ZingTruyen.Asia

[HP] Tự Do Quay Trở Lại

Chương 22 - Mất đi hiệu trưởng Quyên IV)

Varsellyn

" Ngươi xác định thứ này có thể ăn?" Harry dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá thứ trong khay của học trò Tom.

" Chắc chắn có thể ăn, đây là cái tổ tiên Salazar mới đặt từ Pizza Hut, không phải ta làm." Học trò Tom cam đoan, Harry cũng thở phào một hơi.

Vì trình độ làm cơm của Gellert Grindelwald – kẻ tự xưng biết điều chế mấy ngàn loại độc dược, thậm chí hiện tại ngay cả đồ nhựa Muggle cũng có thể làm ra – thật sự..... Dù sao, tự nhận có dũng khí như Voldemort cũng không dám thử những thứ y làm ra ngoại trừ kẹo.

Mà Voldemort ôm oán khí đối đầu đời trước, luôn không thể giữ tốt độ lửa, nếu Dumbledore ăn những thứ ấy chắc cũng sẽ xuất hiện vấn đề sức khỏe, mà hắn sợ Harry nấu cơm bị phỏng, kiên quyết phản đối Harry xuống bếp.

Đáng giận, bây giờ vẫn chưa thể để các gia tinh trường học biết cái vị chúng cung cấp cơm cho bị nhốt, còn Duck, cái vị gọi là gia tinh riêng của Slytherin cao quý cũng không biết nấu cơm.

Pizza Hut, ai, junk food thì junk food, chung quy không thể để hiệu trưởng chết đói.

Nhìn thời gian, Moody giả lúc này hẳn là ở trên lớp.

Đứa bé cứu tinh và bạn học y lén lút mang hộp đồ ăn cùng đồ uống lẻn vào phòng cần thiết, mèo ma vương đã chuyển mèo trắng tới nơi này giam giữ. Vừa vào cửa, liền thấy Grindelwald cúi đầu ngồi bên một chiếc giường cực đại trong phòng, dùng âm thanh nhỏ như muỗi nói với người trên giường.

Harry thấy cảnh tượng trên giường, thiếu chút nữa bưng hộp không nổi.

Không phải vẫn là con mèo sao? Hũ đồ uống trong tay Lord Voldemort thiếu chút nữa rớt xuống đất.

Trên giường có mền len nhẹ lại ấm, hiện tại, cái mền trên chiếc giường diện tích cực đại này chỉ bọc lấy một người, trên người người kia đại khái ngay cả áo ngủ cũng không có, bả vai còn lộ ra ngoài.

Bất đồng với bất cứ ai trong ấn tượng của Voldemort, người trên giường có mái tóc nâu đỏ cuộn sóng hơi sáng, độ dài không ngắn, ít nhất có thể dư để phủ bả vai. Trên khuôn mặt mang nét thanh tú nhưng cũng góc cạnh rõ ràng, còn lưu lại một chút mũm mĩm trẻ con, con mắt màu xanh lam mở to, rất có phong độ của người trí thức, làm cả khuôn mặt trở nên sinh động sáng sủa. Phối trên da thịt màu bơ trơn bóng, lại lộ ra đường nét thân thể cân xứng có thể phỏng đoán từ vai. A, mị lực không thể kém mèo ma vương, nếu chụp hình chắc chắn có thể bán rất chạy.

Chờ một chút, ta nghĩ đi đâu vậy! Kẻ này sẽ không phải..... Không thể, không thể, hắn sao có thể như vậy.

Quả thực, người Lord Voldemort nghĩ trong đầu không thể như bây giờ —- mỹ thiếu niên bọc chăn cao cấp đang gặm góc chăn, một bức thảm cảnh sợ hãi sau khi bị ức hiếp.

" Đây là phần ăn đặt ngoài tiệm, gia thêm bùa giữ ấm, bất quá vẫn ăn sớm mới ngon. Chúng ta đi trước." Voldemort ra hiệu cho Harry có chút choáng váng để đồ ăn xuống, vội vàng rời khỏi chỗ thị phi này.

" Các ngươi khoan đi, ta có chuyện muốn hỏi." Mỹ thiếu niên gặm góc chăn cũng không nhìn đồ ăn, hắn gọi hai người muốn chạy trốn lại.

" Al, ăn cơm trước đi, có chuyện gì có thể từ từ giải thích."

" Ngươi đừng nói nữa, ta muốn hỏi họ." Vẻ mặt mỹ thiếu niên mắt lam đột ngột nghiêm túc, tuy bộ dạng hiện tại thật sự không có lực uy hiếp gì, nhưng Harry vẫn cảm thấy mình bị khí tràng cường đại làm kinh sợ. "Harry, ta muốn hỏi ngươi, đối với kẻ địch của ngươi, ngươi hiện tại biết được bao nhiêu? Tiếp đó, còn ngươi, Tom Gaunt, thứ cho ta nói thẳng, ngươi có phải có quan hệ huyết thống với Voldemort không?"

" Voldemort, hắn là kẻ địch lớn nhất của ta, hắn giết cha mẹ ta." Harry nói đương nhiên.

" Ta biết Voldemort gọi là Tom Marvolo Riddle, hắn làm rất nhiều chuyện xấu, dù chúng ta có quan hệ huyết thống, ta cũng muốn tiêu diệt hắn." Voldemort cân nhắc từ ngữ của mình. "Ta tuyệt đối không phải hậu duệ của hắn, điểm này ngươi có thể yên tâm."

Thiếu niên mắt lam còn chưa tiếp tục nói gì, Voldemort trái lại hỏi trước một câu đã nhịn không nổi. "Ngươi là ai?"

" Ta cũng không biết." Thiếu niên mắt lam ngồi ôm đầu gối, vẻ mặt nghiêm túc, nếu là một học giả thâm trầm nào đó ngồi trên ghế dựa như thế, đó chính là một tác phẩm nội dung người suy tư đầy đủ tiêu chuẩn nghệ thuật. Đáng tiếc, thiếu niên này động một cái chỉ có thể làm mền len trên người hắn bị chảy xuống, lộ ra da thịt trơn bóng kéo khắp cả lưng.

Grindelwald vội đá người tạp vụ ra ngoài trước tiên.

" Đây rốt cuộc là sao?" Học trò Tom đầu đầy sương mù, ngay cả lúc ở trên lớp chú bùa chú kế tiếp cũng suy nghĩ chuyện vừa rồi, kết quả không chú ý hoàn cảnh xung quanh.

Phanh! A!

Học trò Tom lại đi vào làm khách quen của bệnh thất, nửa người Chúa tể bóng tối bị thần chú không quá thành công Goyle phát ra đánh trúng, vô số lông chim từ trên người hắn mọc ra. Harry coi như biết thần chú cặp song sinh Weasley bỏ vào bánh kem hoàng yến rốt cuộc là gì.

Ở bệnh thất, học trò Tom lại thấy hiệu trưởng đến xem hắn.

Dumbledore rõ ràng nghiêm túc, ngay cả biểu tình thoải mái với học sinh trước giờ cũng không tồn tại. Y sau khi đến tiện tay thiết lập một lưới cách âm, làm Voldemort lập tức nắm chặt đũa phép bạch dương dưới chăn.

Bất quá hắn lập tức buông tay, vì hắn thấy trong tay "Dumbledore" không phải cầm đũa phép gỗ cơm nguội quen thuộc, mà là một cây đũa phép hoa văn hỏa diễm.

" Giáo.... Giáo sư Snape? Là thuốc Đa dịch?" Voldemort xem như biết chuyện gì xảy ra, Albus Dumbledore mấy ngày nay là Snape đóng giả. "Ngươi biết người trong phòng cần thiết là ai không?" Dù trong lòng đã có đáp án, Voldemort vẫn muốn để mình hiểu được triệt để.

"Chỉ số thông minh của ngươi hẳn là không giảm xuống, chính là người ngươi nghĩ."

Voldemort muốn cười nhưng cười không nổi, nhìn Dumbledore nét mặt già nua quen thuộc, miệng lại phun ra lời nói đâm xỉa như vậy.

" Nếu không phải Salazar cũng đồng ý đề nghị của con mèo điên kia, ta tuyệt đối sẽ không lãng phí nước thuốc cấp cho cái lão suốt ngày quấn bọc tâm tư này." Snape nói, không hài lòng lấy tay búng râu dài trên cằm. "Còn giả làm hắn."

" Thế thì hắn như bây giờ là tạm thời?" Voldemort hỏi.

" Ta không biết hắn là tính thế nào, dù sao thì thêm mấy ngày nữa, nhiều nhất hai ngày, dù tất cả mọi người nói hắn mất tích, thiên hạ đại loạn vì chuyện này, ta cũng không muốn lại lao vào trò chơi của con mèo đó." Snape nhanh chóng nói sự thật. "Dù sao, ta hiện tại có thể nói với ngươi, hiệu trưởng của ngươi, lão già đối thủ một mất một còn đời trước của ngươi, hiện tại đã biến thành mười lăm tuổi, hơn nữa uống độc dược tăng tuổi cũng cứu về không được, thật không biết con mèo kia suy nghĩ cái gì." Nói tới đây, Snape ngừng một chút, lại kéo kéo râu bạc. "Về sau muốn tìm lại một lão già trên trăm tuổi gọi là Albus Dumbledore làm hiệu trưởng, e rằng chỉ có thể nhờ vào hoá trang."

Không thể! Lão Dumbledore liền biến mất như vậy, Hội phượng hoàng làm sao đây? Để một kẻ mười lăm tuổi đứng đó... Ai tin hắn là cái gì mà lãnh tụ phù thủy vĩ đại? Hoá trang, coi như xong, lăn lộn một trăm năm trong thế giới pháp thuật, một đời cũng sắp trôi qua, một lão già như vậy đi học thuật hoá trang Muggle, còn là hoá trang thành chính mình. Voldemort cũng không tin Dumbledore có thể làm được.

" Phiền phức nhất chính là con mèo điên kia vẫn chưa muốn nói chân tướng với lão tình nhân hiện tại đã cải lão hoàn đồng của hắn." Snape xoa xoa tay, biểu tình lạnh đến dọa người.

" Hắn rốt cuộc muốn làm gì?" Học trò Voldemort không biết hậu quả của việc hiện tại làm Dumbledore biến mất sẽ là gì.

Sáng sớm ngày hôm sau, đại sảnh Hogwarts, học sinh đang dùng cơm, Beauxbatons cùng Dumstrang cũng đều ở đó.

" Albus Dumbledore" xụ mặt dẫn một thiếu niên mắt lam biểu tình già dặn khác thường đi vào, sau đó tuyên bố.

" Cái gì? Percival Student (học sinh, rõ ràng là một dòng họ hấp tấp tùy tiện đặt)? Vào Slytherin năm thứ tư? Bạn học của chúng ta?" Harry không đi ăn điểm tâm nghe học trò Voldemort biểu tình cổ quái miêu tả tình huống học sinh mới chuyển trường, cảm thấy bất đắc dĩ với cái tên này, càng bất đắc dĩ với lựa chọn học viện.

" Albus Percival Wulfric Brian Dumbledore, hắn thà bỏ tên mình giả làm học sinh cũng muốn tới! Ta nghĩ, trong một đoạn thời gian rất dài, e rằng chúng ta sẽ không có hiệu trưởng." Học trò Tom quả thực không biết phải nói cái gì.

" Đến giúp chút coi, học trò Student mới chuyển tới phải cùng ta ở một ký túc xá, ta phải nghĩ cách đem sô pha ra ngoài trước." Slytherin điện hạ tới gần tiếp tục thả ra tin tức. "Saarland ăn quá béo. Để không làm tên kia vào ở hoài nghi, chúng ta vẫn cùng nhau khiêng sô pha ra đi!"

Dumbledore nói như thế nào cũng là giáo sư lớp biến hình, nhìn ra Saarland biến hình chỉ là vấn đề thời gian, nhưng Saarland sau khi biến thành sô pha cũng phải nặng một trăm năm chục ký. Voldemort cùng Harry đều cười khổ.

Từ Godric đến Harry giờ thêm Dumbledore gom đồ bay vào xà viện, đầu não bên viện sư tử bỏ nhà theo chai hết rùi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia