ZingTruyen.Info

[HP] Tự Do Quay Trở Lại

Chương 12 - Sự thật

Varsellyn

Cảm thấy không có gió, không có hạt cát đập vào mắt, nhưng tại sao muốn rơi lệ?

Nước thuốc trong vạc vẫn đang chậm rãi nấu, sương khói xanh lục càng lúc càng nồng, bông tuyết xanh lục liên tục phun ra.

Không có, cái gì cũng không có.

Ba người thấy một khắc cuối cùng này đều tê liệt ngồi dưới đất.

Mắt lam sáng ngời nhắm lại ở thời khắc cuối cùng nước thuốc biến mất, trước đó, thân thể hắn liên tục run rẩy.

" Kết quả đã sáng tỏ, xem ra Al năm đó cũng là xuất hiện ở chỗ sai lầm vào thời điểm sai lầm." Thiếu niên tóc vàng chậm rãi đứng dậy thu hồi vạc. "Bất luận ngươi có thể tiếp nhận hay không. Đây là chân tướng!"

" Al, chúng ta đi thôi!" Thiếu niên tóc vàng ôm lấy thiếu niên mắt lam cảm xúc bất ổn dưới đất, bất chấp thiếu niên trong ngực giãy giụa theo bản năng, ghé vào tai nhẹ nhàng thổi ra tiếng rất nhỏ. "Ta có chuyện phải thẳng thắn với ngươi."

Cùng với tiếng kêu thảm thiết, hai luồng bụi đập vào không gian niêm phong rất tốt, rớt trên đầu thiếu niên tóc vàng.

"Phụt! Phụt!" Dị vật ho, thiếu niên tóc vàng dùng sức lắc đầu hất văng thứ trên tóc, nhưng dù bị đập trúng đầu cũng vẫn không buông thiếu niên mắt lam trong tay.

Hai thứ màu xám, được thiếu niên tóc vàng cẩn thận phân biệt, hơn nữa dùng mũi chân đá một cái.

" Damocles! Ngươi sao có thể đến!"

Hai anh em phượng hoàng bị sức mạnh phòng ngự xông khói đến sắp trở thành than đen không thể trả lời, một bóng dáng xám đen xuất hiện từ kẽ nứt hai phượng hoàng ngã xuống, trả lời thay hai con chim. "Ta để chúng tìm tới nơi này."

" Đã xong!" Thiếu niên tóc vàng nhẹ vẫy đũa phép, lốc xoáy vây quanh y cùng thiếu niên trong ngực, sau đó họ đương trường biến mất, chỉ để lại lão già cao gầy ngồi dậy ngẩng đầu hỏi thiếu niên vừa mới đến. "Cậu là ai?"

Thiếu niên đang lâm vào trong suy nghĩ, vô thức trả lời. "Tom, Tom Michael Gaunt." Một thiếu niên khác theo hắn đến vừa vặn trông thấy cảnh này. Sau khi nghe được "Tom Michael Gaunt", trong ánh mắt xanh lục lóe ra một chút ánh sáng không bình thường.

" Các vị ban nãy làm gì ở đây?" Không thể cầu Lord Voldemort lễ độ hơn với Aberforth, hiện tại quan trọng là hỏi rõ ràng rốt cuộc xảy ra cái gì.

Lão già cao gầy cũng không nói gì khác, ném cho hắn một cuộn giấy da thật dài.

Giấy da phụ gia pháp thuật rõ ràng ghi chép một loạt trình tự sắp xếp lạ lùng —— trình tự chế tác độc dược. Voldemort cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng từng thấy thứ cùng loại ở đâu?

" Cậu chính là Harry Potter? Cậu cùng bạn câu rời khỏi nơi này đi!" Không cấp thời gian để họ suy nghĩ, càng không giải thích cách phối độc dược này, lão biết thiếu niên mang vết tích Chúa tể bóng tối khắc trên đầu kia hẳn là Harry, nhưng lão hiện tại không có tâm tư suy nghĩ cái gì khác.

Harry theo ánh mắt lão, trông thấy cách chỗ lão đứng không xa, một bia mộ ngã xuống.

Đời trước sau chiến tranh, nơi này được giữ gìn như một trong những nơi tưởng niệm Dumbledore. Nhưng sau khi Chúa tể bóng tối biến mất, xuất phát từ tâm lý căm hận, Tử thần thực tử cùng một vài người bị Dumbledore ảnh hưởng lợi ích đã phá hỏng mọi thứ có liên quan đến ký ức Dumbledore. Lúc đó, mộ phần của Ariana cùng mẹ Dumbledore cũng bị quấy rầy. Nhưng hiện tại nơi này lại bị phá trước, mộ đã trống không.

Harry đột ngột ý thức được nội dung tấm giấy da kia có thể đại diện cho cái gì. "Chúng ta trở về đi, tìm giáo sư Snape đọc cách phối này."

"Không cần thiết." Voldemort cũng đoán được một chút. "Ba ngày nay các vị đều nấu chế độc dược, xương của mẹ, thịt của người bảo hộ và máu kẻ thù, làm di cốt người chết nói chuyện, xem ai là hung thủ làm cô ta chết. Tôi rất bội phục người chuẩn bị tất cả những thứ này, nguyên liệu trong độc dược phải bắt đầu xử lý gia công từ ba năm trước, một núi Galleons cũng không chắc mua nổi những nguyên liệu đó. Ngài không cần hoài nghi khiếp sợ gì, kết quả biểu hiện chắc chắn là sự thật."

" Cậu là ai? Chuyện của Ariana sao cậu biết? Cậu dựa vào cái gì nói đây là sự thật?" Bàn tay Aberforth Dumbledore hơi giống cành khô, lão nắm chặt đũa phép, áp lực đập vào mặt mà đến, đáng tiếc, Voldemort cùng Harry đều miễn dịch với loại áp lực này —— bất quá là sự nóng nảy một lão già mất đi người thân nên có.

Voldemort tiếp tục nhìn giấy da, hắn đã cơ bản hiểu được nội dung, cách điều chế quen thuộc như vậy, sao lại không chú ý tới? Mình đời trước cũng từng dùng qua thuốc cùng loại. "Bởi vì tôi đã nhìn thấy loại thuốc này, Harry học kỳ trước từng thấy Voldemort sống lại ở Tam pháp thuật, khi đó Voldemort cũng dùng qua thuốc cùng loại, bất quá đấy là chế tạo ra thân thể cho linh hồn bám vào để sống lại, khi đó tôi tình cờ cũng ở bên cạnh Harry, lúc trốn về trên người dính loại nước thuốc này." Sau khi cho ra một đáp án, thấy Aberforth Dumbledore vẫn còn chút nghi ngờ, hắn tiếp tục nói. "Đây là kết quả kiểm nghiệm do giáo sư Snape của Hogwarts kiểm tra, thầy ấy có uy tín về phương diện này. Snape cũng là người của Hội phượng hoàng."

" Thành viên Hội phượng hoàng?"

" Ngài không cần che đậy, tôi biết nhiều hơn ngài tưởng tượng." Ta biết bí mật của Hội phượng hoàng, còn vận mệnh ban đầu của thế giới này, nhưng... Trên mặt xuất hiện một chút bi ai, lập tức lại tán đi, làm người trông thấy chút bi ai này cho rằng là ảo giác. "Tôi hiện tại là học sinh Hogwarts."

Không đối thoại cùng lão nữa, trở về trong ký túc xá Hogwarts, Harry ra ngoài tìm cú mèo truyền tin liên lạc nội ứng trong Bộ pháp thuật, không ai bên cạnh, Voldemort mới lộ ra gương mặt thật sự.

Ưu sầu cùng bi ai không ức chế được. Cảm xúc đời này càng thêm phong phú, nhưng thời khắc này, hắn đột ngột cảm thấy mình đời trước thiếu đi tình cảm có khi sẽ khỏi phải chịu loại tra tấn này. "Coi như là chuyện tốt."

Gellert Grindelwald, y rốt cuộc muốn dùng cách thức này bắt đầu ngả bài sao?

Mâu thuẫn rối rắm nhiều năm như vậy, chỉ vẻn vẹn dựa vào nghiệm chứng xem ai là thủ phạm tạo thành bi kịch cho em gái Dumbledore năm đó là có thể giải quyết sao? Không thể, ngay cả kẻ ngốc nhất cũng nghĩ đây là chuyện giỡn. Nhưng đó cần thiết, không phải sao? Thật không biết sau mấy năm chuẩn bị, lão mèo kia rốt cuộc ôm tâm tình gì mà làm chuyện này. Có lẽ y còn chuẩn bị khác, nhưng nếu sự thật chính y là thủ phạm, y chắc chắn lúc ấy liền bị Aberforth phẫn nộ xé nát.

Tìm ra chân tướng sau đó đối mặt với vận mệnh chân thực, đây là kết luận những năm gần đây Gellert Grindelwald cho ra sao? Dũng cảm hơn kẻ lừa mình dối người như ta rất nhiều. Trở về rất tốt, nhưng có một số việc thật sự vĩnh viễn không thể thay đổi.

Ta mấy năm nay đang làm gì? Tự cho là làm rất nhiều, giúp đỡ Harry âm thầm chỉnh đốn Bộ pháp thuật, chuẩn bị vật chất cần thiết, còn lặng lẽ mượn sức phái trung lập có thể rất hữu dụng nếu chiến tranh xảy ra. Có lẽ những thứ đó đối với Harry rất có ích, càng có thể xoay chuyển một vài thứ không nên mất đi. Nhưng đều không thể thay đổi một sự thật đã xảy ra: ta là hung thủ hại chết vô số sinh mệnh, ta giết cha mẹ Harry, mọi thứ ta làm bất luận nhiều tới đâu đi nữa cũng chỉ là bôi thuốc lên vết thương ta cắt ra thôi, không thể bù đắp tội lỗi một khắc hạ đao kia —— tuy ta cũng từng không để ý lưỡi đao của mình sẽ vươn về phía nào.

Harry yêu ta, nhưng ta có thể cảm thấy được, dù hòa hợp ở chung vẫn không thể thay đổi sự thật chúng ta là kẻ địch đã định trước, ban đêm có khi Harry sẽ bừng tỉnh, y cho rằng ta còn đang ngủ, nhưng kỳ thực khi đó ta đang nhìn suy nghĩ của y, y vẫn gặp ác mộng về cái chết của cha mẹ, sau đó trong tiềm thức cảm thấy ở cùng ta là một loại tội ác. Dù đã qua một đời, thấy rõ tất cả những thứ này bất quá là một vở kịch người khác dựng nên, nhưng Harry cũng không thể thật sự xóa tan được những chuyện với ta.

Ta khăng khăng lừa mình, mọi thứ đều đã qua, mọi thứ đều là giả, đều là do một bà nội trợ Muggle dựng ra, ta có thể không hề cố kỵ cùng kẻ địch đã định cùng nhau hưởng thụ hạnh phúc và thắng lợi... Ngu xuẩn đến cỡ nào, cái đó có gì bất đồng với lúc lý trí biết rõ mọi vật đều không thể thoát khỏi tử vong nhưng vẫn cứ chế tạo trường sinh linh giá, đều cố tình không để ý.

Gellert Grindelwald, ngươi mới thật sự là người thông minh. Dù chân tướng thu được có thể làm ngươi mất đi mọi thứ, mất đi cơ hội cuối cùng chung sống với người yêu, ngươi cũng nguyện ý đối mặt sự thật.

Ta phải đối mặt sự thật như thế nào, mới có thể có được tình yêu đơn thuần không có mặc cảm tội lỗi của Harry đây? Không có cơ hội, sự thật sẽ không thay đổi, mình quả thật là hung thủ sát hại gia đình Harry, ngay cả cảm giác lo lắng của con mèo kia mình cũng không có, mình không thể trả lại cha mẹ cho Harry, không thể trả lại tình thân Harry thiếu mất.

Có được một kết quả viên mãn, cho dù là ở trong một câu chuyện —— lời "Người kia" nói lúc thả mình trở về.

Nếu sự thật đã định ta không thể có được... Viên mãn mình muốn, cũng chỉ có một loại phương pháp.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info