay thấm nước viết trên mặt bàn: "Ta chỉ là ám vệ, các ngươi bắt nhầm người rồi."

.

.

.

- Hoán nhi, phụ thân đối với con tốt không?

- Hoán nhi, có phải phụ thân đã không xem con là thiếu gia của Thủy Độc trang, chỉ cho con mang thân phận ám vệ đúng không?

- Hoán nhi, bọn người ở Thủy Độc trang có ức hiếp con không? Mẫu thân vẫn còn nhớ người đàn bà tên Ngô Sở Sở hống hách cậy sủng sinh kiêu đó, nghe nói con trai của bà ta đã trở thành thiếu chủ. Bọn họ có nhận ra con không, có làm khó dễ con không?

- Hoán nhi, con thật sự thích ở Thủy Độc trang đến vậy sao? Cố gia có thể cho con những thứ mà phụ thân đã từng cho con, thậm chí nhiều hơn như vậy, có thể tha thứ cho mẫu thân, cùng mẫu thân làm lại được không?

Đối diện với những câu hỏi như thế, Vô Thanh chỉ làm ngơ.

Cuộc sống của y đã không ngọt ngào như trước, từng ngày trôi qua đều không dễ dàng, nhưng y thà rằng sống trọn kiếp như vậy còn hơn là ở Cố gia này. Sự độc ác nhẫn tâm giả nhân giả nghĩa của bọn họ - trong đó có cả mẫu thân - làm y thấy tởm lợm. Lệnh Ưng hung hăng nóng tính còn không làm y khó chịu như thế. Phải quỳ gối dưới chân Lệnh Ưng vẫn khiến Vô Thanh thấy dễ chịu hơn là ngồi ăn cùng một bàn với Cố Thiệu Đạt.

Cố Tư Trầm sau mấy ngày gặng hỏi không có kết quả thất vọng không buồn bước tới chỗ của y nữa, Vô Thanh thở phào với những ngày tương đối thoải mái thế này. Một ngày ngoại trừ ba bữa cơm cùng một viên thuốc, người của Cố gia không ai đến làm phiền y, cũng có khi Vô Thanh tự hỏi phụ thân không đến, vậy chẳng lẽ mình phải sống trọn đời còn lại vô vị như thế này. Còn gia gia, gia gia có biết không, gia gia có thể tìm cách nào để cứu mình ra không. Chỉ sợ Cố Thiệu Đạt dùng bàng môn tà đạo làm khó dễ gia gia, hơn nữa thuốc quỷ của hắn người lương thiện ngay thẳng không thèm liếc mắt, e rằng giải dược cũng kinh tởm không kém.

Một ngày không biết thở dài bao nhiêu lần, nửa tháng rồi một tháng kế tiếp đằng đẵng trôi qua.

.

.

.

Hai tháng này Tử Huyền không đêm nào là ngon giấc.

Vô Thanh tự ý rời đi, hắn lập tức cho người truy tìm, nửa tháng lùng sục khắp Sùng Sơn không có tin tức. Bất ngờ một phong thư bắn tới Thủy Độc trang, Cố Thiệu Đạt thông báo đang giữ Vô Thanh trong tay, nếu muốn cứu người thì Tử Huyền phải đến địa điểm mà Cố gia chỉ ra, cùng Cố Thiệu Đạt quyết chiến một trận sống mái trả mối thù sáu năm trước. Đặc biệt trong thư, Cố Thiệu Đạt gọi thẳng Vô Thanh là "Lệnh Hoán", điều làm Tử Huyền phân vân là không biết từ khi nào ông ta phát hiện ra thân phận thật sự của Vô Thanh.

Dựa vào những chi tiết này có thể kết luận: tin đồn về Hắc châu Bích Hổ là do Cố Thiệu Đạt tung ra nhằm dẫn dụ Tử Huyền lên Sùng Sơn, hẳn là trên đó ông ta cho thiết lập thiên la địa võng sẵn sàng nghênh chiến. Có lẽ đây chỉ là một trong những kế hoạch để bẫy Tử Huyền và thăm dò phản ứng của Thủy Độc trang, không ngờ sự hấp tấp của Vô Thanh lại tạo điều kiện hết sức thuận lợi để Cố Thiệu Đạt đe dọa hắn.

Trước lời thách thức Thiệu Đạt đưa ra, Tử Huyền chỉ im lặng không đáp trả. Cần phải cho hắn biết trong mắt y Vô Thanh chỉ là ám vệ, mà một ám vệ thì không đáng để chủ nhân đánh cược cả sinh mệnh. Ông ta già cả lẩm cẩm lại nóng nảy khi vừa bắt được người đã vội vàng hành động, không nghĩ đến trường hợp Tử Huyền thật sự tuyệt tình thì công thành ra công cóc. Bất quá, án binh bất động là kế sách nhằm giữ cho Vô Thanh được an toàn, nếu Thiệu Đạt thấy y không còn giá trị lợi dụng có lẽ sẽ thả y ra. Dù sao đó cũng là ngoại tôn của ông ta, đứa con trai của nữ nhi độc nhất.

Nghĩ là nghĩ như thế, Tử Huyền cũng phải chuẩn bị ứng phó theo chiều hướng khác. Hắn không thể trơ mắt nhìn người ta cướp con của mình đi, được rồi, hắn thừa nhận, sáu năm qua trừng phạt Lệnh Hoán cũng là trừng phạt hắn, hắn chưa từng ngừng yêu thương nó, những khi Lệnh Hoán đổ máu bảo vệ hắn, hắn thật muốn ôm lấy đứa bé này nói với nó nó quan trọng biết bao nhiêu, nó có mệnh hệ gì hắn sẽ không tha thứ cho bản thân mình.

- Vừa lòng ngươi chưa? Ta nói nếu Hoán nhi muốn ở bên Cố Thiệu Đạt cũng không có gì là lạ, chưa biết chừng hắn ta đối xử với Hoán nhi tốt, nó không có lí do gì để trở lại bên phụ thân ma quỷ là ngươi!

Hai tháng qua ngoại trừ lo lắng cho Vô Thanh Tử Huyền còn phải đau đầu đối diện với sư phụ. Đột nhiên mất đi đồ tôn bảo bối, Thu Vong Ưu bộc phát phẫn nộ, mỗi lần gặp hắn sẽ đay đay nghiến nghiến như thế, thỉnh thoảng lại đập phá cái gì đó. Có trời chứng giám, bao nhiêu năm theo sư phụ học nghệ, Tử Huyền chưa từng thấy sư phụ... lải nhải nhiều đến vậy. Xem ra ảnh hưởng của Vô Thanh không phải là tầm thường.

- Ngươi tính án binh bất động đến chừng nào?

Thu Vong Ưu bực tức gợn bã trà, vì quá mạnh tay làm nước trà sóng ra ngoài, bực tức giằng mạnh xuống bàn làm chén trà nứt toác.

- Sư phụ, bây giờ mà hành động thì không khác nào chui đầu vào rọ, con tin tưởng Cố Thiệu Đạt không khó dễ Vô Thanh.

- Ta biết dĩ nhiên ta biết - Thu Vong Ưu thở dài - Được rồi tùy ngươi, ta già rồi, ta không can thiệp đến chuyện của các ngươi.

Thu Vong Ưu hiện giờ lưu lại Thủy Độc trang chỉ với một lí do duy nhất là giúp đỡ Tử Huyền chống lại Cố Thiệu Đạt. Cố gia giỏi về các loại độc dược, Thu Vong Ưu lại là thầy của Dược vương, hơn hết còn là vì đồ tôn của mình, Thu Vong Ưu tin rằng sự hiện diện của mình sẽ làm cho Cố Thiệu Đạt phải dè chừng mấy phần.

Sự xuất hiện trở lại của Cố Thiệu Đạt cũng tạo ra một làn sóng không kém tin đồn về Hắc châu Bích Hổ. Mặc dù hai nhà đều không trực tiếp gây chiến, ai nấy đều tin rằng giang hồ chuẩn bị chứng kiến một cuộc sát phạt, Cố gia cùng Thủy Độc trang mang mối thù không đội trời chung, Cố Thiệu Đạt từ cõi chết sống lại nhất định sẽ rửa hận, mà Tử Huyền cũng không thể thờ ơ ngồi nhìn.

Từ sau khi Vô Thanh đột nhiên biến mất, Lệnh Kỳ cũng buồn chán không thôi, ngũ ca mặt lạnh như tiền, nhị ca tam ca suốt ngày bận rộn, chỉ còn tứ ca Lệnh Thư là có thể tâm sự.

- Hắc châu Bích Hổ thật sự lợi hại lắm sao, tứ ca?

Dạo này tin đồn cũng như cố sự về Hắc châu Bích Hổ liên tục được mọi người dấy lên, ít nhiều cũng lọt vào tai Lệnh Kỳ.

- Chính xác, đó là bảo bối, chỉ cần có thân xác của Hắc châu Bích Hổ có thể luyện thành tiên dược, dù là độc gì cũng giải được, thân thể bách độc bất xâm. Lúc trước Thủy Độc trang chúng ta cũng có một con, đáng tiếc đã bị lão già họ Cố đó lấy trộm...

Lệnh Thư nhắc đến đó lại tiếc rẻ thở dài. Từ hồi bọn hắn còn bé đã nghe đồn đại về mật thất trong Thủy Độc trang nuôi nhốt con vật kì lạ này, hắn cùng mấy ca ca từng bàn bạc thử tìm kiếm lối vào mật thất để tận mắt thấy Hắc châu Bích Hổ. Mấy đứa con nít khi ấy làm sao mà lần ra được thiên la địa võng được giăng dưới lòng đất, còn chưa kịp liếc thoáng qua cửa hầm thì Hắc châu Bích Hổ đã bị người ta lấp cắp mất.

- Lão già họ Cố đó... có phải là người đốt nhà chúng ta khi đệ còn rất nhỏ không?

Bất kì ai trong Thủy Độc trang nghe đến tên Cố Thiệu Đạt đều nghiến răng nghiến lợi. Khi Cố Thiệu Đạt tấn công Thủy Độc trang, Lệnh Kỳ hãy còn nhỏ. Ấn tượng duy nhất của nó về đêm đó là lửa vây kín bốn phía, từ chỗ ẩn nấp nó có thể nghe tiếng gươm đao loảng xoảng, tiếng người la hét, nó sợ đến khóc thét lên, trải qua một đêm kinh hoàng thì phát sốt mấy hôm liền. Đàn cá nó nuôi trong hồ bị lửa hun nóng chết sạch, hận thù đối của Lệnh Kỳ với Cố Thiệu Đạt chỉ có nhiêu đó, nhưng có lẽ việc hắn gây ra cho phụ thân còn tệ hơn như vậy gấp nhiều lần, nếu không đã chẳng có người nói phụ thân muốn tự mình kết liễu hắn ta.

- Đúng là hắn ta, đệ vẫn còn nhớ à?

- Hắn, tại hắn phóng hỏa mà đàn cá chép của đệ chết hết!

Lệnh Kỳ nhắc lại vẫn còn tấm tức. Lệnh Thư mới nhớ ra, đúng rồi, sau khi bọn người Cố gia bị đánh lui, lục đệ nhìn đàn cá của mình nổi bập bềnh trên hồ thì khóc còn dữ tợn hơn là bị đánh, sau khi khóc xong thì lăn ra đổ bệnh.

- Tứ ca, như vậy phụ thân không phải nên lập tức đi tiêu diệt hắn ta ngay khi hắn ta vừa xuất hiện trở lại rồi sao? Phụ thân lại chẳng làm gì cả, không phải nói giữa hai người họ có thù nặng lắm sao?

- Ai, nếu đơn giản như thế thì tốt rồi - Lệnh Thư sờ chỏm tóc xù lên giữa đầu Lệnh Kỳ - Nếu phụ thân khởi đánh Cố gia bây giờ mới là bị phản đối đó.

- Tại sao chứ? - Lệnh Kỳ tròn mắt - Mọi người trong Thủy Độc trang đều nói tên Cố Thiệu Đạt dựa vào bí độc hoành hành tác uy tác phúc, không việc ác nào là không dám làm, tiêu diệt hắn là tạo phúc cho dân.

- Ừ, đúng là như thế, nhưng không phải ai cũng nhận ra được điều đó. Cố Thiệu Đạt là một người rất gian xảo, chỉ có những người thật sự sáng suốt mới nhìn thấu được bản chất của hắn ta. Đệ biết không, năm đó người phản đối Cố gia khá đông nhưng số ủng hộ hắn lại không ít, đa số đều là bọn người bị hắn mua chuộc hoặc là bị cái lớp vỏ giả nhân giả nghĩa của hắn đánh lừa. Vì vậy, một phần đông người cho rằng phụ thân hạ độc chưởng với hắn là hành vi ám muội, Cố Thiệu Đạt nổi giận đem người đánh chúng ta là điều dễ hiểu. Sau khi phụ thân đánh bại được Cố gia, mang những bằng chứng của mình ra công bố thì Thiệu Đạt đã biến mất, không người đối chứng, cho nên vẫn không thể đánh tan nghi ngờ. Bây giờ Cố Thiệu Đạt xuất hiện trở lại, nếu phụ thân lập tức đưa người đi tiêu diệt hắn thì không khéo còn làm ảnh hưởng thanh danh của Thủy Độc trang, khiến kẻ khác cho rằng phụ thân muốn che giấu chuyện năm xưa mà giết người diệt khẩu.

Lệnh Thư thấu tình đạt lí nói. Lúc mới hiểu ra hắn mới thấy được giang hồ phức tạp hiểm ác đến mức nào rồi cảm thấy bản thân thật may mắn vì không phải gánh trên vai trọng trách như ngũ đệ, ngày tháng sau này có thể nói là an nhàn rất nhiều.

- Nhưng mà như thế chẳng lẽ chúng ta mãi mãi cũng không thể tiêu diệt hắn sao?

- Thật ra không phải không có, chỉ cần Cố Thiệu Đạt làm việc ác thì phụ thân có thể đường đường chính chính đánh đến sào huyệt của hắn rồi.

Lệnh Thư nháy nháy mắt, Lệnh Kỳ vẫn còn ngơ ngác, tứ ca đã nói thêm:

- Cố Thiệu Đạt xấu xa là bản chất, mới có thể xuất hiện đã vội vàng ra tay, đệ không nghe nói dạo này có một số nơi bị tấn công vào ban đêm, đặc biệt là những gia tộc từng giúp đỡ chúng ta đánh Cố gia sáu năm trước sao? Hơn nữa, cả kho dược liệu của Lưu thần y trên Vũ Di sơn cũng bị người ta cướp, xem ra Cố Thiệu Đạt nóng lòng muốn hồi phục công lực, đã cho người hành động lộ liễu như thế. Bất quá vậy thật tốt, chính hắn ta đã tự dâng một cái cớ tốt đến tay phụ thân rồi!

.

.

.

Lệnh Ưng nhận ra được sự khác lạ của phụ thân trong hai tháng này.

Vô Thanh biến mất, phụ thân vẫn làm như không có gì xảy ra, nhưng linh cảm cho hắn biết người đang bất an. Có những đêm đèn trong phòng người không tắt, ám vệ bị điều đi làm cái gì đó thần bí mà Lệnh Ưng không được phép biết, cốc chủ Bạch Đầu cốc thường hay thở dài. Lệnh Ưng vì thế mà khó chịu, không khí trong Thủy Độc trang vốn không mấy khi nhàn nhã thoải mái nay lại càng bí bách.

Mẫu thân đột nhiên đến gặp hắn. Lệnh Ưng phút chốc luống cuống tay chân.

- Ngươi không cảm thấy có điều gì kì lạ sao?

- Mẫu thân, ý người nói là phụ thân...

- Chuyện rõ như ban ngày. Phụ thân ngươi gần đây tâm trạng không tốt. Nghe nói Vô Thanh đã được sai đi ra ngoài làm nhiệm vụ gì đó, mà trên giang hồ cũng xuất hiện tin đồn Cố Thiệu Đạt đã trở lại.

Lệnh Ưng nhăn mi. Sáu năm trước hắn mới mười tuổi, buổi tối đang ngủ bị đánh thức bởi chuỗi âm thanh rầm rầm như tường vỡ, kèm theo đó là lửa cháy phừng phực. Lệnh Kỳ sợ đến khóc thét lên, người của phụ thân đưa các vi thiếp thất cùng thiếu gia đi ẩn nấp, các ca ca lo lắng hoảng sợ không kém ấu đệ, chỉ có mỗi mình Lệnh Ưng mặt không biến sắc. Lúc ấy hắn cũng run sợ, nhưng hắn căm ghét vẻ bạc nhược trên gương mặt các huynh đệ, đồng thời hắn có một niềm tin vững chắc vào phụ thân, tin rằng người không bao giờ thất bại. Hình như vào giây phút mà người ta gào thét bên ngoài rằng trang chủ của Thủy Độc trang đang bị vây khốn, trong lúc các di nương xanh mét mặt mày sắp té xỉu, một vài giọt nước mắt rơi trên mặt mấy ca ca, chỉ có hắn là còn đứng vững, nghĩ đến trường hợp xấu nhất xảy ra cũng nhất định không làm ô danh phụ thân. Biểu hiện đó được mấy người thân tín của phụ thân ghi nhận, sau khi trật tự được thiết lập lại và lễ tang của đại ca được thực hiện hết sức sơ sài, phụ thân để ý hắn cho ngôi vị thiếu chủ.

Nhưng cũng chính đêm đó uy danh của Thủy Độc trang bị tổn hại nghiêm trọng, một phần rất lớn vì Cố Thiệu Đạt đã ăn cắp được Hắc châu Bích Hổ trong mật thất. Nghe đâu chính con gái ông ta - Cố Tư Trầm, người mà phụ thân yêu nhất, đã tiếp tay cho cha mình làm điều đó. Vì vậy mà khi nghe tin Cố Thiệu Đạt tái xuất, một nỗi căm thù dâng tràn trong người khiến Lệnh Ưng không chấp nhận khoanh tay ngồi nhìn.

- Ngươi là thiếu chủ, chẳng lẽ phụ thân không thông tri gì cho ngươi sao? Một chút tin tức cũng không?

- Mẫu thân, việc của Cố Thiệu Đạt chưa rõ thực hư, phụ thân không để lộ tin tức cũng là điều dễ hiểu.

- Thật không, hay là phụ thân không tin tưởng ngươi vậy?

Ngô Sở Sở đánh đúng vào yếu điểm của Lệnh Ưng, hắn ngoảnh mặt đi chỗ khác để giấu vẻ khó chịu cực hạn.

- Mẫu thân, phụ thân làm gì làm sao con biết được, người nói như thế là ý gì?

Lệnh Ưng lạnh giọng, mẫu thân mỗi khi dùng giọng điệu khích tướng chắc chắn không có chuyện gì tốt.

- Ai, mẫu thân dĩ nhiên biết chứ, chỉ là... nếu ngươi không nhận được sự tín nhiệm của phụ thân thì thật tệ đó, Ưng nhi. Việc hệ trọng liên quan đến Thủy Độc trang như vậy, ngươi chẳng lẽ không hề có một chút tin tức gì sao?

Thấy đôi mắt Lệnh Ưng tối sầm, Sở Sở tiếp tục chiêu bài của mình:

- Phụ thân ngươi là người chỉ xem kết quả không xét đến quá trình. Nếu như người thấy ngươi có thể giúp người hóa giải ưu tư trong lòng, người sẽ tin tưởng ngươi hơn và sẽ dễ dàng bỏ qua việc ngươi tự tiện thôi. Mà không, cũng không phải nói là tự tiện, ngươi là thiếu chủ, có quyền điều khiển ám vệ, phụ thân ngươi hẳn chưa hề đề cập đến việc cấm ngươi điều tra lịch trình của ám vệ, đúng không?

Bằng giọng nói sâu thăm thẳm và lạnh lẽo như được cất lên từ hầm băng, Lệnh Ưng khẽ gật đầu:

- Con hiểu rồi mẫu thân.

Ngô Sở Sở nở một nụ cười không dễ phát hiện.

... Ngày hôm nay Tử Huyền có vẻ thoải mái hơn trước khá nhiều, hắn nửa nằm nửa ngồi trên trường kỷ, lười nhác nhìn Lệnh Ưng quỳ dưới chân.

- Nghe nói Trương gia bị phóng hỏa, đúng không?

- Phải phụ thân, chỉ mới vừa bị phóng hỏa đêm hôm trước.

- À, Ưng nhi, Trương gia dù sao ngày trước cũng đã liên minh với chúng ta, ngươi sắp xếp người đến động viên Trương bá phụ một chút. Còn nữa, kho dược liệu của Lưu thần y cùng chuyến hàng lớn gần đây nhất của Triệu bang chủ bị cướp, bọn họ sáu năm trước từng cùng chúng ta tiêu diệt Cố gia, cũng cử người đến thăm hỏi đi.

- Ưng nhi ghi nhớ.

Nắng lách mình qua khe cửa, chiếu lên một bên khuôn mặt của Lệnh Ưng, khóe môi Tử Huyền chợt kéo.

- Ưng nhi, có biết sự giống nhau giữa những người này là gì không?

- Phụ thân, con không rõ - Tim hắn đập thình thịch.

- Tuy rằng nói bọn họ sáu năm trước đứng về phe chúng ta, nhưng ta là người hiểu rõ mưu đồ của chúng nhất. Âm thầm hợp tác với Cố gia, lại công khai ủng hộ Thủy Độc trang, bên nào cũng có lợi. Trương Tề thông báo cho Cố Thiệu Đạt kế hoạch của ta, Triệu Duy cử một đám người hậu thuẫn Cố Thiệu Đạt, còn Lưu Hằng thì dùng thân xác Hắc châu Bích Hổ cướp được luyện thành thuốc cho Cố Thiệu Đạt giải độc. Những việc này người ngoài không biết, nhưng Cố Thiệu Đạt khi tái xuất giang hồ chỉ có thể dựa vào những người này.

Ngưng một chút, híp mắt thưởng thức vẻ mặt đang cố gắng giữ thái độ trầm tĩnh của Lệnh Ưng, Tử Huyền tiếp lời:

- Vì vậy, nếu bây giờ có người giả mạo chữ viết của Lưu thần y gửi mật thư cho Cố Thiệu Đạt, nói rằng đã chế ra một thuốc giúp hồi phục công lực của hắn trong vòng mấy ngày, để tránh người phát hiện chỉ dùng một thân tín đến Vũ Di sơn lấy thuốc, Thiệu Đạt sẽ tin ngay. Ông ta vốn có bản tính nóng nảy, hấp tấp muốn trả thù ta đến thế, lập tức sẽ chớp lấy cơ hội. Chờ cho thân tín của Cố Thiệu Đạt đến Vũ Di sơn thì cho người giả làm đồ đệ của Lưu thần y cản lại đánh đuổi. Nếu người của Thiệu Đạt nổi điên lên đánh phá kho thuốc thì kế hoạch thành công ngoài mong đợi. Nếu người của hắn bỏ chạy cũng không sao, Cố Thiệu Đạt sẽ cho rằng Lưu Hằng bán đứng hắn cho người của Thủy Độc trang, còn chúng ta vẫn có thể mạo danh bọn chúng cướp phá, dù sao việc người của Thiệu Đạt đến Vũ Di sơn có chối cũng chối không nổi. Rồi chỉ cần một mặt nói với Lưu Hằng Thiệu Đạt quay lại trả thù, hơn nữa đe dọa ông ta việc ông ta hợp tác với Thiệu Đạt sáu năm trước đã bị phát hiện, bây giờ một thân một mình cùng với cái đạo trường rách gây thù chuốc oán với cả Thủy Độc trang lẫn Cố gia, nếu ông ta chịu hợp tác với Thủy Độc trang thì ta sẽ bỏ qua không truy cứu. Lưu Hằng bản tính nhát gan, nhất định sẽ đồng ý, hơn nữa còn chấp nhận sự "bảo hộ" mà thực tế là giám sát của Thủy Độc trang trong bí mật.

Ngưng một lát, hắn thỏa mãn cười:

- Đối với Triệu gia cũng như thế. Trên giang hồ chỉ cho rằng Thiệu Đạt quay lại báo thù hai nhà Lưu-Triệu. Còn Lưu Hằng và Triệu Duy thốt nhiên sẽ cho rằng Thiệu Đạt đổ lỗi cho bọn họ về sự thất bại của hắn sáu năm trước, lại không dám để lộ việc từng hợp tác với Thiệu Đạt. Bọn người hám danh hám lợi đó bị đẩy vào tình thế này sẽ đứng về phía Thủy Độc trang, dù sao chúng ta vẫn quang minh chính đại làm việc hơn nữa mấy năm qua lực lượng lớn mạnh, Cố Thiệu Đạt thì thâm độc khó lường, lực lượng cũng không có gì đảm bảo là vượt qua chúng ta. Như vậy, Cố Thiệu Đạt sẽ bị cô lập, mà hai bên Triệu-Lưu cũng không thể liên lạc với hắn. Có thêm hai nhà Lưu-Triệu làm nhân chứng, như vậy việc chúng ta tấn công Cố gia là hoàn toàn chính đáng.

- Phụ thân sáng suốt - Lệnh Ưng thấp giọng, chờ đợi câu nói tiếp theo của Tử Huyền.

- Tuy nhiên, phụ thân không nhớ đã từng ra lệnh thực hiện với Trương gia, hay là nói, vẫn chưa kịp hạ mệnh lệnh, vậy mà không biết tại sao Triệu gia đã bị tấn công rồi.

Cuối câu hơi kéo dài, Lệnh Ưng dập đầu thú nhận:

- Phụ thân, là Lệnh Ưng tự ý hành động, thỉnh phụ thân trách phạt.

- Việc này ta không cho ai biết, không nghĩ đến ngươi dám tự ý điều tra ám vệ của ta, còn tự tiện giả mạo quyết định, càng lúc càng lớn mật!

Giọng nói tuy rằng nghiêm khắc nhưng lại không nhuốm tức giận, trái lại có vài phần hài lòng. Mặc dù là trách mắng Lệnh Ưng tự tiện hành động, Tử Huyền thật ra rất thưởng thức đứa con, người có thể nhìn ra ý đồ của hắn không phải nhiều. Sau này nó có thể trở thành cánh tay đắc lực cho hắn.

- Công bằng mà nói nếu bọn người Triệu-Lưu-Trương không màng danh lợi, hành động ngay thẳng thì kế sách này của chúng ta sẽ không có tác dụng, bất quá nếu bọn họ quang minh chính đại như thế thì sáu năm trước Cố Thiệu Đạt đã không còn mạng.

Bởi vì Cố Thiệu Đạt không chết mà còn có đủ thời gian lực lượng phản công mà Hoán nhi mới suýt chết, còn biến thành bộ dạng đó, Tử Huyền chỉ biết trách mình quá sơ suất, đồng thời căm hận bọn người phản phúc đến tận xương tủy. Cuối cùng cũng có cơ hội trả thù.

- Làm tốt lắm, nhưng không phạt không được. Ưng nhi, đi hình đường lĩnh hai mươi bản đi.

Hai mươi bản này chẳng khác nào chiếu lệ đánh cho có, dù thế nào cũng không thể cổ vũ cho Lệnh Ưng ngày càng to gan được.

- Tạ ơn phụ thân, Ưng nhi lập tức đi.

Có trời làm chứng, lần đầu tiên tuy là bị trừng phạt nhưng Lệnh Ưng lại thấy vui vẻ như thế này. Mẫu thân nói đúng, phụ thân chỉ nhìn kết quả, người hài lòng thì cũng dễ dãi bỏ qua.

- Ừm Ưng nhi, ta hi vọng đây đích thực là chủ ý của ngươi.

Câu nói này kéo Lệnh Ưng từ chín tầng mây rơi xuống đất. Mặc dù suy luận cùng điều tra một tay hắn thực hiện, nhưng người gợi ý ban đầu là mẫu thân, nếu phụ thân phát hiện ra có hay không thất vọng về hắn?

.

.

.

Ba tháng trôi qua mà Tử Huyền vẫn không có một chút tin tức nào về Vô Thanh. Cho đến buổi sáng nọ...

- Chủ nhân, Vô Thanh ở đây rồi!

Bước ra từ phía sau Vô Tuyệt, Vô Thanh quỳ xuống dưới chân Tử Huyền y như ngày nào.

Gầy đi hơn hẳn nhưng vẫn khỏe mạnh, có một vài vết thương, chân trái bị đau, phần gương mặt không bị mặt nạ che phủ còn mấy vết xước chưa liền da, ngoại trừ điều đó thì không có gì đáng ngại.

Vẫy tay cho Vô Tuyệt lui ra ngoài giữ cửa, Tử Huyền tiến đến thật gần Vô Thanh, gần đến mức y có thể cảm nhận được hơi thở của chủ nhân phả lên gáy mình.

- Cố Thiệu Đạt thả ngươi?

Gật đầu.

- Viết ra hết tất cả những gì xảy ra trong thời gian qua.

Tử Huyền chỉ tay vào tờ giấy trên bàn, Vô Thanh quỳ thẳng thẳng dậy, đoan đoan chính chính viết từng chữ một.

- Cố Thiệu Đạt thấy ngươi không có giá trị lợi dụng, lúc đầu còn làm khó dễ ngươi, sau đó thì không quan tâm nữa. Rồi thả ngươi đi?

Hắn đọc những hàng chữ ngay ngắn xinh đẹp hiện ra dưới tay của Vô Thanh, y gật đầu xác nhận.

- Nếu ông ta đã biết thân phận thật sự của ngươi, tại sao lại dễ dàng cho ngươi đi như vậy?

Vô Thanh ngần ngừ một lúc rồi viết ra mấy chữ "Cố Tư Trầm".

Như vậy là Tư Trầm gây sức ép lên Thiệu Đạt, buộc ông ta phải thả Vô Thanh. Dù sao Vô Thanh không còn giá trị trong mắt ông ta, vả lại còn là cháu ngoại, thả Vô Thanh đi coi như trút được một gánh nặng, việc sau đó là ân oán giữa Tử Huyền và Cố gia, không cần liên quan đến hậu bối.

"Cố Tư Trầm", ba chữ này làm Tử Huyền phát đau, xem ra nàng vẫn là nghĩ cho nó.

Đánh giá vẻ mặt lạnh nhạt vô cảm của Vô Thanh, Tử Huyền âm thầm cảm thán. Y khi trở về lãnh đạm hơn lúc trước nhiều, bất quá điều này cũng dễ giải thích. Gặp lại ngoại công cùng người mẹ mà nó từng hết mực tin tưởng, tâm trạng xấu là đương nhiên. Nếu để Tử Huyền gặp lại Tư Trầm, hắn cũng không biết mình sẽ đối diện với nàng như thế nào.

- Vô Thanh, mấy ngày nữa khi ta tấn công Cố gia, ngươi không cần đi theo, ở lại giúp thiếu chủ bảo vệ Thủy Độc trang là được rồi. Còn bây giờ lui xuống nghỉ ngơi đi.

Tử Huyền nghĩ như thế là tốt nhất, không cần phải để đứa trẻ này nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu sắp xảy ra với chính những người có quan hệ huyết thống với nó.

... Vô Thanh vùi người ngủ một giấc, chặng đường từ Cố gia về Thủy Độc trang vừa dài vừa trắc trở, toàn thân y mỏi rã rời, đầu óc không minh mẫn. Nhắc mới nhớ, ngày hôm đó ngủ trưa dậy muộn, tâm trí cứ mơ hồ thế nào không rõ, điều duy nhất y nhớ được trước lúc thiếp đi là mình đến chỗ của ngoại công, sau đó xảy ra chuyện gì đều không có ấn tượng. Mẹ bảo mình vô tình hít phải khói thuốc mà ngoại công bào chế nên ngất xỉu, may mắn không sao, tuy vậy, kể từ khi thức giấc, Vô Thanh mang trong người cảm giác là lạ cứ như thể đã quên mất chuyện gì đó, bất quá lại không thể nhớ ra rốt cục đó là chuyện gì.

Điều tích cực duy nhất là cảm giác hơi mơ hồ này làm y rất thoải mái, từ lâu lắm rồi sau khi mẫu thân rời khỏi Thủy Độc trang y không thấy thư giãn như vậy.

Vì vậy mà rời khỏi Cố gia với y như một cuộc tiễn biệt buồn bã, Thủy Độc trang như một cái lồng giam nhốt y ngày này qua tháng nọ.

Thêm một lí do nữa làm Vô Thanh phiền não là cuộc chiến sắp sửa nổ ra giữa Thủy Độc trang và Cố gia. Chủ nhân đã bận rộn nay còn bận rộn hơn, một ngày đóng cửa trong phòng hội họp gì đó với bằng hữu trong giang hồ, không thì cũng vùi đầu nghiên cứu địa hình sơn cốc nơi Cố gia ẩn náu, một ngày ngoại trừ ba bữa cơm do Vô Thanh bưng đến tận phòng và trà nước thì dường như không tiếp xúc với ai. Lệnh Ưng có vẻ được tín nhiệm nhiều hơn, hành tung của hắn cũng thần thần bí bí, áp lực công việc làm hắn cau có và gầy hơn mấy phần, nhưng lại rất hào hứng với niềm tin rằng chủ nhân sẽ diệt sạch mối họa mang tên Cố gia. Không chỉ Lệnh Ưng mà mọi người trong Thủy Độc trang ai nấy đều nghĩ như thế, chỉ có Vô Thanh là không thể chung suy nghĩ với họ. Cố gia là nhà ngoại của y, Cố Thiệu Đạt là ngoại công của y, Cố Tư Trầm là mẫu thân dịu dàng hiền từ của y, y lại chỉ có thể trơ mắt nhìn chủ nhân phác thảo kế hoạch dồn bọn họ vào đường cùng.

Số phận trớ trêu có lẽ chỉ đến thế này.

- Vô Thanh. Ngươi đang ngủ à?

Vô Tuyệt thò đầu vào trong phòng, nhìn thấy y ôm chăn nằm trên giường không động đậy. Không hiểu sao dạo này đầu óc y cứ lâng lâng trên mây, cái cảm giác như quên mất gì đó làm y bực mình, chỉ có khi thiếp đi mới có thể nhang nháng thấy vài mảnh kí ức vỡ như có như không.

Y ngẩng đầu khỏi ổ chăn, nhìn chằm chằm Vô Tuyệt ra ý hỏi.

- Hôm nay chủ nhân uống trà hơi nhiều, ngươi đến nhà bếp pha tiếp đi.

Vô Thanh gật gật đầu lấy tay chải lại phần đuôi tóc rối. Một trong những tuyệt kĩ độc nhất vô nhị mà Vô Thanh học được từ Tử Huyền là kĩ thuật pha trà. Có thể tự tin mà nói trong giang hồ thậm chí là khắp đất nước này người pha trà ngon hơn Tử Huyền chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Từ lúc Vô Thanh còn nhỏ đã mê mẩn chống tay nhìn bàn tay phụ thân tao nhã biểu diễn với bộ trà cụ bằng ngọc quên cả thời gian, năm mười hai tuổi đã khá thành thạo những kĩ năng căn bản, đến giờ thì tuy rằng không thể so với chủ nhân nhưng trình độ có thể nói là điêu luyện. Tử Huyền bận bịu này nọ, Vô Thanh sẽ là người pha trà cho chủ nhân, việc ấy suốt ba năm qua không đổi.

Vô Tuyệt cũng giống như tiểu Lệnh Hoán ngày nào há mồm nhìn đôi tay khéo léo của Vô Thanh, có cảm tưởng bản thân đang được chiêm ngưỡng một kiệt tác nghệ thuật.

- Vô Thanh, khi nào ngươi cũng dạy ta đi.

Vô Thanh giương mắt lạ lùng nhìn hắn.

- À không, ta còn phải chạy tới chạy luôn suốt ngày, hơn nữa tay ta chỉ biết cầm kiếm, không thể được như ngươi.

Vô Tuyệt thở dài buồn bã, Vô Thanh cười cười.

- Ngươi đúng là lợi hại, cái gì cũng biết làm. Ngươi viết chữ tốt vẽ tranh đẹp kiếm pháp tuyệt vời trà nghệ tinh thông, có những khi ta phát ghen tỵ với ngươi.

"Còn ta thì lại ghen tỵ với ngươi. Ở vị trí của ta có bao nhiêu cay đắng ngươi không biết, ta lại chẳng thể vui vẻ cười nói như ngươi. Mang khuyết tật này đâu phải ta mong muốn, ngươi có bằng lòng đổi cho ta không."

- Giỏi như thế, trước giờ ta chỉ thấy có mỗi đại thiếu gia, đáng tiếc...

Vô Tuyệt thở dài, đại thiếu gia Lệnh Hoán, dù rằng đã mất sáu năm, nhưng hắn chưa từng quên.

Vô Thanh chua chát nghĩ, Vô Tuyệt sẽ vĩnh viễn không ngờ đại thiếu gia mà hắn ngưỡng mộ lại trở thành như thế này. Không khí trầm xuống một hồi cho đến khi Vô Thanh đặt bình trà vào khay và ra hiệu cho Vô Tuyệt "Ta bưng lên cho chủ nhân".

.

.

.

Có vẻ là bị dồn đến đường cùng, Cố Thiệu Đạt công khai thách thức.

"Nếu muốn lấy lại số dược hoàn được bào chế từ phân xác của Hắc châu Bích Hổ, Tử Huyền chỉ cần đến tận đây đánh thắng ta là được."

Tử Huyền cũng không ngại sơn cốc hiểm trở khó khăn, trực tiếp nhận lời. Lực lượng của Tử Huyền và Cố Thiệu Đạt chỉ chênh lệch một chút, chủ yếu là bàng môn tà đạo muốn trợ giúp Cố gia khôi phục đồng thời dựa vào đó mà thu lợi. Nhìn người hai bên hỗn chiến, Tử Huyền chỉ chăm chăm tìm đến một mục tiêu duy nhất.

Sơn cốc hiện ra trước mắt, giữa đêm dáng người càng khó nhận.

- Cẩn thận một chút, nếu ngươi bị ngã xuống vực chết thì thật là đáng tiếc.

Cố Thiệu Đạt đứng trên một hòn đá lớn nheo mắt nhìn xuống dưới, qua ánh đuốc bập bùng chỉ thấy thân người thẳng tắp cường tráng của Tử Huyền đang xoay nhẹ kiếm trong tay, thản nhiên trả lời:

- Một lát nữa Cố lão gia có lẽ lại mong ta bị ngã xuống vực, nếu không thì người đáng tiếc nên là lão gia.

- Tiểu tử ngươi đừng lắm lời. Hôm nay lão phu cùng ngươi trả mối thù sáu năm trước ngươi làm Cố gia sụp đổ, ngày hôm nay cũng là ngày lão phu chấm dứt Thủy Độc trang của ngươi.

- Thật không? Ta lại không vấp phải một hòn đá hai lần.

Tử Huyền cười cười, dư quang sắc bén phát hiện ra một bóng người lấp ló đằng sau Cố Thiệu Đạt.

- Tư Trầm, ta khuyên nàng nên đứng qua một bên, ta sẽ không nương tay như lần trước nữa đâu.

"Lại gặp nhau rồi", Tư Trầm ảo não nghĩ, người đó vẫn kiêu ngạo và lãnh tuấn như ngày đầu tiên nàng gặp, lúc đầu chỉ là phụng mệnh của phụ thân dụ dỗ hắn, không ngờ sau đó nàng yêu hắn thật lòng thật dạ, gặp lại nhau trong tình cảnh này là điều này hoàn toàn không mong muốn.

- Tư Trầm, hắn nói đúng con nên đứng qua một bên đi. Ngày hôm nay ta sẽ báo thù cho con cùng Lệnh Hoán!

- Đều là nghiệt các người tự gây ra thôi.

Tử Huyền nhún vai buông ra một tiếng, dùng tốc độ sấm sét lao lên phía Cố Thiệu Đạt. Cố Thiệu Đạt đưa kiếm lên đỡ, tia mắt vằn máu. Cận vệ hai bên cũng lao vào nhau, tiếng roi quất gió cùng tiếng gươm va vào nhau loảng xoảng vang lên.

"Lão hồ ly tinh đúng là khôi phục không ít."

Tử Huyền thầm nghĩ, kiếm trong tay nhanh hơn mấy phần, Cố Thiệu Đạt không ngần ngại tiếp đón phản công, một già một trẻ vờn quanh nhau giữa rừng núi, càng lúc càng bứt ra xa khỏi đám người cuồng nộ.

Ngày hôm nay, thắng thua không chỉ là của hai người nữa. Hoặc là Cố gia hoặc là Thủy Độc trang sẽ sụp đổ. Những lúc cần tập trung cao độ vào chiến thắng cuối cùng, Tử Huyền chỉ nhớ đến thủ đoạn tàn độc của Cố Thiệu Đạt.

Hạ sát cố chủ nhân của Thủy Độc trang, biến sư đệ thành tàn phế, con gái của sư phụ cũng bị bọn họ bắt cóc chỉ vì tranh chấp với Bạch Đầu cốc, sau khi sư phụ cứu được nàng về thì nàng đã hóa điên rồi. Những chuyện đó làm Tử Huyền hạ quyết tâm truy sát Thiệu Đạt từ hơn sáu năm trước. Sau sự kiện hắn tấn công Thủy Độc trang, Tử Huyền càng hận hắn gấp bội lần.

Cũng vì vậy mà kiếm chuyển càng lúc càng linh hoạt đánh tới như vũ bão, Cố Thiệu Đạt hụt một nhịp rơi vào thế hiểm nghèo, cực sốt ruột quan sát Tử Huyền, vừa đỡ vừa lùi giống như mong chờ gì đó.

Tử Huyền vung kiếm chém xuống, đường kiếm vòng cung chợt khựng lại giữa chừng.

- Cái gì... tại sao...

Tử Huyền lúc đầu là ngạc nhiên, sau đó sắc mặt phẫn nộ như ác thần tu la, bất quá tay cầm kiếm dần dần hạ xuống, hơi thở gấp gáp, mồ hôi lạnh đổ như mưa bên thái dương. Còn Cố Thiệu Đạt mừng rỡ như con cá lao xuống nước.

- Tử Huyền, cuối cùng thì giờ phút này cũng tới.

- Ngươi làm gì ta? - Tử Huyền rít qua kẽ răng, sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt không còn huyết sắc - Không thể, từ khi đến đây ta đã hết sức phòng bị, ngươi không thể hạ độc ta được!

- Đương nhiên là ta biết thế, ta cũng biết trước khi đến đây Thu Vong Ưu nhất định đã cho ngươi dược hoàn có thể trị được bách độc, dù độc có lợi hại đến đâu nếu chỉ mới xâm nhập vào cơ thể cũng sẽ bị nó vô hiệu hóa, vì vậy ta cũng không cần phả thủ sẵn độc dược trong người làm gì. Nhưng mà dược hoàn đó cũng không phải lại dược được bào chế từ phân xác của Hắc châu Bích hổ vì vậy sẽ có loại độc lợi hại mà nó không thể giải trừ được hết. Đặc biệt nếu loại độc đó mỗi ngày được rót từng chút từng chút vào cơ thể ngươi.

- Ngươi nói gì...?

Tử Huyền thở dốc, không ổn, hoàn toàn không ổn, sức lực như từ bỏ thân thể, hơn nữa đau đớn dần dần lan tỏa từ dạ dày đến tứ chi, tay chân hắn lạnh dần, kiếm cũng bắt đầu run rẩy.

- Không ngờ đúng không? Ngươi hành hạ Hoán nhi thế nào, bây giờ đến lúc nhận quả báo rồi.

- Ý ngươi là... ngươi dùng hắn hạ độc ta?

- Đúng như vậy, cháu ngoan của ta hoàn thành nhiệm vụ rất tốt - Thiệu Đạt híp mắt cười.

Khi Lệnh Hoán ở với bọn họ, ông ta đã tình cờ phát hiện một bí mật: chỉ cần là thứ Lệnh Hoán đưa đến Tử Huyền sẽ không nghi ngờ. Các loại thức ăn nước uống khi được đưa đến đều qua tay Lệnh Hoán kiểm tra bằng kim bạc, Tử Huyền không thử lại, y chỉ cần mỗi ngày bôi một chút độc vào chén trà của Tử Huyền, ngày hôm nay dù ít dù nhiều độc cũng sẽ phát huy tác dụng.

Mà thứ độc do Thiệu Đạt bào chế, chỉ cần có thể phát tác một phần mười công hiệu đã đủ khiến người ta lao đao rồi.

- Đê tiện!

Bị Hoán nhi phản bội một lần nữa, Tử Huyền không chỉ đơn thuần là phẫn nộ mà còn là thất vọng vô hạn. Hắn tấn công không nổi nữa, đành lựa thế rút lui. Hai người họ đã bứt ra khỏi các cận vệ một quãng quá xa, bây giờ nếu có thể kịp thời trở về bên bọn người Vô Tuyệt, tình thế sẽ không quá nguy hiểm.

Hắn dù yếu đi mấy phần cũng còn lợi hại, Thiệu Đạt dồn bức hắn vào thế bí, hắn chỉ có thể chống đỡ, dùng sức thi triển khinh công, tiếng đánh nhau từ chỗ Vô Tuyệt còn xa đây lắm, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, lẩn vào bóng của cây rừng hi vọng thoát khỏi ma trảo của Thiệu Đạt.

- Chủ nhân/lão gia!

Hai tiếng kêu vang lên cùng lúc, người của Tử Huyền cùng người của Thiệu Đạt phát hiện ra chủ nhân biến mất vội vã đi tìm, Vô Tuyệt đánh giá trạng thái của trang chủ thầm kêu không tốt.

- Tử Huyền đã trúng độc, mau tận dụng thời cơ giết hết chúng!

- Chủ thượng.

Vô Tuyệt gấp gáp kêu lên, bây giờ giết Thiệu Đạt đã không còn mục tiêu chính, quan trọng nhất là phải bảo vệ chủ nhân an toàn. Đám cận vệ thân tín bao bọc Tử Huyền tạo thành một màn phòng thủ, vừa chống đỡ vừa lùi bước, hi vọng kịp thời rút khỏi khu rừng. Bất quá đám người của Thiệu Đạt như đã biết trước kết cục sẽ thế này kéo đến mỗi lúc một đông, trong đêm tối Vô Tuyệt không phân biệt được đường nào là đường nào, hỗn chiến một hồi phát hiện đã bị dồn vào vách núi sừng sững.

Trước mặt, trái, phải kẻ thù lăm lăm gươm giáo chỉ chực xông vào giết chết, sau lưng là vách núi dựng thẳng đứng.

- Tử Huyền, sợ rằng ngươi mọc cánh cũng khó thoát.

Cố Thiệu Đạt tiến lên giữa đám người, muốn tự mình kết liễu hắn. Tử Huyền tựa lưng vào vách đá thở dốc.

- Thật không...? Thiệu Đạt, ngươi đừng quá tự tin...

- Sắp chết đến nơi còn nói cứng. Hiền tế, nhạc phụ đại nhân thật sự không muốn như thế này đâu, nhưng tiểu tử nhà ngươi không biết điều, nếu chịu hợp tác với ta thì có phải chúng ta bây giờ đã đứng trên đỉnh thiên hạ rồi không. Bất quá đây là lựa chọn của ngươi, đáng tiếc ta đã từng nghĩ đã tìm cho Tư Trầm một người chồng xứng đáng. Ai nha, ngươi đừng lo, ta sẽ giúp ngươi chăm sóc Hoán nhi, còn có thê thiếp và nhi tử của ngươi, nhất là bọn người từng khi dễ Tư Trầm, ta sẽ chăm sóc thật tốt!

Cố Thiệu Đạt chưa từng thấy chiến thắng ở gần đến thế, đám cận vệ xung quanh Tử Huyền lao đến đều bị ông ta đánh bật ra rồi bị đám thủ hạ khống chế. Tử Huyền trơ trọi đứng gần vách đá, hai chân có dấu hiệu tê cứng, đầu gối khẽ run.

- Đi chết đi!

Cố Thiệu Đạt vung lưỡi kiếm...

"Bụp" "Bụp" "Bụp"

"Soạt'' "Soạt" "Soạt"

Một loạt tiếng dây cung bật ra rồi tiếng tên lướt gió, ngay sau đó một mũi tên nhắm thẳng bàn tay của Thiệu Đạt, ông ta vội gạt kiếm đỡ, bất quá đám thuộc hạ thì không may mắn như thế. Sau đợt tên đó, bốn năm tên ôm ngực nằm la liệt trên đất. Lợi dụng thời cơ đám người Vô Tuyệt phản công thoát khỏi sự áp chế rồi dạt ra ngoài bao vây. Mũi kiếm của ông ta dừng nửa chừng, còn chưa kịp hoàn hồn một đợt tên khác nhanh chóng lao xuống.

Một bức màn đen kịt ập xuống đi kèm đợt tên thứ hai, mắt Thiệu Đạt lóe lên rồi nhanh chóng kề kiếm áp sát vị trí Tử Huyền đang đứng. Tử Huyền vung kiếm dùng hết sức bình sinh quét ra chưởng phong đánh lên người ông ta, Cố Thiệu Đạt ghìm người lại ngay lúc một tấm lưới lớn rơi từ trên trời xuống tóm gọn một đám thuộc hạ của Cố gia.

Chỗ của Tử Huyền đứng sát vách đá, đỉnh của vách đá lại hơi nhô ra tạo thành một mái vòm trên đầu hắn nên hắn không bị lưới ập trúng, Cố Thiệu Đạt bị dính phần rìa lưới, bất quá một chút lúng túng khi ấy đã tạo thành cơ hội đắc giá cho Tử Huyền, hắn mau chóng lấy lại sự nhanh nhẹn của mình.

"Bang"

Ám khí trong ống tay áo Tử Huyền nhịp nhàng đánh trúng cổ tay ông ta, kiếm của Thiệu Đạt bị đánh văng ra, Tử Huyền chuyển bại thành thắng lưỡi gươm đặt trên cổ Thiệu Đạt.

- Huyệt bị điểm trúng, dù có hay không có độc trong người cũng không thể sử dụng. Chịu chết đi!

- Không thể nào!

Cố Thiệu Đạt gào lên, cả người cứng đờ bị Vô Tuyệt trói chặt lấy, chỉ còn miệng và mắt là có thể cử động. Tử Huyền xoa xoa cổ tay, mỉm cười:

- Thế nào, ta đã nói ông không nên quá tự tin, nhạc phụ đại nhân.

- Không thể được, kế hoạch của ta vốn rất hoàn mĩ...

- Đúng là rất hoàn mĩ, bất quá ngay khi nó gần thành công thì ta phát hiện ra được.

Câu chuyện này có lẽ nên được bắt đầu từ nhiều ngày trước.

Thiệu Đạt đã đúng trong việc chỉ cần là thức ăn nước uống do Vô Thanh mang đến Tử Huyền sẽ không nghi ngờ. Nhưng ông ta không ngờ rằng chính thái độ của Vô Thanh cùng sự tinh tế của Tử Huyền lại là nguyên nhân làm ông ta thất bại.

Vô Thanh, dù là với bất cứ lí do gì, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ chính tay hạ độc phụ thân. Đúng là y đã cố gắng bình thản, đã giữ thái độ tự nhiên, động tác hết sức linh hoạt lưu loát không hề chột dạ. Y thi thoảng hay phân tâm, Tử Huyền rất sớm phát hiện được điều này, lúc đầu thì còn nghĩ là do việc xảy ra ở chỗ của Cố gia nên không truy cứu cũng không nghi ngờ, bất quá càng ngày càng thấy có gì đó không đúng, có lẽ là thứ nguời ta gọi là "phụ tử liên tâm" đi. Huống hồ Vô Thanh ở bên người Tử Huyền lâu như thế, lại là đứa con Tử Huyền hiểu rõ nhất, một tia khác lạ trong trạng thái của y cũng không qua khỏi mắt hắn, đặc biệt là trong hoàn cảnh nhạy cảm như thế này.

Cũng vì thời kì này hết sức quan trọng, Tử Huyền buộc phải nghi ngờ hành vi của Vô Thanh. Khi hắn mang tất cả kiểm tra một lần thì phát hiện loại độc được tinh vi bôi vào miệng chén trà.

Phát hiện ra độc rồi, tuy rằng việc hoàn toàn giải trừ trước khi nghênh chiến với Cố Thiệu Đạt là không thể, nhất là lão hồ li tinh đã tính toán đúng vào thời điểm độc phát mạnh nhất làm ngày quyết đấu. Tử Huyền bí mật nhờ sư phụ bào chế giải dược đặc biệt cho loại độc này, có thể khống chế một nửa công dụng, trước khi quyết đấu còn ngậm một viên giải bách độc. Cho nên, đúng là Tử Huyền có bị loại độc kia làm cho lao đao nhưng không đến nỗi khốn đốn như Thiệu Đạt thấy, y tập trung hết sức mạnh để ra đòn quyết định nên không phung phí nhiều sức lực, đồng thời làm cho Thiệu Đạt chủ quan xem thường. Kể cả việc bị dồn vào vách núi đều là kế sách của Tử Huyền.

- Hoán nhi do ta một tay bồi dưỡng, đến cả việc cho nó uống sữa khi nó còn bé xíu ta cũng thông thạo. Nó đã cố gắng tỏ ra bình thường nhưng chỉ cần một tia bất an ta cũng dễ dàng phát hiện ra, cả đời ngươi chỉ lo cho lợi ích cá nhân, làm sao hiểu được thứ tình cảm đó mạnh mẽ như thế nào.

Tử Huyền nhún vai kết luận, ra lệnh cho người đưa lão ta đi, tạm thời tối nay không giết.

- Ngươi không xem Lệnh Hoán là con từ sáu năm trước rồi, nếu không ngươi đã không cho tuyên bố đại thiếu gia đã chết. Bây giờ ta xem ngươi trừng phạt nó như thế nào. Đừng tỏ ra đạo đức nhân từ ở đây, ngươi căn bản không xứng làm cha, ta khinh!

- Ta xứng hay không không cần ông phán xét.

Tử Huyền ghìm giọng nói, phẩy tay cho Vô Tuyệt mang người đi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com