ZingTruyen.Info

[Huấn Văn] [ĐM] Lưu Thuỷ Hành Vân

Chương 10

rimbaud1119

"Huynh còn nhớ Sư phụ của đệ không?" Thuỷ Nghi đột nhiên hỏi.

Duyệt Quân nghe thấy liền ngẩn ra, nghi hoặc hỏi lại, "Đệ là nói... Đại tướng quân?"

Thuỷ Nghi kiên định gật đầu, "Là Phùng tướng quân. Phùng gia diệt tộc năm ấy đệ đang ở biên cương đánh giặc, sau khi trở về liền bị vu oan bị lưu đày, nhiều năm như vậy vẫn chưa có cơ hội hỏi ca ca, Sư phụ toàn gia rốt cuộc làm sao mà mang hoạ sát thân?"

Duyệt Quân sắc mặt trải bao sương gió vẫn không biến đổi, đáy mắt lại ánh lên một tia lúng túng sợ hãi được kiềm chế bên trong.

"Chuyện này..." Duyệt Quân thở dài một tiếng, "Năm đó không biết vì sao, có người phát hiện Phùng tướng quân mưu phản, Phụ hoàng liền hạ lệnh tru di tam tộc, không một ai của Phùng gia thoát chết, họ hàng xa xôi cách mấy cũng chẳng dám mang họ Phùng nữa, kinh thành nhiều năm nay đã không còn người họ Phùng rồi."

Thuỷ Nghi hai mắt mở lớn, cảm thấy tim đập hụt mất mấy nhịp, suýt nữa đã thở không ra hơi.

Phải biết lúc nhỏ hắn học võ công, Phùng đại tướng quân là người duy nhất thật lòng tận tâm chỉ dạy hắn, còn nhận hắn làm đồ đệ. Năm đó chỉ nghe nói Phùng gia diệt tộc đã sợ hãi không thôi, trước nay vẫn chưa từng hỏi rõ nguyên nhân.

Duyệt Quân nói tiếp, "Trẫm đã điều tra qua rồi. Năm xưa, phe cánh của Trẫm có đệ, tự nhiên sẽ có được Trấn quốc Tướng quân, mà cái chết của Phùng gia, oan ức của đệ, đều là một phần âm mưu của Nhị hoàng tử khi ấy. Trẫm... đã giết hắn rồi, hắn đến chết vẫn còn nguyền rủa Trẫm."

Hoàng tộc huynh đệ kết bè kéo cánh tranh giành quyền lực là chuyện bình thường. Duyệt Quân năm xưa là Trưởng đích tử, vừa là Đại hoàng tử, vừa là con của Hoàng hậu, thân phận của hắn so với các hoàng tử khác đều cao hơn một bật. Hắn tư chất tài giỏi, khi còn trẻ lập được không ít công lao, liền được phong Thái tử, từ đó kéo đến không ít rắc rối.

Bình thường mọi người đều đấu đá công bằng, bây giờ thì hay rồi, tất cả các hoàng tử khác đều có chung một đối thủ là hắn. Mà phe phái Thái tử bên này không hề yếu kém, một bên có Hoàng hậu chống lưng đã vô cùng vững chắc, lại thêm một Kính Vương tuổi trẻ tài cao một lòng hướng về huynh trưởng, một Trấn quốc tướng quân luôn trung lập nhưng lại bị nhìn thành đứng về phe đồ đệ bảo bối của hắn.

Không thể minh tranh thì ám đấu. Có một thời gian vô cùng hỗn loạn. Năm đầu tiên Hoàng hậu trọng bệnh qua đời. Năm thứ hai biên cương loạn lạc, Kính Vương xuất chinh. Năm thứ ba Phùng gia diệt tộc. Năm thứ tư Kính Vương khải hoàn trở về, lại bị gán tội mưu phản. Năm thứ năm Kính Vương chính thức lưu đày biên ải.

Nếu năm đầu tiên Duyệt Quân vẫn còn bàng hoàng chống chọi thì đến năm thứ năm hắn đã chính thức phát điên rồi. Năm năm sau đấy hắn đăng cơ, gần như đã thay đổi cả một thế hệ triều thần, những Hoàng tử trước kia tranh đấu với hắn cũng không thấy đâu nữa.

Duyệt Quân không muốn những chuyện bản thân đã trải qua lần nữa tái diễn trên những nhi tử của mình, mới trước mặt chúng chọn ra Thái tử, sẵn tiện dạy chúng nên làm cái gì. Cũng chẳng biết chúng sẽ tiếp thu được bao nhiêu.

。。。

Thuỷ Nghi trở về phủ, vừa vào phòng đã thấy Thanh Liên đang ngoan ngoãn ngồi trên bàn tập viết. Hắn thở phào một tiếng nhanh chân bước đến gần y, Thanh Liên giống như một Tiểu Thiên thần, chỉ cần nhìn thấy y bao nhiêu khó chịu trong người đều được trút xuống.

Đến gần mới thấy, Thanh Liên vậy mà lại đang nắn nót viết theo chữ 'Luân' tên của hắn. Mặc dù đã cố gắng nắn nót rồi, nhưng nét chữ kia vẫn xiên xiên vẹo vẹo chẳng khác gì chữ của tiểu hài tử. Thuỷ Nghi liền không nhịn được bật cười.

Thanh Liên ngẩng đầu nhìn hắn, "Đại... Chủ nhân, ngài đi đâu lâu vậy chứ?"

"Đại chủ nhân?" Thuỷ Nghi mỉm cười nâng cằm y lên ngắm nghía gương mặt xinh đẹp, "Vậy Tiểu chủ nhân là ai?"

Thanh Liên: "....."

Thấy y im lặng, dáng vẻ mím môi vô cùng đáng yêu, hắn liền không nhịn được trêu đùa, "Ngươi có phải đang nhớ đến Tiểu Thuỷ Nghi hay không?"

Thanh Liên: "...!!!???"

"Tiểu bảo bối, lúc nãy ta đi gặp Ca ca, hỏi hắn một số chuyện." Thuỷ Nghi không đùa nữa, ngồi xuống bên cạnh y ôn thanh nói.

Thanh Liên cảm thấy Thuỷ Nghi hôm nay dường như thất thường, tay chân giống hệt xúc tu mà bám chặt lấy y, ôm vào trong lòng. Thuỷ Nghi đặt Thanh Liên lên đùi mình, nói nhỏ, "Một lát nữa ta muốn đi tìm Diệp Hạ xác nhận, sau đó sẽ có thể biết rõ thân phận của ngươi. Nếu ngươi thật sự họ Phùng, ta sẽ rất vui."

Thanh Liên ghé mắt quan sát hắn, phát hiện tâm trạng Thuỷ Nghi không được ổn định, mặc dù hắn nói vui, nhưng lời nói mang theo đau thương, trong đau thương, dường như lại có một tia hy vọng mãnh liệt.

Thanh Liên đưa tay xoa mặt hắn, "Chủ nhân tốt của ta, dù thân phận của Thanh Liên thế nào, ta cũng đã là người của ngài rồi."

Thuỷ Nghi mỗi khi được xoa mặt đều rất ngoan ngoãn, thuận theo mà dụi vào lòng bàn tay y, ở trên ngón tay thon dài nhẹ nhàng cắn một cái, "Ngươi không chỉ là người của ta, ngươi còn là người... rất thân rất thân thiết với ta."

"Vậy sao?" Thanh Liên hơi mỉm cười trở tay ngắt má hắn, trêu chọc, "Thân đến mức nào?"

"Đến mức..." Thuỷ Nghi híp mắt bắt lấy cái tay không an phận của y, hôn nhẹ cảnh cáo.

......

Không có Thanh Liên Hạ Lan Đường vẫn chẳng hề bớt náo nhiệt đi chút nào. Người người ra ra vào vào đều là đại quan quý nhân, công tử ca nhi mỗi người một vẻ xinh đẹp nhã nhặn, cười nói vui vẻ.

Thanh Liên kéo Thuỷ Nghi đi ngõ sau. Thuỷ Nghi Đại nhân xưa nay vào kỹ viện đều là quang minh chính đại, chưa từng đi ngõ sau, cảm thấy đây thật là một trải nghiệm mới mẻ.

Vừa vào nội viện, Thanh Liên liền nhận thấy mấy thân ảnh hài tử quen thuộc, một thân ảnh áo đỏ nhỏ nhắn đang bận rộn giặt y phục, một hài nhi áo xanh đang thổi lửa nấu cơm, một hài tử áo lam khác thì chẻ củi. Một khoảng sân hậu viên yên tĩnh đều là hài tử trên dưới mười tuổi làm việc nhà.

Thanh Liên thở dài, nhìn thấy lại hoài niệm, Hạ Lan Đường nuôi hài tử cũng chẳng có đứa nào được ở không, chỉ cần có thể lên tiền viện tiếp khách liền không cần ở hậu viện lao động cực khổ nữa.

"Hồng Tử." Thanh Liên gọi một tiếng. Hài nhi áo đỏ ngẩng đầu, kinh ngạc mở to mắt, "Công tử?"

Mấy hài tử khác cũng nhìn thấy y, đều chạy đến gọi Công tử. Hài nhi áo xanh và áo lam gọi là Lục Tử Lam Tử, còn có mấy hài nhi khác mặc y phục đủ loại màu sắc rực rỡ khác nhau, tên gọi đều đặt theo màu sắc y phục.

Thuỷ Nghi hết nói nổi với cách đặt tên này.

Thanh Liên chào hỏi bọn nhỏ một vòng, dường như rất thân thiết, còn lấy ra một gói kẹo vừa mua trên đường phân phát cho chúng. Chờ bọn nhỏ nhận kẹo xong hết, Thanh Liên liền nói mình muốn tìm Diệp Hạ, nhờ chúng gọi hắn ra. Bọn nhỏ vô cũng hăng hái đều chạy đi.

Thuỷ Nghi lại lắc đầu, một đứa đi không phải được rồi sao?

Nhưng mà hắn vẫn còn nghĩ tới cái tên kỳ quặc của bọn nhỏ, quay sang hỏi Thanh Liên, "Ngươi là sau khi lên tiền viện thì đổi tên, hay là từ khi đến đây đã gọi Thanh Liên?"

"Nga..." Thanh Liên nghĩ nói, "Lứa trước của ta là đặt tên theo loài hoa nha, bất quá sau khi nên danh muốn đổi tên cũng không thành vấn đề a. Bọn nhỏ này thì khẳng định phải đổi một chút rồi." Cái gì Hắc Tử Bạch Tử nghe đều rất không may mắn.

Đang nói, Diệp Hạ đã đến rồi, hắn vốn nghĩ chỉ có một mình Thanh Liên đến, nhìn thấy Thuỷ Nghi liền hết hồn, quay sang trách móc bọn nhỏ, "Đám Tiểu tử các ngươi thật là, sao không mời Đại nhân và Công tử nhà các ngươi vào trong uống trà?"

Đám hài tử bĩu môi một cái, sau khi bị trừng mắt một hồi liền trở lại ai làm việc nấy.

Diệp Hạ liền mời hai người vào một nhã gian tiếp khách.

Thanh Liên hơi cười cười chào hỏi Diệp Hạ, "Diệp thúc người vẫn khoẻ chứ?"

"Khoẻ khoẻ." Diệp lão bản vẫn vô cùng ôn nhu, nắm tay Thanh Liên vỗ về một chút, "Tiểu Liên, ngươi sống tốt chứ? Diệp thúc đã lâu không nhận được tin tức của ngươi a, ta cũng thật lo lắng, mọi người đều nhớ ngươi." Hắn vừa nói còn lén lút nhìn Thuỷ Nghi một cái.

Thuỷ Nghi thuỷ chung một bộ dạng lạnh nhạt khó gần, chỉ đơn giản ngồi nhìn hai người hàn huyên.

"Diệp thúc người yên tâm, Đại nhân hắn là người rất tốt a." Thanh Liên cười nói.

"Ngươi về thăm cũng vừa hay, chi bằng buổi tối ở lại, chúng ta cùng nhau ôn truyện có được?"

Thanh Liên còn chưa kịp suy nghĩ nên nói thế nào, Thuỷ Nghi đã nói, "Chúng ta chỉ đến hỏi chút chuyện, hỏi xong liền đi?"

Thanh Liên liền trừng mắt nhìn hắn, ta vừa mới khen ngài tốt a Đại nhân ngài có thể tốt một chút được không?

Thuỷ Nghi liền nghiêm mặt lắc đầu, trời sắp tối rồi, mau chóng về nhà!

Diệp Hạ lại cười, "Vậy tiếc quá. Đại nhân, các ngươi có chuyện gì sao?"

"Y họ Phùng?" Thuỷ Nghi chỉ Thanh Liên, trực tiếp hỏi.

"A?" Diệp Hạ tựa hồ hơi ngẩn ra, "Chuyện này... không phải...."

"Ta quen biết Phùng tướng quân, lão gia tử có ân với ta." Thuỷ Nghi mặt không đổi sắc nói, "Ta sẽ không hại y, ngươi đừng tìm cớ lấp liếm."

Mặc dù hắn nói đến không nặng không nhẹ, nhưng lại khiến người ta không rét mà run, Diệp Hạ vẫn còn bối rối, nhìn Thanh Liên một chút, Thanh Liên ngây thơ mở to đôi mắt tò mò nhìn hắn, Thuỷ Nghi bên cạnh lại nghiêm nghị cau mày, hai kẻ đối xứng một trời một vực.

Lão Diệp khó xử, "Ngài... lấy gì chứng minh?"

"Chứng minh?" Thuỷ Nghi còn ngẩn ra nghĩ đến mình phải chứng minh cái gì, một lúc sau liền hiểu ý hắn, Phùng gia năm xưa đã tru di tam tộc, hậu nhân làm sao lại còn trên đời, nếu Diệp Hạ thừa nhận, Thanh Liên liền rơi đầu.

Thủy Nghi nghĩ một chút, tay liền sờ đến bên hông mình, bên người hắn có một thanh chuỷ thủ ẩn trong y phục, vẫn luôn mang theo phòng thân. Thuỷ Nghi liền lấy nó ra, đưa cho Diệp Hạ nhìn, trên cán chuỷ thủ khắc một chữ Luân, xiêu xiêu vẹo vẹo, bên trong, lưỡi dao sắc bén được khắc thêm một chữ Phùng, ngay ngắn thẳng thóm.

Diệp Hạ hơi ngẩn ra, cầm thanh đao thất thần một lúc, cuối cùng như là nhẹ thở ra, "Đã lâu rồi không nhìn thấy di vật của Tướng quân."

"Đây là Sư phụ tặng ta trước khi xuất chinh, là bảo vật theo người nhiều năm, vận khí đặt biệt tốt, cũng là bảo bối cứu mạng ta không ít lần." Thuỷ Nghi nói.

"Hả?" Diệp Lão bản ngơ ngơ ngác ngác tiêu hoá lời hắn một lúc lâu sau liền kinh hãi há to mồm, lắp bắp chỉ Thuỷ Nghi, "Ngươi ngươi ngươi....."

Thuỷ Nghi nghiêng đầu, chớp mắt - ta làm sao?

"Ai." Diệp Hạ thở dài, "Ngươi a, nếu thật là ngươi thì tốt rồi, Tiểu Liên giao cho ngươi ta cũng yên tâm, cũng xem như hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của Tướng quân."

"Thanh Liên thật sự là hậu nhân Phùng gia?" Thuỷ Nghi hỏi lại một lần, còn có chút gấp gáp, "Ngươi nói lại rõ ràng cho ta! Khi ta không có ở đây đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao Thanh Liên lại ở chỗ ngươi? Tâm nguyện cuối cùng của Sư phụ ta là cái gì?"

"Đại nhân?" Thanh Liên vẫn im lặng lắng nghe cảm thấy Thuỷ Nghi đột nhiên kích động, liền nắm tay hắn an ủi một chút.

Thuỷ Nghi bình tĩnh thở đều trở lại, nhìn chằm chằm Diệp Hạ, ngươi nói rõ ràng chút đi.

Diệp lão bản từ khi gặp hai người vẫn luôn thở dài thườn thượt, "Chuyện này a, ta lúc trẻ từng đi theo Tướng quân một thời gian, sau đó về kinh thành liền tách ra, ta không làm quan, đối với chuyện khác có hứng thú hơn, liền mở một kỹ viện, thu nhận Tiểu nam hài xinh đẹp lang thang."

"Bất quá ta cùng Tướng quân là hảo bằng hữu a, vẫn thường xuyên qua lại uống rượu. Năm đó Phùng gia đại nạn không qua khỏi, ngài ấy liền mang Tiểu nhi tử phó thác cho ta, nhờ ta che giấu cùng chăm sóc một thời gian, đợi đồ đệ ngài ấy trở về thì giao nhi tử lại cho hắn." Diệp Hạ nói xong, liền nhìn Thuỷ Nghi.

Thuỷ Nghi nhìn Thanh Liên, lời này tức là Thanh Liên sớm đã nên giao đến tay mình, ngay từ lúc y còn rất nhỏ. Cùng với năm đó mình trở về liền gặp chuyện, bản thân đoạ đày lao ngục một năm, mạng mình còn giữ không được có lẽ vì thế mà Thanh Liên mới không thể giao đến tay mình.

"Sau đó thì sao?" Thuỷ Nghi hỏi, "Nghe nói khi đó tiểu nhi tử Phùng gia cũng bị trảm?"

"A... đó là một đứa trẻ vóc dáng cùng dung mạo có mấy phần giống với Tiểu Liên ở trong Hạ Lan Đường được ta mang ra đổi mạng." Diệp Hạ lắc đầu, trong mắt lộ rõ đau thương, "Sau đó, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, ta lại mang Tiểu Liên ra pháp trường, để y nhìn lại phụ mẫu mình lần cuối."

Đến lượt Thanh Liên ngơ ngác, "Diệp thúc, người đang nói gì vậy? Sao ta chẳng có chút ấn tượng gì hết vậy?"

Diệp Hạ nhìn y, "Ngươi sau khi tận mắt chứng khiến một cảnh huyết tinh ấy thì sợ đến ngất đi. Ta mang ngươi về nhà, đến khi ngươi tỉnh lại liền khóc nháo thê thảm, gần như điên loạn, đến mức tự làm bản thân mình bị thương, vô tình ngã vỡ đầu, mất máu rồi lại sốt cao một thời gian, ai cũng tưởng ngươi sắp không qua khỏi rồi, rốt cuộc sau một trận bệnh tật dày vò suốt nửa năm, ngươi tỉnh dậy liền mất trí."

==================
13/7/2022

Mặc dù đối tượng bị huấn chính là Thanh Liên, nhưng nói thật đi có phải mấy người muốn nhìn Đại nhân của tui bị oánh mong lắm đúng hong?

😤

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info