ZingTruyen.Info

[HP] Hạnh phúc mong chờ

Chương 97: Cuộc gặp mặt nhỏ.

chuhe7720

Cuộc gặp mặt nhỏ diễn ra ở số 12 quảng trường Grimmauld sau 12 năm yên lặng, tuy chỉ là bữa tiệc giữa bạn bè nhưng cũng khiến cho toàn bộ giới phù thuỷ nước Anh chú ý tới.

Dù có mục đích gì, sau khi nhận được thiếp mời của Harry, tất cả những người được mời - bạn ở Hội Phượng Hoàng và các học sinh tới đúng giờ. McGonagall và vài giáo sư cùng nhận lời cũng trách cứ vài câu vì Harry rời đi năm đó, dù sao đang mang thai lại liều lĩnh rời đi, cũng cắt đứt mọi phương thức liên lạc khiến mọi người không thể nào thông báo cho anh chuyện về Severus, cách làm nguy hiểm lại cực đoan đó quá mạo hiểm, cũng khiến mọi người lo lắng. Nhất là chủ nhiệm cũ của Harry - giáo sư McGonagall và nữ y tá Pomfrey, trong lúc đến trường Harry cũng làm phiền hai vị này nhiều, mà hai người không có con, thực tế đã coi đứa trẻ hàng năm đều khiến bản thân bị thương mà mình chăm nom bảy năm như con ruột.

"Ôi Harry đáng thương, trò thật là... giờ nói gì cũng không có tác dụng, khi ta biết ba của Apollo và Artemis là trò thì ta thật sự muốn biến Severus thành một con sư tử, khiến y tự thể nghiệm cái cảm giác khi mình biến thành sinh vật ngu xuẩn trong miệng mình là gì." Giáo sư McGonagall ôm học trò mắt xanh cảm xúc nói, tuyệt không quan tâm Severus bên cạnh trừng mình.

Harry mỉm cười nhận cái ôm và câu trách cứ của chủ nhiệm cũ, tuy là nụ cười thản nhiên nhưng tất cả mọi người đều nhận ra sự thoả mãn. Anh nhẹ nhàng ngoan ngoãn nhận lỗi, cũng không giải thích hay phản bác, hiền lành khiến người ta không tìm được cái phần khí phách Gryffindor năm ấy nhưng thi thoảng lúc ngẩng đầu nhìn về Severus có tín hiệu cầu cứu. Tuy nhiên Severus cũng không dám mạo phạm sự oán niệm của sư tử, huống hồ Harry cũng không xảy ra tình huống nguy hiểm tính mạng nên y bỏ qua cái tín hiệu đặc thù kia.

An ủi chủ nhiệm cũ của mình xong, Harry đứng cạnh Severus, giận dỗi nói với người yêu: "Sev, anh không giúp em mà... xem cuộc vui?"

Severus nhíu mày nói: "Chẳng lẽ bộ sách quá dày đã làm bế tắc trí nhớ của em? Để ta nhắc em, mấy giờ trước hình như em cũng khoanh tay xem trò?"

Harry bất đắc dĩ vuốt tay vị giáo sư này, rồi ranh mãnh nói: "Em cũng chỉ là vì để anh và bọn trẻ thân thiết hơn thôi mà." Nói xong anh vươn tay về phía giá rượu, hai ly rượu nho ngon bay tới, rồi đưa một ly cho Severus.

Với động tác này, những người lớn tuổi không nói gì, họ chỉ vui mừng nhìn Harry tự nhiên và Severus mang vẻ cười hiếm có. Đôi người yêu này đã trải qua quá nhiều chua xót, đã tới lúc chào đón cuộc sống mới hạnh phúc rồi, những người khác không thể xen vào không gian của họ, chân thành chúc phúc mới là hành động duy nhất họ có thể làm. Mà các học trò đã từng được Severus dạy dỗ thì phức tạp nhìn giáo sư của họ và Harry, nhưng nhanh chóng rút đi.

Ánh đèn hiền hoà chiếu tối mỗi ngõ ngách, nền nhạc dịu dàng phiêu đãng trong phòng khách, không khí ngập tràn một mùi hương thơm mát, những vị khách tụm năm tụm ba đứng bên nhau. Harry và Severus bưng ly rượu, vừa nói chuyện với các giáo sư vừa nhìn các vị khách trẻ tuổi, nhếch khoé miệng, nâng ly thưởng thức vị cay tinh khiết thơm nồng.

"Rượu này rất ngon, là Severus cất chứa sao?" Giáo sư Flitwick thích uống rượu hỏi.

"Không, không phải, là con mang tới, rượu riêng của Tộc Tinh Linh. Nếu giáo sư thích thì lúc về con sẽ bảo Al và Apo đưa hai bình biếu thầy." Harry mỉm cười.

"Ừm, lại nói tiếp, sao cháu lại trở thành đạo sư của hoàng tử tinh linh vậy?" Shacklebolt tò mò hỏi.

Không chỉ chú mà rất nhiều giáo sư đều ngạc nhiên, thậm chí những người khác cũng chậm rãi đi tới.

"Khoảng mấy năm trước, ừm, hai năm trước cháu đã thành lập mối quan hệ khá thân thiết với Tộc Tinh Linh, vào lúc đó có một lần cháu dẫn bọn trẻ đi vào trong đó ký túc, vì sắp có cuộc săn bắn lớn. Vừa vặn gặp vị hoàng tử kia, thằng bé xấp xỉ tuổi với Apo và Al, lúc ấy đang lạc đường, lại không biết bị thương bằng cách nào. Cháu giúp thằng bé, đưa người về Tộc Tinh Linh nên mới trở thành như vậy." Harry nhẹ nhàng miêu tả, "Vị hoàng tử kia là một đứa trẻ nghịch ngợm, Tộc Tinh Linh cũng đau đầu, nhưng ngại thân phận nên không dễ dàng dạy dỗ. Lúc ấy Jacobsen cực kỳ cứng đầu, không có bạn bè nhưng lại ngoan ngoãn trước mặt cháu, nên Ambrose cảm thấy cháu có thể dạy dỗ được nó. Cứ thế, cháu trở thành đạo sư của nó."

Harry lại nói chút chuyện khác với các giáo sư, sau đó thấy vợ chồng Bill Weasley mang vẻ thấp thỏm, và Aberforth Dumbledore cùng Andromeda Tonks, và vợ chồng Zabini đang ngồi trong góc, anh mỉm cười nắm chặt bàn tay của Severus.

"Sao vậy?" Severus hỏi.

"Em đi một vòng, anh có đi cùng không?" Harry nói.

"Được rồi, vậy xin lỗi không tiếp được." Đương nhiên Severus biết Harry muốn làm gì, đương nhiên chính y cũng có lời muốn hỏi đứa con cả nhà Weasley, huống chi y và Harry là một. Y không muốn Harry một mình đối mặt với thế giới sau khi y trở lại.

Severus cực kỳ hiểu tính tình của mèo được che giấu trên người Harry: khi làm nũng hay có lỗi, mèo nhỏ cần được an ủi và dạy dỗ, nếu lúc này chủ nhân đả kích nó thì nó sẽ nhớ thật lâu và không tái phạm. Đương nhiên Severus biết rõ nếu lúc này từ chối Harry, chỉ sợ về sau Harry sẽ không hỏi câu như vậy nữa.

Hai người cùng đi tới chỗ vợ chồng Bill. Bill và Fleur lập tức đứng lên.

"Đã lâu không gặp, Bill, và Fleur." Harry mỉm cười chào hỏi.

"Rốt cuộc em đã trở lại rồi, Harry, gia đình anh rất lo cho em." Bill vốn định tiến lên ôm Harry, nhưng khi thấy sắc mặt đen của giáo sư áo đen bên cạnh thì chỉ đành từ bỏ.

"Vậy sao, nếu rảnh rỗi em sẽ cùng Sev dẫn bọn trẻ tới Hang Sóc thăm hỏi, bác Arthur và bác Molly vẫn khoẻ chứ?" Harry hỏi.

"Cha mẹ anh vẫn vậy, vẫn khoẻ mạnh." Bill cười nói, "Em có thể tới Hang Sóc bất cứ lúc nào. Mẹ sẽ rất vui, bà luôn nói rất nhớ em."

"Ôi ngại quá. Nghe Sev nói, năm nay Charlie trở về Rumani, đáng tiếc thật đó." Harry tiếc hận nói, "Nghe nói anh ấy sắp kết hôn rồi?"

"Ừ, rốt cuộc Charlie cũng kết hôn, mẹ rất thích vị hôn thê của em ấy, tên là Emily, là một cô gái đáng yêu." Bill nói, "Tháng ba hôn lễ sẽ tổ chức, em và giáo sư Snape nếu có thể tới tham gia thì Charlie sẽ rất vui."

"Ôi vậy em mong em và Sev nhận được thiệp mời của Charlie." Harry cười nhấp một ngụm rượu, chần chờ một chút mới hỏi, "Gần đây George thế nào?"

"Có chút không tốt lắm, năm trước Angelina bị thương ở giải Quidditch ngoại hạng, đến nay vẫn còn ở bệnh viện St Mungo mà." Bill nói, "Tuy nhiên nghe bác sĩ trị liệu chính nói, chắc mấy ngày nữa sẽ tỉnh lại."

"Vậy Sev à, hai ngày nay chúng ta phải bớt thời gian tới thăm." Harry tính toán nói.

"Cũng tốt, nhưng đó không phải trọng điểm. Anh chị Weasley, tôi rất nghi ngờ hai người giáo dục trò Victoria Weasley thế nào, cách nói điêu ngoa rất khó nghe... Nếu cứ tiếp tục thì tôi không dám cam đoan con bé có cần phải tạm nghỉ học hay không đâu." Severus nhớ tới con bé không biết trời cao đất rộng lại dám nói Harry là... - cái từ dơ bẩn không chịu nổi, thật không biết làm sao nó nói ra được - là tức giận đến không làm gì được.

"Ôi thật có lỗi, con và Fleur đã dạy dỗ Vic rất nhiều, giáo sư Snape, vì một số nguyên nhân đặc thù con và Fleur đều không có nhiều thời gian dạy dỗ con bé, nên vẫn luôn nhờ Lavender chăm sóc, con xin lỗi..." Dù đã tốt nghiệp rất nhiều năm nhưng Bill vẫn có sự sợ hãi bản năng với Severus.

Harry cũng không định giải thích gì cho con bé đó, dù sao cũng liên quan tới an toàn của đôi song sinh nhà mình. Tuy không biết rốt cuộc nó đã nói gì, nhưng dựa vào dấu hiệu thì chắc đã nói lời khó nghe đến mức bọn trẻ và Severus không chấp nhận nổi. Harry cũng hiểu rõ, vì sao người đàn ông của mình lại lựa chọn làm khó, đúng là săn sóc anh - dù sao anh đã muốn hỏi về ba người con nhà Weasley, tiếp theo là Ron, Severus biết Harry không muốn nhắc tới Ron, mà nếu hỏi Bill về gia đình anh ta mà không hỏi Ron thì dường như không ổn lắm. Mà Severus lựa chọn làm khó sau khi Harry hỏi về George là thời cơ rất tốt, dù không hỏi cái kia thì Severus cũng chen vào.

Quả nhiên Harry không tiếp tục đề tài trước đó, chỉ nhìn nhìn Fleur, Veela nước Pháp cực kỳ cao ngạo năm ấy hiện giờ đã già hơn nhiều. Hơn nữa bản thân Harry vì tăng thêm hồn mà trở nên đẹp trai hơn, tuy vì năm tháng mà không còn vẻ trẻ con nhưng anh vẫn như đá quý toả sáng, so sánh thì Fleur trước mặt không nổi bật. Harry nhíu mày, anh không cho rằng ¼ dòng máu Veela lại loãng như vậy.

"Fleur, sức khoẻ của chị không tốt sao?" Harry hỏi.

"Arry, rất vui vì em trở về." Dù sinh sống nhiều năm ở nước Anh nhưng cô gái nước Pháp này vẫn có một ít thói quen tiếng Pháp, tuy nhiên lại không trả lời câu hỏi của Harry.

"Em cũng rất vui vì chị tới, thật đó." Harry cười cười, không hỏi thêm nữa, "Ôi em phải nhanh tới chào hỏi Andromeda và ông Dumbledore thôi, chúc hai người vui vẻ."

Tuyệt đối Harry sẽ không thừa nhận mình liếc thấy vợ chồng Zabini đang đi về phía này mới chào Bill và Fleur đâu, sau đó cầm ly rượu tới cạnh Aberforth Dumbledore trò chuyện, Aberforth biết thưởng rượu nên cũng biết rượu hôm nay không tồi, Harry và Aberforth đàm luận về các loại rượu. Mấy năm nay Harry đi qua rất nhiều nơi, có thể nói là kiến thức rộng rãi, tán gẫu với Aberforth khắp trời nam đất bắc. Ngay từ đầu Aberforth nghĩ đến Harry tới chỗ ông hỏi thìa khoá cũng không ngờ cậu chàng còn chưa nói mà lại thực lòng nói chuyện với ông. Cuộc thảo luận khiến Aberforth cũng muốn đi du lịch, cuối cùng Harry cực kỳ vui vẻ chào Aberforth.

Lúc sau Harry lại hàn huyên với Andromeda hồi lâu, Andromeda hoàn toàn bày tỏ lời xin lỗi. Harry cũng không quá tức giận, trẻ con thôi mà, cãi nhau là bình thường. Thậm chí Harry còn trêu Andromeda, nói là do di truyền của Severus, cũng khiến Andromeda bật cười.

Sau đó Harry trở lại cạnh các giáo sư một lát, khi Hermione vừa tới thì tự nhiên ngỏ ý cần rời đi. Severus để Harry đi, mình ở lại kết thúc bữa tiệc thay cho Harry. Hermione cũng không biết Severus và Harry đã bàn luận từ trước, ban đầu chỉ cho rằng Harry đi vệ sinh, nhưng nửa tiếng sau, anh Zabini đi vệ sinh trở về cô mới phát hiện Severus và Harry đã chuẩn bị vòng qua cô rồi. Tuy nhiên sao Hermione có thể cam lòng chứ? Cô giữ ý kiến của mình, cho rằng Harry sẽ xuất hiện vào cuối bữa tiệc, dù sao nếu chủ nhân không xuất hiện tiễn khách thì rất không lễ phép.

Nhưng khi cuối bữa tiệc Severus lấy thân phận chủ nhân tiễn bước thì rốt cuộc Hermione mới phát hiện mình quên mất một chuyện quan trọng - Harry và Severus thật sự tin tưởng nhau và cũng được tán thành. Trước bữa tiệc có người không chấp nhận thậm chí còn không biết sự thật thế nào, nhưng hành động của Harry và Severus trong bữa tiệc dĩ nhiên khiến họ chấp nhận. Bởi vậy không vị khách nào cho rằng Harry không ra tiễn là một hành vi không lễ phép, vì Severus cũng là chủ nhân bữa tiệc này.

Khi mà các khách mời từng người rời đi, cuối cùng trong phòng khách nhỏ chỉ còn vợ chồng Zabini. Severus chậm rãi đi lên trước, giọng nói nhẹ nhàng lại nham hiểm: "Anh Zabini... và bộ trưởng vĩ đại của chúng ta cô Hermione Zabini thân mến, xin thứ lỗi giờ đã rất muộn, nơi này không phải quán trọ hay quán bar. Nếu hai người cần một giấc ngủ yên bình thì dù không trở về biệt thự Zabini cũng xin mời hai người rời khỏi nhà người khác tìm một quán trọ, hay hai người còn có một lựa chọn dễ chọc vào mắt người khác - đó là ngủ ngoài đường; nếu hai người cần thêm ít cồn thì cũng xin mời rời đi, quán Cái Vạc Lủng, quán Đầu Heo hay quán Ba Cây Chổi cũng có thể thoả mãn nhu cầu của hai vị, nếu không thì có lẽ giả vờ say trên đường cũng là một lựa chọn không tồi. Nếu đề nghị của tôi không ổn thì xin mời cô nàng biết tuốt nổi danh, bộ trưởng vĩ đại cô Hermione Zabini vui lòng nói cho giáo sư độc dược già cả, hèn mọn của hai vị rằng: hai vị muốn làm gì?"

Vừa nghe lời châm chọc dài và lạnh lùng như súng trường, Hermione và Blaise dựng lông tơ, thật giống như họ còn ở Hogwarts, còn nghe được câu cuối cùng của giáo sư Snape - "Gryffindor trừ x điểm/ trò Zabini, hãy chép 'Thủ tục Slytherin' x lần..."

Ôi Merlin ơi!

Không thể không nói, Severus Snape thành công trở thành vị giáo sư khó quên nhất thời học trò.

"Ơ ừm... thưa thầy," Hermione vẫn là một Gryffindor dũng cảm, "Con hy vọng có thể nói chuyện với cậu ấy, sẽ không lâu đâu."

Severus vung áo choàng xoay người đi ra phòng khách, để lại cho vợ chồng Zabini một bóng dáng áo choàng bay lượn và một câu nói đơn giản.

- Hết chương 97 -

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info