ZingTruyen.Com

[HP] Tự Do Quay Trở Lại

Chương 13 - Hogsmeade không yên tĩnh

Varsellyn

Giám ngục đều đi rồi, học trò Voldemort vẫn quái dị nhớ nhung.

Vì hắn thiếu đi rất nhiều niềm vui, chẳng hạn như nửa đêm lén ra ngoài lấy chúng nó làm bia ngắm luyện tập thần chú phòng vệ.

Hiện tại thần hộ mệnh Harry của hắn đã có chút đổi mới, nhưng chỉ vẻn vẹn giới hạn tới chỗ có thể thêm chút che đậy cho một bộ phận nào đó.

" Harry, không cần phải thế, miếng này đắp chỗ khác không đủ để che, nhưng đắp hơn một nửa mặt, thì không ai có thể nhận ra đó là ngươi." Lord Voldemort thương lượng.

Phương án này đương nhiên bị Harry bác bỏ, hơn nữa y rốt cuộc ý thức được, thử làm thần hộ mệnh này mọc ra quần áo kỳ thực không phù hợp với yêu cầu vốn dĩ của Voldemort.

" Ngươi vẫn ít lấy nó ra xem đi." Biết mình cũng không cướp được đũa phép Voldemort, Harry chỉ có thể hạ một quy định như vậy, còn Voldemort có thật sự không tùy tiện thả thần hộ mệnh ra xem không, y chỉ cầu Merlin cùng Rowling phù hộ.

Bắt đầu cuối tuần đi Hogsmeade, Ron liền vẫn theo lẽ thường đến chào hỏi Voldemort cùng Harry.

Hai người họ trên danh nghĩa đều là cô nhi, dù với trình độ giả mạo của Gellert Grindelwald, hơn nữa còn có Salazar Slytherin điện hạ hộ giá, có thể làm ra hai tờ giấy đồng ý Merlin cũng không nhìn ra thật giả.

Nhưng họ vẫn chọn ở lại trường học, họ đăng ký toàn bộ môn, theo lý hẳn là không có bao nhiêu thời gian rảnh rỗi, dù một nửa môn trong đó họ cũng không lên lớp mà tự học.

Ron thường xuyên mang về đồ chơi mới mẻ họ thích, có lẽ không có cái bóng đứa bé cứu tinh bên cạnh che khuất, sự tự tin của nó đương nhiên mạnh hơn, trong phạm vi bạn cùng năm ở Gryffindor, cũng là một người làm mưa làm gió nho nhỏ. Đương nhiên, lợi ích có được từ phòng học tầng ngầm cũng là một trong các nguyên nhân.

Lần này Harry cho Ron mượn Tia Chớp đi chơi.

Quanh quẩn trên bầu trời làng Hogsmeade, cưỡi một cây chổi hiếm lạ trong ánh mắt hâm mộ của vô số phù thủy, Ron mới nghĩ một chút thôi cũng đã rất cao hứng.

Dù Harry muốn từ chối, nhưng Ron trước khi đi vẫn lớn tiếng nói phải mua kẹo bút lông ngỗng mới nhất của Công Tước Mật về.

Ai, thằng nhóc này, Voldemort nhìn Ron đi xa. "Harry, bằng hữu đời trước của ngươi cũng thật không tồi."

" Đó là đương nhiên." Hơn ai hết, Harry biết Ron có bao nhiêu ưu tú.

Voldemort lật cuộn da dê một chữ cũng không có trong tay mình, một cái bùa cắt xuống, vừa vặn cắt cuộn da dê ba thước mốt thành mấy đoạn ngắn. "Về sau không thể mua loại hàng giá rẻ cần tự cắt xén này, thước đo bên cạnh căn bản không chuẩn."

Harry nhìn Voldemort. "Ngươi về phương diện này quá tiết kiệm, ta thấy ngươi từ lúc đi học tới nay, ngoại trừ ăn uống chi tiêu rộng rãi ra, luôn mặc áo chùng rách secondhand, đọc tài liệu học đã bán đi bán lại cả chục lần, dùng bút lông ngỗng bán sỉ, cộng thêm loại giấy xếp dùng để quảng cáo."

" Ngươi vẫn còn nói thiếu, mực nước của ta đều đến từ bình mực công cộng trong thư viện." Voldemort nói rất tự nhiên.

" Vậy ta biết tại sao ngươi luôn đến thư viện viết bài." Harry nhìn Voldemort, áo chùng của hắn hiện tại vẫn là secondhand. "Ngươi là muốn làm gì?"

" Ta đời trước chính là trải qua thời gian như vậy ở trường học, thời đó ngay cả cơm Hogwarts cũng không miễn phí cung cấp, không tiết kiệm tới cả cơm cũng không ăn được."

" Ngươi hiện tại hẳn là không cần như vậy, làm bộ làm tịch rất giả dối." Harry dừng bút nói.

" Ta muốn cảm thụ không khí quá khứ một chút." Voldemort tỏ vẻ mình rất hoài niệm.

" Ngươi là đang theo gương Grindelwald, không nên quá keo kiệt." Harry nói.

" Dạ, biết." Lord Voldemort biểu hiện ra bộ dạng ngoan ngoãn nghe dạy khó thấy. "Nói tới Grindelwald, hắn đi đâu rồi? Ta thấy hắn luôn ra ngoài đi Hogsmeade cuối tuần, ai có thể viết giấy cam đoan của người giám hộ cho hắn?"

Harry bình lặng nói. "Hắn năm đó ở Dumstrang dám làm nổ phòng thí nghiệm của hiệu phó, vậy quy ra ở Hogwarts đối với hắn mà nói e rằng còn dễ dàng hơn uống nước."

" Ngươi sao lại không tuyên bố chán ghét người phá hỏng quy tắc? Vị cứu tinh chính nghĩa của ta?" Voldemort cười xấu xa.

"Quên nó đi, nếu cứ giữ quy củ như vậy, thì không có niềm vui mạo hiểm." Ánh mắt Harry sáng ngời.

Voldemort biết, hắn đã thành công khơi mào sự phản nghịch nho nhỏ của Harry, dù sao cũng là hậu duệ của Potter – một trong bộ tứ phá phách, ham muốn phá hỏng quy tắc trong xương cốt Harry thật sự không nhỏ.

" Áo tàng hình dùng một lần của ngươi còn bao nhiêu cái?" Harry xoa xoa tay, thấp giọng hỏi.

" Còn bảy tám cái."

" Chúng ta cùng đến Hogsmeade đi, ngươi có muốn nếm chút bia bơ không?" Harry cười khoái trá. "Chúng ta có thể đến quán Đầu heo mua."

" Nếm thử còn được, nhưng e rằng em trai Dumbledore sẽ chộp đầu ngươi trước." Voldemort đưa ra một vấn đề thực tế. "Hơn nữa, theo ta được biết, bà Rosmerta cũng sẽ không bán rượu cho phù thủy năm thứ ba."

" Nếu mua bình thường thì còn cần áo tàng hình làm chi?" Harry cười nói. "Hai Sickle một chai, để lại tiền là được."

" Đường đường là học sinh Slytherin, còn đi lén lấy đồ? Tổ tiên Salazar mà biết chúng ta sẽ bị biến thành rắn, thắt nơ bướm làm đồ trang sức trần nhà. Ngay cả một chút than khóc cũng không có." Voldemort lắc đầu nhanh hơn rất nhiều so với đồng hồ quả lắc, phảng phất như hắn là bé ngoan hiểu chuyện nhát gan, mà Harry mới là đại ma vương kiêu ngạo làm liều.

" Hai ngươi tốt nhất lập tức đến Hogsmeade." Giọng nói Slytherin điện hạ đột ngột xuất hiện lân cận hai người họ, làm họ đều sợ tới mức nhảy dựng.

Nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng Slytherin điện hạ, Voldemort ấn huy hiệu dưới cổ áo mình, hỏi. "Tổ tiên Salazar, sao thế?"

" Bằng hữu Weasley của các ngươi đã xảy ra chuyện ở Hogsmeade." Salazar nói. "Là vì các ngươi nên nó mới gặp nguy hiểm, các ngươi phải chịu trách nhiệm cho hành vi không có não của mình, ta sẽ đưa các ngươi độn thổ tới đó."

Biết sự việc có chút nghiêm trọng, Voldemort không còn nói giỡn với Harry nữa, hiện tại cũng không phải lúc khoác áo tàng hình đùa giỡn, hắn cấp cho mình cùng Harry Disillusionment (bùa tan ảo ảnh) tàng hình gần như hoàn mỹ.

Rốt cuộc tại sao phải chịu trách nhiệm cho hành vi? Tới Hogsmeade, Voldemort cùng Harry không phát hiện bất cứ gì dị thường.

Nhìn cảnh vật chung quanh, nhận ra nơi này là lân cận quán Đầu heo, là một trong những nơi tương đối vắng lặng của Hogsmeade, Ron hẳn phải ở gần đây.

A! Thấy rồi! Trong một bụi cây nhỏ cách đó không xa có giám ngục!

Voldemort xung phong lên đầu chạy vội qua, đồng thời hắn biết mình sai ở chỗ nào.

Hiện tại cả Bộ pháp thuật đều bày ra lực lượng hùng hậu để bắt Sirius Black, đám giám ngục vừa mới rút khỏi Hogwarts kia được gom tới vùng phụ cận Hogsmeade. Thời điểm mẫn cảm như vậy còn cho Ron mượn Tia Chớp? Đứa trẻ kia chắc chắn sẽ nhịn không được hấp dẫn cưỡi bay chơi.

Các giám ngục tuần tra đương nhiên vui lòng bắt lấy Ron tâm tình tốt bay đến quá nhanh.

Ron đã bị một giám ngục tóm, nó mềm nhũn xem ra đã hôn mê.

Các Thần sáng đang làm gì? Tại sao không có người giám sát những quái vật nguy hiểm đó? Harry phẫn nộ.

" Expecto Patronum!" Còn sớm hơn Harry, Voldemort đã ra tay. Sau đó Harry cảm thán mình làm Thần sáng quá nhiều năm, chung quy quen trước khuyên đầu hàng rồi mới tấn công, nên luôn ra tay không đủ quyết đoán.

Harry mini từ đầu đũa phép bạch dương phun ra, bước còn nhanh hơn linh dương hướng về phía các giám ngục, đẩy chúng từ bên cạnh Ron ra.

Các giám ngục chạy trối chết, Ron ngã trên mặt đất, Harry đi lên kiểm tra một chút, chưa sao, là bị làm cho suy nghĩ tiêu cực tăng quá nhiều cộng thêm quá lạnh mà ngất xỉu.

" Harry?" Một giọng nữ xuất hiện từ hướng bên hông Harry cùng Voldemort, cũng chạy tới chỗ Ron.

Là Hermione, cô nhóc làm sao thấy được Harry? Voldemort tuyệt đối không hoài nghi trình độ Disillusionment (bùa tan ảo ảnh) của mình.

Nga, đúng rồi, thần hộ mệnh kia là Harry.

Đột ngột, từ khu trung tâm Hogsmeade truyền đến tiếng còi huýt thê lương, sắc mặt Hermione thay đổi. Đây là cảnh báo!

" Black vượt ngục xuất hiện!" Phía xa truyền đến tiếng la hét cao giọng như vậy.

Không thể, Voldemort dám khẳng định, vì Sirius chắc chắn một tấc cũng không rời canh giữ bên cạnh Riddle.

Nhưng bầu trời Hogsmeade đã không còn sáng sủa bình thường, trên một trăm con giám ngục lượn vòng khu trung tâm, phảng phất như chúng nó thật sự phát hiện một mục tiêu lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com