ZingTruyen.Info

Huan Van Viet Vo Thanh

Ngày hôm nay không bình thường một chút nào, ít nhất là với Tử Huyền.

Đầu tiên, y nghe tin con trai thứ năm ẩu đả với người qua đường bị thương, người nọ biến đi mất dạng, nhi tử ôm một cánh tay đầy vết thương về nhà. Lệnh Ưng có vẻ vẫn còn chưa tin được những gì vừa xảy ra, cứ chút ngốc nghếch ngồi trong phòng cho phụ thân xem xét. Xem đến đâu, mày kiếm Tử Huyền cau chặt đến đó. Cánh tay phải của con trai không chỉ bị thương mà còn bị chích một loại thuốc chưa rõ nguồn gốc làm nó tê rần đau đớn không cử động được. Con trai đau đến mặt mũi trắng bệch nhưng vì sợ y nên một tiếng kêu cũng không dám phát ra.

Tử Huyền lo nhất là nhi tử trúng kịch độc, sau một hồi kĩ lưỡng xác nhận chỉ là một loại thuốc có hiệu quả tạm thời không để lại di chứng thì mới tạm thời thở phào nhẹ nhõm. Y vừa băng bó cho Lệnh Ưng vừa nghiêm giọng hỏi:

- Nói, đi đâu gây chuyện?

Lệnh Ưng oan ức nhìn y:

- Phụ thân, con không gây chuyện gì cả, người nọ như phát điên vậy, bỗng nhiên lao đến tấn công con, con hoàn toàn không biết hắn ta là ai.

Tử Huyền ngờ vực:

- Đang yên đang lành bỗng nhiên tấn công người giữa thanh thiên bạch nhật còn ngay giữa phố phường tấp nập?

- Con nói thật mà. – Lệnh Ưng rất ít khi phản bác phụ thân, bình thường có chút ấm ức cũng lựa chọn nhịn xuống nhưng lần này hắn bị oan thật, vừa bị người ta đả thương vừa bị phụ thân nghi ngờ.

Thấy hài tử dường như sắp khóc tới nơi, Tử Huyền lảng qua chuyện khác:

- Người của chúng ta đi truy bắt hắn vẫn chưa có kết quả. Con nói xem, hắn có biết con là thiếu chủ của Thủy Độc trang không?

- Con không biết. – Lệnh Ưng thành thật nói – Lúc nãy con cũng có nghĩ tới có phải bọn họ là cừu nhân của chúng ta không, nhưng cả quá trình hắn chẳng nói gì cả, chỉ im lặng tấn công con, dường như chỉ muốn làm con bị thương. Con bị thương rồi, hắn không tiếp tục nữa mà chạy mất.

Cố gia và các ân oán khi trước y đã dàn xếp ổn thỏa, Tử Huyền nghĩ một hồi mà vẫn không đoán ra được ai đứng đằng sau. Thuộc hạ đi theo Lệnh Ưng cũng bị thương, mà thuộc hạ Tử Huyền tự tay chọn cho nhi tử ai nấy đều võ công phi phàm. Thấy nhi tử chật vật chịu đau, Tử Huyền nộ khí xung thiên, chỉ hận không thể bắt sống tên kia dạy dỗ một trận. Có điều, nhớ đến dáng vẻ ấm ức phân bua lúc nãy của Lệnh Ưng, Tử Huyền lại âm thầm vui vẻ. Điều đó có nghĩa hài tử thân thiết với y hơn một chút.

Vì chuyện này mà Tử Huyền phải đích thân bố trí ảnh vệ bảo vệ các nhi tử lại một lần, cũng rà soát lại danh sách những kẻ có khả năng ra tay một phen. Thuộc hạ truy đuổi không có kết quả quay về báo cáo, y vừa nổi giận vỗ bàn một cái đã có người thứ hai vội vàng chạy tới, báo rằng có kẻ làm loạn tại dược đường lớn nhất của Thủy Độc trang.

Nếu người bị tố cáo là tam nhi tử, Tử Huyền sẽ không ngạc nhiên. Nhưng cái tên mà kẻ nọ treo trên miệng, đáng hận thay, lại là tứ nhi tử cà lơ phất phơ của y.

"Nếu không tin, ông cứ về hỏi con trai của mình, cánh tay phải của cậu ta có bao nhiêu vết thương? Ông đừng nghĩ cho con trai mình đeo một cái mặt nạ thì muốn làm gì là làm cái đó. Ngày mai ta còn đến đòi công đạo."

Người này đến nhanh mà đi cũng nhanh, Tử Huyền ra hiệu cho thuộc hạ đuổi theo sau, có điều kết quả vẫn như cũ, thuộc hạ bất lực quay về báo cáo hắn biến mất như một cơn gió.

Lúc đầu, Tử Huyền không tin vào những lời này, tứ nhi tử mỗi đêm không phải đều ngoan ngoãn nệm êm chăn ấm ngủ ngon trong phòng sao? Võ công của Lệnh Thư không tệ nhưng không xuất sắc, theo y nhận xét thì chỉ đủ để phòng thân. Hơn nữa, tính tình của Lệnh Thư hoàn toàn không phù hợp với những nơi hỗn loạn bạo lực như vậy.

Có điều, khi y trở về nhà, nghe thấy tiếng Lệnh Hồng trừng phạt đệ đệ, hồi tưởng lại biểu hiện lạ lùng của Lệnh Thư trong thời gian qua, lòng không khỏi nảy sinh ngờ vực.

Lúc này, nhi tử chần chừ không muốn cởi quần áo lại khiến y nghi ngờ hơn.

- Sao thế? Mông đau nên không cởi được à? Lệnh Hồng, cởi áo cho đệ đệ con đi.

Tử Huyền thản nhiên nhặt cây roi vừa rồi Lệnh Hồng dùng lên, tựa như vô tình vẽ vài đường vào không khí, tiếng roi nhè nhẹ cắt gió khiến người vừa thụ hình là Lệnh Thư lạnh buốt sóng lưng, da đầu Lệnh Hồng cũng tê dại. Lệnh Thư gượng cười nhìn y:

- Phụ thân, người kia ở đâu đến ăn nói xằng bậy, toàn là chuyện hoang đường, phụ thân đừng tin hắn.

- Cởi ra. – Tử Huyền không cho hài tử có thêm cơ hội lắm miệng, lạnh mặt bảo.

Lệnh Hồng vươn tay muốn giúp, Lệnh Thư chặn tay của nhị ca lại, cố gắng giữ bình tĩnh cởi áo. Nửa thân trên với những vết bầm loang lổ cùng một cái tay quấn băng vải đến tận gần cổ tay lộ ra, Lệnh Hồng không dám nhìn phụ thân, Lệnh Thư lại làm như không có việc gì.

- Giải thích. – Khi thấy những thương tích này, Tử Huyền vừa nổi giận vừa đau lòng, nhìn qua có vết cũ vết mới, vết cũ chưa lành thì thương mới chồng lên, không phải vừa xảy ra ngày một ngày hai, cũng không biết trong thời gian qua thằng bé này đã chật vật như thế nào.

Lệnh Thư tuy đã chuẩn bị kịch bản từ trước nhưng vẫn có phần lo sợ, phụ thân nói hắn là đứa nói dối tốt nhất nhưng những lần không trung thực đó giờ của hắn cũng chỉ là những chuyện lông gà vỏ tỏi.

Nhìn lại tấm thân xanh xanh tím tím, Lệnh Thư không biết trong mắt phụ thân chúng có phải lông gà vỏ tỏi không. Đến cả nhị ca còn giận đến mức quất hắn, phụ thân nhất định không nương tay.

Quan trọng nhất, chuyện này liên lụy đến nhị ca.

- Phụ thân, con biết sai rồi, con luyện tập quá mức khiến mình bị thương. – Nói đến đây, hắn tự giác quỳ xuống, thành thành khẩn khẩn nhìn phụ thân – Phụ thân nói với tam ca, tự làm bản thân bị thương là lỗi lớn đáng đánh, nhị ca vì chuyện này mà phạt con, nhưng nhị ca thương tình nương tay, Thư nhi vốn nên bị phạt nặng hơn, thỉnh phụ thân nghiêm khắc trách phạt.

Từng chữ từng chữ không có chút sơ hở nào, có ngắt quãng có tiết tấu, sự hối lỗi và khó xử hiện rõ lên mặt, phản ánh qua giọng điệu thỉnh thoảng hơi ngập ngừng.

Tử Huyền ra hiệu cho Lệnh Thư vươn cái tay bị thương lên, y cẩn thận quan sát băng vải quấn kín nó, nhìn sang Lệnh Hồng:

- Con băng bó cho nó?

- Dạ, phụ thân.

- Sao không gọi y sư? Sao không báo ta?

- Bọn con không muốn làm người lo lắng. – Lệnh Hồng cúi đầu, cũng quỳ xuống cạnh Lệnh Thư – Phụ thân không thích cách tam đệ luyện tập quá mức mà bị thương, tứ đệ biết sai còn cố phạm, con giúp đệ ấy che giấu nên con cũng có lỗi. Thỉnh phụ thân trừng phạt.

Lệnh Thư thì không bàn, ngay cả nhị nhi tử thành thật nhất của y cũng dám nói dối. Tử Huyền cười lạnh trong lòng, y suýt nữa thì bị mắc lừa. Nếu không có chuyện của Lệnh Ưng hôm nay và sự tự tin quá đáng của người thần bí nọ, có khi y sẽ tin hai hài tử lắm mưu nhiều kế này.

- Lý do rất hợp lý, tốt lắm... – Tử Huyền chầm chậm đứng lên, roi tay trái cầm không ngừng nhịp lên lên nhịp xuống vào lòng bàn tay phải - ... nếu là người khác nghe thì sẽ tin đấy. Đáng tiếc, ta lại là phụ thân của hai đứa.

Vài năm sau, khi hai người họ lần lượt có nhi tử của riêng mình, cả Lệnh Hồng và Lệnh Thư dần dần sẽ có năng lực của người làm cha như Tử Huyền. Nhưng vì lúc này, cả hai vẫn chưa lên chức phụ thân nên chỉ có thể hoang mang không hiểu vì sao phụ thân lại có thể chắc chắn mình đang lừa gạt người như vậy.

Phản gỗ quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, Lệnh Hồng ít khi chịu phạt nhưng vẫn nhớ mùi hương của nó, đặc biệt là khi trộn với nước mắt cùng mồ hôi. Mới cách đây không lâu, hắn lần lượt nhìn thấy đại ca, tam đệ, ngũ đệ chịu đánh, thậm chí Kỳ nhi cũng từng bị phụ thân bắt nằm úp sấp trên đó một buổi tự cảnh tỉnh bản thân, khi ấy hắn còn an ủi bé con một lúc, chẳng ngờ ngày mình chịu trận lại nhanh đến vậy.

Lệnh Thư quỳ một bên với áo được khoác vội còn xộc xệch, không ngừng cầu xin phụ thân đừng đánh nhị ca, thẳng đển khi Tử Huyền bực mình quát lên hắn mới im lặng.

Tử Huyền thấy nhi tử cứ chần chừ thì mạnh tay kéo quần trong quần ngoài của hắn xuống "soạt" một cái, hai cái đùi trắng trẻo của Lệnh Hồng theo đó mà lộ ra. Thân dưới trống không làm Lệnh Hồng vừa xấu hổ vừa bất an, không dám nhìn tứ đệ bên cạnh, chỉ có thể nghiêng mặt sang hướng còn lại. Tử Huyền đau đầu, đã biết phụ thân ghét nhất nói dối còn dám nói dối, xem ra tấm gương của Lệnh Hoán, Lệnh Vũ khi trước chưa đủ mức răn đe. Roi mây không chần chừ vung lên cao rồi chát chúa quất xuống giữa hai khỏa mông, một lằn roi lập tức cắt qua da thịt, lúc đầu là màu trắng chói mắt, sau đó nhanh chóng sẫm lại thành màu đỏ tươi.

Lệnh Hồng cong cả lưng, một roi đánh ra máu.

Lệnh Thư thấy vậy liền bất chấp lao tới ôm chặt chân phụ thân:

- Phụ thân, phụ thân, đừng đánh nhị ca, lỗi là tại con, tại con hết, đừng đánh...

Phụ thân tuy hay đánh phạt bọn họ nhưng ít khi nào nặng đến mức này. Lằn roi trên mông Lệnh Hồng tứa máu, những tia máu mỏng manh uốn lượn trên nền da trắng trẻo, chầm chậm rơi xuống bề mặt phản gỗ. Lệnh Hồng suýt thì kêu lên nhưng đau đớn vượt mức tưởng tượng nghẹn hẳn nơi cổ, một chữ hắn cũng không thốt ra được, càng không biết nước mắt giàn giụa khắp mặt từ lúc nào.

Mà cái này mới chỉ là một roi.

Một khi phụ thân trọng phạt, ai cũng phải khiếp sợ.

Tử Huyền mặc kệ Lệnh Thư, tiếp tục vung lên tiếp theo, lần này, roi thứ hai chỉnh tề nằm cạnh roi thứ nhất, cách nhau không quá một đốt tay, cũng từ lằn trắng hếu trở nên sậm màu, máu trào ra từ miệng vết cắt. Vì roi thứ hai nằm cận kề roi thứ nhất nên lằn roi đầu tiên cũng bị ảnh hưởng, một ít máu theo đó bắn ra, vùng da thịt xung quanh hai vết roi nhanh chóng chuyển sang màu đỏ bắt mắt.

- Phụ thân, đau... đau quá... – Lệnh Hồng không kiềm nổi nữa mà nức nở, có điều tiếng nức nở của hắn cũng không suông sẻ, dường như sức lực đã bị rút cạn qua hai vết roi kia.

Sư phụ đào tạo ảnh vệ từng nói với hắn, có những kiểu trừng phạt thể xác không để lại thương tích đáng sợ nhưng sẽ khiến người chịu phạt đau đớn không chịu nổi. Nói thô hơn, kiểu đánh này của phụ thân làm hắn hận bản thân sinh ra với hai phiến mông lành lặn.

Vết máu dính trên đầu ngọn roi như kim đâm vào mắt Lệnh Thư. Nghe thấy tiếng của nhị ca, hốc mắt hắn từ cay nóng chuyển thành ướt đẫm. Trong lúc luống cuống, Lệnh Thư nhào đến ôm chặt lấy phụ thân, đặc biệt giữ cánh tay đang cầm roi của phụ thân lại.

Tử Huyền có thể cảm nhận nước mắt của đứa con thấm ướt một mảnh áo trước ngực mình.

- Phụ thân, phụ thân, đừng đánh nhị ca, lỗi của con, con nhận lỗi... đừng đánh nhị ca nữa...

... Không tính trường hợp đặc biệt của Lệnh Hoán, Lệnh Thư là đứa nhỏ duy nhất của Tử Huyền chịu cảnh mồ côi mẹ. Đứa nhỏ vì đau buồn mà suốt một thời gian dài không nói không rằng, lúc nào cũng mơ mơ màng màng. Tử Huyền cũng để cho nó muốn đi đâu thì đi, phái người âm thầm bảo vệ, khi có cơ hội đều tìm cách nói chuyện với nó. Sau cái lần Lệnh Vũ to gan ra khỏi nhà làm Lệnh Thư cũng bị phạt theo, Tử Huyền đau lòng đến thăm con trai, thấy cậu bé vẫn chưa ngủ.

Sờ tay lên gương mặt bé bỏng, Tử Huyền chạm phải màn nước mắt chưa khô. Trái với lúc bị phạt quỳ, Lệnh Thư không khóc, không nức nở, không quấy phá, chỉ im lặng vùi mình trong ổ chăn, đôi mắt mở to, nước mắt lẳng lặng chảy.

Một lúc lâu như vậy, trước khi Tử Huyền đến, thằng bé chỉ có một mình, cô độc trong màn đêm.

Tử Huyền xót xa lau nước mắt cho con trai, nằm xuống ôm lấy nó vào lòng. Lệnh Thư không phản kháng, không chống cự, ngoan ngoãn thuận theo như một con búp bê. Sự nhu thuận này càng khiến Tử Huyền đau lòng. Y cẩn thận bọc con trai trong chăn, nhỏ giọng thì thầm bên tai Lệnh Thư:

"Thư nhi à, sau này nếu phụ thân đánh con, con ôm phụ thân một cái, phụ thân sẽ không đánh con nữa. Có được không?"

Mãi một lúc, ổ chăn trong lòng y mới chuyển động, Lệnh Thư khẽ khàng gật đầu, tóc cọ vào cổ và ngực của Tử Huyền.

Ưu ái này là bí mật giữa hai người, chỉ có Tử Huyền và Lệnh Thư biết, nhưng từ đó đến nay, Lệnh Thư chưa từng sử dụng nó một lần nào.

Mãi cho đến hôm nay.

Tử Huyền chưa bao giờ quên lời hứa này, hành động của Lệnh Thư thật ra lại nằm trong dự đoán của y. Y có chút tiếc nuối cái ôm này vì đây là lần đầu tiên sau đêm ấy y và tứ nhi tử gần gũi đến thế. Chỉ là, hoàn cảnh hiện tại đòi hỏi một nghiêm phụ, Tử Huyền đẩy Lệnh Thư ra, đồng thời cũng đặt roi xuống.

Trước sự kinh ngạc của Lệnh Hồng, Tử Huyền cẩn thận đỡ nhị nhi tử dậy, để hắn quỳ cùng tứ nhi tử. Tử Huyền dùng khăn tay lau đi vết máu mảnh mai dính trên roi, cảm thấy lồng ngực của mình như bị con vật nào đó cắn xé dữ dội.

- Trước khi mấy đệ đệ về, thành thật thú nhận những gì đã làm cho ta.

Y như thế này là đã nhân nhượng lắm rồi, chúng nên tận dụng nó cho tốt.

Lệnh Thư thở dài, dám làm dám chịu, nếu không phải vì liên lụy nhị ca, hắn có thể tự gánh vác một mình.

Tuy rằng vẫn còn nhiều nghi vấn về kẻ đến tố giác mình nhưng Lệnh Thư không còn lá gan giấu giếm nữa, hắn thành thành thật thật kẻ ra những gì mình đã làm suốt thời gian qua, cách hắn che giấu những vết thương, chỉ độc không đề cập đến việc vì sao hắn có thể ra khỏi nhà mà không bị phát hiện.

Nhưng Tử Huyền thì không bỏ qua chi tiết đó. Y nén lại cơn giận đang sôi trào trong lồng ngực, quay sang Lệnh Hồng trước:

- Tứ đệ của con nửa đêm nửa hôm lẻn ra khỏi nhà mà ảnh vệ của chúng ta không hề hay biết. Con nói xem, bọn chúng có phải quá vô dụng rồi không?

Lệnh Hồng vội vàng cúi thấp đầu:

- Phụ thân, bọn họ vô tội, là do con cho tứ đệ biết giờ giấc và khu vực canh gác của ảnh vệ.

Tử Huyền "À" lên một tiếng nhưng không có vẻ gì là kinh ngạc.

- Nói vậy, con cũng từng lẻn ra ngoài?

Nếu chưa từng trót lọt, nó nhất định không dám "truyền thụ kinh nghiệm" cho đệ đệ.

Trước sự truy hỏi của Tử Huyền, Lệnh Hồng đành phải thừa nhận.

Tử Huyền hừ lạnh:

- Quá to gan rồi, ta tin tưởng con nên mới cho con nắm hết tin tức của ảnh vệ chúng ta, ngay cả Lệnh Ưng cũng chưa biết được cặn kẽ như vậy. Con lại dám lợi dụng nó để ra ngoài uống rượu, còn bày cho Lệnh Thư làm bậy.

- Phụ thân... – Lệnh Thư rụt rè lên tiếng – Chuyện này... chuyện con tự ý ra ngoài... nhị ca không biết.

Nếu biết, nó còn dám để con đi? Tử Huyền nhướng mày, ánh mắt hết đặt lên gương mặt trắng nhợt hối lỗi của Lệnh Hồng lại bay sang vẻ áy náy của Lệnh Thư. Y vẫn còn rất nhiều câu hỏi, nhưng vì lời hứa với tứ nhị tử, vì sự ngoan ngoãn tận tụy của nhị nhi tử đó giờ, y tạm thời chưa truy cứu.

- Lệnh Hồng, con dọn dẹp ở đây. Lệnh Thư, lên phòng đợi ta.

Một lần nữa bước vào phòng, Lệnh Thư lúng túng không biết đứng đâu, cuối cùng hắn quỳ xuống, mặc cho phụ thân muốn xử phạt thế nào thì xử phạt. Không đánh hắn trước mặt mấy huynh đệ, hắn đã mừng lắm rồi. Với hắn, bị trừng phạt không đáng sợ bằng việc chờ đợi để bị trừng phạt. Hắn không biết phụ thân sẽ đi bao lâu, lấy thứ gì về, nhưng hắn tin thứ đó không phải thứ tốt đẹp gì. Mộc côn? Đại bản? Roi? Mỗi thứ trong gia trang cũng có đến vài loại, lấy đại một loại cũng có thể khiến hắn nửa tháng không xuống giường được.

Tử Huyền nhanh chóng quay lại cùng Lệnh Hồng, trong tay không phải là hình cụ như Lệnh Thư tưởng tượng mà là tráp thuốc của mình. Lệnh Hồng nhanh nhẹn đóng cửa, cẩn thận đỡ Lệnh Thư dậy. Hắn giải thích cho tứ đệ còn đang ngơ ngác:

- Phụ thân xem thương cho đệ. Ngồi xuống đi.

- Dạ. – Lệnh Thư len lén nhìn gương mặt nửa bực dọc nửa bất lực của phụ thân, dựa theo nhị ca, ngồi xuống ghế.

Khi bề mặt cứng rắn của ghế gỗ chạm phải cái mông vừa bị giày vò, Lệnh Thư không nhịn được nhăn mày một cái.

Tử Huyền nhân lúc này gõ vào đầu hắn:

- Nhị ca con không có đánh đau quá đâu, có khó chịu thì cũng ráng nhịn đi.

Để nhi tử chịu đau cũng là trừng phạt. Lệnh Thư hiểu thế nên rất hợp tác cởi áo. Tử Huyền tháo băng nơi cánh tay xem xét lại một lần nữa, tỉ mỉ quan sát từng vết bầm, chỗ nào chỗ nấy cũng khiến tim y thắt lại.

- Bỗng nhiên thay tính đổi nết đến những chỗ đó làm gì vậy, hả? – Y băng lại cho nhi tử nhưng động tác cố tình mạnh hơn, Lệnh Thư không dễ chịu gì, liên tục hít sâu, mồ hôi lạnh tụ đầy trán.

- Con biết sai rồi.

- Không biết tự lượng sức mình, để bản thân bị thương đến như vậy, tốt lắm sao?

Tử Huyền càng nói càng bực:

- Ta vốn nghĩ con là đứa làm cho ta đỡ lo nhất, không ngờ lại là đứa làm ra chuyện tày đình nhất. Đó giờ con cứ mơ màng, cái gì cũng không làm tới nơi tới chốn, gần  mươi tuổi đầu vẫn còn xốc nổi như trẻ con, ta nên làm gì với con đây, hả?

- Phụ thân, tứ đệ biết lỗi rồi... – Lệnh Hồng nghe những lời này mà đau lòng thay cho Lệnh Thư.

Lệnh Thư cúi gằm mặt, hắn "Dạ" một tiếng rất nhỏ trong cuống họng.

- Oan ức sao? – Tử Huyền vốn muốn mắng thêm một chút nhưng thấy bộ dạng ủ rũ này của đứa con nên thôi.

Băng bó xong xuôi, Tử Huyền tiếp tục phân phó những chuyện khác:

- Lệnh Hồng, trước mắt không cần theo ta nữa, ở trong phòng suy nghĩ lỗi lầm của mình. Lệnh Thư, miễn cho con dậy sớm luyện công nhưng không được lười biếng, thường xuyên đến chỗ cữu cữu con, đừng để cữu cữu con phải lo lắng. Nói gì thì nói, ảnh vệ làm việc không hiệu quả, ta sẽ chỉnh đốn lại một phen. Hôm nay Lệnh Ưng bị người ta đả thương, còn cái tên tố cáo Lệnh Thư thì biến mất như bốc hơi, những chuyện này không thể xem thường. Trước khi ta điều tra ra nguồn cơn sự việc, đứa nào cũng cấm không được chạy ra ngoài.

Nhắc đến chuyện của Lệnh Ưng, Lệnh Thư chợt nảy ra một suy nghĩ, hắn âm thầm cắn chặt phần thịt bên trong môi dưới.

Trước khi rời đi, Tử Huyền còn "cẩn thận" cho hai hài tử thêm hai cái gõ lên đầu, Lệnh Hồng Lệnh Thư chỉ có thể cam chịu, cảm giác đầu của mình mọc thêm mấy cái u. Lệnh Hồng giúp đệ đệ xoa trán, cái cốc đầu vừa nãy khiến trán của Lệnh Thư đỏ ửng lên trông hơi buồn cười.

- Mấy ngày nay đệ ngoan chút đi, ta cũng ngạc nhiên là phụ thân không truy cứu đấy, có khi là do cữu cữu đệ đang ở đây. Đệ đừng có gây chuyện, chăm chỉ lấy lòng phụ thân, biết đâu phụ thân sẽ không phạt nữa.

Lệnh Thư chỉ "Ừm" một tiếng không rõ ràng. Hắn đang bận tâm đến vấn đề khác, ánh mắt tối sầm đi, ngay cả Lệnh Hồng cũng phải giật mình.

Cái ôm vừa rồi của hắn, phụ thân vẫn nhớ lời hứa đã từ rất lâu đó.

Những lời vừa rồi của phụ thân, phụ thân có lẽ chưa từng hiểu đứa con này.

Mà thật ra thì, Lệnh Thư tự giễu, hắn đang hy vọng vào điều gì chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info