ZingTruyen.Com

(Duyên gái) Nhớ khúc ầu ơ

31

Hatudi12

Không biết từ đâu ra, Ngọc Tiên cảm nhận được có ai đó đang nằm đè lên người mình, và người đó đã dùng toàn bộ tấm thân đó để che chắn cho cô khỏi đòn roi từ ông cả. Ngọc Tiên đau tới mờ mắt, cô không ngoáy đầu lại nhìn được vì đã hết sức, chỉ biết sau khi nghe tiếng roi bị gãy, giọng Bưởi bắt đầu la lên oai oái.

"Mợ ba. Trời ơi, mợ ba!"

Mợ ba? Mợ ba à? Ngọc Tiên giật mình, rồi cô thấy hai bàn tay của người đó chống xuống hai bên. Mỹ Kim, chết thật, con bé chạy ra đỡ cho cô đây mà.

Vút chát!

"Bà ba. Hoá ra hôm nay bà cũng muốn theo bà cả chống đối chồng đó sao?"

Ngọc Tiên chỉ nghe tiếng roi vụt xuống, cô không còn cảm giác đau đớn gì nữa. Hình như Mỹ Kim đỡ hết cho cô rồi còn đâu. Ngọc Tiên nằm gọn dưới thân nàng, còn nàng thì cương quyết chẳng chịu buông chị cả ra, mặc dù hồi nãy nàng mới vừa trải qua một cơn đau đớn còn hơn thế này nữa.

"Kim..."

Ngọc Tiên gọi khẽ, Mỹ Kim không trả lời gì, nàng chỉ vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô ý bảo rằng nàng ổn.

Ổn cái cù lôi!

Vút chát! Vút chát!

"Được, phận đờn bà còn dám hỗn láo với nhà chồng. Bữa nay tôi đánh chết hai bà, thì ra chính hai bà thông đồng với nhau để giết tôi chớ gì."

Tiếp tục chịu thêm hai roi, Ngọc Tiên lờ mờ biết được Mỹ Kim sắp chịu không nổi rồi. Thân nàng liễu yếu đào tơ, đụng nhẹ thôi cũng đổ chứ huống chi nãy giờ còn bị đánh bằng roi mây. Trong lòng Ngọc Tiên như có ngọn lửa thổi bùng lên, rừng rực cháy. Cô lật người dậy rồi cùng kéo Mỹ Kim nằm đè lên người mình, ôm chặt lấy nàng mặc cho tấm lưng giờ đây đau khiến cô rưng rưng nước mắt.

Bất ngờ trước hành động của chị cả, Mỹ Kim chỉ còn biết trố mắt ra nhìn. Nàng cũng đau quá, đau chẳng còn thiết tha động đậy gì nữa. Ngọc Tiên trừng mắt nhìn ông, cô nắm chặt tay lại, dịu dàng đỡ Mỹ Kim lẫn bản thân đứng dậy, nhưng ngặt nỗi sức lực Mỹ Kim không còn đủ nữa, nàng chỉ còn biết ôm lấy vai Ngọc Tiên, tựa hẳn người vào đó.

"Bà..."

Ông cả cầm một phần roi, phần còn lại đã bị gãy nát tươm, mà trên mấy sợi mây bị tưa ra còn dính chút máu đỏ nhiễu tỏng tỏng.

"Ông đánh đủ chưa? Đánh đủ rồi thì tha cho Kim đi."

Nhìn cảnh tượng Mỹ Kim nằm ngả nghiêng trong lòng vợ cả, ông Trịnh lại thấy chướng khí vô cùng. Nhưng máu đã loang lỗ khắp sàn nhà, bây giờ đánh nữa thì chỉ có nước ông bị tụi Tây gông cổ vì dám đồ sát con nhà chánh tổng thôi. Hằn hộc ném roi xuống, ông liền ném cho Ngọc Tiên lẫn Mỹ Kim cái ánh nhìn chẳng mấy yêu thương gì.

Đám vịt trời ăn đã rồi báo!

"Cút, cút đi hết đi. Lũ đờn bà vô dụng!"

Nghe đến đây, Ngọc Tiên vội mừng thầm trong bụng. Cô choàng tay qua eo đỡ Mỹ Kim dậy, thật cẩn thận như sợ nàng lại ngã xuống thêm lần nữa. Không nói thêm lời nào, Ngọc Tiên khập khiễng một mình đưa Mỹ Kim vào trong, mặc cho hành động của cô khiến vết thương ngay lưng ồ ạt rỉ máu, thêm phần đau rát. Trong lòng Ngọc Tiên bây giờ chỉ có Mỹ Kim là nhất, cái gì cũng sợ nàng chịu thiệt, nhưng ai mà có dè nàng lại chạy ra lấy thân mình đỡ cho cô đến tận ba nhát roi cơ chứ. Ngọc Tiên ôm Mỹ Kim, trông qua đôi môi trắng xác như đã chết của nàng, vừa giận nhưng vừa thương, mà thương nhiều hơn là giận.

Còn Bưởi, nó không dám ở ngoài sảnh trước lâu vì cớ sự này lẫn luôn ông cả. Con nhỏ sau khi thấy mợ cả đỡ mợ ba đi khuất, nó mới bạo gan đứng dậy chạy theo. Nó lướt qua mặt ông cả, không thèm có lấy một tiếng chào như thường lệ. Không phải là nó quên, mà tại vì nó sợ thôi.

Bưởi chứng kiến từ đầu tới đuôi, nó bị ám ảnh tâm lý khi thấy ông cả điên cuồng quật roi vào mợ nhà nó. Con nhỏ chẳng dám động đậy gì, rồi nó càng chết khiếp hơn khi mợ ba chạy ra chịu đòn thay cho mợ cả. Bưởi sợ quá, nếu chuyện này không tới tay chánh tổng thì sớm muộn gì hai mợ nhà nó cũng bị bào mòn thành cái xác khô cho xem.

Nó chạy ra nhà sau, đoán chắc mợ cả đỡ mợ ba vào buồng mình rồi. Y như rằng vừa đứng trước cửa buồng, nó đã thấy Ngọc Tiên đặt Mỹ Kim nằm sấp trên giường, chỉnh lại tư thế thoải mái nhất cho nàng, nhưng lưng cô thì vẫn còn chảy máu. Bưởi sợ Ngọc Tiên bị nhiễm trùng, nó mom men lại gần cô, gọi nhỏ.

"Mợ ơi."

Ngọc Tiên thở dài, như để kiềm lại cơn đau đang âm ỉ, cô trả lời.

"Mày ra sau lấy nước lên đây đặng mợ lau mình cho mợ ba."

Bưởi ngập ngừng không muốn đi. Nó không muốn bỏ mợ nhà nó một mình ở đây thêm giây phút nào nữa hết. Vả lại, mợ cả cứ làm như mình mạnh khoẻ lắm, mợ bệnh còn hơn mợ ba, đau nhiều hơn mợ ba, mà sao lúc nào mợ cũng chỉ lo cho mợ bà chứ chẳng chịu lo cho bản thân trước tiên vậy chứ.

"Mợ, mợ để con lau máu cho mợ. Để kiểu này lát hồi mợ bị nhiễm trùng mất."

Ngọc Tiên vừa cởi áo cho Mỹ Kim, cô vừa nhắc lại.

"Đem thau nước lên đây."

Ngọc Tiên nhắc lại cũng thấy phát bực. Con nhỏ này hôm nay lí sự nhiều lời quá.

"Nhưng con thấy mợ đau lắm. Mợ nằm xuống cạnh mợ ba đi, để cho lau vết thương cho mợ."

Ngọc Tiên quay phắt qua nhìn Bưởi, hai mắt cô liếc lấy liếc để con nhỏ như thể ghét nó lắm vậy. Bưởi bèn cúi đầu xuống, nó biết bản thân mình hơi quá phận rồi.

"Hôm nay mày học ở đâu ra cái thói cãi chủ chem chẽm kiểu đó vậy hả?"

Bưởi nức nở, nó bị oan.

"Con...con..."

"Đi lấy thau nước lên đây. A..."

Chưa nói được hết câu, Ngọc Tiên đã phải khựng lại la lên một tiếng nhỏ. Bưởi hoảng quá, nó ngước lên nhìn thì đã thấy Ngọc Tiên ôm ngực, môi mím chặt, gồng mình để cố chịu đau đớn. Nó chạy lại, đặt tay lên vai Ngọc Tiên như muốn dìu cô ngồi tựa vào thành giường, nhưng Bưởi vừa chạm vào, nó đã thấy thân thể Ngọc Tiên bắt đầu run rẩy, lạnh ngắt.

"Mợ, mợ có sao không mợ?"

Ngọc Tiên lạnh lùng đẩy Bưởi ra, cô cầm nhẹ bàn tay Mỹ Kim, nói trong đứt quãng.

"Đem thuốc lại đây cho mợ. Nhanh lên...cái lọ thuốc để trong...trong ngăn tủ."

Bưởi lập tức lao đến ngăn tủ đặt bên cạnh bàn, nó theo lời Ngọc Tiên mà lấy ra lọ thuốc trắng để ở ngăn kéo thứ nhất. Vội rót thêm ly nước đầy, Bưởi đem thuốc lẫn nước đến cho Ngọc Tiên. Cô vừa thấy thuốc đã nhanh chóng chộp lấy uống ực vào, thuốc trôi xuống họng rồi phải đến mươi phút sau, Ngọc Tiên mới cảm thấy cơn co thắt ở ngực dần thuyên giảm.

"Mợ..."

Đặt ly nước xuống bàn, Ngọc Tiên trả lời.

"Không sao."

"Sớm giờ mợ chưa uống thuốc đúng không?"

Ngọc Tiên cố tránh ánh mắt của Bưởi, cô biết nó đang lo cho cô lắm.

"Ừa, lo cho mợ ba quá nên mợ quên."

Bưởi bắt đầu rơi nước mắt. Mợ cả nhà nó chẳng biết lo cho bản thân gì hết, chỉ toàn thích lo cho người ngoài thôi. Bưởi bất ngờ quỳ xuống dưới chân Ngọc Tiên, nó nắm lấy tay mợ cả, tức tưởi cất lời.

"Mợ ơi, con lạy mợ, mợ cứ như thế này thì chết mất. Mợ bị bệnh tim như vầy mà còn bỏ cử thuốc, làm sao chịu nổi hở mợ?"

Ngọc Tiên vỗ nhẹ lên vai Bưởi, cô lắc đầu.

"Mợ không sao. Mày đi mang thau nước lên đây nhanh đi."

Nói gì thì nói chứ cũng phải lau vết thương trước, Bưởi đành lau nước mắt, tự thân đứng dậy chạy đi lấy thau nước rồi mang về buồng. Ngọc Tiên ngồi đây chờ đợi, cô không dám cử động mạnh vì sợ chỗ bị đánh sẽ ngày càng rỉ máu, dù sao máu đã thấm đẫm một mảng áo của cô luôn rồi. Ngọc Tiên cố gắng chồm người lên, kéo mền phủ qua thắt lưng một chút cho Mỹ Kim. Nàng ngủ nhìn ngon quá, chắc Mỹ Kim đau và mệt lắm. Ngọc Tiên đau thì không sao, chớ còn Mỹ Kim đau thì có khi cô còn đau gấp mấy lần nàng nữa đó.

"Mợ ơi, nước con để ở đây."

Bưởi đặt thau nước lên cái bàn gần đó. Bên trong trau nước hơi âm ấm ấy còn có cả hai cái khăn bông sạch, Bưởi chu đáo lắm, nó lấy một cái cho mợ ba, một cái cho mợ nhà nó dùng.

Ngọc Tiên sai Bưởi vắt khăn cho ráo rồi cô nhẹ nhàng cởi lớp áo ngoài của Mỹ Kim ra, để lộ chiếc áo lá với ba vệt roi nằm vắt ngang sưng vù. Cẩn thận vén áo lên, Ngọc Tiên dùng khăn chạm vào để lau đi mấy lằn máu li ti trên da thịt nàng. Phải khi Mỹ Kim ngủ thì Ngọc Tiên mới làm được, chớ nàng thức một cái là Ngọc Tiên biết mình sẽ bị ăn thêm cái tát nữa vào mặt rồi cũng nên.

Ngọc Tiên cố gắng thao tác thật dịu dàng vì sợ Mỹ Kim tỉnh giấc. Khi thấy nàng nhíu mày, run rẩy thì cô sẽ dừng lại, đợi đến khi Mỹ Kim nằm im rồi mới dám tiếp tục. Cứ liên tù tì như vậy đến khi chiếc khăn bông trên tay cô đã lau sạch máu trên lưng nàng. Chưa dừng lại ở đó, Ngọc Tiên lấy ở tủ đầu giường ra tuýp thuốc mỡ đã được sử dụng hơn một nửa, quệt một ít rồi bôi lên ba vết roi chồng chéo trên da thịt Mỹ Kim.

Vậy là xong, may là vết thương của nàng không nghiêm trọng lắm nên Ngọc Tiên mới có thể xử lí nhanh gọn tại nhà. Nhưng nói qua nói lại, cô vẫn sợ triệu chứng sau sanh của Mỹ Kim quá đỗi.

"Bưởi, mày sai con Tí gọi đốc tờ đến đây, xong việc thì vào trông mợ ba nghe chưa."

"Dạ mợ. Mà mợ ơi, vết thương của mợ..."

Ngọc Tiên loạng choạng đứng dậy, cô bước đi khập khiễng định ra khỏi buồng, nhưng vừa đi được hai ba bước gì đó thì quay đầu sang trả lời.

"Mặc kệ mợ, mày lo cho mợ ba trước đi."

Nói xong thì Ngọc Tiên lại rời khỏi buồng, để lại Bưởi ngồi ở đó với cái lòng nặng hơn đang treo quả tạ nữa.

Mợ cả học rộng giỏi giang mà sao khờ quá, khờ đến nỗi chỉ muốn lo cho người mình thương chớ chẳng bao giờ lo cho chính bản thân mình. Nó nói chuyện với mợ cả mà tức ghê nơi, mợ vừa cứng đầu lại vừa lí sự cùn nữa chứ.

Thật ra, Bưởi theo hầu Ngọc Tiên cũng lâu lắm, nó hiểu Ngọc Tiên từ sở thích đến tính cách, lối sống và luôn cả căn bệnh tim mà cô đang mắc phải nữa. Cũng gần đây thôi, đêm nọ Bưởi thấy Ngọc Tiên đau đớn ôm ngực, người cô mồ hôi đầm đìa trông như sắp chết tới nơi vậy. Bưởi có dặn Ngọc Tiên đi gặp đốc tờ, đích thân nó ép cô đi luôn chớ nó chẳng thể tin tưởng cái sự đồng ý của Ngọc Tiên thêm lần nào nữa. Thế là sau mấy lần thăm khám, đốc tờ bảo Ngọc Tiên bị mắc bệnh tim, cái này là do di truyền từ má cô nên cũng không tránh khỏi được.

Bưởi nghe lời đốc tờ nói, nó thấy choáng váng mặt mày, còn Ngọc Tiên lại tỉnh bơ đón nhận kết quả. Nó không biết trong đầu Ngọc Tiên nghĩ gì, mà cũng chẳng biết liệu cô có lo sợ bản thân sẽ giống như má mình đã mất hay không. Nhưng may mắn thay, đốc tờ bảo bệnh của Ngọc Tiên không nguy hiểm như bà chánh tổng hồi đó, lâu lâu sẽ hơi đau, chỉ cần dùng thuốc thì kiềm lại được.

Bưởi lo rằng cứ cái đà ông cả làm khó hai mợ kiểu này, sớm muốn gì Ngọc Tiên cũng phải lên tỉnh nằm vài hôm đặng chữa trị mất.

Còn Ngọc Tiên sau khi rời khỏi buồng Mỹ Kim, cô lại đi một mạch đến nhà tắm. Ngọc Tiên bước vào, cô chậm rãi cởi từng lớp áo trên người mình xuống để lộ ra tấm lưng đỏ bầm bầy hầy máu bị đông lại. Vải lụa dính vào vết thương, mỗi khi cởi ra lại cứ như cực hình vậy. Ngọc Tiên cắn chặt vào môi, nước mắt ứa ra như suối chảy. Để vết thương thoáng như vầy mới cảm thấy đau đớn tựa hàng ngàn con kiến thay phiên nhau cấu xé da thịt. Cô cầm lấy gáo nước lạnh, dội từ trên xuống, để nước cuốn trôi đi máu làm dơ cơ thể mình. Nước xối đến đâu, cô đau đến đấy, đến mức nước chảy xuống nền đất nhuốm một màu đỏ thẫm.

Ngọc Tiên lấy mảnh vải ngậm vào miệng, nước mắt dàn dụa trên gương mặt xinh đẹp nhưng giờ đây lại khó coi tiều tuỵ vô cùng. Cô tiếp tục dội thêm một gáo nước nữa, nước lạnh, vết thương lại rát khiến Ngọc Tiên như muốn chết đi sống lại. Cô phải tự thân làm vì không muốn để bất kì ai nhìn thấy bộ dạng yếu đuối này của mình. Cô chịu đau giỏi lắm, nhưng khi không có ai bên cạnh thì cơn đau ấy sẽ ồ ạt đòi giải thoát, và nó hành hạ Ngọc Tiên đến tận giờ này đây.

Thân thể Ngọc Tiên bắt đầu lạnh ngắt, chắc do vết thương hành cô quá thể rồi.

"Hức...hức..."

Cuối cùng không chịu nổi nữa, Ngọc Tiên bỏ mảnh khăn trong miệng ra, bật khóc nức nở. Cô khóc vì đau mà cũng vì tủi, ai đời con gái chánh tổng được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, khi về nhà chồng thì lại bị chồng lôi gia pháp ra dạy. Nhưng Ngọc Tiên không cảm thấy mình sai, cô vì bảo vệ người cô thật sự thương yêu nên mới làm thế mà. Đúng không?

Ngọc Tiên cứ khóc như vậy, cô đau đớn quá. Mặc xác, cô kệ tấm thân tàn tạ này đi. Ngọc Tiên khuỵ xuống sàn, người cô ướt sũng, tóc ướt, quần ướt.

"Má ơi, con phải làm sao đây? Má ơi má..."

Ngọc Tiên gào lên trong vô vọng. Mỗi khi thất vọng, buồn bã tràn về, cô lại thấy nhớ má mình vô cùng. Ngọc Tiên nhớ má, nhớ cha, thương luôn cả Mỹ Kim...Thị Nương cũng thế. Cô thương nhiều người nhưng lại không nói ra cho họ biết. Chết thật, giữ mãi trong lòng có khi sẽ khiến cho căn bệnh của cô trầm trọng đi thôi.

**

Dạo này truyện flop quá. Hic :(((

Đầu truyện mợ cả ác lắm, nhưng thực chất mợ lại đáng thương vô cùng luôn ó

Vote vote cho bạn tác giả nào!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com