ZingTruyen.Info

Huấn Văn (M/F) | Tổng Tài Tỷ Tỷ: Phi Công À, Điểm Nhẹ!

Chương 12: Chủ Nhân (2)

NaNaThienTy

Đại bản ở Học Viện ABO là một khối gỗ xoan đào cổ xưa, phần đầu hình chữ nhật rất to, dày bằng một đốt ngón tay, trên bề mặt gỗ có khoét mười tám lỗ tròn nhằm tăng đau đớn cho đôi mông.

Khi thực hiện nghi thức nhận chủ nhân, phải có giám thị đứng ở phía còn lại của bàn học, giữ chặt tay Omega, tránh làm gián đoạn buổi lễ. Những nô lệ nàng hầu của địa chủ, giáo hoàng thời cổ đại khi bị phạt đều có một nữ quản gia hoặc mama quản giáo khống chế cơ thể để chủ nhân của nàng yên tâm quất roi.

Sau một tiếng ra hiệu bắt đầu, Viễn Hạo đanh mặt vung cao đại bản phanh phách đập xuống cặp mông tròn trĩnh béo mập kia hai cái liên tiếp. Cẩm Băng Băng trợn tròn mắt hét lên một tiếng thê lương.

_AWWWWWWWWWWWWW!!

Con mẹ nó, đại bản này đánh đít đau không thua phép gia pháp nhà cậu.

Da thịt cảm giác nóng hổi muốn bốc hơi, đã ngay lập tức cảm nhận bề mặt phảng gỗ nặng nề đè xuống hai quả đào màu đen...

"PHÁCH!!! OWWIE!!! BẠCHHHHH!!! OWWIE! OWIEEEEEEE!!! PHẠCHHHHHHHHH!! OW! OW! OW!"

Chỉ sau năm hạ, Băng Băng thấy muốn nát nhừ bể hết cả cái mông đít, eo lưng và hai tay động đậy muốn nè đòn, đáng tiếc, đôi tay nhỏ đã bị cô giám thị đè chặt xuống.

_ Nô Lệ, em không ngoan. Chủ nhân có nên hảo hảo giáo huấn lại quy củ?

"PHÁCH!!!!!!!!! BÁCH!!!!! AHHHH! AHHHH! Á!!! HUHU! HUHU!!"

Cánh mông trái và cánh mông phải đồng loạt co giật mạnh mẽ, cơ mông co thắt lại rồi giãn nở ra trước mắt cậu và bốn nữ giám thị.

_ Huhu!!! Chủ nhân, nhẹ tay thôi. Huhu!!!!! Đau....

_ Đau mới nhớ lâu. Nô lệ, em phải luôn ghi nhớ thân phận của mình.

...

"Á HUHU! UI DA ĐAU ĐÍT QUÁ..."

"Á UI DA! UI DA!!! HUHU!!! Điểm nhẹ! Điểm nhẹ! Cầu chủ nhân điểm nhẹ. HUHU!!!!"

"UI DA! ÔI CHAO ƠI!!! UI DA!!! HUHU! Á UI DA HUHU NÁT HẾT ĐÍT RỒI!!! HUHU!!!"

"UI DA!! UI DA ĐAU! UI DA CHA MẸ ƠI ĐAU QUÁ! HUHU! Chủ nhân, dừng.. dừng tay HUHU!!!"

"OWW! OWW! OW! UI DA CHẾT CÁI ĐÍT TÔI RỒI! UI DA! HUHU! Sao đau dữ vầy nè!!! UI DA!!"

Ba mươi đại bản khẽ xuống cái mông, Băng Băng được trải nghiệm thế nào là đau đớn và xấu hổ level cao nhất. Cái mông ăn bản tử nên miệng không thể kiềm chế tiếng gào khóc rên rỉ. Tay chẳng thể đưa tay xoa đít sưng, Băng Băng nằm ghé trên bàn, cái mông trần vểnh lên lắc lư quoắn quoéo trong không khí.

"BÁCH!! PHÁCH! BẠCHHHHH!!! BỐP!!! BỐP!!!! BÁCH!!!..."

_ UI DA! UI DAU ĐAU! OW! OW! OW ÔI! UI DA! ÔI CHAO ĐAU ĐÍT QUÁ! HUHU! HUHU!

Mười bản tiếp theo đau đến nỗi cô tưởng mình sắp tiểu tiện tại chỗ. Cặp đùi thon dài tinh tế giãy đành đạch trong không khí.

_ Omega, thương cho roi cho vọt, còn không mau cảm ơn chủ nhân?

Giám thị đanh thép lớn tiếng nói, Băng Băng phẫn uất nức nở:

_ Ô ô!! HUHU! HUHU! Nô lệ cảm tạ chủ nhân giáo huấn! Huhu!

_ Nô lệ, chủ nhân rất vui lòng và luôn luôn sẵn sàng cấp em hảo hảo giáo huấn. Còn mười bản gỗ nữa thì em có thể nghỉ ngơi mười phút trong lúc mọi người chuẩn bị hình đắng.

Vậy có nghĩa là, nghi lễ không đơn giản chỉ dừng ở việc Omega nằm ghé lên bàn nhận đại bản. Băng Băng mếu máo hoảng sợ khi biết còn điều kinh khủng hơn đang chờ đợi.

"BÁCH!!! Á!!!!!!! BỐPPPPPP!!! ƯM!!! PHÁCHHHHHH!!!! OWW!!!! BẠCHHHHH! AI UI!!"

Lực đánh vừa mạnh hơn mà tốc độ ra đòn đồng thời chậm hơn trước rất nhiều. Cậu đợi phảng gỗ đáp xuống hai cánh mông chừng năm giây để đại bản truyền tất cả lực đạo thấm vào da thịt xong xuôi, mới từ từ nhấc tay lên vụt hạ tiếp theo. Quả mông cô sưng lên thành hai khúc "bánh mì" nóng hổi giòn rụm.

_ Huhu, chủ nhân. Nô lệ về sau sẽ nhất nhất nghe lời. Huhu, ui da đau quá, ui da. Huhu, chủ nhân xin nhẹ tay.

Rốt cuộc Cẩm Băng Băng đã có thể đạt đến cảnh giới tháo bỏ hết sĩ diện mà thuần phục cầu xin Trần Viễn Hạo, mặc kệ việc có người khác trong phòng chứng kiến.

Thực chất do cô chưa hiểu rõ bản chất của nghi lễ này, nên bề ngoài van xin bên trong thầm oán trách cậu. Các vị chủ nhân - Alpha càng trừng phạt nhiều, càng ra đòn mạnh bao nhiêu thì chứng tỏ nô lệ được sủng ái bấy nhiêu. Đây tượng trưng cho sự xem trọng của chủ nhân.

Có bốn giám thị đứng đầu Học Viện chứng kiến, về sau mọi người ai cũng không dám khi dễ cô, tìm cô sinh sự. Cuộc sống của một Omega ba mươi tuổi mới gia nhập học viện, nếu thiếu đi địa vị trong lòng chủ nhân, thực sự thảm hơn sống ở địa ngục.

_ Nô Lệ, còn sáu bản nữa, chủ nhân sẽ dùng thêm chút lực.....

_ Đừng, huhu, cầu chủ nhân, đừng...

"PHÁCH!!!!!!" "AHHHHHH!!!!"

"PHÁCH!!!!!!" "Á HUHUHU!!!"

Hai bản gỗ trọng đánh, Băng Băng đau quéo đít, tự nhiên cẩm thấy đỉnh mông mọc hai viên thịt sưng, cơn đau nhức tê dại lan toả khắp mông, thấm vào từng tấc da tấc thịt. Cái đít phình trướng sưng to co thắt lại cùng lúc, nhanh chóng lắc lư hòng giảm chút đau đớn.

"PHÁCH!!!! PHÁCH!!! BÁCH! BẠCH! BẠCH!!!!!"

_ OW UI! OW! OW! OW~~~~~! OW~!

Quả mông trái và quả mông phải phối hợp cùng đùi non khu vực pho diễn động tác co giật cơ mông ngay tại văn phòng, còn là ở ngay trước mặt bốn người phụ nữ lần đầu gặp mặt. Giám thị sớm buông lỏng tay tự lúc nào.

Băng Băng mệt mỏi nằm bẹp dí trên bàn, nước mắt trượt xuống gò má ửng hồng. Trong giờ nghỉ giải lao, giám thị bưng hộp thuốc mỡ tới. Cậu vác cô lên vai đi đến băng ghế ngồi xuống, để bảo bối nằm chổng mông chữ V ngược trên đùi, ngang nhiên thoa thoa thuốc mỡ lên hai miếng "đậu hũ", động tác nhanh nhẹn chuyên nghiệp như đầu bếp tẩm gia vị lên hai miếng thịt heo.

_ Nô lệ, chủ nhân cấp em kiểm tra mông. Ai du, hoa văn nhiều thế này.

_ Huhu!!! Huhu! Ô Ô Ô! HUHU!

Nói xong, cậu vỗ vỗ nhẹ mông cô, tiếp tục nhu nhu một lớp thuốc mỡ tiêu sưng. Vậy là chẳng những ăn đòn, mà còn cả combo trọn gói việc Alpha kiểm tra đít, sức thuốc vô đít Omega cũng đã để giáo viên xem qua rồi.

Cẩm Băng Băng thật muốn một dao tự sát. Đúng là tự đào hố chôn bản thân mình. Biết thế trốn đến Anh Quốc sống tự sinh tự diệt có phải tốt hơn không? Nghĩ lại Trần Viễn Hạo soái khí ngời ngời, danh gia vọng tộc, còn thực tâm đối đãi cô. Cậu ta gia sản tiêu ba đời vẫn còn dư thừa, nên cô mới phóng theo số phận an bài.

Bây giờ thì hay rồi, trung bình một ngày mông đít lãnh ba trận đòn, nhớ đến lúc ăn đòn thì bộ phận phía sau theo phản xạ có điều kiện, vô thức quoắn quéo giật giật đùng đùng.

_ A Hạo, em ấy ổn chứ?

_ Rất được thưa cô. Dù vết thương hơi nặng chút, em nghĩ chúng ta có thể hoàn thành nghi thức cuối cùng.

_ Hức... ?

Trông thấy Băng Băng ngước lên có vẻ khó hiểu, giám thị tốt bụng chu đáo "khai sáng" cho cô:

_ À, đây là nghi thức cổ đại. Alpha sẽ dùng trượng gỗ trong lâu đài thời xưa. Omega thì nằm trên một hình đắng chữ thập...

...

Tổng Tài tỷ tỷ nghe xong muốn ôm đít đau bỏ trốn khỏi Học Viện. Cô chưa kịp nói gì cả, bọn họ đã nhét vải trắng vào miệng cô. Hai giám thị trông to khoẻ nhất ghì chặt cô xuống hình đắng, giữ cổ tay và bả vai đang giang rộng, giúp cô vững vàng nằm gọn vào vị trí trong băng ghế gỗ hình dáng chữ T.

Hai vị còn lại dùng xiềng xích vàng trói cổ chân, eo, lưng, đùi Băng Băng, không chút khoan nhượng lột sạch chân váy, quần lót trên cơ thể cô, tháo nẹp nhũ hoa để cô hoàn toàn khoả thân.

_ Ưm.... Ưm... Ưm.....

Đây khác nào trượng hình dành cho nô bộc cổ đại?!!!

_ Alpha, em muốn cùng Omega thực hiện nghi lễ bậc bao nhiêu?

_ Bậc cao nhất, Mộc Trượng Cẩm Lai, năm mươi trượng.

_ Ồ? Được.

Thoáng chút bất ngờ, chợt nhận ra cô rất quan trọng với cậu, giám thị mau chóng dùng phong thái trang nghiêm, ung dung vác tới một cây hình trượng bóng loáng màu nâu đỏ, vân gỗ màu vàng sáng đẹp đẽ bắt mắt, mùi hương ấm áp dễ chịu, dài một mét, tay cầm khối trụ, bản dẹp tứ giác, dày dặn cứng chắc, đường vân màu vàng xoắn dọc khắp thân Mộc Trượng. Đây là hình trượng được đẽo gọt từ một thân cây Cẩm Lai trăm tuổi quý hiếm.

Phần thân trên của trượng mới đè xuống cánh mông rất nhẹ, Băng Băng liền cảm giác trọng lượng nặng nề, toàn thân căng thẳng, liên tục giãy dụa, hai giám thị thông thạo võ nghệ, giữ chặt phần vai và hai cánh tay.

_ Ưm.... Ưmm.. ƯM... Ô.. Ô...

_ Nô lệ ngoan, thưởng trượng hình nữa là kết thúc nghi lễ. Xem ra, cái mông này phải chịu chút ủy khuất rồi.

"BẠCH!!!!!! BẠCH!"

_ OWWW! ƯMM! AWW!!! Ngỗ!!!!

Cơ thể cô đổ mồ hôi, mới khẽ xuống hai trượng, cái mông đít nhô cao thêm một vòng, tưởng chừng đã nứt toạc thịt ra, lửa thiêu đốt hừng hực loan toả khắp mông đít.

"BẠCH! BẠCH! ĐÙNG! ĐÙNG! BÁCH!!!!!!!!"

_ Á! OWWIE! AW! AW! AW! Ô Ô Ô! Ô Ô Ô! Ô Ô Ô!!!!

Đôi mông tròn mềm mại lĩnh năm trượng liên tiếp, miệng ngậm khăn trắng nên chỉ có thể nghẹn ngào chảy nước mắt. Hai đít vú tròn run lập cập co rút giãn nở, nhìn vào còn tưởng cặp mông đã bị hơ qua lò than.

"PHÁCH! BA BA BÁCH!! BỐP..!!! BỐP...!!! BÁCH!!!!"

_ OW! Á! Á! AW! Ô Ô Ô! AW! AU! AU! AU! OWWWWW~~~~~~!!!!!

Dây xích đã sớm khoá cẳng chân, hạ thân Băng Băng xấu hổ lức lư vùng vẫy trái phải, đau đớn khiến cô nảy sinh phản ứng chổng mông lên rồi hạ mông xuống, cuối cùng lại phải cong đít nức nở khóc lãnh mộc trượng.

"BÁCH! BẠCH! PHÁCH! PHÁCH..."

_ AWWWWWWW~~~~!!!

_ OWWWWWWWWW~~~~~!!!

_ OWWWW~~~~~~!!!!!!!!

Cậu khẽ xong hai mươi đại trượng, đít trái và đít phải vừa nhức nhối quoắn quoéo vừa sợ đòn nên đồng cam cộng khổ run lẩy bẩy, sưng phồng da thịt đã bị nội thương, từng tụ máu bầm dưới da ê ẩm đau. Cẩm Băng Băng đôi mông trần huỷ dung như thế nào co rút đến lợi hại, đều được cả năm người chứng kiến.

_ Ô Ô Ô!!!! Ô Ô Ô!!!!! OW~~~~!!!

Giờ thì cô chẳng đủ sức để động đậy, hoàn toàn buông lỏng cơ thể. Hoa văn dọc trên cánh mông toàn bộ phủ một màu tím đen.

"BẠCH..!!! BÁCH!!! BẠCH....."

Thêm năm trượng nát đít nữa, Băng Băng đau đến không khép đít được, hai cánh mông chậm rãi mở ra, thuần phục vểnh lên cao nhận hết số trượng còn lại.

Trần Viễn Hạo tạm hài lòng với thành quả đạt được. Nhưng mới xong hết nửa số roi, cậu đã ngừng tay.

_ Giám thị, phiền cô đem thuốc tiêm đến để giúp Omega có thể chịu đựng Mộc Trượng.

Cái gì! Con mẹ nó! Thuốc.Tiêm? Không phải chứ, thằng nhóc kia định tiêm mông lão nương?

Học Viện ABO cũng là nơi bào chế các loại thảo mộc, thuốc trị thương tiêu sưng giảm đau, các liều thuốc hạn chế nguy cơ xước da chảy máu khi Omega nhận bản tử vào mông.

Một khay dụng cụ y tế bằng bạc được giám thị cầm đến, bên trong có băng gạc, thuốc khử trùng. Cẩm Băng Băng mở to đôi mắt nâu trong suốt nhìn chằm chằm vào mười ống tiêm dài 20 cm, mũi kim cũng khá lớn hơn so với kim y tế của bệnh viện.

_ Ưm... Ưm... Ưm...

Cô dùng hết sức lực ngọ nguậy, giám thị tiện tay giữa eo lưng, bạt tay vào mông cô mấy chục cái cảnh cáo.

_ OW! OW! OWW~~~!! OWW!!!

_ Omega, em đừng có không hiểu chuyện. Chủ nhân của em là đang lo lắng da mông em bị ứa máu nên mới cấp cái đít hư của em chích thuốc.

Cậu ráng nhịn cười. Cô thật ngốc, trước mắt giám thị dám có ý định chống đối mệnh lệnh chủ nhân. Kết quả bị cô giáo vỗ cho cái mông đỏ chót.

_ Đừng trách em ấy, dù sao nô lệ của em cũng mới gia nhập Học Viện. Thật phiền cô.

_ Cậu nữa, nuông chiều Omega thái quá.

_ Khiến cô chê cười rồi. Nô lệ ngoan chút, tiêm thuốc vào mông vừa tăng sức chịu đựng vừa bảo vệ làn da.

Thật xấu hổ muốn chết đi sống lại. Cô bất lực nhắm mắt gục đầu xuống hình đắng. Trần Viễn Hạo đã nói là làm, thấm thuốc khử trùng quét nước thuốc đều hai đít vú.

Cô chợt nghĩ, ngày đó trốn quách đi nước ngoài, thì bây giờ chắc là đang nhàn nhã chè chén tiệc tùng xa hoa. Con đường theo số phận bước chân vào hào môn thật lắm chông gai.

Cậu thuần thục rút dược liệu dạng lỏng vào ống tiêm, hai ngón tay đặt giữa đỉnh mông, xác định khu vực cần tiêm, một cây kim bén nhọn vừa to vừa dài châm vào da thịt, truyền thuốc cho cánh mông trái.

Tổng Tài Tỷ Tỷ hét thảm thiết, giật nảy mình sau một lần tiêm thuốc đau bể đít. Âm thanh la hét bị chặn lại bởi khăn vải bịt miệng, có chút nghẹn ngào.

_ Làm rất tốt nô lệ, còn chín lượt tiêm nữa thôi. Chủ nhân sẽ cấp mỗi bên mông năm lượt tiêm.

Mẹ nó! Bà đây quê chết rồi mà cậu ta còn có thể rõ ràng rành mạch giải thích.

Đỉnh mông phải cảm giác được xoa dịu, bàn tay nam nhân chạm đến nhu nhu phiến thịt, Băng Băng lơ là cảnh giác. *Phập* một tiếng, mũi kim chích vào phía còn lại của cánh mông, hợp với bề mặt mông một góc chín mươi độ. Da thịt đau đớn tê dại co giãn. Nữ nhân khoả thân tru tréo kêu gào.

_ OWW! OW! AW! AW! ~~~~~!!!!

_ AAAAA! OWW! Ô Ô Ô! Ô Ô Ô! OW~~! OWWW~~~~! OWW~~~!

Lần lượt hai đít trái phải bị cây kim dài 20 cm đâm muốn lủng đít. Cậu tiêm thuốc khắp hai phiến mông cô, từ đỉnh mông đến phần mông dưới, mỗi bên tiêm thêm bốn lần. Mỗi lần cây kim dài trong tay cậu đâm *phập* tới, Cẩm Băng Băng méo mặt nhăn nhó oà khóc.

Chân thực mà nói, kim tiêm dài như thế cắm ra rút vào phiến mông, cảm giác vừa xót vừa đau thốn đến tận rốn!

Cậu chiêm ngưỡng cảnh giám thị vỗ mông cô bành bạch ba bốn mươi hạ cho thuốc ngấm vào da, hắng giọng để không cười thành tiếng.

_ Thưa cô, đã đến giờ hoàn thành nghi thức.

_ Được! Omega, em nằm yên đấy, chớ có dại dột làm trái mệnh lệnh của Alpha. Lễ xong nhớ quỳ tạ ơn Alpha thưởng Mộc Trượng. Không quỳ thì đừng trách bàn tay tôi vô tình.

Giám thị đã biết Trần Viễn Hạo tìm được Omega của cậu chỉ cách đây mấy tháng, mà rõ ràng là có ý định cấp cô một cái thân phận rất cao trong các Omega, cho rằng Cẩm Băng Băng nên quý trọng ý tốt này, chứ không phải phẫn uất nhìn cậu.

....

"BÁCH.........!!!!! OWWWWWWWW!"

Mông đã tiêm qua dược liệu, da mông đàn hồi khá tốt, nhưng mềm mại nhạy cảm vạn phần. Mộc Trượng Cẩm Lai vụt từ trên cao hạ xuống cánh mông, nghe ra trong đó có tiếng gió.

"BÁCH! BẠCH!!! BẠCH!!! BỐP!! CHÁT! CHÁT! BÁCH.!!!!"

_ AHHHHHHHH!! OW~~!!! OWW~~!!! OWW~!!! OWIE~!!!

Những trượng tiếp theo đau hơn cô tưởng tượng. Cậu hạ trượng xuống đều tay, không khác biệt lắm về lực đạo và tốc độ, chỉ là mông đít thấm đòn nhanh hơn, hai chiếc "bánh giò" sôi nóng sùng sục, giống như cô đang ngồi mạnh, cà mông xuống một chiếc bản ủi quần áo đang nóng xịt khói. Hai khối thịt sưng ở hai cánh mông phồng to ra, màu sắc càng về sau càng đậm đà.

"BẠCH!!!!!! OW!!!"

"BẠCH!!! Á!!!!!! AW!!! ~~~!!!"

"BẠCH......!!! ƯM! Ô Ô Ô! Ô! OW!!"

Cô ăn đòn trong tư thế úp sấp, hai đùi mở ra do không thể nào khép đít vào được, vết thương tím đen dưới làn da gia tăng kích cỡ, lan rộng vào khe mông, xuống đùi non và hai bên hông.

*Két két* tiếng máy động cơ đang chi chuyển. Hình đắng gập lại một nửa, kéo theo cơ thể người nằm trên đó cong thành hình chữ V, mái đầu gục xuống gần chạm sàn nhà, loã lồ mông đùi biến dạng huỷ dung chổng cao hướng lên trời, da mông bị kéo căng hết mức có thể.

Nằm ăn đòn trong tư thế chu đít chổng mông, da thịt Băng Băng càng có thêm cơ hội được tiếp xúc thân mật với phần đầu mộc trượng.

"BẠCH! BẠCH!!!!!!!!!"

_ OW! OW! OW! Ô Ô Ô! OW~~~!
AW! AW! AWWW~~~!

Trần Viễn Hạo ác độc lạnh lùng nhắm thẳng đến vùng mông dưới và đùi non mà ra đòn. Hai miếng thịt mông vốn dĩ hình tròn, nay biến dạng thành hai quả lê thâm đen trĩu nặng bành trướng.

Cậu muốn cô đau quéo đít khi đi bộ và ngồi ghế trên giảng đường. Một đôi mông đau thấu tận tim gan co giật dưới lớp váy sẽ khiến cô hảo hảo kiểm điểm sai phạm.

"BỐP! PHÁCH!!! PHÁCH!!!"

_ Ô Ô Ô! Ô Ô! Ô Ô Ô! OW! OW! OW!

Ba trượng phanh phách tận tình chăm sóc phảng mông dưới, khối thịt nơi đó trong phút chốc sẫm màu, hai quả mông tê liệt, tưởng chừng đã mất cảm giác, nhưng khoảng ba bốn giây sau đó, thì cái đau đớn cắt da cắt thịt lại ập đến. Mông đít ai kia không biết liêm sỉ, cứ nhấp nhổm nhô lên hạ xuống.

"BÁCHH!!! PHÁCH!!! ! AWW! AAWWW! OW! OW! OW!"

Đít vú sưng to dữ dội co giãn phập phồng khi đại trượng đánh tới, cô xấu hổ giang rộng cặp đùi dài thẳng tắp sang hai phía để phần thịt hai bên khe mông không cọ vào nhau. Đúng là đau đến hết khép đít được luôn rồi a.

"BÁCH!! BÁCH!!! BÁCH...!"

_ OW! OW! HUHUHU! OW! HUHU! UI DA! AI DU ÔI! ÔI CHAO HUHU! OW! OW! OW! UI DA!

Mười trượng cuối cùng vô tình phét xuống phần mông dưới. Giám thị hạ hình đắng, cởi trói, mở khăn bịt miệng. Cẩm Băng Băng cái miệng xinh xắn tru tréo rên la nằm úp sấp khóc nghẹn, cơ thể trần như nhộng, cô vểnh mông đít huỷ dung dị dạng, hai chân tách ra chẳng dám cử động.

Cậu trìu mến nhếch môi mỏng, ngồi gác chân trên ghế nhìn giám thị tét mông Băng Băng, rèn dũa chút quy củ cho cô. Mỹ nhân khổ sở bò dậy, tứ chi chạm mặt đất, giống như linh miêu bò đến gần chủ nhân, đôi mắt cô nhìn chằm chằm xuống sàn nhà:

_ Hức... Nô lệ... Ô Ô Ô.... Nô lệ tạ ơn chủ nhân trọng thưởng mộc bản!

_ Tốt lắm nô lệ. Mau chổng cái mông lên, chủ nhân nhìn xem quả đào một chút.

Cô gái mặt đỏ lựng nghẹn ngào khóc, xoay người ngược lại, đầu chạm mặt đất, chân vẫn đang mở ra, eo lưng uyển chuyển hạ xuống, đẩy hai cánh mông hình dáng quả lê đưa tới cho cậu kiểm tra.

_ Nô lệ, từ nay về sau em là vật sở hữu của Alpha Trần Viễn Hạo. Đã nghe rõ chưa?

_ Ân, chủ nhân. Nô lệ xin ghi nhớ. Hức. OW! OW! OW! Hức...

...

Nghi lễ kết thúc, cậu giúp cô đeo lại kẹp nhũ hoa, mặc đồng phục áo sơ mi trắng, váy ngang đùi sọc ca rô màu đen. Thân hình siêu chuẩn nên size đồng phục rất bé, còn được thợ may cắt xén theo số đo ba vòng. Chiếc váy nhỏ xíu trượt qua da mông, bó chặt hai cánh mông khép vào, cọ xát vào nhau, giống như có bàn tay ai đó đang bóp mạnh hai quả mông trọng thương. Băng Băng hít thở sâu, dáng đi cong đít siêu vẹo rất mất mặt.

_ Alpha, Omega. Mời hai em ngồi điểm chỉ kí tên vào giấy chứng nhận quan hệ chủ-nô. Học Viện sẽ gửi một bản copy kèm bảng thông báo chính thức cho Hiệp Hội Quản Lý ABO của chính phủ.

Tổng Tài Tỷ Tỷ aka Omega-Nát-Đít Cẩm Băng Băng nghiến răng nghiến lợi, khóc thảm ngồi ghế gỗ có lót một miếng thảm gai nhựa dẻo toả nhiệt chạy bằng điện. Ngón tay run bần bật ấn mực đỏ điểm chỉ cùng tên Alpha ác ma biến thái, cùng cậu cầm bút kí tên.

_ A Hạo, em đưa Omega về kí túc xá nghỉ ngơi đi.

_ Ân, vậy bọn em xin phép đi trước. Em phải về phòng đắp thuốc dưỡng thương cho em ấy.

...

Tên nhãi ranh này, còn giả vờ mèo khóc chuột. Đánh đã đời sướng tay rồi tỏ vẻ từ bi cõng cô trên lưng đến kí túc xá. Nữ sinh nhìn cậu ta trầm trồ ngưỡng mộ. Hot boy Học Viện trở lại rồi. Hình như địa vị Trần Viễn Hạo ở đây cũng chẳng phải dạng vừa. Thỉnh thoảng có vài Alpha, tuổi không nhỏ hơn cậu, niềm nở chào hỏi gọi một tiếng "tiền bối".

Băng Băng vẫn còn đang khóc nhè do cái đít phía sau nở hoa chộn rộn, quyết tâm áp mặt vào lưng cậu không nhìn đến xung quanh, cũng không thèm nói tiếng nào với cậu. Xem cậu thế nào dỗ dành cô!

_ Bảo bối, Trần Viễn Hạo đời đời kiếp kiếp chỉ muốn có duy nhất độc tôn một nô lệ. Em không cần đến để tâm đến nội quy kia, không phải tốn thời gian ghen tuông vớ vẩn, suy nghĩ linh tinh.

*Học Viện ABO Nội Quy thứ một trăm hai mươi, Alpha có thể thu thập nhiều Omega làm nô lệ ngoài nô lệ chính thức*

_ Hứ, nhà ngươi ảo tưởng sức mạnh à? Thêm vài cái nô lệ, mông đít ta đỡ phải ăn roi ngày ba bốn nữa no nê. Ta lại phải đãi tiệc ăn mừng đấy.

Nữ cường nhân luôn luôn cứng miệng, cậu bật cười sảng khoái:

_ Ồ? Vậy sao? Chứ ban nãy ai đó to mồm chống đối, còn hô hào nam nữ bình đẳng với giám thị? Bị vụt cho mười thước gỗ vô đít mới chịu im?

_ Hừm, bổn tiểu thư ta chướng mắt cái quy củ thiên vị Alpha đó chứ! Nhà ngươi nghĩ vớ vẩn.

_ Hảo hảo, vớ vẩn cũng được. Dù sao bổn thiếu gia nổi cơn thèm đánh đòn đít phụ nữ đều sẽ vạch quần hất tung váy áo Băng Tổng ra mà quất thôi. Hihi.

Hai người tự nhiên trò chuyện, sớm đã tới đại sảnh của kí túc xá. Cậu vẫn cõng cô trên lưng đi vào thang máy.

_ Đại sắc lang, ngươi đúng là đồ biến thái mặt dày! Đừng mơ mộng hão huyền lão nương đây sẽ ghen tuông đố kị...

Thực ra là, cậu ta chẳng bao giờ có hành động gì khiến cô phải ghen cả. Băng Băng thầm đắc chí.

_ Ừ, đít Băng Tổng nở nang căng mọng còn săn chắc cao ngất, da mông mềm mại hai miếng đậu phụ non. Bổn thiếu gia dĩ nhiên nghiện đánh Băng Tổng. Haha.

Đôi mông hoàn hảo kia đã biến dạng sưng phồng màu tím đen, mới bị đập mộc trượng trọng thương càng thêm hấp dẫn. Bưng cô trở về phòng, cậu nhanh chóng kéo khoá váy, bóp bóp hai quả mông năm mười lần, nhào nặn gần nửa ngày mới chịu dừng.

_ Á HUHU! Á AI DU! AI ÔI! AI DU! AI DU! AI DU! Ngươi nhẹ tay chút thằng nhóc chết chầm! Nhẹ... huhu... bóp nhẹ tay thôi chứ! HUHU!

_ Dám bảo Alpha tìm thêm nhiều nô lệ. Omega, xem anh trừng trị em thế nào.

_ Á huhu, lão nương đùa vui chút thôi. HUHU! OW! OW! OW! UI DA! UI DA! UI DA! Đừng... đừng bóp nơi đó nữa. Huhu!! Thoa, thoa thuốc đi! Huhu!

Cậu nằm cạnh bảo bối, luồn tay vào áo ngực, gỡ kẹp nhũ hoa, dùng năm ngón tay dài mân mê hạt ngọc căng cứng đỏ chót.

_ Ân, vậy Alpha bóp chỗ này nhé?

_ Ưm... Huhu! Tê! Nơi đó.. cũng không được nữa rồi a.

Đùa chứ cả ngày đeo kẹp nhũ hoa, hai hạt ngọc bị hành hạ, kích thích đến nhức mỏi tê dại, cậu còn cố tình dùng hai ngón tay bấu chặt lấy chúng, quen thuộc sờ nắn vùng da nhạy cảm.

_ Ồ? Bảo bối đáng thương, vậy chỉ còn hai nơi này để Alpha chơi đùa thôi.

Cậu lưu manh tranh thủ ăn đậu hũ tươi trong lúc bôi thuốc mỡ vào mông cô. Bàn tay nổi gân xanh không chút kiềm chế sắc dục tra thuốc mỡ trơn mượt vuốt dọc hai cánh hoa và nhuỵ hoa đỏ hồng tươi tắn. Cẩm Băng Băng dễ chịu ngao một tiếng tựa tiếng mèo kêu.

_ Ai du, thoải mái sao, bảo bối?

Giọng nam nhân nhu tình mật ý trầm ấm, được đà dùng ngón tay vuốt ngược lên rồi trườn xuống giữa hai cánh hoa kiều diễm. Hai người triền miên ba bốn lần.

Đến lần thứ năm nam căn đưa vào, Băng Băng rơm rớm nước mắt gối đầu nằm úp sấp để cậu tuỳ ý hành động. Trần Viễn Hạo vung cao bàn tay, chưởng ấn vừa nhanh vừa mạnh ba ba bốp bốp tát mông cô một trăm hạ. Nam căn thô to vẫn nằm sâu bên trong.

_ Bảo bối, lão công thương xót em hôm nay ăn đòn đau nên không truy cứu, chỉ qua loa sơ sài tét mông. Lão công còn lần nữa nghe được em muốn lão công thu nạp thêm nô lệ, lão công cho em nằm liệt giường ba tháng.

_ Hức, A Hạo, là em.. em đùa quá trớn.. em sai rồi. Mau, mau rút nó ra đi. Chỗ đó... chỗ đó cũng nở hoa mất rồi nè. Huhu. Còn nữa, anh... anh vỗ đít nhẹ tay thôi. Tay anh cứng giống paddle vậy đó. Huhu.

_ Đau lắm sao? Lão công nhu mông giúp bảo bối. Lão công tạm tha cho cái tiểu huyệt sưng tấy kia, nhưng bù lại, cái cúc hoa thít chặt ở khe mông sẽ phải chịu tội thay. Em đừng hòng trốn.

Giọng nói cậu có chút hoà hoãn ôn nhu. Cẩm Băng Băng rất thông minh, dùng hai tay nhỏ ôm hai cánh mông tách ra, van cầu cậu tha thứ.

Lần thứ sáu, rốt cuộc cậu chịu bỏ qua cho "tiểu Cẩm Băng Băng", khối trụ cứng rắn to khoẻ khai thông cúc hoa ở đằng sau. Thế này vừa thốn đít vừa đau rát, vẫn tốt hơn việc cậu hung hăng trừng phạt của cô hoa nguyệt.

Lần thứ bảy, Băng Băng nằm yên bất động, nhíu chặt hai mắt mơ màng ngủ. Trần Viễn Hạo hành sự xong tự biết hái lá thuốc tươi, giã thành bã thuốc, trộn với một ít bột nghệ, đắp dược vào hai miếng thịt loã lồ sưng tấy.

Cậu ngoan ngoãn im lặng trị thương cho bảo bối, cẩn thận không gây tiếng ồn để cô an tĩnh ngủ thật ngon.

Gạc bã thuốc đã khô khỏi phiến mông đang ẩn ẩn đau, Viễn Hạo vui vẻ ngắm cặp mông màu đen phồng rộp vô tri vô giác co rút trong lòng bàn tay "chủ nhân" khi cậu thoa thêm một lớp thuốc mỡ. Cái mông bảo bối quả thật rất đáng yêu. Mỗi lần ăn đòn nát đít xong thì cơ mông đều đồng loạt giật giật, như là đang làm nũng cậu, bắt cậu phải nhu mông cho cô.

Cậu cũng mệt, đỡ Băng Băng nằm nghiêng ôm nhau ngủ, hai bàn tay cậu vòng ra phía sau sờ vào mảng thịt sưng, hai lòng bàn tay to ôn nhu thay cô xoa xoa loã lồ béo mập cánh mông.

Người trong lòng khẽ động đậy:

_ Hừ, đánh sưng hết đít người ta còn chích thuốc vô đít đau muốn chết. Phạt anh xoa đít cho em ngủ.

_ Ừ, ngủ đi, bảo bối.

_ Này, ngoài phòng có khách à?

Ánh mắt lang sói toé lửa giận dữ. Cậu đã sớm phát hiện từ lúc cậu mới cõng cô bước vào đại sảnh. Ngay cả khi cậu đi hái thuốc cũng theo dõi cậu.

_ Làm gì có ai? Ngủ đi, dậy anh bồi em ăn cơm chiều.

Hai người cứ thế thiếp đi. Trần Viễn Hạo không mảy may nghĩ ngợi đến vị khách lạ. Ngày tháng còn dài, sớm muộn gì cậu cũng sẽ xử lý bọn họ gọn gàng sạch sẽ.

-End Chương 12-

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info