ZingTruyen.Com

[Huấn Văn] [ĐM] Lưu Thuỷ Hành Vân

Chương 5

rimbaud1119

Thanh Liên được chăm sóc nửa tháng da dẻ đã trắng trẻo lành lặng hoàn toàn. Thuỷ Nghi mới yên tâm giao y cho Tử Đồng trông chừng, một mình vào cấm cung.

"Điện hạ, ngài đến rồi a." Lão thái giám gặp hắn liền mừng rỡ chào đón.

"Chu công công đã lâu không gặp. Ngài cũng đừng gọi ta Điện hạ nữa." Thuỷ Nghi hoà nhã cười với hắn.

"Phải phải, xem lão nô hồ đồ rồi." Chu Công công vỗ đầu cười trừ, "Hoàng thượng đang đợi Đại nhân, bên này, mời."

Thuỷ Nghi hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh đi theo lão thái giám, băng qua hành lang dày đặc đến Thượng thư phòng của Hoàng đế.

"Hoàng thượng dạo này... thân thể thế nào?" Thuỷ Nghi chợt hỏi.

Chu công công cười hiền, "Long thể vẫn an khang. Chỉ là... triều sự nhiều lo âu."

Thuỷ Nghi hơi cúi đầu suy tư, thở ra một tiếng, "Hắn cũng thật vất vả."

Cửa Thượng thư phòng thế mà không đóng. Thuỷ Nghi dè dặt nhìn Chu công công, chỉ thấy Lão thái giám rất ung dung cúi người thỉnh an vị Hoàng đế trên chính điện, vừa nhìn đến sắc mặt của hắn, Thuỷ Nghi liền cứng người.

Duyệt Quân thần sắc âm trầm khiến người đối diện bất an khó tả. Thế nhưng Chu Công Công vẫn rất ung dung, hắn sai cung nữ dâng trà nước, rồi đem hết thái giám thị vệ và cung nữ ra ngoài, đóng chặt cửa để lại một mình Thuỷ Nghi bên trong.

Thượng thư phòng rơi vào một khoảng không yên lặng dị thường, trầm lặng đến tĩnh mịch, Thuỷ Nghi cảm nhận không khí một chút, ừm... áp suất thấp....

"Hoàng..." Thuỷ Nghi vừa mở miệng muốn gọi lại nghe Duyệt Quân cười nhạt, "Hoàng đệ, nhiều ngày không gặp."

Thuỷ Nghi: "!!!!" Trong lòng hắn lập tức giơ cờ cảnh giác.

"Hoàng thượng, thần...."

"Ừm." Duyệt Quân cười, "Trẫm nghe Tử Đồng nói rồi, đệ đang ở cạnh một mỹ nhân."

"....." Ý này là ý gì?

"Hoàng đệ, đệ vì mỹ nhân phạm sai lầm, thậm chí kháng chỉ không đến gặp Trẫm. Hôm nay đến đây, có phải để thỉnh tội với Trẫm không?" Duyệt Quân ngồi trên long kỷ thư thái chống cằm nghiên đầu, âm thanh nhẹ hẫng không nghe ra tức giận.

Thuỷ Nghi cúi đầu, không nói tiếng nào. Hắn biết từ khi hắn bước chân vào Hoàng cung Duyệt Quân đã sắp xếp mọi thứ chu toàn ổn thoả cho hắn rồi, hắn muốn chạy cũng không được, trốn tránh càng không xong.

Duyệt Quân chợt nói, "Đến đi, cũng không ai phạt đệ đứng, qua đây ngồi với Trẫm."

Thuỷ Nghi trấn tĩnh chính mình, hơi ngẩng đầu nói, "Hoàng thượng, ngài sẽ trừng phạt Thuỷ Nghi thế nào?"

"Đây là biểu hiện biết lỗi của đệ đúng không?" Duyệt Quân hớn hở cười, "Nói cho Trẫm nghe sai ở đâu rồi?"

"Có phải vì chuyện thần giết người ở Hạ Lan Đường? Nghe bảo hắn là nhi tử của Lễ bộ thượng thư?" Thuỷ Nghi hỏi lại.

"Ừm." Duyệt Quân gật đầu, "Tư Kiến lão đầu nhi tuổi già chỉ có một đứa con đặt ở đầu quả tim, hắn ở trên triều mỗi ngày đều khóc lóc tang thương, muốn Trẫm làm chủ, chưa qua mấy ngày đã già đi mấy chục tuổi. Trẫm giúp đệ đuổi hắn về quê trồng rau rồi."

Thuỷ Nghi hơi cúi đầu, lại nghe Duyệt Quân bỡn cợt nói, "Đệ nói xem Trẫm phải làm sao với đệ đây? Hoàng đệ của Trẫm từ nhỏ đã kiêu ngạo như vậy, Trẫm sao có thể sai người kéo đệ ra ngoài đánh trượng hình cho cả thiên hạ đều thấy chứ."

Thuỷ Nghi: "..."

"Còn tội kháng chỉ..." Sắc mặt Duyệt Quân đột nhiên bất thiện, "Đệ thật xem lời nói của Trẫm chẳng có chút cân nặng so với mỹ nhân của đệ."

Thuỷ Nghi bây giờ có cảm giác tội nghiệt phủ đầu, cái cổ yếu ớt của mình thật sự không chống đỡ nổi nữa. Nếu Hoàng đế trên cao không gọi hắn một tiếng Hoàng đệ, có lẽ hắn đã sớm bị đem ra chém đầu thị chúng rồi.

Tội giết người cộng thêm tội kháng chỉ, mấy cái đầu cũng giữ không nổi mạng của hắn.

Bất quá... đã rất nhiều rất nhiều năm về trước...

"Ca ca đệ không có làm, đệ không có..."

"Ca ca biết đệ vô tội, đệ đệ ta là ngoan nhất, đệ sao có thể làm những chuyện đó."

"Ca ca cứu đệ..."

"Đệ yên tâm, đệ là thân đệ đệ của ta, cho dù phải dùng bất cứ thủ đoạn gì ca ca cũng sẽ không bao giờ để đệ chết."

Ngục tối năm xưa, từng lời vu oan giá họa, giậu đổ bìm leo, một đời thiếu niên phong quang đã chôn vùi dưới tầng sâu tội lỗi. Đến cuối cùng, chỉ có một người duy nhất đứng về phía hắn, đảm bảo hắn không chết.

Duyệt Quân vỗ vỗ long kỷ, "Nằm xuống đây! Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha."

。。。

Nếu hồi ức năm xưa là một tờ giấy, thì nó đã nhuốm đầy máu tươi dơ bẩn, mục rữa rách nát mà cả đời này Thuỷ Nghi cũng không muốn nhớ lại.

"Điện hạ, không sao chứ...?" Chu Công công vẫn đứng bên ngoài đợi lệnh, chợt thấy Thuỷ Nghi đi ra, lo lắng hỏi.

Thuỷ Nghi đáng người vẫn thẳng tắp nhưng một mảng y phục sau lưng đã ướt đẫm mồ hồi, tóc cũng ẩm ướt kết dính. Y phục nhăn nhúm, sắc mặt đỏ đến dị thường.

"Phiền công công chuẩn bị kiệu giúp ta được không? Ta muốn hồi phủ." Thuỷ Nghi nói, âm sắc trầm ổn xen lẫn mệt mỏi.

"Được được, lão nô lập tức chuẩn bị." Chu công công không nói hai lời lập tức đi làm.

"Hoàng đệ a, thật sự không muốn ngủ lại Hoàng cung của Trẫm một đêm sao?" Duyệt Quân bên trong thư phòng cười nói vọng ra.

Thuỷ Nghi không quay đầu, đi thẳng ra ngoài, trở về nhà mình.

Thanh Liên một mình nằm trên giường buồn chán thì trên trời rơi xuống một cái thi thể. Thuỷ Nghi không một tiếng động xông vào phòng, lại không còn chút sức lực nằm bẹp dí trên người y.

"Đại nhân?" Thanh Liên gọi, "Ngài làm sao vậy?" 

Thuỷ Nghi không mở mắt, miệng lầm bầm, "Thanh Liên, Liên Liên...ta mệt lắm... ta muốn ngủ."

Thanh Liên trợn mắt một hồi nhìn hắn tự đem mình quấn trong chăn, một phần không biết làm sao, gương mặt tuấn tú của Thuỷ Nghi đỏ ửng, trong khi ngủ vẫn cau có mặt mày, dường như có chút khó chịu.

Thanh Liên lo lắng gọi hắn một chút, "Đại nhân, ngài thật sự không sao chứ?"

Thuỷ Nghi không trả lời, Thanh Liên lại hỏi, "Ngài mới đi đâu về? Sớm như vậy đã ngủ rồi?"

"Đại nhân?"

"Ngài lúc ngủ không cởi y phục sao?"

"Có muốn rửa mặt một chút không?"

Ai ngờ Thuỷ Nghi vốn đang mệt mỏi nằm đấy lại bậy dậy đè cả người Thanh Liên xuống giường, vung tay vỗ xuống mông y hai cái, giận quát, "Câm miệng có được không? Còn ồn ào ta sai người lôi ngươi ra ngoài đánh!"

"Ưm ưm!" Thanh Liên không dám lên tiếng nữa, vội vã gật đầu. Thấy Thuỷ Nghi lại gục đầu vào chăn mà ngủ, y khẽ bĩu môi sờ sờ mông mình, Thuỷ Nghi đại nhân đánh hai cái cảnh cáo lại chẳng có tí lực đạo nào, gãi ngứa còn không đủ a.

Bất quá y vẫn có chút lo lắng, Thuỷ Nghi hôm nay thật khác thường.

Thuỷ Nghi ngủ một lần từ chiều hôm trước đến tận sáng hôm sau còn không muốn tỉnh dậy, Thanh Liên không dám gọi, cũng may Tử Đồng kịp thời đến.

"Đại nhân a Đại nhân, ngài còn không tỉnh dậy Hoàng Thượng lại phái người đến tìm ngài kìa." Tử Đồng lớn tiếng gọi.

Không biết thần kỳ thế nào, Thuỷ Nghi thật sự giật mình tỉnh, vừa ngồi bật dậy thân thể liền run lên một cái. Thanh Liên chớp mắt khó hiểu nhìn hắn, "Đại nhân thật sự không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Đừng nhiều chuyện!" Thuỷ Nghi liếc y, lại hỏi Tử Đồng, "Ngươi chán sống rồi?"

"Nào có nào có!" Tử Đồng lắc đầu lia lịa, "Ta nói thật mà, Chu công công ở ngoài cửa, đưa đến rương lớn rương nhỏ gì đấy, nghe nói ban thưởng."

Thuỷ Nghi thầm mắng lúc nào cũng thế, nhưng vẫn thay y phục đàng hoàng ra ngoài tiếp đón. Chu công công vừa nhìn thấy hắn liền cười đến híp mắt, "Điện hạ... à Thuỷ Nghi đại nhân a, xem lão nô lại hồ đồ này."

Thuỷ Nghi không trách hắn, lão đầu già rồi, xưng hô quen thuộc suốt mười mấy năm sửa mãi cũng chẳng được, chỉ cần nhìn thấy mặt Thuỷ Nghi hai từ ấy lại vô thức mà bật ra.

"Công công vất vả rồi." Thuỷ Nghi lễ độ nói.

"Không vất vả, không vất vả." Chu công công cười hiền từ, "Hoàng Thượng biết Đại nhân chịu khổ rồi, sai lão nô mang ít lễ vật bồi thường cho Đại nhân. Ngài xem."

Thuỷ Nghi cũng đưa mắt nhìn qua danh sách Chu công công đưa cho hắn. Một ngàn lượng vàng, năm trăm lượng bạc, một rương lớn trân châu bảo ngọc, năm cây vải thiên tằm ti thượng hạng. Thuỷ Nghi nhìn trời, đến cả công chúa xuất giá hay tân phi sắc phong cũng không có phần lễ vật lớn như vậy, nhưng chỉ cần hắn phạm sai bị phạt xong thì gần như là muốn gì được nấy, không muốn cũng tặng. Nếu để các vị đại thần trong triều biết được Hoàng thượng của bọn họ dùng quốc khố để làm gì thì khẳng định sẽ trợn mắt mắng một tiếng hôn quân.

"Còn có, Đại nhân." Chu công công đặc biệt đem một hộp gỗ nhỏ thoạt nhìn vô cùng quý giá đưa cho Thuỷ Nghi, "Nghe nói trong phủ đã có nội nhân, Hoàng Thượng vì chuyện này đặc biệt cao hứng."

"Nội nhân?" Thuỷ Nghi khó hiểu, lại như nhớ ra gì đó nhìn về Thanh Liên đang đứng phía sau.

(*Nội nhân là chỉ phu nhân, bà xã ấy.) =))

Chu công công cũng nhìn theo, cười tít mắt, "Không tồi không tồi, hoa nhan nguyệt mạo ngọc khiết băng thanh a. Lão nô trở về bẩm báo Hoàng thượng cùng vui mừng."

Thuỷ Nghi: "..... Công công, hiểu lầm...." Không biết có phải Thanh Liên đặc biệt thanh tú hay không, tóc dài tuỳ tiện buông xoã, y phục giản dị, nhìn từ xa chẳng khác nào một mỹ thiếu nữ đơn thuần xinh đẹp.

Chu công công lập tức đưa hộp gỗ cho hắn, "Cái này Hoàng Thượng đặc biệt chuẩn bị cho Đại nhân, ngài nhất định phải xem a. Lão nô không phiền ngài nghỉ ngơi nữa, ta phải trở về rồi. Cáo từ."

Hắn nói xong liền vội vội vàng vàng lên kiệu bỏ đi.

Thuỷ Nghi nhìn đống vật phẩm ngự ban, sai người thu xếp cất vào kho, vải có thể may cho Thanh Liên mấy bộ y phục mới, cho hài tử Tử Đồng nữa.

"Đại nhân nhìn này!" Tử Đồng moi từ trong rương châu báu ra một cái chuỷ thủ mạ vàng chế tác tinh xảo, hớn hở nói, "Đây là Phong Thiết Tử trong truyền thuyết đó, chém sắt như bùn, phi thường sắc bén."

Thuỷ Nghi cũng nhìn qua, phát hiện không ngoa chút nào. Mấy thứ bảo vật Duyệt Quân tuỳ tiện cho hắn, đa số đều là cống phẩm quý hiếm được cất giữ trong bảo khố, chỉ là bảo vật quá nhiều, để đấy hắn cũng không nhìn đến, cho nên nếu cần tặng lễ vật thì cứ tuỳ tiện lấy đại vài món đem tặng là được.

Thấy Tử Đồng thích, Thuỷ Nghi cũng tuỳ ý nói, "Ngươi giữ dùng đi, rảnh rỗi thì tìm xem thích gì thì cứ lấy."

"Vâng, đa tạ Đại nhân." Tử Đồng vui vẻ cười híp mắt.

Thanh Liên đứng tựa người bên hành lang cách đấy không xa nhìn Thuỷ Nghi chằm chằm, nhìn đến hắn cũng ngứa ngáy cả người, khó hiểu đi đến hỏi, "Ngươi nhìn ta làm gì?"

Thanh Liên nghiêng đầu, "Đại nhân bị thương sao? Đi đứng không thoải mái, nghiêm trọng không?"

Thuỷ Nghi: "....." Như thế nào nhìn ra được???

"Ngươi nói năng linh tinh cái gì?" Thuỷ Nghi nghiêm mặt liếc y.

"Chúng ta ngủ với nhau nửa tháng rồi ta còn nhìn không ra sao?" Thanh Liên cười, "Ngài bị thương thì đừng có giấu, lỡ nghiêm trọng hơn thì phải làm sao đây?"

"Không có đâu." Thuỷ Nghi mặt không đổi sắc nói.

"Đại nhân." Thanh Liên cũng nghiêm mặt nói, "Như thế là không ngoan đâu."

Thuỷ Nghi: "!!!!"

Hắn buồn cười, "Thế nào? Ta chỉ mới nuông chiều ngươi một thời gian ngươi liền quên mất bản thân là ai? Đã muốn leo lên đầu ta ngồi rồi?"

"Ai, ta là quan tâm Đại nhân." Thanh Liên thở dài nói, "Đều là con người mà, ai mà chẳng phạm sai, ai mà chẳng phải chịu trừng phạt."

"Ngươi dựa vào cái gì nói như vậy?" Thuỷ Nghi chán ghét hỏi.

"Đại nhân." Thanh Liên đè âm thanh xuống, thấp giọng nói, "Y phục lúc nãy ngài thay ra có máu...."

Sắc mặt Thuỷ Nghi trong phút chốc tối sầm lại, lập tức chạy ngược về phòng lục lại y phục lúc nãy của mình, Thanh Liên chạy theo phía sau chợt nói, "Đã có nha hoàn mang đi giặt rồi."

"Ngươi!" Thuỷ Nghỉ tức giận nắm cổ áo y, mắng không ra lời, đánh cũng không nên lực. Bởi vì hắn hiện tại rất đau, nãy giờ gắng gượng đã gần như trút cạn sức lực rồi, cái gọi là tội sống khó tha, thật là muốn mạng người ta mà.

Thanh Liên thấy sắc mặt hắn chuyển xấu liền không đùa nổi nữa, lo lắng đỡ lấy hắn, "Đại nhân, ngài lại làm sao rồi?"

.....

Thanh Liên một bên thượng dược lên những vết thương rách nát trên mông đùi Thuỷ Nghi, một bên đau thay hắn mà xuýt xoa lắc đầu, "Đại nhân, ngài chọc giận trưởng bối sao? Bị đánh thảm như vậy."

"Ngươi nghĩ sao?" Thuỷ Nghi bất động hỏi lại.

"Ta nghĩ thế nào đều nói ra cả rồi." Thanh Liên nhún vai, "Nhìn bộ dạng và địa vị của Đại nhân ngài người khác có thể động đến thân thể vàng ngọc này sao? Trừ phi là trưởng bối ngài kính trọng nhất. Phụ thân?"

"Là Huynh Trưởng." Thuỷ Nghi chậm chạp trả lời, "Huynh trưởng mà ta kính trọng nhất."'

"Ừm." Thanh Liên gật đầu cảm thán, "Thế ngài đã làm ra chuyện tày trời gì để huynh trưởng phải phạt ngài thành thế này? Còn có, khi nãy vì sao Hoàng thượng đưa nhiều lễ vật như thế đến cho ngài? Ngài lập công? Vừa lập công vừa gây hoạ? Đại nhân, ngài trâu bò thật đấy."

"Thối tiểu tử câm miệng!" Thuỷ Nghi hơi thở nặng nề nói, "Đợi ta bình phục xem ta làm sao trị ngươi."

"Người ta chỉ hỏi thôi mà, Ngài hung dữ như thế làm gì?" Thanh Liên bĩu một, bàn tay bất giác đè mạnh một cái.

"A!" Thuỷ Nghi đau đến vã mồ hôi lạnh, quát, "Yêu nghiệt ngươi cố ý đúng không?"

"Ta không có! Ta lỡ tay mà!"

"Đau! Không được động vào ta!"

"Đại nhân, xin lỗi, ta sẽ nhẹ tay mà."

"Ngươi câm miệng!"

===================
6/25/22

Mí người lười cmt thật ấy, tui hỏng có tí động lực đăng truyện nào luôn 😤

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com