ZingTruyen.Info

Huan Van Viet Vo Thanh

Để mình tâm sự với các bạn một chút lí do tại sao chứ chần chừ với bộ Vô Thanh này. Giống như băn khoăn của mình với "Vĩnh hằng phụ tử", khi viết Vô Thanh mình cũng bị ảnh hưởng bởi quá nhiều bộ từ văn phong cho đến cách định hình nhân vật và tình tiết. Nếu mình nhớ không lầm, lúc đó đang thích 1 bộ phản Quỳnh Dao, bạn thụ im lặng đứng bên cạnh bạn công (Càn Long) bên nhà Liarpapavet (đã đóng, mình cũng muốn xem lại hic) nên mới có hình tượng Vô Thanh bị câm – im lặng bên cạnh phụ thân (dù "Vô Thanh" không phải đam mỹ). Mình không hay viết về giang hồ và coi như không có kiến thức về nó nên Hắc Châu Bích Hổ là con vật lấy từ trong truyện "Truyền thuyết thiếu lâm" mà mình từng đọc trên báo Kiến Thức Ngày Nay (đã có giải thích trong chương), giờ mình thấy có 1 nhà đăng wattpad truyện này ấy. Chi tiết Vô Thanh hạ độc phụ thân thì hồi ấy là do đọc ngôn tình, một nhân vật nữ cũng hạ độc nhân vật nam từ từ như thế (xin lỗi mình không nhớ tên nổi, chỉ nhớ bộ đó cũng khá nổi, chia thành nhiều truyện, cuối cùng là xuyên suốt các truyện ấy lại với nhau như kiểu thu thập bảo vật gì gì ấy hic). Mình vẫn đang loay hoay sửa chính truyện, nếu các bạn có gợi ý gì thì giúp mình với nhé.

Ngoại truyện thì không ảnh hưởng rồi do tách khỏi mạch chính, chỉ có nhân vật thôi, nên tạm thời mình sẽ đăng ngoại truyện trước dành cho những bạn vẫn thích bộ này. Mình cảm ơn nhiều nhé.

.

.

.

Lệnh Hoán trở về.

Tin tức này làm tất cả mọi người chấn động. Không đúng, phải nói là hắn trước giờ không đi đâu cả. Lệnh Ưng vẫn luôn có cảm giác kì lạ mỗi khi đối diện với cận vệ Vô Thanh của chủ thượng. Đại ca không chết, người ta bảo, gặp họa không sao ấy là phúc. Đại ca chỉ bị câm... Mặc dù đây là một khiếm khuyết lớn, nhưng ít nhất vẫn còn sống.

Lệnh Ưng không biết mình nên vui hay nên buồn.

Trong trí nhớ của hắn, đại ca từ bé đã là một người rất đáng ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ y vì hắn có được sự chú ý của phụ thân, ngưỡng mộ thiên tư thông minh của hắn, ngưỡng mộ sự dịu dàng lương thiện luôn làm cho người khác cảm thấy dễ chịu. Lệnh Ưng từng rất thích đại ca, nhưng dưới sự giáo dục của mẫu thân, hắn dần dần xa cách với huynh đệ của mình, chậm rãi mà xem bọn họ như kẻ thù cần được đánh bại.

Hắn thích đại ca là thế nhưng tận sâu trong tim vẫn âm thầm ghen tỵ với đại ca, nhưng mặc dù vậy, lúc biết tin đại ca qua đời, Lệnh Ưng không khỏi buồn bã.

Đùng một cái mất đi huynh đệ ngày nào cũng gặp mặt thì không ai vui vẻ cả. Huống hồ khi đó bọn họ vẫn là trẻ con, dù có cạnh tranh nhau thế nào thì cũng không oán hận như người lớn.

Chỉ là lúc này Lệnh Ưng không thể tập trung suy nghĩ về quá khứ đủ để kịp hồi tưởng nhiều kỉ niệm hơn. Mẫu thân tức giận gằn giọng:

- Lệnh Ưng, ngươi có nghe không? Nhìn cái bộ dạng của ngươi kìa, sớm muộn gì cũng sẽ bị chủ thượng chán ghét.

Lệnh Ưng giật mình, ảo não nhìn người trước mặt.

Mẫu thân, người có vẻ còn chán ghét con hơn cả phụ thân nữa.

Phụ thân có vài thê thiếp, nhưng người được dùng lễ của chính thất để gả vào là mẹ của Lệnh Hoán – Cố Tư Trầm. Chuyện này trở thành cái gai trong mắt mẫu thân. Lệnh Ưng khổ sở cúi đầu, mẹ, con rất áp lực, hiện tại con cái gì cũng không thể nghĩ thông, thỉnh người đừng dồn dập như thế nữa.

- Ngươi có nghe không?

- Mẫu thân, con vẫn đang nghe...

- Ta cảm thấy hình dong nó và Vô Thanh trước đây...

Lệnh Ưng không tiếp lời, một ánh mắt của hắn xác nhận điều mà Ngô Sở Sở đang tính nói ra.

Nhận diện một người không phải chỉ qua gương mặt mà còn qua hình dáng, với một người từ nhỏ đã được huấn luyện nghiêm khắc về các phương diện như Lệnh Ưng thì không cần phải xác minh tới lần thứ hai. Nhưng mà hắn không hiểu tại sao phụ thân phải làm như vậy.

- Dù rằng nó bị câm, có khiếm khuyết không thể thừa kế ngôi vị trang chủ nhưng mà ngươi không được buông lỏng cảnh giác. Chủ thượng công nhận thân phận của nó lại một lần nữa vô phải vô duyên vô cớ.

- Dạ, mẫu thân – Lệnh Ưng uể oải đáp.

Vô Thanh và Lệnh Hoán, có là đứa ngốc cũng biết hai người họ là một. Nhưng lời của phụ thân là mệnh lệnh cuối cùng, ai cũng không được tò mò tọc mạch. Ngay cả Lệnh Kỳ bình thường hay hỏi nhất lại được cưng chiều nhất cũng không dám hó hé, chỉ có thể lén lén lút lút thừa nhận trong lòng.

.

.

.

Chủ thượng của Thủy Độc trang có sáu con trai.

Lớn nhất là Lệnh Hoán năm nay mười chín tuổi, tiếp theo là nhị thiếu gia Lệnh Hồng, đứng thứ ba là tam thiếu gia Lệnh Vũ, tứ thiếu gia Lệnh Thư, ngũ thiếu gia Lệnh Ưng, cuối cùng là Lệnh Kỳ.

Tử Huyền yêu Cố Tư Trầm cũng hận nàng cực độ, sau khi nàng mang thai Lệnh Hoán, vì để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn ảnh hưởng đến đứa bé nên Tử Huyền càng ít gặp mặt Tư Trầm, sau khi Lệnh Hoán chào đời không lâu thì nhanh chóng được mang đến chỗ y nuôi dưỡng. Trong thời gian đó, y lần lượt có những hài tử khác, Lệnh Kỳ nhỏ hơn Lệnh Hoán chín tuổi, nó cũng là đứa con bé nhất hiện giờ của y.

Trong số đó, Lệnh Hoán có thiên phú về y thuật, sau chuyện năm đó, Tử Huyền đưa hắn đến Bạch Đầu cốc chữa bệnh, nửa năm sau thân thể Lệnh Hoán hoàn toàn khang phục, chỉ mất đi giọng nói. Hắn cố sống cố chết trở về với y, mặc dù sau khi về Thủy Độc trang, hắn mất đi thân phận từng có.

Lệnh Ưng về mọi mặt đều là đứa nổi trội nhất, gan dạ nhất, thiện chiến nhất, nếu Lệnh Hoán không gặp tai nạn kia thì hẳn hai đứa nó đã là kì phùng địch thủ cho ngôi vị thiếu chủ này. Nhưng mà, Lệnh Ưng còn quá nông nổi, xét về điềm tĩnh, hắn không bằng một góc của Lệnh Hoán. Tử Huyền rất thưởng thức đứa con này, quyết định dành nhiều thời gian bồi dưỡng nó, cũng sớm định ngôi vị thiếu chủ.

Lệnh Hồng là một quản gia tốt, cẩn thận chu đáo, suy nghĩ chu toàn, làm việc tỉ mỉ, nhã nhặn hiền lành, để làm chủ nhân thì không hợp nhưng làm trợ thủ lại không sai.

Lệnh Vũ bốc đồng hiếu thắng, hắn và Lệnh Ưng rất giống nhau về điểm này, đều là những đứa có thể liều mạng. Lệnh Vũ võ công rất tốt, sư phụ dạy võ khen ngợi hắn không ngớt lời nhưng đồng thời thương tích trên người hắn mỗi ngày mỗi tăng, tăng đến mức Tử Huyền chỉ cần biết thì sẽ giận run người. Ba năm trước, chỉ vì một cuộc chơi đá cầu do y tổ chức mà đứa nhỏ này bị thương ở chân, nếu không nể tình cái chân bị trật đó, Tử Huyền sớm đã cho hắn một trận đòn.

Lệnh Thư lạc quan vui vẻ, người ngoài thấy hắn có đôi chút cà lơ phất phơ không màng thế sự, nhưng thân làm cha, Tử Huyền biết rõ công phu của đứa con này không tồi, chẳng qua hắn giấu giếm quá tốt.

Lệnh Kỳ nhỏ tuổi nhất lại yếu ớt nhất. Đứa bé này sinh non, thể chất không bằng các ca ca cho nên cũng được Tử Huyền phá lệ yêu thương. Lệnh Kỳ cho đến bây giờ không tỏ ra nổi trội về bất kì phương diện nào nhưng tựu chung cũng giống như tứ ca của hắn, vui vẻ hoạt bát, thiện lương hiền lành. Tử Huyền cũng không cầu gì hơn, miễn là nó trưởng thành thuận lợi là được.

Lệnh Hoán cũng không hoàn toàn ở Thủy Độc trang, hắn theo gia gia học thuốc ở Bạch Đầu cốc, cứ cách vài tháng nếu gia gia không có bài tập cho hắn thì lại trở về Thủy Độc trang một lần, thời gian ở cả hai nơi gần như bằng nhau.

Lúc này, hắn đang ở Thủy Độc trang, cần mẫn làm một người hầu hạ chủ thượng như trước.

Khi bưng trà và điểm tâm vào cho chủ thượng, Lệnh Hoán không thấy phụ thân trong phòng, chỉ có một mình Lệnh Ưng đang đứng bên cạnh án thư, nhíu mày xem rất nhiều thư từ trên bàn, ra vẻ đăm chiêu nghĩ ngợi.

Thấy hắn bước vào, Lệnh Ưng chỉ ngước mắt lên một chút, gật nhẹ đầu, Lệnh Hoán cũng khẽ gật đầu coi như chào hỏi.

Lệnh Ưng xem như không thấy hắn, mà hắn cũng phớt lờ Lệnh Ưng. Trước đây khi còn mang thân phận Vô Thanh, Lệnh Hoán cũng như vậy.

Ngũ đệ lạnh lùng kiêu ngạo, rất giống phụ thân, không gần gũi với ai ngoại trừ Lệnh Kỳ, mà Lệnh Kỳ cũng có chút sợ ngũ ca, bình thường nó hay tìm Lệnh Thư nói chuyện nhiều hơn.

Lệnh Hoán âm thầm đánh giá một chút, Lệnh Ưng có vẻ đang rất bế tắc, mặc dù bên cạnh án thư của phụ thân có ghế nhỏ nhưng hắn không ngồi xuống mà chỉ đứng một bên, chân hơi run lên nhè nhẹ, gương mặt thanh tú trắng bệch, môi cũng có vết răng cắn còn mới, mồ hôi thản nhiên chảy xuôi theo thái dương. Lệnh Hoán trong lòng kết luận, nhất định là vừa bị giáo huấn.

Lệnh Ưng tuổi trẻ tài cao nhưng lại quá hiếu thắng, tính tình còn nông nổi chưa đủ điềm đạm chín chắn, sắp tới là yến hội hàng năm quan trọng trong giới võ lâm, các vị chủ nhân nổi danh đều sẽ góp mặt, đương nhiên cũng có những kẻ từng đối địch hoặc là âm thầm công kích Thuỷ Độc trang. Sau khi dẹp xong Cố Thiệu Đạt, danh tiếng của Thủy Độc trang lại lên như diều gặp gió, đến bây giờ đã có chỗ đứng vô cùng vững chãi, phụ thân cũng không đuổi cùng giết tận, chỉ cần bọn họ không gây bất lợi, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, thông qua những sự kiện này để hàn gắn cũng tốt. Với tình hình này, thân là thiếu chủ, Lệnh Ưng phải đứng ra lo liệu. Nhưng cũng bởi vì tính tình của hắn mà mãi không đề ra được bất cứ một phần lễ vật hay hành động giao hảo nào làm phụ thân hài lòng, vài ngày nay ăn đánh ăn mắng không ít.

Lệnh Hoán dù sao cũng phục vụ bên cạnh Tử Huyền nhiều năm. Sau khi hắn trị thương xong, phụ thân không lập tức đưa hắn về Thủy Độc trang mà gửi hắn bên cạnh gia gia mấy năm, đợi đến khi hắn mười lăm tuổi, cơ thể đã phát triển nhiều, mất đi ít nhiều dáng vẻ năm xưa mới đem hắn về lại Thủy Độc trang với thân phận Vô Thanh. Lẳng lặng hầu hạ phụ thân ba năm, Lệnh Hoán học được rât nhiều từ chủ thượng, không chỉ là phong thái mà còn có lối suy nghĩ và cách hành xử, tâm hồn của hắn chín chắn hơn tuổi mười chín nhiều lắm.

Dù sao đây cũng không phải là việc của mình, Lệnh Hoán nghĩ thầm, bày biện đâu ra đó xong xuôi thì cúi đầu chờ một bên.

Hắn mới về Thủy Độc trang từ Bạch Đầu cốc ngày hôm qua, dựa theo yêu cầu của phụ thân, mỗi ngày ngoại trừ buổi sáng tự luyện tập các thứ, buổi chiều sẽ ở cạnh phụ thân nghe phân phó, chẳng khác gì ngày xưa.

Lệnh Hoán cũng quen với yêu cầu này, hắn vẫn còn mặc cảm tội lỗi chưa hoàn toàn rũ bỏ được, được ở cạnh phụ thân, không bị chối bỏ như trước đối với hắn đã là mãn nguyện rồi.

Tuy nhiên vẫn chưa thích nghi được với cách mọi người nhìn hắn như bây giờ, mấy năm trời ẩn sau lớp mặt nạ, Lệnh Hoán thậm chí đã tin rằng mình là Vô Thanh.

Hay là nói, Vô Thanh vẫn luôn ở đây, không hề rời đi đâu cả.

Tử Huyền đẩy cửa bước vào.

- Phụ thân. – Lệnh Ưng vội hô một tiếng, cung kính cúi người.

Lệnh Hoán cũng ngoan ngoãn cúi mình, chỉ khác là hắn không nói gì được.

Tử Huyền hài lòng nhìn trà và điểm tâm bày trên bàn, Lệnh Hoán nhanh chóng dâng trà cho y, y vừa ý ngồi xuống, nhìn màu nước trà óng ánh, liếc mắt sang Lệnh Ưng một cái:

- Nghĩ xong chưa?

- Phụ thân... - Lệnh Ưng bối rối cúi đầu – Thứ cho Ưng nhi vô năng...

- Những vị trang chủ đó ngươi gặp bao nhiêu lần? Ta đã nói cho ngươi bao nhiêu chuyện về bọn họ? Một chút đối sách cỏn con này cũng không chu toàn được? – Tử Huyền thập phần bất mãn – Ngươi là thiếu chủ, tương lai ngươi sẽ gánh vác trọng trách thế nào không cần ta nhắc lại nữa chứ?

Lệnh Ưng hoảng hốt, đầu cúi càng thấp.

Tử Huyền hừ nhẹ, nếu y mà tiếp tục nói, nhất định sẽ nói ra những lời làm hắn cả đời này không quên.

Lệnh Ưng đó giờ không phải chưa từng bị phụ thân mắng nặng, cũng từng bị trách phạt nặng nề trước mặt Lệnh Hoán, nhưng khi đó thân phận của Lệnh Hoán còn chưa rõ, Vô Thanh cùng lắm chỉ như một thiếp thân ảnh vệ, bị giáo huấn trước mặt ảnh vệ của phụ thân cũng không phải chuyện lạ. Nhưng mà từ sau khi Lệnh Hoán "trở về", đối với người ca ca mấy năm trời coi như không quen biết này, Lệnh Ưng vẫn cảm thấy có ngượng ngùng.

- Xem ra giáo huấn không đủ. – Tử Huyền nhướng mày – Nếu ngươi nghĩ bản thân còn trẻ người non dạ phải được cầm tay chỉ việc từng li từng tí, ngươi có thể cân nhắc lại, vị trí này rốt cục có xứng đáng để ngồi hay không.

Tử Huyền không chút kiêng dè nói:

- "Thiếu chủ" không phải là một chức danh muốn thì ngồi đến khi thành công thượng vị.

- Phụ thân, Ưng nhi không dám. – Lệnh Ưng càng nghe càng cuống quít, sợ hãi quỳ xuống.

Lệnh Hoán vẫn như một bức tượng vững chãi đứng một bên, âm thầm đóng vai một cây cột nhưng khóe mắt nhịn không được khẽ liếc nhìn sang.

Lệnh Ưng trong mắt người ngoài là một thiếu niên đắc chí, tuổi trẻ tài cao sớm được phụ thân coi trọng nhưng trước mặt phụ thân thì chỉ là một thiếu niên rất đỗi khiêm nhường thậm chí có phần rụt rè, phụ thân ho một cái, hắn sẽ sợ đến nhũn chân, lời của phụ thân hắn sẽ nhất nhất làm theo, một chút cũng không trái, chỉ sợ không thể làm đến hoàn mỹ.

Thật lòng mà nói, bao nhiêu người mong muốn có một đứa con được một phần mười như hắn mà không được.

- Ưng nhi vô dụng, thỉnh phụ thân nghiêm khắc trách phạt.

- Nghiêm khắc trách phạt? Ngươi nghĩ trách phạt xong thì xong rồi? Ngươi đang tỏ ra có trách nhiệm đó sao? – Tử Huyền bắt bẻ - Chẳng lẽ từ nay về sau còn cần người nhắc nhở, trách phạt từng đường đi nước bước của ngươi?

- Ưng nhi không dám. – Lệnh Ưng khổ sở cong người.

- Không dám không dám. – Tử Huyền có chút trào phúng – Từ này ngươi nói đủ nhiều rồi. Đi ra ngoài, hai mươi côn, lập tức.

Trước giờ cách giáo huấn của Tử Huyền luôn luôn khắc nghiệt, kể cả trước năm Lệnh Hoán mười hai tuổi cũng không ngoại lệ. Cực kì yêu chiều cũng cực kì nghiêm khắc, cho nên hắn không lạ với cảnh này.

- Dạ, tạ ơn phụ thân trách phạt. – Lệnh Ưng không có chút bất mãn nào, chỉ thấy hắn khẽ run lên, ngoan ngoãn cúi đầu hành lễ sau đó phục tùng lui từng bước ra ngoài.

Mộc côn và trọng trượng không thua kém nhau lắm, chỉ khác mộc côn ở đây nhẹ nhàng hơn một chút, ít nhất cũng không đến mức một cái đánh xuống máu thịt bay lả tả. Thông thường người trong gia trang cũng chỉ bị phạt bản gỗ, đánh mười mấy cái cũng đau đến đổ mồ hôi lạnh. Trống ngực Lệnh Ưng thình thịch đập, không dám chần chừ lui ra ngoài. Lệnh Hoán cắn nhẹ môi, một vài kí ức bị mộc côn giáo huấn lướt qua đầu, hắn thấy sau lưng chợt lạnh.

Tử Huyền nâng chén trà trong tay, thong dong thổi một chút, nhấp một ngụm, sau đó đặt nó lại bàn. Y cầm lấy một phong thư lên xem:

- Chữ viết của Lệnh Hồng không tồi, mỗi tối ngươi cũng dành một canh giờ luyện tự lại đi.

Lệnh Hoán lập tức cúi đầu, phụ thân nhìn không thấy nhưng phụ thân biết rõ rằng hắn nghe được.

Ở bên ngoài vang lên tiếng mộc côn nặng nề quất vào da thịt, nếu lắng tai nghe kĩ có thể nhận ra hơi thở uất nghẹn cùng những tiếng rên rỉ bị đè nén xuống thấp cùng cực của Lệnh Ưng. Qua mười cái, những tiếng kêu nín nhịn này trở nên lớn dần, tuy rằng không thảm thiết lớn tiếng nhưng cũng đủ để hình dung Lệnh Ưng lúc này chật vật thế nào.

Tử Huyền mặt không đổi sắc, ngả người dựa lên lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần. Lệnh Hoán biết ý lập tức tiến lại gần một chút, thuần thục giúp phụ thân xoa bóp hai vai. Công việc này hắn đã làm quen, y sư từng dạy hắn cẩn thận những huyệt đạo trên cơ thể, bấm trúng huyệt nào có thể giúp thả lỏng thư giãn, từ chân đến tay, lưng, đùi, vân vân, chỉ cần Tử Huyền muốn, Lệnh Hoán liền lập tức đáp ứng.

Công việc có vẻ giống người hầu này là cách hắn thể hiện sự hiếu thuận và trung thành của mình, kể cả có hèn mọn hơn, hắn cũng không từ.

Hai mươi mộc côn nhanh chóng đánh xong, người hành hình bước vào, hỏi chủ thượng có cần đích thân nghiệm thương không. Tử Huyền cũng không mở mắt, có phần lười nhác nói:

- Bảo hắn ở ngoài đứng, chừng nào nghĩ chưa ra thì cứ đứng đó.

Lệnh Hoán âm thầm cản thán cho ngũ đệ, với thương tích của hắn hiện tại, quỳ là một thứ tương đương với ân điển còn đứng hoàn toàn là một loại tra tấn.

Sản nghiệp của Thủy Độc trang rất lớn, quan hệ rộng khắp lục địa, số lượng công việc mà Tử Huyền phải xử lí mỗi ngày cũng rất lớn. Y chỉ nghỉ ngơi một lát sau đó tiếp tục việc cần làm. Thời gian chậm rãi trôi qua một canh giờ, bên ngoài truyền vào mấy lượt tiếng cơ thể ngã đập trên mặt đất, Lệnh Ưng trước sau không rên một tiếng, nhưng có vẻ hắn cũng sắp trụ không nổi rồi.

- Muốn đứng ở ngoài đến ngất sao? Ra đó đưa hắn vào đây. – Tử Huyền không nhìn Lệnh Hoán, nói.

Lệnh Hoán cúi đầu, cung kính bước ra ngoài.

Tuy rằng đã cố gắng chỉnh trang hết mức nhưng bộ dạng bây giờ của Lệnh Ưng cũng thập phần chật vật. Mồ hôi ướt đẫm người, y phục hơi không ngay ngắn dính mấy vết bẩn, tóc cũng không còn gọn gàng như ban sáng, môi rõ ràng bị cắn thành mấy vết thương, máu đã khô sậm màu lại, cơ thể cao gầy khẽ run, hắn dùng sức đứng thẳng, chỉ tiếc lực bất tòng tâm.

Lệnh Hoán ra hiệu cho hắn bước vào, Lệnh Ưng hơi khàn giọng hỏi:

- Phụ thân... bảo ta vào sao?

Lệnh Hoán gật đầu.

Lệnh Ưng nuốt nước bọt, tỉ mỉ chỉnh sửa y phục hết mức có thể, sau đó khó nhọc bước đi. Đứng lâu quá, chân hắn vừa đau vừa tê, mông đau khỏi nói, chỉ đứng thôi đã chịu không nổi, cơ thể hơi động mông liền đau đòi mạng, hắn quẹt bớt mồ hôi trên mặt, cố gắng giữ cước bộ ổn định bước vào.

Lệnh Hoán cẩn thận quan sát, biết ngũ đệ tính tình kiêu ngạo nhất định không chịu nhận giúp đỡ nên cũng chỉ phòng hắn ngã.

Khi Lệnh Ưng bước đến ngưỡng cửa vào thư phòng, bước chân khập khiễng không giữ nổi cơ thể nữa, Lệnh Hoán nhanh chóng vươn tay đỡ lấy hắn, nhanh như cắt, Lệnh Ưng xấu hổ đỏ mặt, theo bản năng dùng sức đẩy Lệnh Hoán ra, mà Lệnh Hoán cũng bất ngờ, không nghĩ ngũ đệ còn có sức phản ứng như vậy, nhất thời cả hai đều loạng choạng. Lệnh Hoán nhăn mi, hắn thủy chung không buông Lệnh Ưng ra, chỉ là động tác vừa rồi của Lệnh Ưng khiến ngũ đệ ngã vào người hắn, còn hắn chống được bức tường bên cạnh.

- Đánh chưa đủ đúng không? – Một màn này diễn ra trọn vẹn trước mắt Tử Huyền – Còn sức làm chuyện dư thừa, lăn lại đây.

- Dạ, phụ thân. – Lệnh Ưng giật mình, dùng sức đi nhanh đến.

Thân thể không ngừng run lên trước mặt Tử Huyền, do đau đớn mà mồ hôi thi nhau túa ra.

Tử Huyền nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, Lệnh Hoán đã đưa một chén nước đến. Lệnh Ưng do dự nhìn phụ thân, Tử Huyền lãnh đạm:

- Uống đi.

- Dạ, tạ ơn phụ thân.

Lệnh Ưng run run đỡ chén nước trong tay, hắn quả thật khát khô cả cổ nhưng vết thương phía sau mới quan trọng hơn.

- Nghĩ ra chưa?

- Phụ thân... Ưng nhi vô dụng...

Tử Huyền cũng không bất ngờ với câu trả lời này, Lệnh Ưng tuổi còn nhỏ, y cũng biết không thể hi vọng hắn một sớm một chiều học được thành thục mình tôi luyện trong suốt mấy mươi năm. Chỉ là, không có áp lực thì không thể nên người, Lệnh Ưng từ nhỏ đã đấu tranh vì vị trí thiếu chủ, trở thành thiếu chủ lại càng không thể nhàn hạ, nếu không nghiêm khắc dạy dỗ thì sợ là không kịp. Cách giáo huấn đó giờ của Tử Huyền đều như thế, không phải với mỗi Lệnh Ưng mà còn với những đứa con khác, có lẽ chỉ trừ một mình Lệnh Kỳ yếu ớt nhất ra, y cho rằng nam nhi phải can trường bền gan, mà đau đớn là một phương pháp giáo dục không tồi.

Tử Huyền cũng lớn lên như thế dưới sự dạy dỗ của sư phụ. Chỉ khi có đồ tôn, sư phụ mới trở nên dịu dàng nhiều chút.

Tử Huyền cẩn thận giảng giải cho Lệnh Ưng những mối quan hệ giữa Thủy Vu trang và các nơi khác, tỉ mỉ giải thích với những người thế nào nên đối đãi ra sao. Lệnh Ưng mặc dù khó chịu không sao nhịn nổi nhưng vẫn cực kì ngoan ngoãn chăm chú lắng nghe, một khi hắn đã nghe, hắn nhất định nhớ được, chỉ sợ thực hành khác với lí thuyết.

Lệnh Hoán im lặng rũ mi, những điều này hắn sớm đã biết, mấy năm qua theo sát phụ thân như hình với bóng, Lệnh Hoán tham dự không ít hội họp, đúc kết không ít kết luận, chỉ sợ những thứ này không đến lượt hắn ra tay.

Một canh giờ nữa lại từ từ trôi qua, Lệnh Ưng càng lúc càng kiệt sức, khi Tử Huyền nói xong chữ cuối cùng, chân Lệnh Ưng khuỵu xuống, "rầm" một cái té ngã lên đất.

- Phụ thân, Ưng nhi xin lỗi, Ưng nhi vô dụng... - Đầu đập vào cạnh bàn đau đến hoa mắt vẫn cuống quít đứng dậy, Lệnh Ưng vội vàng nói.

Hắn không nhận ra sở dĩ hắn có thể nhanh chóng đứng dậy được là bởi vì Lệnh Hoán đã đỡ hắn từ khi nào. Lệnh Hoán áy náy nhìn Tử Huyền, muốn nói xin lỗi vì không kịp đỡ thiếu chủ từ sớm, Tử Huyền chỉ liếc mắt một cái, không truy cứu.

- ... thật xin lỗi, phụ thân, Ưng nhi vô dụng làm người thất vọng... - Lệnh Ưng cũng cảm thấy không thể tha thứ cho chính mình được.

- Đưa ngũ đệ của ngươi về đi, Hoán nhi. Ưng nhi, nằm nghỉ ngơi, cẩn thận ngẫm nghĩ những gì ta nói. – Lúc này Tử Huyền đã dịu giọng.

- Tạ ơn phụ thân... - Gương mặt trắng nhợt của Lệnh Ưng có chút khó xử - Để đại ca hầu hạ phụ thân, con có thể tự đi về được.

- Vậy sao? Chuyện lúc nãy ta còn chưa tính sổ với ngươi, đợi thương thế ngươi tốt lên, tự mình cầm roi thỉnh phạt. – Tử Huyền lại lạnh giọng – Ta thấy miệng ngươi gọi "đại ca" nhưng trong tâm không hề tôn trọng đại ca. Dù ngươi có là thiếu chủ, ngươi cũng mãi là ngũ thiếu gia của Thủy Độc trang, trước ngươi có bốn ca ca, nếu không muốn tôn trọng ca ca, ngươi cũng không cần làm ngũ thiếu gia ở đây nữa.

Lệnh Ưng biết phụ thân đang trách cứ hắn chuyện vừa nãy đẩy Lệnh Hoán ngã. Lệnh Ưng vội đáp:

- Ưng nhi biết sai, thật xin lỗi phụ thân, thật xin lỗi đại ca, Ưng nhi không dám tái phạm nữa...

Lúc này, Lệnh Hoán mới có thể tương đối thuận lợi hộ tống người trở về.

Tử Huyền nhìn theo hai người họ, y không lạ gì tính tình của Lệnh Ưng, hắn từ nhỏ đã không thân thiết với bất kì huynh đệ nào. Lệnh Hoán trở về, ai cũng không thích nghi ngay được, kể cả mấy đứa có tính tình tốt như Lệnh Thư cũng còn ba bốn phần ngượng ngùng. Bọn họ còn quá trẻ, để bọn họ tự do điều chỉnh hành vi chưa chắc có thể đạt được kết quả tốt như mong muốn, tỉ dụ như Lệnh Ưng, nếu không can thiệp, có lẽ hắn cả đời này cũng không muốn nhận người đại ca này, cho nên, Tử Huyền không thể để yên.

Suy cho cùng, đối với mấy đứa con, thị chúng trách phạt, bị trừng phạt trước mặt huynh đệ không phải chuyện lạ.

Y biết nguồn cơn cũng là do y năm đó tàn nhẫn, y càng biết đứng trước mặt Lệnh Hoán y thật sự không ra dáng một người cha như sư phụ từng quở trách. Nhưng mà, Tử Huyền đóng mắt, mỗi lần nghĩ tới đây y đều thấy ảo não trong lòng, y chỉ có thể cố gắng hết sức để sửa sai, để làm những việc mà y cho rằng sẽ mang lại kết quả tốt.

.

.

.

Trong suốt chặng đường, ngoại trừ một vài lần Lệnh Ưng bị ngã ra, hắn không cần sự giúp đỡ của Lệnh Hoán. Người trong gia trang có thấy cũng coi như không thấy, vẻ mặt thiếu chủ rất dọa người. Lệnh Hoán thấy Lệnh Ưng đã vào phòng mới an tâm, hắn gật nhẹ đầu một cái coi như chào tạm biệt.

- Cảm ơn.. đại ca... - Lệnh Ưng ấp úng nói, hắn vốn dĩ không muốn nói nhưng dù sao cũng không thể cứ trơ mắt nhìn đại ca đi thế được, ngoại trừ một phần vẫn sợ phụ thân, phần còn lại hắn cũng thật cảm thấy áy náy.

Cứ cho là Lệnh Hoán làm tất cả chỉ vì mệnh lệnh thì cũng phải cảm ơn, đây là giáo dưỡng của Tử Huyền.

Lệnh Hoán hơi cong môi mỉm cười đáp lại, tỏ vẻ không có gì, thong dong rời đi.

Một lát sau, người hầu của Lệnh Ưng gõ cửa phòng ngủ thiếu chủ, cung kính báo, đại thiếu gia cho người mang đến một lọ thuốc cho thiếu chủ.

Lệnh Ưng có chút ngạc nhiên nhìn lọ thuốc trên bàn, mở nút lọ thuốc, một mùi hương dịu nhẹ khoan khoái xông ra, khác hẳn với tất cả những thứ thuốc hắn từng dùng. Phụ thân rất nghiêm khắc, nếu không có thương tích nghiêm trọng, không được phụ thân cho phép, thuốc trị thương mà bọn họ được dùng cũng chỉ là loại thuốc thông dụng có thể tìm thấy ở mọi hiệu thuốc, hiệu quả thì tốt nhưng rót vào da thịt vô cùng buốt rát. Lệnh Ưng biết đây là thứ mà đại ca lấy từ Bạch Đầu cốc về, đại ca giỏi về y thuật, thứ này chắc chắn không phải tầm thường.

Lệnh Ưng vùi đầu vào gối, mân mê lọ thuốc trong tay.

Hắn không ghét Lệnh Hoán, chưa bao giờ ghét, kể cả thuở nhỏ đối nghịch nhau cũng chỉ vì mẫu thân thúc ép, mà hắn thì cũng muốn cạnh tranh vì ngôi vị thiếu chủ.

Hắn rất thần tượng phụ thân, hắn muốn trở thành người gần gũi với phụ thân nhất, làm cho phụ thân tự hào nhất.

Đó không phải là đặc quyền của riêng đại ca.

Lệnh Ưng biết mình tài giỏi, hắn không cam chịu cúi đầu, hắn muốn ngẩng đầu thật cao, để cho phụ thân thấy hắn cũng là một hài tử làm người tự hào, một đứa con có đủ khả năng gánh vác Thủy Độc trang, cùng phụ thân phân ưu.

Đại ca "chết đi", Vô Thanh đến, sự thân mật của Vô Thanh – mặc dù phụ thân vẫn nghiêm khắc với tên ảnh vệ này – cùng phụ thân khiến hắn cảm thấy ghen tỵ. Lệnh Hoán hắn chưa chắc thắng, nhưng ngay cả một ảnh vệ mà hắn cũng thua là sao?

Vô Thanh "ra đi", Lệnh Hoán "trở về", ai cũng choáng váng. Ý của phụ thân là gì? Tại sao lại làm thế với đại ca? Ai cũng biết phụ thân sủng ái đại ca cực kì, cứ coi như phụ thân trừng phạt đại ca, cứ coi như đại ca mãi mãi không nói chuyện được, nhưng phụ thân làm thế là có ý gì? Tại sao lại lập hắn làm thiếu chủ? Rốt cục, phụ thân có đủ tin tưởng hắn không?

Hắn rất sợ những gì mình khổ công gây dựng sẽ biến mất. Hắn luôn ghi nhớ những lời mẫu thân nói.

Xét cho cùng, Lệnh Ưng mới mười bảy tuổi, ở cái tuổi mà những thiếu niên khác còn lông bông, hắn đã đón nhận rất nhiều trọng trách.

Lệnh Ưng nhìn lọ thuốc, vừa cảm thấy ngại ngùng vừa cảm thấy có lỗi lại vừa hơi tức giận một cách vô lí. Hắn mới không cần người ta thương hại, nhưng sự thật là trong một khoảng thời gian dài cũng không có ai thể hiện sự quan tâm đến hắn như thế, phụ thân hà khắc, mẫu thân áp lực, thân đệ đệ còn bé bỏng vô lo, các ca ca cũng không quá chú tâm đến hắn.

Hắn đã từng chế nhạo đại ca thậm chí đả thương đại ca dưới thân phận Vô Thanh, nhưng có vẻ đại ca chẳng ghi hận gì hắn cả.

Lệnh Ưng thở dài, hắn chưa bao giờ quên mình cũng từng rất thích đại ca, cũng từng ỷ lại người này trong một quãng thời gian thơ ấu. Đại ca Lệnh Hoán của hắn là người có thể che chở cho tất cả đệ đệ, mãi mãi không thay đổi.

Lệnh Ưng chau mày, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, phụ thân nói còn chưa phạt hắn xong, lần này phụ thân muốn dùng roi. Lệnh Ưng rùng mình, nếu dùng roi, một tháng nằm trên giường cũng không đủ. Hắn thật sự rất sợ, vô cùng sợ hãi, suy đi nghĩ lại quyết định cất kĩ lọ thuốc này, bây giờ còn chưa phải lúc dùng nó.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info