ZingTruyen.Asia

[Huấn Văn] [ĐM] Lưu Thuỷ Hành Vân

Phiên Ngoại 1: Tẩm Điện (2)

rimbaud1119

🔞 Con nít hong được xem ☠️

***

"Điện Hạ, như thế này không hay lắm." Phùng Quán Chương đã rất cố gắng né tránh ánh mắt khiêu khích của Duyệt Quân. Phong thư Duyệt Luân đưa thật sự là Duyệt Quân muốn tìm y. Lúc sáng tâm trạng Đại điện hạ đã không được tốt lắm, Nhị Hoàng tử không ngừng kiếm cớ làm phiền hắn. Duyệt Quân không vui, nên đã gọi Quán Chương đến bồi hắn cả một ngày. Từ trưa đến chiều đều nói chuyện luyên thuyên, đến tối liền giở trò lưu manh.

"Năn nỉ đó Tiểu Chương, cho ta hôn một cái thôi." Duyệt Quân vẻ mặt cầu tình như đang van xin, nhưng ánh mắt lưu manh sáng rực lên là điều mà hắn không tài nào giấu được. Quán Chương lắc đầu, xua tan đi cảm giác thật sự muốn để hắn hôn, dù gì trong hai người bọn họ, nếu Duyệt Quân đã không nghĩ đến đúng sai thì y phải là người biết chừng mực.

Duyệt Quân bị từ chối liền buồn bực ra mặt, giận dỗi nói, "Đến cả Tiểu Chương cũng không thương ta. Lúc sáng Phụ Hoàng nghe lời Lão Nhị mắng ta, khiến ta mất mặt trước nhiều người như vậy. Bây giờ đến cả Tiểu Chương cũng không để ý ta."

"Điện Hạ, ngài đừng như vậy nữa." Phùng Quán Chương bất lực nói, y thật sự chịu không nổi Duyệt Quân như thế này, trong lúc yếu lòng đã thật sự gật đầu, "Ngài đã nói chỉ hôn một cái thôi đấy."

Duyệt Quân như chỉ chờ có thế, liền trở người đè y xuống giường, tham lam gặm lấy môi y thật lâu. Quán Chương bị làm bất ngờ đến không kịp phòng bị, muốn đẩy hắn ra nhưng hai tay lại đột nhiên bị giữ chặt, vùng thế nào cũng không ra.

Cũng phải đến lúc Quán Chương cảm thấy mình sắp ngợp thở đến nơi thì môi mới được thả lỏng ra, thế nhưng Duyệt Quân vẫn chưa muốn dừng lại, hắn bắt đầu gặm xuống cổ y, rồi một bàn tay từ lúc nào đã thoăn thoắt cởi cả y phục của y ra, Quán Chương hơi rùng mình chỉ tiếc không thể cử động được, chỉ có thể bất lực nói, "Dừng lại đi Điện Hạ, không phải ngài nói chỉ hôn một cái thôi sao?"

Duyệt Luân hơi nhếch miệng ngồi dậy, tháo dây lưng của mình xuống trói hai tay y lại, "Tiểu Chương tin ta, ta thật sự rất vui. Nhưng nếu ngươi để ta tiếp tục, ta sẽ càng vui hơn đấy."

Phùng Quán Chương ý thức được hắn muốn làm cái gì rồi, y kinh hãi lắc đầu nguầy nguậy, "Không được, nếu để người khác nhìn thấy..."

"Sẽ không." Duyệt Quân chắc chắn nói, "Nơi này là Tẩm điện của Tiểu Luân, không có thị vệ, những người khác đều đã đi ngủ cả rồi. Ta cũng đã dặn Tiểu Luân đêm nay không được trở về, nó bây giờ có lẽ đang vui vẻ ngủ cùng Hân Nhi nhà các ngươi rồi. Ngươi chỉ cần yên tâm nằm sấp xuống đi, mọi chuyện khác cứ giao cho ta."

Duyệt Luân vừa nói vừa đùa giỡn trên thân thể xinh đẹp của y, cũng không biết hắn dùng cách nào, y phục của Quán Chương tất cả đều không cánh mà bay. Duyệt Luân cuối đầu gặm lấy hạt đậu nhỏ trên ngực y, Quán Chương liền không nhịn được phát ra một âm thanh vi điệu, chính là loại kích thích khiến người ta chỉ muốn trêu đùa y nhiều hơn.

Quán Chương cảm thấy thân thể nhạy cảm hơn bao giờ hết. Y không biết làm sao miêu tả cảm giác này, chỉ là đối với mọi xúc chạm của Duyệt Quân, y không muốn phản khán.

Duyệt Quân trêu đùa đến bụng dưới của y rồi liền tách mở hai chân y ra, chỉ là có vẻ Quán Chương không phối hợp, Duyệt Quân liền không hài lòng quát một tiếng, "Tách chân ra!"

Nhìn lên, đây là vẻ mặt gì thế này? Duyệt Quân nhìn gương mặt đỏ ửng đầy xấu hổ của Phùng Quán Chương, y mím môi, hai mắt đỏ ẩn rướm lệ, chỉ bằng vẻ mặt này, nếu hắn còn không trêu chọc y một chút thì thật không đáng mặt nam nhân rồi.

"Thế nào? Tiểu Chương xấu hổ rồi? Ta còn chưa làm gì ngươi đã phát khóc rồi? Da mặt mỏng như thế này làm sao mà khiến ta vui vẻ được?"

Quán Chương cắn môi, thật sự vô cùng muốn vung tay đánh hắn một cái.

"Ngươi mới là tên khốn không biết xấu hổ!" Quán Chương giận dỗi mím môi, "Lời gì ngươi cũng dám nói thế à?"

"Ha ha!" Duyệt Quân đột nhiên cười lớn một trận, "Hôm nay ta thành công không nhỏ đâu. Ép đến bảo bối nho nhã cũng mở miệng mắng người rồi. Mặc dù rất đáng yêu nhưng mà... cũng đáng phạt lắm."

Quán Chương liền có chút kinh hãi nhìn hắn, "Ngươi muốn làm cái gì?"

Duyệt Quân đột nhiên thở dài, "Ngươi dùng nhan sắc quyến rũ ta thành thế này rồi còn hỏi ta muốn làm cái gì? Oan uổng cho ta quá, nói cứ như ta đang cưỡng hi** ngươi không bằng."

Hắn với vẻ mặt oan ức khiến người ngoài cũng phải nghĩ rằng hắn là người bị hại. Phùng Quán Chương tức giận không nói thành lời, cắn răng mãi mới phát ra được một câu, "Ngươi vô sỉ."

"Ha ha ha!" Duyệt Quân lại cười phá lên, "Bảo bối, vì sao cả mắng người ngươi cũng đáng yêu thế này, ta còn không bắt nạt ngươi thì thật không đáng làm nam nhân mà."

Hắn nói xong liền nâng đầu hôn y thật sâu, răng lưỡi giao thoa, Quán Chương bị ép mở miệng, tiếp nhận quấy rối của hắn từ trong ra ngoài. Duyệt Quân tay chân càng không yên phận, sờ soạng một lúc thân thể mịn màng xin đẹp như ngọc ấy rồi dời đến cánh mông mềm mại, xoa nắn chán rồi mới tiếp tục mở ra hai cánh mông, tại nơi cấm địa lén lút muốn xâm nhập một chút.

"Đừng... ưm..." Quán Chương cơ thể nhạy cảm liền giật mình, vùng vẫy muốn đẩy hắn ra.

Hai người vừa tách ra, Duyệt Quân liền tách hai chân y ra lần nữa, lần này đã không còn kiên nhẫn nói, "Tiểu Chương, đừng cử động."

Phùng Quán Chương khó hiểu nhìn hắn.

Duyệt Quân trầm giọng nói tiếp, "Ta không muốn làm ngươi đau, vậy nên ngươi hãy thành thật một chút, đừng chống đối vô ích."

"Không... hức..." Quán Chương uất ức phản kháng, nhưng không được, Duyệt Quân thật sự rất thô bạo, không cho phép y động, toàn bộ cơ thể đều nằm trong tay người ta.

"Ngoan.." Duyệt Quân chỉ vừa nghe y nức nở đã không cầm lòng được, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đã ướt đẫm của y, "Không đau.."

Từng ngón tay linh hoạt xâm nhập vào bên trong, thân thể Quán Chương bắt đầu run rẩy, theo từng cử động, hông y liền giật nảy lên, từ cuống họng đã vô thức bật ra những âm thanh khơi gợi dục vọng.

"A.. ư... Điện hạ... mau lấy ra... đừng chạm chỗ kia... hức..."

"Nơi nào?" Duyệt Quân hỏi, "Chỗ này?"

"A!!!" Quán Chương giật nảy người, thân thể đều đã run đến không đừng lại được, cảm giác khi nãy, kỳ quái.

"Tiểu Chương đang sướng đúng không?" Duyệt Quân ở sát bên tai y thở nhẹ từng tiếng. Cả gương mặt Phùng Quán Chương đều chín đỏ, hắn lại cười tà nói, "Một mình ngươi sướng thì thật đúng là không công bằng mà. Tiểu Chương, ngoan, đừng khép chân như thế, tách ra nào, để ta vào..."

***
25/11/2022

Quàng thựng là cái đồ lưu manh! Hứ!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia