ZingTruyen.Com

[HP] Hạnh phúc mong chờ

Chương 193: Lầm cơ hội - Bắt được Seamus.

chuhe7720

Lưỡi dao chuẩn xác đi dọc theo kinh lạc của thi thể quỷ lửa, mồ hôi rịn khắp trán. Đây là một việc tốn sức, không chỉ phải dung pháp lực khống chế sức nặng lên tới 3000 lps của con quỷ mà da thịt của nó cực kỳ rắn, không thể cắt bằng dụng cụ bình thường. Những nhà giải phẫu quỷ lửa hàng năm đều có một bộ dao chuyên dụng gắn lưỡi kim cương, tuy nhiên Harry lại làm theo cách khác - dùng pháp lực của bản thân bám vào bộ dao, dù là bộ bình thường nhất cũng có thể chém sắt như bùn, huống chi chỉ là da thịt của quỷ. Tuy nhiên cách làm ấy rất tốn sức, phù thuỷ thông thường không sử dụng được, nên Harry đầm đìa mồ hôi cũng là bình thường.

Cái xác có vẻ ngoài rất tệ nhưng rất tươi mới, Harry suy đoán, máu còn chưa hoàn toàn đông, vừa cắt thịt máu đã xối ra. Bộ quần áo màu trắng bên trong của Harry lại bị nhiễm chút máu, anh vừa oán thầm xem có thời gian thì về hầm thay quần áo, vừa hỏi Severus có cần mình lấy ít máu về không. Nghiệp đoàn chỉ cần bộ xương, các thứ khác có thể coi là đồ thừa, Prujeff nói vậy cũng là nhờ viên bích long phách. Là nhà giải phẫu, Harry có quyền xử lý các đồ thừa, một bậc thầy độc dược không nên lãng phí dược liệu quý giá thế này.

Harry nhanh chóng lấy xong bộ kinh lạc mình cần, lại thuận tiện lấy không ít móng, lông, máu, óc, nội tạng, đôi mắt và mấy mảnh da. Harry đã khá hài lòng vì có thể thu thập được ngần này ở một cái xác bị liệp sát tan tành đã là không tồi rồi.

Căn phòng bỏ hoang im ắng, lúc vào Harry đã đặc biệt dặn nhân viên nghiệp đoàn phải trông coi ngoài cửa, dù sao đây là tài sản của nghiệp đoàn mà. Harry cẩn thận nạo những phần thịt dính trên xương, đương nhiên phải chú ý không thể làm hỏng màng xương và phần sụn nối tiếp.

Tập trung làm việc thời gian trôi rất nhanh, Harry nhìn mình hoàn thành công tác, cười cười, nhanh nhẹn thu dọn công cụ và "chiến lợi phẩm", và vung tay nhìn giờ. Đã hơn 7 giờ, còn chưa tới 1 tiếng là buổi đấu giá sẽ bắt đầu. Harry vui vẻ nghĩ tối nay mình sẽ so với Severus, dù thế nào đi nữa anh có thể đứng cạnh Severus trên một bục cao, ít nhất cũng phải để mình và anh ấy nổi tiếng trong lịch sử độc dược học ở nửa thế kỷ sau đã khiến tâm trạng anh nhảy nhót.

Có lẽ với các bậc thầy độc dược khác, Jerromy Asaprhett là một thiên tài, không thua kém Severus Snape thâm chí còn ưu tú hơn. Nhưng với Harry Severus không chỉ là người yêu thân thiết nhất, mà còn là giáo sư anh tôn trọng, là đồng đội anh có thể giao phó tất cả. Severus vẫn luôn là thiên tài, từ khi họ bắt đầu tin tưởng lẫn nhau, Harry đã nghĩ vậy. Trước kia anh chưa bao giờ dám tưởng tượng có một người có thể nguỵ trang mình một cách hoàn hảo trước Voldemort, nhưng Severus làm được; trước kia anh chưa bao giờ dám tưởng tượng có một người có thể dùng độc dược bảo vệ tính mạng của ông cụ khỏi lời nguyền ác độc kia (nếu không phải chiến tranh yêu cầu thì y có thể cứu sống Dumbledore), nhưng Severus làm được; trước kia anh chưa bao giờ dám tưởng tượng có một người lại có thể cho anh nhiều hoài niệm tốt đẹp tới thế, nhưng Severus làm được. Harry hiểu rằng bạn đời mình là một thiên tài hiếm có, đồng thời anh không hề cho rằng bản thân mình cũng là một thiên tài như thế, anh hiểu được sở dĩ mình có thành tựu như ngày hôm nay hoàn toàn do áp lực cuộc sống, thậm chí còn do cả may mắn. Vì thế có thể cùng Severus đứng chung một bục cao cùng một địa vị khiến anh vô cùng vui sướng.

Vung đũa phép, xoá đi thần chú cách âm lúc trước, vì lấy bộ kinh lạc là một chuyện cẩn thận nên Harry sử dụng nó theo thói quen, còn các loại pháp thuật phong toả kết giới kia thì anh tin vào tố chất nghề nghiệp của nhân viên nghiệp đoàn.

Tuy nhiên vừa bỏ thần chú cách âm Harry đã nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa. Anh nhíu mày, hình như là tiếng học trò, và tiếng răn dạy của giáo sư McGonagall và Kingsley. Anh vừa ra ngoài vừa dò hỏi Severus qua suy nghĩ: Chuyện gì vậy?

Tôi cũng không biết, vừa nãy ở đại sảnh nghe nói vài Gryffindor muốn đi gặp em, chúng bị chặn ngoài cửa rồi gây ầm ĩ, Minerva và Kingsley đi xử lý là được rồi. Còn em, xong chuyện rồi thì cũng đi xem sao. - Severus lập tức đáp lại.

Ừm vậy để em đi. - Harry vừa nói vừa cầm đồ của mình đi ra ngoài.

Harry cau mày, mở cửa ra. Mọi người nhìn về phía tiếng cửa mở, hai nhân viên làm tròn trách nhiệm cung kính hỏi han: "Ngài Asaprhett, ngài đã xong việc rồi ạ?"

"Ừ, các anh có thể vào dọn dẹp, nhưng nên cẩn thận một chút." Harry đáp, "Còn đây có chuyện gì?"

"Vừa nãy ngài đã dặn không được để ai làm phiền, mấy thằng nhóc bị bọn tôi ngăn lại nên làm um lên, nói chúng tôi không cho chúng vào." Nhân viên công hội nói trọng tâm.

"Tôi biết rồi." Harry nói, "Làm phiền các anh."

"Haha, trong nghiệp đoàn chỉ có ngài khách sáo với chúng tôi thôi, đúng là truyền kỳ có khác. Chúng tôi đi dọn dẹp đây." Nhân viên khen Harry một câu rồi làm việc.

Harry khoác áo choàng màu đen lên vai, một tay cầm túi to, anh có vẻ hơi lười biếng. Vừa nãy tập trung cao độ, pháp lực tiêu hao cũng mạnh, anh chỉ muốn uống một chai Dược bổ sung pháp lực nhưng nghĩ Severus không vui nên vẫn cố nhịn, dù sao không cần chiến đấu mà. Anh nhìn nhóm Gryffindor đang tụ lại một chỗ nói: "Các cậu tìm tôi?"

Các Gryffindor trẻ tuổi như bị hoảng sợ, kinh hoàng nhìn anh, vẻ hơi chần chờ. Giáo sư McGonagall và Kingsley nhíu mày nhưng không nói gì thêm.

Harry không hiểu lắm, đi về phía các Gryffindor, chúng hoảng sợ lùi sau. Harry hơi nghi hoặc - sao vậy? Nhưng anh không đi nữa.

"Giáo sư McGonagall, Kingsley, không có việc gì thì con đi trước nhé?" Harry thấy vậy cũng không nói nhiều, nói với hai người lớn tuổi.

"Ừ đi đi. Nhưng Harry à cô thấy tốt nhất trò nên tới hầm trước." Giáo sư McGonagall nói.

Harry gật gật đầu, anh biết Severus và bọn trẻ đang ở hầm thay quần áo, chỉ cho rằng giáo sư McGonagall nhắc tới vị trí hiện tại của Severus nên mới gật đầu, không ở lại lâu mà quay đầu đi về hầm. Trước khi đi anh liếc đám Gryffindor vẫn sững sờ - ừm, nếu không lầm thì hình như bọn trẻ... bị anh doạ?

Vừa đi vừa nghi hoặc tại sao mình lại khiến bọn trẻ lộ ra vẻ hoảng sợ như thế, nhưng Harry nghĩ nửa ngày cũng không ra, chỉ có thể từ bỏ.

Đi vào văn phòng của Severus, anh thấy y đã thay quần áo đang ngồi trên ghế đọc sách. Thấy Harry tiến vào, y khép sách lại.

"Em..." Người đàn ông nhíu mày, đứng lên đi tới bên Harry, giơ tay xoa xoa mặt anh. Harry chú ý tới tay y có dính thứ màu đỏ sậm.

"Ừm... em không chú ý." Thảo nào những Gryffindor sợ hãi như thế.

Severus cũng lơ đễnh nói: "Được rồi, đi tắm đi rồi thay quần áo, đừng doạ bọn trẻ, lát nữa chúng sẽ tới."

"Vâng, anh cất chỗ này đi." Harry đặt gói to lên bàn rồi đi vào phòng tắm.

Severus nhìn Harry đi, có hơi bất đắc dĩ. Y vốn nghĩ để Harry tiếp xúc với Gryffindor, có thể khiến chúng trở nên bình thường một chút nhưng không ngờ tình huống lại trở nên như vậy. Coi như Gryffindor xui xẻo, lỡ mất cơ hội này. Cất những dược liệu trân quý, Severus kêu gia tinh Hogwarts chuẩn bị đồ Harry thích ăn. Y vẫn còn nhớ nhóc mắt xanh của mình tối nay còn chưa ăn được bao nhiêu, lại còn phải giải phẫu mất nhiều sức như thế, nhìn có vẻ không được tinh thần cho lắm.

Vì thế Harry thay quần áo xong, khoan khoái đi ra đã thấy Severus đang nói chuyện với bọn trẻ, mà trên bàn là một ít đồ ăn.

"Ngồi đi, em ăn xong chúng ta sẽ tới hội trường đấu giá trên tầng ba." Severus nói.

"Ừm." Harry nở nụ cười hạnh phúc.

...

London, Bộ Pháp thuật.

Hermione đang bận rộn xử lý các bức thư trách móc bởi sự kiện tập kích buổi chiều. Đến giờ cô đã biết được năng lực của các bậc thầy độc dược và các Squib quý tộc - từ khi cô và Blaise về văn phòng, gần như toàn bộ uỷ viên Wizengamot đều đến đây nói phải nghiêm trị chủ mưu sự kiện lần này. Lò sưởi trong phòng như sắp nổ mạnh, mình lại còn phải cười làm lành.

Tiễn một ông lão căm phẫn cùng cực, Hermione thở phào, ngồi sụp xuống ghế.

"Mione, em có ổn không?" Blaise quan tâm hỏi han.

"Sao họ còn không đi tấn công lão chủ tịch đáng ghét kia đi? Cứ đến nơi này gây rối làm gì không biết." Hermione oán giận.

"Mione, ăn nói cẩn thận." Blaise nói.

Hermione định nói gì thì một Thần Hộ mệnh con mèo nhỏ xuất hiện trong văn phòng.

"Bộ trưởng, đã bắt được Seamus Finnigan, sẽ áp giải về ngay." Giọng cô Davis vang lên, vẻ mặt Hermione sửng sốt.

Cuối cùng cũng bắt được.

- Hết chương 193 -

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com