ZingTruyen.Asia

[Huấn Văn] [ĐM] Lưu Thuỷ Hành Vân

Chương 11

rimbaud1119

Thuỷ Nghi nắm tay Thanh Liên dẫn y rời khỏi Hạ Lan Đường, đi dạo trên đường lớn kinh thành phồn hoa náo nhiệt, nhìn một chút y vẫn còn hách kinh, "Nghĩ gì thế?"

"Ta..." Thanh Liên vừa đi vừa nhìn mặt đất, "Ta không nhớ cái gì hết."

"Không nhớ không phải rất tốt sao? Nếu ngươi cái gì cũng nhớ, mười mấy năm nay chẳng phải đều sống trong đau thương hay sao?" Thuỷ Nghi nhẹ giọng nói.

"Nhưng mà..." Thanh Liên nhìn Thuỷ Nghi bên cạnh một chút, "Cả nhà ta năm đó vì sao phải chịu tội như vậy? Bọn họ là người xấu sao?"

Thuỷ Nghi lại cười, chỉ chính mình, "Ta nhiều năm trước cũng đã chịu tội không ít, ta cũng là người xấu sao?"

Thanh Liên nhìn hắn đánh giá, rất muốn gật đầu.

Thuỷ Nghi giận.

"Sư phụ ta là người rất tốt." Thuỷ Nghi khẳng định nói.

Thanh Liên lại không chắc chắn hỏi lại, "Sư phụ ngài là Phụ thân của ta?"

"Ừm." Thuỷ Nghi gật đầu, còn không phải quá rõ ràng sao, đều nói với ngươi hết rồi.

"Khi còn nhỏ chúng ta từng gặp qua?" Thanh Liên lại hỏi.

Thuỷ Nghi lại gật đầu, "Khi ngươi ở trong bụng mẫu thân ta còn thường xuyên đến thăm, khi ngươi sinh ra đời ta còn đặc biệt đến nhìn, có một thời gian ngươi hai tuổi rất đáng yêu, ta liền ở lỳ trong Tướng quân phủ không chịu về Hoàng cung, đợi đến khi ca ca đích thân tới bắt..."

Thuỷ Nghi nói đến chợt dừng lại một chút

"Sau đó sao?" Thanh Liên bị ngắt quãng không hài lòng tò mò hỏi tiếp.

Thuỷ Nghi không nói nữa, sau đó sao? Đương nhiên là bị ca ca giáo huấn một trận. Hắn còn nhớ rõ thời điểm hắn còn nhỏ đặc biệt bình yên. Khi đó còn có Mẫu hậu, ca ca thời điểm hắn hơn mười tuổi liền trở nên nghiêm khắc, nổi giận sẽ đánh sẽ phạt, lúc đầu ca ca giáo huấn hắn Mẫu hậu sẽ ở một bên thêm lời, thời điểm ca ca cầm roi mẫu hậu liền hoảng, giang cánh bảo vệ hắn, hắn cũng sẽ biết điều mà trốn ở sau lưng Mẫu hậu. Ca ca khi đó cũng rất gian manh, đợi Mẫu hậu ngủ say liền thu thập hắn. Những lần sau hắn chọc giận ca ca rồi buổi tối liền trốn vào phòng Mẫu hậu ngủ, ca ca tức giận cũng không làm gì được hắn.

Thuỷ Nghi nghĩ ngợi một đường, nghĩ đến những chuyện vui buồn khi hắn còn nhỏ, trong một quãng hồi ức tươi đẹp ấy, không thiếu một tiểu hài nhi xinh đẹp lanh lợi, hoạt bát đáng yêu. Đến khi Thanh Liên kéo tay áo hắn một cái, "Chủ nhân, chúng ta đi đâu?"

Thuỷ Nghi quay sang nhìn y, vẫn tiếp tục dẫn đường, "Đừng gọi Chủ nhân nữa. Lúc nhỏ ngươi gọi ta là Ca."

"Ca?" Thanh Liên nghiêng đầu một cái, "Đại nhân, lúc nhỏ chúng ta thân như vậy sao?"

Thuỷ Nghi bất lực, tiểu tử này thật sự một chút cũng không nhớ sao?

"Dẫn ngươi đến một nơi." Thuỷ Nghi nói.

Thanh Liên gật đầu a, "Ta cũng đang muốn hỏi a, chỗ này rốt cuộc là nơi nào?"

Phía trước bọn họ một mảng rừng núi hoang sơ, tách biệt với kinh thành phồn hoa đô hội. Đây là ngọn núi phụ cận Hoàng thành, gọi là Thanh Sơn, bên trong là một bãi săn hoàng gia rộng lớn, nhưng chính là ít người lui tới, có phần cô tịch.

Thuỷ Nghi đi vòng đường rừng hai ba vòng lớn, đến nỗi Thanh Liên phải hoài nghi hỏi hắn, "Đại nhân đi lạc sao?"

Thuỷ Nghi: "....."

"Mười hai tuổi ta đã đi khắp mọi ngóc ngách Thanh Sơn rồi, có thể lạc sao?"

Thanh Liên lầm bầm, "Ai biết được chứ?"

Thuỷ Nghi liếc mắt rồi lại nén giận thở dài một tiếng, "Năm năm trước khi ta vừa trở về Hoàng thành ca ca đã đưa ta đến đây. Thời điểm Phùng gia toàn gia trảm thủ, huynh ấy đã lén lút nhặt xác bọn họ chôn cất cẩn thận trong Thanh Sơn."

Hắn vừa nói, trước mắt đã đến một khu rừng ẩn sâu trong núi, bên cạnh những cây đại thụ cao to, những nắm mồ nhỏ bé nằm trên đất, xung quanh phủ đầy cỏ xanh và dây leo.

Ở đây có rất nhiều mộ, ít nhất là hơn hai mươi cái.

Thuỷ Nghi đứng trước năm ngôi mộ kề cận bên nhau, còn có một cái đặc biệt nhỏ.

"Đây là..." Thanh Liên cũng nghi ngờ hỏi.

"Sư phụ toàn gia một nhà năm người." Thuỷ Nghi nói, bàn tay lướt trên phiến đá nhỏ nhất, "Tiểu nhi Phùng Hân chi mộ." Hắn đọc hàng chữ trên phiến đá cho Thanh Liên, "Đây vốn dĩ là tên của ngươi."

"Ta?" Thanh Liên chỉ chính mình, lại run run rẩy rẩy, chỉ mộ phần, "Là hài tử chết thay ta năm đó?"

Thuỷ Nghi gật đầu, "Ca ca cũng tưởng hài tử đó là ngươi, ta mấy năm nay... cũng nghĩ vậy."

Trong lòng Thanh Liên dâng lên sợ hãi cũng đau xót không diễn tả nên lời, mặc dù y không nhớ, nhưng nhìn mấy mươi người thân ruột thịt của mình trước mắt đều đã chết, nhất thời không thể không sợ hãi.

Thuỷ Nghi kéo y ôm vào lòng, mang y cùng ngồi xuống một phiến đá dưới gốc cây, giống như kể chuyện xưa mà nói, "Nhà của ngươi lúc trước, phụ mẫu song toàn, trên còn có hai vị ca ca, ngươi chính là Tiểu đệ đệ, là bảo bối của bọn họ. Phụ thân ngươi chính là Trấn quốc Tướng quân bách chiến bách thắng, thời điểm người vừa qua ngũ tuần thì ngươi mới ra đời. Hai vị huynh trưởng của ngươi đều là người tài giỏi, một văn một võ, đại ca giỏi mưu lược, nhị ca giỏi đánh nhau, bọn họ so với ta lớn hơn mấy tuổi, nghe nói ở tuổi thiếu niên đã theo phụ thân đánh trận, thiên hạ thái bình liền tại Hoàng Thành Quân làm Đại thống lĩnh."

Thuỷ Nghi thấy Thanh Liên tròn mắt nhìn mình, trong lòng hắn cũng mềm nhũn, xoa đầu y một chút rồi nói, "Ta khi còn bé chỉ bên cạnh chỉ có Mẫu hậu và ca ca, Phụ hoàng không hề thân cận. Lúc ta bảy tuổi thì được ca ca đưa đến gặp Tướng quân, nhờ người dạy ta võ công, người cũng vui vẻ chỉ điểm cho ta một thời gian, còn khen ta học tốt, ta lúc đó đã vô cùng sùng bái người, liền muốn bái sư."

Thuỷ Nghi nói đến hơi cười, "Sư phụ đương nhiên kiêng dè không dám nhận ta, là ta mặt dày ở lỳ trong Tướng phủ. Lâu dần trở nên quen thuộc, Sư phụ dạy bảo ta rất nhiều, Sư nương cũng xem ta như con, hai vị ca ca của ngươi cũng rất tốt với ta."

Thanh Liên nghe chuyện nghe thật say sưa, Thuỷ Nghi hôm nay cùng Thuỷ Nghi trước kia dường như chính là hai con người khác biệt. Mà Thuỷ Nghi bây giờ, như đang trở lại là Tiểu hoàng tử Duyệt Luân năm xưa. Hồi tưởng lại thời gian mà bên cạnh đều là những người trưởng bối thân thuộc, yêu thương chăm sóc, nghiêm khắc dạy dỗ, còn có dịu dàng quan tâm. Nhưng hết thảy đều chỉ còn sót lại là những mảng hồi ức rời rạc của hắn, trưởng bối ngày xưa nhìn hắn lớn lên, hiện tại chỉ còn có một người.

Cũng may, vẫn còn một người.

Thanh Liên cảm giác vòng tay Thuỷ Nghi ôm mình chặt thêm, liền ngẩng đầu nhìn hắn một chút, Thuỷ Nghi cũng hạ mắt nhìn y, thời điểm hai mắt đối nhau, giống như có thể nhìn rõ được mọi suy nghĩ của đối phương, trong mắt đều là một mảng thê lương.

。。。

Chuyện cũ cũng đã là rất cũ rồi, đều là chuyện hơn mười năm trước, Thuỷ Nghi từ cái tuổi thiếu niên ngông cuồng đến nay đã không còn hứng thú mà vẫy vùng nữa. Thiếu niên Duyệt Luân năm xưa đã sớm thay đổi, Thuỷ Nghi bây giờ chỉ là một nhân vật vô danh tiểu tốt, hư hư thực thực, triều đường không ai biết đến hắn nhưng những địa phương phong lưu truỵ lạc lại không thiếu tên hắn.

Nay lại chỉ vì một người, Thuỷ Nghi đại nhân thật sự đã quyết định chôn chân ở trong phủ nội.

"Hậu nhân danh tướng nga...." Thanh Liên lẩm bẩm, "Nhìn ta giống sao?"

Thuỷ Nghi cũng bất mãn, "Ta đã sớm nói Diệp Hạ không ra gì. Ai lại để hậu nhân danh tướng lớn lên ở cái địa phương đó chứ? Không nuôi dưỡng giáo dục đàng hoàng thì thôi đi, cư nhiên lại bắt ngươi làm việc như vậy. Ngươi lại cản ta không cho ta đánh hắn, ngươi không kéo ta ta đã phá nát cái kỹ viện của hắn rồi."

"Đại nhân." Thanh Liên bất đắc dĩ gọi một tiếng, "Ta cũng đã nhận ơn của hắn mà lớn, ngài bỏ qua cho hắn đi."

"Cũng chỉ có ngươi rộng lượng." Thuỷ Nghi bĩu môi nói.

"Ta sau này đi theo Đại nhân học hành là được." Thanh Liên cười nói, "Chuyện lúc trước thế nào cũng đều qua rồi, sau này ta sẽ nỗ lực, không làm mất mặt Phụ thân đâu."

Thuỷ Nghi mềm lòng xoa đầu y, Hân Nhi, đứa nhỏ nhà bọn họ, xem ra đã hiểu chuyện rồi.

===================
20/7/22

Tự hứa sẽ sớm có oánh mong ạ 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia