ZingTruyen.Com

[HP] Hạnh phúc mong chờ

Chương 40: Làng người khổng lồ.

chuhe7720

Gió thổi qua cánh rừng, Jerromy đi rất nhanh, như một con báo màu đen. Tử Ảnh không ngờ lại có người có thể giấu hết mọi cảm xúc của mình, hoà nhập vào hoàn cảnh chung quanh hoàn hảo tới vậy. Dù là Tử Tinh cũng không thể, cậu không khỏi hiểu thêm về người đứng đầu mà những kẻ mạnh cấp SSS công nhận. Goá Phụthật sự là khác biệt, có rất ít phù thuỷ hoạt động nhanh nhẹn như vậy, rất nhiều người vì thần chú mà trở nên lười biếng trì độn. Ở trong rừng nửa ngày, Tử Tinh và Tử Ảnh đã mệt không chịu nổi, vừa uống nước vừa nhìn Jerromy còn sức thu thập mọi dược liệu có thể chế tác chung quanh, không buông tha đến con bọ cánh cứng nữa.

"Ôi, anh cả à, xem như em đã biết Goá Phụ hoàn thành nhiệm vụ 100% thế nào rồi." Tử Ảnh đột nhiên cực kỳ nể Jerromy, ban đầu cậu chưa tiếp xúc với Goá Phụ gần thế này nên không cho rằng Goá Phụ khác người khác chỗ nào, thậm chí cảm thấy anh cả của mình mới là cực mạnh, nhưng hiện giờ chưa đến nửa ngày cậu đã phát hiện Goá Phụ có khí chất làm người ta không thể không bội phục.

"Đó chỉ là một mặt của cậu ta thôi, biểu hiện của cậu ta vào lúc hoàn thành nhiệm trong bầy sói lấy đầu Vua Sói năm ấy hãy còn hằn sâu trong ký ức của anh. Tử Ảnh à, vào lúc đó anh đã biết không đoàn đội nào có thểkiềm chế cậu ta. Cậu ta là tấm gương của cộng đồng mạo hiểm." Tử Tinh nhìn Jerromy đang đào một gốc cây hoa tinh thần cách đó không xa, nói với Tử Ảnh, "Có một số người đến khi mạnh thường thường sẽ mất đi sựthuần tuý ban đầu, chỉ là cậu ta lại khác, bình tĩnh đối mặt với vinh quang đến mức người ta khó tin, gặp đối thủ càng mạnh thì sức chiến đấu càng lớn, chân thành với bạn bè, khi gặp kẻ thù thì giết ngay lập tức... Cậu vĩnh viễn không biết giới hạn cậu ta tới đâu, người như thế, chỉ có thể là bạn, không thể nào là địch được!"

Nghe Tử Tinh nói, Tử Ảnh trầm mặc, Tử Tinh cũng không nói nữa, có một số việc phải tự thể nghiệm mới có thể hiểu rõ.

"Nghỉ tương đối rồi có thể đi tiếp chứ?" Jerromy đặt toàn bộ cây hoa tinh thần vào một túi không gian bảo đảm chất lượng bên người, anh thật may mắn, vừa lúc có một nhiệm vụ cần cây hoa này. Nó có thể coi là dược liệu quý hiếm, hạt, thân, lá, hoa, rễ đều có thể làm thuốc, đồng thời nó cũng sinh trưởng ở một nơi có điều kiện hà khắc, hôm nay có thể tình cờ thấy một cây, hơn nữa rễ cũng khá được, thật là tốn không ít công phu. Đương nhiên, anh cũng đã lặng lẽ rải hạt hoa tinh thần trước đó, đó là thói quen của anh, có lẽ lần tới tiếp theo thì nơi này không chỉ có một cây. Còn việc có phải mình thu hoạch hay không thì không sao cả, dù sao cũng chỉlà ngửi hương hoa nhân tiện mà thôi. Bộ rễ hoàn chỉnh của hoa tinh thần ở chợ đêm có giá thấp nhất là trên trăm vạn Galleons, anh còn nhớ vào năm thứ sáu, khi thấy Severus nhìn một bảng giá của hội đấu giá đã rất muốn có hoa tinh thần. Haizzz nếu anh ấy còn sống thì giờ mình có thể tìm cho anh ấy mấy chục cây hoa tinh thần để anh nghiên cứu mỗi năm rồi. Mỗi khi gặp dược liệu trân quý Jerromy đều cảm thán như vậy, nhưng anh xem lần này có thể tìm được một cây nữa không, Apollo sẽ muốn có một phần quà tốt nhất đúng không nhỉ?

"Ừ, đi thôi." Tử Tinh chuẩn bị xong, Tử Ảnh giật mình, khi họ nghỉ ngơi thì Goá Phụ không nghỉ được phút nào mà.

"Chúng ta sắp vào địa bàn người khổng lồ rồi, Tử Tinh, có một số việc tôi phải giới thiệu với hai người, có lợi cho việc cứu Amethyst." Jerromy giấu đi cảm xúc của mình.

"Ừ, được rồi, cậu nói đi." Về dị tộc, Jerromy biết nhiều hơn những người khác.

"Trong tộc khổng lồ thì đừng có kêu gào họ là 'người khổng lồ' hay chỉ gọi mỗi tên họ, mà phải gọi họ là 'Titan tôn kính' hay là 'Titan XX'. Hiện tại chỉ có hơn hai mươi người khổng lồ sinh sống ở Atlantis, họ rất ít có phụ nữ nên phụ nữ có chủ quyền trong tộc." Jerromy vừa đi vừa nói, "Khi thấy phụ nữ khổng lồ thì phải tôn trọng hơn, các bà ấy luôn làm việc dựa theo sở thích và tâm trạng..."

Tiếp theo, Jerromy cẩn thận thuyết minh cho Tử Tinh về cuộc sống thường ngày và tập tục của người khổng lồbên kia. Một phần trong đó khiến Tử Tinh cực kỳ ngạc nhiên, cũng khiến Tử Ảnh nhảy thẳng lên bậc sùng bái.

"Ôi anh à, những điều này đều do anh đọc ở sách hả?" Rốt cuộc khi Jerromy giới thiệu được kha khá thì TửẢnh hỏi.

"Nhóc con, nào có quyển sách như vậy? Đương nhiên là kinh nghiệm giao tiếp của Jerromy với người khổng lồmấy năm nay rồi, cũng không phải ai cũng may mắn được Goá Phụ chỉ bảo như vậy đâu." Lúc này sở dĩ TửTinh dẫn theo đứa trẻ này là không mong nhóc ấy bị giới hạn ở Violet.

Đối với tuổi của Tử Tinh mà nói, Tử Ảnh mới hơn hai mươi hiển nhiên có thể gọi là "nhóc con", dù là Jerromy thì Tử Tinh cũng được gọi là bậc cha chú, chỉ là trong quan niệm của người mạo hiểm không có giới hạn tuổi tác, họ tôn sùng thực lực.

"Hai người chờ tôi một chút, bên kia có thứ thú vị, chắc con bé nhà tôi sẽ thích, tôi đi bắt đã." Jerromy cười nói, "Hai người cũng nhân cơ hội nghỉ ngơi một chút, chúng ta sắp tới rồi, người khổng lồ không thích nhìn người mệt thở hổn hển lắm đâu, như vậy sẽ làm họ cảm thấy anh không đủ mạnh, không có cái nhìn tốt. Đúng rồi, chỗ tôi có một ít Dược khôi phục trạng thái này..."

"Không cần, cậu mau đi đi, nếu không nó chạy thì cô bé nhà cậu mà biết nó sẽ tiếc lắm đó." Trong mắt bạn bè của Jerromy thì Artemis và Apollo chính là "ngôi sao nhỏ", tất cả mọi người rất quý hai đứa, vì chúng hiểu chuyện.

Một lát sau, Jerromy ra khỏi một khu nhỏ, trên tay không có gì.

"Sao vậy?" Tử Tinh cười nói.

"Ừm, nhà hoả thỏ rất ấm áp, tôi nghĩ Artemis cũng không muốn thấy hoả thỏ nhỏ không tìm được ba mẹ đâu." Jerromy mềm lòng nói.

"Cậu đó..." Tử Tinh biết đôi khi người này rất hồn nhiên.

Cứ như vậy, rất nhanh ba người tới một thôn nhỏ "rất lớn" vào cuối hoàng hôn. Mọi thứ nơi này, dù là dụng cụhay nhà cửa đều to hơn nhà bình thường từ hai đến ba lần.

Jerromy chậm rãi đi tới một căn nhà đá to như thân cây, rất nhanh có bốn phụ nữ khổng lồ đi ra từ ngôi nhà, thấy Jerromy và Tử Tinh, Tử Ảnh. Bà nhận ra Jerromy vì thế vui vẻ đi tới trước mặt họ nói: "A, đây không phải là người bạn tôn kính - ngài Goá Phụ sao?"

Giọng nói rất to như tiếng sét đánh vang lên bên tai Tử Ảnh, cậu lập tức nghĩ đến một trong những "kiến thức" mà Jerromy nói trên đường: phải đặc biệt chú ý bảo vệ tai, tốt nhất là dùng một thần chú giảm một nửa âm thanh, nó có thể khiến giọng nói của người khổng lồ phù hợp với tai con người. Vì thế cậu lập tức ếm cho mình một thần chú giảm thanh.

Jerromy ếm cho mình một cái tăng âm, rồi nói: "Titan tôn kính, đã lâu rồi tôi chưa tới đây, lần này lại đây là vì bệnh tình của Titan Aggima có lẽ đã đến lúc phải tái khám. Sau đó bạn tôi có chút rắc rối phải nhờ mọi người dàn xếp một chút."

"À, ngài Goá Phụ, ngài thật sự quá khách sáo rồi, tôi từng nói ngài có thể gọi tôi là Kuluns mà." Người phụ nữkhổng lồ nói, "Tôi dẫn ngài đi gặp Aggima."

"Cảm ơn bà, Kuluns." Jerromy nhẹ nói.

Vì thế ba người đi theo phụ nữ khổng lồ tới một ngôi nhà rất to ở trung tâm làng. Nhờ phúc của Jerromy, lần đầu tiên Tử Tinh và Tử Ảnh cảm nhận cảm giác "đứng trên vai người khổng lồ". Mà họ nghe Jerromy và Kuluns nói, cũng hiểu họ sắp đi gặp thủ lĩnh của làng người khổng lồ này. Mấy năm trước vì một lần săn thú mà nữ thủ lĩnh này bị trúng độc, bị ốm từ đó, nên cứ một khoảng thời gian Jerromy sẽ tới làng người khổng lồthăm, không chỉ vì chung quanh làng người khổng lồ có nhiều dược liệu hi hữu mà còn vì nọc độc trong người nữ thủ lĩnh khiến anh cảm thấy có giá trị nghiên cứu.

Bản thân độc dược đã là một ngành học tinh vi không thể có sai sót, người nghiên cứu dù có kiệt xuất thế nào cũng phải lập luận giả thiết rồi thực nghiệm luận chứng thậm chí còn phải thực tiễn thành công mới có thể đưa ra một công thức mới. Là một chuyên gia phải có rất nhiều kinh nghiệm, do đó bồi dưỡng trực giác, mấy năm nay Jerromy đã nổi tiếng trong giới độc dược, ở một góc nào đó anh đã vượt qua cả bạn đời kiêm thầy giáo của mình, thậm chí trong giới dị tộc cũng cực kỳ có danh tiếng. Nhưng khi mà anh có thành tựu hơn những người cũ thì bệnh khiến anh cảm thấy hứng thú cũng giảm đi dần, vì thế anh nảy sinh hứng thú với những chứng bệnh khó ở dị tộc.

Sau một lần kiểm tra tình hình của Aggima, xác nhận đã khỏi bệnh lại còn lấy được số liệu, Aggima cực kỳ cảm tạ ân nhân trẻ tuổi này. Bà lập tức bảo vài vị hôn phu và con gái của mình chuẩn bị ít đặc sản để đám người Jerromy mang đi. Tình huống này khiến Tử Ảnh âm thầm líu lưỡi, tuy cậu đã từng nghe Goá Phụ rất giỏi độc dược nhưng chưa từng gặp người nào có thể chữa trị cho dị tộc cả - chỉ sợ dựa vào khả năng này thôi người mạo hiểm khác đã không bằng nổi.

Sau đó Jerromy bắt đầu đề cập với nữ thủ lĩnh về chuyện của Tử Tinh, "Aggima, một người bạn của tôi có người dưới bị giam ở chỗ bà, anh ấy muốn dùng 3000 cân lúa mạch để đổi người, cũng vừa lúc tôi muốn đến nên gặp phải trên đường." Đây là lý do thoái thác Jerromy đã bàn với Tử Tinh.

Nữ thủ lĩnh nhìn Tử Tinh, lạnh băng nói: "Hừ, người cắt ngang hiến tế ánh trăng phải chịu thiêu cháy bởi ngọn lửa vĩnh hằng. Đây là quy củ của bộ lạc."

"Titan tôn kính, đối với bộ lạc của ngài thì giết một người cũng không có ưu đãi gì nhiều, mà 3000 cân lúa mạch sẽ giúp bộ lạc của ngài vượt qua quãng thời gian đông giá tiếp theo. Người xem, nếu cảm thấy quá ít thì chúng tôi có thể tăng lên, chúng tôi chỉ cần người." Tử Tinh bắt đầu nghiêm túc đàm phán.

Jerromy cũng không can dự, chuyện này phải do hai bên họ thương thảo ra một cái giá. Mà Jerromy cùng lắm chỉ là người trung gian, anh chỉ cần giảng hoà lúc không khí không tốt là được. Vì thế vào lúc này anh lẳng lặng ngồi trên ghế, dựa vào lưng dựa, khuỷu tay đặt trên tay vịn, ngón trỏ chạm vào nhau, nhẹ nhàng đỡ cằm, đôi mắt xanh biếc chìm vào suy nghĩ. Ý thức đã bay xa đến châu Âu, anh tin hôm nay chính là một ngày mới với Squib trên lịch sử pháp thuật, vì hôm nay chính là ngày luận văn độc dược của mình được công bố, chắc địa vịcác đồng nghiệp trong Hiệp hội sẽ lại một lần nữa được nâng cao.

- Hết chương 40 -

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com