ZingTruyen.Info

[HP] Hạnh phúc mong chờ

Chương 57: Chờ đợi.

chuhe7720

Đối với Apollo và Artemis mà nói thì thân phận thực sự của ba vẫn là một bí ẩn, nó liên quan tới thân thế của họ, liên quan tới một người cha khác. Tuy hai người họ còn nhỏ nhưng từ nhỏ đã được ba dẫn đi khắp thế giới, nên kiến thức có khi còn nhiều hơn người trưởng thành, cộng thêm thể chất yếu khiến họ có một tâm linh mẫn cảm hơn bình thường. Họ biết ba có một thân thế khác người, cũng từ những lời nói ít ỏi của ba mà biết quá khứ ba trải qua chiến tranh, chết chóc, phản bội... tất cả những gì không tốt. Họ cũng từng đoán thân phận của ba trong chiến tranh, là bạn đời của một gián điệp hai mang thì thân phận của ba sẽ như thế nào? Thuộc phe thắng lợi? Thuộc phe thất bại? Hay chỉ thuộc phe trung lập? Nếu là bên thắng lợi thì vì sao không hưởng thụ kết quả thắng lợi? Nếu là thất bại thì vì sao không thấy oán hận hay đau buồn? Nếu là trung lập thì vì sao lại rõ ràng rất nhiều chuyện trong thời chiến?

Trước đó họ không nghĩ rằng người ba luôn hào hoa của mình lại là một trong những "vật hiến tế chiến tranh" của nhà bình luận; họ cũng không ngờ người ba giỏi giang của họ chính là một trong số ít những "anh hùng", "vật hy sinh có một không hai"; họ càng không ngờ người ba hiền lành của họ lại đã từng là một "siêu cấp anh hùng" đánh bại một tên ma quỷ "không thể nói tên ra" chỉ khi mới 17 tuổi.

Đúng vậy, họ sớm nên nghĩ đến, tàn khốc của chiến tranh tạo nên sự mạnh mẽ, vô tình trong chết chóc tạo vẻ hiền lành, vết thương phản bội tạo nên sự hào hoa... ba của họ, trải qua một nỗi đau mà cả đời người khác cũng không tưởng tượng nổi.

"Các con à, hãy nhớ vĩnh viễn đừng tin lời tiên đoán, vận mệnh của con người nằm trong tay mình."

"Các con à, hãy nhớ cái chết không đáng sợ, đáng sợ chính là sau khi mất tất cả lại không thể chết được."

"Các con à, hãy nhớ dù là bạn bè, khi con phát hiện mình không thể thoả mãn dự đoán và nguyện vọng của họ thì họ sẽ gây bất hoà."

Đây là lời dạy của ba về chiến tranh, chết chóc và phản bội.

Mà về cha, họ biết rất ít, bậc thầy độc dược vĩ đại, một gián điệp hai mang, một máu lai của gia tộc lâu đời cao quý, có một nickname là "Sev", thích cà phê đen, thích rượu nho, thích châm chọc, luôn mặc áo đen, có một cái mũi to, những từ ngữ mơ hồ lại đủ để họ tưởng tượng ra tài năng, sự lịch thiệp, cứng cỏi và tin cậy từ cha.

Giờ phút này, nhìn người đàn ông áo đen ở dãy giáo sư, họ luống cuống, một khi ảo tưởng trở thành sự thật, hình tượng giống cha nhất lại chính là cha mà họ chưa từng gặp mặt. Rốt cuộc họ cũng hiểu được nguyên nhân sự cảm giác và niềm tin như ruột thịt kia tới từ đâu, đó là ràng buộc giữa cha con từ trong huyết mạch, khi hai người còn chưa biết thì sự ràng buộc ấy đã gắn bó thân thiết.

Nhưng...

Hai người họ không tin cha không nhận ra họ, dù sao ba từng nói, Apollo rất giống cha hồi nhỏ. Dù người khác không nhận ra vậy ông ấy thì sao? Họ nhớ tới lần đầu tiên gặp cha lại nghe câu "Ta từ chối" lạnh băng kia thì ấm ức; nghĩ tới mình đã ở trước mặt cha sắp hai tháng lại không cho một cái ôm hay một động tác thân mật nào, cảm thấy đau lòng; nghĩ cha lại vẫn lừa mình, nghĩ cha có thể căn bản không muốn nhận mình thì lại càng tủi thân...

Nước mắt thi nhau rơi xuống chỉ trong vài giây ngắn ngủi, khiến Severus đang ngồi ở dãy giáo sư không biết chuyện gì cũng hoảng sợ, y không biết tại sao lại vậy, nhưng y nhận rõ sự phức tạp và ấm ức trong mắt tụi nhỏ. Sau đó y thấy hai con rắn nhỏ mắt xanh cúi đầu rời khỏi đại sảnh.

Sao vậy?

Không chỉ y mà các giáo sư khác cũng ngạc nhiên nhìn bóng dáng hai đứa cúi đầu ỉu xìu rời đi.

"Ưm, hai đứa làm sao thế?" Flitwick ngồi cạnh Severus có dự cảm không tốt lắm.

"Không phải không khoẻ đó chứ?" Giáo sư Sprout lo lắng hỏi.

"Severus, lát nữa thầy dạy năm nhất đúng không?" Dường như Pomfrey đã nhìn ra gì đó, "Tôi nghi ngờ có phải chúng đã biết gì không?"

"Nó không phải cú của Harry." Severus nhíu mày nói.

"A, tôi nhớ ra rồi, ngày đó khi dẫn chúng đi mua sắm thì chúng có vẻ rất hứng thú với trận chiến mười hai năm trước, mua một quyển 'Kẻ Được Chọn' nhưng khi đó lại hết hàng... vừa rồi không phải là cái đó chứ?" Pomfrey nhớ lại nói.

Lúc này, dãy bàn Gryffindor ầm ĩ lên.

"Oa!"

"Ảnh của ngài Potter trên bản mới 'Kẻ Được Chọn' nè!"

"Đây là ngài Potter hả? Đẹp trai thật đó!"

Các giáo sư nhìn về phía dãy bàn Gryffindor, thấy các Gryffindor đang tranh giành một quyển sách. Severus nhíu mày, quyển sách kia lập tức bay về phía bàn giáo sư, rơi trên tay Severus, quả nhiên vừa nhìn đã thấy Harry trên mặt bìa, mặc bộ Quidditch màu đỏ vàng đang cười... Severus nhìn quyển sách trên tay, hé miệng - đây chắc là năm thứ năm nhỉ? Ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn bức ảnh trên bìa, nhớ tới ánh mắt tủi thân của đôi song sinh lúc nãy, tâm trạng không tốt Severus vừa đứng dậy vừa lạnh băng nói: "Gryffindor tự nhiên gây ầm ĩ, gây ảnh hưởng tới khẩu vị giáo sư, trừ 30 điểm!" sau đó ghét bỏ nhét sách vào tay giáo sư McGonagall, mình thì xoay người đi qua cửa hông rời khỏi đại sảnh, bỏ lại đằng sau tiếng kêu thê thảm của các Gryffindor và mấy viên đá quý ít ỏi trong hộp Gryffindor.

...

Phòng sinh hoạt chung Slytherin.

"Anh, chúng ta nên sớm nghĩ ra chứ?" Artemis vừa lau nước mắt vừa nói, "Ba luôn gọi cha là 'Sev' mà tên của giáo sư Snape là 'Severus', rất rõ ràng mà..."

"Bậc thầy độc dược, gián điệp, áo đen, châm chọc, mũi to, rượu nho... Ôi Al à, chúng ta đều nhìn thấy, vì sao lại không nghĩ đây không phải là trùng hợp?" Apollo vừa xoay vòng quanh phòng sinh hoạt vừa nói năng lộn xộn, "Và cả Hoàng Tử Lai... ừm, ý trên mặt chữ là Prince máu lai. Ba từng nói họ của bà nội trước khi xuất giá là Prince, một thế gia độc dược cao quý lâu đời."

"Ưm, anh à, vì sao cha không nói cho chúng ta? Có phải cha không muốn nhận chúng ta hay không?" Artemis nước mắt lưng tròng nhìn anh mình buồn bực đi khắp phòng.

"Đó là một câu hỏi hay." Apollo dừng bước lại, xoay người lấy ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau mặt cho em, "Đừng khóc, nếu ba ở đây thì em làm thế nào."

"Anh, ba luôn nói với chúng ta rằng nếu cha còn sống thì nhất định sẽ thương chúng ta... nhưng chúng ta ở bên người lâu như vậy nhưng người lại không có hành động thân thiết nào cả. Anh, có phải chúng ta không được chào đón không?" Artemis đau lòng nói.

Apollo thấy em gái buồn bã cũng không đành lòng, vì thế ngồi cạnh Artemis nhẹ nhàng cầm vai, giật môi nhưng lại không biết nên nói gì, đó là sự thật mà? Cậu thật sự không biết nên nói gì cả. Gần hai tháng nay, họ luôn tôn kính chủ nhiệm, vì những gì thầy dạy đều rất hữu dụng, đồng thời chủ nhiệm hẳn là một người đáng được kính trọng, hơn nữa họ lại gắn hình tượng người cha "đã chết" lên chủ nhiệm "như đã từng quen". Tuy nhiên, đột nhiên biết chủ nhiệm là cha thì họ không khỏi nghi ngờ.

Vì sao cha lại không chịu nói ra? Vì sao phải lừa gạt mình và em gái? Vì sao không nói rõ với mình và em? Sau mười hai năm chia lìa, không phải càng muốn ở cạnh người thân sao?

Apollo tin, nếu ba biết cha còn sống thì ba chắc chắn sẽ lập tức liều lĩnh chạy về đây.

Vì sao cha lại không nói?

Vì sao chứ?

Apollo và Artemis nhớ tới vẻ mặt của ba khi nói tới cha, nhớ tới vẻ mặt của cha khi nói về ba tối qua, không phải rất giống sao?

"Ta nói nếu, nếu cha các trò còn sống thì các trò sẽ tha thứ cho y vì không ở cạnh các trò suốt mười hai năm chứ?" - câu hỏi của cha đêm qua vẫn còn vang bên tai.

"Al, anh nghĩ không phải cha không thích chúng ta, cũng không phải không chào đón chúng ta mà cha sợ chúng ta sẽ không tha thứ cho người. Còn nhớ câu tối qua cha hỏi không?" Apollo nhẹ nhàng nói.

"Ý của anh là..." Đôi mắt xanh của Artemis sáng lên, nhưng lát sau lại nhạt xuống, "Ôi Merlin... anh à, trong mắt cha chúng ta không đáng tin như vậy sao?"

"Al, được rồi, chúng ta nên đi học." Apollo nói.

"Vâng, hôm nay học gì ạ?" Artemis lập tức đứng lên, "Bùa chú hay là Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám? Em hơi mơ hồ rồi."

"Là độc dược." Apollo bối rối.

"Ôi không... em còn chưa chuẩn bị tốt." Artemis cứng người hai giây, rồi ngồi phịch xuống ghế, yếu ớt nói, "Apo, không bằng chúng ta trốn học đi..."

...

Hầm, phòng học độc dược.

Khi các động vật nhỏ đi vào lớp thì phát hiện nhiệt độ không khí thấp hơn bình thường. Họ không khỏi rùng mình một cái, thậm chí mấy Hufflepuff và Gryffindor không nhịn được hắt xì.

"A, Apollo và Artemis đâu rồi?" Các Ravenclaw bất ngờ không nhìn thấy hai Slytherin nhỏ.

"Không biết."

Khi Severus đi vào phòng, nhìn khắp các học trò, trái tim được thả lỏng, hai con rắn nhỏ mắt xanh nhà mình cũng không tới. Xem ra đã bị đả kích lớn rồi.

"Hôm nay chương trình học các trò là phối chế Dịch căn bản số 5." Severus vừa nói vừa vung đũa phép, trên bảng xuất hiện trình tự điều chế, "Dịch căn bản số 5 là một Dịch căn bản mà 300 loại độc dược cao cấp đều cần sử dụng, nguyên liệu chủ yếu của nó là tinh hoa của những thực vật ôn hoà. Nếu ngay cả cái này cũng không làm được thì ta không thể không nói các trò đã thăng hoa tới trình độ cả người và thần đều phải phẫn nộ. Ừm, vậy thì bắt đầu đi."

Severus chậm rãi bước trong phòng học, y không biết mình nên kéo hai nhóc con dám can đảm trốn học trong hầm ra hay là nên giả xin phép cho chúng rồi chờ chúng muốn mới nói chuyện? Thật lòng mà nói thì chính y cũng chưa chuẩn bị để đối mặt với bọn trẻ. Vừa nãy y đã phải dựng thẳng tâm lý mới dám đi vào phòng, khi không thấy chúng, tuy hơi buồn nhưng y cũng thở phào một hơi.

Y vẫn cho rằng mình còn có nhiều thời gian hơn để cho bọn trẻ chấp nhận sự thực mình vẫn còn sống, sau đó khi gặp Harry mới nói cho chúng biết, như vậy thì chúng sẽ chuẩn bị tâm lý, hơn nữa có ba bọn trẻ ở đây, có một kết nối trung gian thì sẽ cho chúng hiểu được tình yêu của mình. Đáng tiếc, chỉ vì một quyển sách mà kế hoạch bị phá vỡ.

Được rồi, y xác định mình cũng không muốn tới hầm kéo người ra, có lẽ cho hai bên một thời gian giảm xóc cũng là một ý tưởng hay chăng? Mà mình có thể gọi đồ chúng thích trong phòng làm việc chờ chúng đến đòi đáp án bất cứ lúc nào, chuyện này chúng phải tự mình nghĩ thông rồi mới nói chuyện thì tốt hơn đúng không? Y tin, bọn trẻ thông minh sẽ không để y chờ quá lâu, dù sao chúng cũng là Slytherin.

Chỉ cần chúng muốn thì có thể đến phòng làm việc của mình bất cứ lúc nào. Y sẽ không đi tìm người, cũng không cố ý tạo ra tình huống chạm mặt, y cảm thấy mình nên tin tưởng và tôn trọng chúng, nhưng chỉ cần chúng muốn thì y sẽ không lảng tránh.

Vì thế hai bên bắt đầu chờ đợi, đợi mình chuẩn bị tốt, cũng đợi đối phương chuẩn bị tốt.

- Hết chương 57 -

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info