ZingTruyen.Info

[HP] Tự Do Quay Trở Lại

Chương 17 - Cờ

Varsellyn

Đời trước, Tom Riddle – Voldemort từng có một thời gian lăn vào đội Gobstones* ở Slytherin, thậm chí hắn vẫn có thể mơ hồ nhớ được mẹ của Snape, tiểu thư Prince chiến pháp hung ác nhưng con người lại thành thật chất phác, hắn cũng không quên mình vì không đủ trình độ mà bị bắt rời khỏi đội.

Mà học trò Voldemort biết trình độ cờ phù thủy của mình e rằng còn phải nát hơn cả Gobstones, vì thời điểm đi học đời trước, cờ phù thủy thật sự quá mắc, còn phải sắm vai học trò ngoan được giúp đỡ, hắn dù bớt ăn bớt mặc cũng không mua nổi một bộ, chỉ thỉnh thoảng thấy người khác chơi.

Cho nên trong thời gian nửa tiếng đồng hồ, học trò Tom bé bỏng bị Bill knock out bốn ván, trên mặt cũng bị quẹt bốn nét vẽ pháp thuật.

Nhưng về sau, lông mày Bill lại càng nhăn càng chặt.

Bill biết trình độ cờ phù thủy của mình coi như không tồi, mà dưới sự hun đúc của mình, trình độ thằng em Ron coi như là thượng thừa, nhưng đây ít nhất cũng phải trải qua hai năm khắc khổ luyện tập, cộng thêm một chút xíu thiên phú ngầm kiêu hãnh. Nhưng thiếu niên sắc mặt trắng ngần, thân thể có chút gầy yếu trước mặt lại bắt đầu từ số không, chỉ chơi bốn ván liền đạt được trình độ anh khổ học tối thiểu mấy tháng.

Kết thúc ván thứ năm, lần này Bill tốn gần một tiếng, tuy vẫn thắng, lại cảm thấy có chút mệt mỏi. Trong tiềm thức anh cảm thấy, thiếu niên trước mặt có sức mạnh không tầm thường, năm ván nó chơi có thể tiến bộ với tốc độ khiến người ta giật mình. Bill tin, nếu liên tục bốn ngày đều đánh cờ như vậy, thậm chí không cần tới bốn ngày, bản thân mình sẽ không còn là đối thủ của thiếu niên này. Chơi cờ hiểu người, thiếu niên này lúc đánh cờ tuyệt đối không vì chán nản mà do dự, cũng không có sai lầm căng thẳng mà Ron đến bây giờ vẫn phạm, tuy tạm thời kĩ năng chưa bằng người, nhưng có thể mơ hồ nhìn ra niềm tin kiên định của nó. Nếu Bill không tận mắt nhìn thấy trước mặt chẳng qua là một thiếu niên tràn trề hứng thú muốn học cờ phù thủy, anh sẽ ngỡ là đang quyết đấu cùng một vương giả bất lộ tài năng có nghị lực kinh người đồng thời sở trường sát phạt, hơn nữa, sớm hay muộn bản thân mình cũng sẽ bại trận!

" Tom, em rõ là một thiên tài, hôm nay trễ quá rồi, sáng sớm ngày mai chúng ta đánh nữa nhé!" Bill nhìn nhìn đồng hồ để bàn, đã mười một giờ.

Lũ trẻ đang đánh bài và nói chuyện phiếm bên kia cũng dừng tay, Harry giải thích tạp chí Muggle cho ông Weasley cũng dụi dụi mắt.

Đúng là nên đi ngủ.

Thoáng cái thêm ba người, Trang trại Hang sóc tuy số phòng không ít nhưng cũng phải sắp xếp hợp lý.

Phòng Percy tăng thêm một giường, hành lý của học trò Voldemort được chuyển vào, ngoại trừ con mèo của hắn. Grindelwald nằm cuộn trong đống vải mềm ở góc phòng khách, hết sức mãn nguyện. Percy dù có chút bất mãn vì có người chiếm dụng không gian của mình, nhưng cũng không thể không đồng ý. Kỳ thực Voldemort căn bản không có hứng thú hỏi thăm bí mật gì của Percy, hắn sớm đã biết, không phải là mỗi ngày đều viết thư tình cho cô bồ bên Ravenclaw sao?

Vì Saarland vẫn kề cận chủ nhân, chỉ có Bill chịu để Draco — Slytherin điện hạ mang một con rắn cưng ở tại phòng anh, nhưng khiến Slytherin điện hạ hài lòng chính là, Bill dùng pháp thuật cải tạo căn phòng, ở phía trên tăng thêm một tầng lửng, dùng thang leo lên, cao thấp ngăn cách nhau, không gian lại được lợi dụng rất tốt. Bill không có quá nhiều địch ý với dòng họ Malfoy, trong mắt anh, Draco thành tích ưu tú là một quý cậu lễ phép có phong độ, cũng có thể chấp nhận nhạc phù thủy ầm ĩ anh mở, còn không quấy rầy công tác lần trở về này của anh – kiểm tra xác nhận thông tin khách hàng.

Harry ở phòng Ron – căn phòng lâu lắm rồi không thấy được, ngoại trừ con ma xó có đôi khi nhảy bậy nhún bạ ra, cái khác đều hoàn hảo.

Dù công việc khẩn trương, sáng sớm ngày hôm sau Bill vẫn giữ lời đánh một ván cờ phù thủy với Voldemort, lần này Bill dùng tới mười phần trình độ của mình, cũng mất gần một tiếng mới đánh bại đối thủ.

" Phải ăn sáng! Chúng ta đi thôi, nói thật, em làm anh quá ngạc nhiên." Bill nhịn không được khích lệ tiến bộ của Voldemort.

Voldemort khiêm tốn đáp lại mấy tiếng.

Buổi tối lại đánh một ván, Bill cảm thấy mình quả thật gặp phải một thiên tài, tuy người thắng là mình, nhưng thắng bại ván kế có thể sẽ là năm năm.

Thấy thời gian đã không đủ để đánh một ván nữa, Bill bắt đầu tán gẫu cùng Tom Gaunt.

"... Nói như vậy, người mẹ phù thủy của em không nói thêm gì khác nữa?"

" Bà liền qua đời." Ánh mắt Voldemort ảm đạm, lúc này hắn là thật sự đau lòng, vì người mẹ đang tuổi thanh xuân lại mất đi dũng khí sống tiếp.

" Có thể nói như vậy không phải lúc, nhưng anh có thể cho em một đề nghị, chỉ cần là phù thủy máu trong, có một chút tài sản thì đều có một kho bạc ở Gringotts. Có lẽ mẹ em cũng có một cái. Tuy bà khi đó thoạt nhìn rất khó khăn." Bill ngập ngừng một chút, nhưng vẫn tiếp tục nói. "Anh có thể giúp em điều tra một chút, dù bên trong không có tiền tài, em cũng có thể lấy thân phận người thừa kế tiếp tục sử dụng kho bạc này, phí mở kho ở Gringotts vô cùng cao, một kho bạc bình thường nhất cũng phải tám mươi Galleons, không nên lãng phí số tiền đó, em có thể dùng kho bạc cất giữ thứ cần bảo quản."

" Em đã kế thừa kho bạc của mẹ." Voldemort cúi đầu uống một ngụm ca cao nóng. "Trong các quản lý ở cô nhi viện của em từng có người thân thích, người đó giúp em tra được kho bạc. Số 1200 ở Gringotts Luân Đôn. Bên trong ngoại trừ mấy quyển sách cũ gia tộc ra, cái gì cũng không có."

Học trò Voldemort chính là nói thật, lúc mười tám tuổi, hắn tìm được chìa khóa ở nhà Gaunt, kế thừa kho bạc số 1200 của dòng họ Gaunt, một kho bạc đặc biệt có hệ số bảo an rất cao, nhưng bên trong ngoại trừ một đống gia phả phù thủy linh tinh, cái gì cũng không có. Dù về sau, hắn dần nổi danh trong thế giới pháp thuật, chiếm được không ít ưu đãi, cũng chỉ thỉnh thoảng phái thủ hạ ném một hai trăm Galleons vào bên trong, coi như làm ống heo. Sợ là cho tới bây giờ, tiền trong kho bạc cũng chưa mua được nửa cây chổi Tia Chớp – Harry từng nói cây chổi cực phẩm được đặt hàng y sắp nhận kia đại khái trị giá một vạn một ngàn Galleons. Sợ là nếu các Tử thần thực tử biết trong kho bạc của Chúa tể bóng tối bọn họ chỉ có một ngàn Galleons, sẽ cười cho tới chết, đời này mớ tiền tài bất ngờ tới từ chỗ Quirrel chỉ sợ là tài sản lớn nhất từng qua tay hắn.

Bill thấy thiếu niên này lại có chút ý cười, anh không biết nguyên nhân, vỗ vỗ bả vai Tom bé bỏng. "Mọi thứ đều sẽ thay đổi, anh cảm thấy em là một trong những thiếu niên thông minh nhất đời này anh từng gặp mặt, em có tiềm lực khiến anh cũng cảm thấy kính nể, chỉ cần tiếp tục cố gắng, sẽ giành được của cải mình thoả mãn. Em bây giờ có mục tiêu gì chưa?"

Mục tiêu? Hắn hỏi ta cái này? Học trò Voldemort không nghĩ Bill đã coi mình là một thiên tài, còn cùng một học sinh nhỏ như mình thảo luận mục tiêu cuộc đời.

Đương nhiên không thể nghiêm túc trả lời, nhưng Voldemort từ sau khi trở về, từ từ đoạn tuyệt diễn kịch, mất hứng với những loại mánh khóe lừa gạt linh tinh, nhìn nhìn Bill, trong Hội phượng hoàng sau này, Bill chính là một người trung kiên lạc quan dũng cảm. Như vậy nói một chút cũng không sao, dù sao sớm hay muộn cũng phải tiến hành một việc, chỉ dựa vào học sinh ở trường bây giờ là không thể, mà vợ chồng Weasley từng gia nhập Hội phượng hoàng là trưởng bối, cũng khó tránh khỏi có chút thành kiến. Bill bây giờ vẫn là một thanh niên vừa mới bước vào công việc, cũng vui vẻ lắng nghe suy nghĩ của người khác.

" Thật ra, em cùng Harry và Draco hiện tại đang muốn tổ chức đoàn thể. Một đoàn thể đặc biệt. Anh cũng biết, ba chúng em đều là Slytherin, hơn nữa thân phận đều có chút tế nhị, em là một phù thủy máu lai bị học viện xa lánh, Draco tuy sức mạnh gia tộc không yếu nhưng cũng vì phản đối thành kiến huyết thống mà không được lòng ai, Harry là người đánh bại Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, đương nhiên cũng như vậy, nhưng ba chúng em lại vẫn cứ là Slytherin, học sinh ba học viện khác luôn có thành kiến với Slytherin. Chúng em bây giờ chỉ được Ron cùng Hermione đồng dạng là Gryffindor thấu hiểu đồng thời coi như bạn bè, mấy cái khác đều là học viện mình cùng học viện khác đâu đâu cũng không được lòng. Nhưng chúng em đọc rất nhiều tư liệu, cũng đã tra giáo sử Hogwarts, Draco còn nghiên cứu sách được cất giữ trong nhà, vốn Hogwarts không phải như thế, giữa bốn học viện không nên là tình trạng mù quáng phân cao thấp với nhau hiện tại, hơn nữa, Slytherin cũng không nên là học viện đáng ghét ôm thành kiến huyết thống ngu xuẩn."

Hít sâu một hơi, Voldemort nói ra đáp án của hắn. "Cho nên, mục tiêu sắp tới của em, chính là thành lập một đoàn thể, thông qua đó cố gắng tuyên truyền cho bất cứ học sinh học viện Hogwarts nào chịu nhận thức và gia nhập, làm học sinh học viện Slytherin một lần nữa nhận thức tinh thần học viện của họ, cuối cùng làm cho cả Hogwarts đoàn kết trở lại, loại bỏ phân tranh, làm nó một lần nữa biến thành nơi các tiểu phù thủy đều hướng tới như là nhà."

Bill bị sự thật tiểu phù thủy trước mắt này chậm rãi nói ra làm hoảng sợ, anh từ trước tới giờ không nghĩ tới một đứa trẻ mười hai tuổi sẽ nghĩ được nhiều như vậy.

" Anh Bill, xin anh đừng nói ra sớm, tốt nhất không cần nói với bác trai và bác gái, nếu không lỡ truyền ra, ba đứa tụi em, đặc biệt là Draco sẽ khó sống trước mặt ba nó, không chừng sẽ bị ném vào cái trường học không quan tâm nghệ thuật hắc ám là gì như Dumstrang để tẩy não. Hơn nữa, hiệu trưởng Dumbledore không chừng cũng sẽ không có hảo cảm với học sinh Slytherin như tụi em, bởi vì dù sao học viện chúng em cũng đã tạo ra cái loại học sinh bại hoại như Voldemort, đoàn thể tuyên truyền tư tưởng gì cũng dễ dàng bị quấy nhiễu." Học trò Voldemort tận lực nói đến đáng thương, đương nhiên hắn còn chuẩn bị cửa thứ hai thứ ba, tệ nhất bất quá cũng là Obliviate (thay đổi ký ức) Bill thôi.

Gobstones là một trò chơi phù thủy phổ biến được chơi với những viên đá đặc biệt, tương tự như trò chơi bắn bi Muggle, ngoại trừ việc khi người chơi mất một điểm, gobstone sẽ phun một chất lỏng thối lên người người chơi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info