ZingTruyen.Info

[Huấn Văn] [ĐM] Lưu Thuỷ Hành Vân

Chương 6

rimbaud1119

Thanh Liên nhìn hộp gỗ tinh mỹ trên bàn, khó hiểu hỏi, "Đây là thứ gì?"

Thuỷ Nghi nhướn mắt nhìn, đáp, "Lần trước Chu công công đưa đến, nói là Hoàng thượng đặc biệt vì ngươi mà chuẩn bị cho ta, vẫn chưa kịp xem là thứ gì."

"Vì ta?" Thanh Liên mở to mắt, "Ta từ khi nào nổi danh vậy rồi?"

Thuỷ Nghi cười nhạt, "Thiên hạ đều biết ta mang từ kỹ viện về một mỹ nhân giấu trong phủ rồi, chỉ có điều không ai biết người đó là ngươi."

Thanh Liên lại thở dài, "Đại nhân a, ta rốt cuộc vẫn không hiểu đang yên đang lành ngài mua ta về làm cái gì? Ta ở Hạ Lan Đường đã quen, ngài muốn thì cứ đến không phải được rồi sao?"

"Đang yên đang lành?" Thuỷ Nghi cảm thấy cách nói này thật buồn cười, "Ngươi quên trước khi về đây ngươi đã làm ra cái chuyện gì rồi?"

"....." Thanh Liên nghĩ đến chuyện ngày hôm đó liền cảm thấy lạnh sống lưng, thời gian vừa qua một tháng, y suýt nữa đã đem mọi chuyện quên mất. Tính cách Thanh Liên vốn là như vậy, chuyện vừa xảy ra quay lưng liền quên đi, vì thế y mới có thể lớn lên ở nơi đó nhiều năm như vậy, cho dù có là lên giường với ai thì sáng hôm sau y liền quên mặt người nọ rồi.

"Ta hôm đó lại hiểu được một đạo lý, đồ mình thích mà không giữa chặt bên người nhất định sẽ bị người ta giành mất." Thuỷ Nghi tựa tiếu phi tiếu đi đến bên cạnh y, "Đến xem Hoàng thượng đưa tới cho ta cái gì?"

"Này..." Thanh Liên nhìn hộp gỗ được Thuỷ Nghi mở ra, bên trong có vài ba hộp tròn nhỏ bằng vàng hoạ tiết tinh xảo, nhìn dáng vẻ, y không thể quen hơn được, "Hương cao sao?"

Thuỷ Nghi vui vẻ cười một tiếng, "Hoàng huynh tốt của ta, chưa bao giờ làm ta thất vọng."

"Đại nhân." Thanh Liên thấy hắn vui vẻ cũng buồn cười, "Thương của ngài hoàn toàn khỏi rồi chứ?"

"Không đau nữa." Thuỷ Nghi biết y đang cố ý nói sang chuyện khác, tuỳ tiện trả lời, lấy một hộp nhỏ ra mở nắp, hương thơm nhè nhẹ thoáng lướt qua, mùi vị dịu dàng thanh nhã khiến người ta yêu thích. Thuỷ Nghi cảm khái, "Đây là loại hương cao thượng hạng được tiến cống đấy, Thanh Liên, vận may của ngươi không tầm thường đâu, đến, chúng ta cùng thưởng thức."

"Ai" Thanh Liên đột nhiên thở dài, "Đại nhân ngài không phải nói chỉ thích đánh chứ không thích làm tình với ta sao?"

Thuỷ Nghi sửng sốt, phát hiện Thanh Liên sắc mặt không được tự nhiên nhìn đi nơi khác, buồn cười nói, "Ngươi cũng biết ngại ngùng a? Nhìn không ra đấy, sao lúc cùng người khác hoan lạc không thấy ngươi ngại ngùng?"

"....." Thanh Liên không biết nói gì, thì ra Thuỷ Nghi vẫn còn giữ trong lòng chuyện đấy, không khỏi thương cảm cho bản thân, có trả giá đau đớn cỡ nào cũng không chuộc lại được một đêm ngu xuẩn.

"Thanh Liên." Thuỷ Nghi đột nhiên tiến lại gần y, khoảng cách hai người gần đến sắp chạm vào nhau, Thuỷ Nghi một tay nâng cắm y, nhìn vào mắt y, đôi tròng tử đen láy của hắn sâu như vực thẳm muốn nuốt chửng người ta, âm thanh cười cợt, "Ngươi đừng quên ta còn có vế sau nữa... Nếu ngươi muốn, ta không phải không làm được. Nhưng nếu ta muốn, ta đương nhiên phải làm rồi."

Thuỷ Nghi hơi cúi đầu hôn xuống đôi môi đang mím chặt, chỉ là da thịt vừa chạm qua, Thanh Liên đột nhiên nghiêng đầu tránh né.

"Sao vậy?" Thuỷ Nghi khó hiểu hỏi.

"....Không...." Thanh Liên lúng túng nhìn hắn, Thuỷ Nghi bộ dạng nghiêm túc, trong đầu y lại vô thức hiện lên cảnh tượng hắn phát điên đêm đó, bao nhiêu đau đớn thống khổ trong một đêm in hằn trong tâm khảm, biến thành ám ảnh.

"Ngươi không thích ta?" Thuỷ Nghi lại hỏi.

Thanh Liên có chút hoảng, vội lắc đầu, "Không phải, Đại nhân, ta..."

"Ngươi cũng có quyền không thích ta?" Thuỷ Nghi dường như cảm thấy thật nực cười, "Ngươi nhìn lại xem bản thân là ai, để ngươi hầu hạ dưới thân ta đã là vinh hạnh cho ngươi rồi."

Thanh Liên há hốc không tin tưởng một lúc lâu, y đang tự hỏi xem Thuỷ Nghi rốt cuộc là loại người gì, lúc thì ôn nhu dịu dàng, lúc thì vui vẻ hoạt bát, lúc lại chẳng khác gì một tên điên.

"Đại nhân... nói đúng." Thanh Liên hơi rũ mắt, tim lại vì run sợ mà đập loạn xạ.

Thuỷ Nghi hơi híp mắt, mỉm cười, "Cởi y phục, giống lúc trước."

"Ưm." Thanh Liên gật gật đầu, giống lúc trước, lúc trước Thuỷ Nghi đại nhân chẳng phải đều đánh người hay sao?

Thuỷ Nghi lại thong thả ngồi xuống trường kỷ bắt chéo chân chống cằm nhìn chằm chằm Thanh Liên. Y phục dày dặn từng lớp được cởi xuống, đến khi chỉ còn một lớp lý y mỏng manh, Thuỷ Nghi mới ngăn y lại, ngoắc tay gọi, "Đến đây."

"Đại nhân..." Thanh Liên đi qua liền nhỏ giọng gọi một tiếng.

"Yên tâm đi." Thuỷ Nghi vừa đem cả người y đặt trên chân mình, thái độ không đổi nói, "Ngươi có làm nũng thì ta cũng không nương tay đâu."

Thanh Liên: "....." Ngươi muốn làm gì thì làm đi!

Y đương nhiên không nói ra, yên lặng điều chỉnh lại hơi thở của mình chờ đợi tiếp nhận đau đớn.

Thuỷ Nghi giơ tay, một bàn tay mạnh mẽ đáp xuống, Thanh Liên hơi giật mình, mông lại nhổm lên.

Thuỷ Nghi đại nhân sức lực đã hoàn toàn hồi phục, khác hẳn cái hôm đánh cảnh cáo cũng chẳng đau ấy. Trên mông hẳn đã in hằn một dấu bàn tay đỏ chói, Thanh Liên cảm thấy cơn rát đang dần gặm lấy mông mình.

Những bàn tay khác không nhanh không chậm cũng đánh xuống. Hai mông đặc biệt căng tròn, khi bị đánh càng có thể đàn hồi rung rinh, dẻo mềm vừa tay, là đánh hay nắn hay bóp đều khiến người ta hưng phấn. Thuỷ Nghi đánh vài cái lại xoa xoa nắn nắn, mông Thanh Liên cũng rất thành thực, cong cong uốn lượn, theo nhịp bàn tay mà nâng lên.

Tuy chỉ là phản ứng tự nhiên, nhưng có thể khiến một người hưng phấn một người xấu hổ.

Đánh thêm mấy chục bàn tay, Thuỷ Nghi mới kéo lớp quần mỏng của y xuống, lộ ra hai mông đỏ đỏ xinh xinh, hắn mỉm cười, vỗ mạnh một cái, một dấu bàn tay trắng toát hằn xuống rồi lập tức biến đỏ.

Thanh Liên eo hông liền uốn éo xuýt xoa.

Thuỷ Nghi vỗ vỗ mấy cái, giọng hoà hoãn hỏi, "Bảo bối, ngươi bị đánh thế này, có thích không?"

Thanh Liên cuối cùng cũng có thể thở ra, khổ sở nói, "Ai lại thích bị đánh đau thế này chứ? Còn chẳng bằng làm..."

"Nhưng ta thì rất thích bộ dáng của ngươi lúc này." Thuỷ Nghi xen vào nói, "Rất quyến rũ, rất mị nhân."

Thanh Liên khổ không kể hết, trong bụng hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà hắn tại sao lại sinh ra đứa cháu thích hành hạ người khác thế này? Tại sao người bị hắn nhìn trúng lại là mình?

Thuỷ Nghi lại như nghe ra nghi vẫn của y, hỏi lại, "Có biết vì sao Hạ Lan Đường mỹ nhân tầng tầng lớp lớp nhiều như vậy, trong mắt ta chỉ có một mình ngươi không?"

Thanh Liên không nói, vì y thật sự không biết, chỉ đành ngước mắt nhìn hắn cầu giải đáp. Thuỷ Nghi cười, "Vì ngươi là độc nhất vô nhị, ta vừa nhìn đã nhận ra rồi."

"Ngài nhận ra cái gì?" Thanh Liên không nhịn được hỏi.

Thuỷ Nghi đột nhiên cười tà, "Mông ngươi đẹp nhất."

"A..." Thanh Liên lại hít khí, bàn tay Thuỷ Nghi hung hăng đánh mạnh, hai quả mông sưng lên to tướng, sắc bầm cũng rất tự nhiên, vô cùng đều dặn.

Thanh Liên đau đến hai chân run rẩy, cả người vã mồ hôi liên hồi thở dốc, tiếng thở nặng nề cùng những âm thanh rên rỉ vì đau đớn lọt vào tai Thuỷ Nghi, hắn đột nhiên nắm lấy tóc y kéo mạnh, ép y ngẩng đầu.

"Hức..." Thanh Liên bị ức hiếp đau đớn mà bật khóc, nhỏ tiếng thấp thỏm, "Đại nhân, đau..."

"Đừng gọi Đại nhân nữa." Thuỷ Nghi đột nhiên ôn thanh nói.

"Thế ngài muốn Thanh Liên gọi thế nào?"

Thuỷ Nghi vẻ mặt phấn khởi, lại kéo mạnh tóc y, "Gọi Chủ nhân."

"A..." Thanh Liên cảm thấy da đầu mình sắp bị xé toạc, đau khổ ôm đầu, "Chủ nhân, Chủ nhân ngài tha cho ta đi."

"Ngoan." Thuỷ Nghi thật sự thả tay ra, lại vuốt ve đầu y xoa dịu đau đớn. Thanh Liên khóc không thành tiếng, người này chẳng khác gì một tên điên thật sự.

Thuỷ Nghi kéo cả cơ thể y đứng lên, để y đứng trước mặt mình, như đang dạy dỗ Tiểu hài tử mà nói, "Ngươi hiện tại đã là vật trong tay ta, ngươi biết bản thân nên làm gì rồi chứ?"

Thanh Liên dùng tay cố gắng gạt nước mắt, một tháng nay Thuỷ Nghi đều rất bình thường, chưa từng nhắc gì đến chuyện này, khiến y luôn nghĩ hắn thật tốt, một chút tâm tư đề phòng cũng không có. Hôm nay tận mắt nhìn thấy tận tai nghe được hắn nói những lời này, mặc dù biết là điều đương nhiên, nhưng Thanh Liên lại không khỏi đau lòng cùng kinh sợ.

Thuỷ Nghi nhìn y cứ khóc lóc day dưa, mất kiên nhẫn lại đánh vào mông y một cái, "Nghe thấy không? Câm rồi?"

Thanh Liên bị đau giật mình, hơi mếu máo xoa xoa chỗ đau, "Nghe thấy rồi, Đại nhân. Thanh Liên chỉ là món đồ chơi ngài mua về thôi, ta biết rồi."

Bên mông còn lại lập tức ăn thêm một bàn tay, "Gọi cái gì? Ta lại hỏi ngươi cái gì?"

"Chủ... chủ nhân!" Thanh Liên đau đến tê dại, "Ngài hung dữ với ta làm gì? Xưng hô muốn sửa cũng phải để ta quen dần chứ."

Thuỷ Nghi bị chọc giận, một tay giữ lấy bả vai y, một tay lại đánh xuống, "Ngươi thích cãi lại lắm đúng không?"

"A..." Thanh Liên đau đớn há hốc, hai tay nỗ lực bám trụ vào cái gì đó. Y đau đến mơ hồ, đưa thứ trên tay lên miệng, cắn mạnh.

。。。

"Ta sai rồi ta sai rồi ta sai rồi ta sai rồi.... Chủ nhân đại lượng, ngài tha thứ cho đứa nhỏ ngu ngốc này đi." Thanh Liên luôn miệng lẩm bẩm như niệm kinh, niệm đến Thuỷ Nghi cũng nhức đầu, muốn tìm cái gì đó bịt miệng y lại.

"Câm miệng. Còn nói nữa ta đánh gãy răng ngươi đấy." Thuỷ Nghi giận quát.

"Ưm ưm." Thanh Liên vội bịt miệng mình lại, "Inh õi à!!!" (Xin lỗi mà!)

Thuỷ Nghi lấy băng vải băng lại cánh tay đang rướm máu. Thì ra thứ Thanh Liên vô tình đưa lên miệng lúc nãy lại là cánh tay của Thuỷ Nghi ở ngay trước mặt y. Lúc đó Thanh Liên đã đau đến mất trí, còn biết trời đất ở hướng nào, chỉ tuỳ tiện gặm đại cái gì đó cho đỡ sợ. Không ngờ đến răng y bén đến nỗi vừa chạm vào đã bật máu. Cũng may Thuỷ Nghi nhanh tay vỗ vào gáy Thanh Liên một chưởng khiến y nhả ra, mới không bị y ăn mất miếng thịt.

"Ngươi là cẩu đúng không?" Thuỷ Nghi hoài nghi hỏi, "Lần nào cũng cắn người."

"A ông ải ố ý âu..." Thanh Liên vừa bịt miệng mình vừa nói.

Thuỷ Nghi thở hắt ra một tiếng quát, "Nói tiếng người!"

"Ta không phải cố ý đâu..." Thanh Liên nhỏ giọng rón rén hai ngón tay níu lấy tay áo hắn, "Đại nhân, à không, Chủ nhân tốt của ta ơi, ngài cũng đánh ta rồi, xem như xí xoá hết nha..."

Thuỷ Nghi nghe thấy buồn cười, "Ngươi còn có tư cách ở đây thương lượng với ta? Đi qua đứng úp mặt vào tường!"

Thanh Liên phụng phịu mặc quần áo vào đi phạt đứng.

Thuỷ Nghi đột nhiên nói, "Cho ngươi mặc sao?"

"Ta...." Thanh Liên há hốc.

"Ngươi đã là người của ta rồi." Thuỷ Nghi nhấn mạnh, "Tất cả mọi thứ đều phải do ta quyết định."

Thuỷ Nghi cong môi, ngắm nhìn đứa nhỏ giận dỗi không cam lòng đứng trong một góc phòng, thân thể trống trãi, da dẻ trắng hồng, thiếu niên mười chín cơ thể nhỏ nhắn, vai không rộng, eo thon gọn, chân dài mảnh khảnh, mông lại sưng to, đỏ đỏ bầm bầm là điểm nổi bất nhất trên toàn cơ thể.

"Thanh Liên a." Thuỷ Nghi đột nhiên hỏi, "Bị phạt thế này có oán ta không?"

"Có." Thanh Liên nói nhỏ, âm thanh còn nghe ra cả uất ức và hờn dỗi.

"Ngươi cũng rất thành thật." Thuỷ Nghi lại cười nói, "Ta rất thích tính cách này của ngươi, so với đám người khẩu thị tâm phi ngoài kia, ngươi đáng yêu hơn rất nhiều."

"Đại nhân đừng khen ta." Thanh Liên ủ rũ nói, "Chi bằng ngài cho ta lên giường nằm nghỉ một lát đi."

Thuỷ Nghi nhướn mi, "Mông như thế rồi còn muốn lên giường với ta? Ta không ngại, đến đây!"

Thanh Liên giận, quay sang uỷ khuất nhìn hắn, "Ngài biết ta không phải ý đó mà, thật quá đáng!"

"Quá đáng hay không?" Thuỷ Nghi cười tà đi đến trước mặt y, "Ngươi thử liền biết mà."

Người đã áp đến trước mặt, Thanh Liên khóc không thành tiếng, vừa dán người vào tường, mông bị va chạm đau đến ứa nước mắt. Thuỷ Nghi vươn tay nâng cằm y lên, nhẹ nhàng hôn xuống.

Thanh Liên cảm thấy như có điện chạy trong người mình, đánh cho y đầu óc mê muội, Thuỷ Nghi gần trong khoảng khắc khiến y nghe rõ tiếng thở dốc khẽ khàng của người đối diện, đôi môi mềm mại ẩm ướt, nóng bỏng cắn nuốt.

"Ưm..." Thanh Liên khẽ rên rĩ, đã có một bàn tay luồn ra phía sau, đi dọc sống lưng mò mẫm xuống mông y, khẽ bóp lấy. Ngón tay người kia thon thả lanh lợi, khéo léo xoa nắn, rồi lần mò đến khe hở giữa mông, nhẹ nhàng tách ra.

"Đại nhân." Thanh Liên đột nhiên bắt lấy tay hắn khiến Thuỷ Nghi không hài lòng nhíu mày.

"Gọi cái gì?"

"Chủ... chủ nhân... Hôm nay không được..." Thanh Liên sợ hãi run rẩy.

"Vì sao?"

"Đau... đánh đã rất đau rồi... làm sẽ đau thêm nữa..." Thanh Liên khó khăn giải thích.

=================
6/27/22

Ta đảm bảo Đại nhân không ăn bé Liên được lần thứ hai đâu, mấy người đừng trông chờ 😆😆😆

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info