ZingTruyen.Info

[Huấn Văn] [ĐM] Lưu Thuỷ Hành Vân

Chương 12

rimbaud1119

"Theo ta đi gặp Hoàng huynh." Thuỷ Nghi đột nhiên nói.

Thanh Liên đang vẽ bậy buông bút, ngạc nhiên hỏi, "Bây giờ luôn á?"

"Ừm." Thuỷ Nghi gật đầu, đưa cho Thanh Liên bộ y phục mới, "Đến cho ca ca nhìn ngươi một cái."

"Ta thì có cái gì để nhìn..." Thanh Liên bĩu môi, tỏ vẻ không phối hợp.

Thuỷ Nghi liền không hài lòng, cau mày, "Đứng dậy, thay y phục!"

"Không mà!" Thanh Liên bắt đầu làm mình làm mẩy.

"Ngươi tiểu tử này." Thuỷ Nghi hoài nghi, "Lúc trước rõ ràng đâu có cứng đầu như vậy."

Hai người trong phòng chiến đấu với bộ y phục nửa canh giờ, đến khi khăn áo gọn gàng bước ra hai chân Thanh Liên liền muốn nhũn xuống. Mông tự nhiên được ăn thêm mấy bạt tay.

Tử Đồng chờ đợi đến mỏi mòn liền đi đến nhìn hai người, "Đại nhân cuối cùng cũng xong rồi?"

Thuỷ Nghi liếc hắn một cái, Thanh Liên nãy giờ vẫn bĩu môi.

"Xe ngựa chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi." Tử Đồng nói.

Thuỷ Nghi gật đầu, kéo theo Thanh Liên vẫn còn uất ức cùng Tử Đồng xuất môn.

Tử Đồng thiếu niên bộ dáng tuấn tú tươi cười, đối Thanh Liên nói, "Công tử, y phục này khoác lên người ngươi trông rất đẹp nha."

Thanh Liên nghe thấy cũng híp mắt cười, "Vậy sao?"

"Ưm." Tử Đồng lại gật đầu, "Vải là loại thiên tằm thượng hạng lần trước Hoàng thượng cho đấy, Đại nhân dặn may cho chúng ta vài bộ. Ngươi xem bộ trên người ngài ấy và của ngươi là một đôi nha."

"Hửm?" Thanh Liên lại quay sang quan sát từ trên xuống dưới Thuỷ Nghi. Rất ít khi Thuỷ Nghi đại nhân mặc đồ trắng, chỉ là hôm nay bạch y trên người trông đặc biệt phú quý, kiểu dáng không khác đồ của mình là bao, thật sự là may cùng một kiểu sao?

Thuỷ Nghi không nói gì, lặng lẽ ném cho y một ánh nhìn cảnh cáo, Thanh Liên lại bĩu môi, chụm đầu một chỗ cùng Tử Đồng thì thầm cái gì. Thuỷ Nghi không nghe cũng biết hai đứa nhỏ này đang nói xấu mình.

Xe ngựa của bọn họ đi không bao lâu đã dừng lại ở đại môn Hoàng cung. Thanh Liên vừa muốn bước xuống Thuỷ Nghi đã kéo y lại, Tử Đồng vừa ra ngoài, xe ngựa rất nhanh liền tiếp tục lăn bánh.

Một lần đi này liền đi thật lâu, Thanh Liên chờ đến sốt ruột, Thuỷ Nghi lại một bên lắc đầu, "Xưa nay vào cung đều không có đi cửa chính, quên mất phải đi vòng một đoạn xa như vậy."

(Đại nhân nhà tui đi kỹ viện không đi cửa sau còn đến nhà ca ca thì không đi cửa trước nha mọi người, cái nết kỳ ghê.)

Kể cả là Thuỷ Nghi hay là Tử Đồng, từ khi trở lại đến nay đều quen băng tường vượt nóc một đường đi vào, vừa nhanh, lại không quá thu hút sự chú ý. Hôm nay mang cả Thanh Liên, lâu lâu phá lệ ngồi xe, cũng là một trải nghiệm thú vị.

Nhìn Thanh Liên có phần khẩn trương, Thuỷ Nghi liền nằm tay y vỗ về một chút, "Đừng lo lắng, Hoàng huynh rất hiền đó."

Thanh Liên liền không tín nhiệm nhìn hắn, ánh mắt kia, Đại nhân ngài an ủi người khác cũng đừng có qua loa như vậy.

Thuỷ Nghi chỉ cười, "Nói sao đây, Phụ thân ngươi khi xưa bị ta kéo về phía Ca ca, người đối với huynh đệ ta có ân rất lớn. Biết tin ngươi còn sống, huynh ấy kinh hỷ cũng chẳng kém gì ta, một mực bảo ta phải đưa ngươi vào cung một chuyến. Ca ca cũng rất thương ngươi đó."

Thanh Liên thụ sủng nhược kinh, lắc đầu nguầy nguậy, từ chối tiếp nhận đoạn ân tình đó. Thuỷ Nghi ở một bên chỉ thấy buồn cười, chẳng hiểu vì sao đứa nhỏ này làm cái gì trông cũng thật đáng yêu.

Đường xa cách mấy thì cũng phải đến, xe ngựa cuối cùng cũng dừng. Thuỷ Nghi vừa nhảy khỏi xe liền quay lại đỡ lấy đứa nhỏ, còn sợ y ngã. Thanh Liên đương nhiên không có yếu đuối như vậy, chỉ là trước khi đi không cẩn thận bị đòn, cái mông tự nhiên đau âm ỉ.

Hai người sóng vai đi qua mấy tầng thị vệ mới có thể xem như chính thức vào đến nội cung. Thuỷ Nghi có chút thất vọng, sớm biết đi nhiều như vậy hắn đã mang Thanh Liên leo nóc nhà mà đi cho nhanh rồi.

Tử Đồng dẫn đường, vừa bước qua cửa điện đã gặp Chu Công Công, lão thái giám gương mặt hiền từ mỉm cười, hai bàn tay giấu trong ống tay áo chắp trước bụng, hơi cúi người với Thuỷ Nghi, "Điện hạ đến rồi."

Thuỷ Nghi cũng gật đầu xem như chào hỏi, cảm thấy Thanh Liên cũng là lần đầu tiên gặp người, liền giới thiệu, "Chu Công công."

Thanh Liên đương nhiên vô cùng lễ phép, cũng gật đầu chào một tiếng.

Ý cười trên khoé mắt Chu công công càng sâu, lão thái giám nói, "Ngày đó không nhìn rõ, thì ra là một tiểu công tử, thất lễ rồi."

Thanh Liên nghiêng đầu còn không hiểu hắn đang nói cái gì. Thuỷ Nghi lại xem như không nghe thấy, liền xua tay, "Chúng ta đi thôi."

Chu công công tiếp bước phía sau hắn, cùng Thuỷ Nghi nói, "Bệ hạ đang ở Ngự uyển, dặn lão nô đưa Điện hạ sang đấy."

Thuỷ Nghi gật đầu, cùng Chu công công đi trước. Thanh Liên đột nhiên bị bỏ lại phía sau, cũng may vẫn còn có Tử Đồng y mới xem như không bị bỏ rơi.

Phía trước Chu công công lại cùng Thuỷ Nghi nói nhỏ, "Điện hạ, kia thật là Vương phi sao?"

Thuỷ Nghi bất lực nhìn lão đầu, hắn chưa giải thích rằng không phải sao?

"Chậc." Chu công công không đợi hắn trả lợi, trực tiếp lắc đầu, "Bệ hạ khó tính lắm, sẽ không chịu ban hôn đâu."

"Khoan đã...." Thuỷ Nghi trong đầu mờ mịt, không hiểu vấn đề đã đi xa đến đâu rồi.

"Không sao, không sao." Lão thái giám lại cười hiền, "Điện hạ không cần lo lắng, Bệ hạ cứ giao cho Lão nô, lão nô sẽ khuyên bảo người thật tốt."

Thuỷ Nghi chợt hít vào một ngụm khí lạnh, kinh hãi nhìn lão đầu, giao cho ngươi ta mới phải lo lắng có được không?

Chỉ là nhìn lão đầu nhi hiền từ như bồ tát, nói một tiếng lại cười một tiếng, nhẹ nhàng khoan thai, Thuỷ Nghi thật không cách nào phản kháng. Trong số những người nhìn hắn lớn lên, so với Phùng lão tướng quân, Chu công công càng giống một vị từ phụ hơn. Thủy Nghi từ sau khi lọt lòng, bên cạnh Mẫu hậu và Ca ca còn có vị công công này chăm sóc hắn từ nhỏ đến lớn. Ngày hắn gặp nạn Ca ca nói Chu công công ở trong cung đã khóc cạn nước mắt, khi hắn vừa trở về lão thái giám cũng đã lôi kéo hắn hàn huyên một ngày một đêm, quên luôn cả thời gian Duyệt Quân lên triều.

"Làm gì lâu như thế?" Một âm thanh bất mãn truyền đến, Thuỷ Nghi liền giật mình một chút.

Chu công công còn vui vẻ cười hì hì, rời khỏi Thuỷ Nghi trở về bên cạnh Duyệt Quân nói nhỏ, "Bệ hạ, đưa Điện hạ đến rồi."

Duyệt Quân gật đầu, diện vô biểu tình nhìn Thuỷ Nghi. Thuỷ Nghi đại nhân bị nhìn đến bối rối, tay chân cứng ngắt một hồi rồi mới chắp tay hành lễ, "Hoàng thượng."

Ai ngờ vừa gọi xong đã bị liếc ngang.

Thanh Liên cùng Tử Đồng đều hành lễ theo. Duyệt Quân lại gật đầu một cái, trong mắt còn lộ ra một tia hiền từ.

Thuỷ Nghi liền kéo tay Thanh Liên sang bên cạnh mình, "Là đệ ấy."

Duyệt Quân cũng chỉ nhìn người một cái rồi cười lắc đầu, "Đều đã lớn thành như thế rồi."

"Hoàng huynh?" Thuỷ Nghi hơi nghiêng đầu.

Chỉ thấy Duyệt Quân lẳng lặng đi đến bên một hồ cá lớn, từ hòn giả sơn nước chạy róc rách, những con cẩm lý có to có nhỏ uyển chuyển bơi lượn, Hoàng đế bệ hạ thả xuống nước vài cánh hoa tươi bạch sắc, miệng lầm bầm như đang nói chuyện với ai đó, "Nhìn thấy không? Tiểu Luân mang Hân Nhi đến rồi..."

Từ dưới dáy hồ ánh lên những tia bạc rất nhỏ, Duyệt Quân lại bất giác mỉm cười.

Thuỷ Nghi cau chặt mày nhìn, trong giây khắc trên mặt hiện rõ vẻ khó hiểu không nói nên lời, nhưng chỉ một giây trước khi hắn muốn lên tiếng chấp vấn, dưới chân liền bị một khối mềm nhũn va trúng, cúi đầu nhìn, ở đâu chạy ra một tiểu oa hài.

Hài nhi phát hiện mình đụng trúng người, liền quay đầu bỏ chạy, kết quả lại va vào một cây cột người nữa, lại quay đầu chạy, khi sắp va thêm một lần nữa thì cổ áo bị người ta nắm xách lên.

Duyệt Quân khó hiểu, "Hài tử nhà ai đi lạc vào đây thế?"

"Khụ...." Thuỷ Nghi đột nhiên bị nghẹn lời.

Duyệt Quân cau mày nhìn hắn, "Đệ biết?"

Thuỷ Nghi hảo tâm nhắc nhở, "Ca ca, đây là nhà của huynh."

Thuỷ Nghi vừa dứt lời, đã thấy một tiểu thái giám vừa chạy đến vừa gọi Tiểu Hoàng tử.

Tiểu Thái giám nhìn thấy Duyệt Quân bọn họ liền quỳ sụp xuống, run rẩy hớt hải, "Hoàng thượng thứ tội."

Duyệt Quân nhìn Chu công công, hắn liền bước lên ngăn lại Tiểu thái giám hỏi chuyện, "Đó là vị Hoàng tử nào?"

Tiểu thái giám nhát gan được Chu công đỡ dậy vẫn còn run run, "Bẩm.... Là... Hoàng tử của Cố phi đã qua đời hai năm trước ạ.... Hiện vẫn đang ở...... Vân Diệp Cung.... Tiểu hoàng tử là.... nghịch ngợm chạy ra ngoài..... nên mới...."

"Cố phi? Cố Thục Yên?" Không đợi hắn lắp bắp nữa, Thuỷ Nghi đã hỏi một câu.

Duyệt Quân lại nhìn Chu công công, lão thái giám cau mày nhăn mặt một lúc lâu mới đập tay một cái, "Lão nô nhớ ra rồi, thật sự có người này."

"Là ai?" Duyệt Quân nghi hoặc hỏi.

"Hoàng thượng." Lão công công nhìn Thuỷ Nghi cùng Thanh Liên một cái rồi lắc đầu nói, "Mười năm trước sau khi Phùng gia xảy ra chuyện, ngài đã vô tình đưa một nữ nhân vào hậu cung rồi quên mất nàng, nhưng rất lâu đó có một lần ngài gặp lại nàng ở Thượng Uyển, sủng ái một thời gian, nhưng sau một đêm đó liền không đến tìm nàng nữa."

Duyệt Quân cũng cau mày hồi ngẫm, cái tính phong lưu đáng khinh của hắn thật sự khiến hắn không tài nào nhớ nổi bản thân đã đưa bao nhiêu người vào hậu cung rồi sủng ái qua bao nhiêu nữ nhân rồi.

Thuỷ Nghi cũng bất lực nhìn hắn, "Đệ nhớ rõ nàng vì nàng là biểu tỷ của Thanh Liên. Phụ thân nàng là huynh trưởng của Sư nương, cũng tính là Cữu cữu của ta và Tiểu Liên. Sau chuyện của Phùng gia cả nhà nàng cũng bị liên luỵ, khi ấy nàng vẫn còn nhỏ, có lẽ cũng giống như Thanh Liên, may mắn thoát nạn, lại gặp được huynh. Mấy năm trước có thời gian rất lâu huynh đã rất thích nàng, đến gặp đệ cũng để nàng theo cùng, sau đó một thời gian không thấy nàng nữa, vậy mà đã mất rồi."

Thanh Liên nghe hắn nói, nhìn hắn chằm chằm, rồi lại nhìn cục bông nhỏ vừa nãy Hoàng thượng thảy bừa vào trong lòng mình, Tiểu Hoàng tử đã ngủ từ lúc nào không hay biết, hài tử dùng hai bàn tay nhỏ xíu bám chặt lấy ngực áo y, gỡ thế nào cũng không ra. Trong đầu Thanh Liên chợt loé lên một suy nghĩ, đứa nhỏ này là hài tử do biểu tỷ của y và ca ca của Thuỷ Nghi sinh ra, đứa nhỏ này có cả huyết mạch của y và đại nhân nhà y.

Duyệt Quân cuối cùng cũng được nhắc tỉnh, mười năm trước trong lúc chôn cất Phùng gia đã vô tình gặp được một tiểu nữ hài hơn mười tuổi, liền tiện tay nhặt về phủ, sau khi đăng cơ cũng tuỳ tiện thêm nàng vào hậu cung. Bẵng đi một thời gian, đến khi gặp lại nàng đã là một thiếu nữ hoa nhường nguyệt thẹn. Ban đầu Duyệt Quân cảm thấy nàng rất giống một người, hỏi ra mới nhớ lại ngọn ngành thân thế, liền sủng ái nàng một thời gian, nhưng sau đêm hôm ấy hắn đã phát hiện nàng kỳ thật không phải người ấy, một chút cũng không giống. Sau đó, cũng không có sau đó nữa.

Duyệt Quân lại nhìn hài tử trong lòng Thanh Liên, "Ở Vân Diệp cung ai chăm sóc nó?"

Chu công công liền đi hỏi tiểu thái giám, hắn lại run lẩy bẩy nói ở đó còn vài thái giám và cung nữ chăm tiểu hoàng tử.

"Đại nhân, ngài nhìn bảo bảo đang cười trong lúc ngủ này." Thanh Liên đột nhiên kéo áo Thuỷ Nghi nói.

"Nó trông giống đệ thật đấy Thanh Liên." Thuỷ Nghi đột nhiên chỉ lên má phải y rồi cười nói, "Đến cả nốt ruồi nhỏ ở chỗ này cũng giống."

Thanh Liên liền cười tươi đáp, "Rõ ràng là giống Đại nhân hơn mà, bé xíu mà mũi đã cao rồi nè."

Hai người đang vui vẻ bàn luận, chợt nghe Duyệt Quân nói, "Hai đứa thích thì mang nó về nhà nuôi đi."

"Dạ?" Hai đứa nhỏ ngơ ngác nhìn ngài.

"Dù gì cũng cần một đứa con thừa tự, hai đứa cũng chẳng sinh được, mang đứa nhỏ này về nuôi đi, tên muốn đặt gì thì đặt."

Duyệt Quân đã nói như vậy. Không chỉ Thuỷ Nghi và Thanh Liên kinh ngạc, Chu công công gãi đầu, Lão nô còn chưa kịp khuyên, sao Bệ hạ nghĩ thông sớm thế?

***
8/11/22

Sương sương hơn ba tháng tui mới ngoi lên thôi mà đâu lâu đâu 🥹

Mùa đông sắp đến rồi - chớp mắt lại hết năm...

***

Bonus Tiểu kịch trường:

Duyệt Quân thả mẫu bánh vụn xuống hồ uy cẩm lý, cũng chẳng biết là đang nói chuyện với cá hay với nước, "Quán Chương, ta hôm nay lại có chút nhớ ngươi rồi. Ta bây giờ đã có tất cả, chỉ thiếu ngươi nữa thôi là hoàn mỹ. Cũng may ông trời không có bạc đãi Tiểu Luân Nhi nhà chúng ta, đệ ấy bây giờ tuy chẳng có gì cả, đến danh tự cũng chẳng còn, nhưng đệ ấy có gia đình nhỏ của mình. Ba đứa nhỏ đứa nào cũng đáng yêu. Nhưng ngươi vẫn là đáng yêu nhất, Tiểu Chương của ta."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info