ZingTruyen.Info

Huấn Văn (M/F) | Tổng Tài Tỷ Tỷ: Phi Công À, Điểm Nhẹ!

Chương 8: Bí mật

NaNaThienTy

Chủ tịch hội đồng công ty X ngồi vắt chéo chân đọc báo, uống trà. Tổng giám lại thấy sự việc có phần hơi quái dị.

Bác Dư thường ngày cực kì ưu ái cô, luôn xem cô như chính mình nữ hài thân sinh, sẽ không lạnh lẽo buôn một câu "mời Tổng Giám dùng trà" thế này.

Đáng thương cái mông của Cẩm Băng Băng, trong suốt một tuần liền, bị Alpha giáo dục bằng cách đánh mười đại bản thật mạnh vào mỗi buổi sáng.

Hôm nay cậu bắt cô đổi tư thế, chân duỗi thẳng giang rộng, bàn tay nắm gót chân, cong mông ăn đòn. Kết quả mông đùi Băng Băng đều ẩn ẩn đau buốt thâm đen. Vết thương chưa kịp lành thì mông đã nở hoa lần nữa rồi.

_ Bác Dư, con phạm lỗi sao?

Băng Băng mở lời, một câu hỏi thẳng trực tiếp vào vấn đề.

_ Con nói... là phương diện nào?

_ Bác Dư, con nghĩ bác gọi con đến để bàn chuyện công ty?

_ Băng Băng, Dư Thị nhờ con quản lý rất tốt. Lão tử đây muốn chuẩn bị nghỉ hưu a!

Ông thành thật đối đáp, cô khẽ nhăn mi do hạ thể đau nhói nhưng vẫn phải ngồi ghế.

_ Con định giấu lão tử đến bao giờ?

_ Dạ?

*Choang* một tiếng, tách trà sứ đắt tiền vỡ tan tành.

_ Con xem bác là đồ ngốc nhỉ?

Tiếng cô thở dài, lão hổ này thật khó qua mặt.

_ Bác biết mọi chuyện sao còn gọi con vào hỏi?

_ Khi nào con và cậu ấy sẽ ra mắt ta và Tiểu Nghi.

(Au: Tiểu Nghi là Dư phu nhân*)

_ Dạ con...

_ Con cái gì. Cuối tuần sau gọi Trần Viễn Hạo đến đây. Bác sẽ định tội con sau.

_ Ơ?!!!

_ Bác nghĩ con phải thuộc làu làu nội quy Dư Thị chứ? À, việc con khai gian hồ sơ là Beta lão đây biết từ tám kiếp trước rồi!

_ Ơ, thế sao bác không nói...?

_ Ơ, thế sao mày không nói trước hả con?

_ Bác Dư! ... Hừ, con về văn phòng làm việc đây.

_ Ừ, về đi. À thôi, mày lết thân nghỉ dưỡng ở nhà vài hôm cũng được con ạ. Thứ Bảy tuần sau hẵng tới. Nhớ đem thằng nhóc họ Trần kia đến.

_ Vâng, thế con đi trước!

...

Băng Băng thu xếp công việc sớm nhất, hy vọng ở nhà được nằm úp sấp đắp khăn ướp đá vào mông. Có điều cô vẫn phải dùng cầu thang bộ bước đi, từng bước từng bước chậm chạp dùng chân chạm đến mỗi bậc thang, hai bên mông đít mấy ngày qua ăn bản tử cọ qua cọ lại vào quần lót thun loại short ngắn bó mông, bao bọc bên ngoài là lớp vải quần jean ôm sát vòng ba.

Trần Viễn Hạo hôm nay còn tinh tế nhét thêm lớp lá gai thật dày trong quần lót, đều để khiến cô ghi lòng tạc dạ giáo huấn này. Hơn nữa cũng không được tranh thủ thoát quần xoa mông, hai phảng mông cứ thế đau nóng châm chích, giật giật thon thót.

...

Vừa khập khiễng nhấc chân xuống chiếc xe BMW màu bạc, chần chừ một lúc, cô quyết định gọi điện cho người kia:

_ Viễn Hạo, em đang ở nhà.

_ Hảo. Nay tan làm sớm nhỉ? Tí nữa anh họp xong thì về với em nhé. Bye!

_ Này...Anh!

_ Hửm?

_ ...

Cậu bỗng bật cười:

_ Em có thể xoa vết thương.

_ Ân?

_ Cởi y phục đứng góc tường trước gương xoa tự kiểm điểm đi.

_ Ngươi!!! Đồ vô lại!!!

_ Omega, hay em thích ngồi ghế gỗ chép phạt nè?

_ Hứ, thôi ngu gì. Lão nương cúp máy đây.

...

_ Hức, Cẩm Băng Băng, ngươi thật thê thảm quá. Huhu! Ai Ui! Ai du! Ow!

Toàn thân không mảnh vải, cô đứng đối diện góc tường phòng khách, chiếc mông màu đen thui sưng thêm một lớp da đỏ rực rỡ, đôi tay ngọc khẽ xoa bóp hai khoả thịt tròn.

_ Ai du! Du! Tên ác bá biến thái! Huhu! Đánh bản tử dày muốn hỏng đít vú còn bắt mặc quần bó.

Tuy đã tháo bỏ quần áo, nhưng do phải ngồi ép mông trần vào lá gai, toàn bộ da mông đều một màu đỏ mận, chiếc mông bị dược tính của lá gai thiêu đốt rất khó chịu.

_ Huhu! Ui da đau đít ghê! Ai Ui~! Tên chết bầm! Hại đít lão nương nở thành một rừng hoa rồi! Ai Ui!

Tổng Tài Tỷ Tỷ khuôn mặt tỏ rõ vẻ uất ức, ngoảnh mặt ngắm hình ảnh đồi núi nát bét trướng sưng phản chiếu trong gương. Hàng chục vết hèo vắt vẻo ngang "chiếc bánh màn thầu", phía trên đỉnh mông, có rất nhiều tụ máu bầm đen.

Hai ba hôm đầu khi cậu thực hiện lệnh cấm túc và trừng phạt cô theo lịch trình, mỗi buổi sáng mười bản gỗ vào mông trần, Cẩm Băng Băng còn miễn cưỡng cầm cự được. Đến buổi sáng thứ tư trở về sau, cô lúc nào cũng khóc rống thật to cầu xin cậu tha thứ ngay khi cậu đánh hạ đầu tiên.

_ Omega, em dạo đây rất ngoan.

Mải ôm cái mông đau đứng góc tường mà không để ý cậu bước vào phòng từ lúc nào, cô thoáng giật mình nghe tiếng cậu gọi. Trần Viễn Hạo miệng trêu ghẹo cô, tay thì cưng chiều chạm đến thí thí nở hoa to đùng.

_ Hứ, đồ biến thái. Nhà ngươi bảy ngày đánh ta bảy mươi bản tử đau quoắn đít ra.

_ Khụ khụ, tỷ tỷ xinh đẹp à, nhờ vậy mà tỷ đều ăn đúng bữa, ngủ đúng giờ giấc đấy. Lên ghế nằm, anh xem.

Vậy là Omega tập sự Cẩm Băng Băng đỏ mặt bĩu môi úp sấp vểnh mông trên đùi cậu!!!

_ Quoắn đít thật nhỉ? Haha! Đã qua năm sáu tiếng rồi mà cơ mông vẫn co rút sao?

_ Hức! Ân, anh nhẹ nhẹ tay dùm cái.

_ Omega, em hiểu vì sao anh lại áp dụng hình phạt này, đúng không?

_ Ân, chính là... để Băng Nhi nhớ đến cái mông sưng mà không dám bỏ bữa cơm.

_ Biết là tốt rồi. Sáng mai tiếp tục ăn mười bản gỗ. À, nay bảo bảo được sếp cho tan làm sớm nhỉ?

_ Ân....

Thấy cô thoáng rùng mình, cậu đủ hiểu Omega nhà mình có việc khó nói.

_ Phát sinh việc gì sao?

_ Là... Chủ tịch đã biết chuyện anh với em...

_ Lão Dư thính thật. Anh mới tài trợ ghế gỗ cùng trang thiết bị đến tập đoàn mà lão đã đoán được.

_ Huhu, anh còn nói sao? Bác Dư còn bảo em dẫn anh đến văn phòng... huhu.

_ Khóc với sầu cái gì cô nương? Do em che giấu thân phận đấy. Giờ thấy hậu quả chưa?

"BỐP BỐP" Mông bị vỗ hai cái.

_ Á... Huhu! Em phải làm sao đây? Anh xem, bác Dư sẽ kỉ luật em?

_ Ừ, chắc chắn rồi. Có thể lão Dư bảo anh đến để bảo anh thi hành hình phạt đánh đại bản trên mông trần đấy.

_ ...

_ Thôi lỡ rồi, đằng nào cũng phải phạt mà. Tránh đêm dài lắm mộng!

_ Nhưng... Huhu!!!!

_ Hửm! Oan ức gì khóc?

_ Em... em còn đang trong giai đoạn bị anh phạt cấm túc. Ngày nào cái mông nở hoa cũng sẽ nhận mười đại bản. Đến nay tổng cộng được bảy mươi hạ rồi... Ô Ô!!!

_ Ân, tuần sau mông ăn đánh hơn trăm bản thì khả năng chịu đòn tốt hơn. Đến lúc đó, dù lão Dư phê duyệt văn bản phạt trăm trượng hình, em vẫn sẽ thông qua dễ dàng mà.

_ Anh!!! Huhu! Hông có đâu, nát đít chứ chẳng đùa!!!

Nghe cậu nói, đôi mông tím đen sợ hãi vội co giật đùng đùng quoắn quéo. Viễn Hạo nhếch môi mỏng:

_ Anh trêu em thôi, nhóc con.

Cậu vỗ nhẹ trái đào mọng nước trấn an cô... xem ra trong lòng cậu vốn đã tính toán từ trước...

_ Vậy... vậy anh tha tội cho em? Hay đợi em nhận kỷ luật rồi hẵng phạt em tiếp được không? Cả tuần nay em ngồi ghế như ngồi trên chảo dầu vậy đó. Huhu!

Chẳng những thế, giờ nghỉ trưa Cẩm Băng Băng ăn cơm trong mười lăm phút. Thời gian còn lại cô đều tranh thủ cởi váy thoát quần xuýt xoa rên rỉ thoa thuốc mỡ vào mông in hằn dấu ấn bản tử.

_ Omega...

Cậu trầm giọng nghiêm khắc nhắc nhở, cô cũng không dám nói gì thêm. Trải qua một tuần quản giáo, cô còn sợ cậu Alpha này hơn trước kia nhiều. Sáng nào cũng vụt cho đôi mông cô mười bản gỗ đau nhớ đời. Cậu còn đánh rất đều, hai quả mông sưng thũng kích cỡ bằng nhau.

_ Anh đã nói với em tội bỏ mặc sức khoẻ là tội nặng rồi đấy...

_ Huhu, em biết sai lầm rồi. Alpha tha em đi mà... huhu.

_ Được.

_ Thật ạ?

_ Anh phạt em đến khi thấy đủ thì dừng. Sau đó để em có thời gian hồi phục, được không?

Cô chần chừ một lúc, ngoảnh mặt phía sau nhìn cặp thí thí tím đen đang run rẩy trong lòng bàn tay Trần Viễn Hạo.

Cậu nhàn nhạt đe doạ:

_ Thôi vậy. Cứ theo dự định ban đầu mỗi ngày...

_ Không! Tối nay, phạt nốt tối nay đi.

Băng Băng không còn là cô gái đôi mươi, dĩ nhiên tự biết cân nhắc. Cô hiểu cậu đã nhân nhượng lắm rồi.

_ Ân. Omega, cuối người thấp xuống.

Vừa nghe mệnh lệnh, cô mếu máo buông tay khỏi chiếc gối đầu mềm mại, vẫn nằm trên đùi cậu nhưng vào tư thế chữ V ngược, hai tay chạm đất, chân duỗi thẳng.

"CHÁT!!!!! Á!!! CHÁT!!! Á! CHÁT..!"

Trần Viễn Hạo dứt khoát nâng lên hạ xuống chưởng ấn, khiến da thịt cô ẩn ẩn đau rát. Quả đào căng mọng buổi sáng lãnh bản gỗ, còn phải ngồi ghế trong vài tiếng đồng hồ, bị ép chặt vào bề mặt lá gai, quả nhiên nhạy cảm, mềm nhũn trong tay cậu.

"CHÁT!!! CHÁT!!! BỐP!!BA BA!!!"

_ OW!!! OW! HUHU! ĐAU QUÁ!

"Hư này! BỐP!!! Á"

"Lén bỏ cơm này! BỐP! BỐP!!!! AI ÔI!"

_ Anh đã cảnh cáo em nhiều lần...

"CHÁT BÁCH BẠCH BỐP BỐP...!"

_ ÁI ÔI! NGỖ!!! Tê~!!! AI!! OW~!!!

_ Vẫn dám liều mạng như vậy giảm cân.

"BỐP CHÁT CHÁT BÁCH BA BA BA.."

_ Á huhu! Huhu! Em hứa sau này... Huhu.. sẽ không...

_ Haha!!!

Lại một tràng cười kinh dị phi thường biến thái khiến cô rùng mình...

_ Omega, anh tin em.

"BỐP BỐP CHÁT BA BA BA BỐP...!!!!!"

Từng cát tát âm thanh chát chúa vang vọng khắp phòng khách, Cẩm Băng Băng bị cậu tét cho cái mông lún xuống rồi nảy tưng lên theo từng nhịp đánh, hai cẳng chân cô bắt đầu giãy đành đạch đạp đạo trong không khí.

Trần Viễn Hạo chỉ đơn giản kẹp chân cô giữa bắp đùi dài rắn chắc, lại đều đều tiếp tục nhiệm vụ giáo dục hài tử.

"BA BA BỐP BỐP" từng cái tét mông nảy lửa khiến Băng Băng đau đến muốn nhảy dựng lên, nhưng nửa thân dưới cậu đã khống chế triệt để, cô khóc la thảm thương chống tay xuống đất, mông đít vểnh lên nhận hình phạt.

Hai cánh mông mềm mại mọc lên vô số hoa văn, chồng chất dấu vân tay nam nhân.

"BÁCH BÁCH BA BA BỐP..." Chưởng ấn liên tục lần lượt mạnh mẽ phét vào da thịt đau nóng tê buốt, chưa có dấu hiệu dừng lại.

_ OWIE!! HUHU! OWIE! OWIE! Huhu! Tay anh đánh đít đau như bản gỗ đánh vậy! Huhu!

_ Hừ, đáng đời. Đánh đòn không đau thì làm sao em nhớ? Hửm?

"BỐP BỐP BỐP BA BA ...."

_ Aaaaaaa!!! OW! Em biết sai thật rồi. Huhu! Điểm nhẹ! Điểm nhẹ! Huhu!

Cô chỉ nghe cậu cười khẩy một tiếng, lại cảm thấy chiếc mông nóng rực run lẩy bẩy bị bàn tay thép của ai đó dạy dỗ một phen.

"BỐP! Á! BỐP! Á! BỐP!!!! Á! OW!"

"BỐP CHÁT CHÁT BÁCH BA BA"

_ Owie! HUHU! Đau quá anh ơi. Đừng đánh nữa huhu! UI DA!

Đã qua hơn một trăm hạ, Cẩm Băng Băng mông đít thâm đen đỏ chót ẩn ẩn nhức nhối bắt đầu cầu xin cậu tha mạng.

_ Huhu! Ow! HUHU! OW!!! Owie!

Cậu đã dừng tay, mà cô vì quá đau nên vẫn rên rỉ nức nở vặn vẹo hạ thể trong không khí.

_ Được rồi, vào nhà tắm lấy paddle bản tròn và bản hình chữ nhật đến đây.

_ Huhu! Thôi mà! Cho cái đít em nghỉ ngơi thoa thuốc mỡ chút đi. Huhu!

"BỐP!! Á!! BỐP!! Á"

_ Em muốn anh đi lấy roi không nè?

_ Ô ô!! HUHU!

Chỉ có hai cái vỗ mông, Cẩm Băng Băng trong bộ dáng khoả thân đã nhảy cẫng mếu máo ôm mông đít quoắn quéo đi đến phòng tắm nhỏ lấy dụng cụ. Theo thói quen, cô liếc nhìn trái đào huỷ dung đầy ắp dấu vết bàn tay của Viễn Hạo sau màn đánh đòn "khởi động".

Làn da cô do phải mặc quần jeans bó và tiếp xúc với lá gai, nên cậu đánh phi thường đau và thấm, đôi mông sưng to hơn. Ở trong ngăn tủ đều là thuốc trị thương cùng roi đánh, paddle, dụng cụ tra tấn. Băng Băng lấy ra bản gỗ đàn hương có bản rộng bằng cả phảng mông dày chừng khoảng một đốt tay. Còn một loại khác cũng chất liệu tương tự, nhưng bản tròn và kích cỡ thì to bằng một cánh mông.

Trông thấy cô bước ra, hai tay cẩn thận đưa roi cho cậu trong bộ dáng thậm thụt sợ sệt, mắt đỏ đỏ hồng hồng, cậu thấy cô thật dễ thương. Trần Viễn Hạo cưng chiều đưa tay nhu nhu quả đào nóng hổi:

_ Hảo, mặc quần lót và quần jeans vào, gập người đứng đối diện ghế sôfa, chân dang rộng.

_ ... Ân!

Băng Băng đang muốn chống đối, lại bắt gặp ánh mắt thâm ý lạnh lùng của Trần Viễn Hạo, liền vội cụp mắt mặc y phục. Thịt mông đau nhức sưng tấy, kéo chiếc quần bò vải bó sát lên thật khó khăn, cô rên rỉ nhăn mặt.

_ Hai tay chống vào lưng ghế, nắm chặt, chân đứng vững, lực đạo đại bản sẽ không nhẹ.

_ Ân, nhưng anh đánh chậm chậm chút. Huhu!

_ Em yên tâm, anh tự biết điều chỉnh lực và tốc độ. Omega, anh chỉ muốn em ghi nhớ thật lâu trận đòn này thôi.

_ Ô Ô! Huhu! Ô Ô!!!!

Cô đơn giản cảm nhận bề mặt to dày nặng nề của Paddle gõ gõ dưới thân mà đã muốn tiếp tục khóc nức nở rồi. Đôi bàn tay cậu giữ lấy eo lưng, khiến cho cái mông phía sau càng căng ra.

"PHÁCHHHHHHHHHHH!!!!"

_ AAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!

"PHÁCHHHHHHHHHHHHH!!!"

_ ÁAAAAAAAAAAAA!!!!!!!! Ô Ô! HUHU! OW! OWIE! AUUUUU!

Do không đánh trên mông trần, nên nhiệt lượng mà paddle truyền tới sẽ được chiếc quần bó sát giữ lại, khiến cho Cẩm Băng Băng giống như đang ngồi trong chảo dầu sôi sục.

_ Đừng động đậy!

"BÁCHHH!!!!! BỘPPPPPPPPP!!!"

_ Á!!!!!! AU! AU UI! ĐAU! AI UI! AI!

Sau bốn bản tử đau quéo đít, cậu ác độc tăng thêm chút lực đạo, hai phảng mông lún xuống rồi bật tung lên như lò xo.

"PHÁCH!!! PHÁCH! PHÁCH!!..."

_ Ai Ui! OW! TÊ!!!! OW! Huhu! Chậm chút, cầu anh! HUHU! Hỏng đít em rồi huhu!

_ Ân, nếu hỏng em có thể nằm sấp hoặc quỳ ăn cơm.

_ Huhu, anh còn tâm trạng trêu chọc em? Huhu! Ow!

_ Ân, Omega, anh không đùa nữa.

"BÁCHHHH! PHÁCH... PHÁCH....!!!"

_ Á! HUHU! OWIE! AU! AU UI!

Hàng loạt bản gỗ to sát phạt hạ thể, cái mông cô đung đưa trong không khí, đầu gối thỉnh thoảng khuỵa xuống, cả hai chân thi nhau co lại rời khỏi mặt đất.

"BÁCH BÁCH PHÁCH PHÁCH BA BA BỘP BỘP BỐP BỐP BA BA...!!!"

_ Á! AAAAAA! UI DA ĐAU QUÁ! Huhu!!!! Alpha, điểm... huhu... điểm nhẹ nga!!! Ui da!!!

Sau lượt đánh này, cô la hét thất thanh nhảy dựng lên, còn khóc nhè làm nũng mong được giảm án.

_ Băng Băng, về vị trí, không được náo!

"BÁCH!!! PHÁCH....!!"

_ Ow! AU! Huhu! Đánh đau muốn bể đít mà cấm bảo người ta động đậy. Huhu!

_ Anh vẫn còn đang phạt em đấy. Cuối người xuống, hạ thân đưa ra phía sau.

"BỐP BỘP BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH... PHÁCH..."

_ Á! Á! Á! HUHU! AI UI! AU! OW!

Cẩm Băng Băng vừa mới chật vật gập người vểnh mông, cậu liền xuống tay "thưởng" cho cô cả chục paddle vào phần mông dưới và đùi non.

"BÁCH BÁCH BỐPPPPPPPPPPP!!!"

_ AAAAAAA! AAAAAAAAAA! Huhu! Viễn Hạo, không cần... không cần như vậy trọng đánh... Huhu!

_ Omega, thoát quần anh xem xem. Trái đào sưng đến đâu rồi?

_ Ô ô!!! Ô ô ô! Huhu! Ow! OW!

Cô nghẹo ngào mếu máo như đứa trẻ hư bị baba quản giáo, mặt đỏ ửng xấu hổ kéo quần jeans và quần lót xuống ngang đùi, da mông đỏ chót sẫm màu, hai cục u tròn tròn béo mập dựng đứng thẳng tưng từ mông trên đến phần đùi non. Bàn tay cậu mát lạnh đặt trên mông dịu dàng xoa xoa an ủi.

_ Ừm, cũng hơi nát thật nhỉ, hihi.

_ Huhu! Tê! Dòng thứ Alpha biến thái! Nát bét vậy kêu hơi nát nữa. Ow! OWIE!

_ Omega, hiện tại anh cần em kéo quần lên, ra giữa phòng khách, ghé người xuống, tay nắm lấy đầu gối.

_ Đừng, cầu anh... đừng...!

"PHÁCH!" một bản thâm thuý chạm vào hai quả mông trần trụi sưng húp.

_ UI DA! OWW!! Huhu! Ai Ôi!

_ Mau đi!

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu cô phải trải qua trừng phạt này. Dù không cam lòng, Cẩm Băng Băng vẫn chậm chạp khẽ nhét vòng ba sưng rất lớn, kéo lại khoá quần.

...

Ở giữa phòng khách, Tổng Giám của công ty X đang gập người chổng mông, chân trái và chân phải dang rộng thay phiên nhau khuỵa xuống.

"BÁCH PHANG BA BỐP BỘP BÁCH..."

_ AAAAAAAAAAAAAA! Ố! OW!!!!!

Lực đạo Paddle mạnh đến nỗi cô trợn tròn mắt, cơn đau rát nóng bỏng hành hạ mông đùi.

Trần Viễn Hạo aka Alpha siêu cấp biến thái mắt khẽ chớp, nâng cao Paddle gỗ trong tay, khẽ xuống cô gái hạ thân vừa nhanh vừa mạnh.

"BỐP BÁCH BÁCH BÁCH....CHÁT..!! BÁCH BÁCH...!!"

_ UI DA! UI DA! Đau tưởng chết! OW!

_ Omega, cái mông hẳn đau lắm đúng không?

"BÁCH PHÁCH BỐP BỐP....!!"

_ Ô Ô Ô!!! HUHU! HUHU! *gật gật*

Thì ra là đau đến nỗi người nào đó khóc nghẹn ngào...

_ Biết đau thì phải nhớ ăn uống đầy đủ, ăn đúng giờ, đúng bữa. Nghe rõ?

"BÁCH BA BA BỐP BÁCH BÁCH..."

Âm thanh mộc bản đánh vào cái mông âm vang khắp căn phòng khách rộng lớn, soái tỷ Cẩm Băng Băng chật vật gập người nhận phạt, miệng lắp bắp ô ô khóc la.

_ OWIEEE! Ô Ô! HUHU! *Ân*

_ Hảo, ngoan. Thoát hai lớp quần ra, hai mươi hạ vào mông trần.

_ Ố Ố!! HUHU! HUHU!!! Đừng... đừng mà Alpha! HUHU! Cầu anh... Huhu!!! Tha em Huhu! Nát hết cả đít ra rồi huhu....!

_ Băng Băng tiểu thư lại không nghe lời?

_ A! Không... không dám... huhu!

_ Được, còn không mau kéo quần xuống? Hửm?

_ Huhu! Ân!! Huhu! Đánh gì mà đánh nặng thế... Oww!!! Huhu!

Cô hơi do dự, nhưng sợ cậu sẽ tăng hình phạt, đành hổ thẹn một lần nữa trước mắt Trần Viễn Hạo cùng lúc cởi hai lớp quần, tuột xuống tận ngang đầu gối.

Một cánh tay rộng lớn vòng qua eo mảnh khảnh ôm đến, Băng Băng nức nở thuận theo thế đứng gập người đưa mông ra phía sau để cậu nhìn kĩ đến hai ngọn đồi núi trăm hoa đua nở.

Tuy là có lớp quần jeans bảo vệ, nhưng da thịt cô vẫn tầng tầng lớp lớp nổi hoa văn, hàng chục vệt tròn sưng nho nhỏ nổi trên bề mặt da như từng đoá hoa lan tím nở rực rỡ.

_ Ưm..... Owwie!! Ưm~!!!

Cậu nhanh nhẹn đặt Paddle xuống sàn nhà, ôn nhu áp lòng bàn tay xoa xoa vòng tròn từng "bông hoa" ở phảng mông.

_ Omega, từ nay về sau em còn dám tái phạm lỗi này nữa không?

_ Dạ không! Huhu, đau đít muốn chết luôn huhu!

_ Khụ khụ, anh phạt nặng dĩ nhiên sẽ đau rồi. Giờ thì đi ghé người lên bàn ăn đi.

Cậu cưng chiều vỗ nhè nhẹ lên mông cô như dỗ dành nữ hài tử khóc nhè. Cẩm Băng Băng hiểu được cậu là muốn tiếp tục hình phạt đến khi thấy đủ mới chịu dừng, liền mếu máo sụt sùi bưng đít gập người trên chiếc bàn ăn bằng đá cẩm thạch, không quên lầm bầm chửi rủa:

_ Huhu... Cái đồ biến thái ác nhân thức đức, đánh lão nương cái đít quoắn quéo cả ngày còn chưa đủ sao...

Trần Viễn Hạo nghe được cảm giác vừa thương xót vừa buồn cười, cũng chẳng thèm chấp nhạt trẻ nhỏ, điềm đạm mở nắp hộp kem dưỡng da mông màu trắng đục dạng kem đặc, bôi đều khắp Cẩm Băng Băng da thịt, cuối cùng còn chu đáo tháo cà vạt xám ghi, khéo léo trói hai tay cô với lực đại vừa đủ để thánh tổn thương da.

_ Ô Ô!!! Ngao... Huhu!

Roi đánh chỉ mới khẽ chạm vào hai cánh mông trần, cô đã kịp rơi nước mắt làm nũng, còn phần đít và đùi non do sợ bản tử mà nhịp nhàng run, cơ mông giật đùng đùng từng cơn. Cậu bật cười, đều đều từ tốn dặn dò:

_ Hai mươi hạ này em không cần đếm, chỉ cần nhớ hít thở sâu, tay nắm chặt bàn đá, hảo hảo vểnh mông ăn đòn.

_ Ân, Alpha. OW! OWIE!!! Kì này chắc nằm liệt giường quá! Huhu!

"BÁCHHHHHHHHHHHHHHH!"

_ AAAAAAAAAA! UI CHAO CÁI MÔNG TÔI! AAAAA! AWWW! AI UI! AI UI! AI DU! AI DU!

Một hạ vào mông, da mông mềm mại mỏng manh cảm nhận cơn đau nóng truyền từ bề mặt gỗ vừa cứng vừa dày đập vào bôm bốp, đau đến cô trợn mắt nhảy dựng lên. Cậu rất nhanh đè eo cô lại, giúp cô giữ tư thế.

"PHÁCHHHHHHHHH!!!!"

_ AI ÔI!! ĐỪNG!! ĐỪNG MÀ!!! Ô Ô Huhu! Cái mông tội nghiệp của em!! HUHU!!! AI UI! OWWWW! WOWIEEE! OWW!

Cơ thế bị khống chế, Băng Băng chỉ có thể khóc khản cổ van xin, chiếc "bánh màn thầu" co quoắp lắc lắc ngọ nguậy trái phái, trông thập phần đáng yêu, thân dưới thì giãy đành đạch.

"BỐPPPPPPPPPPP!!! BẠCHHHHHH!"

_ ÔI CHAO! AOOO! AWWW! UI DA!

_ Omega, xem ra mông đít em rất thành thật nha. Bị đánh đau liền thế này co rút.

_ Ô ô! Đánh đau quoắn đít rồi! huhu! Điểm... điểm nhẹ... điểm nhẹ chút.

"BÁCHHHHHHHHHHHH!!!!"

"ÁAAAAAAAAAAAAAAA!"

"PHÁCHHHHHHHHHHH!"

"Á AHHHH! YAHHH!! ALPHA À EM XIN ANH ĐẤY!!!!"

"BỐPPPPPPPP.....!!!!"

"BANGGGGGGG..."

"BÁCH... BÁCH....!!!!!"

_ UI DA! AI DU ÔI! AI ÔI! OWWIEE! OWIE OWIE OWIE!!!

Mỗi lần bản tử chạm vào mông, Cẩm Băng Băng lớn tiếng la hét, than thở, đều là rất thương tiếc chính mình thịt da non nớt, rất hối hận quyết định ăn kiêng uống thuốc giảm cân, hiện tại cái đít sưng thũng càng sưng thêm một vòng thật lớn.

"BỐPPPPPPPPPP!!!!"

"PHÁCHHHHH....!"

"PHÁCHHHHHHH!!!"

"BÁCHHH... BÁCH.....!"

....

_ Huhu... HỨC!!! HUHU! Tên vô lại, đánh lão nương thế này đau. Huhu! AI ÔI!!! EO Ôi đau muốn chết!

Trần Viễn Hạo phi thường hài lòng với phản ứng của cô, hiệu quả giáo dục đã đạt đến tuyệt đối, nhìn vào đôi mông quoắn quéo trong không khí là đủ biết "tiểu gia hoả" này ăn đau không ít. Đã mười lăm phút trôi qua, mà hai cánh mông còn muốn trổ bông hơn trước.

Bản tử cậu vụt xuống mông Băng Băng rất lợi hại, phải qua một lúc thì thịt da mới hình thành toàn bộ từng khối sưng hình vòng tròn màu tím bầm.

_ Băng Băng, khoanh tay lại, đứng nghiêng người trước gương.

_ Huhu, alpha ơi tha cho em... hức..Huhu... Cái mông này còn chưa kịp nghỉ ngơi a.

_ Đừng trì hoãn, mau đi, anh dìu em.

Trần Viễn Hạo một tay cầm paddle một tay đỡ hài tử mít ướt tiếng gần chiếc gương lớn dựng sẵn trong góc phòng. Thấy cậu gõ gõ paddle vào hai quả đào huỷ dung, cô lập tức mở miệng ô ô khóc nức nở.

_ Băng Nhi, cái mông này đau lắm chứ?

_ Hức...*gật gật* Huhu! Người ta đau lắm rồi mi còn muốn đánh đòn?

_ Hỏi thừa, đánh không đau sao em nhớ? Băng Nhi, chính mình nhìn đến thí thí nở hoa đi.

_ Huhu! OWWIE! Mông với đít toàn hoa văn. Alpha, anh còn định thế nào.

_ Hảo, cứ ngoái đầu nhìn. Xem xem cái kia đít vú thế nào nhận hậu quả.

"BÁCH! BÁCH!!"

_ AIII! AI DU! HUHU! UI DA! UI DA!

_ Thứ nhất, tổn hại đến thân thể là tội nặng.

"BÁCHHH! PHÁCH!"

_ AI ÔI!!! HUHU! Ô Ô!

_ Thứ hai, không nghe lời Alpha, chủ nhân của em, cũng là điều cấm kị.

"PHÁCH! PHÁCH!"

_ AAAAAA!!! AI Ôi!!! Huhu!

Mấy hạ này cậu khẽ tuy rằng nhẹ tay hơn, nhưng do tư thế đứng khoanh tay, trọng lực kéo hai quả mông trĩu nặng xuống, Cẩm Băng Băng vẫn đau đến nghiến răng nghiến lợi.

_ Quy củ của Trần Viễn Hạo cực kì đơn giản. Phạm sai lầm đều phạt cởi quần tét đít. Đã rõ?

"BÁCH! BÁCH! BỐP! BÁCH! BÁCH!"

_ Á! HUHU! WOWIE! WOWIE! WOWIE! Ân, đã rõ!! HUHU! Huhu!

Trông thấy cô đã hơi siêu vẹo, cậu thở dà, đem soái tỷ ôm vào lòng:

_ Được rồi, ngoan, bảo bối ngốc, hôm nay Alpha sẽ không dùng bản gỗ to khẽ mông nữa.

_ Ô ô... Vậy có nghĩa nhà ngươi còn muốn đánh đít ta sao? HUHU!!!!

_ Ừ, quất cho chảy máu rách da.

Cậu doạ cô, nhưng lại ôn nhu bế cô đến ghế sô fa, giúp cô quỳ tách chân trên đùi cậu, chiếc mông vểnh căng tròn nóng bỏng tay được cậu vuốt ve an ủi.

_ Hừ, đồ ngốc, lão nương không tin cậu nỡ xuống tay.

Băng Băng bình tĩnh trở lại, an tâm vì Alpha của cô chắc chắn sẽ không thực sự thương tổn cô, nửa người trên tựa hẳn vào lồng ngực nam tính rắn rỏi...

_ End Chap 8-

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info