ZingTruyen.Info

Huấn Văn (M/F) | Tổng Tài Tỷ Tỷ: Phi Công À, Điểm Nhẹ!

Chương 5: Công ty

NaNaThienTy

Phòng làm việc tổng tài Băng Băng, đã được vặn chốt khoá cẩn thận, công ty X:

_ Du! Ai du! Phi!! Du! Du! Thằng nhóc chết bầm! Làm ta ngồi không nổi!

Tổng tài tỷ tỷ một thân áo sơ mi lụa xám tro, váy bút chì màu đen vén đến tận eo lưng, dưới chân mặc quần tất cao đến tận đùi, quần lót vốn đã trượt đến đầu gối. Cô tựa nửa thân trên sát vào bàn làm việc, thân dưới đều trắng trẻo lành lặn đến phần đùi non, còn từ chỗ đấy đến mông trên, da thịt hằn dấu vân tay nam nhân màu tím đen, hai cánh mông sưng thũng phù nề trướng đau, lằn roi mây tròn tròn vắt vẻo nổi bật, dùng tay xoa nhẹ đều khiến Băng Băng xuýt xoa.

_ Tê~! Đồ vô lại, có ai đời mới gặp Omega đã đánh đại bản cùng roi mây không chứ! Du! Ai du! Du! Tê!!!!!!!

Đại mỹ nữ tranh thủ rãnh rỗi đóng chặt cửa văn phòng, đôi tay mân mê chính mình mông huỷ dung, sờ đến đâu miệng liền xuýt xoa ngâm nga đến đấy. Đã qua mấy ngày, mà bàn toạ cô vẫn run rẩy đau buốt.

...

Ba ngày trước,

Tại Viễn Hạo phòng riêng, cô ngoan ngoãn úp sấp trên ghế gỗ dài, cậu lại nâng thước gỗ đến vụt cho cô mười roi nhíu đít!

_ Bé cưng, tách chân.

_ A! Viễn Hạo! Huhu!

_ Còn không biết sai điểm nào?

Cậu lăm le gõ gõ thước vào mông, Băng Băng đỏ mặt tách đôi chân ngọc về hai phía, hạ thể vểnh vểnh.

_ Đây là anh cấp em rèn luyện tư thế. Niệm tình em hiểu chuyện, chỉ đánh mười roi. Có ý kiến gì không?

_ Hứ, dám ý kiến nhà ngươi lại động thủ!

_ Động thủ làm sao nỡ, nhưng huấn luyện bé cưng thì Alpha ta đây có thể, haha.

Lời vừa nói, cậu nâng paddle gỗ bảng hình chữ nhật, dày khoảng nửa đốt ngón tay, bảng rộng bao trọn hai cánh mông cùng phần đùi non, chẳng trách đánh xong cô liền đi đứng khó khăn. Ném cho Băng Băng chiếc gối nhỏ, cậu trầm giọng:

_ Omega, dựa người vào gối. Nhớ kỹ, đây là lần duy nhất Alpha giảm nhẹ hình phạt cho em. Đây là nhắc nhở em, chú ý an toàn bản thân. Không có Alpha không được uống đến mất đi ý thức.

_ Viễn Hạo, anh điểm nhẹ nha... Á!!!!!!!!!!!!

"PHÁCHHHHHHHHH~!!!!!! NGAO~"

_ AI UI, AI DU! DU! AWW! UI DA ĐAU! Huhu! UI DA!

_ Biết đau thì phải biết nhớ. Không. Được. Tái. Phạm.

_ Huhu! Ui da! Huhu! Mới đánh một hạ đã thế này đau đớn! Huhu!

"BẠCHHHHH!!!!!!!!!!!!! Á! AAAAAAAA!"

_ Tê, A Hạo, Alpha à, em xin lỗi mà. Ui da đau đít ghê. Huhu. Viễn Hạo nhẹ tay!

_ Lỳ nữa đi, cái mông em sẽ đau dài dài đó.

"BÁCH!!!!!!!!!!!!!!! AI DUUUUUUUUU!"

Trần Viễn Hạo vốn được đào tạo làm một Alpha chuyên nghiệp đã tròn sáu năm, đánh hạ nào liền thấm hạ đấy, cậu còn nâng cao paddle, tốc độ vụt roi vừa dùng lực mà còn nhanh nhẹn. Thêm với tư thế mở hai chân, nhếch mông, da thịt cô gái bị kéo căng ra, đánh sẽ cảm thấy đau nhiều hơn, tổng tài tỷ tỷ miệng liên tục van xin:

_ Huhu! Alpha à, em xin lỗi, tha em đi, huhu! Mai em phải đi làm, huhu!

_ Tổng giám à, em quên à, mai là cuối tuần mà? Được giảm án còn nằm dưỡng mông hai ngày, quá lời cho em rồi chứ? Hửm?

_ Huhu! Anh quá đáng.

"BÁCHHHHH!!!!!!!!!!! Á! Á!!! NGAO~~~~"

_ Alpha đẹp trai à, anh nhẹ chút không được sao! UI DA~!!!

"NGAO~!!!!! Á!!! Huhu, anh định đánh cho mông em hỏng à? Huhu!"

"UI DA! UI!!!!! Tên đầu gỗ, người ta đã biết sai, còn xuống tay ngoan độc a!!!! Huhu!!!!"

"Á!!! Ô Ô~!!! ĐAU QUÁ ĐI!!!!"

....

Cậu chỉ mới đánh xong mười paddle gỗ, mà cái mông nhỏ cô đã thấy như bị nứt toạc ra, Cẩm Băng Băng mếu máo, bờ vai run rẩy, ngồi trên đùi Viễn Hạo, đít vú nở hoa lệch hẳn sang một phía để tránh ăn đau, cậu để cô tựa đầu vào vai cậu thút thít một lúc lâu.

Chu đáo đỡ cô đứng dậy uống nước, cậu dịu dàng nắm tay Băng Băng đến tự nhìn mình trước gương. Phía trước da thịt đỏ hồng, có dấu răng từ cổ đến bầu ngực, hoa nguyệt sưng đỏ, mặt sau càng ghê rợn hơn, luồng thịt mơ hồ co rút trong tay Trần Viễn Hạo, sưng u lên thấy rõ, càng lúc càng sẫm màu, trọng điểm là hai chân cô gái đều muốn đứng không vững, phải tì hẳn vào người Alpha.

_ Omega, đây chính là một phần cuộc sống sau này của em. Không được trốn.

_ Ai du! Ân! Huhu! Tê! Huhu!

_ Đau?

Cậu hơi mềm lòng, vuốt vuốt bờ mông tròn nóng rực lửa. Băng Băng thoải mái ưm vài tiếng.

_ Băng Nhi, hôm nay em học được những gì?

_ Hức, là, Alpha Viễn Hạo là quản giáo, là chủ nhân, là người sở hữu của em. Huhu.

_ Hết rồi?

_ Dạ, hức, Omega nên ngoan ngoãn vâng lời.

_ Băng Nhi, còn những tư thế Alpha dạy em, đều nhớ kỹ? Hửm?

_ Ân, sau này Alpha ra lệnh, Omega sẽ lập tức chuẩn bị tư thế. Ui! Đau!

_ Nếu có một ngày Băng Băng nhậu say mà không có Alpha ở bên cạnh, hậu quả thế nào?

_ Là... huhu... đánh một trăm paddle gỗ sưng đít! Huhu! Nhưng mà... huhu

_ Hửm?

_ Mới đánh mười hạ mà đít em đã kịp sưng to rồi nè. Huhu! Ai Ui!!!!

_ Khụ khụ, Băng Băng tiểu thư, mời lên giường nằm.

Bĩu môi, cô hất hàm dùng tay đỡ hai cánh mông, tướng đi vịt bầu, cậu theo sau quan sát, trở về chiếc giường êm ái, Cẩm Băng Băng lần này đề cao cảnh giác, úp sấp cong mông lên, đôi chân tự động mở rộng ra, mắt liếc liếc đến cậu đi về phía chiếc hòm đáng sợ lấy ra một thứ có chốt kim loại vàng tròn tròn, đầu còn lại được nạm đá ruby đỏ và một tuýp thuốc bôi trơn. Lẽ nào....

_ Alpha! Anh... huhu! Anh đánh đòn em còn chưa thấy đủ a! Huhu!

_ Ờ, chưa.

*Trong lần đầu xác định Omega, từ nhũ hoa, hoa nguyệt, đến cúc hoa, mông, ngực, Alpha sẽ phải đánh dấu toàn bộ cơ thể Omega.*

_ Đừng, cầu anh.

_ Tin tưởng anh, chịu chút. Chốt cắm plug này là chuẩn bị kĩ lưỡng cho em đấy, Omega.

Một vài Alpha sẽ tự tay chế tạo đồ trang sức, hoặc đặt đồ riêng cho Omega, Viễn Hạo chờ mòn mỏi đến ngần ấy năm, rốt cuộc đã có ngày dùng nó.

_ Biến thái, đồ máu M nặng nghiệp. Ô ô~!!!

Băng Băng thừa biết, hôm nay sẽ không chỉ có cái mông nở hoa nha. Chất gel bôi trơn được cậu bóp ra thật nhiều từ tuýp thuốc, xoa đều khắp ngón tay trỏ, Alpha chậm chậm tách cánh mông cô gái dưới thân, để lỗ cúc hoa hồng hào thít chặt, cảm giác lành lạnh cùng vị bạc hà xông lên mũi, Cẩm Băng Băng không biết bao lần muốn đào hố tự chui rồi a.

_ Thở sâu, thả lỏng. Em đã có Alpha rồi, việc khai thông cúc hoa là lẽ đương nhiên.

"BỘP BỘP...!"

_ A! Huhu! Đã bị vỗ đít còn bị nhét chốt cắm. Huhu, Viễn Hạo, làm Omega của nhà ngươi thực thảm. Ưm~ AAAAA! AAAAA!

Vật kim loại đầu tròn kích cỡ vừa phải xâm nhập hạ thể, cúc hoa thắt chặt khó chịu.

_ Omega, em xem xem, cúc hoa kia muốn nuốt chửng plug của anh rồi. Miệng kêu không cần?

_ NGAO~!!!! Đồ khốn khiếp! Huhu! TÊ~!!!!

"BỐP BỐP!"

_ Nằm im. Anh phạt đòn bây giờ đấy.

_ Huhu, lớn rồi còn hơi tí doạ đánh đòn. Huhu! Đau aaaa~~~~!

Trong chớp mắt, plug kim loại đã cắm sâu vào cúc hoa, chốt cắm lấp lánh huyền ảo từ ánh sáng của đá ruby. Alpha mãn nguyện vỗ về vuốt vuốt bờ mông tròn nóng bỏng theo nghĩa bóng lẫn nghĩa đen (tối).

_ Bé cưng, xinh lắm, hihi.

...

_ Ai du! Du! Du!

Chiếc plug đó là một trong những lý do khiến cho cô Omega tập sự của chúng ta đứng ngồi nhấp nhổm. Băng Băng cầm hộp thuốc mỡ, cẩn thận sức vào đít vú đau buốt, bôi một lượt đến cúc hoa. Bĩu môi kéo quần lên, khẽ ê a vài tiếng, cô chỉnh áo váy, đi cầu thang đến phòng họp.

Mỗi bước chân là một trận giày vò thống khổ, cánh mông và cúc hoa ẩn ẩn đau. Trần Viễn Hạo "chu đáo" dặn dò cô phải dùng thang bộ.

Từ buổi nhận Alpha, đa số phòng họp ở công ty X bỗng dưng đổi thành ghế gỗ, khiến các chị em Omega đều là vừa ngồi vừa nghiến răng. Băng Băng thở dài cư nhiên đặt cái đít mới bị cậu "đánh dấu" ba ngày trước, nghiêm túc bàn công việc, chỉ hy vọng nhanh chóng có thể trở về chính mình văn phòng.

*Tin nhắn đến*

_ Bé cưng, em thích món quà anh đặc biệt tài trợ chứ?

Ai~~~~~! Thì ra cậu cố tình chỉnh sống lưng cô đây mà. Trong tầm một tiếng rưỡi ngồi họp trên ghế cứng, cơn đau ở phía sau truyền đến khiến cô ao ước có thể thoát quần nhu nhu cái mông đít nở hoa đáng thương.

Cậu đánh thật đều tay, dù ngồi nghiêng trái hay phải, đều là chạm đến chỗ sưng, đến lằn roi mây trong lẳn vắt ngang cái mông tròn tròn co giật. Đúng như cậu dự đoán, Băng Băng ngồi ghế liền nghĩ đến trận giáo huấn đau quoắn đít ngày đó.

....

"Cộp" một tiếng, cửa văn phòng tổng giám lại đóng sập lại! Cô gái cà nhắc vặn vẹo khó nhọc đi đến phòng nghỉ trưa, lật mảnh váy lên, săm soi qua gương từng lằn roi sưng cộm, vết bản tử đánh đau quéo đít, lại dùng thuốc mỡ cậu đưa xoa xoa một lượt.

Chỉ mới dọn đến cùng Alpha ba hôm, cô đã hình thành thói quen nằm sát góc tường nghiêng sang trái, mông tròn chếch lên, bật điều hoà ngủ trưa, thỉnh thoảng đưa tay phía sau an ủi mông đít huỷ dung.

Buổi tối nằm ngủ cũng là tư thế này, Cẩm Băng Băng mặc áo rộng thùng thình, quần ngắn kéo đến đầu gối, bàn tay người nào đó chiếm hữu đặt lên cái mông sưng lằn, tiện thể mắng yêu cô vài câu.

...

"VÚT VÚT" tiếng roi mây chan chát đập vào không khí khiến cô lạnh gáy, nổi da gà, thân dưới quoặn thắt. Băng Băng khi đó có nhìn trộm cậu vài giây, chột dạ cuối đầu thật thấp.

_ Hai mươi roi, em khỏi đếm.

"CHÁTTTTT!!!!! AAAAAAAA!!! AAAAA!!!!!!"

_ Đau quá anh ơi. Đừng đánh a!!! Huhu! Nát đít mất. Huhu!

_ Thế thì tốt. Nếu nát đít, em sẽ không dám to gan chạy trốn nữa đâu, nhỉ?

"VÚT CHÁTTTTT... NGAO~!!! UI DA!!!!"

_ Hừ, Băng Nhi, có bản lĩnh thì trốn lần nữa anh xem.

"VÚT CHÁTTTTTTTT!!!!! UI DA!!!!!! Huhu!!"

_ A Hạo, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.

Ba lằn roi đỏ chót sưng húp hiện thật rõ rệt trên mông đít Cẩm Băng Băng, cô chẳng màng sĩ diện nhấp nhổm hạ thân, lắc qua lắc lại, còn khóc tỉ tê xin cậu tha thứ. Kỹ thuật đánh roi mây của Viễn Hạo rất tốt, dù đã nới lỏng tay, giảm lực đạo, vẫn có thể khiến cô bật khóc như nữ hài tử bị baba quất roi mây khi hư đốn.

Cậu xoa lưng cô, còng tay cô lại phòng trường hợp cô với tay che mông.

_ Băng Nhi, ba roi này là do em cố tình che dấu mùi cơ thể, muốn cự tuyệt Alpha. Mười bảy roi còn lại, là do em tự mình lao ra làn đường dành cho ô tô và phương tiện công cộng khi say rượu.

_ Viễn Hạo, anh giận em?

_ Ban đầu thì rất giận, nhưng bây giờ thấy Băng Băng tiểu thư sợ đòn đến nhíu đít hết thì đỡ rồi.

_ Anh! Huhu! Là do ai chứ! Huhu! Đánh đau như vậy! Anh xem đi, ba roi mây mà lằn sưng to giống hèo đánh á. Huhu!

_ Hảo, em tốt nhất nên ghi nhớ cả đời cho anh.

"VÚT VÚT VÚT!!!! AWWWW!!! OWWIIIIIE!!!! AUUUUUUUUUUU!!!!"

_ Ngao! Ngao! AI DU! AI DU!!!! Huhu! Ui chao ôi đau cái đít quá huhu! Huhu!

Cậu quất roi nào là khiến cô ghi lòng tạc dạ roi đó, dù da thịt không trầy xước chảy máu, vẫn khiến hai luồng thịt quoắn quéo nhức buốt, đôi chân hơi co lại giãy đành đạch. Cúc hoa cắm plug đính đá rưng rưng lay động.

_ Đồ ngốc, tí nữa em bị tai nạn rồi biết chưa? Ăn đòn đau hơn hay xe tông đau hơn, nói?

"VÚT VÚT VÚT CHÁT CHÁT......"

_ OWWWWWIEEEEEEEEE!!! Huhu! HUHU! Là, đau như nhau a!!!!!! OWWWW!!!!

_ Hửm?

_ A! Hông phải!! Huhu! Xe tông đau hơn. Huhu! Huhu! Tê~!!!!! Owwww!!!!!

_ Hừ, riêng tội đấy lẽ ra anh phải đánh vào mông em hai trăm roi mây mới xứng đấy bé cưng.

_ Huhu, thôi mà, huhu, đừng mắng em như con nít nữa mà. Huhu!

_ Ơ, ông đây là thích kiểu papa và bé gái lolita nhất đấy bé cưng à. Vừa hay, cách hành xử của em thật giống trẻ con.

"VÚT VÚT VÚT CHÁT CHÁT....!!!"

_ Owwwwwiiii!!! OWWWWWWWW!!! HUHU! Hức, UI DA! UI CHAO!!! Huhu. Anh nhìn xem, người ta ba mươi tuổi, vóc dáng chỗ nào là Omega kiểu Loli chứ?

"VÚT CHÁT CHÁT CHÁT!!!!!!!!!!!"

_ NGAO! AI UI DA!!!!!! Nát đít rồi nè.

_ Bé cưng, từ cách em nói chuyện đến phản ứng, đều là Omega Loli điển hình đó. Haha.

_ Hứ, đến giờ này còn chọc em được. Dòng cái thứ Alpha biến thái! A! Anh!

Cậu đặt roi xuống, bất chợt lại gần Băng Băng cánh mông, cưng nựng mân mê xoa tròn bảo bối, cô ưm lên một tiếng. Đánh đòn chán chê, cậu bắt cô lăn tay trên bản cam kết, Omega Băng Băng còn tự tiện tổn hại tính mạng, sẽ bị Alpha Viễn Hạo đánh đít hai trăm roi mây không thiếu roi nào. Thật quê chết cô luôn!

_ Khụ khụ, bé cưng, công bằng phán xét thì khả năng chịu đòn của em, không tệ. Mười roi cuối, em muốn dùng roi gì nè?

_ Hừ, nhà ngươi cho ta chọn?

_ Ừ, cho em nói đến khi đúng thì thôi.

_ Biết ngay, đồ lươn lẹo. Là thước, paddle, bạt tay, hay lại đánh roi mây lằn đít ta? Hả?

_ Chậc chậc, Băng Băng cô nương à, em xem thường Alpha quá đấy.

_ Ngươi nghĩ ra trò gì nữa đây?

_ Tiểu thư, anh là Alpha, Trần. Viễn. Hạo.

_ Hơ, liên quan?

_ Cậu đánh mắt thâm ý nhìn cô.

Cẩm Băng Băng chợt nhớ. Tương truyền trong các dòng tộc Alpha, dòng họ nhà cậu thuộc dạng thế gia truyền thống lâu đời. Mỗi Alpha sở hữu một cây đại bản gỗ hương trầm cứng chắc, khắc tên ở tay cầm. Các Omega ở thế giới này rất ngưỡng mộ Alpha bậc cao, quyền thế, siêu giàu, tố chất đều cấp S+ trở lên. Nhưng nghĩ đến cây đại bản đó, cả đám đồng loạt hoá thành rùa rụt cổ.

Thực tế, điều này được ghi chép lại trong quyển sách cổ và sách lịch sử của thế giới Alpha và Omega. Nếu được dạy dỗ chính quy ở trường học ABO, không người nào là không biết. Băng Băng trước nghe một đồng nghiệp Omega tâm sư, bán tín bán nghi.

...

_ AAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!! OWWWW!! OWWWWWW!! OW! Huhu!

_ Thằng nhóc kia, mau, mau cởi trói lão nương huhu!!! Lão nương đổi ý!!!!!!

"PHÁCHHHHHHHHHHHHHH!!!!!"

_ AAAAAAAAAAAAAAAA! EO ÔI CÁI MÔNG TÔI! HUHUHU! HUHU!

Cây đại bản tay cầm khắc chữ "Hạo", chiều dài, bề ngang, độ chắc chắn, so với đại bản hoặc trượng hình trừng phạt phi tần không sai biệt lắm. Chiếc mông mềm mại đau đớn liên lục run lập cập, Cẩm Băng Băng chính là cong đít lãnh đại bản.

_ Muốn rút lui? Quá muộn rồi, cưng à. Ngoan ngoãn nhận đại bản đi. Rồi còn đi ngủ.

"PHÁCHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!"

_ NGAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!! AWWWWWWWWWWW!!!! HỎNG ĐÍT RỒI!!!! ÔI CHAO CÁI ĐÍT TỘI NGHIỆP CỦA TÔI!!!! HUHU!!!!

_ Băng Băng tiểu thư, em dễ thương a.

_ Huhu, thương cái mông nhà ngươi. Sao không nói sớm để bổn cô nương trốn ra nước ngoài sống. Huhu!!!! Ôi chao!!!!

_ Ngốc, anh đã nói tên và cả họ của anh từ ban đầu cơ mà. Omega ngoan đi, anh thương. Luật lệ gia tộc không thể phá bỏ.

"PHÁCHHHHHHHHHHHHHHH!!!!"

_ NGAOOOOOOOOOOOOOO!!! Ô Ô Ô! HUHU!!!!! Thế thì anh đổi họ đi! NGAO!!! HUHU! NÁT ĐÍT HẾT CẢ RỒI! HUHU!

_ Bé cưng chịu chút nữa đi, thể nào cũng phải ra mắt gia đình mà.

"PHÁCHHHHHHHHHHHHHH!!!"

_ AAAAAAAAAAA!!! TRẦN. VIỄN. HẠO. HUHU!! AWWWWWWW!!!!!! AWWWW! UI CHAO! UI CHAO CÁI ĐÍT TÔI! UI CHU CHOA ĐAU QUÁ!

_ Ân, Trần phu nhân đừng gấp a. Đợi đít em quen với đại bản thì có thể làm lễ gặp mặt nè.

_ NGAO!!! ĐỪNG!! ĐỪNG A! Em muốn quay xe rồi! Huhu! Ui cha mẹ ơi, huhu! Đau quá!

"PHÁCHHHHH!!!!! AAAAAAA...."

"PHÁCH!!!!!! ÁAAAAAAA..."

"PHÁCHHHH!!!!!!! NGAOOOOOO..."

....

Giường ngủ nhà Alpha họ Trần nào đó:

_ Huhu, đau! Nhẹ tay thôi!! Huhu!!! Ui chao ôi huhu!!!! A Hạo!!! Huhu!

Omega Băng Băng trải qua một hồi nhận cây đại bản gỗ trầm hương, đau đến hết khép đít vào được, rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi, sau khi đi tè nhờ sự giúp đỡ của Alpha, liền nằm bẹp dí chổng mông để cậu thoa thuốc mỡ thảo mộc. Mặt mũi nữ nhân cô đều quên sạch sẽ, uỷ khuất úp sấp mặc áo tay cộc của cậu, để cậu sức thuốc vô đít.

_ Huhu! Xuống tay thật nặng. Huhu!

Viễn Hạo khẽ cười, vui vẻ quệt ra một ngụm khương hoàng cao tinh chế dạng đặc, được để đông lạnh, xoa xoa cao dược trên hai lòng bàn tay đến khi cao mềm lại, thành dạng thuốc mỡ, thì mân mê ôn nhu vào cái bàn toạ sưng mũm mĩm béo mập.

_ Ưm~~~~~~!!!! Ai ui! Ưm~~~!! Ai du!

_ Khá hơn chứ?

Cô chợt nhớ hành động xấu hổ nửa tiếng trước, nhắm mắt hưởng thụ không thèm trả lời cậu. Dù sao cô vẫn chưa thể quen với cuộc sống mới này, cậu cho cô thời gian dần thích nghi, vuốt tóc vuốt mông dỗ dành cô.

_ Ngủ ngon, bé cưng.

Biết Băng Băng đã thấm mệt, cậu rón rén tắt đèn, đắp chăn, nằm cạnh nhu nhu người kia hạ thể. Mắt cô đã nhắm nghiền từ lâu, hai tay khoanh trước gối, chiếc mông tròn nhếch lên tránh đụng trúng giường. Alpha Viễn Hạo nheo mắt ngắm lằn roi mây một lúc, cũng chợp mắt ngủ theo.

- End Chương 5-

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info