ZingTruyen.Asia

Huan Van Viet Vo Thanh

Vì Lệnh Ưng cự tuyệt nên Lệnh Hoán cũng không ép hắn, y chú tâm bôi thuốc cho Lệnh Vũ trước. Dưới sự giám sát của phụ thân, y không dám nương tay, vì vậy hạ thân của Lệnh Vũ bị thương vô cùng nặng, mặc dù không tổn hại đến xương cốt bên trong nhưng mười ngày nửa tháng không xuống giường nổi là chuyện có thể dự đoán được. Thuốc mỡ dính vào một điểm tím bầm, Lệnh Vũ nhịn không nổi, nước mắt ứa ra:

- Đại ca... nhẹ tay một chút...

Lệnh Hoán muốn giải thích mình đã nhẹ tay lắm rồi, chỉ là vết thương như thế này đương nhiên sẽ không thể dễ chịu. Lo lắng cho Lệnh Vũ chưa xong thì đã thấy Lệnh Ưng đang tự mò mẫm bôi thuốc lên vết thương cho mình. Da mặt hắn mỏng nên không muốn để ai giúp đỡ kể cả người hầu trong nhà, mọi khi vẫn vậy. Lệnh Hoán sốt ruột, vội vươn tay cản hắn lại. Y biết ngũ đệ có đủ khả năng tự chăm sóc bản thân nhưng y thà không thấy thì thôi, còn xảy ra trước mắt thì y không thể không can thiệp.

Những lúc này, y cảm thấy bản thân thật vô dụng. Không thể nói, không thể trấn an, không thể giải thích cho đệ đệ.

Dường như Lệnh Ưng hiểu được y đang nghĩ gì:

- Không sao... đệ quen rồi.

Những chữ này nói ra vô cùng chân thành, vô cùng lưu loát. Đúng vậy, Lệnh Ưng đã quen rồi. Bởi vì sĩ diện nên tuyệt đối không để cho người hầu giúp mình làm mấy chuyện này trừ khi vết thương quá nặng. Bị phụ thân phạt đánh giữa mọi người đã rất mất mặt rồi.

Lệnh Hoán không cản được Lệnh Ưng nên đành phải buông tay hắn ra, có điều ánh mắt thì không rời khỏi ngũ đệ.

Lệnh Ưng quả thật đã quen với việc tự chăm sóc bản thân, hắn biết nên vươn tay đến mức độ nào là vừa phải, hắn ước lượng được chỗ nào nên bôi nhiều ít, mặc dù những lúc vô tình chạm trúng các chỗ bị thương nặng hắn vẫn cau mày nhẹ giọng rên rỉ nhưng không có vẻ lúng túng. Lệnh Hoán nhìn một lúc, thở dài, lại cúi đầu tiếp tục chăm sóc cho Lệnh Vũ. Cuối cùng, cả ba người nhễ nhại mồ hôi, Lệnh Hoán bất chấp sự cự tuyệt của Lệnh Ưng mà sang đó xem xét lại vết thương cho ngũ đệ một lần, giúp bọn họ thay ra bộ y phục sũng nước.

Lệnh Hoán nghĩ ngợi một lúc rồi ra khỏi phòng, ngoài ý muốn thấy Lệnh Hồng đứng chờ ở đó.

- Lệnh Ưng chắc chắn không muốn có nhiều người... đệ chờ xem đại ca có cần giúp đỡ gì không.

Lệnh Hoán chỉ vào trong, lại chỉ vào mình rồi chỉ ra ngoài, ra hiệu mình phải đi một chút.

- Đệ sẽ trông chừng hai đứa nó, đại ca an tâm.

Lệnh Hoán gật đầu, biết ơn vỗ vai Lệnh Hồng. Nhị đệ tính tình thận trọng chu đáo, phụ thân bồi dưỡng đệ ấy thành cánh tay phải của mình, sau này đệ ấy nhất định sẽ hỗ trợ Ưng nhi thật tốt.

Phụ thân nói không được cho hai đệ đệ dùng thuốc tốt của gia gia nhưng phụ thân không bảo hai đệ đệ không được uống gì đó. Bị đánh xong sẽ rất khó ngủ, đặc biệt là đêm đầu tiên khi đau đớn gần như vẹn nguyên. Lệnh Hoán lấy một ít dược liệu đơn giản nấu canh an thần, để hai đệ đệ uống vào sẽ dễ chìm vào giấc ngủ hơn một chút. Phụ thân giờ đã về nghỉ ngơi rồi, chắc cũng không thể biết được, mà dù có biết thì cũng là chuyện của ngày mai, y cam tâm tình nguyện chịu phạt gấp đôi.

Nấu canh phải mất một chút thời gian, Lệnh Thư đột nhiên xuất hiện.

- Đệ dỗ Kỳ nhi đi ngủ, mỗi lần như vậy... Kỳ nhi đều rất sợ.

Lệnh Thư khẽ cúi đầu, đi đến cạnh Lệnh Hoán. Không chỉ Lệnh Kỳ sợ, bất kì ai trong bọn họ đều cảm thấy sợ, dù bọn họ có là người chịu phạt hay không.

- Không thể có chuyện không phạm sai lầm... nhìn cái giá phải trả như vậy, không thể không sợ, đệ cũng sợ.

Lệnh Thư là một người hoạt ngôn, trong tình huống nào hắn cũng có thể tự nhiên mà gợi chuyện, hắn nói năng rất thu hút, thái độ thành thật nhã nhặn làm người nghe không cảm thấy khó chịu mà còn dễ dàng đồng cảm với câu chuyện của hắn.

Lệnh Hoán gật đầu, trong lúc chờ canh sôi thì bắt một cái ghế nhỏ ngồi cạnh tứ đệ. Không phải chỉ có Kỳ nhi sợ, tứ đệ cũng sợ, mà nhị đệ chắc chắn cũng không ổn. Bọn họ đều đang ở lứa tuổi thiếu niên, bản chất ngoan ngoãn, kính sợ phụ thân. Thấy cảnh tượng như vậy, ai mà không run rẩy đôi chút?

Lệnh Hoán đặt tay lên vai hắn an ủi, Lệnh Thư cúi đầu:

- Mỗi lần như vậy đệ đều tự hỏi lúc nào sẽ đến lượt mình... - Hắn cười nhẹ - Lần trước phụ thân xuống tay, đệ khóc còn khó coi hơn tam ca hôm nay nhiều.

Lệnh Hoán chuyển sang vỗ lên bàn tay tứ đệ. Tứ đệ thật sự là một người rất hiểu chuyện, trong tất cả các đệ đệ, hắn là người đầu tiên chủ động phá vỡ khoảng cách với y. Dù mục đích của cuộc trò chuyện hôm nay là vì Lệnh Thư thật sự cần tâm sự hay vì hắn muốn nhân cơ hội này kéo đại ca thân thiết với các huynh đệ hơn, Lệnh Hoán cũng rất biết ơn hắn.

Các đệ đệ đều tốt như vậy, nhiều năm qua vai trò của y cũng đã bị xóa sổ khỏi cuộc sống của bọn họ, vậy y quay trở lại... cũng không có mấy ý nghĩa.

Y không cầu các đệ đệ chấp nhận mình, y cũng không muốn phụ thân cho mình bất kỳ thứ gì, chỉ cần phụ thân một lần nữa coi y là con trai, chỉ cần các đệ đệ không quá bài xích y... vậy là đủ rồi.

- Tính tình Ưng nhi nó như vậy đó, đại ca muốn chăm nó cũng không chăm nổi đâu. Đại ca cứ để nó tự làm, để mắt trông chừng chút là được rồi. Có lần nó bị đánh còn đau hơn hôm nay, vẫn cứng đầu cứng cổ không cho y sư xem thương. Xấu hổ cái gì chứ... cuối cùng vết thương nhiễm trùng... còn mệt mỏi hơn...

Chuyện này Lệnh Hoán có biết.

Khi Lệnh Ưng cố chấp muốn tự chiếu cố bản thân, phụ thân hừ lạnh bảo "Để mặc nó sống chết ra sao thì ra", vài ngày sau, vết thương bị nhiễm trùng dẫn đến sốt cao, phụ thân nghe tin, không nói không rằng bóp nát một chén trà, bàn tay đầy máu. Lệnh Hoán cuống quýt giúp phụ thân sơ cứu vết thương, phụ thân bình tĩnh trở lại, thở dài hỏi han hạ nhân tình hình của Lệnh Ưng. Phụ thân dẫn Lệnh Hoán đến thăm Lệnh Ưng, thằng bé đã sốt cao một đêm, lúc này vừa mới uống thuốc xong đang ngủ li bì.

"Nó sốt cả đêm qua, sao bây giờ mới báo ta?"

"Chủ thượng tha tội, đêm qua... Ngô di nương không cho báo cho chủ thượng, chỉ bảo y sư lấy thuốc hạ sốt thôi ạ..."

"Vì sao lại không cho?"

"Ngô di nương nói... chỉ là vết thương nhỏ... không cần phải..."

Người hầu nói chưa xong, phụ thân đã giận đến mức đập mạnh tay xuống bàn, trà cụ trên bàn bắn cả lên rồi rơi xuống, Lệnh Hoán nhanh tay chộp lấy, không để chúng rớt xuống đất.

"Nàng ta nghĩ cái gì vậy chứ? Con trai bị như thế này mà còn muốn giấu? Sợ ta nghĩ rằng Ưng nhi vô dụng?"

Ma xui quỷ khiến thế nào, Lệnh Ưng đang nằm ngủ thì mở mắt đúng ngay mấy chữ cuối cùng.

"Phụ thân..." – Lệnh Ưng vừa choàng tỉnh từ cơn mê, tinh thần suy kiệt, hắn chưa kịp phục hồi do đó cũng chẳng còn mấy khí thế của thiếu chủ nữa, chưa kể đến việc ở trước mặt phụ thân thì luôn luôn là một bé con vừa ngoan hiền lại vừa tự ti đến nhói lòng – "Ưng nhi sai rồi, con sai rồi, con không nên làm phụ thân thất vọng, không nên phát sốt, Ưng nhi sẽ cố gắng, Ưng nhi sẽ cố gắng hơn nữa, nhất định sẽ khỏe mạnh hơn, nhất định không làm phiền phụ thân nữa..."

Rõ ràng là đang nằm bẹp dí trên giường vậy mà chẳng biết lấy sức từ đâu chống tay gượng dậy nhanh như cắt:

"Phụ thân, con không sao... con chỉ hơi mệt một chút, phụ thân, cho Ưng nhi nằm nghỉ một buổi sáng, buổi chiều Ưng nhi sẽ đến thư phòng của người học việc... con hứa... con không lười biếng mà..."

Cả phụ thân lẫn Lệnh Hoán đều bất ngờ trước hành động của Lệnh Ưng, phụ thân thậm chí không nói gì được một lúc. Lệnh Hoán vội tiến lên đỡ lấy Lệnh Ưng, y sợ hắn quá sức sẽ ngã, quả nhiên Lệnh Ưng chưa rời giường được mấy tấc đã loạng choạng ngã xuống, tuy vậy vẫn vùng vẫy khỏi tay của Lệnh Hoán.

Lệnh Hoán lần đầu tiên nhìn rõ vẻ bất lực và tuyệt vọng của Lệnh Ưng. Thần trí không minh mẫn nên các lớp phòng bị cũng vô thức bị xóa sổ, đôi mắt ngập nước, vẻ mặt sợ hãi.

Là sợ hãi bị vứt bỏ.

Lệnh Hoán nghĩ, năm đó khi phụ thân đưa mình đến chỗ gia gia, khi phụ thân nói không cần đứa con như mình, hẳn bản thân cũng đã có bộ dạng này thậm chí còn có thể thảm hại hơn. Chỉ khác ở điểm, khi ấy ngay cả một tiếng khóc y cũng không phát ra được nữa rồi.

"Ăn nói bậy bạ gì đó, nghỉ ngơi đi." – Phụ thân nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh đè hắn nằm lại giường, gạt bớt mồ hôi trên mặt Lệnh Ưng, dịu giọng – "Nghỉ ngơi cho khỏe đi."

"Phụ thân, con không... không sao, phụ thân, thật đó..." – Lệnh Ưng vẫn bị mấy chữ kia dọa sợ.

"Không có nói con..." – Phụ thân thở dài – "Muốn làm một thiếu chủ tốt thì cần phải có sức khỏe cái đã."

Nghe thấy phụ thân không định tước đi vị trí thiếu chủ của mình, Lệnh Ưng mới tạm an tâm. Phụ thân dỗ dành hắn một lát, hắn mới nặng nề thiếp đi lại.

- Thật ra, đệ thấy trong số chúng ta, Lệnh Ưng là người tự ti nhất, không có cảm giác an toàn nhất.

Lệnh Thư mặc dù tỏ ra vô tư nhưng lại rất để tâm đến mọi chuyện xung quanh, chỉ là hắn có quyết định nói không và nếu mở miệng thì tâm sự với ai.

Những điều này hắn cùng Lệnh Hồng đã từng bàn qua, bây giờ có thêm đại ca, hẳn đại ca cũng cảm nhận được.

Lệnh Hoán gật đầu, Thư nhi nói đúng.

- Nó rất hợp để làm thiếu chủ, nó có phong thái của phụ thân, cũng là người rất giỏi. Nói thật, khi còn nhỏ đệ đã cảm thấy đại ca và Ưng nhi là hai người lợi hại nhất rồi. – Lệnh Thư tiếp tục – Nó cố gắng hơn bất kì ai trong bọn đệ, có lẽ chúng ta từng một hai lần nghĩ đến việc trở thành thiếu chủ, nhưng chỉ có Lệnh Ưng là nghiêm túc nỗ lực nhất. Người ngoài nhìn thì thấy nó rất cao ngạo, có điều... bọn họ không phải là huynh đệ của Ưng nhi, không ở bên nó hàng ngày...

Lệnh Thư không khỏi cảm thán:

- Tất cả chúng ta đều biết rằng kể cả khi chỉ là một tên cà lơ phất phơ như đệ, phụ thân cũng sẽ không bỏ mặc chúng ta. Phụ thân có thể nghiêm khắc đến nghẹt thở, có thể trách phạt nặng nề, nhưng mà phụ thân sẽ không bỏ rơi chúng ta. Chỉ cần không phải là đại gian đại ác, nhất định vẫn sẽ được phụ thân bảo vệ che chở... Chỉ có Ưng nhi là không hiểu, nó nghĩ rằng nếu nó không đạt được thành tựu gì đó, phụ thân sẽ không cần nó.

Lệnh Hoán nhè nhẹ gật đầu.

- Đó là bởi vì từ nhỏ không ai nói cho nó biết phụ thân thương nó chỉ bởi vì nó là con của phụ thân thôi.

Không cần nói thẳng ra cũng biết Lệnh Thư đang ám chỉ điều gì.

"Không có ai" đồng nghĩa với mẹ của Lệnh Ưng – Ngô Sở Sở.

Đứa trẻ lớn lên dưới sự dạy dỗ của một người mẫu thân như thế nên không hiểu được rằng tình thương của phụ mẫu là vô điều kiện. Ngô Sở Sở - chẳng biết là cố tình hay vô ý – khiến Lệnh Ưng nghĩ rằng cha mẹ có điều kiện mới thương nó.

"Ưng nhi, sao đệ lại khóc?" – Lệnh Ưng học ở lớp bé hơn, chiều đó, bé không chịu về nhà, trốn một góc nức nở khóc.

"Đệ không... không... đứng nhất... mẫu thân, phụ thân... sẽ không vui..." – Lệnh Ưng khi đó mới sáu tuổi, gương mặt còn tròn tròn phính phính, mắt đã bị bé dụi đỏ hoe.

"Đệ đứng hạng mấy?"

"Thứ hai..." – Lệnh Ưng nhắc đến đây thì khóc còn dữ dội hơn.

"Không sao, không sao, đệ đã rất giỏi rồi, phụ thân sẽ không mắng đệ đâu." – Lệnh Hoán cam đoan.

"Không... phải thứ nhất cơ... đệ không đứng thứ nhất... phụ thân mẫu thân sẽ không thương đệ nữa..." – Lệnh Ưng có vẻ rất chắc chắn về niềm tin của bé.

"Phụ thân chỉ phạt đệ nếu đệ không cố gắng thôi." – Đến cả Lệnh Vũ bị ăn đòn như cơm bữa còn không sợ phụ thân không thương nó, vậy thì Ưng nhi đang nghĩ cái gì vậy?

Hôm đó phải dỗ dành mãi Lệnh Ưng mới chịu theo y về nhà.

Trưởng thành rồi nhớ lại, Lệnh Hoán có cơ sở để tin rằng Ngô Sở Sở đã dạy cho ngũ đệ những điều lệch lạc.

Vì tin tưởng phụ mẫu vô điều kiện mà tiết lộ bí mật cho mẫu thân, vì đã ỷ lại vào cha mẹ suốt mười hai năm không một chút nghi ngờ nên Lệnh Hoán đã gần như chết đi khi phụ thân vứt bỏ y.

Nhưng phụ thân thật sự chưa từng vứt bỏ y, đúng vậy, chưa bao giờ.

- Ưng nhi lớn lên không thân thiết gì với chúng ta, nhị ca với đệ đã từng thử nói chuyện với nó nhưng nó không nghe, vả lại... thật sự thì cũng khó mà một lời giải thích cho nó hiểu được, huống hồ nói trắng ra là chúng ta lo chuyện bao đồng, Ưng nhi không nhờ chúng ta giúp, cũng chẳng tỏ ra là có gì không ổn cả.

Lệnh Hoán gật đầu.

- Hồi nhỏ, Ưng nhi thích đại ca nhất, nó với Vũ nhi, hai đứa chúng nó một trái một phải bám riết lấy đại ca. Lúc chúng ta về nhà mà không thấy đại ca đâu, hai đứa nó buồn nhất, Ưng nhi bỏ ăn mấy ngày liền, bị mẹ nó đánh cho một trận.

Lệnh Hoán ngạc nhiên nhướng mày nhìn Lệnh Thư, có sao?

Lệnh Thư xác nhận:

- Nó cứ đòi đi tìm đại ca mãi, khi đó phụ thân nói là đại ca... mất rồi. – Nhắc đến chuyện cấm kị khi xưa, Lệnh Thư biết mình lỡ lời, vô thức hạ giọng; phụ thân mà nghe được hắn đả động đến chuyện của đại ca, hắn chắc chắn không còn mông để ngồi – Vũ nhi thì khóc, Ưng nhi thì lầm lì không nói không rằng không ăn không uống, đến mức phụ thân phải cuống cả lên. Ca, ca biết không, đệ nhớ rõ, phụ thân phải cạy miệng nó ra đút cháo đó, nhưng khi ấy hình như là do quá thương tâm, cháo vừa đổ được vài muỗng thì nó nôn hết cả ra. Khi đó, lúc mà đại ca không ở đây ấy, bọn đệ ai cũng thất thần cả, huynh đệ chúng ta lớn lên bên nhau thân thiết đến vậy mà, nhưng chỉ có Ưng nhi là phản ứng mạnh mẽ nhất... Nói cũng đúng, ít nhất bọn đệ còn có mẫu thân an ủi che chở, mẫu thân của Ưng nhi chỉ khiến nó áp lực, ngày nhỏ chúng ta vô tâm lại ham chơi, chỉ có đại ca chịu dành thời gian cho nó.

Kí ức lúc nhỏ tựa thủy triều tràn về, chẳng biết là do khói hay buồn ngủ, hốc mắt Lệnh Hoán chợt ươn ướt.

Canh đã sôi, Lệnh Hoán đứng dậy tắt bếp, rót ra hai chén, Lệnh Thư giúp y bê lên phòng, không quên cảm khái:

- Chỉ có đại ca là tốt nhất. Bọn đệ cũng biết chút chút y thuật mà không có ai từng nghĩ nên đi nấu canh an thần. Dù sao cái này phụ thân cũng không bảo cấm.

Lệnh Thư hì hì cười, Lệnh Hoán cũng cười, tứ đệ thông minh láu lỉnh, biết ngay là y dở chút khôn vặt hòng "lách luật" phụ thân đưa ra.

Đúng như Lệnh Hoán dự đoán, dù đã trôi qua một lúc nhưng hai đứa nhỏ vẫn trằn trọc, trán mướt mồ hôi. Lệnh Hồng chỉ biết trông chừng chứ cũng chẳng giúp gì hơn được.

- Tam ca, ngũ đệ, uống canh an thần, đại ca đặc biệt nấu cho hai người, uống xong thì có thể dễ ngủ hơn rồi.

- Nhưng phụ thân... - Lệnh Vũ vẫn còn sợ.

- Phụ thân không nói cấm uống thuốc đúng không? – Lệnh Hồng mỉm cười – Đại ca chu đáo nhất.

Lệnh Ưng vẫn nghi hoặc nhìn hai chén canh, có vẻ không dám cũng không muốn uống.

- Phụ thân rõ là không cấm. – Lệnh Thư nhún vai – Đại ca vất vả lắm mới nấu được đó, khi nãy thiếu một món dược liệu, đại ca phải chạy đôn chạy đáo tìm, tìm trong đêm mà dễ à? Không uống thì ta uống nhé.

- Ai bảo không? – Lệnh Ưng chợt lên tiếng, có chút hung hăng.

Lệnh Thư lén lút nở một nụ cười đắc ý. Hắn đoán đúng, Lệnh Ưng đó giờ vẫn vậy – trong số các huynh đệ, hắn để ý đại ca nhất, vừa nghe đại ca bỏ nhiều công sức nấu canh cho mình, hắn chắc chắn không chịu nhường ai.

- Đại ca, sau này đừng có làm vậy nữa, phụ thân mà biết được thì lại ăn đòn. – Lệnh Ưng gượng dậy nhận lấy chén canh, rõ ràng không cự tuyệt nhưng miệng thì vẫn bài xích.

- Uống thì uống đi, nói nhiều quá. – Lệnh Vũ bị cơn đau dằn vặt nãy giờ, có chút mất kiên nhẫn – Dù có bị thêm một trận đòn hay không thì cũng không nặng bằng hôm nay được, dễ chịu được một đêm thì tính một đêm, làu bàu như ông già làm gì?

Tam ca ăn nói bạt mạng, từ nhỏ đã hay đấu khẩu với hắn, có khi còn động cả chân tay. Lệnh Ưng trợn mắt, được rồi, bây giờ hắn là thiếu chủ rồi, hắn phải có tác phong của một thiếu chủ, không thể cứ ăn thua đủ với cái người không tim không phổi này.

- Làm sao biết trận đòn kế tiếp nếu có sẽ không nặng bằng chứ? Vũ nhi dạo này biết phụ thân suy nghĩ gì luôn đó hả? – Lệnh Hồng vừa giúp tam đệ thổi canh vừa trêu hắn.

- Cái này... - Lệnh Vũ cứng họng – Kệ đi, đệ chỉ muốn ngủ thôi. Mà rõ là phụ thân không cấm mà... Còn có, đã bị đánh thành thế này, phụ thân còn nỡ đánh nữa sao...

- Sao lại không? – Lệnh Thư chêm vào.

- Đừng... đừng có chọc đệ... - Lệnh Vũ lúc này sợ thật rồi.

- Làm như đây là lần đầu tiên bị phụ thân phạt đòn vậy? Ngày hôm trước đánh nát mông, ngày hôm sau đánh gấp đôi vẫn còn có thể. – Lệnh Hồng hất hàm nhẹ.

- Ca... đại ca... - Lệnh Vũ nóng ruột nhìn sang Lệnh Hoán cầu cứu.

Đúng là phụ thân từng giận đến mức đánh hắn mấy ngày liên tiếp, trận sau đau hơn trận trước, nhưng đây là thuốc do đại ca nấu mà, là đại ca đó... Dù đại ca chắc chắn không có quyền như phụ thân, thậm chí về mặt danh nghĩa thì Ưng nhi còn có tiếng nói hơn, nhưng đây là đại ca của bọn họ mà, bọn họ không ỷ lại vào đại ca được sao?

Lệnh Hoán vội vỗ đầu Lệnh Vũ, vô tình làm ra thủ ngữ bảo hắn an tâm, nhưng rồi lại sực nhớ các đệ đệ không hiểu thủ ngữ.

- Đại ca bảo an tâm thì cứ an tâm đi, tam ca sợ thì đừng uống. – Lệnh Ưng chợt lên tiếng.

Lúc này Lệnh Hoán nhịn không được kinh ngạc nhìn hắn, Lệnh Ưng biết mình lỡ lời, vội lờ đi, cắm cúi uống canh coi như không có việc gì.

Đòn đau, buổi tối không thể ngủ, tất cả làm hắn cứ phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác. Lệnh Ưng không hiểu một chuyện rằng: Sở dĩ hắn cứ hết lần này đến lần khác vô tình cởi bỏ lớp phòng bị và hóa trang kiên cường bên ngoài là vì từ tận đáy lòng hắn cảm thấy an toàn – hắn có thể mất mặt, có thể không thoải mái mở lòng, nhưng hắn đang ở giữa những người huynh đệ ruột thịt mà tiềm thức hắn tự thấy tin tưởng nhất.

Lệnh Hoán không thể tin được, ngũ đệ hiểu thủ ngữ sao? Hay ngũ đệ chỉ vô tình nói mà thôi? Nhưng nếu vô tình, vậy sự lảng tránh vội vàng kia có nghĩa là gì? Còn nếu ngũ đệ thật sự hiểu được thủ ngữ, vậy thì làm sao phải giả vờ không hiểu? Mà nếu vậy thật thì ngũ đệ học thủ ngữ từ đâu, vì sao lại học?

Không để cho Lệnh Hoán suy nghĩ nhiều, Lệnh Vũ đang nuốt đến muỗng thứ năm thứ sáu gì đó thì chợt dừng lại, vì đại ca đang ngồi sát bên hắn nên hắn dễ dàng nắm lấy tay áo của y:

- Ca, ca cũng đừng lo... phụ thân đánh đệ rồi là trút giận xong rồi, phụ thân có phạt ca cũng không phạt nặng đâu...

Lệnh Hoán dở cười dở mếu, ai bảo phụ thân đánh đệ là để trút giận hả? Nói vậy mới đáng ăn thêm một trận đòn đó.

Trận đòn của đại ca còn treo ở đó, đây là sự thật muốn quên cũng quên không được. Không khí chợt chùng xuống, mọi người bất ngờ cảm thấy xấu hổ, ai cũng ngượng không biết nên nói gì tiếp theo.

Lệnh Hoán lắc nhẹ đầu, xoa đầu Lệnh Vũ ra hiệu bảo không sao. Lệnh Ưng nhìn đại ca, khi thấy y nhìn mình, hắn lại cụp mắt xuống.

Đệ đệ ngốc, những ngày ở bên phụ thân làm Vô Thanh, y đã bị đánh bao nhiêu trận rồi, trận nào cũng nặng hơn những trận đòn phụ thân phạt bọn nó gấp mấy lần. Có khi phụ thân không hài lòng, ném y đến hình phòng dựa theo luật lệ mà đánh. Hành hình nhân cởi áo y ra còn không nỡ dùng dây xích quất xuống, cứ than thở mãi sao chủ thượng lại hà khắc với một thiếu niên như vậy.

Đúng lúc này, cửa phòng bật mở, một thân ảnh nho nhỏ tiến vào – là Lệnh Kỳ.

Lệnh Kỳ vừa đến đã lao ngay tới chỗ Lệnh Thư:

- Bảo Kỳ nhi đi ngủ nhưng các ca ca đều tụ tập ở đây. – Bé con làm mặt quỷ với Lệnh Thư – Các ca ca xấu, Thư ca ca xấu nhất.

- Lần sau không chia bánh của đại tỷ làm cho đệ ăn nữa. – Lệnh Thư trừng mắt dọa.

- Đại tỷ thương Kỳ nhi nhất, rõ ràng là đại tỷ làm cho Kỳ nhi, Thư ca ca lấy của Kỳ nhi thì có. – Lệnh Kỳ cũng không vừa.

- Đúng là cái gì học được thì không biết nhưng chắc chắn học được bản lĩnh mồm mép của Thư nhi. – Lệnh Hồng bật cười.

Lệnh Ưng thở hắt ra, may mắn lúc thuốc khô hắn và tam ca đã phủ chăn lên người che đi chỗ bị đánh, không để cái mông trần tơ hơ trước mặt nhiều người như vậy. Các ca ca thấy thì thôi đi, dù lục đệ cũng đã thấy rồi... nhưng càng ít thấy nhất càng tốt.

Không phải là không sợ, nhưng khi nhìn thấy các đệ đệ thế này, Lệnh Hoán ngoài bình yên ra thì chẳng có gì lo lắng nữa. Phụ thân có giáo huấn y thì cũng là giáo huấn Lệnh Hoán, Hoán nhi của người, không phải "Vô Thanh".

Lệnh Kỳ đùa giỡn một chút thì chợt đăm chiêu, nhìn nhìn hai ca ca đang mệt mỏi nằm, lại nhìn nhìn mấy ca ca còn lại.

- Không sao đâu, Kỳ nhi, chúng ta làm sai bị phụ thân giáo huấn là chuyện thường. – Lệnh Ưng là ca ca ruột thịt của bé, chỉ liếc mắt là biết bé đang nghĩ gì – Đệ ngoan ngoãn không làm gì có lỗi, phụ thân thương đệ còn không hết.

- Phụ thân đánh là thương mắng là yêu, kể cả Kỳ nhi có làm sai chuyện gì thật thì phụ thân vẫn thương Kỳ nhi, cũng như phụ thân thương các ca ca vậy đó. – Lệnh Thư bổ sung.

Ngoan hay không ngoan không phải là thứ quyết định tình thương của phụ mẫu. Có thể nó đúng với một vài nhà, nhưng tuyệt đối không đúng với phụ thân. Bọn họ sợ phụ thân là thật nhưng ỷ lại vào phụ thân cũng là thật. Nếu không, vì sao dù bị phạt đến mỗi lần nghĩ tới là sợ nhưng không chán ghét phụ thân? Nếu không, vì sao dù sợ bị đánh nhưng lỗi lầm thì vẫn cứ phạm, không phải là vì dựa dẫm vào phụ thân đó sao?

Cứ nhìn Lệnh Vũ làm ví dụ đi. Tái phạm hết lần này đến lần khác, hẳn lần nào hắn cũng nghĩ "lỡ rồi, chịu đau một chút là được".

Nếu mỗi lần trách phạt đồng nghĩa với sự chán ghét của phụ thân tăng lên một chút, hoặc giả sau vài lần sai lầm sẽ bị tống cổ ra khỏi nhà, vậy thì bọn họ làm sao có những lúc thong dong như thế này?

Nói đâu xa, nếu thật sự phụ thân khắc nghiệt đến mức đó, chén canh này Lệnh Vũ và Lệnh Ưng dám uống sao?

Lệnh Kỳ gật gật đầu. Lệnh Ưng có chút chua xót, lục đệ là đệ đệ ruột thịt của hắn nhưng không thân thiết với hắn. Có điều, hắn cũng quen rồi.

Đợi bọn họ uống xong canh, Lệnh Hoán cất chén sang bên, định sáng mai rồi thu dọn một thể. Lệnh Kỳ đánh một cái ngáp dài.

- Kỳ nhi, đi ngủ được rồi chứ hả? – Lệnh Thư véo mũi bé.

- Ngủ với Thư ca ca.

- Không được đá Thư ca ca nữa. – Lệnh Thư hừ một cái.

- Đại ca, tam đệ, ngũ đệ, chúng ta về phòng. – Lệnh Hồng đứng dậy, hắn cũng buồn ngủ mà mọi người cũng cần nghỉ ngơi – Có gì cứ gọi.

Lệnh Hoán gật đầu, Lệnh Vũ cũng gật đầu, thuốc có tác dụng nhanh hơn hắn nghĩ – hoặc giả do hắn đã mệt mỏi sẵn, hắn chỉnh lại gối đầu, mí mắt dần khép lại.

- Cảm ơn đại ca, nhị ca, tứ ca. – Lệnh Ưng nói.

Sự lễ phép và khách khí này của Lệnh Ưng ai cũng không lạ, cho nên mọi người thản nhiên nhận.

Đợi các đệ đệ đi hết rồi, Lệnh Hoán đến sửa lại chăn cho tam đệ, vỗ về lưng của Lệnh Vũ. Lệnh Ưng tuy nằm chung một chiếc giường với Lệnh Vũ nhưng lại nép sát vào vách tường, hắn có vẻ không định để Lệnh Hoán giúp mình, nhác thấy đại ca vươn tay, hắn đã nhanh chóng kéo chăn lại ngay ngắn.

Lệnh Hoán không ép buộc hắn, y ngủ trên chiếc giường đối diện. Thấy Lệnh Vũ đã nhắm mắt, trước khi thổi tắt đèn, Lệnh Hoán nhìn về phía Lệnh Ưng, như dự đoán thấy được Lệnh Ưng cũng đang trộm liếc mình, y đưa tay làm thủ ngữ nói "Chúc ngủ ngon".

Đèn vụt tắt, Lệnh Ưng vẫn còn hơi sững sờ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia