ZingTruyen.Info

Huấn Văn (M/F) | Tổng Tài Tỷ Tỷ: Phi Công À, Điểm Nhẹ!

Chương 1: Quan Hệ

NaNaThienTy

Văn phòng công ty Trương Thị:

Tổng giám Cẩm Băng Băng chiều cao 1m70, một thân âu phục xám ghi nghiêm túc ngồi đánh văn bản. Phía dưới quần tất đen bó sát cặp chân, sống lưng thẳng ngay ngắn.

Có tin nhắn điện thoại đến!

_ Soái tỷ, nay làm việc ngoan chứ?

_ ....

Vài giây sau, có hình ảnh vòng ba cô gái mặc váy xám đang ngồi, đè mạnh trên thảm gai mít gửi đến, cậu hài lòng chúc cô một ngày vui vẻ. Lẽ ra sẽ là một ngày rất đẹp, nếu không có vết sưng tím do paddle đánh, còn có thảm gai hành hạ Băng Băng ẩn ẩn ê ẩm cặp mông ở dưới ghế.

...

Răng lập cập khẽ rít lên, Băng Băng lê chân tới khách sạn gần văn phòng giờ nghỉ trưa. Đến nơi, mới cảm thấy ấm lòng do đồ ăn trưa cậu chuẩn bị, tổng tài xinh đẹp đã vội luồn tay phía sau mân mê của cô hạ thể.

_ Em đứng đấy làm gì? Không mau lên đùi anh?!

_ Anh ác vừa thôi, buổi chiều em còn phải làm việc, còn có buổi họp...

Đôi tay mảnh khảnh bị cậu nắm lấy, thoáng chốc cô liền nằm gọn trên đùi dài lực lưỡng, tất da chân mỏng màu đen kéo đến bắp đùi trắng tươi, quần lót trắng trượt xuống cổ chân, đôi mông vẫn còn vết sưng thâm tím quoắn quíu dưới tay nam nhân cứng chắc.

_ Đã lười ăn còn bướng bỉnh. Em nói, đáng đánh không?

"BA...BA...BA...BA...."

Tiếng bàn tay tét Băng Băng hai cánh mông bành bạch nặng nề vang dội, cô vừa đau vừa xấu hổ, tay nắm chặt gối, ê ẩm bánh màn thầu cứ như thế vểnh lên ăn bạt tay.

_ A Hạo, đau!

_ Em muốn đánh đòn mà không đau sao? Hửm?

Thân thể dưới đùi cậu thật kiều diễm, tay chân thon dài, eo bụng nhỏ nhắn, đít vú căng tròn no đủ, vậy mà người nào đó lần lượt xuống tay dùng lực vừa nhanh vừa mạnh, bờ mông cô chẳng mấy chốc liền sưng thũng đỏ tấy một tầng, nước mắt ướt gối.

_ Băng Băng, tội bỏ bữa, sinh hoạt không điều độ, cãi lời quản giáo, phạt mấy roi?

"BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH...."

Trần Viễn Hạo đanh thép tra hỏi, đổi lại chỉ nghe thấy tiếng cô ô ô ai ui khóc thảm.

_ Ô~ Ai ôi!!! Đau quá! Hôm qua... ô ô..

_ Hôm qua em bị tôi đánh đòn bằng paddle, chuyện này không cần kể! Nhìn cái mông đít hư kia là biết ngay.

_ Ngao~~~.... Nếu đã đánh, anh nên tha cho em mới phải.

_ Tha để em tiếp tục làm càn?

"BA BA BÁCH BÁCH......"

_Awwwww! UI~~~!!!

_ Trả lời tôi, Cẩm Băng Băng. Em muốn bị phạt gấp đôi thì phải...

Bàn tay Viễn Hạo chợt dừng lại, nhu nhu cái chảo dầu nóng hổi, cô uỷ khuất khai báo:

_ Huhu, tám mươi roi... ô.. ô~

Miệng trả lời, nhớ đến 80 paddle gỗ tối nọ cậu bắt cô vừa đếm vừa chổng mông thụ phạt, đánh đến đi đứng đều siêu vẹo.

_ Đó là tội nhịn ăn, còn thức khuya, sinh hoạt tuỳ tiện, thì một trăm bàn tay. Em còn muốn nói gì không?

_ Em... Ô ô! Không có! Huhu!

_ À, ban nãy tôi kêu em qua nằm, em chần chừ chống đối....

_ Huhu! Em sai, anh bỏ qua đi~ huhu~!

Tám mươi hạ cùng một trăm bàn tay cậu đánh mông cô, còn muốn tính toán với cô. Đúng là vô nhân tính mà.

_ Ba mươi roi mây. Anh quyết định rồi.

Giọng nam nhân trầm đục dứt khoát phán quyết, cô liền nghĩ đến cái mông mình vừa sưng tím vừa nổi cộm lằn roi, trong lòng thầm mắmg mình về sau chừa tật mê trai đẹp.

_ Nâng hạ thể lên cao, anh đánh một trăm bạt tay trước.

Trần Viễn Hạo, 22 tuổi, cao một mét tám mươi ba, đã là quản giáo có bằng thạc sĩ. Đường nét khuôn mặt cậu đẹp tinh xảo, đằng đằng sát khí, bàn tay do thường xuyên tập luyện thể thao mà lực đánh phi thường tốt.

_ Đã ba mươi tuổi, còn bỏ bê bản thân mình như vậy...

"BỐP... AWWWWW"

"BÁCH... OUUUUU...!!!! UI"

"BỐP.. UI DA ĐAU ĐÍT QUÁ..."""

"BÁCH... Ô!! Viễn Hạo, anh cái đồ vô lương tâm... ô ô"

_ Huhu! Ai Ui!! Ô Ô~ Tê! UI DA!

Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp mặt đỏ ửng đau quoắn đít bật khóc ngon lành trên đùi cậu. Cô thật muốn ôm cánh mông đi trốn, eo lưng đong đưa vặn vẹo, mông trái cùng mông phải đồng thời vẫy vẫy giật giật trước mắt cậu. Đáng thương Băng Băng, đôi chân ngọc đã bị kẹp giữa đùi Viễn Hạo.

_ Băng Băng, giờ đi ngủ của em là mấy giờ?

_ Huhu, trước mười hai giờ... Ái ui!

_ Ân, lúc ăn đòn trí nhớ thật tốt nha.

"BỐP CHÁT... AU UI!

BỐP BỐP BỘP.... OWWW AWWW UI...!!

BÁCH BỐP .... OWW ÔI!!! AWW~~~"

_ A Hạo! A Hạo! Điểm nhẹ... huhu... huhu...

...

_ Hạo! Ô ô! Em đau lắm, anh đánh nhẹ thôi!

_ Ô~ TÊ! Tê!!!!!!!

Mặc kệ cô khóc lóc nũng nịu, Viễn Hạo lạnh nhạt tay đều đều luân phiên "vỗ mông" Băng Băng. Hơi thở cô gấp gáp, tiếng rên rỉ triền miên, mông đít nở hoa nóng phồng rộp được cậu xoa xoa vuốt ve. Cô trở nên ngoan ngoãn, không dám tự tiện cử động, mếu máo ỉ ôi than đau.

_ Còn năm mươi bàn tay, cởi y phục.

_ Ow!! ÔI! OW!! Ân~ huhu!

Thân dưới sớm đã bị cậu cởi sạch, cô nhanh chóng mở cài áo sơ mi, áo lót trắng phi thẳng xuống sàn. Viễn Hạo tạm hài lòng:

_ Ngoan, lên đùi tôi nằm, gập người, tay chống đất, duỗi chân, mông đít mân mê đến.

_ Hạo, em thật sự nhận thức sai lầm ô ô! Anh ... anh bớt chút lực tay đi... huhu!

_ Còn năm mươi bàn tay, em không cần đếm.

Cậu mặc kệ cô, kéo người cô ấn xuống về tư thế tiêu chuẩn như hài tử nằm trên đùi baba ăn đòn, nhịp nhàng chậm rãi, nhưng lực đánh lại tăng ba bốn phần. Từng hạ từng hạ in đáp xuống mềm mại da thịt, mông Băng Băng dần dần nở thành đoá hoa hồng đỏ thắm.

_ Oww!!! AWWWW OWWW!!! OW UI!!!~~~

Giọng cô lạc hẳn đi, cậu cẩn thận xoa xoa phần thịt sưng, đặt bàn tay lên mông đít sưng to, cậu ôn nhu dặn dò:

_ Đánh xong anh đút em ăn cơm. Trở về em có thể ghé người lên bàn làm việc, không cần ngồi nệm gai nữa.

"CHÁT BỐP BỐP ...... BỐP....!!!!"

_ OWWWW UI!! Nhưng là... em vẫn phải ngồi họp 1 tiếng nha! Huhu~!!!!

_ Đau mông thì nhớ, đi ngủ sớm.

_ Ô ô. Đít in hằn dấu vân tay rồi. Sao có thể quên chứ~ huhu!!!

Cậu thấy buồn cười, tỷ tỷ thật đáng yêu. Cậu nhận ra, hình như chỉ có ở bên cô, ánh mắt diều hâu sắc bén của cậu nhu hoà đôi chút.

_ Mười bàn tay cuối, em đếm.

Băng Băng ăn đòn đến no nê, dõng dạc đếm từng hạ rồi lại khóc thảm. Viễn Hạo đỡ cô dậy, ôm đứa trẻ to xác dỗ dành, đôi tay vuốt mông soái tỷ, dẫn cô đến trước gương, Cẩm Băng Băng theo phản xạ tự nhiên xoay người, trông đến cặp thí thí to huỷ dung đang co rút nảy lên từng đợt, đau đớn châm chích ê ẩm. Thủ phạm bình tĩnh dịu dàng mân mê của cô "bánh màn thầu" chồng chất hoa văn.

_ Đau sao? Hừ, cái mông em nóng đến như vậy, còn sưng u lên hai phần thịt.

Cô uỷ khuất, mặt nóng bừng bừng gật đầu, còn giận dỗi trách cậu:

_ Anh không biết xót người đẹp gì hết.. Hức! Anh em, đa thịt bầm tím hết cả, còn đỏ chót. Huhu! Tê~!!!

_ Em về sau phải tự biết chăm sóc bản thân thật tốt, hảo?

_ A Hạo, em biết rồi, có anh ở đây, em không dám náo loạn. Viễn Hạo, em đau! Ô ô!

Mỹ nữ khoả thân đứng gục mặt vào bờ vai vững chãi lí nhí trả lời, quả mông màu táo chín thối vểnh ra để cậu xoa xoa. Đôi tay to, ngón tay thon dài ôn nhu vuốt ve đáng thương thịt da. Chân loạng choạng theo Viễn Hạo đến chân giường, khách sạn để sẵn băng ghế nệm hình chữ nhật, dài bằng khoảng hai phần ba người trưởng thành.

Trần Viễn Hạo rất biết cách giáo dục người của mình, lần nào phạt cô đều khiến cô đau nát đít, thực sực thống khổ, còn làm Băng Băng đỏ mặt tía tai. Cong người tách chân sang hai bên, cô thậm thụt ngước tới chiếc lược gỗ tròn đen nhánh trong tay cậu quản giáo, cánh tay cô đã bị trói, lưng dán sát vào băng ghế.

_ Băng Nhi...

_ Ân!

_ Hôm nay không đánh bằng bản gỗ to, chỉ dùng lược gỗ. Nếu tái phạm, sẽ nặng hơn nhiều. Hiểu?

_ Thiếu gia à, anh xem tình hình em hiện tại, còn nghĩ muốn tiếp tục nhịn ăn? Ô ô~

"PHÁCH.... AI UI!!!!!!!!

PHÁCH........ OWWWWW.... OWW! OW!"

Cô mỗi lần bị cậu phạt đều hứa hẹn nhận sai, nhưng mông đít trắng trẻo trở lại liền quên đau nghịch ngợm. Viễn Hạo thừa biết cậu cần phải giúp cô lập quy củ. Năm hạ liên tiếp phét xuống cánh mông trái, cậu lại dồn lực đánh năm lần qua phía còn lại. Cẩm Băng Băng mông đít nát nhừ bỏ xuống tôn nghiêm oà khóc như nữ hài tử. Dù sao tường khách sạn cũng là tường cách âm, nên cô làm ầm ĩ cỡ nào thì bên ngoài cũng không nghe được.

_ Băng Nhi, vì sao ăn đánh?

"PHÁCH... OWW~~~

PHÁCH... OWWW HUHU!!!!"

_ Là do lén bỏ thức ăn, giấu anh bỏ bữa... OW! OW!!!! TÊ!!!!!!!!!!!!!!!! Awwww!!! Huhu, đánh nhẹ tay chút đi!

"BẠCH BẠCH.... AWWWWW OUUU!!! OW!

BÁCH... BÁCH.........OW! AU ÔI!!!"

_ Cái mông nhỏ này, ngày càng to gan nhỉ.

_ A Hạo, đau. Huhu~ Điểm nhẹ, điểm ... điểm nhẹ..... Hỏng đít rồi.... huhu~ Còn nữa ô ô...

_ Em nói.

"BÁCH... OWWW!!! OWW~~~~~~~~~ OW!

PHÁCH ÔI! OW~! AU UI! AI DU ÔI"

_ Ngao ù! Huhu! Mông thế này sao gọi là nhỏ được... huhu. Đều bị đánh sưng to béo mập lên bốn năm vòng.... Ow ôi! Huhu!

_ Ân, em yên tâm. Anh đánh xong còn to lên nữa. Phụ nữ mông to rất hấp dẫn. Em nên cảm ơn anh mới phải.

"BỐP PHÁCH PHÁCH PHÁCH!! OW! OW~ AW UIIIIIIIIII~!!!! Ô ô~!!!!

PHÁCH PHÁCH PHÁCH AU ÔI~..."

Đánh trên dưới bốn mươi lược gỗ, hai cánh mông Cẩm Băng Băng càng nảy nở căng tròn múp míp. Từ mông đến đùi non, vết đánh hình tròn nho nhỏ do lược gỗ để lại đều khiến cô khổ sở vô cùng, hơn cả gai đâm ong chích.

Bàn tay mát lạnh thay cô xoa nóng cháy da thịt, Băng Băng ấp ức bật khóc, ngước lên nhìn cậu cáo trạng.

_ OW!! OW!! AUUUU!! OWIE~!!! Huhu.

_ Băng Băng, đít sưng tím đen rồi này. À, phải gọi là trăm hoa đua nở chứ.

Cậu nhếch môi mỏng cười gian xảo trêu chọc, tuấn nhan tràn ngập ác ý, động tác lại dịu dàng nhu nhu của cô hạ thân.

_ Băng Băng, muốn ăn kiêng nữa không?

"PHÁCH... OWWWWWWIEEEE

BÁCH..!!! AUUU ÔI! CHÁT BỐP BỐP...."

_ Hức... Huhu, dạ em chừa rồi.

...

Lược gỗ tàn sát hạ thể cô, tám mươi khiến thí thí cô sưng thành một đôi bánh bao cực đại. Đúng như lời cậu nói, vòng ba cô hiện tại quả thật to lên rất nhiều, hằng sa số dấu vết lược gỗ tròn tròn trông giống những bông hoa nổi lên trên mông Băng Băng, phía dưới liên hồi ẩn ẩn đau. Khó nhọc đứng nhô mông ở góc tường khoanh tay, cô run rẩy luồng thịt, cảm giác roi mây cận kề phía sau đít.

_ Băng Băng, ba mươi lượt.

Cô gái khóc thút thít, đứng dậm chân để cậu vụt roi mây chan chát vào mông.

"CHÁT.. VÚT... CHÁT.... AUUUU UI!!!

BA VÚT CHÁT CHÁT.... AI ÔI OW~~~~~Đau! Viễn Hạo, đau quá!!"

Mỗi lần "vũ khí" hạ xuống, cô muốn nhảy cẫng lên ôm thí thí chạy trốn, đều bị vòng tay rộng lớn đem trở về vị trí.

_ A Hạo, nhẹ tay. Huhu! Đau quoắn đít rồi!

Cánh mông co giật nhịp nhàng, da thịt càng trở nên nhạy cảm, đít vú trơn bóng huỷ dung lằn roi sưng ú nu ngang dọc vắt vẻo đỏ chót. Viễn Hạo, cậu ta chính là vô tình như vậy, sẽ không cưng chiều cô một cách thái quá.

_ Anh bảo em lên đùi nằm, em dám do dự. Đây là đáng đời.

"VÚT CHÁT .... Awwwww~ huhu~

CHÁT... TÉT... CHÁT... OWWWWW ÔI!"

_ Băng Nhi, em có tôn trọng anh không?

"VÚT BỐP... CHÁT CHÁT... Á!!! Ô Ô HUHU!

_ Huhu, dạ có! Huhu, tha cho em. Đừng đánh đòn em nữa. Về sau anh nói em đều sẽ nghe... huhu~!!!

...

_ Hức... Huhu....HUHU.

Băng Băng tưởng đít cô bị tét thành bốn mảnh luôn rồi, chân đi hai hàng, khoả thân quỳ gối trên giường nệm để cậu đút cơm trưa. Gò má hồng hào nóng phừng phừng:

_ A Hạo, em... em mặc quần áo.

_ Tí nữa ăn cơm thoa thuốc mỡ rồi mặc. Chỗ nên thấy anh đều đã thấy, nhóc con, em ngại cái gì.

Cậu gõ đầu tỷ tỷ to xác trẻ con. Tiếp tục công việc "nuôi heo" lấy thịt mông, chăm chỉ bồi cô ăn cơm.

...

_ Băng Băng, lên đùi anh nằm úp xuống, chổng mông, chân thẳng, hạ eo.

Cô biết lần này cậu sẽ không đánh, chỉ muốn nhìn kỹ vết thương khi nhu thuốc cho cô. Băng Băng vẫn thấy xấu hổ, ước gì có một cái lỗ để chui, nhất quyết chôn mặt xuống gối!

Bôi vài lượt thuốc mát mát, cánh mông Băng Băng được hạ hoả, vẫn đau buốt run rẩy, Viễn Hạo đem khăn ướp lạnh đặt trên hai đồi núi phập phồng căng tròn, cậu luồn tay vào tóc cô vuốt ve an ủi, vẫn rất nghiêm khắc:

_ Băng Băng nằm ngoan, anh sức thuốc. Nhớ đừng lỳ nữa nhé, cái mông mềm mềm trắng trắng này lại chịu tội.

_ A Hạo, em... em xin nghỉ buổi chiều nhé? Hức, cái đít này, thực sự em không dám đem nó đi ngồi ghế nha!

_ Không sao, Băng Băng. Do chưa quen thôi, ngồi dần sẽ quen.

Vỗ vỗ đôi đít vú mỹ nhân, cậu giúp cô mặc quần áo, cưng chiều đỡ cô đi khập khiễng, ôm bờ mông căng cứng dưới quần tất đen và váy bó. Băng Băng được Viễn Hạo đưa trở về làm tiếp ca chiều. Lúc ngồi họp, hạ thân cô co rút nhấp nha nhấp nhỏm cả tiếng đồng hồ. Ghế ở phòng hội trường, đều là ghế nệm da êm ái, vẫn không thể cứu vãn đôi mông bầm đen đáng thương.

*Tin Nhắn Đến*

_ Tỷ tỷ xinh đẹp, tan làm đi dạo phố nhé. À, em có thể mặc váy che chắn, nhưng phải thoát quần lót đấy. 

Ba mươi tuổi tổng tài Cẩm Băng Băng, lúc đó cảm thấy trên đời không có ai vô lại như nhóc con Viễn Hạo kia!

- Hoàn Chương 1 -

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info