ZingTruyen.Info

Huấn Văn (M/F) | Tổng Tài Tỷ Tỷ: Phi Công À, Điểm Nhẹ!

Chương 6: Dạo Phố (1)

NaNaThienTy

Flash Back Chương 1

Trần Viễn Hạo rủ tiểu tỷ tỷ tan làm đi cùng cậu "dạo phố", lại chẳng màn đề cập đến phố nào. Băng Băng vội vã bước vào xe, đã quên cậu đặc biệt dặn dò y phục phía dưới phải tháo bỏ thứ gì đó, cứ thế mà lên xe ngồi, miễn cưỡng đặt mông đít vào miếng nệm dày.

...

Phố đi bộ dành cho các Alpha-Omega:

Buổi chiều tối náo nhiệt, Băng Băng hơi bất ngờ, khu phố này rất sầm uất, hoạt động sôi nổi. Viễn Hạo nắm tay cô đến băng ghế ở lề đường, ra hiệu cho cô vào tư thế.

_ A Hạo, chúng ta đang ở nơi công cộng!

_ Ừm, chính xác là một địa điểm để các Alpha và Omega sinh hoạt công khai.

_ Đi ăn đi, em đói...

_ Đừng đổi chủ đề, anh muốn kiểm tra.

_ Hở? Kiểm gì cơ.

_ Băng Nhi quên lời Alpha dặn?

Cô thoáng rùng mình, lúc tan làm vội quá, quần còn chưa kịp bỏ túi xách.

_ Dù sao thì đây cũng là chỗ đông người. A Hạo, về nhà phạt. Hảo?

_ Cô nương à, ở khu phố chúng ta tụ họp. Việc này quá bình thường luôn.

_ A Hạo, đừng....

_ Xem ra công sức anh huấn luyện em đã đổ sông đổ biển phải không Omega?

_ Alpha, em xin anh đấy. Mắc cỡ chết!

Hừ một tiếng, cậu đã nhanh tay kéo Băng Băng úp sấp ngang đùi, bốp bốp vỗ đến đôi mông sưng tím thổn thức. Người qua đường cứ thế mặc kệ bọn họ, việc Alpha phạt tét mông Omega ngay tại khu phố hoặc trong các cửa hàng là việc hiển nhiên.

_ Aaaa!!!! Đồ ác ma! Lang sói.

_ Còn mắng được? Băng Nhi, hôm nay em sẽ phải nhận định cùng ghi lòng tạc dạ. Là sĩ diện hay an toàn của cái mông hư hỏng này quan trọng hơn.

Cơ thể lại tê rần tần, cô ráng chống cự nhưng đã bị điểm tất cả huyệt đạo. Trần Viễn Hạo nâng cao bàn tay, chưởng ấn đánh cho Băng Băng đít vú sưng vù đỏ chót dưới lớp vải váy đen bó.

_ Còn bướng?

_ Hừ, anh đánh em trước mặt nhiều người.

_ Không phải do em quên lời anh dặn sao?

_ Em đã bảo về nhà phạt! Á!!!!!

BỐP BỐP bàn tay kiên định vỗ mông sưng, mà cô chỉ có thể úp sấp hảo hảo nằm lĩnh đòn, lần này thấy xấu hổ hơn thấy đau. Cậu chẳng thèm mắng, lại tĩnh lặng ba ba bát bát hướng bàn tay đến cặp mông tội nghiệp kia. Ẩn dưới lớp váy, trái đào non mềm vốn dĩ đã thâm tím, nay lại thêm cậu bàn tay cứng rắn khiến da thịt nóng lên, lớp da mông đổi màu đỏ chót.

Trong khi đó, cứ hết người này người khác ở khu phố đôi lúc dừng lại ngó nghiêng, nhưng rồi cũng bỏ đi khiến cô vô cùng hoảng hốt.

*Tại nơi hoạt động của Alpha và Omega, Alpha có quyền công khai giáo huấn Omega của mình.

_ Em biết sai chưa?

_ Ô Ô! Em không cố tình quên a. Chỉ vì lúc rời văn phòng vội quá nên không kịp tháo quần lót. Ngao~!!!!!

"BỐP BỐP BỐP.... A!"

Mông ăn đòn đau đến mít ướt khóc nhè, cô vội vàng giải thích. Lẽ ta cậu sẽ đánh mông trần, nhưng nghĩ lại tiểu gia hoả này vốn mới bắt đầu làm Omega, hẳn không chịu nổi mất.

_ Vậy lúc anh bảo em lên đùi nằm, em chống đối thì sao Băng Băng tiểu thư?

"BỐPPPPPPPP!!!! AAAA!!!! BỐPPPPPP!!! Á!"

_ Đau em! Nhẹ tay thôi huhu!

_ Anh hỏi lại, em biết sai chưa, hửm?

"BỐP BỐP BỐP BỐP..... NGA!!!!"

_ AOOOO UI!! UI DA!!! Huhu! Em sai! Huhu!

Vẫn là an toàn của cái mông quan trọng hơn. Băng Băng nghiến răng chảy nước mắt nhận lỗi. Cứ tưởng cậu sẽ đánh dập mông cô luôn rồi, thì cơ thể lại cử động trở lại được. Viễn Hạo ngừng tay, đỡ cô lên đùi, đem giấu vào trong ngực.

_ Hôm nay không đánh mông trần trên phố, về sau tái diễn, em tự biết hậu quả.

_ Ô ô ô! Đã hiểu, ô ô. Cái mông em rát quá Alpha. Huhu.

Cậu xót thương xoa xoa của cô bàn toạ, dìu cô đứng dậy tập tễnh đi đến nhà hàng ăn tối. Trên đường đi, cô thấy có khá nhiều Omega tướng đi kì quái, một số còn phải dùng tay đỡ cái mông, khuôn mặt nhăn nhó khổ sở. Lời cậu thì thầm bên tai khiến Băng Băng nóng bừng:

_ Đây là cuộc sống của một Omega. Tiểu thư, em nên tập làm quen dần đi.

...

Nhà hàng nơi bọn họ ăn tối, kiến trúc và thiết kế khá đặc biệt, mỗi bàn ăn đều tách biệt trong một căn phòng kín, bày trí như phòng ăn tại gia, ở bên trong còn có ghế sô-fa cùng ti vi loại lớn. Trước khi vào thì nhân viên đưa hai bộ đồ ngủ vải lụa để bọn họ thay. Băng Băng lại một phen độn thổ, do Trần Viễn Hạo giúp cô thay y phục, chẳng những thấy toàn bộ cơ thể, mà cái mông trọng thương in hằn dấu vân tay đỏ chót còn bị vỗ qua vỗ lại.

_ Hừ, đồ độc ác, đánh lão nương thành bộ dạng này. Tê!

Vừa đặt cái mông ngồi ghế, dù là ghế cậu chu đáo dùng nệm lót mềm mại, vẫn khiến cô nghiến răng nghiến lợi. Cậu lại thấy tỷ tỷ sau khi ăn đòn đáng yêu vô cùng, khẽ vuốt vuốt mái tóc cô, bồi cô ăn cơm.

...

Đứng ở góc tường suy ngẫm trong bộ dáng khoả thân, đồ ngủ bằng vải trượt đã được gấp gọn gàng một xó, nữ cường nhân của chúng ta đã hiểu vì sao chủ nhà hàng lại dụng tâm trang trí một bàn một phòng như thế, nhân viên nếu không nghe khách rung chuông gọi sẽ tự hiểu "quy tắc" mà chẳng màn bước vào chào hỏi.

Cà vạt của cậu bịt chặt mắt cô, cái mông sưng cảm thấy có bàn tay ôn nhu sờ đến. Thô bạo tát chan chát vào hai khối thịt, cậu kéo Băng Băng đến thanh vịn bằng sắt bóng loáng được đóng vào tường, vị trí của nó tầm khoảng ngang eo người trưởng thành.

_ Ghé người, nắm chắc, mở chân.

"BỐP! BỐP!"

_ A!!!

Viễn Hạo nghiêm khắc tét mông cô, khiến Băng Băng lo lắng không dám cãi mệnh lệnh.

_ Omega, Alpha cấp em ăn no rồi. Cũng đừng hòng trốn.

_ Hức, là anh mời người ta mà!

_ Không mời thì chắc Băng Băng cô nương lại bỏ bữa tối giảm cân, nhỉ?

Mông đít trần trụi, chân ngọc rộng mở, vốn là cá nằm trên thớt, cô chỉ có thể mở miệng van cầu.

_ Hức, tối qua, anh đã phạt em rồi mà. Nga!

Cánh hoa nguyệt chóng vánh thấy chấn động, hai ngón tay Alpha đột ngột xâm nhập, ấn ấn day day nhuỵ hoa.

_ Nói, hôm nay còn thêm tội gì?

_ A! Là... huhu... huhu...

_ Chưa đánh đòn đã sợ? Hửm?

_ Huhu, sợ sao hông! Lần sau em sẽ nhớ lời Alpha dặn. Lần sau sẽ hông cãi Alpha trên phố. Ưm.....

Trần Viễn Hạo hành hạ nơi tư mật hồng hào khiến cô khổ sở run rẩy, cái mông sưng hơi vặn vẹo, lập tức bị cậu đem chưởng ấn bôm bốp trừng phạt nặng nề giáng xuống.

_ Tiểu ngang bướng, mới đó đã giãy dụa rồi sao? Mông đít thiếu đòn?

"BỐP BÁCH BỐP BỐP BỐP..."

_ A~!!! Huhu! Là, thật khó chịu.

_ Omega à, em bỏ ăn, quên việc Alpha dặn, dám lưu lại quần lót, thái độ chống đối. Còn mong dễ chịu?

_ Ngao~!!!!

Hai bên cánh hoa bị tách hẳn ra, cậu càn rỡ kẹp chặt phần chính giữa mẫn cảm, thẳng tay ấn mạnh xuống, một chút dịch trong suốt rơi vào ngón tay.

_ Băng Nhi, thật lẳng lơ. Haha.

_ A Hạo, em sai rồi. Dù sao em chỉ mới làm Omega, anh nương tay chút đi!

"BỐP! Á! BỐP! HUHU!"

_ Đồ ngốc, anh không nhẹ tay thì giờ này chân em còn sức đứng vững?

_ Huhu, tê! Anh muốn thế nào nữa?

_ Omega hư hỏng, dĩ nhiên Alpha nên thực hiện bổn phận dạy dỗ.

Bốp bốp tặng cô hai cái tát vào đôi bánh bao thịt, cậu lập tức bỏ đi. Bị che tầm nhìn, trước mắt Băng Băng là một mảng đen an tĩnh. Chỉ nghe thấy tiếng bước chân cùng âm thanh dụng cụ va chạm vào nhau. Cô đoán cậu vừa rồi chuẩn bị rất nhanh liền đã trở về.

_ Ngao~!!! Điểm... điểm nhẹ...

Paddle gỗ dày lạnh lẽo chạm vào da thịt, dù cậu chưa đánh, cô đã nảy ý định xin xỏ.

_ Omega, việc em tự bỏ đói mình. Alpha sẽ mỗi ngày nhắc nhở em bằng mười paddle vào mông trần. Tội không làm theo lời anh dặn em, phạt hai mươi roi. Còn nữa, cãi lời Alpha, ba mươi hạ. Tổng cộng sáu mươi roi. Tái phạm sẽ ăn đòn trên phố.

_ Viễn Hạo... anh... huhu... anh định đánh hỏng em?

_ Omega, em nhận phạt không? Hửm?

_ Huhu! Em...

_ Ở đây là phòng kín. Băng Băng tiểu thư có thể yên tâm ăn đòn rồi chứ?

_ Anh! Hức, cho em nợ roi đi.

_ Nhận phạt bây giờ hoặc là tuần sau nhận, số roi nhân ba là một trăm tám mươi roi?

_ Ô... Ô Ô! Anh ép người quá đáng.

_ Mông đã ăn đòn chưa mà khóc nhè?

_ Huhu! Chưa ăn mà sắp rồi nè! Huhu!

Tách tách hai tiếng, cậu dùng paddle gỗ gõ nhẹ vào hai cánh mông đỏ chót, điều chỉnh tư thế để cô gập nửa người trên nghiêm chỉnh, hạ thân vểnh ra phía sau.

_ Omega, người em rất gầy biết không?

"PHÁCH PHÁCH! OWWWWWW! AUUU!"

_ Alpha à~ chuyện đó em đã nhận lỗi rồi.

_ Mỗi lần có ý định bỏ bữa, em nên nghĩ đến cơn đau nhức dưới cái mông xinh đẹp này một chút.

"BẠCHHHH!!! AAAAAAAAAAA!!!!"

"PHÁCHHHHHH! OWWWWWWWWW UI!"

Chỉ qua bốn bản gỗ, mà chân cô đã khẽ chùng xuống, cặp mông sưng ngúng nguẩy xấu hổ, luồng thịt đau nóng co giật phập phồng.

_ Ai~!! AI UI! OW UI! AI~!

Khuôn miệng nhỏ nhắn than vãn rên rỉ do ngọn lửa đốt như muốn thiêu cháy hai cánh mông. Hạ thân không biết xấu hổ ro rút triền miên trước mắt Trần Viễn Hạo.

_ Omega, về lại tư thế, gập nửa người xuống, chân tách rộng, mông vểnh cao cho anh.

_ Huhu! Đau quá anh ơi! Huhu! Anh.. anh nhẹ tay...Huhu. Alpha của em, em sao rồi. Băng Nhi không dám lén nhịn ăn đâu. AI ÔI!

_ Đừng để anh phải nhắc nhở em về việc làm thế nào để giữ vững tư thế khi nhận phạt. Cái mông nhỏ của em sẽ rất ghét điều này đấy.

_ Huhu! Không cần... hức, không cần a.

Nghe cậu doạ, cô lập tức về vị trí tiêu chuẩn theo đúng ý cậu thích. Vòng eo thắt chặt hạ xuống song song mặt đất, đôi chân mở rộng, nhón chân, bờ mông sưng nâng cao đẩy về phía sau. Viễn Hạo hài lòng, cánh tay cơ bắp vung cao Paddle gỗ, nhắm đến nơi hai cánh mông và đùi non giao hợp, một roi vừa nhanh vừa dùng thêm chút lực "PHÁCH PHÁCH" xuống phía dưới.

_ NGAOOOOOO! NGAO!!! ĐAU! ĐAU QUÁ! AI IU! AI~! OWWWWWWW! HUHU! Cái mông của em! HUHU! Ô Ô.. Alpha à, em sai rồi.

Roi thứ năm này đánh có hơi ác độc, khiến cả cơ thể cô xuýt nhào về phía trước, mông đít vặn vẹo, hai chân cong lại vì quá đau, cánh mông trái và cánh mông phải đồng thời nhịp nhàng co rút giãy nãy. Cậu khẽ cười trước phản ứng này, được dịp trêu chọc cô.

_ Sao vậy Omega? Sao mông run bần bật thế? Hửm?

_ Là... Huhu!

_ Là sao? Nói anh nghe!

Cậu chợt bỏ Paddle xuống, tay xoa nắn  hai cánh hoa mềm nhũn động lòng người, sớm đã bị giày vò đến sưng đỏ.

_ Ưm.....!

_ Nói.

_ Alpha, đừng... a!

Đôi cánh hoa cùng nhuỵ hoa giữa hai chân nhận trừng phạt, cậu mân mê, kẹp chặt, lại còn dùng ngón tay dài xoay vòng tròn, trườn lên trượt xuống, khiến cô rên rỉ, xấu hổ trả lời:

_ Alpha, là.. cái đít ăn đòn đau quá... Huhu.... nên mới... Huhu... Cánh mông chịu không nổi mà phải co rút... Huhu!

_ Nhìn em kìa, run như vậy. Anh có nên đánh cái mông hư này thêm mười thước vì tội không giữ tư thế không? Còn việc Alpha hỏi mà em lại dám im lặng nữa chứ!

"BỐP! BỐP!"

_ A Hạo, đừng mà. Huhu! Em sai rồi. Nhưng là do cái mông em đang đau đến nở hoa, mới sinh ra phản ứng!

Rốt cuộc đã khiến Omega phải thuần phục nhún nhường như cậu mong muốn, Trần Viễn Hạo khá hài lòng, tay phải nâng Paddle, tay trái vuốt nhẹ hai cánh mông Băng Băng.

_ Bé cưng thấy khổ chưa? Nhịn đói làm gì để giờ ăn đòn nát đít thế kia?

"PHÁCHHHHHHHHH!"

"Á!!!!!!!!!!!!!! AUUUUU!!!!! AU! AU! AI ÔI!"

Roi thứ sáu vô tình hạ xuống, hai luồng thịt phập phồng, Băng Băng đau đến xuýt chút nữa nhảy dựng lên. Chưa đến mười paddle, mà hạ thể cô đã tím đen.

_ Alpha à, hức, em xin anh đấy. Huhu! Em hứa hông dám tái phạm nữa đâu.

_ Hừ, em thử xem. Anh đánh hỏng cái mông hư này!

"BANG! BỐPPPP!!!! Aaaaaaa!"

"PHÁCH! PHÁCH!!!!!"

_ OWIE! AI ÔI! EO ÔI! OWIE!

...

Bốn hạ rơi xuống liên tục, khiến cái đít sưng tội nghiệp của tổng tài tỷ tỷ khổ sở vô cùng. Hiện tại đã ngưng đánh, vẫn rất đau a! Cô theo lệnh cậu đỏ mặt đứng khoanh tay úp mặt vào tường, đằng sau mông là một chiếc gương hình chữ nhật cỡ lớn phản chiếu phần thân dưới đau nóng, sưng lên gấp ba.

Có tiếng phục vụ gõ cửa, là do vừa nãy cậu rung chuông gọi đến. Dù đã bịt kín mắt lại, Cẩm Băng Băng vẫn thấy thẹn thùng. Một giọng nữ mềm mại vang lên:

_ Thưa cậu, đây là dụng cụ cậu gọi người đưa tới.

_ Làm phiền cô. Trẻ nhỏ nhà tôi hư quá, đành phải dùng đến những thứ này.

_ Không sao ạ! Dù sao đây cũng là đồ cậu gửi cho chị ấy.

*Ở những nhà hàng thế này, Alpha hay Omega có thể thuê tủ chứa dụng cụ, thuốc, đồ chơi cá nhân. Vừa tiện lợi vừa đảm bảo mật.

Dù cùng là phụ nữ, hơn nữa còn không nhìn thấy mặt, Băng Băng vẫn là lẫn đầu nếm trải việc bị người khác nhìn thấy cái mông trần nở hoa run rẩy sau khi ăn đòn, cảm thấy thật mất hết sĩ diện, nhưng dưới mông mát mát dễ chịu. Bàn tay cậu ôn nhu tỉ mỉ, ngón tay thoa nhẹ thuốc mỡ giảm đau lên từng dấu vết sưng tấy trên da thịt cô.

_ A Hạo~~~~ Ưm! Ưm!

_ Ngoan, chu cái mông ra chút. Em làm tốt lắm.

Ngón tay tán đều dược liệu mát lạnh, Cẩm Băng Băng thoải mái "ưm" lên vài tiếng, nhưng hai cánh mông thịt vẫn giật giật đau nhức, cạ cạ vào lòng bàn tay Trần Viễn Hạo. Dù bị che mắt, cô vẫn cảm nhận được hạ thể sưng húp nở hoa rất to!

_ A Hạo... Huhu...

_ Hửm?

_ Mới đánh có mười roi thôi mà đã đau đến quoắn đít rồi! Huhu! Hức!

_ Omega, lại định nhõng nhẽo đi?

_ Em sẽ nhớ kĩ lần dạy dỗ này a~! Em không dám tái phạm nữa đâu huhu!

_ Ừ, anh tin em. Đít tím đen như hai cái chảo úp cháy thế kia.

"BỐP ... A! BỐP..! A..."

_ Anh chọc em!

_ Băng Băng, anh biết em mới bắt đầu cuộc sống của Omega nên nhiều quy củ chưa quen....

_ Huhu... Alpha ơi nhẹ tay... Huhu!

Bàn tay cậu rời đi, có tiếng động của dụng cụ đánh đòn vun vút trong không khí, hình như là một cây roi bằng tre hoặc mây, đôi chân cô chợt mềm nhũn.

_ Omega, em thừa biết những roi tiếp theo phạt tội gì. Anh không cần nhắc lại. Hít thở sâu, cấm em cắn môi.

_ Hức.. Dạ vâng... Huhu!

"Vút vụt vút....CHÁT!!!!!!!"

_ AAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!

Cậu nâng hèo thật cao, vụt một đường ngay giữ mông Băng Băng. Người nào đó ăn đòn la khóc thảm thiết. Lập tức một con lươn béo mập núc ních nóng rực nhô lên vắt vẻo phía sau.

_ AWWWW!! AOOOO!! ÁI ÔI HUHU! AOOOOOO!!!! UI DA!!! Alpha ... Huhu! Đau quá!! Huhu!

_ Omega, sau này em sẽ luôn ghi nhớ lời anh dặn, phải không?

Cây hèo thân tròn lẳn đầy đặn, nhưng vẫn có độ mềm dẻo đàn hồi nhất định, vun vút trong không khí, lại nặng nề giáng xuống phần mông dưới và đùi trên của cô.

"VÚT CHÁT......."

_ NGAAAAAAAO! AAAAAA!!!

Cậu không nâng cây hèo lên ngay sau khi nó hạ xuống đôi mông cô, mà dừng lại chừng năm đến sáu giây, để tất cả lực đạo truyền từ cây hèo đến hai cánh mông một cách trọn vẹn xong, cậu mới bình tĩnh nâng hèo lên, chậm rãi nhìn đôi mông đít run rẩy co rút phản ứng.

_ AI ÔI! AUUUU!!! HUHU! Alpha, Băng Nhi hứa sẽ nghe lời anh dặn mà. AWWW!! ĐAU QUÁ! HUHU! Băng Nhi không dám quên. Huhu!

_ Ngoan....

_ Huhu! TÊ~!!! Nát đít hết rồi nè.

Cậu trượt tay trên gò mông tím đen, sang đến giây thứ bảy thứ tám, da thịt cô nổi cộm lên hai lằn roi sưng thũng. Hai cánh mông đáng thương bịn rịn co vào giãn ra, lúc nhúc lắc qua lắc lại, đôi chân cô cũng run rẩy liên tục, miệng rối rít xin tha...

Đây không phải là bảo vật gia truyền, mà là một cây hèo trúc dài màu đen do tổ tiên Alpha thuở khai thiên lập địa để lại. Mỗi một hèo đánh đều khiến Omega khắc cốt ghi tâm.

....

Flash Back

"VÚT CHÁT... VÚT CHÁT..."

_ Ngỗ.....!!!!

Hoàng Quý Phi Tiêu Cẩm Băng cả thân thể đổ mồ hôi lạnh, nàng nằm trên tháp mỹ nhân, váy áo gấm bị sốc lên đến vắt ngang eo, quần vải cùng tiết khố kéo tuột đến cổ chân ngọc ngà, Nàng thật không ngờ sẽ ngày chàng dùng cây hèo Trúc Đen chuyên dùng để trừng phạt phi tần mà đánh nàng!

_ Nàng có sai không?

_ ...

"VÚT CHÁT...."

_ A~...

_ Dám không trả lời?

"CHÁT!!!!!!!!!!"

_ Ngỗ... Hức.. Hức...

Chỉ mới có mười hèo, cái thí thí non mềm trắng tươi dưới hạ thân đã nóng rực đỏ chót, nàng chỉ dám khẽ nức nở, cái mông tròn tròn vẫn phải vểnh lên thụ phạt.

_ Cẩm Hoàng Quý Phi, Vương cho nàng một cơ hội cuối. Nàng có nhận sai?

Chàng nhịp nhịp cây hèo đen tuyền tuyệt đẹp, chau mày nhìn đến hạ thân lằn roi sưng lên. Đây là loại trúc thân đen óng ánh, đường kính to nhất trong các họ nhà Trúc, cũng là loại cứng cáp nhất, lại hơi dẻo dai vừa đủ.

Những Omega dòng dõi quý tộc thường có tập tính đỏng đảnh và bướng bỉnh, nhưng các Alpha thống lĩnh từ xưa là tộc người có kĩ năng huấn luyện và sử dụng roi xuất chúng. Mỗi khi Omega không vâng lời, Alpha chỉ cần nhắc đến cây hèo Trúc Đen này thôi thì Omega đã lập tức quoắn quíu hạ thể rồi, thế mà....

_ Hức, chàng... chàng đã không thương ta nữa... Hức... muốn đánh thì đánh chết ta đi... huhu!

_ Tiêu Cẩm Băng, nàng giỏi!

"VÚT CHÁT....!!!! Á!!

_ Hừ, từ lúc quen biết nàng, Vương còn không nỡ đánh nặng tay.

"VÚT CHÁT...!"

_ Á!!!!! Hức.....

_ Nàng sai phạm gì ta đều chỉ dám tét mông rồi vụt cho vài thước.

"VÚT CHÁT.!!!!! A!!!!!!!!"

_ Tê~!! Hức...!

_ Vậy mà nàng dám xem thường cả tính mạng của chính mình.

_ Hức... hức....

Tiêu Cẩm Băng khẽ rít lên một hơi, nàng buồn bã rơi nước mắt, trong lòng tủi thân thầm nghĩ Vương hẳn đã chán nàng và có thể đang dành vị trí Vương Hậu cho một Omega khác khiến chàng hứng thú.

Chàng thở dài vuốt vuốt cái mông trắng chi chít lằn roi ngang dọc đỏ tím nở hoa, hạ thân nàng nhấp nhổm mấp máy.

_ Đau lắm đúng không?

_ Hức, không đau!

Thật ra là nàng đau quoắn đít hết ra rồi đấy nhưng vẫn lì lợm lạnh lùng chống đối chàng. Câu trả lời làm nũng kèm cái bĩu môi khiến Vĩnh Hạo Đế bật cười.

_ Hảo, vậy nàng đổi tư thế, ghé thân trên lên tháp, thân dưới đưa đến phía sau, chân duỗi thẳng.

_ Ta... Hức...Huhu!

Nếu làm tư thế đó, da mông mỏng manh non nớt sẽ căng hết cỡ, bờ mông căng tròn cũng sẽ được đẩy lên cao, đánh hèo vào đảm bảo cảm thấy đau hơn nhiều so với khi nằm úp sấp. Chàng tuy giận nhưng âu yếm nhìn ngắm hành động đáng yêu của nàng, khẽ nhịp nhịp cây hèo xuống dưới hai phiến thịt tròn tròn.

_ Mau lên, đừng để ta đợi lâu.

_ Hức!

Tiêu Cẩm Băng bất đắc dĩ dịch người xuống nhuyễn tháp, đầu dựa lên chiếc gối nhỏ êm ái, nửa người ưỡn cong ra sau chờ ăn hèo! Chàng từ trước giờ toàn trừng phạt nàng bằng cách tét mông hoặc khẽ mộc thước, nhưng nay lại dùng hèo trúc đen óng ánh thẳng tắp tròn lẳn doạ người này.

"VÚT CHÁT.... TÊ~!!"

_ Đây là phạt nàng tội uống nước thay cơm!

"VÚT CHÁT!!! A~~!!!"

_ Còn đem vứt hết thuốc bổ ta ban tặng!

"VÚT CHÁT CHÁT CHÁT...A!!!"

_ Đánh xong trận đòn này, ta xem nàng dám rời cung điện bỏ đi đến đêm hôm mới về không.

"VÚT CHÁT VÚT CHÁT...NGA~!"

_ Nàng ghét lễ vật ta đưa đến thì thôi đi, còn tự mình tiêu huỷ khiến bàn tay bị thương!

"CHÁT CHÁT CHÁT CHÁT TÁCHHH!"

_ AWWWWWWWWW!!! HUHU!! AI ÔI!!! HUHU! Vương....! Huhu!

Nàng rốt cuộc nhịn không được, mếu máo khóc lóc ôm chầm lấy hai cánh mông trăm hoa đua nở, xoa xoa nhu nhu hàng chục con lươn màu đỏ mận tím.

_ Thế nào? Nàng bướng bỉnh tiếp đi ta xem!

_ Huhu.. Vương... nghỉ một chút.. Hức... Thiếp xoa mông.. rồi đánh... huhu!

_ Ban nãy người nào bảo không đau? Hửm? Hoàng Quý Phi Cẩm Băng, nàng tốt nhất nên đưa tay ôm gối...

_ Ngao!!! Ai Ôi!! Huhu! Chàng hỗn đản... chàng thực sẽ đánh chết ta?!! Huhu!

Nàng khóc đến thương tâm, đem bàn tay nắm chặt gối, cái thí thí sưng vù hơn cả mông đít của bà mụ mập mập đung đưa trước mặt chàng, chiếc eo đáy lưng ong vặn vẹo, cánh mông trái và cánh mông phải đồng thời sợ sệt co vào giãn ra khi tai nàng nghe tiếng hèo quật trong không khí.

_ Ta sẽ không đánh chết Băng Nhi. Nhưng nàng cần được dạy dỗ!

"VÚT TÁCH! CHÁT! TÁCH! CHÁT! CHÁT..."

_ AWWWWWW!!! AUU UI! UI DA! Hức! VƯƠNG...!!! Hức!

_ Hôm qua nàng không dùng bữa tối mà bỏ đi tửu lâu uống rượu đến say khướt.

"VÚT CHÁT CHÁT CHÁT...!"

_ AOOOO! UI DA!!! A!!!! AWWW!!!

_ Vương giáo huấn vài câu nàng liền ngỗ nghịch cãi lại.

"CHÁT!!! TÁCH!!!! CHÁT!!!!!!..."

_ NGAO~~~~~~~!!!! Vương! Huhu!

_ Vương ôn nhu hỏi thăm thì nàng gắt gỏng lạnh nhạt.

"CHÁT VÚT CHÁT!! VỤT CHÁT!!!"

_ AUUUU!! AI ÔI! Vương! Đừng đánh thiếp nữa. Ô Ô! Vương mau dừng tay! AI ÔI!!! Đau quá! Hức.... Cầu... cầu Vương buông tha cho thiếp...

Cây hèo trúc đen ở trong tay Vĩnh Hạo Đế quả nhiên lợi hại, đã khiến một Omega quật cường Như Tiêu Cẩm Băng phải khiếp sợ. Nàng lần nữa dùng bàn tay che cái thí thí huỷ dung sôi nóng sùng sục, bảo vệ cái mông nát nhừ đang run lẩy bẩy.

_ Huhu! Hức! AI ÔI, Vương.. đừng..

Chàng tỉnh bơ trước lời thỉnh cầu, bàn tay gân guốc rộng lớn nắm lấy tay nàng, thuần thục đem nàng an tĩnh trở về vị trí cũ, sẵn tiện điểm huyệt đạo, khiến nàng phải an phận cuối người trên tháp, mông nở hoa như cũ nhô nhô ra ngoài.

_ Băng Nhi, nàng có sai không?

_ Thiếp....

_ Hửm?

Nàng xoay cổ nhìn về phía sau, thấy chàng đã kịp nâng cao hèo trúc lên rồi!

_ Có sai!!! Hức! Ô Ô Ô~!!!!

_ Nói, nàng rốt cuộc có điểm nào đối ta bất mãn? Vương làm gì khiến nàng khó chịu sao?

_ Không có!

"VÚT CHÁT!!!!!!!!"

_ Á!!! AWWWWW UI! Huhu! Chàng thật xấu! Dùng đòn roi đe toạ ta!

_ Tiểu miêu hoang dã, nàng vẫn còn lì được?

"VÚT CHÁT!!!!!!!!"

_ AWWWWWWWWW!!!! AI IU!! OWWW!! OWWW! OWWW!!

_ Nàng muốn ăn hèo đến sáng à?

_ Ô ô! HUHU! Không muốn! Hức! Ta ăn hèo vừa lằn vừa sưng phồng vừa tím đen hết cả cái đít rồi! huhu!

_ Ta hỏi nàng, xảy ra chuyện gì?

_ Là... Hức.... Huhu!

_ Đừng khóc, đợi ta quất hèo hẵng khóc chứ.

_ Ngao! Người đây là dụng hình bức cung tội nhân a. Hức! Đau đít muốn chết! Huhu....

_ Thế mà vẫn cứng đầu?

"CHÁT! CHÁT... CHÁT!! CHÁT!!!"

_ AWWWWWW! AO!!! NGAO! OWWW! AI ÔI!!! Đừng... huhu... Thiếp thực chịu không nổi nữa...

_ Hừ, con mèo nhỏ nhát gan. Đánh mấy chục hèo trúc đã muốn trốn. Chức Vương Hậu của Vương Triều đành bỏ trống vậy.

_ Chàng... hức... Chàng... Chàng nói gì?

_ Nàng nhát đòn, trước nay ta lại nuông chiều nàng.

_ Nên ta không thể làm Vương Hậu sao? Chàng thích người khác đúng không? Người kia chịu được nhiều hèo hơn ta sao?

_ ...

"BỐPPPPPPP!!! Á"

"BỐPPPPPPPP!!!! Á"

Cái mông người nào đó hiện lên chưởng ấn in dấu năm bàn tay của Vĩnh Hạo Đế.

_ Băng Nhi, kết thúc lễ phong Vương Hậu, trước khi động phòng, Quân Vương sẽ tét mông Vương Hậu đến khi mông nàng ta sưng đỏ.

_ Chàng cũng hay tét mông ta mà. Ta làm gì sai chàng đều đem lên đùi thoát khố tét sưng mông ta lên! Hứ!

"BỐP!! Á! BỐP! Á!"

_ OWW! Đồ ác ma ác độc! OWW! Chàng mau giải huyệt đạo cho thiếp!

_ Sau đó, Quân Vương sẽ chính tay thưởng một trăm hèo trúc vào mông trần Vương Hậu để dạy dỗ, đồng thời khẳng định địa vị chủ mẫu của nàng ở cung điện.

Hoá ra Vương thương xót nàng, nên chỉ phong nàng làm Hoàng Quý Phi. Vương sủng nàng đến nỗi không nỡ để nàng học quy tắc trong cung, cũng chẳng bắt nàng học Vĩnh Gia Tổ Huấn. Trong lòng Tiêu Cẩm Băng thấy cảm động, lại vô cùng hổ thẹn.

_ Vương, thiếp... thiếp có thể...

_ Nàng chỉ chịu được vài chục hèo thôi.

Chàng ôn nhu giải huyệt, bồng nàng lên giường nằm sấp lên ngang đùi chàng, dùng cao dược chất mỡ lành lạnh thoa lên lằn roi sưng cao trên mông nàng.

_ Thiếp... thiếp có thể làm Vương Hậu của chàng nha! Thiếp sẽ cố gắng... Ai ui~~~~

_ Nàng trước hết dưỡng thương thật tốt, tẩm bổ cơ thể.

_ Chàng vì sao không nói sớm? Cái mông lão nương đỡ ăn khổ hình. Ai ui! Ui da! Nhẹ tay chút! Huhu! Ow~! Chàng đánh cũng thật nặng quá đi~! Ai ui! Ai du!

_ Nàng có khúc mắc vì sao không nói với ta? Hết ở trong phòng đến đi khắp nơi náo loạn?

_ Hức, ta chừa rồi, không dám nữa.

_ Nàng hứa chứ?

_ Ta không dám hư nữa mà. Huhu! Chàng đánh ta nát hết cái mông đít rồi sao ta còn dám! Ai du~!

_ Vương Phi, đưa mông Vương xem nào. Vương thoa dược cho nàng, hảo?

_ Hức, đều tại chàng, bây giờ mới nói, hại ta nằm ăn đòn những năm mươi hèo! Đại lễ phong Hậu sẽ bị chàng đánh một trăm hèo... Ô ô~!

_ Băng Nhi, ban nãy bị đánh đòn còn có tâm trạng đếm?

_ Hứ, chàng vụt hèo nào hèo nấy đều đau đến quoắn đít, đến nỗi mông đít người ta muốn nứt toạc ra, thiếp dĩ nhiên nhớ chàng đánh mấy hèo rồi!

_ Băng Nhi ngoan, Vương bù đắp cho nàng, hảo?

_ Ai ui! Ui da! Hỗn đản nhẹ tay thôi.

Vĩnh Hạo Đế rộng lượng mặc kệ nàng chua ngoa mắng chửi, chàng ôn nhu chăm sóc tỉ mỉ vết thương trên hạ thể Quý Phi. Hậu cung của chàng không chứa nổi ba nghìn giai nhân, chỉ cần có Tiêu Cẩm Băng là đủ....

-End Chương 6-

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info