ZingTruyen.Asia

Huấn Văn (M/F) | Tổng Tài Tỷ Tỷ: Phi Công À, Điểm Nhẹ!

Chương 13: Khai Giảng

NaNaThienTy

*Cấp bậc của Omega được quyết định bởi cấp bậc của Alpha*

Nghĩa là một Omega cấp S vẫn sẽ là cấp F nếu Alpha chỉ là một Alpha mới gia nhập giới ABO. Ngược lại, dù Omega đó vốn dĩ nên học lớp F, nhưng nếu chủ nhân ở bậc S, đương nhiên cô ta/cậu ta theo luật lệ trở thành Omega cấp S. Vì điều này, Băng Băng đường ruột đang quoặn thắt lên từng cơn. Cô đứng soi gương thay đồng phục, tay mân mê cái mông đít hình dáng quả lê tím lịm trước Trần Viễn Hạo.

_ A Hạo, em.. em không muốn đến buổi lễ khai giảng.

_ Không muốn cũng phải đi.

Omega nghĩ bụng định trốn đòn trong buổi lễ, Alpha sao có thể chấp nhận. Này cái nghi thức quá tàn nhẫn rồi. Ai đời mới đánh nát đít tại lễ nhận chủ nhân thời điểm, hôm sau còn có buổi lễ khai giảng. Toàn thể Alpha-Omega Học Viện ABO đều bắt buộc phải tham gia.

_ Thôi mà anh ơi, nhỡ đít bị anh đánh nứt toạc da thịt ra thì sao?

_ Đâu, anh xem xem.

Cậu bước gần vạch mông bảo bối ra săm soi, vô nhè nhẹ xuống đít vú:

_ Còn tốt lắm, em yên tâm. Nếu muốn tránh nứt thịt, anh cho phép em mặc quần nệm lót mông. Có điều... Hihi

_ Anh lại nghĩ ra cái trò biến thái gì thế? Này, khoan đã....

Viễn Hạo kéo quần lót giúp cô, mặc quần nhỏ dạng short bó mông, dưới quần độn lớp nệm mút mỏng êm ái. Cậu mở tủ lạnh, túm lấy khay đựng lá gai tươi. Cẩm Băng Băng la oai oái:

_ Buông ra! Đồ biến thái chết tiệt! Buông lão nương ra mau. Nóng... nóng đít quá! Nóng!

Một nhúm lá đầy gai trắng nhỏ được nhét vào trong quần short, cậu thay cô độn lớp lá gai rất dày, chật cứng cả quần mới ngưng. Bề mặt lá gai tươi ép chặt vào chỗ sưng trên hai cánh mông biến dạng. Không hiểu là giúp đỡ cô hay là trừng phạt đây.

_ Đeo thứ này vào, lúc đánh trượng sẽ có nệm bảo vệ da.

Nhưng ngược lại, đôi mông bị bó chặt nóng hâm hấp cả ngày. Cô thở dài, dù khó chịu, vẫn tốt hơn ăn đại bản đến trầy da tróc thịt. Cẩm Băng Băng đồng phục chỉnh tề, giúp cậu vận y phục áo sơ mi trắng quần tây, trên cổ tay đeo kiềng vàng cùng một thiết kế với chiếc vòng trên cổ Băng Băng.

Cô bước đi rất chậm. Cậu không vội, nắm tay Omega mông sưng tiến tới hội trường. Tiếng xì xầm bàn tán, ánh mắt tò mò khiến cô có chút ngại ngùng. Dĩ nhiên vẫn phải ngẩng cao đầu, thẳng sống lưng kiêu ngạo đứng bên cậu.

...

Tất cả học sinh và giáo viên ổn định chỗ ngồi nghe Hiệu Trưởng đọc diễn văn. Ghế của Alpha êm ái có nệm lót, còn Omega chỉ có thể cắn răng chịu đựng đặt cái mông bị thương ép xuống mặt ghế gỗ cứng chắc. Đến ghế ngồi cũng phân chia cấp bậc rõ ràng, từ màu sắc đến chiều cao. Toàn bộ ghế của Omega đều thấp hơn ghế chủ nhân một chút.

Băng Băng vốn chẳng mặn mà lắm với giới ABO, riêng việc đến đây đã đủ xấu hổ, lẳng lặng ngồi yên mặc kệ các Omega xung quanh chào hỏi cười nói. Cái mông đít sưng chà xát bề mặt lá gai, hoả thiêu phừng phừng da thịt vẫn cố nhịn.

_ Hi, mình là Hà Tuyết. Cậu mới đến nhập học?

Cô bé Omega ngồi kế cô cũng thuộc bậc S, cảm thấy bầu không khí xung quanh có phần kì quái, quyết định bắt chuyện.

_ Ân. Đừng xưng hô thế. Tôi lớn rồi.

Trả lời ngắn gọn, Hà Tuyết nghĩ hơi tổn thương chút đỉnh. Tỷ tỷ này quá cao lãnh rồi.

_ Vâng... xin lỗi, em lỗ mãng.

_ Cẩm Băng Băng. Ba mươi tuổi.

_ Cẩm.... Là trùng tên hay là Dư Thị Tổng Giám?

_ ...

Hà Tuyết đơn giản muốn nói chuyện để quên đi nỗi đau ở phía sau. Ai ngờ vô tình đâm một nhát "chí mạng" vào Cẩm Băng Băng thể diện.

_ Không sao, tỷ tỷ không cần nói.

_ Ừ, chính là Cẩm Băng Băng của Dư Thị.

_ Ồ thật ạ? Chị... Chị có phải là Viễn Hạo sư huynh Nô Lệ?

Cuộc trò chuyện mới đến đây đã đâm hai phát chí mạng vào cái sĩ diện mỏng manh yếu đuối của người nào đó. Băng Băng ước gì được đăng xuất khỏi Học Viện cho đỡ khuất nhục, nhưng cơn đau nhức ở hai cánh mông sưng bất chợp ấp đến, khẽ nhắc nhở cho cô mối ràng buộc theo lẽ tự nhiên với cậu.

_ Ừ, thằng nhóc đó có vẻ nổi tiếng nhỉ?

_ Suỵt, nhỏ thôi. Giáo viên nghe được thì chị ốm đòn đấy. Ân, em gia nhập giới tầm bốn năm. Lúc đó sư huynh đã là một Alpha đứng đầu.

_ Hừ, thằng nhóc đấy cũng rảnh nhỉ? Lắm gái xinh gái đẹp ở Học Viện thế mà ra ngoài tìm người cho bằng được.

_ Này, chị đừng hiểu lầm. Em có Alpha rồi đấy. Hức, mất mấy năm hắn luyện tập, em ăn đòn bể đít mới được làm Omega cấp S đó.

_ Hừ, tôi mới không thèm ghen. Bậc càng cao bị đánh càng nặng. Có điên mới thèm.

_ Haha, còn không à? Chị vừa khẽ nghiến răng liếc ngang liếc dọc đấy.

_ Này nhóc, cười đủ chưa?

Hà Tuyết vóc dáng nhỏ nhắn đáng yêu, lại có giọng cười lanh lảnh, khoái chí trêu Băng Băng. Nào ngờ giám thị nghe thấy, lớn giọng nhắc nhở:

_ Hai em kia, chớ làm ồn gián đoạn buổi lễ.

Cả hội trường đổ dồn ánh mắt vào Băng Băng và Hà Tuyết. Cô nàng đáng yêu hắng giọng.

_ Ơ dạ, em biết rồi thưa cô. Em xin lỗi, cô bỏ qua cho bọn em.

_ Lỗi phải gì, làm ồn trong lễ khai giảng. Hai mươi Paddle vào mông trần. A Hạo, A Minh, dẫn Omega ra ngoài hành lang phạt đi.

Tổng tài tỷ tỷ hồn bay phách lạc. Cái gì? Không cần phải đào tạo khắc nghiệt như vậy chứ?

_ Thưa giám thị, bọn em chỉ vô tình chứ không cố ý gây ồn ào mất trật tự. Có thể đổi hình phạt? Từ giờ trở đi bọn em sẽ chú ý...

Băng Băng lăn lộn thương trường mấy năm, khả năng đàm phán đỉnh cao. Trần Viễn Hạo ngồi gác chân ôm bụng gục gặc muốn cười ngất trước tiểu bảo bối bướng bỉnh.

_ Được, đổi lại phạt bốn mươi paddle gỗ size to nhất, đứng lượng mông mười phút. Omega, còn muốn cãi?

Tại Học Viện ABO, Omega dám thương lượng với giáo viên sẽ bị phạt nặng hơn. Băng Băng còn chưa muốn bỏ cuộc, Hà Tuyết kéo kéo cổ tay:

_ Băng tỷ, đừng cãi nữa. Giám thị tăng số roi bây giờ.

Rất đông Omega nhìn cô kinh ngạc, hoảng hốt. Tỷ tỷ này cũng quá "dũng cảm" rồi. Xưa nay chưa có ai ngang ngược cãi tay đôi với cô giám thị thế này.

_ Viễn Hạo, cậu cười cái gì? Cậu có phải nuông chiều Omega quá rồi không? Người của cậu cư nhiên muốn đàm phán cùng giám thị?

_ Khụ khụ. Cô thông cảm. Em cũng chịu thua em ấy rồi. Hư thì đánh đòn chứ nói gì nổi.

Một câu nói trước toàn trường, khiến Cẩm Băng Băng muốn đội quần cả cuộc đời. Hai cô nàng Omega bậc S cuối gằm mặt bước ra khỏi hội trường. Giám thị cầm sẵn hai cây Paddle rất to theo sau bọn họ.

Hà Tuyết được Alpha dẫn ra ngoài trước. Băng Băng và cậu đứng gần cửa hội trường đợi. Cô vừa xấu hổ vừa tức vừa sợ, nắm chặt tay cuối đầu. Viễn Hạo ấm áp xoa xoa lưng trấn an.

_ Đừng sợ, dần dần em sẽ quen.

_ Anh... anh ban nãy rõ ràng cười em!

_ Hihi, thực ra có chút khoái chí. Sắp được đánh đòn bảo bối rồi nè. Hihi.

_ Hừ, đồ vô lại. Dòng thứ Alpha cơ hội!

...

_ Hức.. Hức...

Hà Tuyết ăn Paddle xong thì rơm rớm nước mắt, ôm mông theo sau Khởi Minh trở về hội trường chờ đứng lượng mông chung với Băng Băng.

Haizz, cái gì đến cũng phải đến. Tổng Tài Tỷ Tỷ run run đứng tách chân gập người, hai bàn tay nắm vào tay vịn ở hành lang không một bóng người. Chỉ có giám thị và Viễn Hạo, nhưng má cô đã sớm ửng đỏ.

Cậu im lặng, trong một giây đem váy cô vén lên, kéo thẳng quần short đen và quần lót xuống đùi cô, đôi mông dính một lớp lá gai dày lồ lộ trong không khí.

_ Ồ, thì ra có độn lá gai. A Hạo, tôi còn tưởng cậu cưng chiều em ấy quá. Cũng không tệ... Omega, em cũng thật là. Đít nát như vậy còn bướng bỉnh.

Giám thị nhìn mông cô trầm trồ, Cẩm Băng Băng thật muốn một đao tự sát đi đầu thai chuyển kiếp! Trần Viễn Hạo đưa lòng bàn tay gạt bỏ lớp lá gai, hai đít vú tím đen, da mông đỏ chót loã lồ trong không khí.

_ Cô khách sáo rồi. Việc dạy dỗ Omega vốn là trách nhiệm của em. Cô yên tâm, em đảm bảo em ấy sẽ không dám náo loạn nữa đâu.

_ Omega, vểnh mông ra. Trong lúc ăn đòn và đứng lượng mông không được dùng tay sờ. Xoa là chủ nhân sẽ đánh lại từ đầu.

Paddle gỗ nâu sẫm bóng loáng trong tay, lời răn dạy cũng như một nhát dao chí mạng thứ tư trong ngày đối với Băng Băng. Cái tên đáng ghét này, ở tại hành lang cởi quần cô đánh đòn, còn thế nào nghiêm khắc giáo huấn!

"PHÁCH!!!! Á!!!"

_ Trả lời! Roi đó không tính.

_ Aw! OW! Ân, chủ nhân. Nô Lệ nhận thức sai lầm.

Đít cô nóng lên, nhức nhối từng cơn. Học Viện này từ thước gỗ đến bản gỗ, trượng hình. Roi nào roi nấy đều thật chất lượng, đánh mông đến đâu thì đau quoắn đít đến đấy. Ba mươi năm sống trên đời, Băng Băng chợt thấu hiểu câu nói là "tận cùng của nỗi đau".

"PHÁCH!!!!! AWWW! AWW!"

"PHÁCH! BỐP! PHÁCH! PHÁCH! PHÁCH! PHÁCH!!!! PHÁCH!!"

_ AAAA! UI DA! UI DA! Hức...

Paddle to khẽ đít liên tục mười hạ, Băng Băng mông đùi co quoắp run bần bật. Ban nãy nếu cô chịu ra cởi quần ăn đòn thì chỉ bị đánh hai mươi bản. Đúng là cái miệng hại cái mông rồi a!

"BỐP! CHÁT!! Á! AW! PHÁCH! BẠCH! BẠCH!!! UI DA! OWW! OWW!"

"BỐP! BÁCH! BÁCH! PHÁCH! BÁCH! PHÁCH!!! UI DA! OW! OW!!!!"

_ Phi~!!! Oww! OWW!!!!

Ở trên cái mông đít nở hoa, mọc lên hai nhúm thịt sưng sưng hình tròn màu đỏ tím. Trần Viễn Hạo xuống tay cũng thật ác đi. Mông đít cô chưa kịp lành thương đã khẽ mông đau điếng người. Cô biết cậu có ý định giáo dục cô rồi, nên bề ngoài thì cười cười nói nói, nhưng paddle vung xuống triền miên, mỗi một hạ đánh đau đến nỗi cô muốn nhảy dựng lên che mông!

_ Chủ nhân.. Huhu! Nô lệ, nô lệ sai lầm. Huhu!!!! Cầu chủ nhân tha thứ.

_ Ân, biết sai thì nhớ biểu hiện thật tốt. Bằng không....

"BÁCH!! Á HUHU! BÁCH!!!! AWW HUHU UI DA UI DA! PHÁCH! UI DA UI! PHÁCH!!! Á AW AW AW! BÁCH!!! AWW!!! HUHU!!!!"

Từ bản thứ hai mươi mốt trở đi, Cẩm Băng Băng ghé người dang rộng hai đùi lắc lư mông đít chớm nở vài đoá hoa. Lần này không kiềm được mà xấu hổ gào thét van xin. Bản gỗ đánh vào cái mông trần trụi bành bạch phanh phách âm vang cả hành lang.

_ Huhu, Nô Lệ không dám... không dám quấy nữa! Huhu! Điểm, điểm nhẹ! Huhu! Cầu chủ nhân thương xót.

_ Ừ, thương quá nên em hư lắm rồi. Phải đánh cho chừa mới được.

"PHÁCH!!! PHÁCH!!! UI DA CHA MẸ ƠI HUHU!!! PHÁCH!!! BẠCH BÁCH BẠCH BÁCH!! AWW AWW AWW AW!!"

Đau thấy ông bà ông vãi luôn rồi. Phen này thì có chết đi sống lại vẫn chưa hết nhục đâu a. Đây chỉ mới là ngày đầu khai giảng, Cẩm Băng Băng nghĩ tới những ngày tháng tiếp theo của cuộc đời mình, sợ hãi ô ô khóc.

Mười bản cuối cùng cô kêu gào đến rát cổ họng. Mỗi lần paddle gỗ vỗ xuống núi thịt phía sau, hai cánh mông co lại giãn ra, lún xuống rồi phập phồng phình lên.

_ Nô lệ, đừng nghĩ muốn tái phạm lỗi lầm. Chủ nhân dĩ nhiên luôn có cách dạy dỗ em.

_ Ô ô huhu!!! Ân, tạ chủ nhân.

_ Được rồi, Omega, em đứng khoanh tay úp mặt vào tường đi. Cô đi gọi bạn em đến đứng phạt chung để hai em cùng kiểm điểm bản thân.

_ Cô ơi, phạt xong cô dẫn sư muội vào trước đi ạ. Em còn phải bồi Omega của em nhét lá gai tươi vào trong quần.

_ Ừ, cô biết rồi.

Cẩm Băng Băng mếu máo cạn lời. Cơ thể thẳng thớm ngoan ngoãn khoanh tay. Hà Tuyết nhanh chóng đi cà nhắc lết đến, tự động cởi quần vén váy đứng kế bên Băng Băng.

_ Omega, các em lần lượt xoay mông lại cho bạn mình nhìn đi. Xem xem hành động của các em để lại hậu quả gì.

Đúng là không có xấu hổ nhất, chỉ có xấu hổ hơn mà thôi. Tổng Tài Tỷ Tỷ cùng một cô bé mới gặp mặt lần đầu đã ăn đòn sưng đít chung, còn phải nhìn mông nhau sám hối. Giám thị bỏ đi, để lại hai người lượng mông trong hành lang vắng vẻ.

_ Hức... hức... Băng Tỷ, thực xin lỗi. Tại em không cẩn thận hại chị. Huhu, sư huynh thường đánh mông chị nặng thế ư? Huhu!

Vết thương trên mông hai nữ nhân không khác biệt nhau lắm, nhưng mông đít Băng Băng vết bầm to hơn và sớm đã chuyển đen.

_ Thôi bỏ đi. Chị cũng có lỗi. Đang yên đang lành nổi máu nữ hán tử làm giám thị tăng số roi. AI!!! UI DA!

_ Nhưng em làm ồn trước. AI DU!!

Cả cô và Hà Tuyết thay phiên nhau nhận phần sai về mình, bất chợt cánh mông giật giật nóng sùng sục, ai nấy đều xuýt xoa sau trận đòn đau, thầm mơ ước có thể dùng tay mân mê xoa xoa mông đít một chút, lại lo sợ Alpha thưởng thêm bản tử, quyết định không dám khép mông hay cử động gì, đơn giản đứng nghiêm túc loã lồ vểnh đít lượng mông. Hai đôi mông căng tròn thấp thỏm co rút giật giật loạn xạ, thỉnh thoảng có tiếng nữ sinh rên rỉ than thở.

Nghĩ cũng buồn cười, Băng Băng tính tình khó gần, ít bạn gái thân. Chỉ vì cùng thân phận mà có thể thân thiết với một cô bé chỉ trong một buổi sáng.

...

Theo lời cậu gửi gắm, giám thị đưa nha đầu Hà Tuyết về chỗ ngồi. Cẩm Băng Băng vẫn thấy rất xấu hổ, căng thẳng đứng im đến khi nghe giọng nói ôn nhu, tiếng cười đùa quen thuộc.

_ Khụ khụ, bảo bối, hoá ra biết sợ rồi sao?

_ *ân* *vừa quê vừa đau vừa sợ*

Cô thấp giọng, cậu dịu dàng tự tay xoa xoa cái đít hình trái lê chằn chịt vết bản tử, Băng Băng uỷ khuất chống tay vào tường, nâng mông đít đen bầm để cậu nhu mông.

_ Bé ngoan, lần này anh tạm tha thứ. Trừng phạt giám thị đề xuất đừng mong có thể thương lượng. Lần nữa là tự đi ra hành lang vạch mông ăn một trăm hai chục bản tử vô đít nghe chưa Băng Băng?

_ Ân, em hông dám nữa đâu. Đít mọc hai cục thịt sưng ú na ú nần rồi nè.

Bài học đầu tiên ở Học Viện ABO chính là, nếu Omega bị giám thị ghi nhận lỗi, tốt nhất nên phục tùng vạch mông để Alpha đánh đòn, còn đỡ hơn bị đánh gấp đôi.

_ Đứng yên, anh thoa thuốc tí nào.

Cậu dỗ dành trẻ nhỏ, bóp ra một lượng lớn dược liệu dạng thuốc mỡ màu vàng trong suốt, mùi thơm thảo mộc dễ chịu, nâng niu mân mê đít vú sưng thũng, vuốt vuốt theo chiều kim đồng hồ, kéo quần lót giúp cô. Quần short bó chặt da thịt, một lớp dày lá gai lại được nhét vào trong quần, Băng Băng cùng cậu trở lại Hội Trường.

Lúc ngồi xuống ghế, thật muốn nhảy tưng tưng lên ôm mông. Cẩm Băng Băng và Hà Tuyết quyết giữ lại chút sĩ diện cuối cùng, hít thở sâu an tĩnh dùng mông dán chặt xuống mặt gỗ.

_ Hic.. Chị làm gì lâu trở lại thế?

_ Có chút việc cần làm với Alpha.

_ Ân, anh ấy đánh chị nữa sao?

_ Không, sức thuốc vô đít.

_ Sướng vậy, A Minh chẳng cho em dùng thuốc. Tối về mới được thoa.

_ Sau đó còn phải độn lớp lá gai.

_ ...

_ Trời ơi! Bản tử đánh vốn đã không nhẹ. Còn mặc quần bó độn loại lá gai đó. Chị ổn chứ?

_ Ân, chị đang quen dần. Cậu ta trước cũng hay phạt thêm kiểu này.

Băng Băng giải thích để cô bé đỡ lo lắng, hai má ửng đỏ một chút. Phi thường khâm phục trình độ mặt dày đẳng cấp của bản thân. Hà Tuyết thừa nhận, làm Omega của sư huynh thật quá khổ rồi!

"Để chào mừng học viên mới đến và một học kì mới bắt đầu, chúng ta sẽ tổ chức lễ thưởng đại trượng hình pháp theo quy định giới ABO cổ đại."

Hiệu Trưởng đều đều thông báo, các Omega phía dưới người cam chịu số phận, người âm thầm mắng chửi, những cái mông thấp thỏm lo lắng. Nếu là học sinh đã gia nhập Học Viện lâu thì còn đỡ. Bởi vì họ đã trải qua lễ nhận chủ.

Thảm nhất là Omega mới đến, hôm trước lĩnh một trận trượng hình, hôm sau đã phải nằm dài ra phản tiếp tục đưa cái mông sưng nhận roi. Học Viện có chừng mười lăm Alpha cấp S đến dự lễ khai giảng, mười lăm trượng hình bản rộng hơn một gang tay, bề mặt bản được khoét mười hai lỗ tròn nhỏ, khi trượng vỗ xuống, những lỗ tròn này sẽ giảm đi lực cản của không khí, phần đầu bản tử vung xuống nhanh và mạnh hơn. Cùng một lực đánh, đại trượng được khoét lỗ luôn gây sát thương hơn bề mặt đại trượng bình thường.

"Ghế dài đã được đem đến, mời các em cấp bậc S lên sân khấu, bậc A ở dưới, tiếp theo là các bậc thấp hơn."

Kích cỡ dành cho lớp A cũng to bằng lớp S, chỉ là thiếu đi những lỗ tròn. Đại trượng lớp B bản hẹp hơn, đến cấp F thì phần đầu bản tựa như bản thước gỗ thôi. Băng Băng theo đoàn người thất thểu hướng tới khu vực trung tâm Hội Trường, cay cú muốn xiên một dao đâm chết Trần Viễn Hạo. Cái tên học bá này, trong sáu năm luyện hẳn lên cấp S, chỉ khổ thân cô nằm không cũng trúng đạn. Soái tỷ hậm hực dậm chân đến băng ghế hình chữ thập, bắt gặp ánh mắt sắc bén uy nghiêm, lập tức nằm vểnh mông, hai tay giang rộng, chân thẳng khép vào để giám thị trói tứ chi.

Tình hình của những nam sinh là Omega cũng không khá hơn là bao, có người sụt sùi khóc cầu xin nam/nữ chủ nhân đánh nhẹ nhẹ chút. Trần Viễn Hạo tự tay nhét khăn vải trắng vào miệng Băng Băng, hài lòng dặn dò:

_ Omega, chủ nhân chờ ngày này rất lâu nha. Ăn đòn vui vẻ. Lúc bị đòn có thể nghĩ đến việc làm sao tu dưỡng bản thân, làm sao hối cải.

Ông nội của tôi ơi, cậu cho tôi ăn đòn thay cơm. Cậu nghĩ tôi còn tâm trí vác mông đi đàn đúm hút chích nữa ư?

"Các Alpha bắt đầu thưởng trượng đi. Cấp S sáu mươi trượng, mỗi cấp giảm mười trượng."

Huhu, vậy xuống bậc F thì chỉ đơn giản là hai mươi thước gỗ thôi sao? Chẳng những thế, các lớp khác nhận roi xong sớm hơn, không phải sẽ đứng nhìn cấp S nằm cắn chặt khăn vải thê thảm lĩnh trượng hình sao?

*Học Viện gồm các khối S, A, B, C, F. Lớp D và F gộp thành một"

Giám thị đánh trống "khai giảng", buổi lễ nghi thức cổ đại chính thức bắt đầu. Mấy trượng đầu tiên vụt xuống mông và đùi non, tất cả Omega còn ráng nhịn đau được. Cả Hội Trường toàn âm thanh trượng gỗ đánh mông đau nở hoa, từ khoảng trượng thứ năm thứ sáu, đã có người bắt đầu chảy nước mắt.

"BẠCH! BÁCH! BÁCH! BÁCH! BÁCH!! PHÁCH!!!! PHÁCH!!!!!"

"OW! OWW! Á! ƯM!!! Ô Ô! OWW!!"

Cái mông Băng Băng như có lửa hơ ở phía trên, chịu được hơn mười trượng thì mồ hôi thấm ướt áo. Dù không đánh trên mông trần, không phải thoát quần, vẫn rất thống khổ a. Tư vị bị đánh đòn trước toàn trường, đúng là trải nghiệm khó quên.

Các Alpha cấp S không chỉ dùng lực mạnh, mà còn đánh đều nhau và đánh rất nhanh, tốc độ chừng ba giây là hoàn thành hai trượng hình. Omega nằm dưới ăn đau bắt đầu giãy dụa, mười lăm cái cặp mông sưng to vặn vẹo trái phải muốn thuyên giảm chút đau đớn.

"BÁCH!! PHÁCH!!! BÁCH!!! BÁCH!!! BÁCH!!! PHÁCH....!"

"AI DU! AW! AW! AW! AW! AW!"

Chẳng mấy chốc mà lớp F đã nhận đòn xong, đứng khoanh tay rớm nước mắt nhìn về phía trước. Băng Băng da thịt trồi lên một vòng rất lớn, quay đầu phía sau nhìn Trần Viễn Hạo dò xét muốn cầu xin. Cái tên đầu heo kia còn vung trượng gỗ xuống mông cô nặng hơn. Soái tỷ hét một tiếng thảm thiết. Đáng tiếc, Hội Trường có quá nhiều âm thanh kêu gào, cả khăn bịt miệng cũng không ngăn được bọn họ tiếng gào thét âm vang.

"PHÁCH! BÁCH! BẠCH! BẠCH! PHÁCH! BẠCH! BẠCH! PHÁCH!!"

"Á! UI DA! OWW! OW! OW!!!"

Mông đùi tê buốt, quần short dưới váy gắn miếng nệm lót nên da không bị nứt ra, nhưng mỗi trượng đùng đùng hướng tới da thịt đều đem Cẩm Băng Băng mông đít thiêu cháy bốc lửa.

"PHÁCH BẠCH BẠCH BỐP CHÁT CHÁT CHÁT......!"

"OW! OW! HUHU! OW! OWW!!!"

Toàn bộ học sinh lớp C được quyền đứng dậy, ai nấy vẫn nằm im re ôm hạ thân xoa nắn. Các Omega bậc cao hơn có biểu hiện mất kiểm soát, những cặp mông huỷ dung dưới lớp váy và quần đồng phục mỏng manh liên tục nhấp nhổm lắc lư. Tất cả đều sớm kêu khóc thảm hại. Học sinh bậc F và bậc C nhăn mặt nhìn đến, thầm cầu nguyện Alpha của mình sẽ vĩnh viễn không thể thăng cấp.

Còn tận ba mươi đại trượng, Cẩm Băng Băng chẳng dám nghĩ đến cảnh tháo quần lót xuống nhìn qua đôi mông chồng chất vết bản tử, trượng hình. Quả mông trái và mông phải do tác động của đại trượng cứ triền miên co rút.

Mọi người trông thấy cảnh này cũng không ngạc nhiên lắm, đó chẳng qua là phản ứng mông đít quoắn quéo thông thường. Băng Băng cảm thụ sâu sắc, trong giới ABO, Alpha khẽ mông Omega đau quoắn đít được xem là lẽ đương nhiên. Soái tỷ tay nắm chặt, nghiến răng ken két đè nén thanh âm phát ra từ cổ họng.

"BẠCH! PHÁCH! BỐP BỐP BỐP!!! BÁCH!!! BÁCH!!! BÁCH...!!!"

"OW~!! Ưm! OW~! Ưm!"

Cô thu hết can đảm thở hồng hộc, nâng mông lĩnh trượng, nhưng mông đùi tê rát đau buốt, cơn đau nóng lan tỏa nhiệt độ, thấm vào mông đít phi thường sưng thũng. Chưa đến mười trượng nữa, Cẩm Băng Băng tiếp tục trợn tròn mắt rống khóc.

Bọn lớp B hoàn thành nghi thức xem chừng thảm bại hơn hai lớp kia rất nhiều. Toàn bộ khối B nằm bẹp dí rên rỉ không dám cử động mạnh. Alpha phải ra tay trợ giúp thì họ mới có thể miễn cưỡng đứng dậy mà xem trận trượng hình tàn khốc dành cho bậc A và bậc S.

"BÁCH PHÁCH BÁCH BÁCH....!"

Trượng thứ bốn mươi mốt, bốn mươi hai.. bốn mươi lăm... Băng Băng nhẩm đếm. Phần đầu đại trượng khẽ xuống mang theo tiếng gió, lần này eo lưng cô xoay trái xoay phải, nhổm lên trùng xuống.

Trên sân khấu có vài tiếng khóc nghẹn cầu được chủ nhân nương tay. Cẩm Băng Băng không thèm cầu xin, vì xin thì cậu còn ra tay thủ đoạn ngoan độc hơn. Mà cái tên này vụt trượng cũng đều tay ghê, cô cảm giác được hai cánh mông của mình đang nở một rừng hoa đào, độ sưng và độ đau nóng bằng nhau, không bên nào thua bên nào.

Đến lúc này còn thưởng thức tài nghệ đánh đại bản của cậu ta. Băng Băng, mi thật điên rồi!

"BỐP PHÁCH PHÁCH!!! VỤT BÁCH!!! VỤT BÁCH! PHI~~~!!!"

Ối mẹ ơi, hắn lại tăng lực đạo và tốc độ vỗ trượng xuống đít cô. Đại thiếu gia à, có phải cậu muốn đánh chết cái đít của lão nương luôn đúng không?

Nước mắt trào ra như nước lũ, haizz, đúng là nhục muốn cởi quần ra đội luôn rồi đây. Tất cả Alpha và Omega ở Học Viện, ngoại trừ các nam sinh nữ sinh bậc S, đều đang chứng kiến các Alpha ưu tú hoàn thành nghi thức của buổi lễ khai giảng.

"VỤT PHÁCH! VỤT PHÁCH!! VỤT BỐP!!! OW~!!!!"

Huhu, tên này đánh quá dã man rồi. Cái đau cắt da cắt thịt ập tới. Tổng Tài Tỷ Tỷ ngậm khăn vải, nước mắt ướt đẫm gò má.

Băng Băng là Omega mới gia nhập, lại một bước thăng cấp S, tiếng xì xầm bàn luận, ánh mắt dò xét càng lúc càng nhiều. Hàng trăm cặp mắt tò mò nhìn tới cặp mông dưới làn váy đang bị cậu mạnh mẽ khẽ trượng. Mười trượng cuối cùng vừa đau bể đít vừa nhục mà không có cái quần nào để đội.

"VỤT CHÁT! VỤT BÁCH! VỤT BỐP! VỤT CHÁT! VỤT CHÁT!!!"

"PHI~!!! OWW~~~~! OWW~~~~!"

Băng Băng buông lỏng cơ thể, như cá nằm trên thớt. Mười mấy người còn lại trên sân khấu đang ráng gồng mình nhận hình trượng. Vì để giữ hình tượng và chút liêm sỉ cuối cùng, Tổng Tài Tỷ Tỷ nhắm mắt đưa mông để cậu khẽ trượng thật mạnh xuống vùng mông dưới và đùi non. Cô quan sát tỉ mỉ, học theo các bạn khác lết xuống sàn khoanh tay cảm ơn Alpha thưởng trượng hình. Viễn Hạo vòng tay đỡ cô, vạn phần sủng nịnh:

_ Omega, em không cần quỳ tạ ơn. Quỳ nữa lại đụng trúng vết thương, không khéo dập nát hết mông bây giờ.

_ Ân, Nô Lệ cảm ơn chủ nhân quan tâm.

Thật ra cô đang chửi mười tâm đời tổ tông nhà cậu, vì cậu mà tướng đi kiêu ngạo xinh đẹp của cô biến thành kiểu đi đứng hai hàng, mỗi bên bàn chân và đùi tách thành hai đường thẳng song song. Đít cô hiện tại không thể khép vào, mỗi lần khẽ khép mông lại, khe mông đau rát vô cùng.

"Khai giảng kết thúc, mời các Alpha giúp Omega đến phòng y tế cởi quần lót trị thương, chích thuốc, đắp thuốc mỡ. Buổi chiều đến lớp nhận chủ nhiệm."

Sau lời hướng dẫn "có tâm" của Hiệu Trưởng, Tổng Tài Tỷ Tỷ từ bỏ hẳn cái gọi là liêm sỉ.

_ Vâng, chào cô bọn em đi ạ.

Các Alpha nén tiếng cười lớn lễ phép nghiêm chỉnh cuối đầu chào Hiệu Trưởng.

"À, lúc chích thuốc các em đừng quên vỗ mông cho Omega để thuốc ngấm vào thịt mông, giúp vết thương mau lành nhé!"

Cô Hiệu Trưởng lớn tuổi trước khi rời khỏi Hội Trường còn quan tâm nhắc nhở Alpha phải chăm sóc Omega thật cẩn thận. Câu nói cuối cùng khiến Băng Băng chết tâm muốn ngất xỉu. Cô cũng gập người chào Hiệu Trưởng, những tưởng lần cúi chào tạm biệt này là lần cuối thể diện của một Tổng Giám bị vùi dập tơi tả.

"BỐP" một bàn tay đét xuống khiến cô giật bắn mình.

"Băng Tổng, nghe danh đã lâu. Không ngờ em lại là Omega của A Hạo. Học tập thật tốt nhé."

_ Thôi cô, mời cô đi cho. Không khéo tiểu gia hoả này lại giận dỗi cấm vận một tháng không cho em xem mông bây giờ.

Trần Viễn Hạo một tay che miệng nhịn cười muốn nội thương.

_ Hừ đấy đấy, đúng là con trai lớn không thể giữ trong nhà. Công sức bọn tôi đào tạo các anh bao năm nay. Giờ có vợ liền bênh vợ chằm chặp.

Cẩm Băng Băng ao ước, giá mà cô có thể mua mười chiếc quần để đội lên một thể thì tốt biết bao.

- End chương 13-

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia