ZingTruyen.Info

|HUẤN VĂN||BL| ẤM ÁP NHẤT LÀ KHI TUYẾT RƠI

36. Bươm bướm

Fluoxetine12

Thật ra chiếc chap mà mình đăng bên Hội thoại cũng gần xong rồi, chỉ là mình thấy hơi đau lòng nên không nỡ đăng. Nhưng quyết định cuối cùng thì chap đó sẽ là chap tiếp theo nhé ^^~

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của mình 🙆‍♀️💌

____

Cả một ngày, em im lặng không lên tiếng, cũng không rơi một giọt nước mắt nào, chỉ thẫn thờ một mình.

Em không nghĩ mọi người có thể xấu xa đến như thế.

Em xấu hổ với Cảnh Liêm, em không tưởng tượng nổi chiều hôm nay sẽ phải đối diện với hắn như thế nào trong buổi họp. Nếu em bảo em không làm, hắn có tin em không?

Nếu Cảnh Liêm tin em, vậy những người còn lại trong công ty sẽ nghĩ hắn như thế nào?

"Làm lộ tài liệu công ty mà không bị đuổi liền hả? Nghe đồn cậu ta có quan hệ tình cảm với Phương Tổng đấy"

"Sao Phương Tổng thích cậu ta được, nhìn là thấy chẳng hề xứng đôi chút nào"

"Cậu ta tệ như thế, trừ phi lên giường với Phương Tổng thôi, ha ha, nghe đã thấy tởm rồi"

Vốn dĩ định vào nhà vệ sinh khóc một trận thật lớn, nhưng đột nhiên em không khóc nổi, bởi vì khi em ở với người lạ thật sự ít khóc. Chỉ có bên Cảnh Liêm mới để tuyến lệ em hoạt động bình thường thôi.

Dù gì đây cũng chưa phải là tệ nhất. Ít nhất vẫn đỡ hơn những gì em từng chịu đựng khi sống cùng Vũ Hiên.

Buổi chiều vào họp, em chỉ ngồi nghe không lên tiếng. Dù gì cũng chưa ai dám chỉ đích danh là em làm lộ, chẳng việc gì phải mở miệng.

Chỉ là, em rất buồn.

Em đã cố gắng nhiều như thế, cũng chẳng thể khiến mọi người yêu thích mình.

Đến lúc lên xe, em vẫn kiên quyết không rơi nước mắt. Chỉ một tâm trạng ủ dột tựa đầu vào ghế nhìn ra cửa sổ.

"Ban nãy ba mẹ gọi, bảo anh với em hôm nay về nhà ăn"

Tâm trí em vẫn còn lộn xộn, nghe được cũng không trả lời nổi, chỉ im lặng. Cảnh Liêm biết em đang buồn, cũng không trách móc gì, bật một bài nhạc nhẹ nhàng rồi tiếp tục lái xe.

"Chào ba, chào mẹ ạ," Em lễ phép cúi đầu chào. Cảnh Liêm xoa xoa đầu em, "Cảnh Huyên với Dĩnh Đình không về hả mẹ?"

"Mai nó mới về, hôm nay Dĩnh Đình có lịch gặp bệnh nhân rồi"

Hôm nay bữa cơm tốt cũng diễn ra rất im lặng và nhanh chóng. Ba mẹ hỏi thì em trả lời, Cảnh Liêm giúp em tiếp chuyện. Ngoài ra thì cũng không nói gì thêm nữa.

Trời mưa lớn, ngày mai là cuối tuần, Cảnh Liêm quyết định ở đây đêm nay. Dù gì cũng đã có sẵn quần áo của cả hai, đồ dùng sinh hoạt không thiếu gì.

Em ngồi trong bồn tắm, tựa người vào thành bồn lặng lẽ chảy nước mắt, đến nấc cũng không dám vì sợ hắn nghe thấy.

Cả ngày hôm nay thật sự rất mệt mỏi và uất ức, em không thể nhịn được nữa.

Em sợ phải đối mặt với hắn, em sợ hắn không tin em. Nếu Cảnh Liêm không tin lời em nói, trái tim mỏng manh này sẽ vỡ nát.

"Sao mà xứng với Phương Tổng được?"

"Phương Tổng thấy cậu ta có khi còn phải đá xa một cái"

"Nhìn đã biết không phải gu của Phương Tổng rồi, còn không phải gu tôi nữa cơ"

Nước mắt ấm nóng chảy xuống cằm rồi nhỏ xuống bồn nước. Em tự hỏi Cảnh Liêm nghĩ gì về em khi biết chuyện, liệu hắn có giống những người kia, tin rằng em là thủ phạm không.

Điền Khanh chìm trong mớ suy nghĩ của mình đến quên cả thời gian, đến lúc Cảnh Liêm bước vào cũng không biết.

Nhìn em mắt mũi đều đỏ bừng, hắn định mắng em mấy câu, nhưng rồi lại thôi.

Còn chưa đủ thảm thương hay sao?

"Ngồi lâu sẽ cảm lạnh mất," Cảnh Liêm cởi áo ra rồi đến bên cạnh, cúi xuống bế em lên nhấc ra khỏi bồn. Nước trong bồn lạnh đến mức chính lòng hắn cũng phát đau. "Đã tắm chưa? Có cần anh tắm giúp không?"

Cục cưng còn nhỏ, phải nhẹ nhàng yêu thương em, dạy dỗ tính sau.

"Chưa ạ..."

Hắn cười, nhẹ hôn lên môi em rồi đặt em ngồi lên thành bồn, tự mình mở vòi nước bắt đầu tắm cho em.

"Sau này mệt quá thì bảo anh giúp em tắm, đừng ngâm mình lâu như thế," Cảnh Liêm vò vò mái tóc em cho lên bọt. "Thân thể em cũng không tốt, dễ bệnh"

"Anh cũng mệt mà..." Em nhỏ giọng, vì ngồi quay lưng với hắn nên Cảnh Liêm không thấy được giọt nước mắt vừa rơi xuống trên mặt em.

"Chăm sóc em không mệt"

So với nước lạnh em vừa ngâm, nước ấm dễ chịu hơn nhiều. Có lẽ một phần là do có hắn ở bên cạnh, em cũng thoải mái hơn.

"Nhắm mắt lại, anh mở nước," Hắn cẩn thận nhắc nhở. Điền Khanh cũng nghe lời làm theo.

Tắm xong, hắn lau người cho em, quấn khăn kín rồi bế ra ngoài rồi đặt xuống giường, sau đó mở tủ lấy đồ ngủ đem đến. "Anh giúp em mặc"

Em ngồi yên không động đậy, hai mắt hơi phiếm hồng, "Cảnh Liêm..."

Điền Khanh nhận thức rất rõ ràng sự yêu thương của hắn dành cho em.

Ban nãy em ở trong bồn tắm khóc nhiều như thế, hắn cũng không làm khó em, không gặng hỏi, chỉ giúp em nhanh chóng tắm xong.

Hắn đối xử tốt với em như thế, mà bản thân em lại chẳng có gì để đền đáp cho hắn.

"Ai làm gì cục cưng của anh buồn thế này?" Cảnh Liêm dịu dàng dỗ dành, hắn không muốn mình doạ em sợ rồi lại bắt đầu học nói dối. "Có phải vì anh đi vào lúc em đang tắm không? Hay đồ ăn hôm nay không ngon hả?"

"Có phải em làm phiền anh không?" Điền Khanh thều thào hỏi, ủ rũ cúi đầu. "Em làm ảnh hưởng đến nhiều thứ như vậy, có phải rất không xứng với anh không?"

Khoé môi đang mỉm cười của Cảnh Liêm biến mất. Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng câu nói tiếp theo của em như khơi mào lửa giận.

"Hay là mình... chia—"

Không đợi em nói thêm một câu nào, Cảnh Liêm đã kéo em nằm sấp xuống giường, lột chiếc khăn trắng hắn quấn cho em ra. Bàn tay mạnh mẽ đánh vào cặp mông nhỏ trắng trẻo cong tròn của em.

"Em biết anh không thích nghe những lời này, đúng không?" Từng bạt tay đánh xuống đều lưu lại dấu đỏ đỏ hồng hồng, mười mấy cái đánh xuống cũng khiến em khổ sở rơi nước mắt.

Khóc không chỉ vì đau, mà vì hôm nay thật tệ.

Mọi thứ không thuận lợi, mọi người đều ghét bỏ em, đến em cũng không thích chính bản thân được nữa.

Em không có gì tốt, em chỉ gây phiền phức cho hắn mà thôi.

"Anh cấm em tuyệt đối không được tự hạ thấp bản thân," Cảnh Liêm nghiêm giọng quát, không ngừng đánh xuống cặp mông đang run rẩy. "Đã nói em bao nhiêu lần rồi, Khanh Khanh?"

Bạt tay mạnh mẽ vỗ thêm vài cái, em đáng thương bám chặt gối đầu, không dám động đậy, sợ ba mẹ sẽ nghe được. Nước mắt thấm ướt đẫm một mảng gối, trông vô cùng đáng thương.

"Anh phải nói bao nhiêu lần nữa em mới nhớ đây?" Cảnh Liêm tiếp tục đánh xuống. "Trả lời anh, Khanh Khanh"

Em khóc đến nghẹn ngào, trong lòng vẫn khăng khăng với ý nghĩ của mình. Em không xứng, một chút cũng không xứng với hắn!

Nhìn cặp mông em sưng đỏ, nhưng em vẫn một mực không nghe lời, Cảnh Liêm nhận ra, hắn sai rồi.

Lẽ ra hắn phải kiên nhẫn, chậm rãi nói chuyện, giải thích cho em hiểu.

Đứa nhỏ của hắn dễ tổn thương ra sao, chính hắn là người hiểu rõ nhất.

Em cần một người ôn tồn dạy bảo, không phải là đánh trực tiếp như thế này.

Cảnh Liêm nén cơn đau lòng, đỡ em ngồi dậy. "Bảo bối, em đừng như thế, đừng nói những lời đó, có được không em?"

Em không trả lời hắn, chỉ im lặng khóc lóc. Cảnh Liêm lót một chiếc gối rồi đặt em ngồi đối diện mình. Điền Khanh không muốn nói chuyện, vùng ra lùi lại đầu giường, mông bị cọ xuống đệm đau đến chảy nước mắt.

"Không, Khanh Khanh, lại đây nào," Cảnh Liêm dứt khoát tiến tới bế em lên đặt ngồi lại chỗ cũ, không nỡ mạnh tay, chỉ cố gắng nhẹ nhàng cố định vai em lại.

"Khanh Khanh, bây giờ chúng ta phải giải quyết vấn đề, em có đồng ý không?" Hắn ôn hoà hỏi, nhìn thẳng vào mắt em. Điền Khanh nức nở lắc mạnh đầu, "Không muốn, hức, em không muốn"

Cảnh Liêm giữ tay em lại, không hề tỏ ra tức giận, kiên trì nhìn em, "Nào, Khanh, nếu không giải quyết thì vấn đề cũng sẽ không biến mất đâu"

Em cố giằng tay ra, nhưng cổ tay bị hắn giữ rất chặt. "Ngoan, em cùng anh giải quyết"

"Không thích, hức," Em gào khóc, cũng chẳng để ý đây là nhà ba mẹ hắn hay nhà mình. "Không, không muốn"

Điền Khanh ít khi làm loạn, là vì chưa từng có đủ áp lực khiến em phát nháo lên.

Cảnh Liêm giữ tay em lại, vẫn kiên nhẫn dùng giọng nhẹ nhàng để tránh doạ em sợ, dỗ ngọt. "Nào, Khanh, bình tĩnh lại, bảo bối"

"Khanh Khanh, ngoan nào, nghe lời anh, chúng ta sẽ chỉ nói chuyện thôi," Hắn nới lỏng tay, sợ làm đau em. "Có muốn ôm anh trước một cái không?"

Có cơ hội, em liền rút tay lại, trốn vào góc giường. Em ngồi yên một chỗ quẹt nước mắt, cúi gằm mặt không chịu nhìn hắn. Cảnh Liêm thở dài, "Được thôi, em không muốn ôm cũng được, vậy trước tiên mặc áo vào đã"

Áo ngủ được đưa đến trước mặt, em ngập ngừng, nửa muốn lấy mặc vào, nửa lại muốn bỏ trốn.

"Không mặc áo sẽ bị cảm đấy"

Có tiếng hít mũi nhẹ, song bàn tay nhỏ nhắn kia vẫn ngoan ngoãn nhận áo rồi mặc vào.

"Vậy, chúng ta nói chuyện nhé?" Cảnh Liêm đưa tay đến định xoa đầu em, nhưng Điền Khanh rụt cổ né tránh hắn. "Không muốn..."

Đột nhiên em cảm thấy, em không xứng đáng nhận được sự yêu thương của Cảnh Liêm.

"Hay ngày mai thì thế nào?" Cảnh Liêm nghĩ có lẽ một phần do hôm nay em chịu đựng quá nhiều, cũng không nên ép thêm làm gì. "Ngày mai chúng ta giải quyết, em cảm thấy sao?"

"Không muốn, hức, không muốn giải quyết," Em gục mặt vào gối che đầu bịt tai lại. Chân đạp đạp vùng vằng không cho hắn lại gần.

"Làm như thế là không ngoan đâu, anh hơn em sáu tuổi mà," Cảnh Liêm nhẹ giọng nhắc nhở, không hề trách mắng. "Bảo bối ngoan của anh đâu rồi?"

Dịu dàng khuyên bảo, đối với em cũng rất hiệu quả.

"Khanh Khanh, đừng che tai lại, nghe anh nói này" Hắn tiến lại gần gỡ hai tay của em ra, rồi ngồi trước mặt em. "Em xem, anh chỉ hỏi em một câu thôi, nhé"

Điền Khanh lắc đầu yếu ớt, em không muốn nghe, không muốn nói chuyện nữa.

"Em không cần anh nữa, có phải thế không?"

Hỏi xong câu này, lòng hắn cũng đã đau nhói.

Hắn sợ nghe em nói chia tay.

"Trước đây em đã nói chia tay một lần rồi"

Cảnh Liêm sợ mình đang thao túng tâm lý em, nên không dám nói nặng nói nhẹ gì hơn. "Nếu như em thật sự muốn như vậy, anh sẽ không cản em"

"Anh phải cản em.."

"Chính em đòi chia tay, bảo em không xứng với anh mà, anh biết cản thế nào đây?" Cảnh Liêm chua xót nén đau, vuốt nhẹ gương mặt nhem nhuốc của em. "Không sao, anh sẽ không để em chịu khổ"

Điền Khanh hất tay hắn ra, ấm ức nấc lên, "Anh không cần em"

Ban nãy chính em là người đòi chia tay, nhưng bây giờ lại nức nở, cảm thấy hắn không còn cần em nữa rồi.

"Nói như thế là không đúng, em là người không cần anh trước mà"

Đuối lí không cãi được, em hờn dỗi oà khóc. Cảnh Liêm vội dỗ dành. "Thôi nào, là anh không tốt, anh không tốt với em"

Chuyện nói chia tay, lập tức bị gạt sang một bên.

Em ngồi trong góc bó gối nhìn hắn. Trông như một con cún nhỏ bị người ta bỏ rơi, nửa muốn tin tưởng vào người định đón bé về nuôi, nửa hoài nghi. Bộ dáng thảm thương đến đau lòng...

"Muốn ôm anh một cái không?"

Dù có thế nào, Cảnh Liêm vẫn sẵn sàng cho em cơ hội để thay đổi.

Mắt em sáng lên, gật gật đầu, em chậm chạp bò đến chỗ hắn, nhưng lại ngại ngùng không dám chui vào.

"Bảo bối ngoan," Cảnh Liêm trực tiếp ôm lấy em vào lòng, dịu dàng vỗ nhẹ lưng em an ủi. "Không sao, anh ở đây"

Có hơi ấm quen thuộc của hắn bao bọc, tâm trí em cũng dần dần điềm tĩnh lại.

Thì ra đây là lí do Cảnh Liêm luôn hỏi em có muốn ôm hắn không...

Cằm em gác lên vai trái của hắn, Cảnh Liêm vòng tay ôm trọn cả người em, xoa xoa vuốt vuốt như dỗ mèo con. "Ngoan"

"Được rồi, chúng ta nói chuyện thôi nào," Tầm 5 phút ôm em bé trôi qua, Cảnh Liêm kéo em đặt trước mặt mình, nhẹ nhàng hỏi. "Chúng ta bắt đầu được chưa?"

Em nhìn hắn, gật gật đầu.

Mặc dù trong lòng tràn ngập lo lắng, em vẫn sẽ cố nghe lời hắn.

"Trước tiên, em cảm thấy thế nào về bản thân?"

Điền Khanh mở to đôi mắt còn hoe đỏ nhìn hắn.

Trong tất cả những câu hỏi chất vấn mà em từng nghĩ đến, câu này chưa bao giờ xuất hiện.

"Không sao, cứ nói những gì em nghĩ, anh không đánh"

"Em... cảm thấy... em không xứng với anh.." Em ngập ngừng nói ra, hơi dè dặt nhìn hắn. Cảnh Liêm xoa đầu em trấn an, "Cứ nói đi, anh nghe"

"Em, em không có nhiều điểm tốt ạ.. em còn gây rất nhiều phiền phức cho anh"

Ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, đã làm phiền hắn.

Đến tận bây giờ, vẫn làm phiền hắn.

Cảnh Liêm xoa đầu em, nhẹ giọng. "Vậy đến lượt anh nhé"

"Anh xấu tính, nóng nảy, không thích giao tiếp với mọi người"

"Anh cũng rất hung dữ, hay đánh em"

Điền Khanh hơi khó chịu níu tay hắn, lắc đầu phản bác. "Không có đâu... anh rất tốt mà..."

"Bảo bối, em cũng rất tốt mà," Cảnh Liêm mỉm cười nắm lấy tay em. "Em vừa giỏi, vừa ngoan, còn biết nấu ăn nữa"

Hắn kéo em lại gần mình một chút, "Em có biết câu chuyện của bươm bướm không?"

Em lắc đầu ngước nhìn hắn. Cảnh Liêm xoa xoa cặp má của em, chậm rãi kể. "Bươm bướm không thấy được đôi cánh của chính mình, nên nó luôn nghĩ rằng nó rất xấu xí, nó chẳng bao giờ nhận ra vẻ đẹp thật sự của bản thân cả"

"Thế... không ai nói với bướm rằng nó đẹp ạ..." Em tò mò hỏi. Cảnh Liêm mỉm cười, "Có nói, nhưng nó không tin, thế nên nó chết đi và vẫn nghĩ rằng mình thật xấu xí"

Cảnh Liêm luôn nói tốt về em, rất nhiều, nhưng em không nghe hắn. Em lại nghe người ngoài nói, để những lời khó nghe dễ dàng in vào tâm trí.

"Bảo bối có muốn giống bạn bươm bướm không?"

Em lắc đầu, "Không đâu ạ..."

"Vậy bây giờ, em sẽ tự nói một điều tốt về chính mình, anh cũng sẽ làm như thế, nhé?"

Em chần chừ, e dè nhìn hắn, rồi cũng ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

"Em... học tốt"

"Anh biết điều hành công ty"

"Em biết, ừm, biết làm cà phê"

"Anh biết làm sủi cảo"

Chẳng mấy chốc, căn phòng ngủ ấm áp đã tràn ngập tiếng cười.

Phương pháp dạy trẻ nhỏ, là không tuân theo một phương pháp. Phải biết thấu hiểu, biết lắng nghe, biết yêu thương.

"Cục cưng giỏi quá"

"Vậy, chúng ta nói đến chuyện tiếp theo nhé"

"Không cần nói nữa ạ..." Điền Khanh lén dụi mắt, nhỏ giọng nói. "Em sai rồi..."

"Anh muốn nghe em mà," Cảnh Liêm kiên nhẫn dẫn dắt, "Khanh Khanh này, có người bảo rằng em không xứng với anh, đúng không?"

Em gật gật đầu, nép vào lòng hắn. "Nhưng... em cũng cảm thấy không sai lắm.."

Hắn kéo em ngồi quỳ trên đùi mình, nhìn thẳng vào mắt em, dạy dỗ. "Không được nói linh tinh thế nữa, anh thương em nhiều thế nào bản thân em còn không biết sao?"

"Nhưng mọi người cứ nói vậy mà," Em buồn bã. "Em thấy nói đúng em mới, hức, em mới thế này"

"Vậy em tự nhận em không tốt, em tự nhận em không xứng, phải không?" Cảnh Liêm đưa tay ra sau vỗ mông em thêm hai cái. "Anh không cho phép em nói như vậy, cả nghĩ cũng không được"

Em quá đơn thuần, quá ngốc đi, hắn biết những chuyện này không dễ chịu chút nào, nhưng lập tức tin như em thì quá là dễ lừa rồi

"Cho dù em thế nào, anh vẫn sẽ yêu thương em," Hắn dịu giọng xuống, hôn lên môi em một cái. "Người ngoài có nói thế nào, thì anh vẫn sẽ thương em"

Điền Khanh ngả người dụi mặt vào ngực hắn, đáng thương hít mũi một cái.

"Bảo bối, ban nãy em có thể kể ra điểm tốt của bản thân, anh cũng đã nói cho em biết bản thân em tốt thế nào rồi," Cảnh Liêm xoa xoa mông em, ngọt ngào dỗ. "Hãy ghi nhớ, đừng như bạn bươm bướm, nếu không tự nhìn ra được thì hãy nhớ những gì người khác nói tốt về em, em làm được không?"

Thật ra, cũng rất khó để trách em.

Em đã chịu đựng những lời chửi bới, hạ nhục của Vũ Hiên suốt năm năm. Ở cái tuổi tươi đẹp như vậy, em lại bị hành hạ, chịu đựng nỗi đau thể xác lẫn tinh thần.

Năm năm này đã khiến tâm lý em trở nên vô cùng tiêu cực.

Em có thể im lặng sống đến khi gặp hắn, Cảnh Liêm thấy đây là phép màu lớn nhất rồi.

"Anh biết, em đã phải chịu đựng rất nhiều khó khăn"

Giọng của hắn rất ấm, nói một câu này liền khiến nước mắt em trào ra.

"Một ngày nghe bao nhiêu chuyện không tốt, anh biết em rất mệt mỏi"

Cảnh Liêm không cần em mạnh mẽ, cũng chẳng cần em trưởng thành. Hắn chỉ mong em dù thế nào, cũng phải nhớ rằng hắn luôn đứng phía sau, để em có thể chạy về nhào vào ôm lấy.

"Bảo bối, vì sao em lại chọn tin người ngoài mà không tin những thứ thật sự xảy ra trước mắt em chứ?" Hắn vuốt lưng em, chậm rãi giải thích. "Anh thương em đến thế nào em cũng không nhìn ra sao?"

"Nếu anh cũng nghe theo những gì người ngoài nói, em nghĩ chúng ta sẽ thế nào?"

Yêu nhau mà cả hai đều không tin tưởng nhau, sớm muộn gì cũng phải đi đến kết thúc.

Trước đây chỉ có em nghe người ngoài, hắn luôn bên cạnh dỗ dành nên em không nghĩ nhiều. Nhưng hiện tại câu hỏi như vậy, em mới nghĩ đến tình huống như thế

"Anh đừng nghe theo họ.."

Điền Khanh thực sự rất sợ hắn sẽ bỏ rơi em.

Em luôn nghĩ nếu người rời đi là em, thì hắn vẫn còn có thể gặp gỡ bao nhiêu người khác, vẫn có thể sống tốt

Nhưng nếu người rời đi là hắn, em chỉ biết sụp đổ. Em chỉ có nơi đây mà thôi.

"Anh đừng nghe.. không nên.."

"Khanh Khanh biết là không nên, thế vì sao em vẫn nghe người khác nói?" Cảnh Liêm nhẹ nhàng xoa lưng cho em dịu lại. Những vấn đề này có thể trông rất nhỏ nhặt, nhưng nó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tình cảm giữa em và hắn. Thế nên hắn muốn chậm rãi giúp em giải quyết triệt để tất cả.

Không cần vội vàng, dù gì hắn cũng sẽ ở bên em suốt cuộc đời còn lại mà.

"Bởi vì, không biết nữa.." Em nghẹn ngào nói, tin chính là tin thôi. "Đừng bỏ em.."

Bởi vì so với việc được khen, em đã nghe phải những điều tiêu cực quá nhiều, khiến chính em cũng không tin tưởng bản thân mình được nữa.

"Anh không bỏ em, bảo bối, anh chỉ đang hỏi thôi,"

"Khanh Khanh, anh luôn rất tin tưởng em," Cảnh Liêm nhẹ giọng. "Thế nên, bảo bối cũng tin anh có được không nào?"

Từ khi bắt đầu quen nhau đến nay, hắn luôn luôn chỉ tin lời em nói.

Người khác bịa đặt, vu oan đủ điều. Cảnh Liêm chưa một lần nào vì câu nói của họ mà nghi ngờ em.

Sau một ngày bị rút cạn năng lượng ở công ty, em còn nghĩ về nhà sẽ bị hắn chấn chỉnh sự việc này một trận. Nhưng Cảnh Liêm chỉ nhìn thẳng vào em mà hỏi "Em có làm không?"

Bây giờ mới là câu hỏi quan trọng nhất.

Hắn không nói cụ thể là chuyện làm lộ tài liệu của công ty, nhưng cả hai đều hiểu chuyện đang đề cập.

Chỉ cần em nói không, hắn nhất định sẽ tin tưởng em.

Nhưng còn em, chỉ cần nghe người khác nói vài câu, trong lòng đã cảm thấy sợ hãi rồi...

Người như Cảnh Liêm mà phải hạ xuống xin em hãy tin tưởng hắn. Em biết mình thật không tốt chút nào cả

"Chỉ cần là lời em nói, anh nhất định sẽ tin," Hắn lau đi nước mắt trên mặt mà chính em còn không nhận ra đã rơi xuống từ lúc nào, nhẹ nhàng khuyên bảo. Lòng tin của hắn dành cho em là bền vững, không thể lung lay.

Điền Khanh nhìn hắn, nói nhỏ xíu, "Không có..."

"Nói lớn lên anh nghe nào, em nói nhỏ như thế anh nghe không rõ"

"Em không có làm..." Em nói to hơn, sau đó lại ngại ngùng ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn. "Anh tin em..."

"Ừm, anh tin bảo bối"

"Anh... đừng chuyển phòng em..."

Em rất sợ mọi người nghĩ rằng em dựa hơi hắn.

Em muốn là một người tự lập, tự biết bảo vệ bản thân. Không thể cứ dựa dẫm vào hắn mãi được.

"Anh không muốn em làm việc với những người này," Bàn tay hắn cẩn thận cài cúc áo giúp em. "Anh chỉ nhúng tay vào một lần này thôi, nhé?"

Đầu nhỏ lắc lắc, em hồng mắt mím môi. "Không muốn..."

Cảnh Liêm thở dài, nhìn em mỗi ngày chịu đựng đám người này, hắn thà đuổi việc em còn hơn.

"Một lần này thôi ạ, em sẽ làm tốt," Em ngồi thẳng lên nhìn thẳng vào hắn, rồi hôn chụt một cái lên môi hắn. "Nha anh..."

Hắn mà không đồng ý thì đảm bảo em sẽ khóc nằng nặc đòi cho bằng được mới thôi.

"Đây là lần cuối cùng, nếu phòng này còn xảy ra vấn đề, anh sẽ chuyển mà không báo trước cho em"

Đạt được mục đích rồi, em cũng vui vẻ bám lấy hắn. Mông bị đánh cũng không còn quá sưng, chỉ còn hồng hồng.

"Sau này ngâm mình thì phải ngâm nước ấm, không được ngâm nước lạnh nữa"

"Dạ..."

"Ngoan"

Em có rất nhiều điểm tốt.
____
21/6/2021

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info