ZingTruyen.Asia

[HTTCCNVPD] [Băng Cửu] Giá Như

Chương 6

nth_yushi

Tác giả: Khúc Cảnh Thiên
Beta: Tsuki

-----------------------------------------------------------------------------

Lạc Băng Hà thấp giọng cười, giọng nói khàn khàn rót vào tai như bỏ thêm tình dược.

"Chơi trong phòng nhiều sư tôn người không chán sao?"

Thẩm Thanh Thu cả kinh. Hoa viên bình thường tập trung tương đối nhiều người, cho dù chỗ này ở góc khuất vẫn có khả năng bị người phát hiện. Giọng hắn lạnh đi mấy phần, tựa hồ quát lớn

"Buông tay!"

Lạc Băng Hà bật cười, ngữ khí bá đạo lại hơi hướng trào phúng.

"Toàn bộ thiên hạ này đều là của ta, đừng nói là ở hoa viên, cho dù đứng giữa đường lớn của Hoàng Thành cũng không có kẻ nào dám ý kiến."

Thẩm Thanh Thu cả giận.

"Ngươi cút cho ta! Thứ bại hoại! Không biết xấu hổ!"

Lạc Băng Hà nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, động tác vừa ôn nhu vừa lưu luyến, thực sự xem hắn như mèo trắng nhỏ mà đối xử.

"Nhỏ tiếng thôi, kết giới này có thể che được mắt người khác nhưng không có khả năng cách âm đâu."

Nói xong cũng không để Thẩm Thanh Thu có thời gian nghe hiểu đã lần nữa hôn xuống. Nếu như vừa rồi chỉ như một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, thì hiện tại lại giống như cuồng phong điên cuồng tàn phá trong khoang miệng Thẩm Thanh Thu.

Dục vọng là một thứ rất đáng sợ, nó khiến người ta đánh mất lí trí, trở nên điên loạn. Song Lạc Băng Hà trước giờ chưa từng bị dục vọng thao túng, kẻ nắm quyền kiểm soát là y. Dũng mãnh như dã thú lại ngoan độc tựa mãng xà, nam nhân như vậy xuất hiện tại thế gian đã định sẵn là mối họa lớn.

Thẩm Thanh Thu bị hôn đến mờ mịt, thậm chí bắt đầu đánh giá bề ngoài của Lạc Băng Hà. Hắn không rõ mình đã chết bao nhiêu năm. Lúc tỉnh dậy nhìn thấy Lạc Băng Hà so với lúc mình chết đi gần như không thay đổi, khiến hắn luôn cho rằng mình chết cùng lắm một, hai năm. Thế nhưng rõ ràng không phải. Dạo quanh hoa viên một buổi sáng, Thẩm Thanh Thu đã gặp qua một số gương mặt quen thuộc, tiếc rằng các nàng đã không còn là mỹ nhân phong hoa tuyệt đại như trước. Thời gian để lại giấu vết trên khuôn mặt các nàng, vẫn là đường nét ấy lại nhiều thêm vài nếp nhăn xấu xí. Phàm là người tu tiên đều có thể bảo trì nhan sắc ở một mức độ nhất định, trừ phi thọ mệnh đã sắp hết. Mà nữ nhân của Lạc Băng Hà có ai không phải Kim Đan trở lên, thọ mệnh kéo dài mấy trăm năm?

Thực sự đã lâu như thế rồi?

Lại nói đến dung mạo Lạc Băng Hà, thời gian lâu như vậy mà một chút thay đổi cũng không có. Cùng y môi lưỡi giao thoa lại càng khiến hắn nhìn rõ đường nét trên khuôn mặt tuấn mỹ ấy. Đặc biệt là đôi đồng tử đỏ tươi, không phải màu sắc đáng sợ của máu tanh mà là sắc đỏ diễm lệ của hồng ngọc, dù rằng hết thảy đá quý trên đời có lẽ cũng không thể sánh bằng.

Lạc Băng Hà chú ý đến ánh mắt si mê của Thẩm Thanh Thu, trong lòng liền dâng lên một cảm giác không rõ.

"Sư tôn bị tuấn nhan của đồ nhi mê hoặc rồi?"

Thẩm Thanh Thu tức thì hồi thần. Hắn quay mặt đi, nếu nhìn kĩ thậm chí có thể nhìn rõ vài vệt hồng hồng trên tai.

"Ngươi nghĩ đẹp lắm."

Lạc Băng Hà rõ ràng cao hứng. Y ngậm lấy vành tai đang xấu hổ của Thẩm Thanh Thu, tay cũng không an phận mà luồn vào bên trong y phục của hắn. Vừa nháo loạn một trận, thanh y trên người Thẩm Thanh Thu vô cùng lỏng lẻo, mới khẽ động một chút đã trượt đến bả vai, để lộ vô số dấu hôn hồng nhuận trên da thịt trắng nõn. Lạc Băng Hà liếm môi, thủy tiên nở nếu có thể nở giữa tuyết trắng cũng không bằng cảnh sắc trước mặt.

Ánh mắt tham lam của Lạc Băng Hà quá mức rõ ràng khiến Thẩm Thanh Thu không khỏi rùng mình, đến hai má cũng bắt đầu đỏ.

Thẩm Thanh Thu cảm thấy đầu óc bắt đầu quay cuồng, có chút không rõ hôm nay là hôm nào. Đến tận khi y phục hoàn toàn bị giải khai vẫn không nhận ra. Mặt bàn làm từ ngọc thạch lãnh lẽo chạm vào da thịt khiến hắn phát run, nhưng nhiêu đó vẫn không đủ để xua đi lửa nóng trong người.

Bị Lạc Băng Hà dày vò liên tục trong một thời gian dài, cơ thể của Thẩm Thanh Thu cũng bắt đầu thay đổi. So với trước kia rõ ràng nhạy cảm hơn rất nhiều. Chỉ cần y chạm vào, dù không có ý đồ gì vẫn có thể khiến hắn sinh ra phản ứng. Đối với sự bất thường của cơ thể mình Thẩm Thanh Thu chỉ cảm thấy nhục nhã. Hắn thế nhưng lại có ảo tưởng với cơ thể của tên súc sinh kia!

Ngược lại với cảm giác phẫn nộ của Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà lại vô cùng cao hứng. Công sức điều giáo của y tính ra cũng không uổng phí.

Nắng chiều xuyên qua tầng tầng cánh hoa, chiếu lên thân hình quấn quít của cả hai. Một vài cánh hoa phấn hồng theo gió rơi trên làn da trắng tuyết của Thẩm Thanh Thu. Sắc hồng yêu kiều khiến người nọ tăng thêm vài phần quyến rũ. Nhưng dù hoa có đẹp thế nào vẫn không thể so với hồng tích lưu trên da thịt hắn, là minh chứng cho vô số lần hoang đường của hai người.

Lạc Băng Hà hướng đến hai nụ hoa đẹp nhất trên cơ thể Thẩm Thanh Thu. Tay y giống như mãng xà không ngừng vuốt ve chúng. Dưới sự khiêu khích trắng trợn của Lạc Băng Hà, nụ hoa nhỏ dần dần lớn lên, muốn bung cánh tỏa hương. Lạc Băng Hà nhíu mày, vẫn chưa đủ. Y cúi xuống ngậm lấy một trong số chúng, hết mút liếm lại đột ngột cắn xuống. Thẩm Thanh Thu trong suốt quá trình đó bị dục vọng chi phối chỉ có thể phát ra từng tiếng rên rỉ đứt quãng. Đợi đến khi Lạc Băng Hà cảm thấy thỏa mãn đôi nhũ tiêm kia cũng đã nở rộ thành hai bông hoa khả ái, trên những cánh hoa còn lưu lại ánh nước lấp lánh, đẹp đến bất khả tư nghị.

Giọng nói nam tính mang theo hơi dục vọng của Lạc Băng Hà tại bên tai Thẩm Thanh Thu trêu chọc.

"Sư tôn a, người ngày càng dâm đãng đó có biết không?"

Thẩm Thanh Thu liền lấy tay che mặt, nhưng tay hắn vốn mảnh mai cũng không thể che được bao nhiêu. Lại nói phản ứng của hắn có khác nào đổ thêm dầu vào lửa nóng đang cháy hừng hừng trong người y.

Lạc Băng Hà mang theo ý tứ trêu đùa gỡ tay hắn ra.

"Không dám nhìn đồ nhi sao?"

Thẩm Thanh Thu nhắm chặt mắt, quyết tâm không nhìn vào đôi đồng tử ma mị ấy. Chợt trong đầu nổ "Uỳnh" một tiếng, hắn vội mở mắt, giữ lại bàn tay đang chuẩn bị luồn vào trong tiết khố của mình.

"Ngươi định làm gì?!"

Lạc Băng Hà nhìn hắn, khóe môi hơi câu lên.

"Quần áo đều đã cởi, sư tôn chẳng lẽ muốn đồ đệ yêu quý của mình ăn chay trong hoàn cảnh này?"

Không đợi Thẩm Thanh Thu trả lời, tay Lạc Băng Hà đã luồn vào bên trong. Hơi dùng lực đẩy ra một chút, ngọc hành cứng rắn đã sớm không kiềm chế được mà đứng thẳng, lập tức bại lộ dưới ánh mắt nam nhân, lộ ra phần đỉnh cùng một ít chất lỏng.

Lạc Băng Hà tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, tay cũng không nhàn dỗi giúp hắn an ủi dục vọng.

"Đây là lí do không muốn để đồ nhi nhìn sao?"

Hơi thở nóng bỏng của y phả bên tai khiến cơ thể Thẩm Thanh Thu gần như mềm nhũn. Cơ thể quá quen với việc hoan ái đã phản bội hắn. Cảm giác khao khát mà hắn xem là dơ bẩn xâm chiếm tâm trí. Dù vậy có chết hắn cũng sẽ không thừa nhận nó. Song càng cố gắng phủ nhận thì cảm giác khô nóng càng rõ ràng. Hắn thậm chí nghe được cả tiếng dục vọng đang thì thầm với mình.

Ngươi bị y giam lỏng lâu như vậy, chẳng lẽ còn chưa ngộ ra?

Đừng nói là hiện tại một chút linh lực cũng không có, kể cả khi vẫn còn là Tu Nhã Tiên Tôn ngươi cũng không thể thoát khỏi y.

Tội gì phải dày vò bản thân như vậy?

Buông xuôi đi, cùng y tận hưởng khoái lạc mới là việc nên làm.

Thẩm Thanh Thu ngước mắt nhìn nam nhân phía trên mình. Y vẫn khoác lên mình hình dáng của thiếu niên năm đó, chỉ là hiện tại có thêm mấy phần âm trầm. Như nhận ra ánh mắt của hắn, nam nhân bỗng dưng nở một nụ cười thật tươi, không phải tà mị cuồng luyến mà là tràn ngập dương quang. Thực sự giống như trở về những năm tháng tại Phong Tĩnh Phong. Thẩm Thanh Thu hắn vẫn là phong chủ cao cao tại thượng, mà Lạc Băng Hà chỉ là đệ tử ở tầng thấp nhất trong số các đệ tử nội môn.

Đáng tiếc thời gian là thứ vĩnh viễn không có cách nào đảo ngược. Bên dưới lớp vỏ bọc tưởng chừng ngây ngô đơn thuần ấy, là vị đế quân đã cai trị tam giới không biết bao nhiêu niên kỉ. Hết thảy điên cuồng, ngoan độc cùng tàn nhẫn đều bị y ẩn đi. Y giống như một đóa hoa hồng cổ, giấu đi toàn bộ gai nhọn liền có thể khiến kẻ khác buông bỏ phòng bị, nhưng chỉ cần chạm sẽ nhận lấy kết quả máu tươi đầm đìa.

Thẩm Thanh Thu giật mình phát hiện bản thân thế nhưng có chút động tâm với một Lạc Băng Hà như vậy.

Thẩm Thanh Thu lần đầu tiên tình nguyện nhìn thẳng vào mắt y, đôi đồng tử sớm đã tan rã lại gọi về một tia thần trí. Hắn vươn tay ôm lấy cổ Lạc Băng Hà, miệng mấp máy như đang nói gì đó.

Lạc Băng Hà cúi thấp người, chóp mũi tựa hồ sắp chạm vào nhau.

"Sư tôn muốn nói gì?"

Thẩm Thanh Thu lưu luyến vuốt ve khuôn mặt hắn, từ mày kiếm đến sống mũi cao và cả đôi môi dụ hoặc, mỗi một chi tiết đều không nỡ bỏ qua.

Lạc Băng Hà dường như cũng bất ngờ khi thấy hắn chủ động như vậy. Y cao hứng hỏi.

"Hết thấy xấu hổ rồi sao?"

Thẩm Thanh Thu không trả lời, chỉ chăm chú miêu tả đường nét trên cơ thể y. Ngón tay tinh tế trượt qua xương quay xanh, một đường đi xuống bên dưới. Hắn dùng lực rất nhẹ, so với lông vũ còn muốn nhẹ hơn. Lạc Băng Hà nhiều lần muốn bắt lại móng vuốt nghịch ngợm đang chơi đùa trên người mình nhưng đều bị hắn đẩy ra. Cuối cùng cũng chỉ đành để người kia tùy ý làm loạn.

Thẩm Thanh Thu chạm đến phần giữa hông của Lạc Băng Hà thì đột ngột đổi hướng. Hắn nhanh như chớp bắt lấy Tâm ma kiếm, hướng về phía sườn bụng mình mà đâm tới.

Động tác hắn vô cùng nhanh nhưng Lạc Băng Hà còn nhanh hơn nhiều. Tay y giữ chặt Tâm Ma kiếm, trong tích tắc liền đoạt về. Tâm Ma là thánh khí của Ma tộc, là hung kiếm trước giờ chưa từng thuần phục bất kì ai, vậy mà lại ngoan ngoãn ở trong tay Lạc Băng Hà. Nếu phải so sánh, e rằng ma khí quanh thân kiếm khiến vạn vật sinh linh phải khiếp sợ kia cũng không bằng ánh mắt rét lạnh của y lúc này.

Lạc Băng Hà nổi cơn thịnh nộ, gằn giọng chất vấn.

"Vẫn chưa từ bỏ ý định tự tử?"

Thẩm Thanh Thu quay mặt đi, từ đầu đến cuối đều bảo trì trầm mặc.

Nộ khí xung não, Lạc Băng Hà quát lớn.

"Trả lời cho ta!"

Thẩm Thanh Thu cười tự giễu. Chẳng lẽ lại muốn hắn nói, vì phát hiện bản thân động tâm với ngươi nên mới muốn tìm đến cái chết để xóa bỏ nỗi nhục này?

Không có khả năng.

Nhưng cũng không thể im lặng mãi.

Thẩm Thanh Thu vươn tay nắm lấy tay cầm kiếm của Lạc Băng Hà. Lần này hắn không có ý định đoạt kiếm nhưng vẫn cảm nhận được bàn tay y bất giác siết chặt. Lưỡi kiếm cứa vào tay khiến máu nóng trào ra, vậy mà y đến một cái nhíu mày cũng không có.

Thẩm Thanh Thu đã sống cả trăm năm nhưng chưa từng động tâm với bất kì ai, mà hiện tại động tâm lại là với người ngàn vạn không nên.

Thẩm Thanh Thu chợt cảm thấy bản thân thực thảm hại. Hắn nhìn vào đôi đồng tử xinh đẹp của Lạc Băng Hà, trong đó phản chiếu hình ảnh của hắn, yếu ớt, bất lực, chỉ có thể mặc người định đoạt.

"Lạc Băng Hà, ngươi buông tha ta đi." Hắn nói, giọng nói mang theo mấy phần mờ mịt hòa lẫn với tuyệt vọng. "Để ta chết đi có được không?"

Lạc Băng Hà buông Tâm Ma Kiếm, đến gần hôn lên mi tâm Thẩm Thanh Thu.

"Không thể. Ta có thể hồi sinh ngươi một lần thì có thể làm thêm lần thứ hai, thứ ba,... Mặc kệ ngươi chết bao nhiêu lần ta đều sẽ đem ngươi về."

Thẩm Thanh Thu nghe vậy, đột nhiên cười lớn.

"Nói hay lắm, không hổ là Hỗn Thế Ma Vương a. Vậy ta hỏi ngươi, đến cùng hồi sinh ta để làm gì? Nếu muốn trả thù, ngươi trước đây đã từng lấy của ta một mạng. Nếu muốn ta bù đắp lại thương tổn cho ngươi, thứ cho ta không thể. Hay ngươi chỉ đơn thuần muốn một kẻ giúp mình làm ấm giường?"

Nếu Lạc Băng Hà chú ý kĩ sẽ nhận ra trong tiếng cười của Thẩm Thanh Thu còn pha lẫn một chút chua xót. Nhưng y còn đang bị câu hỏi của hắn làm cho đầu óc rối loạn, lấy đây ra tinh lực để chú ý?

Lạc Băng Hà do dự. Y nghĩ ra đủ loại lí do có thể dùng được. Nhưng cho dù là cái nào thì chính y cũng không tin, sao có thể hi vọng Thẩm Thanh Thu sẽ tin.

"Ta từng đến một không gian khác." Cuối cùng không rõ vì cái gì Lạc Băng Hà lại chọn nói thật. "Tại nơi đó có một "Thẩm Thanh Thu" khác..."

"Rất tốt với ngươi?" Thẩm Thanh Thu cắt ngang lời y. "Nhưng đó không phải ta, mà ta cũng sẽ không bao giờ đối xử tốt với ngươi."

Lạc Băng Hà hiếm khi lộ ra chút mờ mịt.

"Không thể sao?"

Thẩm Thanh Thu hỏi ngược lại, đem toàn bộ trào phúng trả cho y.

"Ngươi cảm thấy có thể sao?"

Động tác của Lạc Băng Hà chợt khựng lại. Trên khuôn mặt tuấn mỹ lần lượt xuất hiện những biểu cảm khác nhau, thất vọng có, phẫn nộ có, tự giễu cũng có, đến cùng chỉ còn lại nụ cười vặn vẹo.

"Quả thật không thể."

_______________END CHƯƠNG 6________________

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia