ZingTruyen.Com

Huấn Văn (M/F) | Tổng Tài Tỷ Tỷ: Phi Công À, Điểm Nhẹ!

Chương 9: Kỉ Luật

NaNaThienTy

_ Tổng Giám, mời vén váy, kéo quần, nằm úp sấp trên băng ghế dài.

Âm thanh nghiêm khắc của Trần Viễn Hạo âm vang trong phòng trừng phạt được xây kết nối với văn phòng Chủ Tịch Dư Lỗi. Băng Băng rợn tóc gáy, thật chẳng ngờ đằng sau tủ sách trông có vẻ bình thường của lão Dư, là một không gian trừng phạt kín đáo.

Lão Dư sau khi đưa văn bản kỉ luật liền phất tay ra hiệu cho cậu dẫn cô đi thực thi hình phạt. Dư phu nhân xót xa muốn xin lão công giảm án cho tiểu nha đầu, lại bắt gặp ánh mắt thâm ý nên đành thôi.

Cửa phòng đã đóng. Tuy rằng đã nhiều lần kháp cởi phục trang trước mắt cậu, cô vẫn đỏ ửng mặt uỷ khuất cuộn chân váy bó ngang eo, thoát quần lót đen ra, khoanh tay nằm ngay ngắn.

_ Tổng Giám, đắc tội rồi.

Hừ, nhà ngươi còn nghĩ sợ ta sao?

Dĩ nhiên đây là suy nghĩ riêng của Băng Băng thôi ah! Trần Viễn Hạo hôm nay một thân mặc bộ Âu phục màu đen, tay đã cầm đại mộc trượng bản vừa rộng vừa dày, dài tầm một thước sáu, thái độ băng lãnh đối với cô khác hẳn mọi khi.

_ Tổng Giám, mời cô vểnh mông trần nhận tám mươi trượng hình.

Haizz, theo lệ tội khai gian lý lịch chỉ đánh bốn mươi trượng. Đã đưa ra số roi gấp đôi, mà lão Dư còn dặn dò cậu đánh thật mạnh tay. Cái mông cô số khổ thật mà. Vừa mời kịp lành lặn sau mấy ngày đắp thuốc dưỡng thương. Bây giờ ở chính công ty trần trụi mông thịt sắp nở hoa tiếp.

_ Ân, Trần Tổng!

_ Hảo, theo luật lệ, người quản giáo có thể phạt thêm tuỳ tình huống. Nếu cô tỏ thái độ không tốt, tôi cũng không cần nhiều lời. Hiểu?

_ Ân, đã hiểu.

_ Hảo, vậy tôi xin bắt đầu trượng hình.

"BÁCH!! VÚT! VÚT! BÁCH! BÁCH!!!"

_ A!!!!!!! Ngao~~~!!!! Ai du!

Phần đầu của đại trượng được thay đổi hướng trái phải đều đặn, cứ phải một bên trái một bên, theo từng nhịp điệu mà đánh sưng đỏ đôi mông tròn trĩnh trắng tươi. Đại trượng hình màu nâu sẫm bóng loáng, được mài dũa đến khi bề mặt nhẵn mịn. Gỗ nguyên chất rắn rỏi, phét xuống hai cánh mông mềm mại khiến cô đau điếng người toát mồ hôi.

"BÁCH PHÁCH BANG BÁCH BỐP.."

_ AAAA! HUHU!!!!! HUHU!

Mới đánh được chừng hơn mười trượng mà cô đã thấy đau muốn bể mông rồi. Cậu thì cứ đều đều vung trượng gỗ to thật cao rồi hạ xuống chuẩn xác vào từng bên cánh mông!

_ Cẩm Băng Băng, cô bị phạt do cả gan làm trái quy tắc của Dư Thị, qua mặt tất cả mọi người về lý lịch của bản thân. Giờ bị đánh trượng phục hay không phục.

_ Tôi... huhu... xin nhận hình.

"BÁCH! Á! BỐPPPP!!! AAAA!! BÁCH!!! UI DA! BỐP!!!!!!!! AUUUU!! BÁCH!!! UI DA!!!!!!!!...."

Chỉ thêm có mấy trượng vào đít, Cẩm Băng Băng cảm thấy đau thấu trời xanh, quả mông trái và mông phải một màu tím rịm, nhô cao sừng sững như hai ngọn núi. Thì ra Trần Viễn Hạo có khả năng đánh nát thí thí cô chỉ trong thời gian ngắn đến vậy.

...

_ Lão Dư, ông xem xem. Ông bảo cậu ta hạ thủ lưu tình đi! Con bé... con bé sợ rằng không chịu nổi đâu.

Dư phu nhân nghe tiếng thét chói tai từ phòng bên cạnh, bắt đầu lo lắng.

_ Hừ, việc này tự nó gây ra. Bà còn muốn nuông chiều nó sao?

_ Nhưng cậu ta là một trong các Alpha bậc S, nghe đâu tìm được dấu vết của con bé cách đây không lâu. Nhỡ đâu lực đạo quá mạnh...?

_ Bà yên tâm, ta tin cậu ta sẽ không bao giờ lỡ tay khiến con bé trọng thương.

...

Trong phòng trừng phạt lúc này...

"BỐPPP!!! ÁAAAAAAAA!!! A!!!"

"PHÁCHHHHHHH! ÁI ÔI!!!"

"BẠCHHHHHH!!! BỐP!!! UI DA!!"

_ Huhu... Huhu....!! HUHU!!! Nhẹ... nhẹ chút huhu!!! Ui da! Ai Ôi! Huhu!! Tê!!!

Mông đít cô như vụn vỡ thành nhiều mảnh, cánh mông xinh đẹp, da non thịt mềm chộn rộn hàng trăm đoá hoa nở rộ. Hạ thân cô vặn vẹo muốn né đại trượng đánh đau quoắn đít ra.

Phương pháp đánh đòn cậu dùng là kiểu trừng phạt Omega phạm tội thời trung cổ, cứ lần lượt vụt mông trái, lại nhanh chóng đét mông phải. Hai cánh mông đau đớn xấu hổ thay phiên nhau co vào giãn ra đong đưa ở trước mắt cậu.

Trần Viễn Hạo có hơi mỉm cười, cất giọng giáo dục:

_ Tổng Giám, cô lơ là quy củ nhận phạt. Tách mông ra, ba mươi bản gỗ mỗi bên.

_ Huhu! Huhu! Đừng mà, xin anh đấy. Chẳng qua... hhuhu... là đau quá nên nhất thời có chút không chỉnh tề.

_ Tổng Giám, nếu cô còn chống đối mệnh lệnh quản giáo. Tôi sẽ đánh lại từ đầu.

_ Ngao! ĐỪNG! Đừng! Huhu! Hảo, tôi liền nhận roi. Huhu! Huhu!

Haiz, cậu đánh chưa tới ba mươi trượng, mà cái đít đáng thương đã kịp lĩnh thêm bản gỗ rồi. Băng Băng thút thít ấm ức tách chân, đổi tư thế nửa nằm sấp nửa quỳ trên băng ghế, nâng cao hai bên mông sưng bằng hai quả dưa hấu chín thối.

Trên tường có giá treo hơn chục loại roi đánh đòn tra tấn, Trần Viễn Hạo nhanh chóng lấy xuống một bản tròn tay cầm ngắn bằng gỗ đen mun, chỉ cần nghĩ cảnh cậu khẽ paddle đó xuống từng cánh mông là cô cũng thấy đau mông tê tái lắm rồi.

Cậu cẩn thận ngồi khoanh chân dưới nền đất, đặt bàn tay chiếm hữu trên eo lưng mỏng manh.

_ Tổng Giám Cẩm Băng Băng, đây chỉ là cảnh cáo. Tôi hy vọng cô sẽ ghi nhớ mà nghiêm túc lĩnh phạt.

"CHÁTTTTTTTTTTTTT!"

"AAAAAAAAAAAA!!!!!!!!! Huhu!!"

_ OWWWW! OWWWW! ĐAU QUÁ AH!

_ Tổng Giám, thứ lỗi tôi buộc phải nặng tay để cái đít của cô biết đau mà giữ yên tư thế.

_ Ân, mời Trần Tổng tiếp tục xuống tay. AI ÔI! HUHU!

Cậu ghét nhất kiểu phục tùng nửa vời, thế thì sẽ còn bị đánh nặng hơn. Băng Băng mếu máo đẩy mông lên cao, hai đùi thon trắng tách rộng.

"BÁCHHHH!!!! BÁCH!!!! BÁCHHH.."

"EO ÔI!!! AIII!! HUHU!!!"

"CHÁT CHÁT CHÁT CHÁT BỐP BỐP"

_ OWIE! OWIE! AWWW! Đau quá ah! Huhu! Trần Tổng, cầu anh nương tay. Huhu! AI ÔI!

Ngoan độc bản gỗ tròn quất vào toàn bộ từng quả mông và đùi non khiến cô khóc thét. Cậu vụt năm hạ vào phía bên phải phải, rồi mới vụt tiếp năm roi vào mông trái. Trái đào chín sưng thũng như đang ngồi trên lò than nóng.

"BÁCH BỐP BỐP BỐP BÁCH"

"UI DA! UI DA ĐAU!!"

"BỐP BỐP BA BA BÁCH!!!"

"AI UI! UI CHAO ÔI ĐAU! OWW!"

Cậu mãn nguyện ngắm người đẹp vểnh mông tím đỏ rên rỉ thật lớn, dừng tay một chút để vuốt ve từng thớ thịt:

_ Tổng Giám Băng Băng, cô đã biết sai chưa? Hửm?

_ Ân, Huhu! Tôi... Hức.. HUHU.. Tôi sai rồi Trần Tổng. Tôi không dám tái phạm nữa.

"BỐP BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH!!!"

_ NGAO~~~~~~~!!!!!!!!!!!!! Huhu! Trần Tổng, tôi biết sai thật rồi mà.

_ Ân, sai thì phải chịu phạt.

"BÁCH BỐP BỐP BỐP BỐP!!!"

_ ÁI DU! OWWWIE! OWWWWWW!!!

...

Dư phu nhân nghe trong phòng có tiếng động lạ muốn chạy lại cửa bị lão Dư ngăn lại:

_ Bà cứ ở yên đấy. Thằng nhóc nó còn đang phạt Băng Nhi mà.

_ Nhưng nghe tiếng đánh không giống bản tử lắm. Trần Tổng hẳn đang bắt nạt con bé, bắt nó chịu phạt thêm..

_ Hừ, con bé cần được dạy dỗ. Bà tốt nhất đừng xen vào.

Dư chủ tịch quả quyết, nhất nhất không động tâm. Dư phu nhân thấp thỏm thở dài.

...

Sau sáu mươi bản gỗ tròn tổng cộng, đôi thí thí Băng Băng hiện lên hai vệt tròn to bằng chiếc dĩa trên cánh mông, màu đỏ tươi như máu.

_ Băng Tổng, mời cô nằm trên ghế dài khép đùi, hai chân duỗi thẳng.

_ Hức... hức... Ân... Huhu... Huhu! Đau... đau quá a... Huhu! OWW! OWWIE! OWIE! Trần Tổng... nhẹ.. nhẹ tay...

Cậu vừa đặt phần đầu của đại trượng trên chiếc mông nở hoa run rẩy sưng thũng, Băng Băng đã khiếp sợ oa oa mếu van xin.

Lúc này, để tránh việc cô nghiêng người, cậu dùng dây trói cố định cẳng tay, chân, eo, và đùi. Không để cô chờ lâu, cậu dùng lực vụt trượng gỗ luân phiên vào hạ thể Băng Băng.

"BA BA BÁCH BÁCH BỐP BỐP.."

Tiếng trượng gỗ hành quyết Cẩm Băng Băng đít vú nghe chan chát giòn tan, hết đánh xuống mông trái rồi lại đến mông phải rất nhanh. Hai cánh mông huỷ dung chưa kịp bình phục ngọ nguậy đã tiếp tục ăn đòn. Lực đánh đều đều, da thịt hai phiến mông tròn trần trụi cũng sưng rất đều nhau.

"NGAO Ù! Ô! Ô!! HUHU!!! AI ÔI!"

Cánh mông sưng nóng do quá đau đớn mà lắc lắc trong không khí, vẫn chẳng né được đại bản vụt phát nào là đau quoắn đít phát đấy. Ba mươi tuổi Tổng Giám Cẩm Băng Băng, lần đầu trong đời nếm trải trượng hình kỉ luật của Dư Thị trên mông trần.

Trần Viễn Hạo ít hơn cô tận tám tuổi, lại mang vẻ chững chạc tự nhiên của một con sói Alpha thủ lĩnh, xuống tay phi thường nghiêm khắc, đều đặn khẽ mạnh cánh mông trái rồi đến mông phải. Mỗi lần cậu hạ bản tử vào da thịt cô là một lần cô thấy đau đến nỗi muốn nhảy dựng lên xoa xoa đít!

"BÁCH BÁCH BÁCH BỐP PHÁCH..!"

"ÁAAAAAAAA!! AHHHHH! ĐỪNG... Đừng đánh nữa...!! HUHU! Alpha! AHHHH!!!!!"

_ Băng Tổng, chúc mừng cô. Bốn mươi bản đã xong, còn bốn mươi hạ tôi sẽ đánh cô ở hình đắng chữ V ngược.

_ Huhu!!! Đừng mà Trần Tổng! Ngao! Huhu! Tôi biết lỗi rồi! Tôi không dám che giấu thân phận nữa!! Huhu! Ô Ô! Đánh bản tử trên đít trần còn phải căng mông chổng mông lên trời sao? Ô ô! Huhu đau lắm đó! Huhu!

_ Khụ Khụ, Băng Tổng có cần tôi tặng cô vào chục lược gỗ tròn không? Hửm?

Cậu bật cười vừa giận lại vừa xót thương đe doạ. Cẩm Băng Băng khóc nhè đỡ mông đít đứng trước hình đắng gập người chu mông lên cao. Hai tay và chân đều bị còng khoá lại.

Hình đắng kỷ luật của công ty làm băng gỗ cao gần đụng trần nhà, có thanh gỗ  chắn ngang ở giữa và dưới hai chân để người chịu hình có thể tựa vào, hạ thân đẩy phía sau. Dụng cụ dùng kèm theo còn có nệm lót phảng mông da màu nâu khoét một lỗ hình vuông để bảo vệ eo, lưng, cột sống, và đùi, duy nhất hai cánh mông đã nở hoa lộ ra ngoài.

Ở tư thế này, Trần Viễn Hạo càng thấy rõ thí thí cô thế nào run rẩy. Chỉ cần cậu khẽ phét phần đầu trượng hình vào mông đã đủ khiến Cẩm Băng Băng giật giật lắc lư hai cánh hoa phía sau.

_ Băng Tổng, xem ra Băng Tổng rất nôn nóng muốn lãnh trượng hình nha.

Đến lúc này, cậu còn tâm trạng trêu chọc cô, haizz.

_ Băng Tổng, quy tắc như cũ, nhưng lần này nếu cái mông nhỏ của cô không an phận né bản tử, tôi sẽ nặng tay hơn lần dạy dỗ đầu tiên. Hiểu?

_ Hức. Ân, tôi nghe rõ Trần Tổng.

_ Hảo, hiếm khi thấy cô nghe lời như vậy ah.

"BÁCHHHHH!!!! Áhhhhhhhhh!"

Mông phải ăn trượng gỗ trên hình đắng bật bật giống lò xo.

"BÁCH!!!!!!!!!!!!!! AI ÔI! UI DA!"

Giờ đến lượt cánh mông trái chịu tội sưng húp hết lên.

"BÁCHHHHHH!!!! PHÁCHHHHH"

"NGAO~....AHHHH! ĐIỂM... ĐIỂM NHẸ.... HUHU!!!!"

"PHÁCH..!!!!!!! BÁCHHHHHHH!!!"

"ÁHHHHHH!! AI UI! AI ÔI! OW! OW! OWIE! OWW! AU!!!!"

Mông phải một trượng, rồi đến mông trái một trượng chịu chung số phận, chưa được mười hạ thì Băng Băng lại tiếp tục cầu xin tha thứ.

_ Băng Tổng, cô không được nhướn người phía trước. Hảo Hảo đưa mông trần ra sau.

_ Ô ô Huhu! Ân... Huhu... Đau quá ah~!!! Huhu!

Cậu nghiêm khắc cảnh cáo, đều đều dùng lực vung trượng thật cao và hạ bản gỗ xuống cánh mông tròn mềm mại, càng khiến nó nở hoa to hơn.

"BÁCHHHHHHHHHHH!!!!"

"UI DA CÁI MÔNG TÔI... HUHU!"

"PHÁCHHHHHHHHH!"

"ÔI CHAO HUHU!! AI UI! AI! UI DA!"

_ Băng Tổng....

_ Ân huhu!! HUHU!!!

_ Thí thí của cô lại động đậy kìa.

_ Trần Tổng thứ lỗi tôi không cố ý. Huhu. Là... do đau nên mông đít quoắn hết lại... Huhu! HUHU! Đừng, đừng phạt nữa...

Thấy cậu bỏ hình trượng xuống vỗ vỗ chiếc mông sưng thũng, cô biết mình sắp bị "giáo dưỡng" nên vội khóc mếu làm nũng.

_ Băng Tổng, lần này số roi sẽ không được quy định trước, tôi đánh đến khi đủ thì dừng.

...

Và thế là Tổng Giám Cẩm Băng Băng gào khóc ấm ức khoanh tay đứng úp mặt vào tường nâng mông. Trần Viễn Hạo chọn một cây roi mây và một cây roi vòng tròn kép. Cả hai cây roi này đều có lõi bằng kẽm nặng nề, bên ngoài phủ một lớp nhựa dẻo tổng hợp pha keo nến màu đỏ tươi.

Băng Băng cảm nhận vòng tròn kép của cây nhựa chạm lên da thịt, run bần bật!

Vòng tròn bên ngoài to bằng một cánh mông, vòng tròn bên trong bé hơn để gia tăng cảm giác đau đớn phần mông giữa và phân tán lực đều khắp thịt mông.

"Tách!!!! Tách!! Tách..!!"

"AAAAAAAAAAAAAAAAAA!"

Chất liệu nhựa dẻo đánh trên da tạo thanh âm rất nhỏ, hầu như không nghe thấy gì, nhưng hiệu quả rất lớn.

"Bịch! Bốp! Chát! Vút! Chát!"

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAA"

_ AI ÔI! OWIE! OWIE!! Trần Tổng tôi sai rồi. Lần sau tôi không dám tái phạm. Tha tôi đi Trần Tổng.

Roi nhựa dẻo còn pha keo nến, mà lõi bằng kẽm kim loại thượng hạng, một roi đánh vừa nặng nề như bản tử vừa đau quoắn quéo cái mông giống thắt lưng da! Cậu chỉ cần quất tầm chục roi xuống, đôi mông kia liền đỏ sẫm khai hoa.

_ Băng Tổng, tôi phải xem cô thế nào biểu hiện đã.

"Vút chát bịch tách bốp bốp..."

"AAAAAAAAAAAAAAA!"

_ Băng Tổng xin hãy nhớ cái này giáo huấn. Bằng không...

"Bịch bách vút chát chát chát....!"

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!"

_ Huhu, tê~!!! Đau! Đau quá! Trần Tổng... Huhu!! Tôi xin ghi nhận lần phạt này! Huhu! Ai Ui!

_ Ân, Băng Tổng xin đứng thẳng vểnh mông trần ngay ngắn. Tôi sẽ hảo hảo dạy dỗ nó.

Tiếng bịch bịch ba ba nhẹ nhàng vang lên, hai bên đít vú cô luân phiên nhau chịu tội, từng bên cánh mông nổi đầy hoa văn hình tròn thật lớn, sưng cộm lên trên bề mặt da mông. Lần này cô chẳng cả gan dám rướn người né tránh đòn roi.

_ Huhu, Huhu, thỉnh Trần Tổng niệm tình tha thứ. Huhu! Tôi.. Tôi sai rồi ah!

_ Ừm, sai thì ngoan ngoãn ăn đòn đi.

"Bịch! TÁCH! Bốp! Ba ba chát chát...!"

"ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAHHHH! ÁAAAAAAAAA!!! OW! OWIE!"

_ Á HUHU! UI DA HUHU!

Đỉnh mông sưng lên hai viên thịt sưng húp, vết đánh này đến cả tuần sau cậu thoa thuốc mỡ vẫn thấy đau đến quoắn đít ra. Mãi đến hôm thứ mười mới bắt đầu phai nhạt dần.

_ Băng Tổng, cô xem cô đáng bị đánh đòn vào mông không? Hửm?

_ Huhu! HUHU! Đáng.. đáng đánh.

"Bịch bịch bịch bốp bốp..."

"OWWWWWWWWWWW!!!"

Cứ một lượt roi nhựa vỗ xuống hạ thân, âm thanh mỏng manh êm tai, là một lần da thịt đau nóng tê dại.

Trải qua gần năm lượt đánh, cậu mới ân xá nhu nhu chiếc mông nở hoa huỷ dung co giật đùng đùng rất xấu hổ.

_ Băng Tổng, giáo dưỡng sắp kết thúc. Mời Băng Tổng dùng tay ôm chặt cổ chân.

Cẩm Băng Băng nức nở oà khóc tuân mệnh, chổng cao đít vú lên trời. Phảng mông căng hết cỡ đung đưa trong không khí, chờ ngọn roi mây bằng nhựa keo nến vun vút trên cao đáp xuống.

Xem ra cậu đã có ý định khiến mông cô nổi lươn từ lâu, nên đặc biệt dùng loại roi mây dẻo dai này.

"Vút Chát....!!!!! OWW!!"

Vẫn là chất liệu nhựa nên lúc cậu vụt roi cô gần như không nghe tiếng động gì, nhưng đổi lại là tiếng thét chói tai ầm ỹ cả gian phòng.

"Vụt chát! OWIE!!! Chát.!!! OWWWW!"

_ Huhu! Huhu! Trần Tổng chậm đã... Huhu...!!! Tê!!!!

"Vút vút!!!! OWWWWWWWIEEE!!"

Năm lằn roi mây thẳng tắp đỏ chót hằn trên cánh mông mấp máy thậm thụt.

_ Băng Tổng, còn dám nghĩ muốn né hình trượng?

_ Huhu! Dạ không! Huhu! Tôi sai rồi! Huhu! Tôi sẽ hảo hảo nhận trượng hình. Huhu! Tê!! Owie!

Cậu chợt cười khẩy, lại nghiêm túc nói:

_ Băng Tổng, nên cảm ơn người quản giáo mới phải, hửm?

_ Ân, Huhu! Trần Tổng! Huhu!

Chỉ chờ có thế, cậu dùng roi mây nhựa thưởng cho cô thêm chục con lươn sưng tấy trên mông.

"Vút!! Á!!!! Huhu! Cảm ơn Trần Tổng đã dạy dỗ!!! Huhu!"

"Vút... OWWWWIE!!!!"

_ Huhu! Huhu! Băng Băng đa tạ Trần Tổng giáo dưỡng! Huhu!

"Vút! Vút! Chát!!!!! ÁHHHHH!!"

_ Huhu! Đa tạ Trần Tổng thưởng roi. Huhu, tôi sai rồi, tôi không dám nữa.

Cẩm Băng Băng vừa ăn roi mây lằn hết cả đít vừa phải cảm ơn tên Alpha ác độc siêu cấp biến thái nào đó.

...

Phạt ước chừng ba bốn chục roi mây, cậu cho phép cô đứng dậy đi đến hình đắng lãnh trượng hình.

Băng Băng khóc nấc chịu trói đưa đôi mông đã sưng tấy còn chằn chịt lằn roi đỏ tím chờ cậu đánh nốt mấy chục đại bản cô còn nợ.

Haizz, Trần Viễn Hạo đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, mà độ biến thái cũng vô cùng cao.

Cậu có sở thích dùng bản gỗ loại to hoặc đại trượng trên cái mông đã nở rộ hoa nát bét của Omega.

Đánh một đôi mông tròn trĩnh trắng trẻo thì thích thật, nhưng cậu thích đánh một chiếc mông nóng đỏ sưng húp hơn rất nhiều, thậm chí có nhiều vết bầm tím thâm đen thì càng tốt, tiêu biểu như mông Băng Băng bây giờ.

Trên phảng mông sưng húp cao ngất, bề mặt da mông hằn lên vết roi mây vắt vẻo ngang cánh mông, đỉnh mông nhô lên từng vệt sưng hình tròn nho nhỏ. Do mặc nệm bảo hộ thân dưới, cái mông trần lồ lộ giữa tấm nệm càng khiến cận thêm kích thích.

_ Băng Tổng, nhận giáo dưỡng xong quả thật biểu hiện không tệ nhỉ?

Trần Viễn Hạo bật cười, vỗ vỗ nhẹ hình trượng gỗ trên da mông khen ngợi cô.

"BÁCH!!!! OWIEEEE!"

"BÁCH!!! OWIEEEE! BỐP! Á!!"

"BÁCH! OWWW!!! BỐPPPP!!! ÁI UI!"

_ Băng Tổng, hôm nay cô bị phạt tám mươi trượng hình do tội che giấu thân phận Omega suốt mấy năm qua...

"BÁCH!!!! AWWW! BÁCH!!! AW!!"

"BÁCH!!! AWWWW! BÁCH!!! AW!"

_ Á HUHU! HUHU! Đau quá, đừng đánh nữa! Huhu! Huhu!

Mấy trượng này cậu vừa buông lời răn dạy vừa tăng lực đánh, mà cái mông mềm nhũn kia vốn đã ăn rất nhiều roi.

_ Băng Tổng, khụ khụ đánh đòn phải đau chứ!

_ Huhu! Huhu! đau.. đau tưởng chết.

_ Băng tổng, hai mươi trượng cuối lực đạo không nhẹ. Mời Băng Tổng Hảo hảo nắm chặt cán gỗ trên hình đắng.

_ Ân, Trần Tổng. Hức! Huhu!

"PHÁCHHHHHHHH!!!!!!"

"NGAOOOOOOOOO!!! AI DU!!!"

Đúng như cậu báo trước, nếu không có dụng cụ trói thân thể trên hình đắng, cả người cô đã bật hẳn ra trước từ lâu. Đại trượng lần này không đổi hướng, nhắm đến phảng mông và đùi non bên phải mà vỗ xuống!

"BÁCHH!!!!!!!!!!!!!!!! AWWWW!"

"BÁCH!!!!!! AWWWWW!"

"PHÁCHHHHHH!!! AHHHHHH!"

_ Huhu! HUHU! Trần Tổng tôi sai lầm rồi tôi thực sự biết sai... Huhu! Dừng.. dừng tay... Huhu!!!!

Da thịt lại nở hoa ghê rợn hơn, vệt sưng to tròn cả một bên mông phải có màu sắc tím ngả vàng, ai nhìn vào đều phải ôm mông xuýt xoa.

"BÁCH! BẠCH!! BÁCH!"

"Á! Á! AHHH! OWW! OWW! OW!"

"BÁCH! BÁCH!!!"

"OW! OWWW! OWW!!!"

Đại mộc trượng bản dài khẽ mạnh cả hai mông, phần đầu trượng tập trung lực đạo vào mông phải, khiến mông thịt đau quoắn quéo chuyển sang màu đen, còn để lại vết đánh khắp cánh mông.

Cậu trầm giọng khẽ phần đầu trượng đến mông trái, đanh thép răn dạy:

_ Băng Tổng, còn mười trượng cuối. Hy vọng Băng Tổng có thể hảo hảo giữ tư thế.

_ Hức... Huhu.. Ô Ô.. ân... Huhu.. Hức

Người nào đó không nói nên lời, một bộ dáng khóc nhè gật gật đầu đưa mông về phía trượng gỗ.

"PHÁCH!" Một hạ dồn lực đạo đùng đùng vào cánh mông, phía trái bắt đầu nở hoa tụ huyết bầm đen!

"BÁCH BÁCH!!!" liền hai đại mộc trượng xuống da thịt, cái mông đít trái toàn bộ phảng mông giật giật cơ hồ muốn nát nhừ.

_ Ô Ô... Huhu... Ô Ô! OWW! OWW!

Khuôn mặt Băng Băng đẫm lệ, đít vú mềm mại run run nóng ran.

"BÁCH! PHÁCH! BÁCH!!! BÁCH!!!."

_ NGAO!!!! AI UI ÁHHHH!!!

Tiếng thét thảm thiết vang vọng sau mỗi trượng đánh âm vang khắp gian phòng trừng phạt.

"BÁCH!!! BÁCH!!! BÁCH!!" Ba trượng cuối thành công mỹ mãn biếm mông đít trái to bằng mông phải, màu sắc mông ngả vàng đen y chang nhau, vết sưng thũng hình tròn trên hai cánh mông cũng có kích cỡ hình dáng bằng nhau.

Phạt trượng hình xong, cậu vừa quy củ giáo huấn vừa cởi trói.

_ Băng Tổng, trượng hình kết thúc. Hy vọng Băng Tổng và cái mông nhỏ của cô sẽ ghi nhớ cái này trừng phạt.

_ Ân, Huhu! Huhu! Đa tạ Trần Tổng răn dạy. Huhu! Ô Ô! OW! OWW! OW!

Băng Băng nào dám lơ đễnh, ngoan ngoãn khoanh tay phục tùng. Chống đối chỉ khiến cậu càng có lý do đưa thêm hình phạt.

Nhìn hai chiếc bánh màn thầu đen thui tím rịm, cậu thở dài khẽ vỗ vỗ vào nó:

_ Hảo, kéo quần lót lại, mặc váy chỉnh tề. Theo anh đến gặp Dư Chủ Tịch xin lỗi.

_ Hức.. hức....

Băng Băng nức nở quệt nước mắt khó nhọc đứng hai hàng mặc lại quần lót, cánh mông trần trụi vừa mới ăn đòn cạ cạ đến chiếc váy bó.

Kỹ năng Alpha cấp S của Trần Viễn Hạo làm cho cô đi đứng khó khăn, về nhà thoát váy ra còn thấy da mông càng sẫm màu, vết thương càng nặng càng trướng sưng hơn cả khi mới đánh xong.

...

Chủ tịch Dư Thị bình tĩnh nhìn phu nhân mắt đỏ ửng đỡ Băng Băng:

_ Qua đây, ta muốn hỏi chuyện.

_ Ân, bác Dư.

Lão Dư mắt dữ tợn nhìn cô. *Ầm* một tiếng đập bàn khiến cô phát hoảng quỳ xuống!

_ Băng Tổng hiện tại đang cùng tôi nói chuyện phím?

_ Dư Chủ Tịch, cháu sai rồi. Ngài đừng tức giận.

_ Băng Tổng biết mình thiếu sót điểm nào rồi chứ?

_ Cháu... cháu đã nhận trượng hình cho việc khai gian lý lịch.

_ Băng Tổng nghĩ ta không biết cháu thỉnh thoảng đến Thượng Điểm cùng *một số nhân vật nào đó*?

*Thượng Điểm là nơi tụ tập khá kín tiếng cung cấp rượu thượng hạng, thuốc hút, thuốc lào đủ các mùi hương, và cả các loại thuốc cấm khác*

Thực ra lão dư đã có thông tin việc cô cùng một số quản lý cao cấp đến nơi đó giải khuây từ mấy năm trước, chỉ chưa có dịp để chỉnh đốn mà thôi. Băng Băng nghe đến đây liền rùng mình vội vàng nói:

_ Chủ tịch, cháu.. cháu về sau sẽ không đến nơi đó. Chủ tịch, xin cho cháu một cơ hội.

_ Hừ, dựa vào đâu ta có thể dễ dàng tha thứ cho cháu?

_ Lão Dư, ông cũng đã kỷ luật con bé rồi. Còn muốn thế nào?

_ Dư Chủ Tịch, Dư phu nhân không phải là quá nuông chiều Băng Băng mà khuyên can. Vừa rồi cháu dùng trượng hình nặng nề...

Trần Viễn Hạo mở lời, ông cũng không muốn nói nhiều.

_ Vậy cậu định thế nào giáo dục nó?

_ Cháu là Alpha của cô ấy, tự nhiên sẽ có cách dạy dỗ.

_ Thằng nhóc khôn lỏi này, hành sự hệt như bố cậu. Cậu sẽ không nói suông chứ?

_ Cháu đảm bảo cô ấy sẽ không bén mảng đến Thượng Điểm. Lão ra văn bản cho Tổng Giám nghỉ dưỡng ba tuần là được.

_ Việc nhỏ thôi. Cậu đem con bé về nhà đi.

_ ...

...

Thoả thuận diễn ra khá nhanh chóng và "thuận lợi", Băng Băng nhất lời mông đau não load hơi chậm.

Trong lòng định hỏi cậu định giở trò gì mà lão Dư khó tính nghe cậu đưa ra hướng giải quyết là gật đầu ngay, nhưng vẫn sợ cậu nên lại tự suy diễn lung tung. Bất ngờ hơn nữa là có một chiếc xe limo màu đen đến đón hai người.

_ Lên xe. Băng Nhi yên tâm, anh không bắt cóc em rồi chặt xác do lỗi của em đâu.

_ Anh... anh đừng doạ em chứ! Gọi xe đến đi đâu?

_ Về nhà. Khụ khụ chẳng lẽ Băng Tổng muốn Alpha lái xe còn Băng Tổng dùng cái mông huỷ dung đã nhận tám mươi trượng ngồi xe?

_ Đáng chết, anh còn có hứng trêu ghẹo em?! Á!

Băng Băng bị cậu kéo vào băng ghế sau, trước mặt họ là một vách ngăn nên nhìn không gian giống một căn phòng thu hẹp phía sau xe.

Cậu đặt tay lên đùi, Cẩm Băng Băng là một đứa thức thời, nhanh chóng thật ngoan nằm úp sấp vểnh vòng ba sưng dưới váy. Trần Viễn Hạo kéo lớp vải bó sát mông người kia lên, "hai miếng thịt" màu đen đáng thương nóng hừng hực, kích cỡ to gấp ba gấp bốn lần, hai đùi không khép lại được, tự động giật giật khẽ tách ra.

Một đôi mông tròn trĩnh mềm mại trắng trẻo được dưỡng suốt năm sáu ngày chỉ trong một buổi sáng liền bị đánh nát.

Cô khẽ *ai du* một tiếng khi bàn tay cậu chạm đến hai cánh mông. Cậu chu đáo lấy trong túi áo khoác tây trang tuýp thuốc mỡ bạc hà, dùng thật nhiều thuốc thoa thoa lên da thịt nở hoa tưng bừng, nhưng sau đó lại kéo gấu váy xuống đùi dưới, khiến hai cánh mông cô tiếp tục cọ xát vải bó.

_ A Hạo... Ô ô.. đau!

Người dưới thân làm nũng, cậu tuy vẫn đang trừng phạt cô lại lên tiếng dỗ dành, nhu nhu mông tròn.

_ Suỵt, bảo bối nhẫn chút. Ba mươi phút nữa sẽ đến nhà.

-End Chap 9-

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com