ZingTruyen.Info

[HP] Hạnh phúc mong chờ

Chương 197: Rời đi - Prince và Black ở Beauxbatons.

chuhe7720

Giá cả lại tăng lên một kỷ lục mới, một chúng bậc thầy độc dược từ kinh ngạc ghen tị rồi trở nên chết lặng. Severus bắt đầu quen với con số kiểu này, bất cứ một buổi đấu giá ở Ambrosia như vậy đều là bình thường. Bí dược linh hồn của Severus nhận được 6 triệu Galleons, độc dược cuối cùng của Harry là một loại thuốc trị thương.

Dược tịch thương là một độc dược trắng có tính bốc hơi nhằm vào linh hồn, nó có thểbốc hơi trong không khí trong thời gian ngắn, sau đó hình thành một không gian thương tổn. Người ở trong không gian này sẽ khiến linh hồn bị thương nặng. Đương nhiên độc dược cũng có nhược điểm là cần hạn chế không gian, nói cách khác là sử dụng tại không gian kín tốt hơn nhiều ở không gian rộng. Hơn nữa với những người có linh hồn mạnh thì hiệu quả sẽ giảm đi, và trong lúc độc dược có hiệu quả sẽ phát ra một mùi hương thoang thoảng kỳ lạ, đủ khiến người ta cảnh giác. Quá trình chế tác rắc rối đến mức ngay cả nhà điều chế trắng cũng không dễ làm ra. Nó cần được tiến hành trong một thời gian dài, thiếu một chút kiên nhẫn cũng không được.

Dược tịch thương là loại gần với bản chất pháp thuật trắng nhất, nó cũng làm hại linh hồn mà nó là loại thuộc tính bốc hơi, nên càng gây ra tổn thương vô hình.

Lyon giới thiệu xong toàn bộ đại sảnh yên lặng, họ thấy độc dược trắng thật là đáng sợ. Đương nhiên họ không biết kiểu độc dược này có ba nhược điểm kia nên càng thấy sợ hãi hơn, những ai hiểu được thuật ngữ chuyên nghiệp đều khẽ run lên. Sao có thể đem độc dược này đi bán đấu giá chứ? Người ta có muốn giấu đi còn không kịp, người khác mà có thì không phải là uy hiếp sao? Goá Phụ ơi, Goá Phụ à, anh quá tự tin hay là anh không coi người ta ra gì đây?

"Độc dược này cũng dám bán đấu giá ư? Jerromy, cậu không sợ..." Ngồi bên trái hai người Simbo kinh ngạc hỏi.

Vài nhà mạo hiểm và bậc thầy độc dược chung quanh đều vểnh tai lên, họ cũng không biết rốt cuộc vị này nghĩ gì nữa.

Harry nhìn bình dược kia, trầm mặc một lúc lâu, cảm nhận người đàn ông bên cạnh đau lòng và ảo não thì không khỏi nắm tay y, mới nói: "Độc dược này bán đi thì hơn, nếu không Sev sẽ lo lắng. Lúc đầu tôi muốn huỷ đi nhưng dù gì chế tác đã tốn công tốn thời gian, bán đấu giá đổi ít dược liệu và tiền tài cũng được. Còn..." Harry tạm dừng, "Độc dược mà, luôn có nhược điểm, tôi chưa từng nghe nói người điều chế nào lại chết vì độc dược của mình khi mà mình không muốn cả."

Nghe vậy mọi người cũng biết vị này cực kỳ tin tưởng vào độc dược mình chế tác, anh là người hiểu rõ nó nhất, muốn dùng nó để hại anh là tuyệt đối không thể. Vì thế anh cũng không thấy lo lắng hay kiêng kị điều gì.

Severus thì chưa bao giờ lại hy vọng có thể nhanh chóng bán chai dược này đi, vì trong trí nhớ của Harry y có nhìn thấy bình dược này Harry chuẩn bị cho chính mình. Lúc đầu Harry định để đôi song sinh trưởng thành sẽ tự sát, bởi độc dược này có thể khiến con người ta chết đi trong ký ức tốt đẹp nhất. Với Harry mà nói, anh muốn trước khi chết mình có thể nhìn thấy Severus, nhớ lại tất cả những gì vui vẻ nhất giữa hai người nên mới mất thời gian để chế tác độc dược này. Tuy hiện tại linh hồn của Harry đã khoẻ mạnh tới mức một bình dược tịch thương này tổn thương nhưng Severus vẫn vô cùng mong mỏi nó được bán khuất khỏi tầm mắt họ.

Harry hiểu suy nghĩ của Severus, nói với Simbo xong anh nhẹ nhàng dựa vào cánh tay y, an ủi người chồng của mình.

Không sao, anh đã trở lại, em sẽ không cần làm chuyện đó. - Harry tự nhiên nắm lấy cánh tay trên lưng mình, nhẹ nhàng ấn ấn.

Harry, tôi không dám tưởng tượng em lại có thể... - cố gắng bảo vệ hết mình với một trái tim đã chết.

Harry không nói gì nữa, anh biết người nọ đau lòng vì anh cũng thương y lắm. Thương y bởi cuộc sống tù tội suốt 12 năm, thương y tưởng niệm, thương tài năng của y...

Chỉ lát sau chai dược đã lên tới giá 5 triệu Galleons, nhưng Harry biết đó không phải là giá cả cuối cùng.

"Tôi bảo này, không phải hai người cố ý đấy chứ?" Olinsu khẽ nói, có ý trêu chọc, "Một người ra bí dược linh hồn, một người thì ra Dược tịch thương, thật không biết nên nói gì hai người nữa." Không đúng à? Một cái là dược chữa trị linh hồn, một cái là tổn hại linh hồn. Ai mà không biết quan hệ của cả hai thì chắc sẽ tưởng họ đang đấu chọi nhau cũng nên.

"Chắc là do ăn ý?" Harry cười nói.

Được rồi, ăn ý... Các bậc thầy độc dược cùng liếc mắt xem thường.

Harry nhìn bình dược cuối cùng được bán với giá 6 triệu 1000 vạn Galleons thì thở dài trong lòng. Cuối cùng độc dược của mình vẫn cao giá hơn Sev, nhưng anh cũng biết độc dược trắng thuộc tính tấn công sẽ có giá cao hơn các loại thuốc độc bình thường. Kết thúc phần đấu giá độc dược, anh vẫn cứ khiêm tốn cảm ơn lời chúc mừng của các bậc thầy, Severus thì chẳng quan tâm lắm, các bậc thầy biết tính cách y cũng bỏ qua.

"Goá Phụ, cậu có tham gia nửa sau không?" Prujeff hỏi.

Harry nhìn ba đứa nhà mình đã ngáp dài, nói: "Có đồ đặc biệt gì không?"

"Đặc biệt thì không có, nhưng mấy đồ này đều lấy từ tay cậu, có lẽ cậu sẽ ở lại xem giá chăng?" Prujeff nói.

"Chắc là không, ông nhìn ba đứa nhà tôi đã buồn ngủ thế kia rồi. Merlin trên cao, tôi không tham gia đâu." Harry cười nói, "Ông cũng biết mai tôi phải đi rồi, tôi và Sev còn có chuyện khác cần làm nữa."

"A có lỗi quá, mau đi đi." Prujeff nghe xong thì không khỏi mập mờ nói nhỏ, hơi chút bỡn cợt bổ sung, "Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng mà."

Harry dở khóc dở cười nhưng không biện giải, bởi càng nói nhiều càng tắc. Nhìn Prujeff và Simbo chế nhạo anh chỉ có thể bất đắc dĩ trợn trắng mắt. Severus đi tới, vô cùng tự nhiên kéo tay bạn đời, dịu dàng gợi khoé môi, nói với Prujeff: "Cám ơn vì ông đã thông cảm."

Prujeff nghẹn, không biết nên trả lời thế nào. Nhìn Severus nhanh chóng dẫn người đi và Simbo bên cạnh đang cười trộm, sau chút tức giận vì bị tiểu bối trêu chọc thì lại thấy quả nhiên là người Goá Phụ đặt trong lòng.

"Tôi nói này Prujeff, người ta đã là chủ nhiệm của các quý tộc nước Anh hơn 10 năm, hiện nay các quý tộc vẫn cứ tôn trọng gọi y là 'chủ nhiệm'. Kỹ thuật trêu chọc của ông chỉ có thể lừa gạt Jerromy thôi, còn chưa đủ trình độ với y đâu." Simbo cười nhắc nhở ông bạn già.

Prujeff mỉm cười, cảm thán: "Hai người thật sự hiếm có..."

Simbo híp mắt, người kia à, nếu năm đó không có chuyện kia thì ông ta cần gì phải cảm thán thế này nữa. Nhưng cuối cùng cả hai đều không có phúc phận ấy, cuộc đời này không còn người nọ thật sự cũng không còn gì.

Nhà mạo hiểm bên ngoài đều có vẻ rực rỡ nhưng sau lưng là một câu chuyện đau lòng. Cho tới giờ chỉ có người đi ra khỏi quá khứ mới là chiến thắng cuối cùng. Prujeff may mắn, Simbo cũng vậy, nhưng ngọn núi phía sau họ mai táng những ai thì không ai ngoài họ có thể biết được.

...

Nước Pháp, trường học pháp thuật Beauxbatons.

Cung điện như thuỷ tinh đứng sừng sững trong một mảnh rừng xanh lá biếc, có khi Beauxbatons là ngôi trường xinh đẹp nhất trong ba trường châu Âu cũng nên.

Hôm nay là ngày Beauxbatons học lại, từng chiếc xe ngựa bay cứ hạ cánh theo những bông tuyết trắng tinh. Terry Prince cũng là một trong số đó, cậu ta đi xuống khỏi xe, đi về phía phòng ngủ của mình.

Beauxbatons quản lý học trò theo một cách đặc biệt, sau khi học trò năm nhất vào trường sẽ có một đàn anh năm tư tới chăm sóc sinh hoạt cùng một năm, được gọi chung là người hướng dẫn. Một năm sau người hướng dẫn sẽ cần tập trung chuẩn bị học hành và thi thố, còn người được hướng dẫn sẽ đợi người mình dẫn dắt vào năm thứ tư.

Terry là học trò mới nhập trường năm nay, lúc đầu rất lo người hướng dẫn sẽ luôn đánh mắng như cha mình, nhưng khi một đàn anh năm tư dịu dàng tuấn tú xuất hiện thì Terry cảm thấy anh ta như một luồng sáng mang sắc thái tới cuộc đời cậu. Cậu vĩnh viễn không bao giờ quên ngày đó đàn anh đã quỳ một gối, cầm tay cậu, nhẹ nhàng hứa hẹn.

"Terry Prince, năm tiếp theo anh sẽ là người hướng dẫn của em, chăm sóc cuộc sống cho em, trợ giúp công việc học hành, bảo vệ em, chỉ đạo em, để em hiểu được sự kiêu ngạo của Beauxbatons."

Tuy đây là lời hứa của mỗi một người hướng dẫn nhưng trong lòng Terry, cuộc sống của cậu đã điểm tô sắc màu xinh đẹp. Cậu biết người hướng dẫn của mình là một cô nhi, sống nhờ tại nhà chú, lễ Giáng sinh năm nay anh ấy phải làm nghiên cứu nên không về nhà.

Terry khẩn cấp đi về phía ký túc xá của mình và anh, cậu cảm thấy nụ cười của anh ấy chắc chắn sẽ xua tan đi sự âm u và bất đắc dĩ của gia đình mang lại. Vặn tay nắm cửa, cậu đẩy vào.

"A Terry, em về rồi hả?" Một giọng nói nhẹ nhàng đi theo một chén trà nóng ở trước mặt mình.

"Remus." Terry vui vẻ cầm lấy chén, nhìn anh dùng pháp thuật đóng cửa.

"Lạnh chứ, uống trà cho ấm." Cậu trai gầy gò nở nụ cười dịu dàng, mái tóc đen chạm bờ vai, đôi mắt xám tăng lên vẻ tuấn tú cho gương mặt khôi ngô, mỗi một hành động đều có vẻ bình tĩnh giỏi giang, đương nhiên Terry biết đàn anh này đôi khi sẽ rất bướng bỉnh, trong đầu luôn có mấy ý tưởng đùa dai linh tinh.

"Remus nghiên cứu đến đâu rồi?" Terry hỏi.

"Đã xong rồi, nhưng hôm qua anh hưng phấn gửi sản phẩm ra ngoài, hy vọng ngài Weasley sẽ thích ý tưởng của anh, lúc nào rảnh anh sẽ làm cho em một cái." Remus nói, "Em đó Terry, mới về vài ngày sao đã gầy vậy rồi?"

"Đừng nói nữa, cha và mẹ em cãi nhau suốt ngày, về nhà em chưa có bữa no nào." Terry uể oải.

"Sao thế?" Remus quan tâm, "A anh không cố ý đâu."

"Không sao, cũng đâu phải bí mật. Năm đó cha em coi trọng năng lực độc dược của mẹ mới theo đuổi mẹ. Cha luôn kiêu ngạo vì Prince, nhưng lại không có thiên phú vốn có, mẹ em không thích ông nhưng ông dùng cách làm không vẻ vang gì mà chiếm được mẹ nên họ mới cãi nhau thường xuyên. Em di truyền gien của cha nên ông không hài lòng. Anh biết đấy." Terry nói, "Remus, em rất hâm mộ anh, không có cha mẹ thật là tự do."

"Lại vớ vẩn rồi, anh phải hâm mộ em mới đúng, có cha mẹ thật là tốt. Khi anh sinh ra thì cha qua đời, muốn nhìn ông một cái cũng không thể. Kreacher không cho anh xem ảnh của cha, nói anh không thể phản nghịch như cha anh, cứ như là xem ảnh ông sẽ khiến anh trở nên đồi bại ấy." Remus bất đắc dĩ, "Kreacher thật sự là một gia tinh kỳ lạ. Mà thôi, em thay đồng phục đi, chúng ta đi ăn tối."

"Vâng." Terry cũng biết anh ấy có dẫn theo một gia tinh lẩm cẩm già nua.

Cậu lấy đồng phục đi vào phòng tắm, nhìn thoáng qua đàn anh đang sắp xếp lại bàn học, cảm thấy ký túc xá nho nhỏ này ấm áp hơn nhiều so với ngôi nhà Prince được xây dựng bởi vật liệu sang quý, ấm áp đến mức hoà tan được cả tảng băng trong lòng. Đối với Terry Prince 11 tuổi thì ngôi nhà Prince cùng đôi vợ chồng có huyết thống với cậu cũng không thể khiến cậu ỷ lại và ấm lòng như chàng trai mang tên Remus Black kia.

- Hết chương 197 -

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info