ZingTruyen.Info

[HP] Hạnh phúc mong chờ

Chương 42: Hành động ở sa mạc - Khúc mở đầu khảo sát.

chuhe7720

Biên giới ba nước Thổ Nhĩ Kỳ, Iraq, Iran.

Sa mạc rộng lớn, biển cát tĩnh mịch, hùng hồn, yên lặng trang nghiêm, sa mạc luôn cho bạn một màu sắc đơn điệu, vàng, vàng, vĩnh viễn là ánh vàng nóng rực.

Sa mạc bình yên thì rất xinh đẹp, hút hồn. Đi vào lòng sa mạc nhìn khắp bốn phía, bờ cát mênh mông vô bờ giống như mặt biển rộng lớn, có nơi phẳng lặng như gương, có nơi lại lăn tăn gợn sóng, có nơi bập bềnh, còn có nơi sóng lớn ngập trời. Bước chậm trong sa mạc giống như nhìn kỹ bờ biển đọng lại, tinh tế thưởng thức sự hùng hồn và nhẵn nhụi của sa mạc. Sa mạc khác với những nơi khác, vì nó mỗi ngày đều hiện ra một cảnh sắc khác nhau, hôm nay có người đi trong sa mạc, chơi đùa để lại một hàng dấu chân cùng một đám dấu vết, sau làn gió thổi qua, chẳng những nó có thể xoá đi cảnh sắc ngày hôm qua mà còn có thể sáng tạo thêm càng nhiều cảnh sắc kỳ diệu mới.

Phía chân trời thương liêu, ngàn dặm trời cao có một đám mây mỏng manh đang trôi chậm rãi, một trận gió thổi qua, mang theo rất nhiều thất ý và bàng hoàng, lo âu và hoang mang, đau đớn và bất đắc dĩ. Tâm linh dung hợp vào tự nhiên, rụt rè, trưởng thành và thạo đời đều có thể trở nên khờ khạo. Người đi nơi đây có thể cảm nhận được nét khờ dại đều có cảnh giới cao nhất, kỳ nhạc vô cùng là khát vọng lớn nhất của con người.

Sáng sớm mùa thu, Jerromy đứng ở trên một đồi cát nhìn về phía xa, những dải cát uốn lượn tuyệt đẹp như là gợn sóng cuồn cuộn trên biển, phập phồng, oai hùng; nhìn dưới chân, những khe rãnh trên sa mạc, tập trung lại như một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ, phong phú vô cùng. Thật ra, mỗi một cảnh trí kỳ diệu trong sa mạc đều không cần phải cố ý trang trí điểm tô, bản thân nó đã là kỳ tích hoàn hảo của thiên nhiên, kiệt tác của nhân tài, tràn ngập tình thơ ý hoạ.

Nơi này là sa mạc Maserati, sa mạc nguy hiểm nhất giới pháp thuật cũng là trên toàn thế giới, không có nơi thứ hai.

Rất ít có người tới đây, đối với phù thuỷ thì hoàn cảnh khắc nghiệt trên sa mạc cũng không phải là thứ nguy hiểm nhất, mà nguy hiểm vĩnh viễn luôn chìm sâu trong lớp cát. Các độc vật giấu sâu trong lòng cát, hố cát tự nhiên, thực vật pháp thuật sa mạc ngập tràn khắp nơi... bạn vĩnh viễn không thể nào đoán được nguy hiểm tiếp theo sẽ tới vào lúc nào.

Gần mười năm nay, vào tháng mười hàng năm Jerromy đều tới sa mạc Maserati, mang về những vật phẩm nhiệm vụ vô giá. Điều đó khiến rất nhiều người mạo hiểm thực sự kính trọng anh, người mạo hiểm sa mạc Maserati có thể lấy được lông phượng và sừng lân đã đủ để chứng minh sức mạnh và suy nghĩ của người này mạnh tới mức người thường không thể nào sánh được.

"Chào, Goá Phụ." Giọng nói khàn khàn lạnh băng vang lên phía sau.

Jerromy quay đầu lại, thấy Phố Lang mặc trang phục màu xanh đen, thản nhiên gật đầu: "Chào, chắc hôm nay chúng ta phải đi qua hơn 3000 mét trên cát rồi, nhiều hơn hôm qua 1000 mét, có thể chứ?"

"Được." Phố Lang lập tức trả lời, ngắn gọn mà có lực.

"Hai người kia đâu? Còn chưa tỉnh sao?" Jerromy nói.

"Ừ." Phố Lang chỉ khẽ lên tiếng.

