ZingTruyen.Com

Hp Hanh Phuc Mong Cho

Sau khi ra phòng học hai đứa cũng không tới thư viện mà đi đến chuồng cú ở đỉnh tháp phía tây, vừa vào đã thấy rất nhiều cú đang gật gù, bốn phía là cửa sổ không kính, tiện cho cú ra vào, đồng thời cũng cung cấp cho chúng hoàn cảnh nhẹ nhàng thông gió.

"Có thể gửi thư cho chúng tao không?" Artemis hỏi.

Lúc này, có một con cú màu xám lập tức bay xuống. Apollo vươn tay, để nó tạm thời đậu trên tay mình, Artemis lấy ra một phong thư và mấy viên thức ăn cho cú.

"Ưm, nhờ mày gửi bức thư này tới tiệm dược liệu Hẻm Xéo nhé." Artemis vừa vuốt con cú vừa cho nó ăn. Sau đó buộc thư vào chân nó.

Nhìn con cú bay ra ngoài, hai đứa mỉm cười. Sau khi gửi thư họ mới tới thư viện.

Thư viện ở tầng năm, không ai dẫn đi hai Slytherin nhỏ chỉ đành đi theo bản đồ tác chiến với đám cầu thang di động. Rốt cuộc tới được thư viện thì đã có rất nhiều học trò ở đó, không khí rất yên lặng. Artemis và Apollo rất thích hoàn cảnh này, họ nhanh chóng tìm được bạn mình. Ravenclaw nhỏ thấy hai Slytherin lập tức vẫy tay, hai anh em hươ tay ý nói mình phải đi mượn sách trước đã.

Sau đó họ đi tới bàn mượn, đứng trước là một người phụ nữ có tuổi gầy yếu dinh dưỡng không đủ, nghiêm khắc nhìn họ một cái rồi nói: "Slytherin năm nhất? Tốt lắm, đừng để ta thấy các trò phá sách hay là mất gì đó khi trả sách; ở trong này không được làm ồn, không được làm trái nội quy trường. Hiểu chưa?"

"Dạ vâng thưa bà." Hai đứa vừa gật đầu vừa nói.

"Vậy đây là giấy mượn sách bình thường. Chỉ có thể mượn đọc sách ở những khu thường." Bà Pince nói, "Còn khu cấm thì phải được giáo sư cho phép mới có thể vào mượn, hơn nữa sách mượn cũng chỉ nằm trong phạm vi giáo sư cho phép. Nếu không các trò sẽ thấy khu cấm không hề dễ dàng. À cũng nên biết rằng mỗi năm đều không dưới mười học trò bị sách cắn đứt tay."

"Dạ vâng thưa bà."

"Ta tên là Irma Pince, người quản lý thư viện Hogwarts. Các trò có thể gọi ta là 'bà Pince'." Bà Pince tự giới thiệu.

"Dạ vâng thưa bà Pince."

Sau đó Artemis và Apollo mới được cho đi.

Đối với Artemis và Apollo mà nói thì không có gì khiến họ vui hơn với thư viện tràn ngập sách. Vừa nghĩ tới việc họ có đến bảy năm đủ để đọc hết số sách này đã khiến họ cảm thấy hứng thú, vì thế cũng không vội vàng, mượn một quyển sách tham khảo biến hình học, còn lại thì mượn sách độc dược học và thảo dược học.

Khi họ mượn xong và ngồi cạnh Seattle thì Seattle nhìn sách họ mượn rồi khẽ nói: "Các cậu như rất thích độc dược và thảo dược?"

Artemis khẽ trả lời: "Chúng tớ vì độc dược nên mới thích thảo dược."

Seattle lập tức vỡ lẽ: "Đúng rồi, bậc thầy độc dược đều là chuyên gia phân biệt thảo dược cả. Nhưng nói tới giáo sư độc dược năm nay của chúng ta, tớ đã nghe ba mẹ nói qua, khá là khủng bố đó. Nghe nói ở thời đại u ám ông ta đã là một trong những tay sai đắc lực của Voldemort. Nhưng cũng có người nói ông ta là người bên Harry Potter, có lời đồn về quan hệ bạn đời giữa ông ta và ngài Potter nữa cơ, cũng vì trong trận chiến cuối cùng bị Voldemort phát hiện quan hệ giữa ông ta và ngài Potter nên Voldemort mới để con rắn của hắn cắn ông ta đó. Nhưng những điều này chỉ là câu chuyện cười sau bữa cơm, không có tính xác thực lắm, người như ngài Potter thì muốn kiểu người nào chẳng có? Sao lại thích một kẻ lớn tuổi như vậy chứ?"

"Có lẽ là vì sở thích đặc thù?" Apollo vừa viết luận văn vừa đáp, cậu cảm thấy đó là việc riêng của giáo sư, nghe xong rồi cho qua cũng được.

"Haha, cũng đúng. Mẹ của tớ đã nói năm đó bà tham dự thẩm lý và phán quyết. Suốt ba ngày vị giáo sư kia không nói lời nào, chỉ vào lúc cuối cùng mọi người đuổi ông ta ra khỏi nước Anh thì mới nói một câu 'Tôi từ chối' rồi bị giam vào Azkaban. Chẳng qua nghe nói đó là vì có người cho rằng chỉ cần Snape ở lại nước Anh được tự do thì thế lực hắc ám ngầm sẽ trỗi dậy lần nữa, họ phải đuổi ông ta đi. Cũng chỉ ra vẻ bề ngoài thôi, vì lúc ấy Wizengamot đã có hiệp định bí mật, nếu Snape đồng ý ra khỏi nước Anh thì sẽ có vài Thần Sáng bao vây thủ tiêu, mà vết thương Snape còn chưa khỏi, lực chiến đấu của ông ta rất yếu." Seattle càng nói càng hưng phấn, cũng càng nhiều chuyện, "Có thể Snape đã nghe bóng gió nên mới từ chối chăng. Nghe nói có rất nhiều người bên ngài Potter lúc ấy đã cực kỳ không đồng ý với lựa chọn của Snape, vì họ không dễ dàng mới có thể bảo vệ được Snape, để Snape có một cơ hội tự do. Chỉ là đám sư tử ngu xuẩn như họ làm sao có thể biết âm mưu trong đó chứ. Giống như tiểu đội trưởng Weasley ở Cục Thần Sáng đó, cũng là một anh hùng, Ron Weasley."

"Weasley?" Nghe thấy họ của cô bạn ban sáng, Artemis cảm thấy mình nên hiểu xem người không ưa mình là ai.

"Ừ, Weasley, Ron Weasley là chú của cô bạn bắt các cậu phải nhường chỗ buổi sáng ấy. Hiện tại Weasley có thể nói là nhà đông người nhất. Bạn Victoria Weasley là người nhiều tuổi nhất trong thế hệ mới, ước chừng sang năm sẽ có khoảng ba Weasley khác tiến vào Hogwarts. Tớ nói thầm cho mà biết, chúng ta ở trường bảy năm có thể thấy được mười mấy Weasley khác nhau nha, ừm, cũng thật đáng sợ ấy chứ." Ravenclaw tóc nâu nói, "Nhưng nghe nói ngoài ông chủ Tiệm Giỡn thì họ cũng khá nghèo."

"Hả? Không phải đều đi làm sao? Hơn nữa không phải anh hùng à?" Apollo tò mò hỏi.

"Nhưng không nuôi nổi quá nhiều trẻ con mà..." Seattle nhếch môi nói.

"Cũng đúng ha." Artemis nói.

"Rồi, lần sau nói tiếp, bà Pince đang nhìn cậu kìa." Apollo nhắc nhở bạn.

Seattle nghe vậy lập tức im lặng, bắt đầu làm luận văn.

Một tiếng sau, Apollo và Artemis đã hoàn thành luận văn dài 8 tấc Anh của môn biến hình, bắt đầu chuẩn bị bài cho tiết học buổi chiều.

Thảo dược học là môn khá khó với hai anh em, họ có thể nhận ra rất nhiều thực vật pháp thuật, nhưng thường thường không biết làm thế nào để trồng cho chúng còn sống. Ba đã từng lấy được một thực vật tên là tâm linh ma thụ, thuận tiện cũng cho họ vài hạt giống, chỉ là khi cây của ba nở ra một đoá hoa màu đen đáng sợ như một con dơi thì của họ chỉ có nụ hoa, từ đó về sau họ không còn chăm sóc cây nào nữa. Mà cây của ba vẫn nở hoa, vẫn đáng sợ như trước, nhưng họ biết ba thích cây đó.

...

Nước Pháp, rừng rậm Malardier.

Jerromy ngồi ở trong cái lều được mở rộng, ngồi trên bàn viết về luận văn độc dược mới nhất của mình. Vài năm trải nghiệm mạo hiểm khiến anh nghiên cứu được một ít ví dụ thực tế về trị liệu, anh phát hiện hậu quả của bạo động pháp lực thường có hai hiện tượng chính: một là trung tâm pháp thuật bị suy kiệt, trở thành Squib; hai là trung tâm pháp thuật bị đả kích rồi năng lực đề kháng gia tăng, pháp lực tăng trưởng biên độ lớn, nhưng cuối cùng do cơ thể không chịu nổi mà vỡ tan. Anh nghiên cứu chỉ vì hai đứa con của mình, tuy nói bọn trẻ có Dược thuần tây tiêu hao pháp lực nhưng cũng không phải kế lâu dài.

Nói đến nói đi, Dược thuần tây là một loại độc dược mãn tính. Vào thời Trung cổ Giáo Hội đã nghiên cứu ra độc dược này để tra tấn các phù thuỷ trưởng thành. Mọi người đều biết, từ năm tuổi thì trung tâm pháp thuật của phù thuỷ nhỏ bắt đầu hình thành, mười một tuổi sẽ tiến vào thời kỳ tăng trưởng, mười bảy tuổi sẽ ngừng gia tăng pháp lực nguyên bản, còn giai đoạn tăng trưởng tiếp theo chỉ là mức độ tinh thâm, thông qua rèn luyện bùa chú mà phát huy hiệu quả của trung tâm pháp lực.

Dược thuần tây là khắc tinh của phù thuỷ trưởng thành, nó tiêu hao pháp lực tại trung tâm. Mà phù thuỷ trưởng thành thì không hề tăng pháp lực nguyên bản, đã tiêu hao sẽ không tăng thêm, theo thời gian sẽ tự biến thành Squib. Còn phù thuỷ vị thành niên lại khác, pháp lực bị tiêu hao sẽ được bổ sung lại, hơn nữa còn khiến phù thuỷ nhỏ trau dồi pháp lực nguyên bản.

Apollo và Artemis lúc sinh ra vì không có pháp lực của cha bổ sung nên trung tâm pháp lực không ổn định, khiến pháp lực nguyên bản tăng trưởng quá nhanh. Cộng thêm ban đầu khi mang thai, Jerromy dinh dưỡng không đủ, pháp lực tiêu hao quá lớn, tâm trạng lên xuống thất thường sau chiến tranh, thời kỳ sau mang thai tuy Jerromy chú ý tới ăn uống và tự vệ nhưng tâm trạng vẫn bi thương, đủ các nguyên nhân khiến sức khoẻ bọn trẻ rất kém. Theo thời gian dài, dù không cần bạo động pháp lực thì cũng sẽ vì cơ thể không chịu nổi pháp lực mà bùng nổ, huống chi pháp lực của chúng chỉ cần không chú ý một chút là sẽ bạo động. Đối với điều đó, suốt mười một năm qua, Jerromy cực kỳ buồn bã, anh nghiên cứu khá nhiều các tình huống cũng không có biện pháp nào, bọn trẻ lại sắp mười bảy tuổi, thời gian không bao giờ đợi ai cả.

Mấy năm nay, anh thử các loại phương pháp nhưng bọn trẻ vẫn gầy gò, khiến anh đau lòng. Anh không biết nếu Severus còn sống nhìn thấy bọn trẻ gầy thế này thì có mắng anh hay không nữa? Có thể cảm thấy bạn đời mà mình lựa chọn không chăm sóc nổi con mình hay không? Anh ấy sẽ không hối hận rằng mình không nên chọn một Gryffindor ngu xuẩn như vậy làm người yêu chứ?

Luận văn hôm nay anh viết về một sản phẩm nghiên cứu về bạo động pháp lực, về Dược chữa trung tâm pháp lực cho Squib.

Mọi người đều biết, trở thành Squib là do trung tâm bị hao tổn khiến trung tâm cản trở pháp lực nguyên bản, đã không có pháp lực nguyên bản nên cũng không thể thực hiện bùa chú nào. Mấy năm nay Jerromy nghiên cứu về pháp lực bạo động, phát hiện trung tâm của Squib không phải không thể chữa trị, dù là vì pháp lực bạo động khiến trung tâm bị suy kiệt tạo thành Squib hay là vì sinh ra đã không được đầy đủ thì đều có một điểm giống nhau: chính là đời sau của Squib, dù bạn đời của họ có là Muggle thì vẫn có thể có được pháp lực. Nói cách khác, trung tâm của Squib cũng không phải đã chết hẳn, mà là do trung tâm ngăn chặn chức năng của pháp lực nguyên bản. Như vậy sẽ xuất hiện hàng loạt các câu hỏi, vì sao lại vậy? Có thể nào xoá bỏ việc ngăn chặn này không? Nếu xoá đi thì có thể nào để trung tâm hoàn hảo lại không?

Một năm gần đây Jerromy luôn nghiên cứu về nó, anh nghĩ nếu trung tâm của Squib có thể tiếp tục làm việc thì có thể nào khi bọn trẻ thật sự không thể duy trì được nữa mà anh khiến trung tâm của chúng xuất hiện tình trạng như Squib rồi chuyên tâm điều trị cơ thể, khi cơ thể của chúng ổn định rồi hoạt động lại trung tâm được không. Nhưng đã có rất nhiều bậc thầy nghiên cứu về Squib, chỉ là vì sao Squib vẫn còn tồn tại mà không làm gì được? Có thể thấy vấn đề này không dễ dàng giải quyết như vậy. Nhưng có lẽ là do Jerromy được nữ thần may mắn ưu ái, khi mà anh muốn giảm đi ảnh hưởng tiêu cực của Dược thuần tây mà nghiên cứu thay đổi Dược thuần tây thì bất ngờ có được một linh cảm.

Trong kiến thức truyền thống về Dược thuần tây, đó là một loại độc dược cực kỳ tà ác với phù thuỷ, thậm chí đến bây giờ, rất nhiều các bậc thầy độc dược cũng không biết tới tên độc dược này. Năm đó khi anh trở thành bậc thầy độc dược yêu cầu Hiệp hội tặng cách thức điều chế loại dược này làm phần thưởng thì hội trưởng Hiệp hội đã rất sợ hãi. Vì thế, không ai sẽ tiến hành thay đổi nó, cũng không thể nào biết tới bí mật và linh cảm trong đó.

Anh đặt độc dược mới tên là "Dược hồi xuân", nửa năm trước cũng đã điều chế xong, vì thực nghiệm độc dược, anh đã tìm vài Squib phục vụ cho đoàn mạo hiểm của mấy người bạn để tiến hành. Hôm nay người được thực nghiệm đã vô cùng kích động gửi thư cảm ơn và quà tặng tới chứng tỏ: thực nghiệm khá thành công, họ đã có thể sử dụng được bùa trôi nổi. Họ đều rất cảm ơn ngài Asaprhett, cũng ngỏ ý, nếu thành quả được nhân rộng thì ngài Asaprhett sẽ được toàn bộ Squib ở giới phù thuỷ ủng hộ và cảm kích. Vì cho tới nay không có ai biết tâm lý tự ti và địa vị lơ lửng của Squib ở giới pháp thuật cả, mà độc dược của ngài Asaprhett lại hoàn toàn thay đổi được tình trạng này.

Đối với điều đó, Jerromy chỉ ảm đạm cười, trên thực tế, anh không hề quan tâm mình có được ủng hộ hay cảm kích, thậm chí còn không quan tâm luận văn lần này sẽ mang đến cho anh ích lợi và địa vị như thế nào, anh chỉ quan tâm rốt cuộc các con anh đã có được một lựa chọn an toàn mà thôi. Nhưng anh hy vọng các con của mình có thể trải qua một cuộc sống không khác gì bọn trẻ bình thường, nên anh nghĩ không phải vạn bất đắc dĩ thì tạm thời không thực thi kế hoạch này, nhất định sẽ có phương pháp vẹn toàn cả đôi đường.

Bọn trẻ còn chưa khoẻ, ba vẫn còn cố gắng.

- Hết chương 33 -

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com