ZingTruyen.Info

[Huấn Văn] [ĐM] Lưu Thuỷ Hành Vân

Chương 8

rimbaud1119

"Thanh Liên, ngươi biết chữ không?" Một ngày đẹp trời Thuỷ Nghi đột nhiên hỏi.

Thanh Liên chớp mắt nhìn hắn, lắc lắc đầu.

"Không biết?" Thuỷ Nghi hỏi lại. "Diệp Hạ nuôi ngươi không đàng hoàng sao?"

"Chủ nhân tốt của ta." Thanh Liên thở dài, "Diệp thúc cưu mang nhiều người như vậy chứ đâu phải một mình ta, bọn ta từ nhỏ đã phải lăn lộn kiếm tiền, có chỗ ăn chỗ ngủ đã là tốt lắm rồi, chẳng ai nghĩ đến việc học chữ cả. Hơn nữa ở kỹ viện, học cầm nghệ ca kỹ không phải tốt hơn sao?"

"Vậy...." Thuỷ Nghi hạ mắt nhìn y, "Ngươi có muốn học chữ không?"

Thanh Liên mỉm cười, "Làm gì có ai muốn mình là một kẻ mù chữ dốt nát. Đại nhân, tại sao đột nhiên lại nói đến việc này?"

"Không có gì." Thuỷ Nghi lắc đầu, "Ngươi rất thông minh, đem trí tuệ của ngươi ra triều đường giúp sức, ca ca của ta cũng đỡ một gánh nặng."

"Ý ngài là muốn ta làm quan?" Thanh Liên nghi hoặc hỏi.

Thuỷ Nghi không nói gì quay mặt đi, một lúc sau mới khẽ ậm ờ, "Nếu ngươi không thích cũng không sao... ở nhà ta nuôi là được."

Thanh Liên lại đột nhiên tinh quái, chạy đến trước mặt Thuỷ Nghi híp mắt hỏi, "Chủ nhân tốt của ta, ngài sợ ta làm quan có thật nhiều tiền không những có thể tự mình chuộc thân còn có thể mua lại ngài?"

Thuỷ Nghi mặt không đổi sắc vươn tay nhéo tai y, giọng lành lạnh, "Ngươi nghĩ nhiều rồi."

Thanh Liên liền la oai oái, "Đau đau đau! Buông tay a Chủ nhân."

Thuỷ Nghi sắc mặt lạnh xuống, "Ta nhìn nhầm rồi, ngươi chẳng có tí tiền đồ nào cả."

"Ngài không phải vừa nói ta rất thông minh sao?" Thanh Liên bám mãi không buông, "Ngài dạy ta đi, ta chăm chỉ học, không phụ lòng Chủ nhân tốt của ta đâu."

Thuỷ Nghi bất lực nhìn Thanh Liên, chẳng biết phải nói đứa trẻ này như thế nào, chỉ là tính cách thật thiếu đòn, luôn chọc người khác muốn đánh y.

"Được thôi." Thuỷ Nghi đành nói, kéo Thanh Liên qua bên bàn ngồi xuống, trước tiên bày ra giấy bút.

Thanh Liên hứng thú bừng bừng vừa ngồi xuống đã với tay nghịch bút mực, Thuỷ Nghi cau mày bắt lấy cái tay náo loạn của y, "Đừng náo."

Thanh Liên đàng hoàng trở lại, trông chờ nhìn hắn.

"Ở tuổi của ngươi, người khác đã đèn sách hơn mười năm rồi." Thuỷ Nghi hơi xoa đầu y, "Bây giờ bắt đầu, e là phải nỗ lực hơn người ta rất nhiều."

Thanh Liên mỉm cười, "Ta chẳng phải còn có Chủ nhân sao?"

"Đừng tưởng bở." Thuỷ Nghi vò đầu y. Mặc dù hắn nói một tiếng muốn đưa Thanh Liên  đến vị trí nào cũng được nhưng chính là làm như vậy thì cả hai đều không xong rồi.

Thuỷ Nghi cầm bút nghiêm túc làm lão sư, bắt đầu dạy Thanh Liên tập viết, thứ đầu tiên dạy cho y, là những nét ngang dọc tưởng chừng vô nghĩa. Thanh Liên vẽ vời đến chán chê, chỉ là...

Thuỷ Nghi vỗ đầu y một cái, "Ngươi vẽ con giun à?"

Mấy nét mực ngoằn ngoèo này là sao?

Thanh Liên ai oán, "Chẳng phải ngài bảo ta viết thế sao?"

Thuỷ Nghi nén giận, vươn tay nhấc bút, hạ xuống trên giấy một nét ngang, một nét xổ, mạnh mẽ hữu lực, sắc bén như đao quang kiếm ảnh, một đường ngay ngắn dứt khoát.

Thanh Liên ánh mắt nghi ngờ, "Ngài không run tay luôn à?"

"Ngươi chỉ cần luyện đến khi nào không còn run tay thì thôi." Thuỷ Nghi đáp.

Buổi chiều, Thanh Liên đã viết đến tay phải run lẩy bẩy, bám lấy Thuỷ Nghi khóc lóc lải nhải, "Ta không biết đâu, học theo kiểu của ngài còn chưa biết chữ tay ta đã phế rồi."

Thuỷ Nghi chỉ đành bóp cánh tay cho y, "Chỉ mới có nửa ngày ngươi đã như vậy rồi. Rõ ràng chẳng có tiền đồ."

"Đều do Đại nhân là Sư phụ dỏm đấy." Thanh Liên bất mãn.

"Vậy sao?" Thuỷ Nghi nhướn mi.

"Còn không phải sao?"

"Vậy..." Thuỷ Nghi hạ giọng trêu đùa, "Vi sư dạy dỗ bất lực, đồ nhi ngươi học hành không xong, phải phạt thôi."

"A." Thanh Liên vừa nghe đến đã đứng bật dậy, chạy trốn.

Nhưng vẫn còn chưa kịp cất bước, Thuỷ Nghi đã nắm chặt cánh tay y, kéo đến ôm trước ngực, một tay liền vỗ xuống mông y mấy cái.

"Này..." Thanh Liên giẫy giụa đẩy hắn ra, nhưng mà Thuỷ Nghi ôm ấp quá chặt, chẳng nhúc nhích được xíu nào.

Thuỷ Nghi cũng chỉ là đùa giỡn một chút, đánh vài cái phủi bụi rồi đặt Thanh Liên ngồi trong lòng mình, vươn tay cầm bút viết xuống giấy hai chữ, hắn nói, "Đây là tên ngươi."

Thanh Liên nhìn hai chữ lớn trên giấy trắng, có phần quen thuộc. Mỗi năm ngày Trung Thu ở Hạ Lan Đường đường sẽ viết tên các vị công tử ca nhi vào lòng đèn, mấy vị khách nhân nếu muốn được ngủ cùng người mình thích thì phải giải được đố đèn. Thanh Liên khi ấy xinh đẹp có tiếng, rất nhiều người đều tranh giành y, nên đèn của y là lớn nhất, câu đố cũng là loại khó nhất, khi xưa đã từng có năm cả đêm Trung Thu cũng không ai giải được. Trung Thu năm nay lại chính là bị Thuỷ Nghi một phát giải ra, hại Thanh Liên bị hắn ức hiếp cả đêm.

Lại nói, một chữ cho dù có phức tạp thế nào, thì cấu tạo căn bản của nó cũng là từ những đường nét ngang ngang dọc dọc. Thanh Liên đột nhiên hiểu ra vì sao Thuỷ Nghi lại cố chấp bắt y viết bằng được hai nét này cho ra hồn.

Thanh Liên đột nhiên ngẩng đầu, "Chủ nhân tốt, tên của ngài viết thế nào?"

"Của ta sao..." Thuỷ Nghi không nghĩ ngợi nhấc bút, bên cạnh hai chữ Thanh Liên viết thêm hai chữ Thuỷ Nghi.

Thanh Liên nhìn một lúc lâu, lại hỏi, "Tên thật của ngài là gì?"

Thuỷ Nghi bị hỏi bất ngờ, ngây ra một lúc lâu, chợt cười nói, "Ngươi quên rồi sao? Tên ta sớm đã bị gạch đi rồi, trên đời không còn cái tên đó nữa."

Thanh Liên lại bám mãi không buông, "Cho dù có bị gạch bỏ thì đó vẫn là tên của ngài không phải sao? Tên mà mẫu thân huynh trưởng gọi ngài lúc nhỏ là gì?"

Thuỷ Nghi hơi xoa đầu y một chút, cuối cùng vẫn là chiều theo, viết xuống giấy một chữ 'Luân'.

Hắn nói, "Luân, Duyệt Luân là tên của ta. Tiểu Thanh Liên, thế ngươi có biết tên thật của mình không?"

Thuỷ Nghi không muốn để y hỏi quá nhiều, liền hỏi ngược lại. Thanh Liên nghe thấy thì cũng hơi bất ngờ, suy tư một chút, hơi nghiêng đầu, "Đúng vậy a, tên thật của ta là cái gì?"

"Thanh Liên không phải thật sao?" Thuỷ Nghi kinh ngạc hỏi, "Ta chỉ tuỳ tiện hỏi thôi, quả thật đại đa số người ở nơi ấy đều giấu đi tên thật."

"Ưm." Thanh Liên gật đầu nói, "Dường như sau khi ta đi theo Diệp thúc mới lấy tên Thanh Liên, lúc nhỏ dường như không phải gọi như vậy."

"Vậy gọi thế nào?" Thuỷ Nghi hỏi rồi cũng không biết vì sao mình lại đi tò mò mấy việc này, rõ ràng y gọi thế nào cũng không liên quan đến hắn mà.

Thanh Liên thế mà thật nghiêm túc suy nghĩ, "Ta... không chắc chắn... có thể ta họ Phùng, tên không nhớ nữa... Rất nhiều ký ức lúc nhỏ đều không rõ ràng."

Thanh Liên chỉ mơ mơ hồ hồ nói, nhưng Thuỷ Nghi sắc mặt lại không đúng lắm, hắn đột nhiên nghiêm trọng hỏi, "Họ Phùng? Thanh Liên, ngươi chắc chắn bản thân từ nhỏ lớn lên ở kinh thành chứ?"

"Ừm." Thanh Liên gật đầu, "Ta là người kinh thành mà. Không thì ngươi đi hỏi Diệp thúc thử đi."

"Theo như ta biết họ Phùng ở kinh thành hơn mười năm trước chỉ có một nhà, hơn nữa còn là..." Thuỷ Nghi nói tới, tâm trạng có phần mất kiểm soát, hắn đem Thanh Liên trong lòng đặt xuống ghế, chạy nhanh ra ngoài, không quên quay lại dặn dò, "Ở nhà đợi ta về đấy."

Thanh Liên ngơ ngác nhìn hắn chạy biến mất dạng.

Thuỷ Nghi chạy vào cấm cung, không đi cửa chính mà băng tường vượt nóc mà đi.

"Điện hạ?"

Chu công công vừa nhìn thấy hắn liền gọi lại. Thuỷ Nghi mới từ trên nóc nhà đáp xuống, nhìn lão thái giám.

Chu công công thấy rõ là hắn rồi liền thở dài, "Ai, Điện hạ của ta ơi, ngài cứ trèo tường như thế bị thị vệ hiểu lầm làm sao bây giờ? Sau này đừng như thế nữa."

Thuỷ Nghi hơi ngại ngùng gãi đầu, "Công công, Hoàng Thượng đâu rồi?"

Chu công công nói, "Bệ hạ sao? Ngài ấy đang ở Tây thư phòng, lão nô vừa đi pha trà cho Bệ hạ. Ngài cũng đến đấy nhìn một chút đi."

"Ta..." Thuỷ Nghi chợt khựng lại, dường như không muốn đi.

Tây thư phòng là nơi các vị Hoàng tử học hành, lúc nhỏ hắn cũng từng đến đó, nhưng đã nhiều năm như vậy, chưa từng có cơ hội nhìn lại, bây giờ càng không muốn nhìn lại. Lịch sử huy hoàng của Kính Vương Điện hạ ở Tây thư phòng không phải trốn học vắng mặt thì cũng là đánh nhau gây rối. Rất nhiều người vẫn luôn nói hắn không có dáng vẻ của một Hoàng tử, một Vương gia. Trong những tội trạng năm xưa quần thần vạch ra cho hắn còn có một mục 'ngỗ nghịch từ nhỏ' nữa.

Thuỷ Nghi không muốn đi, nhưng Chu công công một mực kéo hắn đi, còn vui vẻ nói, "Bệ hạ biết ngài chủ động đến tìm người nhất định sẽ rất cao hứng."

Tây thư phòng là nơi thanh tịnh, các Hoàng tử lớn nhỏ mỗi ngày đều ở đây chăm chỉ học hành, bởi lẽ chỉ cần bọn họ xuất chúng, mới có cơ hội được Hoàng đế phụ thân của mình nhìn tới.

Thuỷ Nghi nhìn thấy trước mắt là một gian điện rộng lớn, hơn chục hài tử lớn nhỏ ngồi ngay ngắn, áo bào thêu hoa rực rỡ, vừa nhìn đã biết con nhà quyền quý, có lẽ đều là Hoàng tử, đứa lớn nhất cỡ tuổi Thanh Liên, tầm mười chín, đứa nhỏ nhất thì sáu bảy tuổi, nhỏ hơn nữa có lẽ vẫn chưa thể đi học.

Thuỷ Nghi kinh ngạc đến trợn mắt, "Hoàng huynh hắn.... nhiều hài tử như vậy!!!?"

"Đúng vậy." Chu công công cười thật hiền từ, "Tam cung lục viện mỹ nhân ba ngàn, Bệ hạ mỗi đêm đều rất vui vẻ, trong hậu cung còn có hai vị quý phi đang mang long thai. Đúng rồi Điện hạ, khi nào ngài cùng Vương phi mới sinh một đứa? Tiểu thế tử nhất định thông minh khả ái, anh tuấn phi phàm, đúng rồi, Tiểu quận chúa cũng được, con gái càng khả ái, lớn lên hoa dung nguyệt mạo giống như Vương phi vậy."

Thuỷ Nghi thấy hắn bắt đầu thao thao bất tuyệt, kinh hãi không thôi, "Chờ đã công công, ngài nói Vương phi gì cơ, ngài chắc chắn là đang nói chuyện với ta chứ?"

"Hả?" Chu công công cũng ngớ ra một chút, liền cười nói, "A, chưa thành thân đúng không? Chưa thành thân cũng không sao, Điện hạ thích là được. Lần trước lão nô đã nhìn thấy rồi, Vương phi dung mạo xuất chúng, rất hợp với Điện hạ. Bệ hạ biết được liền rất vui vẻ, chỉ cần Điện hạ ngài nói một tiếng a, người liền chọn một ngày lương thần mỹ cảnh làm chủ hôn sự của hai người."

Thuỷ Nghi phải tiêu hoá thật lâu lời của hắn mới ý thức được Vương phi mà hắn nói đến là Thanh Liên ở nhà, không nhịn được liên tục lắc đầu, xoá bỏ hình ảnh bản thân cùng yêu nghiệt kia mặc hỉ phục thành thân trong đầu mình.

"Không cần đâu Công công." Thuỷ Nghi khó khăn nói.

Ai ngờ Chu công công lại cười hiền, "Điện hạ ngại a, vậy lão nô không nói nữa, ta mang trà đến cho Bệ hạ." Nói xong liền cười tủm tỉm đi đến bên cạnh Duyệt Quân đang ngồi ở vị trí chủ toạ trong đại điện.

Duyệt Quân ngẩng đầu nhìn hắn, cau mày, "Ngươi làm gì lâu thế?"

Duyệt Quân hôm nay sắc mặt đặt biệt không tốt, Chu công công cũng nhận ra, liền cúi đầu thì thầm vào tai hắn mấy câu, Duyệt Quân nghe xong liền nhướn mày.

Thuỷ Nghi quyết định không vào trong gây chú ý, chỉ lẳng lặng đứng bên ngoài chờ, hắn kỳ thực chỉ muốn tìm Duyệt Quân hỏi chuyện Phùng gia mười mấy năm trước. Đây vốn luôn là cái đinh trong lòng hắn, cũng tiện thể chứng thực thân phận của Thanh Liên, tạm thời ngoại trừ vị Hoàng đế này thì hắn không còn biết tìm ai moi chuyện nữa.

Lúc này chợt nghe Duyệt Quân có vẻ buồn bực nói với hài tử của hắn, "Các ngươi muốn biết chuyện gì về Kính Vương sao không trực tiếp đến hỏi Trẫm? Thay vì nghe những lời hàm hồ vô tri của người ngoài bình phẩm Hoàng thúc của các ngươi chi bằng đến hỏi Trẫm. Hắn là thân sinh đệ đệ của Trẫm không lẽ ta không biết hắn là người thế nào sao?"

Các vị Hoàng tử mơ hồ nhìn lẫn nhau, phải nói, có phụ thân là hoàng đế không giống như người thường, bọn họ không thể mỗi đêm trước khi đi ngủ đến phòng phụ thân bảo người kể cố sự cho con nghe đi. Còn ra thể thống gì nữa? Bởi thế trưởng bối thân cận ngoại trừ mẫu thân thì chính là phu tử dạy học, được dạy cái gì thì nghe cái nấy, cũng không biết đó có phải những lời hàm hồ vô tri hay không.

Lại nói, từ đầu bọn họ đã cảm thấy hôm nay tâm trạng của Phụ hoàng mình không tốt, không biết hắn vì cái gì không vui hay không hài lòng, chẳng ai dám nhiều lời. Mà có lẽ bọn họ đều không biết, sở dĩ tâm trạng Duyệt Quân không tốt mà vì hôm nay hắn vô tình đến khảo sát, mà chủ đề Phu tử giảng dạy hôm nay chính là nói đến Kính Vương - tội nhân tiền triều - khiến Duyệt Quân không khỏi nhớ đến triều đường năm xưa, nhưng lời ba hoa khoác lác vẽ rắn thêm chân của triều thần chẳng khác gì phu tử này hôm nay.

Hoàng đế bệ hạ thầm nghĩ, người này quả thật nên trừ khử rồi, sẵn tiện giáo huấn lại đám hài tử ngu ngốc này, không nên nghe lời người ngoài như vậy.

Có một Tiểu hoàng tử đã đứng lên hỏi, "Phụ hoàng, Kính Vương đã bị phế truất rồi, người vẫn xem hắn là đệ đệ không nghĩ đến hắn từng phản bội người thế nào sao?"

===============
5/7/22

Mấy ngày nay chậm trễ chẳng qua là vì ta bận lăn lộn đọc cái bộ truyện dài ngoằn kia không dứt ra được.

Với truyện này đăng hết bản nháp viết sẵn rồi nha, chờ ta viết thêm cần nhiều thời gian chút.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info