ZingTruyen.Asia

[HP] Hạnh phúc mong chờ

Chương 66: Sau sự cố - Vết thương - Cuộc đối thoại của hai chị em.

chuhe7720

Tối đầu tiên của tháng 11, khi hai Slytherin nhỏ rốt cuộc đã xuất hiện trên hành lang trước đại sảnh thì Ravenclaw và Hufflepuff đều thở phào. Họ rất sợ hãi, không nói tới vết thương của Apollo mà Artemis cũng dám cắt ngang hành động của vị giáo sư độc dược hung thần ác sát kia, lại còn bế Apollo lên khiến Ravenclaw và Hufflepuff đều sợ hãi thay cô bé, cũng không biết giáo sư Snape có thể tức giận tới mức nấu cô bé đáng yêu ấy thành một vạc độc dược không nữa.

"Ôi Artemis, cậu không sao chứ?" Laura lo lắng gọi bạn thân lại hỏi.

"Đúng đó, cậu không sao chứ Artemis?" Seattle cũng lo lắng hỏi.

"Vì sao các cậu lại cho rằng tớ có sao?" Artemis rất ngạc nhiên vì câu hỏi của các bạn, vì sao không hỏi anh? Rõ ràng khi đó là anh bị thương mà!

"Đúng đó, tớ mới là người hôn mê, vì sao các cậu lại có vẻ lo cho Al hơn vậy?" Apollo cũng rất tò mò.

"Ơ, giáo sư Snape có vẻ rất không dễ chọc, nên..." Laura khẽ nói.

"Không phải các cậu đang sợ giáo sư Snape sẽ nấu Al thành độc dược đó chứ?" Vừa thấy các bạn muốn nói lại thôi, Apollo lập tức đoán ra.

"Ôi, nể mặt Merlin trên cao, kiến thức của các cậu đâu? Để tớ nhắc nhé, tới tận bây giờ Hiệp hội Độc dược thu nhận 1098 vạn chủng độc dược, không có độc dược nào cần cả một phù thuỷ là dược liệu cả. Tớ nghĩ, dù giáo sư Snape có phát minh ra độc dược mới thì cũng phải lo cho danh tiếng bậc thầy độc dược của mình trước đã." Artemis nói, "Nhưng đúng là thầy có phạt chúng tớ."

"Thế nào?" Seattle tò mò hỏi, "Là xử lý dược liệu, hay tới chỗ Filch?"

"Chép 'Thủ tục Slytherin' 60 lần, mỗi người!" Apollo bắt chước giọng của cha mình.

"Ôi thật đáng thương." Laura và Seattle đồng tình nói, họ cũng từng nghe các cha chú mình nói, tuy giáo sư Snape không trừ điểm nhà Slytherin, cũng rất ít để các Slytherin cấm túc ở chỗ Filch nhưng thầy ấy sẽ phạt Slytherin sao chép hộc máu. Nghe nói mười hai năm trước, Slytherin ghi lại hình phạt cao nhất của giáo sư Snape là 10 ngày chép 1000 bản 'Thủ tục Slytherin', mà người bị phạt là một học trò năm dưới khi mà thầy vừa mới vào Hogwarts làm chủ nhiệm Slytherin.

Đôi song sinh và các bạn vừa vào đại sảnh, vừa tự nhiên nói hai ba câu, sau đó từ chối lời mời tới thư viện của hai Ravenclaw sau khi kết thúc bữa tối. Vừa ngẩng đầu đã thấy Severus ở dãy giáo sư nhìn anh em mình, nên cười cười.

Đêm qua hai đứa đã nói chuyện với Severus, bọn trẻ cảm thấy cha rất tốt, hơn nữa cũng không phải luôn coi họ là trẻ con. Đối với những đứa trẻ có chủ kiến như Apollo và Artemis thì thái độ của Severus không thể nghi ngờ càng khiến họ thân thiết hơn. Tuy vào ban đêm, dù hai người làm nũng thế nào thì cũng không được Severus cho phép ngủ cùng cha nhưng họ lại có cơ hội cùng ăn sáng với cha. Sau bữa sáng thì lại ở cạnh cha giúp cha làm ít dược bệnh thất cần, giữa trưa lại tới chỗ cha ăn ít cơm rồi buổi chiều lại ở chỗ cha làm bài tập và đọc sách.

Hai người họ hy vọng có thể khiến cha hiểu mình hơn, họ tin đó cũng là hy vọng của cha. Đương nhiên cha cũng phạt họ, vì cả hai đều không lo lắng đến nguy hiểm, cũng đặt mình vào trong hoàn cảnh nguy hiểm. Hai người đều cảm thấy chép 60 lần 'Thủ tục Slytherin' đã coi như cha phạt nhẹ, nếu là ba thì còn ác hơn, chắc sẽ dạy dỗ họ mệt chết.

Càng yêu thì càng trách. Nhiều năm họ theo ba, trong những ngày tháng cùng nương tựa lẫn nhau họ đã sớm biết điều này. Họ nhớ mỗi lần ba mắng họ, nhìn họ mệt đến mức không nói nổi câu nào thì luôn ôm hai người họ vào lòng, mát xa cho họ, rồi nói cho họ biết họ làm sai điều gì, hơn nữa làm vậy thì sẽ gây ra hậu quả gì.

Tuy Harry yêu con nhưng không hề cưng chiều.

Ở dãy giáo sư, các giáo sư đều phát hiện hai đứa cười tươi, Pomfrey trêu ghẹo: "Severus, có vẻ là không có việc gì nhỉ?"

"Tôi cảm thấy không thể nào hiểu nổi, vì sao thần chú của Keller lại mất hiệu quả?" Severus vẫn lo lắng nói, "Poppy, Keller còn ở bệnh thất chứ?"

"Ừ, Severus." Pomfrey nói.

"Thật khiến tôi bất ngờ." Severus nói.

"Ừm, Severus, không bằng bảo hai nhóc ấy tới bệnh thất kiểm tra đơn giản, cũng làm thầy yên tâm hơn?" Flitwick đề nghị.

"Cũng đúng, nhưng..." Severus có băn khoăn.

"Yên tâm, tin tôi đi, ở bệnh thất sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Đương nhiên, thầy cũng có thể đi theo." Pomfrey cam đoan.

...

Sa mạc Maserati.

Lúc này, bầu trời trăng sáng ít sao, gió cũng nhè nhẹ. Trong sa mạc đây là một thời tiết hiếm có.

"Thế nào? Simbo, có nặng lắm không?" Ngân Hồ coi chừng ngoài lều sốt ruột hỏi Simbo đi ra, Goá Phụ đã cứu anh rất nhiều lần rồi, huống chi lần này là lỗi của anh, vốn người tới Maserati chỉ có mình anh, nhưng lại dẫn theo Phố Lang chưa đủ kinh nghiệm và Dạ Thần không có tí kinh nghiệm nào về sa mạc. Hơn nữa dọc theo đường đi vì hai người kia mà tăng thêm không ít trận chiến không cần thiết, nhưng Goá Phụ không hề bực tức gì. Không thể không nói, tính cách của Goá Phụ khiến rất nhiều người không theo kịp.

Điểm mạnh của Phố Lang là ở những vùng núi lửa, mà Dạ Thần thì ở những nơi có cây cối. Goá Phụ sở dĩ là truyền kỳ vì cậu ấy là một trong số ít những người mạo hiểm toàn địa hình. Tuy Phố Lang không mạnh ở sa mạc nhưng nhiều ít cũng đã từng tới, không gặp tình trạng nguy hiểm tới vậy. Nhưng Dạ Thần, lỗi lầm Dạ Thần phạm phải khiến Ngân Hồ muốn vứt ra cho cậu ta tự sinh tự diệt.

"Toàn thân có 60 vết thương, tôi đã xử lý. Mất máu quá nhiều, may là không bị trúng độc. Tuy nhiên trên người Goá Phụ phát hiện hai khế ước di dời thương tổn pháp thuật giữa quan hệ huyết thống. Hơn nữa thần chú ép biến hình kia là tới qua khế ước, khiến tình huống của Goá Phụ càng không lạc quan." Simbo nhíu mày.

"Sao lại... không phải là một thần chú biến hình sao?" Ngân Hồ biết Simbo nói không lạc quan tuyệt đối càng không lạc quan hơn những gì anh tưởng tượng.

"Đúng, là một thần chú biến hình, nhưng lúc ấy Goá Phụ đang trong trạng thái chiến đấu, cậu đã chiến đấu nhiều năm trong sa mạc nên biết trường hợp này rất cần pháp lực khổng lồ để khống chế. Anh dám nói anh có thể làm được như Goá Phụ sao? Goá Phụ đúng là người mạnh nhất trong những người mạo hiểm cấp SSS, nhưng trong tình hình ấy cậu ta cũng chỉ có thể ứng phó toàn lực. Vào lúc đó trong trung tâm lại xuất hiện pháp lực gây rối từ khế ước, nếu là anh thì chắc chắn pháp lực sẽ chết ngay lập tức?" Simbo giải thích.

"Merlin ơi!" Ngân Hồ nghĩ ngay tới tình hình lúc đó, nếu pháp lực Goá Phụ chết thì bốn người sẽ chết hết. Dù nghĩ lại thì vẫn khiến Ngân Hồ run da đầu.

"Ba người các cậu nên cảm ơn kỹ xảo vận dụng pháp thuật của Goá Phụ đi, tôi không biết cậu ta đã dùng cách gì mà đè nén tính nhiễu loạn trong trung tâm để cậu ta có cơ hội lấy ra bình dược kia nữa." Simbo nói.

"Vậy cái bình đó là độc dược thật à?! Không thể nào!! Nếu đó là dược thì về sau tôi cũng không dám... uống dược nữa..." Ngân Hồ không tin nổi mở to hai mắt, "Trời ạ, tôi còn tưởng rằng là vũ khí luyện kim dạng chất lỏng nữa..."

"Mấy trăm năm trước đã có một ngạn ngữ: thà đắc tội phù thuỷ hắc ám còn hơn bị người điều chế trắng nhớ thương." Simbo nói, "Tôi không ngờ cậu ta lại có thể làm ra độc dược trắng thất truyền."

"Ôi Merlin ơi, rốt cuộc người đã ban cho chúng tôi một tên gì vậy." Ngân Hồ cũng không ngốc, vừa nói đã hiểu, vô cùng cảm thán nói.

"Được rồi, Ngân Hồ, hiện tại chúng ta gặp chút rắc rối, vì vết thương của Goá Phụ không nhẹ, nên cũng không biết phải mất mấy ngày mới có thể tỉnh lại, chắc thời kỳ nguy hiểm còn kéo dài một thời gian nữa. Chỉ mong không có ma thú nào tìm tới dựa vào mùi máu, nếu không mấy ngày nay chỉ sợ cậu sẽ vất vả. Mặt khác, Phố Lang và Dạ Thần cùng trúng độc, giờ hai người họ lại chỉ có thể dựa vào Goá Phụ, chỉ đành đóng băng hai người họ lại... Nhiệt độ sa mạc rất cao, nên mỗi nửa tiếng chúng ta lại ếm cho họ một thần chú đóng băng. Tình huống của Goá Phụ... chỉ mong đừng bao giờ lặp lại, hy vọng hai nhóc kia ngoan ngoãn một chút." Simbo thở dài.

"Ôi nếu không tôi đi viết cho chúng một bức thư cảnh cáo vậy?" Ngân Hồ lo lắng nói, nếu Goá Phụ đang trong trạng thái hôn mê mà hai đứa lại vô tình làm ra hành động nguy hiểm nào đó thì Goá Phụ chắc chắn sẽ gặp chuyện lớn.

"Cũng tốt, lần này có vẻ là một thần chú ép biến hình có định hướng, dù là nguyên nhân nào thì đúng là Apollo và Artemis rất không cẩn thận. Hơn nữa dựa vào tình hình trước mắt nên báo cho người thân. Goá Phụ chắc chắn sẽ không nói cho hai đứa biết về khế ước, nhưng như thế lại càng nguy hiểm. Dù sao Goá Phụ mạo hiểm bên ngoài, luôn có thể gặp ác chiến, hôm nay một thần chú biến hình khiến Goá Phụ bị thương tới mức này, nếu ngày mai là một thần chú gây hại hay còn nghiêm trọng hơn... thì hậu quả càng không tưởng tượng nổi. Vì thế, chủ yếu cảnh cáo hai đứa kia ý thức được chúng đang bảo vệ không chỉ mình mà còn cả ba chúng, đừng tuỳ tiện thí nghiệm pháp thuật, đừng có gây chuyện." Simbo nói.

"Ừm." Ngân Hồ gật đầu.

"Cậu biết 'quy tắc' của người mạo hiểm, không cần tôi nhiều lời chứ? Hơn nữa hai đứa cũng biết tên của cậu." Cuối cùng Simbo nói thêm một câu, thấy Ngân Hồ gật đầu nên xoay người đi vào lều tiếp tục công tác chăm sóc.

Thấy vậy Ngân Hồ không khỏi càng thêm lo lắng, Simbo là một chuyên gia khá có kinh nghiệm trong việc chữa thương, ngay cả ông ấy cũng lo cho Goá Phụ thì không cần phải chứng minh gì nữa.

...

Nước Anh, Manchester.

Là thành phố lớn thứ hai nước Anh, Manchester nằm trong lưu vực, phía bắc và phía đông tiếp giáp các Pennine hoang dã, phía nam thì là bình nguyên Cheshire. Thành phố trung tâm nằm ở phía đông sông Orwell, gần chỗ hợp dòng của hai con sông - Medlock và Irk. Sông Mersey đã trải qua thành thị phía nam. Phần lớn ở nội thành là nhà cao tầng, nhìn từ trên cao có thể nhìn ra khung cảnh hoang dã rộng lớn.

Ở cuối phố Oxford, có một ngôi nhà hai tầng không thu hút, các Muggle chỉ cần tới đây sẽ nhớ tới một số chuyện khác, sau đó từ bỏ suy nghĩ đi vào. Mà gần như toàn bộ phù thuỷ nước Anh cũng biết, nơi này là nhà của con đỡ đầu Kẻ Được Chọn Harry Potter, Teddy Lupin và bà ngoại của cậu Andromeda Black Tonks. Bà Tonks đã sớm tuyên bố bà sẽ không tiếp khách nào có liên quan tới Kẻ Được Chọn, thậm chí vào năm Teddy 6 tuổi bà đã đuổi một tên mặt dày ra ngoài. Vì thế ai cũng biết bà không thích người khác tới thăm, thậm chí vào ngày kỷ niệm hàng năm đều do Teddy khóc quấy nên bà không còn cách nào mới cho nó ra ngoài tham gia các hoạt động.

Nhưng hôm nay, phòng khách của ngôi nhà lại có thêm một quý bà. Bà Tonks vô cùng bình tĩnh ngồi đối diện.

"Andr, đã lâu không gặp." Người kia bưng hồng trà nói.

"Đã lâu rồi, Cissy. Hôm nay tới chỗ chị có việc gì sao? Bà Malfoy luôn không có chuyện thì không đăng tam bảo điện mà." Bà Tonks nói.

"Đúng, Andr, đúng là có việc." Đúng vậy, người được bà Tonks chiêu đãi chính là bà Malfoy, Narcissa Black Malfoy, "Là Severus nhờ em tới."

"Chị biết ý của em, đây là trí nhớ của chị, tin rằng Severus có thể xác định thật giả." Andromeda nói, đưa ra một cái bình nhỏ, "Nơi cuối cùng Harry tới ở nước Anh là chỗ chị."

"Ừm, em sẽ đưa cho Severus. Nhưng em nghĩ chắc chị còn không biết..." Narcissa nói.

"Cái gì?" Andromeda hỏi.

"Năm nay Slytherin có một đôi song sinh, mà thằng bé có họ Prince." Narcissa chỉ nói câu này đã khiến Andromeda thay đổi sắc mặt.

"Rốt cuộc họ đã trở về rồi?" Bà Tonks hơi run rẩy.

"Chị biết sao? Vậy... chị có biết rằng tối hôm qua Teddy đã làm chuyện xấu, đánh nhau với Prince nhỏ. Draco nói tình huống của Prince nhỏ không tốt lắm." Thấy sắc mặt Andromeda hoàn toàn trở nên trắng bệnh, vì thế cũng không nói nhiều.

- Hết chương 66 -

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia