ZingTruyen.Info

[Huấn Văn] [ĐM] Lưu Thuỷ Hành Vân

Chương 1

rimbaud1119

Trong phòng, thiếu niên chân thon eo nhỏ thân thể trắng nõn trắng nà nằm ngang trên chân một nam nhân thanh lãnh. Hai mông thiếu niên được nâng cao, liên tục được bàn tay mạnh mẽ của nam nhân thăm hỏi, dần dần chuyển đổi từ một màu trắng hồng sang đỏ ửng, sắc đỏ càng lúc càng đậm, kích thước cũng một lúc một to lên.

Thân thể thiếu niên ướt sũng mồ hôi, nửa thân dưới run rẩy, nửa thân trên vô lực, hai bàn tay nhàu nát chăn đệm và y phục nam nhân. Trong không gian ngoại trừ tiếng bàn tay mạnh mẽ vỗ lên da thịt non mềm đến vang dội, chỉ còn lại những tiếng rên rĩ khẽ khàn của thiếu niên, mặc dù nhỏ, nhưng vẫn đủ để rót vào tai người bên cạnh. Thiếu niên nước mắt giàn giụa cũng không dám khóc lớn tiếng, bộ dạng này của y trong mắt nam nhân ủy mị không cần nói, chỉ khiến hắn càng có thêm dục tâm đánh nát mông thiếu niên trong lòng bàn tay mình.

"Thuỷ Nghi đại nhân..." Thiếu niên khẽ gọi, âm thanh yếu ớt đi cùng nước mắt được nói bằng giọng mũi mang theo vài phần lẳng lơ, "Đại nhân thương tình, ta vẫn còn rất nhiều khách nhân..."

"Chát" - Một bàn tay đặt biệt vang dội đánh bằng cả sức lực của nam nhân. Thiếu niên cong người như con tôm luộc mà gặm nhắm cái đau ấy, một lúc sau mới có thể thả lỏng thân thể trở lại, thở dốc một tiếng.

Âm thanh Thuỷ Nghi lạnh lẽo bên tai, "Thanh Liên, hôm nay đã không làm ta hài lòng, còn dám có suy nghĩ đó, muốn ta đánh phế mông ngươi?"

"Đại nhân..." Thanh Liên tiếp tục chịu đựng những bàn tay thô bạo tàn phá, nức nở nói, "Ngài đừng như vậy... Thanh Liên biết sai rồi..."

"Hừ!" Thuỷ Nghi hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ tức giận tăng thêm lực đánh lên hai phiến mông đã sưng nặng.

Đột nhiên lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Thuỷ Nghi ngừng tay, cau mày mất hứng, trở người đặt Thanh Liên xuống giường rồi lấy chăn gói y lại, xong xuôi mới đến mở cửa, âm sắc bất mãn, "Chuyện gì?"

Người ngoài cửa hơi cúi đầu, nói nhỏ, "Đại nhân, mật hàm."

Sắc mặt hai người ngưng trọng, Thuỷ Nghi gật đầu, "Ta lập tức đến ngay."

Nhìn người kia rời đi rồi, hắn mới trở lại phòng nói với Thanh Liên trong chăn, "Ta có việc đi gấp."

Thanh Liên lú đầu ra mỉm cười, "Không tiễn, Đại nhân."

Thuỷ Nghi nhìn y một lúc, tay lấy ra một xấp ngân phiếu để lại cho y, nghiêm giọng nói, "Tiền này cho ngươi, ta cũng sẽ đưa tiền cho Diệp tiên sinh. Từ bây giờ đến khi ta quay lại không được phép tiếp người khác."

Thiếu niên Thanh Liên thấy tiền liền cười đến híp mắt, bao nhiêu đau đớn phải chịu đựng đều tan biến đi phân nửa, sảng khoái đáp ứng, "Tuân mệnh Đại nhân."

Thuỷ Nghi nửa tin nửa ngờ nhìn y, nhưng không thể lưu lại lâu hơn nửa, liền xoay người bỏ đi.

Thanh Liên mỉm cười nói tạm biệt hắn, mỉm cười nhìn bóng lưng hắn bước đi, mỉm cười nhìn hắn đóng cửa, một khắc sau, đã nằm trong chăn đau khổ quằn quại.

"Tiểu Liên à." Cửa phòng lần nửa mở ra, người đến là một nam trung niên tầm bốn mươi, tướng mạo có phần tinh tế, dường như trẻ hơn so với tuổi. Hắn đi đến bên giường Thanh Liên ngồi xuống, xoa đầu y, dịu giọng nói, "Thuỷ Nghi đại nhân vừa rời khỏi."

Thanh Liên trán đẫm mồ hôi chẳng buồn mở mắt, mệt mỏi đáp lại, "Con biết rồi."

"Ngươi không sao chứ?" Người nọ lo lắng hỏi, lại nhẹ nhàng vé chăn muốn xem vết thương của y.

Thanh Liên tự nhiên để hắn xem, quay đầu nói, "Diệp thúc, thúc gọi Hồng Tử thượng dược giúp con đi, dùng loại nhanh khỏi một chút."

Diệp thúc trong miệng y cũng là Diệp tiên sinh mà khi nãy Thuỷ Nghi nói đến, hắn là lão bản của nơi này, tên Diệp Hạ.

Diệp Hạ nhìn vết thương trên mông y cũng chỉ biết lắc đầu nói, "Dùng thuốc giảm đau từ từ hồi phục là được. Đại nhân lúc rời đi không dặn ngươi không được làm nữa sao?"

Thanh Liên bĩu môi, "Thúc nghe hắn làm gì? Hắn nói chuyện hắn, thúc không làm ăn nữa sao? Chúng ta còn phải kiếm cơm mà."

"Nhưng Đại nhân đã trả tiền bao ngươi suốt một tháng rồi." Diệp Hạ bất đắc dĩ nói, "Tiểu Liên, chúng ta làm ăn cũng phải có uy tín."

"...." Thanh Liên muốn cãi lại nhưng thật sự vô ngữ.

Diệp Hạ lại đặt thêm một xấp ngân phiến xuống trước mặt hắn, "Tiền lương của ngươi, giữ đi."

Thanh Liên trừng mắt muốn đem tiền trả lại cho hắn, nói mình đã được cho rất nhiều tiền rồi, nhưng lại bị Diệp Hạ từ chối, hắn ôn thanh nói, "Ngươi được đại quan quý nhân để mắt đến, ta cũng mừng cho ngươi. Thuỷ Nghi đại nhân nhiều lần ngỏ ý muốn chuộc thân cho ngươi, nghe bảo ngươi không đồng ý."

"Diệp thúc." Thanh Liên hơi nhắm mắt, thở nhẹ ra một tiếng như thở dài, mệt mỏi nói, "Con sẽ không rời khỏi mọi người đâu."

Diệp Hạ không khuyên bảo cũng không ép buộc y nữa, chỉ dịu dàng vỗ vai y nói, "Tuỳ ngươi quyết định đi. Phải rồi, nghĩ ngơi cho tốt, ta bảo Hồng Tử đến chăm sóc ngươi."

"Đa tạ." Thanh Liên chỉ đáp lại một tiếng.

。。。

Nơi này của bọn họ gọi là Hạ Lan Đường. Nghe tên hoa mỹ nhưng lại là nơi phong hoa tuyết nguyệt chỉ toàn nam nhân. Diệp Hạ là lão bản của nơi này, mọi người đều gọi hắn là Diệp tiên sinh.

Hạ Lan Đường bên ngoài thanh tao nhã nhặn, người không biết đều nghĩ đây là một cầm viện, đi vào hai tầng mới là nơi kỹ nam tiếp khách, nhưng kỹ nam thì khác với kỹ nữ, bọn họ không ỏng ẹo lẳng lơ, mà ngược lại thanh thuần thoát tục, mỹ nam xinh đẹp như mây, tư chất cũng thực thanh nhã. Bởi khi vào phòng đóng cửa rồi thì cũng chẳng ai để ý họ sẽ làm gì.

Hồng Tử là một tiểu tạp dịch của Hạ Lan Đường, tầm mười hai tuổi, dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng rất nhanh tay lẹ chân.

Hắn luôn là người phụ trách chăm sóc Thanh Liên sau khi khách nhân rời đi, ở một bên vừa bôi thuốc vừa lầm bầm, "Tại sao mỗi lần Thuỷ Nghi đại nhân đến đều chỉ đánh mông Công tử chứ không làm gì?"

Thanh Liên dở khóc dở cười nhìn hắn, "Ngươi hy vọng hắn sẽ làm gì ta?"

"Nga..." Tiểu hài nhi ngây thơ trả lời, "Cưỡi ngựa nha... ai nha!"

Vừa nói xong đã bị Thanh Liên gõ đầu một cái, "Ai dạy ngươi?"

Hồng Tử xoa đầu bĩu môi, "Đệ nghe bọn Lục Tử Lam Tử nói, những người khác sau khi cưỡi ngựa xong chăn đệm đều ướt sũng nhầy nhụa, bọn họ giặt rất cực a. Thuỷ Nghi đại nhân thường xuyên đến đây nhưng chăn đệm của Công tử lúc nào cũng sạch sẽ."

Thanh Liên thở dài một tiếng, thầm nhủ "Trẻ nhỏ thật sự không nên tới nơi này." Nhưng lại nhớ đến bản thân hồi bảy tám tuổi được Diệp Hạ nhặt về, cùng một số hài nhi khác cũng được nhặt về, bọn họ ban đầu cũng làm tạp dịch giống những đứa nhỏ này, tiếp xúc với những thứ kia cũng rất sớm.

Nơi này dù cho khoác vẻ ngoài thanh nhã thì nó cho cùng cũng chỉ là một nơi trăng hoa trần tục, bên trong sớm đã vấy bẩn từ lâu.

================
6/16/22

Đây lại là một em bé mới nhà toi đây. Tui hy vọng em bé này sẽ khiến mọi người cảm thấy thú dị....

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info