ZingTruyen.Info

Huấn Văn (M/F) | Tổng Tài Tỷ Tỷ: Phi Công À, Điểm Nhẹ!

Chương 15: Sinh Hoạt

NaNaThienTy

Ngoài giờ lên lớp, cuộc sống của một Omega cũng chẳng khá hơn là bao nhiêu. Đi đâu đều phải xin phép chủ nhân và giám thị. Nếu lén ra khỏi Học Viện đi chơi thì liền bị phạt đánh trượng ngay trước cổng trường cảnh cáo. Trần Viễn Hạo nhếch môi cười giải thích khi thấy cô mặt trắng bệch nhìn cảnh mấy nữ sinh và nam sinh nằm sấp trên cáng, được khiêng về kí túc xá.

Băng Băng khập khiễng bước đi, tròng mắt ửng đỏ. Cái mông đít sưng mập mạp giật giật đùng đùng phía sau. Vừa mới đến phòng y tế lãnh sáu mươi cán chổi lông gà đau quoằn quoại, cậu không cho phép cô về nghỉ ngơi, cũng không giúp cô lạp thuốc mỡ. Tên Alpha ác bá kia bắt cô cùng cậu tản bộ khắp mấy toà nhà.

Dù rất thích kiến trúc lâu đài kiểu Châu Âu cổ kính, nhưng mỗi bước đi thì hai quả mông liền nhói lên từng đợt. Hình thức trừng phạt này của cậu, là muốn cấp cô thật dài trí nhớ về những trận giáo huấn trong ngày hôm nay. Băng Băng làm gì có tâm trạng để thưởng hoa ngắm cảnh, đều nghĩ đến cái mông nở hoa lằn roi ngang dọc, nổi cộm dấu bàn tay.

*Flash Back*

_ Omega, mông em toàn dấu vân tay. Lại bị A Hạo tét đít phải không?

Nữ bác sỹ nhìn xuống Băng Băng đang nằm trên giường đơn, hơi chút phát hoảng trước "ấn kí" ở hai cánh mông của cô.

_ Ân, tan học trước khi ăn cơm em đã phải giáo huấn em ấy một trận. Cô đừng lo, trẻ nhỏ hư cần phải được dạy dỗ thường xuyên.

Nghe cậu trả lời bác sỹ, Cẩm Băng Băng càng không dám ngẩng mặt lên, vùi đầu vào gối chờ đợi.

_ Ừ, nhưng em ấy đã vi phạm trong quá trình cô tiêm thuốc. Vẫn phải đánh đủ sáu mươi roi.

Bác sỹ vừa trói tay chân cô vào bốn góc vừa nói. Trần Viễn Hạo gật đầu đồng ý cầm lấy cây chổi lông gà có phần cán làm bằng trúc dẻo, đường kính khá to so với chổi lông gà bình thường, vun vút cán chổi trong không khí. Nhưng dĩ nhiên, công việc của bác sỹ là khám bệnh, chữa bệnh. Nếu đã xem xét tình hình mông Omega không có việc gì nghiêm trọng, có thể lãnh roi, thì bác sỹ sẽ nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh để Alpha thực thi hình phạt.

*End Flash Back*

_ Ow~~~ Ow~~~!!!! Ow~~~~~! Ou!!

Đang ngồi trên băng ghế ở sân trường, Tổng Tài Tỷ Tỷ hạ thấp giọng hết mức có thể, sợ các học viên khác nghe thấy. Cơn đau dưới cái mông âm thầm truyền đến, khiến cô nhớ đến cảnh cậu ở phòng y tế vụt cán chổi vun vút xuống, từng lằn roi đỏ thẫm chói mắt hiện lên ngang hai cánh mông cô ngay sau đó.

_ Làm sao vậy, Omega?

_ Ou~! Ou~! Ou~~~!!! Tê~!!! Alpha, cái mông em đau run bần bật rồi.

Cô nhỏ giọng, ghé tai cậu than vãn.

_ Ân, lần sau Băng Nhi hẳn sẽ ghi nhớ làm thế nào biểu hiện khi tiêm thuốc.

_ ...

_ Chào sư huynh, sư tỷ.

Mặt cô nóng râm ran, mông đít dưới làn váy cứ mấp máy đùng đùng từng cơn, chà sát bề mặt ghế gỗ. Thỉnh thoảng vài học viên đi ngang qua cuối đầu chào tiền bối, vẫn là phải ngồi thẳng lưng, không dám nhấp nhổm hạ thân.

Tính ra là Băng Băng phải là hậu bối, nhưng vì thân phận của Trần Viễn Hạo, mà cô một bước có thể nhảy bậc làm bọn họ "sư tỷ". Thật cười ra nước mắt a. Lúc đứng cùng cậu xếp hàng chờ ăn chổi lông gà trước phòng y tế, toàn bộ nữ sinh đều là "hậu bối", đa số còn chưa quen quy củ lúc trị liệu nên mới phải lãnh thêm roi. Chỉ có một mình cô cùng ông cụ non kia là tiền bối. Băng Băng lại được một trận quê độ hết từ nào tiễn tả.

_ Alpha, khi nào có thể đứng dậy? Ou! Ou! Ou! Ou!

_ Bảo bối bị đa nhân cách à? Lúc đi bộ thì muốn nghỉ ngơi. Giờ lại đòi đi tiếp hả? Haha.

_ Ou! Chính là nằm úp sấp đó! Ou! Không phải muốn ngồi ghế a! Ou! Ou!

_ Hừ, thu lại ý nghĩ đó đi. Từ giờ đến lúc ăn tối xong cũng đừng mong được nằm vểnh mông.

Cậu vuốt má cô, xoa sống lưng an ủi, nhưng nhất quyết giáo huấn trẻ nhỏ.

*Flash Back*

_ A Hạo, hôm nay người ta ăn đòn thay cơm no rồi a. Có thể.. có thể nương tay chút?

Đôi mông vẫn là sưng húp hình dáng quả lê, trông thực thảm, chổng cao lên trời. Băng Băng quay đầu ra phía sau cầu xin.

"VỤT CHÁT!!!! AU! AU! AU"

Cán chổi lông gà tròn lẳn, để lại một lằn đỏ sẫm ngang đỉnh mông. Xem ra, cô có cầu xin thì cũng vô dụng.

"CHÁT!!! CHÁT!!! CHÁT!"

"A!!! AA! AA! OU! OU! UI DA! UI DA"

Ba roi liên tiếp hạ lần lượt vào phần mông trên khiến cô trợn tròn mắt.

_ Bảo bối, đây là Alpha cấp em rèn luyện. Cái mông tiêm thuốc cũng không chịu an phận. Đáng phạt.

"CHÁT CHÁT CHÁT CHÁT... VÚT CHÁT!!!!!!!!!!!!"

"OWIE! OWIE! OWIE!!!! OU! OU!"

Cán chổi kèm theo tiếng gió đáp xuống mông dưới và đùi non rất chuẩn xác. Cậu vụt hẳn năm roi liền, mỗi lần ngọn roi đáp xuống phảng mông, cậu sẽ dừng vài giây để lực đánh truyền xuống hai quả mông huỷ dung của mỹ nhân, sau đó mới nhấc tay lên cao. Đánh kiểu thế này dĩ nhiên đau hơn rất nhiều so với kiểu hạ roi xuống rồi bật roi lên ngay sau đó.

Cẩm Băng Băng cái mông cảm giác càng không cần bàn cãi, mới có mười roi mà hai cánh mông đã co rút, lắc qua lắc lại.

_ Tiểu bảo bối, em đoán xem. Tiếp theo sẽ là bao nhiêu hạ? À, Alpha sẽ tăng lực đánh xuống phảng mông dưới và mông đùi giao hợp.

_ Không cần! Không cần!! Anh... anh đánh chậm chút đi. Không cần gấp! Không cần gấp! Huhu!

_ Tiểu tổ tông, giờ Alpha mới biết em ăn roi như thưởng thức món ăn ngon a. Còn muốn ăn từ từ sao hả?

"VỤT CHÁT CHÁT CHÁT CHÁT CHÁT!!!! CHÁT... !!! CHÁT!!!!"

"HUHU! UI DA!!! UI DA!!! OWIE! OWIE!!! OWIEE! OWIE!!! OWIE!!!"

Vậy là mười roi quoắn đít khiến cô la hét thật lớn, sau trận đau buốt là một cơn rát bỏng nóng cháy mông ập đến. Mỗi lần cây chổi lông gà vụt vào hạ thể, Cẩm Băng Băng đều chịu không nổi mà nhổm người bật dậy rên rỉ.

_ Ow! AI ÔI! AI DU! HUHU! Cái mông tội nghiệp của em! HUHU!

Cậu dừng tay lại, áp lòng bàn tay thật nhẹ xuống trái đào nở hoa mềm nhũn mà xoa xoa cưng nựng. Một trong những sở thích vô cùng biến thái của Trần Viễn Hạo, là đánh mông cô lằn roi chống chất, sau đó dùng tay chạm đến những lằn roi sưng cộm núc ních béo mập trên da thịt. Cậu nuốt nước bọt ực một cái, trêu hoa ghẹo nguyệt:

_ Băng Nhi, hay là Băng Nhi cứ biểu hiện không ngoan khi bác sỹ chích thuốc nhỉ? Để Alpha còn có cơ hội vụt chổi lông gà lằn đỏ mông Băng Nhi.

_ Huhu! Thôi mà! Anh biến thái nó vừa vừa thôi. Chịu tội vẫn là cái mông đít của lão nương nha. Huhu! Ou! Ou! Xoa thêm chút nữa đi rồi hẵng đánh. Huhu!

*End Flash Back*

_ Ou! Ou! Ou!!!! Ai~~~~! Ow~!

Cô lại thấp giọng phát ra tiếng than thở giống tiếng mèo kêu. Bị đánh nhiều nhất và nặng nhất là mông dưới đến đùi trên bộ phận, giờ phải khổ sở ép hai "miếng thịt" đó vào băng ghế ngồi.

_ Alpha, Băng Nhi đau... đau!!!!

_ Đợi thêm chút nữa rồi có thể đứng dậy. Ngoan, ngồi thẳng thưng, toàn bộ mông chạm mặt ghế.

_ Ân! Ou! Ou! Ow! Ou! Ou!

Cậu đột ngột để tay vào túi quần. Băng Băng quần lót càng lúc càng rung mạnh bạo, hai cánh hoa và nhuỵ hoa bắt đầu tê dại, sau đó lại cảm thấy kích thích, rồi lại lần nữa dần mất đi cảm giác. Hoa nguyệt ẩm ướt, chân tự động khép chặt lại để nhuỵ hoa không tự tiện mà phát tiết.

_ Băng Nhi, mở chân, đùi thẳng song song mặt đất. Còn vi phạm lần nữa thì phạt hai mươi roi keo nến.

_ Ou! Ôi! Ai ôi! Băng Nhi không dám nữa! Aww~~! ưm~~~! ou~~~! Alpha, em sắp không ổn!

Cuối cùng, Trần Viễn Hạo đã tạm chấp nhận cô gái kia thái độ ngoan ngoãn, dùng điều khiển điều chỉnh độ rung vừa phải, đỡ cô đứng dậy đi vào toà nhà trước mặt.

_ Ou! Ou! Đánh gì mà ác thế! Ou! Cứ nhằm vô cái đít dưới mà quất chổi! Ou! Giờ nhấc chân là hai cánh mông lại co giật liên hồi! Ow~! Ow~! Ow~!

_ Khụ khụ... Omega ăn đòn xong thật đáng yêu nha. Hihi. Khụ khụ.

Thấy Alpha siêu cấp biến thái cười tươi khoái chí, Băng Băng trừng mắt, còn cậu cố gắng nén cười dỗ ngọt trẻ nhỏ, dìu cô chậm rãi bước vào toà nhà cao năm sáu tầng.

_ Bảo bối, hơn hai tuần chưa tập thể dục, phải đi thang bộ để giữ cơ mông căng tròn săn chắc. Đừng lo, giờ này chẳng còn ai lên lớp học đâu.

Nam nhân của cô khéo léo nhắc nhở, soái tỷ vóc người dong dỏng cao, tay chân thanh mảnh, bụng thon thả, ngực no đủ, vòng mông căng mọng đã tăng size đến chín mươi lăm cm, liền cắn răng để cậu ôm eo bước từng bậc thang bộ.

Tuy là vừa đau vừa nhức vừa xấu hổ, nhưng mỗi tháng đều lấy số đo, vòng ba của cố cứ tăng vù vù từ tám mươi bảy thành chín mươi lăm, da được xoa kem dưỡng chống rạn kết hợp đắp mặt nạ, hai quả mông thành ra tròn trịa cao ngất, trắng tươi như bông bưởi. Cô chỉ cần mặc quần hoặc váy hơi bó một chút thì đôi mông căng tròn liền hiện ra rõ rệt dưới vải.

Trần Viễn Hạo thường trêu cô mông to càng đánh mông càng thấy thích, còn có thể dùng một khối đại bản to bự khẽ mông, nhưng xem ra huấn luyện của cậu thật có tác dụng a. Mỗi lần cô thoát quần đều thấy rõ hai cánh mông đẹp hoàn hảo, cả khi ăn đòn sưng nát đít cũng không bị rạn da.

_ Ou! Ou! Ou! Tập lúc nào không tập. Vừa đánh đòn lằn đít xong thì bắt người ta tập mông. Ou! Ou!

"BỐP! Á! Á! BỐP! Á! Á!"

Hai chưởng ấn tét xuống, Cẩm Băng Băng miệng méo xệch.

_ Bảo bối không được lười biếng, mới leo lên leo xuống hai vòng. Tiếp tục!

_ Ou! Ou! Đi thì đi chứ! Anh là cái đồ vô lương tâm! Ou! Ou!

Mông đùi trải qua huấn luyện thể hình đều đau ê ẩm run lẩy bẩy, cơ mông căng cứng giật giật, vẫn phải leo cầu thang bộ lên tận sân thượng của toà nhà. Cô khuỵa xuống, gập người chống cả hai tay vào đầu gối, sau đó liền thở gấp vòng tay khoá chặt eo bụng cơ bắp làm nũng.

_ A Hạo, tập đến đây đủ rồi. Khối cơ hai bên cánh mông đã đau đến nở hoa... Ou! Ou! Ou!

Thật sự mệt chết cô! Cái chân run lập cập giang rộng, thân trên tựa hẳn vào cậu.

_ Tiểu bảo bối, Alpha thoa thuốc mỡ cho em nhé.

_ Hả? Tại... tại nơi này sao.

Sân thượng rộng lớn không một bóng người, những vẫn chẳng phải là chỗ kín đáo.

_ Ừ, hoặc đợi đến tối muộn ở trong phòng sức thuốc, hoặc ở sân thượng loã mông để Alpha cấp em tra dược. Em chọn đi.

Nghĩ cũng đừng nghĩ, cô dĩ nhiên sắp đạt đến giới hạn chịu đựng, nhắm mắt khẽ thở dài:

_ A Hạo, bôi thuốc cho em!

Cô theo mệnh lệnh của cậu cuộn váy cởi quần, đứng khép chân nép vào góc khuất sân thượng. Gió thổi mát mẻ nhưng mông vẫn nóng cháy khó chịu.

_ Viễn Hạo, có thể cho phép Băng Nhi..

_ Ân, dùng tay đỡ mông đi.

Cậu vẫn luôn luôn hiểu cô. Băng Băng không chần chừ úp mặt vào tường ôm hai miếng bánh bao nóng hổi sặc sỡ mà sắc, chồng chất hoa văn rực rỡ.

_ Khép chân thật chặt, hai cánh mông cũng phải chặt chẽ khít lại, hiểu?

Được cậu niệm tình "ân xá", Tổng Tài Tỷ Tỷ vâng lời chủ nhân, mông đít co chặt lại trong mười lăm phút rồi mới gập người tách chân để cậu tỉ mỉ nhu thuốc mỡ trị thương. Cô ngoái lại nhìn chính mình hạ thân, đang loã mông trên sân thượng, vẫn có chút thẹn:

_ Ưm~! Ou~! Ou~! Ow! Ou! Ou! Viễn Hạo, anh đánh nặng quá chừng. Đánh cái mông lão nương một màu tím xanh đen thui luôn rồi.

Lằn chổi lông gà sớm đã chuyển đen, sưng thũng doạ người. Được bôi thuốc tốt, mông cô lại mát mẻ dễ chịu.

_ Băng Nhi, có biết vì sao Alpha phải nhắc nhở Băng Nhi tránh xa Dĩnh Xuyên?

Trần Viễn Hạo đột ngột nhắc tới chuyện cậu tét nát mông cô hồi trưa. Trái đào vẫn hiện rõ vết bàn tay đánh đòn giáo huấn, cậu đã thực sự dùng sức mà vỗ mông cô rất nặng. Băng Băng tưởng nhớ lúc Alpha vỗ bành bạch của cậu bàn tay đặt biệt rắn chắc xuống, quả mông trái và quả mông phải đồng loạt phản xạ có điều kiện co giật.

"BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH!!"

"Ai Ui! OWIE! OWIE!"

_ Băng Nhi, trả lời?

_ Huhu! Người ta dĩ nhiên muốn biết. Mà đít đang nát nhừ nên làm sao dám hỏi.

_ Em... Haha! Băng Băng tiểu thư hoá ra sợ bị tét đít.

_ Sợ sao không? Giờ đang đi học rồi. Lên lớp cởi quần mọi người đều thấy dấu vân tay, đều biết em bị anh tét mông!!! Huhu! Em lớn rồi mà anh còn dùng cái hình phạt dành cho nữ hài tử.

_ Hồi đó, Tiểu Thư La Thị còn có La Dĩnh Ngọc, là Alpha cấp S. Anh và Dĩnh Ngọc nhập học cùng lúc. Trần Thị cùng La Thị cũng xem như có quen biết, không quá xa lạ.

Thái độ khi nhắc đến Dĩnh Ngọc khắc hẳn độ chán ghét dành cho Dĩnh Xuyên. Cô bình tĩnh nghe cậu nói, đứng dậy nhào vào trong lồng ngực ấm áp. Trần Viễn Hạo cưng chiều sờ xuống dưới xoa nắn tiểu bảo bảo thí thí phồng to.

_ Dĩnh Xuyên là em họ của Dĩnh Ngọc. Vào Học Viện ABO sau bọn anh hai năm, cô ta xin Dĩnh Ngọc một cơ hội... Dĩnh Ngọc miễn cưỡng, đem theo em họ kể cả lúc ăn cơm. Những lúc không ở học viện thì cũng dẫn cô ấy đi cùng cả nhóm.

_ Viễn Hạo, em không phải nữ nhân tuỳ tiện ăn giấm chua, càng không đến mức hồ đồ để bụng chuyện quá khứ.

_ Anh biết. Băng Nhi, Dĩnh Xuyên theo dõi chúng ta hôm đầu tiên ở kí túc xá. Cha của Dĩnh Ngọc biết bọn anh và cô ấy đều là Alpha, dĩ nhiên không thể là một cặp, nên dung túng cho em họ cô ấy càn quấy.

...

Hoá ra năm xưa, Dĩnh Xuyên vẫn luôn muốn cậu thu nhận cô. Dù cả Dĩnh Ngọc và Viễn Hạo đều đã giải thích hai người họ không phải phối ngẫu thích hợp, mà cậu rất ghét việc dung nạp nhiều nô lệ. Cô bé kia cứ hết lần này đến lần khác thả câu, thậm chí tự khiến bản thân bị thương để được cậu đưa đến phòng y tế.

Chẳng trách, khi cô dìu Dĩnh Xuyên đi về, rất nhiều người nhìn cô với ánh mắt "kì quái".

_ Tiểu bảo bối, còn dỏng tai nghe chuyện?

_ Oww! Ow! Anh kể thì kể hết đi chứ.

Cánh mông bị bóp mạnh, cô vẫn đứng im bất động mặc cho cậu cạ cạ bàn tay hành hạ phần thịt sưng mẫn cảm.

_ Viễn Hạo, La Thị đang tính cùng gia tộc của anh sát nhập?

_ La chủ tịch và Dĩnh Xuyên thôi. Dĩnh Ngọc cùng Omega dọn ra nước ngoài sống rồi.

_ Giữa anh và cô ấy, đã xảy ra chuyện gì sao?

_ Băng Nhi muốn lão công kể chi tiết?

Cậu hướng tầm mắt xuống cô gái nhỏ, miết chặt quả đào tiên màu mỡ, cổ họng cô rên lớn, đầu tựa ngực cậu, mông thuần phục vểnh vểnh đẩy ra phía sau.

_ A Hạo, em sớm muộn gì cũng phải biết. Nam nhân cùng nữ nhân có quan hệ lâu dài không thể có bí mật.

_ Vậy sao? Không phải Băng Nhi đã lén lão công chơi bời hút thuốc phiện sao?

_ Aaa!!! Ou! Ou! Chuyện đó là Băng Nhi sai. Băng Nhi nên được dạy dỗ.

_ Băng Nhi, việc này anh có thể nói cho em biết, nhưng dĩ nhiên phải tính phí kèm lợi nhuận nha.

_ Lão công quá nham hiểm a! Đòi thu phí còn có cả hoa hồng.

_ Băng Nhi có thể đợi. Hoặc là...

Trần Viễn Hạo nhíu mày, mập mờ trầm giọng, tạm thời buông Cẩm Băng Băng, nắm vai cô xoay người, nghiền ngẫm săm soi mông Băng Băng. Cô lúc này giống cô vợ nhỏ trưng bày cái mông sưng phù nề ra để lão công kiểm tra.

_ Viễn Hạo, nhà ngươi nhìn đủ?

_ Ừ, đủ để tính được bao nhiêu hạ thì bảo bối vừa đau quoắn mông vừa không bị chảy máu để còn ngồi ghế ăn cơm tối.

_ Hay là... để tối về kể? Được không?

_ Nằm mơ! Băng Nhi bồi Dĩnh Xuyên đi về, muộn mười lăm phút, tạm thời tính là một trăm năm chục hạ. Phần lãi tính sau. Còn nếu nghĩ không chịu được, chờ ngày bảo bối làm Trần Phu Nhân đi. Đánh mông hay chờ đợi, bảo bối nói ?

Chiêu trò hack não lợi hại, cậu sao lúc nào cũng thích bắt cô lựa chọn thế! Băng Băng cắn môi, cắn móng tay, lại suy tư nhìn vào chính mình mông trần trụi trên sân thượng. Trần Viễn Hạo đơn giản đặt tay lên mông cô, kiên nhẫn để Băng Băng có chút thời gian suy nghĩ. Cô gái hít thở sâu ôm nam nhân cao lớn tuấn mỹ:

_ Chờ cái đầu nhà ngươi! Trần Viễn Hạo, mi còn không mau đánh cái mông lão nương.

Giữa hai người bọn họ, nếu có mâu thuẫn thì phải nhanh chóng giải quyết vấn đề ngay lúc đó, tránh giận lâu khiến đôi bên tổn thương.

...

Lúc cậu bảo cô vào nhà kho chứa đồ dùng lấy bản gỗ tròn, Cẩm Băng Băng chợt hiểu, hoá ra một trăm năm mươi hạ không chỉ là qua loa đánh bàn tay là xong. Soái tỷ đáng thương hề hề nâng váy để cặp mông trần trụi, bước tới căn phòng nhỏ dụng cụ và dây trói. Một cơn gió mạnh thổi qua, hai cánh mông và "tiểu Băng Băng" cảm thấy mát mát, gò má cô chuyển đỏ như đít khỉ.

_ Lão công, roi đây ạ.

Cô uỷ khuất đưa một cây paddle gỗ bản hình bầu dục, dày bằng nửa đốt ngón tay, paddle còn lại thì cũng tương tự, có khoét bảy lỗ tròn nhỏ.

_ Băng Nhi tại sân thượng mông đít loã lồ vểnh tới xin lão công "thưởng roi", thật khiến lão công vui mừng nha.

Trần Viễn Hạo vẫn có thói quen châm biếm trêu chọc nô lệ, nhếch môi nhìn Băng Băng chống tay lên tường, gập người căng mông, an phận chờ cậu đánh cái Paddle to bằng cả cánh mông tới.

_ Giữ tư thế hảo. Băng Nhi, lão công sẽ dùng sáu phần lực... sẽ khá đau đấy.

Băng Băng méo mặt tách chân, cạ cạ bàn toạ vào bề mặt bản gỗ.

_ Huhu! Đánh thì đánh đi, còn thông báo số roi và lực đánh!

_ Ân, tiểu tổ tông.

"BÀNH BẠCH! PHÁCH! PHÁCH! BỐP! BẠCH! BÁCH!!! BÁCH!!!"

_ OWIE! OWIEEEEEEEEEEE!!!! Lão công, mới bắt đầu đánh, có cần thế nào là mạnh tay a?

_ Dĩnh Xuyên đối với Băng Nhi ngoài mặt lễ phép tôn trọng, nhưng em có biết cô ta thực sự rất hận em không?

"BẠCH! PHÁCH! BỐP! BÁCH BẠCH! BÁCH!!!! BÁCH!!! BÁCH!!!!"

_ UI DA! ÔI CHAO! ÔI CHA MẸ ƠI ĐAU QUÁ! OW! OU! OWIE!! OWIEEE! ÔI CHAO ĐAU QUÁ LÀ ĐAU RỒI!!! Ô Ô Ô!

_ Cô ấy bám theo cả nhóm nhưng mãi vẫn không được anh chấp nhận, nên có lần đã cố ý vấp ngã trượt cầu thang khiến bản thân bị thương.

"BẠCH! PHÁCH! BỐP! BÁCH BẠCH! BÁCH!!!! BÁCH!!! BÁCH!!!!"

_ UI DA! ÔI CHAO! UI DA! AI DU! AI DU!!!! AW! OU! OWIE!

Cô ta hận cô thế nào thì không biết. Băng Băng chỉ cảm thấy đít cô sưng thành hai khúc bánh mì. Ô Ô Ô!!! Đau bể đít rồi!! Ô Ô!

_ Ou! Ou! Ou! Huhu! Huhu! Tiểu tử nhà ngươi, không phải trúng một chút mưu kế của trà xanh muội muội rồi chứ?

"PHÁCH!!!!!!! PHÁCH!!!!!!!! BÁCH! CHÁT!!! BỐP!!! BÁCHHH! BÁCH!!! BÁCH!!!!"

_ Băng Nhi đoán xem? Lão công như vậy dễ dàng sập bẫy rồi?

_ Hừ, tên cáo già biến thái nhà ngươi. Lão nương thừa biết lừa ngươi không dễ. Ou! OU! Ou!! Hức, xuống tay thật ác độc!

Cẩm Băng Băng ngoái lại nhìn thương tích phía sau, quả nhiên cái mông cô đã sưng húp lên, đỉnh mông sưng cao như hai ngọn đồi, tụ máu bầm màu tím đen.

_ Ân, bảo bối thật thông minh. Khi đó lão công liền gọi Dĩnh Ngọc đến đem cô ta đến phòng y tế chữa trị.

"BẠCH!!!! Á!!! BÁCH!!!!! BÁCH!!!! BÁCH!!! BÁCH!!!!! PÁCHHH!!!!"

_ À không, thực ra ngày hôm sau có "chu đáo" đến thăm, sẵn tiện nhắc nhở anh sẽ không nhận thêm nô lệ thứ hai ngoài phối ngẫu, bảo cô ấy không cần bày trò.

"BÁCH!!! BÁCH!!! BÁCH!!! BÁCH!! BÁCH!!!"

_ Cho nên việc bảo bối chủ động giúp đỡ La Dĩnh Xuyên hôm nay, lão công rất không vừa mắt nha. 

"PHÁCH! PHÁCH! PHÁCH! PHÁCH! PHÁCH! PHÁCH! PHÁCH!"

_ OWIE! OWIE! Dừng.. dừng tay một chút. A Hạo, cái mông lão nương muốn nghỉ ngơi. Huhu!

Cứ kể xong một đoạn là cậu lại vụt paddle vào cánh mông mềm mại của cô năm đến mười hạ liên tiếp. Cẩm Băng Băng đau quoắn mông, hai bắp chân bắt đầu nhũn, thay phiên nhau co lại, đạp đạp ra phía sau.

_ Ừ, khởi động xong năm chục bản tử rồi. Lão công thoa thuốc cho bảo bối.

Trần Viễn Hạo bắt cô đứng tư thế khép chân, khoanh tay ôm đầu gối. Khoảng trống giữa cặp đùi thon thả, bông hoa xinh đẹp vẫn luôn bại lộ trước mắt cậu. Ngón tay dài ôn nhu vuốt dọc hai cánh mông, xoa xoa, dịu dàng nắn bóp phiên thịt sưng to. Cẩm Băng Băng thấy vô cùng xấu hổ nhưng không bất ngờ lắm khi cậu càn rỡ trườn một bàn tay xuống tách rộng hai cánh hoa, tay còn lại kẹp chặt nhuỵ hoa trượt lên trượt xuống. Bông hoa trần trụi bị cậu khi dễ đến sưng đỏ, cô cảm thấy hạ thể đã có chút ẩm ướt.

_ Bảo bối thật nhạy cảm, mới trêu chút đã thế nào tiết dịch.

Cậu tiếp tục tra tấn miết miết xoa xoa cánh hoa, hình phạt vũ nhục đánh lên Cẩm Băng Băng thể diện, khuôn cô mặt cô nóng lên, vẫn không dám cử động. Bàn tay phải trườn giữa bắt đùi non mềm mượt, đem theo chút thuốc mỡ tra thuốc vào hai cánh hoa hai bên, ngón tay trỏ ấn ấn mạnh vào nhuỵ hoa, xoa xoa theo chiều kim đồng hồ ma sát.

_ Ưm!! Ưm! Ou! Ou! Ow!!!

_ Bảo bối, đừng vội phát tiết. Lãnh xong năm mươi bản này rồi ra cũng chưa muộn.

_ Thẳng chân, vểnh mông căng ra, gập người thấp xuống, hai tay ôm cổ chân.

Cậu vừa ra lệnh vừa vỗ vỗ bản gỗ có khoét lỗ tròn vào mông cô. Cẩm Băng Băng trợn tròn mắt.

_ Ân? Lão công...?

"BÁCH! BÁCH!!"

_ Á HUHU! Đau! ĐAU!!!!

_ Hai roi đó không tính! Còn không mau hảo hảo vào tư thế?

_ Ô ô! Nhưng làm tư thế đó thì đánh mông sẽ rất đau!!! Huhu!

_ Haha! Lão công đánh đòn bảo bối có khi nào không đau?

Cô làm nũng khiến cậu bật cười. Băng Băng lại sợ phải ăn thêm roi, mếu máo khóc nhè gập người chổng mông lên trời.

_ Đừng lo, năm mươi hạ này sẽ đánh nhanh thôi. Bảo bối rất nhanh được đứng dậy.

"BÁCH! BÁCH!!!! BÁCH!!! BÁCH!"

"BÁCH! BÁCH!!!! BÁCH!!! BÁCH!"

_ AW! AW! OWIE! OWIE! Lão công tha mạng. Huhu! HUHU!

Đổi tư thế còn tăng lực đạo, cánh mông đáng thương trũng sâu xuống rồi bật lên liên tục. Lần này cậu muốn đánh rồi mới nói chuyện tiếp. Thấy cái mông sưng kia lắc lắc, Trần Viễn Hạo lập tức dùng cánh tay trái ôm chặt lấy hông cô, tiếp tục đều tay vỗ paddle bành bạch phanh phách mười hạ liên tục xuống mỗi lên mông. Cô cảm nhận được cánh mông phải và cánh mông trái thay phiên nhau sưng to ra một vòng, mọc thêm hai cục thịt sưng phần mông dưới và đùi non giao hợp.

_ Mấy roi rồi Băng Nhi?

_ Huhu! Hức! Đã đánh thêm được ba mươi roi rồi ạ. Huhu! OU! OU! OWIE! Đau muốn vỡ nát đít luôn. Huhu! HUHU!! OW~~~~~!!!

_ Băng Nhi ngoan, hai mươi hạ tiếp có thể nghỉ dưỡng sức rồi.

_ Có ai dỗ lão bà như nhà ngươi không? Rõ ràng còn muốn đánh mông người ta... Huhu! AW! AW!!!

"BÁCH! BẠCH! BÁCH! BÁCH! BÁCH! BÁCH! BÁCH! BÁCH! BÁCH! BÁCH!"

Mười hạ luân phiên chuẩn xác đáp xuống trái đào nát tươm huỷ dung, giống như là bàn toạ ngồi trên chảo dầu sôi sùng sục. Băng Băng lớn tiếng khóc, nước mắt thấm ướt hai gò má.

Cái mông sưng cảm giác lành lạnh, bàn tay cậu nhu nhu mông cô an ủi rồi mới đánh nốt mười bản.

....

_ Ô Ô Ô! Ô Ô!!! Ô Ô!!! HUHU!

Người nào đó ăn đòn khóc nghẹn. Cậu ngồi bệt xuống sân duỗi chân để cô tách chân thuận thế ngồi theo, cái mông phía sau được cả hai bàn tay cậu đỡ lấy. Nói là ngồi, thực ra là cô đang nửa quỳ nửa ngồi, mái đầu tựa vào lồng ngực cậu.

Dỗ hài tử to xác một lúc, cậu ôn nhu vỗ vỗ mông cô:

_ Băng Nhi ngồi xoay người lại, lão công xem vết thương trên mông.

_ Ân, lão công nhìn đi. Hai miếng thịt sưng đen thui luôn huhu!

Cẩm Băng Băng quay lưng về phía cậu ủa khuất cáo trạng. Mông bị đánh thành bộ dạng này, đảm bảo tí nữa khi cô mặc váy lại sẽ bị vải bó chặt rất khó chịu.

_ Băng Nhi muốn biết đã có chuyện gì khiến Dĩnh Ngọc dọn sang nước ngoài sống không? À còn đổi quốc tịch, nhường một phần tài sản La thị thừa kế...

_ Hức, đương nhiên phải nghe chứ! Cái mông lão nương ăn đòn đau nát đít rồi. UI DA ĐAU! UI DA! UI DA~~~~!!!  UI ĐAU QUÁ!!! OW! OW! Ô Ô ĐAU! ĐAU! ĐAU! Tê~!!!

Cậu nén cười xoa mông cô hỏi:

_ Băng Nhi, thế nào rồi?

_ Ô Ô Ô! Hiện tại không thể quỳ được nữa đâu a! Còn không mau đỡ lão nương nằm úp sấp nghỉ ngơi? Huhu!

Cẩm Băng Băng hiện tại thực thảm, muốn tách chân quỳ gối trước cậu cũng không thể được. Hai miếng thịt mông bên trái và bên phải đồng loạt biểu tình co rút.

_ Haha! Bản gỗ tròn này có phải quá lợi hại rồi không?

_ OW! OWIE! Mau, mau đỡ lão nương nằm bò ra sàn mau! Ô Ô xuống tay thật ác độc rồi a. Đánh cái mông đít đau đến không quỳ được!

_ Hảo, lão công bồi bảo bối nằm xuống.

Cô bĩu môi uỷ khuất rên rỉ, động một chút là mông đít đau nhói lên từng cơn, đành phải để cậu dìu cô nằm sấp vểnh mông sưng lên để tránh động vào vết thương. Da thịt lần nữa thấy mát mẻ lành lạnh, Băng Băng ngoan ngoãn để  cậu chấm thuốc mỡ cẩn thận vào từng phần thịt sưng.

_ A Hạo, Dĩnh Ngọc làm chuyện gì có lỗi với anh sao?

_ Không hẳn... 

Bàn tay ôn nhu xoa xuống phảng mông dưới rồi bắp đùi non, cô hưởng thụ khẽ phát ra tiếng mèo kêu.

_ Việc anh bị thuốc ở trong sự kiện khai trương cửa tiệm mới của Trần Gia là âm mưu của lão La và Dĩnh Xuyên, nhưng Dĩnh Ngọc vẫn thấy áy náy.

_ Hả? Haha! Haha! Trần Đại Thiếu Gia có ngày bị một con nhóc trà xanh tập sự bỏ thuốc? Haha! Ui!

Sau một tràng chọc ghẹo hơi quá đáng, hai chiếc bánh bao mập mạp của cô đã phải trả giá khá đắt. Trần Viễn Hạo thô bạo vỗ bành bạch một lượt bốn năm chục hạ xuống phía dưới!

_ Á! Á! UI DA! UI DA! Trần thiếu gia tha mạng! A Hạo, em sai rồi! Em sai rồi! OWIE~! OWIE~!! OWIE~!!

_ Băng Băng Tiểu Thư, mông còn in rõ dấu bàn tay mà đã vội quên đau rồi nhỉ?

_ Ô Ô Ô! Cái tên ác ma nhà anh. Đừng đánh, đừng đánh nữa. Đau muốn chết! Em sai lầm rồi!

Cô còn không cầu xin, thì cậu hẳn sẽ vỗ đến khi mông đít cô hỏng luôn cũng nên.

_ Có "tay trong", người trực tiếp hành động là một trong những vệ sỹ của Trần Thị.

Ở trong sự kiện khai trương của gia tộc nhà cậu tổ chức, còn mua chuộc được người của Trần Gia. Nhà họ La đúng là không thể xem thường!

_ La Dĩnh Xuyên định bỏ thuốc mê và gọi người đến "xem kịch" à? Tiểu tử, ngươi không phải bị cô nhóc đấy "bóc tem" rồi chứ? Á!!!! Đau! Đau! Đau!

Tiếng vỗ mông bách bách vang lên. Cẩm Băng Băng lắc lư cái mông muốn trốn.

_ A Hạo, em không trêu anh nữa! Huhu! Cái tên biến thái này, vỗ mông nhẹ thôi chứ! Ai~~~~!!! Ow~~!!!

_ Cô ta cho hẳn thuốc mê và thuốc kích dục. Cũng may có chú anh từ nước ngoài về đến dự lễ khai trương, liền cho người tống anh vào xe rồi đưa thuốc giải trước khi mọi người đến.

Hoá ra là do cô em họ Dĩnh Xuyên đặt bẫy Trần Viễn Hạo, nên hiện tại hệ thống khách sạn của La Thị lại do cậu sở hữu. Chị họ Dĩnh Ngọc là bạn thân cũng là bạn cùng khoá của cậu, trong lòng cảm thấy áy náy, đã để lại một phần tài sản La Thị. Nếu hôm nay hai người họ không nói chuyện rõ ràng, về sau có thể lại sinh sự hiểu lầm.

_ A Hạo, dù gì đi chăng nữa, anh nên sớm nói cho em biết. Em đỡ phải bị tét mông oan uổng rồi không!

_ Anh chưa kịp nói... đã thấy bảo bối đỡ cô ta về ký túc xá.

_ Khi nào rảnh, anh bảo Dĩnh Ngọc về nước đi. Dù sao cũng chẳng phải lỗi của cô ấy.

_ Cô ấy sợ lão La và em họ sẽ tiếp tục giở trò. Nên tốt nhất dọn đến nơi khác sống, tránh để bọn họ lợi dụng. Còn nữa...

_ Ưmmmmmm~~~!!!!

Cái tên vô lại này, tranh thủ lúc cô lơ là,
liền đem bàn tay trườn giữa hai chân khẽ mở. Đánh hai bên cánh mông sưng thế kia, dĩ nhiên chân không thể khép lại chặt chẽ, đành phải nằm sấp khẽ mở ra trước mặt cậu.

_ Bảo bối muốn nghe đến hồi kết sao?

_ Ân... Ưm!!!!!!!!! Nga!!!!!

Nhuỵ hoa bị ấn ấn, xoa xoa, bị cậu trêu đến sưng đỏ. Cậu đã sớm dùng tay tách hai cánh hoa, giữ chặt hai bên. Tội nghiệp của cô một cái nhuỵ hoa mẫn cảm, uỷ khuất chịu trừng phạt thống khổ. Cậu còn chưa buông tha, dùng lực ngón tay trỏ và ngón giữa kẹp chặt nhuỵ hoa, trườn lên trượt xuống vừa nhanh vừa mạnh.

_ A Hạo, em sắp không được... Ô ô!

_ Ngoan, bảo bối có thể ra.

Cẩm Băng Băng thở phào nhẹ nhõm. Cũng may cậu đã cho phép cô phát tiết, bằng không cô sẽ phát điên mất!

_ Thoải mái sao? Hửm?

Cậu nhoẻn miệng cười khi liếc thấy gò má mỹ nhân ửng đỏ.

_ Muốn nữa không?

_ Đừng! Đừng! Ô Ô! Hiện tại anh còn trêu em nữa thì em chịu không nổi. Ô ô!

_ Ừ, không vội. Lão công về sau có thể luyện tập thêm để bảo bối tăng sức chịu đựng. À, Băng Nhi, thực ra Dĩnh Ngọc cũng có chút liên quan đến Trần Thị...

Trần Viễn Hạo vừa nhắc đến chuyện kia, tay trái đã kịp đè eo cô xuống, tay phải nhấc paddle hình bầu dục có khoét lỗ tròn. Nhìn qua cũng biết đánh đau hơn bản gỗ trước rất nhiều.

_ Còn năm mươi hạ nữa, Băng Nhi, mau chổng cái thí thí sưng lên!

_ A Hạo, hay ... hay là chúng ta nói chuyện. Ngày mai hẵng trả nợ roi? Ưm... Ai Du~~..!

Bản gỗ kích cỡ bao trọn một cánh mông đến đùi non. Cậu vừa mới đặt nhẹ trên mông cô, Băng Băng liền nảy sinh phản ứng sợ hãi khẽ nghiến răng xuýt xoa, hai cánh mông run bần bật, giật giật vài cái rồi co vào giãn ra, thực sự rất xấu hổ.

_ Cũng được, ngày mai đánh thì sẽ đánh một trăm năm mươi hạ vậy.

"PHÁCH! PÁCH! ÁI UI! Á! AU! AU! Awwwwwwwww~~~...!"

Tiếng bản gỗ chan chát giã xuống da thịt hai cái, Băng Băng giật bắn người, mông đít lại tiếp tục nóng bừng bừng. Cô quay đầu hướng về phía sau nhìn cậu cầu xin, sau đó lặng lẽ cuối đầu thật thấp, chân tách rộng, trái đào căng tròn chổng lên trời.

_ Lão công đại nhân... hức... Băng Nhi ... Băng Nhi sai lầm.

Nếu lựa chọn trì hoãn nhận roi, cậu sẽ "thưởng" thêm cho cái mông tội nghiệp của cô gấp đôi gấp ba số roi quy định ban đầu.

_ Vẫn là Băng Nhi hiểu chuyện.

"PÁCH!! Á AHHHHHH! PÁCH!!! AH!! ĐAU! ĐAU!!!"

"PÁCH!!! PHÁCHH! AWWWWW!!"

Cậu dùng thêm lực, lại đánh chậm hơn, kiên nhẫn đợi cô điều chỉnh tư thế mới đánh hạ tiếp theo. Mới bốn roi mà Băng Băng đã thấy đau muốn bể đít ra. Hai quả mông giống như là bị búa bổ nứt toạc làm đôi.

_ Huhu! A Hạo, nhẹ tay thôi chứ! Aw! AW!! Aw! OWIE...!!!!

_ Không được! Như vậy Băng Nhi mới ghi nhớ. Về sau không cần giao du cùng La Dĩnh Xuyên. Băng Nhi, chổng cái mông lên.

_ Ô Ô Ô! Tiểu tử ngươi chờ xem. Xong chuyện lão nương thế nào hành hạ ngươi sống dở chết dở!

Tổng Tài Tỷ Tỷ nức nở khóc, đưa cái thí thí nở hoa không mảnh vải che chắn hướng tới paddle gỗ.

"PÁCH!!!! OW!!!!!!"

"PHÁCH!!! OWIE! AI ÔI! AW!!"

_ Băng Nhi là Trần Phu Nhân tương lai, lão công dĩ nhiên phải sủng phu nhân rồi.

"PHÁCH!!!!!!!! PHÁCH!!!!!"

_ OWIE! OWIE! OW! OW! OW!

_ À, phối ngẫu của Dĩnh Ngọc là người của Trần Thị.

_ Ân? Thật ạ? Nam nhân Trần Thị chẳng phải đều là Alpha?

_ Đa số thôi, vẫn có ngoại lệ.

"PÁCH!!!! OW!!!!!!PHÁCH!!! OWIE! AI ÔI! AW!!"

_ OWW!! HUHU! Nát đít hết rồi.

_ Nãy giờ mấy roi rồi?

_ Ân? Anh.. anh hông có kêu em đếm nha.

_ Băng Nhi ăn bao nhiêu roi còn không nhớ. Xem ra chắc sẽ không nhớ giáo huấn này lâu lắm đâu nhỉ?

_ Dạ... Em... em... Em hông nhớ mà cái mông đít này thì nhớ mà.. Huhu!!

_ Haha! Bảo bối thật là dễ thương, nhưng lão công vẫn phải đánh lại từ đầu. Đánh có mười hạ còn không biết ăn đòn bao roi. Nâng mông lên. Đừng hòng trốn.

_ Ô ô! Tên ác ma này! Anh thật quá ác độc.

_ Em có thể nhẩm đếm, nhưng khi anh hỏi phải trả lời đúng.

"PÁCH! PHÁCH! BÁCH! BÁCH!!"

Một loạt bản tử lần lượt hết khẽ mông trái đến mông phải, âm thanh phanh phách vang vọng khắp sân thượng, kèm theo đó là tiếng cô gái rên rỉ sau mỗi cú đánh.

_ Mấy hạ rồi?

_ HỨC.. Năm... năm hạ... Ô ô!!!

_ Ngoan, em về sau theo vai vế gọi Dĩnh Ngọc là thím.

_ Ân? Chẳng lẽ....

_ Dĩnh Ngọc và chú anh là một đôi. Họ gặp nhau lần đầu tại hôm anh bị em họ cô ấy chuốc thuốc.

"PÁCH! PHÁCH! BÁCH! BÁCH!!"

Kể xong lại đánh đòn xuống hai ngọn đồi màu tím đen.

_ AW! OWWIE! OWIE! OW! OW!

Lần này cô vì quá đau nên phải dùng tay ôm hai cánh mông xoa xoa, khóc mếu máo xin cậu cho nghỉ chút.

_ Ai cho em xoa? Hửm?

_ Huhu.. Đau quá em nhịn sao được. Ow! OW!!!

_ Thì phải nói để anh giúp em.

Cậu thoát cà vạt trên áo sơ mi, một động tác thuần thục trói tay Băng Băng.

_ Tiểu tổ tông, lần này đừng hòng dùng tay che. Mười roi đó không tính. Chúng ta mau bắt đầu lại thôi.

_ Huhu! Sao không trói sớm hơn? Hại lão nương ăn mười bản đau quoắn đít ra mới trói? Ow~!! Ow~!!!

_ Băng Nhi, lần sau lúc đang "lâm trận" đừng xin hoãn nợ roi. Hiểu?

Hai mươi hạ này chính là trừng phạt cho hành động vô phép của cô trước đó. Băng Băng thở dài:

_ Ân. Đánh năm mươi hạ nữa thôi đó. Lát nữa phải ngồi ghế ở sảnh ăn cơm.

_ Tuân mệnh, bảo bối.

-End Chương 15-

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info