ZingTruyen.Asia

Huan Van Viet Vo Thanh

Xin lỗi các tình yêu là hôm qua Lạc Nhi mải đi chơi quá không có chương mới. Chương này vẫn nằm trong chuỗi ăn mừng 300 followers (giờ là 301 rồi nè), mọi người đọc truyện vui nhé ^^

.

.

- Đại ca nghỉ ngơi đi, để đệ làm cho.

Trừng phạt xong phải tiếp tục làm việc mình nên làm - đây là quy định của Tử Huyền, nếu không, trừng phạt sẽ không có ý nghĩa. Mười cái đánh vừa rồi không nhẹ, mặc dù không nặng nề như trừng phạt của ảnh vệ nhưng cũng đủ khiến cho thân dưới Lệnh Hoán chết lặng, mỗi cái nhấc chân đều là cực hình. Y theo thường lệ chuẩn bị trà cho Tử Huyền, Lệnh Ưng đuổi theo sau, nhỏ giọng nói.

Lệnh Hoán lắc đầu, tiểu đệ không biết cách pha trà theo ý của phụ thân, hơn nữa Lệnh Ưng cũng không rảnh rỗi đến vậy.

Quả nhiên lâu ngày không bị phạt nặng nên cơ thể yếu ớt hơn rồi, ngày xưa nhận huấn luyện của ảnh vệ, cơ hồ ngày nào cũng ngủ trong nước mắt, thế mà vẫn chống chọi được.

Lệnh Hoán ra hiệu cho Lệnh Ưng an tâm. Lệnh Ưng nhìn động tác thuần thục của đại ca, vừa ngưỡng mộ vừa đau lòng.

- Đại ca, đã bôi thuốc chưa?

Lệnh Hoán gật đầu.

- Đại ca, nếu không khỏe, nhất định phải nói...

Lệnh Hoán gật đầu gượng cười, xua xua tay ý nói Lệnh Ưng cần làm gì thì làm đi.

Chính y cũng cho rằng mười gậy này mình nhận không oan uổng, ham ngủ nên bị ăn đòn.

Chuyện này suy cho cùng thì chẳng có gì là to tát cả. Người có khỏe mạnh đến mấy, một năm cũng đổ bệnh vài lần, Lệnh Hoán thì không đổ bệnh nhưng cơ thể muốn nghỉ ngơi nhiều chút. Tử Huyền cứng nhắc nghiêm khắc, trước giờ khó mà cho phép ngoại lệ, không phải chỉ nghiêm khắc với mỗi Lệnh Hoán. Có điều, trong thời gian nhạy cảm thế này, Lệnh Ưng - như đã nói, hễ liên quan đến phụ thân và đại ca thì có chút ngốc - cảm thấy lo lắng vô vàn.

Phụ thân chưa bao giờ giam tội phạt sau như thế, chỉ có thể đồng nghĩa với việc lần trừng phạt này hoàn toàn vượt xa khả năng bọn họ có thể tưởng tượng.

... Lệnh Hoán buổi chiều như thường lệ đến dược đường. Sau khi Thủy Độc trang phát triển đến một mức độ nhất định, Tử Huyền đẩy mạnh việc kinh doanh ở các mảng khác, dược đường không còn quá chú trọng đến việc buôn bán mà vừa kinh doanh vừa kết hợp làm việc thiện, chuyên xem bệnh cho dân thường và người nghèo. Lệnh Hoán làm việc ở đây vừa có thể học hỏi chuyện làm ăn, vừa nâng cao y thuật.

Sau khi kết thúc công việc ở dược đường thì về lại trang viện, mặt sau đau nhức cả một ngày, Lệnh Hoán uể oải chỉ muốn nhanh chóng vào phòng nằm nghỉ một lát. Ai mà ngờ người đón y đầu tiên lại là Lệnh Ưng bừng bừng khí thế.

- Đại ca, đại ca, đệ vừa học được một vài chiêu thức mới, chúng ta so chiêu đi!

Cái gì? Lệnh Hoán ngơ ngác, dùng ánh mắt không-thể-tin-được nhìn Lệnh Ưng.

"Nhưng..."

- Đại ca, chỉ một chút thôi mà.

Không để cho Lệnh Hoán có cơ hội giải thích, Lệnh Ưng đã kéo y đi.

Mông đau đến mức Lệnh Hoán ngay cả đi cũng phải thận trọng, bị Lệnh Ưng kéo bay một đường thế này, nếu không phải vì không thể phát ra tiếng, y nhất định vừa gào vừa mắng.

Rốt cục vẫn không nỡ làm đệ đệ bị thương, chỉ có thể nén đau theo nó.

Lệnh Ưng nói được làm được, vừa đến võ đường, chưa kịp để Lệnh Hoán ổn định tinh thần đã "đùng" một cái vật ca ca ngã lăn ra đất. Mông đập xuống nền, Lệnh Hoán đau tới mức nước mắt vọt ra ngoài, nhăn nhó cơ mặt, hiếm hoi ném cho Lệnh Ưng một cái nhìn cảnh cáo.

Đau! Muốn! Chết!

Tên quỷ sứ này muốn làm gì vậy?

"So chiêu thì để hôm..."

Chưa kịp ra dấu xong, Lệnh Ưng lại lao đến như một con hổ hăng máu. Lệnh Hoán đương nhiên trở tay không kịp, vừa giận vừa bất lực, dùng sức ôm lấy Lệnh Ưng, vận dụng khả năng của mình đẩy đệ đệ ra. Lệnh Hoán võ công cao cường, Lệnh Ưng lại càng không thua kém, người ngoài nhìn vào chỉ sợ phải nghĩ rằng giữa hai người bọn họ có thâm thù đại hận.

Đến khi Tử Huyền đuổi đến nơi, đại nhi tử đã kiệt sức nằm úp sấp trên đất, tiểu nhi tử thì bối rối đứng bên cạnh.

Đại ca... Lệnh Ưng muốn khóc, đừng trách đệ, đệ xin lỗi, Ưng nhi xin lỗi.

- Lệnh Ưng! Làm cái gì vậy hả?

Tử Huyền quát lớn, chấn động đến mức ngay cả Lệnh Hoán không phải là người bị mắng cũng phải run rẩy. Phụ thân đến đây? Ưng nhi... ai da...

- Phụ thân, con sai rồi, con sai rồi... - Đầu lưỡi xoắn cả vào nhau, Lệnh Ưng vội vàng quỳ xuống, phụ thân nổi trận lôi đình, hắn xong rồi.

Tử Huyền đỡ Lệnh Hoán dậy, y căn bản đứng không nổi, mông đã đau còn bị Lệnh Ưng quăng quật mấy cái, bây giờ nhức nhối phát điên, khắp người y hẳn đều bầm xanh bầm tím cả lên.

Một ý nghĩa lạ lùng cắt qua đầu, Lệnh Hoán dùng ánh mắt dò xét nhìn Lệnh Ưng. Sao đột nhiên lại hành động kỳ cục vậy chứ? Từ khi y trở về với thân phận Lệnh Hoán, ngũ đệ hoàn toàn chưa bao giờ khiêu khích hay làm khó dễ y.

Tử Huyền thấy tay chân và cả mặt của Lệnh Hoán đều có vết bầm, nộ khí xung thiên. Lệnh Ưng lắp bắp xin lỗi, nói rằng mình muốn cùng đại ca tỉ thí, vì quá phấn khích mà không để ý hậu quả.

- Được, muốn so chiêu, vậy ta trước đánh ngươi, sau đó cùng ngươi so chiêu! - Tử Huyền cả giận, thật sự nghe không lọt lý do này, lập tức gọi người áp giải Lệnh Ưng về.

Lệnh Ưng bị ảnh vệ khóa tay, cưỡng ép bước đi, xấu hổ không thể ngẩng đầu, trong lòng chỉ có thể lặp đi lặp lại lời xin lỗi với đại ca.

Ở viện tử, Lệnh Hồng, Lệnh Thư và Lệnh Vũ đang chờ hai người họ về ăn cơm, Lệnh Kỳ như mọi ngày đến chỗ mẹ dùng bữa. Bọn họ còn đang đoán già đoán non đại ca và ngũ đệ hôm nay bị phụ thân sai bảo cái gì mà mất thời gian đến thế thì thấy phụ thân cõng đại ca, ngũ đệ thì bị ảnh vệ áp giải theo sau.

- Phụ thân, đại ca!

Lệnh Hoán đỏ mặt không dám ngẩng đầu, phụ thân làm như thế y xấu hổ chết đi được, lớn thế này rồi phụ thân còn cõng, các đệ đệ nhìn cũng không hay, phụ thân có bao giờ làm vậy với đệ đệ đâu. Còn nữa, Ưng nhi bị phụ thân cho người áp giải thế kia, y không thoải mái chút nào. Y yếu ớt lay lay vai phụ thân nhưng phụ thân không trả lời.

Tử Huyền xăm xăm bước lên cầu thang, đi được một nửa thì dừng lại, nhìn Lệnh Ưng đang quỳ ngoài sân, lạnh lùng ra lệnh:

- Lấy đại bản, cởi quần, đánh, không có lệnh của ta, không được ngừng. Đánh mạnh!

Một câu này của Tử Huyền khiến cho người ở đó không ai dám thở. Đám Lệnh Hồng không hiểu vì sao, Lệnh Ưng thủy chung không ngẩng đầu, ảnh vệ mang hình đắng và hình cụ đến, hắn run run đứng dậy...

Lệnh Hoán nằm úp sấp trên giường, toàn thân đông cứng, y có thể cảm nhận được ánh mắt của phụ thân đang di chuyển trên người mình, áp lực như có đá tảng đè lên. Từ trong phòng, y vẫn có thể nghe được tiếng đại bản vung lên hạ xuống, bình thường công phu đánh người của ảnh vệ đã không tầm thường, lần này có thêm mệnh lệnh từ phụ thân, bọn họ đúng là dốc sức làm việc, tiếng da thịt bị quất đập khiến Lệnh Hoán nổi da gà, ngực trái nhói đau.

Tử Huyền kéo áo Lệnh Hoán xuống, tường tận thấy từng cụm xanh xanh tím tím, kéo quần xuống, ngoại trừ mười vết gậy sáng nay đánh, bề mặt còn lại đều loang loang lổ lổ, rõ ràng là bị Lệnh Ưng quăng quật không nương tay. Tử Huyền hít sâu một hơi, những tưởng quan hệ giữa hai đứa này không đến nỗi nào, khi không lại thành ra như vậy?

Lệnh Hoán cuối cùng chịu không nổi nữa, y mơ hồ nghe được tiếng Lệnh Ưng kêu đau, đại bản vùn vụt đánh xuống, đập trái tim bé nhỏ của y ra thành từng mảnh.

Lệnh Hoán gượng đau xoay người, muốn nhìn phụ thân cầu tình.

- Nằm im đó. - Tử Huyền lừ mắt, thở dài ngồi xuống bên giường, lấy thuốc mà người hầu mang tới, cẩn thận bôi lên người Lệnh Hoán.

Giờ phút này Lệnh Hoán không có tâm trí lo lắng cho ngoại thương của mình, đầu óc hoàn toàn ở chỗ ngũ đệ đang chịu phạt ngoài kia.

- Lộn xộn cái gì? - Tử Huyền thấy Lệnh Hoán ngọ nguậy không yên, cao giọng khiển trách, y bây giờ hoàn toàn không có kiên nhẫn.

Lệnh Hoán hít sâu một hơi, dùng ánh mắt van nài nhìn phụ thân, Lệnh Ưng đang chịu phạt, ba đệ đệ cũng vô duyên vô cớ phải chứng kiến cảnh tượng này, y làm sao an tâm nằm một chỗ?

- Con và Ưng nhi có chuyện gì sao?

Lệnh Hoán mím môi, lắc đầu.

Phụ thân, ngũ đệ chỉ là nhất thời phấn khích thôi, người xem, con chỉ có một chút ngoại thương.

Huơ tay múa chân, Lệnh Hoán bất lực, muốn lấy giấy bút viết ra. Phụ thân không hiểu thủ ngữ, nói đúng hơn là phụ thân không có việc gì phải hiểu ngôn ngữ này, chủ thượng không cần hiểu Vô Thanh.

Cả người Lệnh Hoán được tỉ mỉ bôi thuốc, bên ngoài, Lệnh Ưng cũng bị đánh đến gần như hôn mê. Chủ thượng không cho phép dừng, ảnh vệ sẽ không dừng, bọn họ có rất nhiều cách gọi tỉnh một người ngất xỉu khi đang thụ hình, "nhẹ nhàng" nhất vẫn là dùng nước tạt tỉnh. Lệnh Hồng, Lệnh Vũ và Lệnh Thư không biết đã có chuyện gì xảy ra, người hầu nhỏ giọng thuật ngắn gọn, bọn họ đều rùng mình. Ngũ đệ ăn trúng cái gì rồi, đang yên đang lành gây chuyện. Bọn họ đều biết đại ca là miếng thịt đầu quả tim của phụ thân, phụ thân nổi giận như vậy là chuyện đương nhiên.

Lệnh Ưng gục người trên hình đắng, từ đầu đến chân ướt sũng trong nước, mồ hôi và nước mắt. Chịu phạt phải cởi quần, mông và hai đùi đã bị đại bản quất sưng tấy, vết sau chồng lên vết trước, dồn dập dồn dập làm hắn không thở nổi, đau đến hồn phi phách tán. Lệnh Ưng hớp từng ngụm không khí như cá mắc cạn, mông đùi đau như có liệt hỏa thiêu đốt, vô cùng kinh khủng, đau không còn lý trí hay tự tôn, theo bản năng mở miệng kêu khóc, hi vọng phụ thân rủ lòng thương.

Người chịu phạt không dễ dàng, người chứng kiến cũng khó chịu, nhưng biểu hiện vừa rồi của phụ thân rất đáng sợ, chỉ e một chữ không đúng, người tiếp theo chịu trừng phạt là ngươi.

Phụ thân cũng không phải chưa từng như vậy, một lần phạt liền phạt tất cả, có muốn cầu tình giúp ai cũng không được.

- Ô, đau quá... đau quá, đau... ô... đừng đánh chỗ đó... a a a... đau... a... ô đau quá... - Lệnh Ưng không biết mình đã chịu bao nhiêu rồi, chỉ biết đau và đau, đau đến choáng váng - Phụ thân... đại ca... ca... đau quá... đau quá...

Nhìn Lệnh Ưng khóc như một đứa trẻ, ai cũng không đành lòng. Lệnh Hồng nhíu mày, vừa định chạy lên trên cầu xin phụ thân thì Tử Huyền từ từ bước xuống.

- Phụ thân, phụ thân... đau quá... Ưng nhi đau quá... phụ thân... cầu người cho Ưng nhi dừng một chút... đau quá... đau...

Bỏng rát cùng đau nhức kinh thiên giáng xuống không ngừng khiến hắn ngay cả thở cũng không xong, hắn không dám cầu xin phụ thân tha thứ, hắn chỉ hi vọng có thể được nghỉ ngơi một chút.

Tử Huyền trừng mắt nhìn ba đứa con, bọn nó thức thời ngậm chặt miệng không dám ho he. Y bước đến trước Lệnh Ưng, ngũ nhi tử cả người ướt sũng, chật vật trong nước mắt nước mũi. Thấy phụ thân lại gần, hắn liều lĩnh vươn tay nắm lấy y phục của y, những ngón tay siết chặt trắng bệch:

- Phụ thân, đau... đau... quá... a... a... Đau quá... phụ thân... đau quá... phụ thân thương Ưng nhi lần này đi mà...

Thấy phụ thân không nói gì, Lệnh Ưng tuyệt vọng, đằng sau, ảnh vệt vẫn đánh không ngừng, hắn rền rĩ khóc hô, cổ họng đau rát:

- Chủ thượng... chủ thượng... chủ thượng... thương xót Ưng nhi lần này... chủ thượng... a... a... đau quá...

Lửa giận trong lòng Tử Huyền cũng nguôi đi một phần, nhìn xuống hạ thân của Lệnh Ưng, nơi đó có chỗ đỏ như máu, có chỗ sẫm màu, có chỗ trầy da tróc thịt xuất huyết. Đại bản không phải thứ đùng một cái cắt đứt da thịt mà từng chút từng chút giã nát nó, đến khi thân thể không chịu nổi, da bị xé rách, phần thịt bên trong nát như tương.

Tử Huyền giơ tay cho ảnh vệ ngừng lại, Lệnh Ưng vẫn vì quá đau đớn mà nức nở không ngừng.

Có kiên cường thế nào thì cũng chỉ mới là một đứa nhỏ mười mấy tuổi đầu, mà không có đứa nhỏ nào không sợ bị đánh cả.

- Khóc đủ chưa? Cho ngươi giải thích, giải thích không xong, cứ nằm như vậy từ đây đến sáng mai mà nghĩ câu trả lời.

Lệnh Ưng run lên, phụ thân mà tàn nhẫn thì không ai sánh bằng.

Phụ thân thương đại ca đến thế mà còn có thể nhẫn tâm biến đại ca thành ảnh vệ chừng đó năm không cho lộ mặt, huống gì là hắn.

- Con... Ưng nhi sai rồi... phụ thân... Ưng nhi chỉ là...

- Đại ca! - Tiếng kinh hô của Lệnh Vũ làm Lệnh Ưng im bặt, Tử Huyền giật mình, quay người nhìn thấy đại nhi tử đang khập khiễng chạy nhanh đến, trên tay còn cầm một tờ giấy.

Lệnh Hoán hơi mất thăng bằng quỳ xuống, cung kính dùng hai tay đưa tờ giấy cho Tử Huyền. Tử Huyền kinh ngạc, mực còn chưa khô, nét chữ run rẩy gấp rút, rõ là vừa viết xong sau khi y ra ngoài.

Trong lúc Tử Huyền đọc, Lệnh Hoán trừng mắt nhìn đệ đệ, vừa như cảnh cáo vừa như khẩn thiết van nài hắn đừng mở miệng. Lệnh Ưng ngơ ngác không hiểu chuyện gì, tiếp sau đó, phụ thân gầm lên giận dữ làm hắn thót tim suýt thì rơi hẳn xuống đất:

- Giỏi cho hai huynh đệ các ngươi!

Tử Huyền nhếch mép, ném tờ giấy vào người Lệnh Ưng, Lệnh Ưng vội nén đau đọc lấy nó, Lệnh Hoán dập đầu sát đất, một bộ chịu đánh chịu phạt.

- Bởi vì muốn trốn tránh trừng phạt của ta mà bày ra một màn này? Cho rằng nếu bản thân bị thương sẽ được miễn phạt hoặc giảm phạt? Lệnh Hoán, lá gan ngươi to lắm! Lệnh Ưng, ngươi dám cùng đại ca làm càn, bị đánh không oan uổng!

Lệnh Ưng há hốc miệng, cái gì thế này?

Đây là kế hoạch của mỗi mình hắn mà, hắn đã nói cho ai đâu?

Đại ca? Sao lại tâm linh tương thông thế này?

- Phụ... phụ thân... đại ca...

Lệnh Ưng cuống quít kêu lên, phụ thân kéo phắt đại ca dậy lôi vào trong, ném đại ca lên tấm phản đáng sợ kia.

- Còn đứng trơ ra đó làm gì? Mang roi mây tới đây! 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia