ZingTruyen.Com

Httccnvpd Bang Cuu Gia Nhu

Tác giả: Khúc Cảnh Thiên

Beta: Tsuki

-------------------------------------------------------------------------

Lúc Thẩm Thanh Thu lần nữa mở mắt đã thấy mình nằm trong phòng lớn xa hoa, xung quanh là đệm chăn thêu long phượng tinh tế. Đợi đến khi tỉnh táo một chút hắn liền cảm thấy toàn thân đau nhức, phía dưới dính nhớp không chịu nổi. Không cần nhìn cũng biết cơ thể hắn hiện tại thê thảm đến mức nào.

Đúng lúc này của phòng đột nhiên mở ra. Bước vào là một hắc y nhân, bề ngoài ước chừng mới hơn hai mươi tuổi. Ma tộc vốn có tuổi thọ lớn hơn nhiều so với người bình thường nhưng có thể giữ được dung nhan như vậy cũng không được mấy ai làm được.

Y đi đến cạnh giường, nhẹ nhàng ngồi lên như sợ động tác của mình sẽ làm kinh động đến người bên trên. Vậy nhưng Thẩm Thanh Thu một chút cũng không cảm động bởi sự chu đáo này. Thể trạng của hắn hiện giờ đã đủ để hiểu y đối xử với hắn như thế nào.

Thấy người nọ không đếm xỉa đến mình, Lạc Băng Hà vậy mà lại không nổi giận. Y dịu dàng nâng hắn ngồi dậy, còn thật cẩn thận kê thêm gối ở sau lưng. Y nâng tay chạm đến mái tóc xoã tung của hắn, khẽ vén từng lọn tóc sang hai bên.

Thẩm Thanh Thu đột nhiên phát run. Hắn biết mỗi lần y đối xử dịu dàng với mình thì kế tiếp nhất định sẽ có chuyện không hay xảy ra. Phải biết trước đây mỗi lần có ý định tra tấn hắn, y đều sẽ làm ra một vài hành động săn sóc. Cái này gọi là "một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng", mỗi động tác của y đều làm hắn liên tưởng đến sự bình yên trước giông bão, khiến hắn không khỏi cảm thấy bất an.

Lạc Băng Hà thấy vậy cũng chỉ đành lắc đầu cười khổ. Y nhoài người ôm lấy thân hình đang không ngừng run rẩy kia, giọng hối lỗi.

"Sư tôn à, người đang giận ta sao? Đừng giận nữa đồ nhi biết sai rồi mà. Là tại ta không tốt, biết người thân thể yếu nhược lại không kiềm chế được ham muốn. Nhưng mà mấy ngày gần đây lúc người bất tỉnh ta cũng đã tận tình chăm sóc, có thể nhận được đãi ngộ này sư tôn là người đầu tiên đó."

Thẩm Thanh Thu càng nghe tâm càng loạn. Hắn đã bất tỉnh mấy ngày? 

Vậy dấu vết còn lưu lại trên người hắn từ đâu mà ra?! 

Thẩm Thanh Thu bởi vì suy đoán vừa loé lên của mình mà triệt để bị doạ sợ. 

"Ngươi rốt cuộc đã làm gì với ta?!"

Lạc Băng Hà uỷ khuất tựa đầu vào vai hắn, bàn tay lại rất thuần thục luồn vào trong nội y. 

"Cũng tại sư tôn của ta câu nhân như vậy khiến ta thời thời khắc khắc chỉ muốn ôm người. Ta đã từng thử dùng nữ nhân khác để phát tiết nhưng dục hoả lại như cũ không tiêu giảm. Vì vậy cho nên đồ nhi chỉ đành phải mạo phạm sư tôn."

Lúc nói ra những lời này tay trái của y còn đang thích thú vân vê đầu nhũ của Thẩm Thanh Thu, hoàn toàn không có lấy một chút dáng vẻ hối lỗi. Thẩm Thanh Thu cho dù biết trước đáp án cũng không khỏi chấn động. Hắn bất chấp cơ thể yếu nhược bắt lấy bàn tay đang làm loạn trên người mình, dùng sức kéo nó ra. Song bất luận là trước đây khi chưa bị phế tu vi hắn còn không thể chống lại y, huống chi là hiện tại.

Lạc Băng Hà dùng tay còn lại dịu dàng vuốt ve cánh tay nghịch ngợm của Thẩm Thanh Thu. Y chỉ dùng một chút sức lực đã có thể tách nó ra. Nhìn những ngón tay tinh tế được bao chặt trong tay mình, y liền không nhịn được đưa chúng đến bên miệng, khẽ liếm.

Thẩm Thanh Thu suýt nữa bị kinh tởm chết, vội rút tay lại. Hành động ấy dĩ nhiên làm y mất hứng. Y đột ngột xoay mặt hắn lại, thô bạo hạ xuống một nụ hôn. Hai người dây dưa triền miên lại hoàn toàn không có lấy một điểm ôn nhu. Lạc Băng Hà tựa hồ muốn phát tiết toàn bộ dục vọng phải kiềm chế lúc hắn bất tỉnh, khiến nụ hôn ngày một sâu, đem hơi thở thuộc về mình lấp đầy người trong lòng.

Lúc tách ra, Thẩm Thanh Thu thần trí mơ hồ chỉ biết dựa vào người Lạc Băng Hà mà thở dốc. Vậy nhưng y lại không có ý định buông tha cho hắn. "Sư tôn xem ra còn sung sức lắm, hay là chúng ta lại vui vẻ một chút?"

Thẩm Thanh Thu nghe hiểu ý tứ của y, liên tục lắc đầu. 

"Không cần lại tiếp tục. Ta không muốn, xin ngươi. . ."

Lạc Băng Hà thở dài, lấy tay ngăn lại toàn bộ lời nói của Thẩm Thanh Thu. 

"Không muốn thì không muốn, cũng không thể ép người ngay lập tức tiếp nhận ta được." Nói xong thực sự thu tay lại.

Thẩm Thanh Thu vừa được giải thoát lập tức lui vào một góc giường. Ngay cả ánh mắt nhìn y cũng đầy cảnh giác. Lạc Băng Hà không hiểu sao cảm thấy buồn cười. Y đứng dậy đi ra ngoài, trên mặt là vui vẻ hiếm thấy.

Thẩm Thanh Thu nhìn theo bóng lưng của Lạc Băng Hà. Y không dùng thứ gì để trói hắn cả. Nói cách khác chỉ cần hắn đi xa một chút, dù có liều mạng hắn cũng nhất định phải rời khỏi đây. Không nghĩ tới khi vừa bước chân ra khỏi phòng y chợt quay người lại, giơ ngón trỏ lên trước môi khẽ lắc. Kế đó hắn chỉ thấy cửa lớn từ từ khép lại mà từ đầu đến cuối Lạc Băng Hà đều đứng đó dùng ánh mắt trào phúng nhìn hắn.

Thẩm Thanh Thu nện mạnh tay xuống giường. Hắn gần như điên loạn đem tất cả chăn gối ném xuống, ngay cả màn che đỏ thẫm diễm lệ cũng không thoát khỏi số phận bị xé rách, vứt la liệt trên đất.

Đợi đến khi bình tĩnh hắn mới cẩn thận nhìn quanh phòng một lượt. Phải nói tên súc sinh Lạc Băng Hà kia cũng quá cẩn thận, phàm là đồ vật sắc nhọn đều bị dọn sạch, tuyệt đối dập tắt ý định tự vẫn của hắn.

Khi quay trở lại trên tay Lạc Băng Hà đã nhiều hơn một bát cháo. Y nhíu mày nhìn căn phòng bề bộn trước mắt, không khó để hình dung cơn phẫn nộ của người bên trong. Đáng tiếc lúc này Thẩm Thanh Thu chỉ yên lặng ngồi trên giường, hoàn toàn không nhìn rõ hỉ nộ.

Lạc Băng Hà tặc lưỡi, coi như không thấy những đồ vật nằm ngổn ngang trên đất. Nếu như hắn muốn phá vậy thì cứ phá, bất quá chỉ là mấy đồ vật tầm thường, y cũng không phải không mua nổi.

"Ta đem cháo dinh dưỡng đến bồi bổ cho sư tôn đây. Về sau người khoẻ lại nếu muốn ăn gì cứ nói ta sẽ đích thân làm cho người." Mắt thấy Thẩm Thanh Thu vẫn bất động tại chỗ, y đành đặt bát cháo xuống bàn, bước đến bên giường.

"Không cần lo lắng, đồ nhi không có ý định đầu độc sư tôn đâu." Động tác thậm chí còn nhanh hơn lời nói, chỉ một lát đã ôm hắn ngồi vào bàn.

Lạc Băng Hà múc một thìa cháo nhỏ, cẩn thận thổi nguội rồi mới đưa đến bên miệng hắn. "Nào, ăn một chút cho lại sức."

Thẩm Thanh Thu liếc cũng không thèm liếc, một cái liền hất văng thìa cháo.

Lạc Băng Hà không để tâm, lại múc thêm một thìa nữa. Nhưng cũng tương tự như lần trước, đều bị hất đi.

Phải nhẫn nhịn từ đầu đến giờ, Lạc Băng Hà đã sớm đến cực hạn. Y giận dữ nắm tóc Thẩm Thanh Thu giật mạnh ra sau, ép hắn nhìn thẳng vào mắt mình. 

"Ta đối ngươi tốt như vậy, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Hay ngươi càng thích bị ngược đãi hơn? Được, bổn toạ cho ngươi toại nguyện!"

Đồng tử Thẩm Thanh Thu co rút. Từ lúc hắn sống lại đến giờ Lạc Băng Hà chưa từng sử dụng tôn xưng với hắn. Lúc này dùng đến chứng tỏ y đã mất hết kiên nhẫn. Một tay ép hắn mở miệng, tay còn lại cầm lấy bát cháo nghi ngút khói. Y mặc kệ cháo còn nóng mà đổ thẳng vào miệng hắn.

Lạc Băng Hà nhìn hắn cố sức dãy dụa, đôi tay tái nhợt cố gắng giữ chặt lấy tay mình, trong mắt là ý cười nồng đậm. Quả nhiên đối với kẻ kiêu ngạo như hắn chỉ có mạnh mẽ áp chế mới có tác dụng.

Quần áo của cả hai đều bị cháo làm bẩn nhưng y lại không hề bận tâm đến điều đó. Lia mạnh bát rỗng vào tường khiến nó vỡ tan, y nhìn người trong lòng một cách ôn nhu, ngay cả ngữ điệu cũng có đến bảy phần dịu dàng. 

"Cảm thấy cháo ta làm có ngon không?"

Thẩm Thanh Thu ho sặc sụa, ra sức thoát khỏi cái ôm của y. Lạc Băng Hà không đành lòng vội đến vuốt lưng cho hắn. 

"Sớm biết như vậy không phải nên ngoan ngoãn một chút sao? Chỉ cần ngươi nghe lời muốn gì ta cũng có thể cho ngươi."

Thẩm Thanh Thu ngẩng mặt lên. 

"Thật sao?"

Tia hi vọng phút chốc loé lên trong đôi mắt hắn dĩ nhiên không thoát khỏi tầm mắt Lạc Băng Hà. Y cho rằng hắn nhất định đã động tâm. Nguỵ quân tử vẫn là nguỵ quân tử, chỉ cần cho hắn chút lợi ích liền có thể thu phục. Nở một nụ cười xán lạn tựa dương quang, y đưa tay vân vê bờ môi hãy còn đỏ mọng vì bị bỏng. 

"Dĩ nhiên là có thể, Lạc Băng Hà ta thân là đế quân lẽ nào lại có thứ không làm được."

Lạc Băng Hà nhìn khuôn mặt người đối diện dần trở nên hưng phấn, bản thân cũng không kiềm được vui vẻ. Cứ ngỡ lần này có thể thu phục hắn, lại không ngờ hắn đột nhiên đanh mặt lại như thể người mới nãy còn cao hứng là một kẻ khác. Thẩm Thanh Thu chậm rãi nhắm mắt lại, khi mở ra bên trong chỉ còn lạnh lẽo.

"Nếu ngươi có khả năng nghịch thiên vậy liền trả lại sư huynh đệ, các đồ đệ cùng với Thương Khung Sơn phái nguyên vẹn, còn có. . . cuộc sống của ta mà ngươi đã cướp mất."

---------------------------END CHƯƠNG 3------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com