Jerromy cười rộ lên, nói: "Vậy đợi chút."

Phố Lang cũng không nói gì thêm, im lặng đứng cạnh Jerromy. Jerromy lại chuyển ánh nhìn sang phương xa, mấy năm nay anh gần như đi khắp thế giới. Anh còn nhớ rõ mười năm trước lần đầu tiên tới sa mạc Maserati, khi đó anh còn mang theo hai đứa trẻ chưa biết đi, anh đã ngạc nhiên vì thiên nhiên huyền ảo, nét đẹp quyến rũ này giống như cảnh trong mơ, khiến lòng người rung động, không đành lòng giao thiệp với nó. Nét đẹp và ý thơ của nó là món quà kỳ vĩ mà trời xanh đã ban tặng cho con người.

Mấy năm nay, rừng, sa mạc, cao nguyên, đầm lầy, hồ nước, biển rộng anh đặt chân đều có những nét đẹp riêng, anh cũng hiểu được một điều: pháp thuật không phân thiện ác, con người lại có trắng đen.

...

Ngày cuối tuần đầu tiên của tháng mười, hiển nhiên Hogwarts không yên bình như thế, trên thực tế, từ thứ năm đã bắt đầu xôn xao. Bởi vì với những bạn học lớp trên thì có thể lộ mặt thôi trước những nhân vật lớn đã là tốt rồi, cũng có lợi thế sau khi họ chọn nghề nghiệp ra trường. Mà các học trò năm giữa và năm thấp thì chỉ tò mò và có tâm lý náo động. Vì thế tới ngày gần như không ai tới Hogsmeade chơi cuối tuần.

Sáng sớm, Apollo và Artemis tỉnh dậy, sau khi rửa mặt thì ôm chó ba đầu của mình vào phòng sinh hoạt chung Slytherin. Bạch kỳ mã nhỏ đã được họ đưa đến Rừng Cấm, chủ yếu vì trong đó có một bạch kỳ mã mẹ rất đáng thương, con nó đã chết nhiều năm nhưng nó vẫn chưa ra khỏi bóng ma tâm lý. Sáng sớm hôm đó hai người họ dẫn Unicorn và Toyqi tới cạnh rừng Cấm đi bộ, bị nó thấy. Vì thế sau một hồi trao đổi, Artemis cực kỳ đồng tình vì con mẹ mất con, cũng chân thành nhờ nó chăm sóc hai bé ấy, vì thế Unicorn và Toyqi cực thích bạch kỳ mã mẹ cứ thế được nuôi thả trong rừng. Nhưng mỗi khi Apollo và Artemis tới cạnh rừng Cấm tập luyện sáng sớm thì bạch kỳ mã nhỏ đều tới cùng chơi với hai người một lát.

Vì toàn bộ hầm Slytherin cũng chỉ có hai người họ nên họ để Ma Yết nhỏ vào trong phòng sinh hoạt chung, được Severus ngầm đồng ý nên sử dụng pháp thuật tạo ra một cái ao nhỏ nuôi cả hai con. Lúc này họ đứng cạnh cái ao, đùa với hai con vật nhỏ, cầm một cây bèo mới lấy từ hồ Đen cho chúng, nhìn Klauis màu xanh bu lại trước, ngửi thấy mùi quen rồi ăn luôn cây bèo trong tay Apollo, sau đó vui vẻ dùng cái đuôi xanh quẫy mạnh trong ao tạo bọt nước. Mà Wolsey màu bạc lại bơi tới một bên ăn cá nhỏ trên tay Artemis, sau đó cọ cọ tay cô bé.

Sau khi chơi với thú cưng một lát thì hai đứa ngồi trên chiếc sô pha màu xanh, bắt đầu đọc sách, đêm qua mưa suốt nên sáng sớm nay không nên đọc ngoài trời. Vì là cuối tuần, Artemis cũng không xem sách giáo khoa mà đang đọc "Đầu lâu, rắn và hắc ám", vừa đọc vừa ghi chú nhanh; Apollo lại vuốt ve Cerberus, vừa cầm danh sách người mạo hiểm xem.

Artemis đọc đoạn miêu tả thời kỳ Tử thần Thực tử cường thịnh không khỏi thở dài liên tục, khiến Apollo hỏi: "Al, em sao thế?"

"Anh à, họ nói chủ nhiệm Snape hình như là gián điệp á. Ba nói cha cũng là một gián điệp đúng không? Điều này làm em nghĩ tới cha, thật muốn gặp cha, dù một lần cũng được." Artemis mất mát nói.

"Ừ, anh cũng muốn gặp cha. Mấy năm nay ba vẫn rất ít nói về cha. Al à, ba mới 29 tuổi, nên có ít ràng buộc nữa. Nếu không anh rất sợ sau khi ba yên tâm về chúng ta thì có thể nào sẽ làm ra chuyện gì nguy hiểm." Apollo lo lắng cũng không phải không có lý, người sống về sau nên cần có ràng buộc. Hiện tại có lẽ hai người còn nhỏ, ba có thể tập trung hết lên hai người họ. Nhưng sau này họ trưởng thành, khoẻ mạnh có thể nào ba sẽ vì nhớ cha mà... họ thật sự không dám tưởng tượng.

"Nhưng anh à, ba vẫn luôn yêu cha, em đã đọc được một câu trong sách: người còn sống vĩnh viễn kém hơn người chết." Artemis buồn rầu nói.

"Cũng đúng."Apollo cũng rất lo lắng, nhưng thấy em gái buồn rầu lập tức chuyển đề tài, "Được rồi Al, hôm qua chủ nhiệm nói hôm nay đoàn khảo sát Hiệp hội Độc dược sẽ tới."

"Ừm, ông Olinsu cũng tới mà. Em muốn hỏi về vấn đề xung đột giữa Dược cầm máu và thuốc giải độc, ông ấy rất có tiếng ở phương diện này." Artemis nói.

"Nếu Atlantis không có chuyện gì đặc biệt thì ba sẽ tới Maserati rồi." Apollo lo lắng.

Ở Maserati, sa rống thú và sa ảnh hồ đều là những sinh vật nguy hiểm rất bí ẩn, vì chúng thường thường ẩn mình trong cát, trước khi nó tấn công thì bạn không thể nào đoán được nó đang ở đâu. Đầu sa rống thú không lớn, lại có năng lực đặc thù, nó có thể hấp thụ cát ở ngoài cơ thể, hình thành vòng cát bảo vệ để tấn công. Tiếng kêu của sa rống thú là vũ khí lớn nhất của nó, trong lúc hét thì vô số hạt cát có độc nhỏ và sắc bén sẽ phun ra không khí, nếu không cẩn thận thì đám cát ấy sẽ cắt qua da, sau đó nhanh chóng chết bởi chất độc. Còn sa ảnh hồ, nọc độc của nó càng đáng sợ, nó có tốc độ rất nhanh, một khi di chuyển thì bão cát sẽ nổi lên làm người ta khó có thể phân biệt được, khủng bố nhất là nó có thể thả độc khi bảo vệ mình, một luồng khí màu xanh biếc, chứa cát bụi có kịch độc, một khi hít vào thì dù là người hay vật sẽ chết trong vòng ba bước.

Trong trí nhớ Artemis và Apollo, mỗi lần ba đều gặp sinh vật nguy hiểm này, sa ảnh hồ thì không sao, chỉ cần không trúng độc hoặc là uống thuốc giải ngay là được. Nhưng sa rống thú thì không dễ dàng, không chỉ sẽ dễ trúng độc, nếu không phòng hộ tốt thì sẽ bị thương khắp người. Tuy nhiên không thể cùng sử dụng thuốc giải và Dược cầm máu, nó sẽ khiến máu độc sẽ còn sót lại, mà Dược bổ máu lại càng không thể. Mỗi lần Jerromy đều sẽ dùng thuốc bôi để cầm máu nhưng đôi khi nó lại không kịp lúc.

Giữa trưa sẽ có khách tới, nên Hogwarts suy đoán rất nhiều về họ, trước cũng đã nói, vì đón chào nên bốn nhà đều phải lựa chọn vài học trò năm dưới tặng hoa cho khách.

Khách tới Hogwarts có tổng cộng 12 người, nên ngoài hai Slytherin nhỏ thì Gryffindor có năm, Ravenclaw có ba, hai người khác là Hufflepuff.

Đã tỏ vẻ chào đón vậy thân phận và lễ nghi phải đúng mực. Ba Ravenclaw, cha mẹ nhậm chức ở Bộ Pháp thuật, gia giáo cũng không có vấn đề; hai Hufflepuff cũng xuất thân thế gia Hufflepuff, lễ nghi càng không cần phải nói; năm Gryffindor, ngoài Edward Lupin và Victoria Weasley thì đều là người thừa kế các thành viên Hội phượng Hoàng.

Mười hai đứa trẻ từ bốn nhà cùng chủ nhiệm và giáo sư McGonagall đi tới cổng trường, nghênh đón các vị khách quan trọng sắp tới.

- Hết chương 42 -

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info